Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
-
Chương 59: Lưu manh
Tống Tụng vừa được thả ra, lập tức sửa sang y phục của mình.
Bọn hạ nhân từ thời điểm Lệ Tiêu làm ra động tác, lập tức nhanh mắt tản đi. Mà trong lòng Tống Tụng vẫn là khó tránh khỏi biệt nữu, Lệ Tiêu lần này hành động thật sự là quá mức khinh phù, y có chút... Không chống đỡ được.
Y cất bước đi về chính phòng, thấy Lệ Tiêu không đuổi tới, dừng lại quay đầu nhìn hắn. Lệ Tiêu khẽ cười một tiếng, đến ôm eo y, ghé vào tai y nói: "Ta còn tưởng Tụng nhi giận."
Đúng là hơi giận.
Tống Tụng mím môi một cái, không hề trả lời.
Lệ Tiêu ngoại trừ ngày ấy đại hôn say một hồi, trong ngày thường uống rượu đều rất có tiết chế, mà ngay cả như vậy, sau khi trở về y vẫn sai người nấu canh giải rượu cho Lệ Tiêu.
Lệ Tiêu cởi áo ra lên giường, dựa vào thành giường nhìn y, hỏi: "Vẫn đang giận?"
Tống Tụng lườm hắn một cái, nói: "Không có."
"Còn dám trừng người, lại đây."
"..." Tống Tụng để bát xuống, đi tới bị hắn ôm lên, thân thể mảnh khảnh trong nháy mắt bị nam nhân ôm vào lòng.
Tống Tụng được nuôi ra thịt thân thể mềm mại, mùi nhàn nhạt trên người khiến người mê muội. Chóp mũi hơi lạnh của Lệ Tiêu dán vào mặt mềm mại của y, giọng khàn khàn: "Vi phu có chút khổ sở."
Tống Tụng tuy rằng mặt ngoài nói trách hắn, mà lòng căn bản không chấp nhặt với hắn. Sau khi nghe xong, y ôm lấy Lệ Tiêu, nhẹ nhàng sờ đầu hắn, dụ dỗ nói: "Được, ta ôm một cái, không khổ sở."
Y nghĩ tới Lệ Dương, không nhịn được than thở. Rõ ràng một đôi huynh đệ tốt như vậy, làm sao lại phải gặp chuyện như thế chứ.
Lệ Tiêu ôm chặt y vào trong lòng, hai má vùi vào giữa cổ y, năm ngón tay thon dài xuyên qua tóc dài đen nhánh của y. Hắn ôm rất chặt, hơi thở trầm thấp lướt qua tai y: "Càng khổ sở hơn..."
Làm sao sẽ càng khổ sở hơn cơ chứ?
Tống Tụng bối rối một chút, rốt cục hậu tri hậu giác ý thức được hắn không phải là bởi vì trong lòng khổ sở, mà là bởi vì vừa rồi khinh bạc y trên bàn mới khổ sở.
Hai má y nóng lên, lập tức đẩy ra, nhưng đối phương ôm chặt như vậy, y căn bản đẩy không nổi, vì vậy tiếp tục giả ngu: "Điện hạ, có phải là muốn tìm người nói hết... Ngươi nói, ta nghe."
"Bản vương thật sự có đầy ngập nhiệt tình muốn nói hết cho Tụng nhi."
"Vậy, vậy ngươi nói."
"Phải được tiến một bước mới dễ nói."Lệ Tiêu nghiêng đầu, nói: "Tụng nhi hào phóng một chút... Bản vương mới dễ nói hết."
"Ngươi..."
Lệ Tiêu nắm chặt tay y đang đưa tới, hôn gò má của y, nói: "Làm phiền Tụng nhi."
Lệ Dương được Lệ Thanh nửa dìu nửa ôm ra Vương phủ, lại không chịu lên xe ngựa.
Lệ Tiêu về muộn, lúc này ngoại trừ phố Vĩnh Xuân, những nơi khác cũng đã không có một bóng người. Lệ Thanh đành phải đỡ hắn, "Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi, tìm đại ca, hỏi rõ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn loạng choạng, hiển nhiên đã đầu óc không tỉnh táo lắm, xông tới cây đại thụ, đỡ lấy cây kia lay đến lay đi: "Tại sao, tại sao đối xử khác biệt với ta? Tại sao ghét ta? Ngươi, ngươi nói xem..."
Lệ Thanh đi tới nhìn hắn, cây cũng trầm mặc như Lệ Tiêu, Lệ Dương không thể hỏi ra cái gì.
Lệ Thanh cũng trầm mặc đứng bên cạnh, tùy ý hắn lắc lư, mãi đến tận khi Lệ Dương bỗng nhiên tỉnh táo: "Ta, ta đi hỏi mẫu thân, mẫu thân khẳng định biết."
Hắn lảo đảo một cái, lại được Lệ Thanh đỡ dậy, "Đã trễ thế này, ngày mai đi hỏi, mẫu hậu khẳng định đã ngủ."
Lệ Dương lắc đầu, gập ghềnh trắc trở hướng leo lên ngựa, mà tay chân hắn như nhũn ra, nửa ngày cũng không thể leo lên. Lệ Thanh dừng một chút, đưa tay qua dìu hắn lên ngựa, hỏi: "Ngươi thật sự muốn tiến cung bây giờ?"
Lệ Dương dùng sức gật đầu, kẹp bụng ngựa nâng cương ngựa, sau hai bước, cả người lập tức từ phía trên rơi xuống.
Hạ nhân bên cạnh hãi hùng khiếp vía, Lệ Thanh đã lên trước trước một bước đỡ hắn. Lệ Dương lập tức từ chỗ cao rơi xuống, trong nháy mắt cảm giác không trọng lực tựa hồ làm cho hắn thanh tỉnh một ít. Hắn nháy mắt một cái, "Ngũ nhi..."
Tay Lệ Thanh đỡ lấy người, nhàn nhạt nói: "Hiện tại đã là giờ Hợi, ngươi nhất định phải tiến cung tìm mẫu thân?"
Lệ Dương bối rối một hồi lâu, hai má cùng đôi mắt đều đỏ, đại não toả nhiệt tựa hồ dần dần rõ ràng, hắn chậm rãi lắc đầu.
"Vậy thì ngồi xe ngựa đi, ta đưa ngươi trở lại trước."
Lệ Dương không chống cự, hắn đi tới trước xe ngựa, được người đỡ lên, tay chân như nhũn ra bò vào, sau đó ngã ngồi ở bên trong, hoảng hốt một hồi, giơ tay dùng sức lau mắt.
Trong xe ngựa nhiệt độ ấm lên, đại não thật vất vả tỉnh táo lại bắt đầu toả nhiệt. Lệ Thanh vén rèm xe lên, nhìn thấy hắn co ro nằm ở bên trong, bụm mặt khóc nức nở.
Bên ngoài đều truyền, Thái tử là thịt thỏ, Bình vương là sói điên, có mấy người cảm thấy con thỏ này tất nhiên không phải là thỏ thật như đồn đãi, bằng không hắn làm sao có khả năng lên làm Thái tử.
Tất cả mọi người cảm thấy mỗi hoàng tử trong hoàng thất đều khẳng định muốn ngồi lên vị trí chí tôn kia, kỳ thực cũng không phải như vậy. Lệ Thanh đi vào dìu hắn, Lệ Dương lại càng rúc vào góc, không nói tiếng nào.
Hoành Nhân Hoàng đế biết mấy người bọn họ không cùng mẫu thân, sợ bọn họ sẽ có xa cách, dù bận quốc sự, vẫn đặt rất nhiều công sức trên người mấy đứa con này.
Lệ Tiêu được giáo dục phải bảo vệ đệ đệ, không quản bất cứ lúc nào đều phải bảo vệ đệ đệ.
Mấy hoàng tử được phân ở cùng một tẩm cung ăn cơm ngủ, không biết bị kẻ nào hữu tâm biết, phái người đến ám sát, ma xui quỷ khiến đã từng bắt được Lệ Dương làm con tin. Khi đó Lệ Tiêu chín tuổi, còn nhỏ đã can đảm kinh người, "Ngươi bắt hắn có ích lợi gì? Thứ tử văn không thành võ chẳng xong mà thôi, đối với hoàng thất thêm hắn không nhiều, thiếu hắn cũng chẳng ít. Nếu như ta là bệ hạ, dù cho giết hắn, cũng nhất định phải bắt được chủ mưu đằng sau."
Tố chất tâm lý của thích khách kia rất tốt: "Xem ra Thái tử điện hạ muốn làm giao dịch với tại hạ?"
Lệ Tiêu chín tuổi mặc thường phục, nhẹ giang hai tay ra, khẽ mỉm cười: "Ngươi nếu như cần con tin, cô chẳng phải là có giá trị hơn sao?"
Thích khách kia phòng bị hắn, Lệ Dương vội gọi: "Đại hoàng huynh đừng..."
Lệ Tiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, làm hắn lập tức ngậm miệng. Trong mắt thích khách hiện lên mấy phần hứng thú: "Nếu bắt ngươi trở lại, chủ nhân chắc chắn trọng thưởng."
Chiến tranh với Kim quốc bắt đầu từ khi đó.
Lệ Tiêu bị thích khách kia đưa đi, bởi vì tuổi còn nhỏ, thích khách kia ngoại trừ ra hoàng thành còn có chút phòng bị, đến lúc sau lại ít đề phòng hắn, có lúc thậm chí ở ngay trước mặt hắn trò chuyện với thủ hạ tấn công Càn quốc thế nào. Lại không ngờ tới, Lệ Tiêu ở ven đường cũng đã dùng ám hiệu trao đổi thông tin với thám tử Càn quốc, thời điểm đến gần biên cảnh thích khách kia bị bắt lại, Đại Càn còn phải dẹp sạch cứ điểm của Kim quốc bên đường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên Lệ Tiêu làm là tới thăm Lệ Dương, nói với hắn: "Nói ngươi có cũng được mà không có cũng được chỉ là vì lừa gạt thích khách kia, ngươi có tin không?"
Lệ Dương tất nhiên chỉ có lắc đầu.
Tuổi còn nhỏ luôn theo bản năng sùng bái người lớn tuổi, Lệ Dương làm lão nhị trong mấy huynh đệ, Lệ Tiêu là người hắn sùng bái nhất hồi còn ấu thơ.
Thời điểm hắn phát điên, bị nhốt trong lồng, lục thân không nhận, Lệ Dương bảo Lệ Thanh giúp hắn cùng đi gặp Lệ Tiêu, lại suýt nữa bị Lệ Tiêu trực tiếp bóp chết. Sau đó hắn bị phụ hoàng cấm chỉ tới gần Lệ Tiêu. Lại sau đó, đại hoàng huynh lúc tốt lúc kém, được thả trong lồng ra, hắn cũng từng đến gặp đối phương. Ban đầu, hắn nói với Lệ Thanh: "Đại hoàng huynh bệnh tình không ổn định, hắn hẳn là sợ ta bị tổn thương."
Lại sau đó, hắn nói: "Ta cảm thấy đại hoàng huynh... Khả năng ghét ta."
Mãi sau đó, hắn tựa hồ ý thức được gì đó, cũng rất ít khi nhắc lại chuyện này.
Cho tới hôm nay, dựa vào rượu, hỏi câu hỏi kìm nén nhiều năm qua, nhưng đáng tiếc là, Lệ Tiêu vẫn không trả lời hắn.
Lệ Thanh chỉ trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi giơ tay, vỗ vỗ vai hắn.
Trong chính phòng Vương phủ, màn giường che đậy tất cả, bên trong tràn ngập mùi vị **. Tống Tụng lén Lệ Tiêu núp ở góc, nghe nam nhân phía sau giật giật, sau đó dán vào y: "Tụng nhi?"
Tai và cổ Tống Tụng đỏ đòi mạng, y giơ chăn che mình lại, một chút cũng không để ý Lệ Tiêu.
Rõ ràng nhìn qua là Vương gia cao quý, làm sao mà... như du côn vô lại.
"Tụng nhi ngủ rồi?"
Eo y bị ôm, Lệ Tiêu lẩm bẩm nói: "Ngủ thật rồi sao? Bản vương muốn..."
"...!" Tống Tụng một phát bắt được cái tay kia, thẹn quá hóa giận đánh hắn: "Ngươi có thể nghỉ một lát hay không!"
"Hôm nay còn phải cảm ơn Tụng nhi nguyện ý khai thông, vi phu giờ khắc này đã tốt lắm rồi."
"..." A ——!
Tống Tụng không hề có một tiếng động rít gào ở trong lòng, cũng muốn rơi lệ. Y cảm thấy Lệ Tiêu không nên như vậy, kiếp trước Lệ Tiêu không phải như thế! Đêm đầu tiên mặc dù thô bạo nhưng vẫn ôn nhu, tuy rằng y đã không nhớ rõ chi tiết nhỏ, nhưng y biết, nam nhân này... Không nên giống bọn lưu manh chút nào.
Y cảm thấy nhất định là sai chỗ nào, đế vương uy nghiêm lãnh khốc kiếp trước, thế nào lại là cái tên, cái tên... nam nhân xấu, xa trước mặt.
Tống Tụng dùng sức chui vào trong chăn.
Y cảm giác chảy xuôi trong thân thể mình không phải máu, mà là dung nham, làm cho xương cốt nóng rẫy, lỗ tai vù vù bốc khói ra ngoài, hoàn toàn không phát hiện Lệ Tiêu đang kiên trì nhìn mình.
Hôm nay tâm tình hắn đích xác rất ác liệt, nếu như là ngày xưa, tâm tình không tốt đại khái là phải luyện kiếm ở hậu viện, nói không chừng một khi không thoải mái tái phát một trận điên, nhưng bây giờ thì không giống.
Hắn có có thể chơi đồ chơi ——
Không, là tiểu nương tử.
Tống Tụng buồn bực một hồi, cả người dần dần toán mồ hôi, không thể không nhô ra. Tai của y hồng như là thoa son, hai má trắng như tuyết cũng giống như là có thể trực tiếp nướng trên giá sắt. Y gảy một chút tóc dài dính vào gương mặt, phát hiện phía sau không có động tĩnh, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Nam nhân đang một tay chống trán, mỉm cười nhìn y.
Tống Tụng lập tức quay phắt lại, nghe thấy phía sau vọng lại tiếng cười khẽ. Nam nhân một kéo chăn trên người y ra, kéo y lại gần, nói: "Không đùa Tụng nhi nữa, đừng không để ý tới ta."
"Ngươi..."
Y rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện Lệ Tiêu kỳ thực cũng có chút men say, con mắt của hắn ôn nhu, mang theo ánh nước, khuôn mặt tuấn mỹ cách y gần như vậy, gần đến nỗi... y giống như cũng bị hắn lây nhiễm men say.
Mà men say thì không lây nhiễm.
Tống Tụng rũ lông mi, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Ngươi lại, gây chuyện nữa, sẽ không để ý đến ngươi."
"Chưa gây chuyện."
Lệ Tiêu lười biếng ôm lấy y, "Tụng nhi không nên ngậm máu phun người."
"Đúng, ngươi, ngươi không phải gây chuyện, ngươi là..."
"Hả?"
Là đùa giỡn lưu manh.
Tống Tụng cau mày, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn, y cũng cảm thấy có chút khổ sở.
Y đột nhiên cảm thấy, Lệ Tiêu mang theo men say nhàn nhạt, giọng nói lười biếng, đôi mắt ôn nhu nhìn y, rất quyến rũ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Y hơi giật giật, không cẩn thận đụng tới bàn tay vừa nãy chạm vào tiểu Lệ Tiêu.
To lên...
Kì cục làm mặt người đỏ.
Bọn hạ nhân từ thời điểm Lệ Tiêu làm ra động tác, lập tức nhanh mắt tản đi. Mà trong lòng Tống Tụng vẫn là khó tránh khỏi biệt nữu, Lệ Tiêu lần này hành động thật sự là quá mức khinh phù, y có chút... Không chống đỡ được.
Y cất bước đi về chính phòng, thấy Lệ Tiêu không đuổi tới, dừng lại quay đầu nhìn hắn. Lệ Tiêu khẽ cười một tiếng, đến ôm eo y, ghé vào tai y nói: "Ta còn tưởng Tụng nhi giận."
Đúng là hơi giận.
Tống Tụng mím môi một cái, không hề trả lời.
Lệ Tiêu ngoại trừ ngày ấy đại hôn say một hồi, trong ngày thường uống rượu đều rất có tiết chế, mà ngay cả như vậy, sau khi trở về y vẫn sai người nấu canh giải rượu cho Lệ Tiêu.
Lệ Tiêu cởi áo ra lên giường, dựa vào thành giường nhìn y, hỏi: "Vẫn đang giận?"
Tống Tụng lườm hắn một cái, nói: "Không có."
"Còn dám trừng người, lại đây."
"..." Tống Tụng để bát xuống, đi tới bị hắn ôm lên, thân thể mảnh khảnh trong nháy mắt bị nam nhân ôm vào lòng.
Tống Tụng được nuôi ra thịt thân thể mềm mại, mùi nhàn nhạt trên người khiến người mê muội. Chóp mũi hơi lạnh của Lệ Tiêu dán vào mặt mềm mại của y, giọng khàn khàn: "Vi phu có chút khổ sở."
Tống Tụng tuy rằng mặt ngoài nói trách hắn, mà lòng căn bản không chấp nhặt với hắn. Sau khi nghe xong, y ôm lấy Lệ Tiêu, nhẹ nhàng sờ đầu hắn, dụ dỗ nói: "Được, ta ôm một cái, không khổ sở."
Y nghĩ tới Lệ Dương, không nhịn được than thở. Rõ ràng một đôi huynh đệ tốt như vậy, làm sao lại phải gặp chuyện như thế chứ.
Lệ Tiêu ôm chặt y vào trong lòng, hai má vùi vào giữa cổ y, năm ngón tay thon dài xuyên qua tóc dài đen nhánh của y. Hắn ôm rất chặt, hơi thở trầm thấp lướt qua tai y: "Càng khổ sở hơn..."
Làm sao sẽ càng khổ sở hơn cơ chứ?
Tống Tụng bối rối một chút, rốt cục hậu tri hậu giác ý thức được hắn không phải là bởi vì trong lòng khổ sở, mà là bởi vì vừa rồi khinh bạc y trên bàn mới khổ sở.
Hai má y nóng lên, lập tức đẩy ra, nhưng đối phương ôm chặt như vậy, y căn bản đẩy không nổi, vì vậy tiếp tục giả ngu: "Điện hạ, có phải là muốn tìm người nói hết... Ngươi nói, ta nghe."
"Bản vương thật sự có đầy ngập nhiệt tình muốn nói hết cho Tụng nhi."
"Vậy, vậy ngươi nói."
"Phải được tiến một bước mới dễ nói."Lệ Tiêu nghiêng đầu, nói: "Tụng nhi hào phóng một chút... Bản vương mới dễ nói hết."
"Ngươi..."
Lệ Tiêu nắm chặt tay y đang đưa tới, hôn gò má của y, nói: "Làm phiền Tụng nhi."
Lệ Dương được Lệ Thanh nửa dìu nửa ôm ra Vương phủ, lại không chịu lên xe ngựa.
Lệ Tiêu về muộn, lúc này ngoại trừ phố Vĩnh Xuân, những nơi khác cũng đã không có một bóng người. Lệ Thanh đành phải đỡ hắn, "Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi, tìm đại ca, hỏi rõ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn loạng choạng, hiển nhiên đã đầu óc không tỉnh táo lắm, xông tới cây đại thụ, đỡ lấy cây kia lay đến lay đi: "Tại sao, tại sao đối xử khác biệt với ta? Tại sao ghét ta? Ngươi, ngươi nói xem..."
Lệ Thanh đi tới nhìn hắn, cây cũng trầm mặc như Lệ Tiêu, Lệ Dương không thể hỏi ra cái gì.
Lệ Thanh cũng trầm mặc đứng bên cạnh, tùy ý hắn lắc lư, mãi đến tận khi Lệ Dương bỗng nhiên tỉnh táo: "Ta, ta đi hỏi mẫu thân, mẫu thân khẳng định biết."
Hắn lảo đảo một cái, lại được Lệ Thanh đỡ dậy, "Đã trễ thế này, ngày mai đi hỏi, mẫu hậu khẳng định đã ngủ."
Lệ Dương lắc đầu, gập ghềnh trắc trở hướng leo lên ngựa, mà tay chân hắn như nhũn ra, nửa ngày cũng không thể leo lên. Lệ Thanh dừng một chút, đưa tay qua dìu hắn lên ngựa, hỏi: "Ngươi thật sự muốn tiến cung bây giờ?"
Lệ Dương dùng sức gật đầu, kẹp bụng ngựa nâng cương ngựa, sau hai bước, cả người lập tức từ phía trên rơi xuống.
Hạ nhân bên cạnh hãi hùng khiếp vía, Lệ Thanh đã lên trước trước một bước đỡ hắn. Lệ Dương lập tức từ chỗ cao rơi xuống, trong nháy mắt cảm giác không trọng lực tựa hồ làm cho hắn thanh tỉnh một ít. Hắn nháy mắt một cái, "Ngũ nhi..."
Tay Lệ Thanh đỡ lấy người, nhàn nhạt nói: "Hiện tại đã là giờ Hợi, ngươi nhất định phải tiến cung tìm mẫu thân?"
Lệ Dương bối rối một hồi lâu, hai má cùng đôi mắt đều đỏ, đại não toả nhiệt tựa hồ dần dần rõ ràng, hắn chậm rãi lắc đầu.
"Vậy thì ngồi xe ngựa đi, ta đưa ngươi trở lại trước."
Lệ Dương không chống cự, hắn đi tới trước xe ngựa, được người đỡ lên, tay chân như nhũn ra bò vào, sau đó ngã ngồi ở bên trong, hoảng hốt một hồi, giơ tay dùng sức lau mắt.
Trong xe ngựa nhiệt độ ấm lên, đại não thật vất vả tỉnh táo lại bắt đầu toả nhiệt. Lệ Thanh vén rèm xe lên, nhìn thấy hắn co ro nằm ở bên trong, bụm mặt khóc nức nở.
Bên ngoài đều truyền, Thái tử là thịt thỏ, Bình vương là sói điên, có mấy người cảm thấy con thỏ này tất nhiên không phải là thỏ thật như đồn đãi, bằng không hắn làm sao có khả năng lên làm Thái tử.
Tất cả mọi người cảm thấy mỗi hoàng tử trong hoàng thất đều khẳng định muốn ngồi lên vị trí chí tôn kia, kỳ thực cũng không phải như vậy. Lệ Thanh đi vào dìu hắn, Lệ Dương lại càng rúc vào góc, không nói tiếng nào.
Hoành Nhân Hoàng đế biết mấy người bọn họ không cùng mẫu thân, sợ bọn họ sẽ có xa cách, dù bận quốc sự, vẫn đặt rất nhiều công sức trên người mấy đứa con này.
Lệ Tiêu được giáo dục phải bảo vệ đệ đệ, không quản bất cứ lúc nào đều phải bảo vệ đệ đệ.
Mấy hoàng tử được phân ở cùng một tẩm cung ăn cơm ngủ, không biết bị kẻ nào hữu tâm biết, phái người đến ám sát, ma xui quỷ khiến đã từng bắt được Lệ Dương làm con tin. Khi đó Lệ Tiêu chín tuổi, còn nhỏ đã can đảm kinh người, "Ngươi bắt hắn có ích lợi gì? Thứ tử văn không thành võ chẳng xong mà thôi, đối với hoàng thất thêm hắn không nhiều, thiếu hắn cũng chẳng ít. Nếu như ta là bệ hạ, dù cho giết hắn, cũng nhất định phải bắt được chủ mưu đằng sau."
Tố chất tâm lý của thích khách kia rất tốt: "Xem ra Thái tử điện hạ muốn làm giao dịch với tại hạ?"
Lệ Tiêu chín tuổi mặc thường phục, nhẹ giang hai tay ra, khẽ mỉm cười: "Ngươi nếu như cần con tin, cô chẳng phải là có giá trị hơn sao?"
Thích khách kia phòng bị hắn, Lệ Dương vội gọi: "Đại hoàng huynh đừng..."
Lệ Tiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, làm hắn lập tức ngậm miệng. Trong mắt thích khách hiện lên mấy phần hứng thú: "Nếu bắt ngươi trở lại, chủ nhân chắc chắn trọng thưởng."
Chiến tranh với Kim quốc bắt đầu từ khi đó.
Lệ Tiêu bị thích khách kia đưa đi, bởi vì tuổi còn nhỏ, thích khách kia ngoại trừ ra hoàng thành còn có chút phòng bị, đến lúc sau lại ít đề phòng hắn, có lúc thậm chí ở ngay trước mặt hắn trò chuyện với thủ hạ tấn công Càn quốc thế nào. Lại không ngờ tới, Lệ Tiêu ở ven đường cũng đã dùng ám hiệu trao đổi thông tin với thám tử Càn quốc, thời điểm đến gần biên cảnh thích khách kia bị bắt lại, Đại Càn còn phải dẹp sạch cứ điểm của Kim quốc bên đường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên Lệ Tiêu làm là tới thăm Lệ Dương, nói với hắn: "Nói ngươi có cũng được mà không có cũng được chỉ là vì lừa gạt thích khách kia, ngươi có tin không?"
Lệ Dương tất nhiên chỉ có lắc đầu.
Tuổi còn nhỏ luôn theo bản năng sùng bái người lớn tuổi, Lệ Dương làm lão nhị trong mấy huynh đệ, Lệ Tiêu là người hắn sùng bái nhất hồi còn ấu thơ.
Thời điểm hắn phát điên, bị nhốt trong lồng, lục thân không nhận, Lệ Dương bảo Lệ Thanh giúp hắn cùng đi gặp Lệ Tiêu, lại suýt nữa bị Lệ Tiêu trực tiếp bóp chết. Sau đó hắn bị phụ hoàng cấm chỉ tới gần Lệ Tiêu. Lại sau đó, đại hoàng huynh lúc tốt lúc kém, được thả trong lồng ra, hắn cũng từng đến gặp đối phương. Ban đầu, hắn nói với Lệ Thanh: "Đại hoàng huynh bệnh tình không ổn định, hắn hẳn là sợ ta bị tổn thương."
Lại sau đó, hắn nói: "Ta cảm thấy đại hoàng huynh... Khả năng ghét ta."
Mãi sau đó, hắn tựa hồ ý thức được gì đó, cũng rất ít khi nhắc lại chuyện này.
Cho tới hôm nay, dựa vào rượu, hỏi câu hỏi kìm nén nhiều năm qua, nhưng đáng tiếc là, Lệ Tiêu vẫn không trả lời hắn.
Lệ Thanh chỉ trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi giơ tay, vỗ vỗ vai hắn.
Trong chính phòng Vương phủ, màn giường che đậy tất cả, bên trong tràn ngập mùi vị **. Tống Tụng lén Lệ Tiêu núp ở góc, nghe nam nhân phía sau giật giật, sau đó dán vào y: "Tụng nhi?"
Tai và cổ Tống Tụng đỏ đòi mạng, y giơ chăn che mình lại, một chút cũng không để ý Lệ Tiêu.
Rõ ràng nhìn qua là Vương gia cao quý, làm sao mà... như du côn vô lại.
"Tụng nhi ngủ rồi?"
Eo y bị ôm, Lệ Tiêu lẩm bẩm nói: "Ngủ thật rồi sao? Bản vương muốn..."
"...!" Tống Tụng một phát bắt được cái tay kia, thẹn quá hóa giận đánh hắn: "Ngươi có thể nghỉ một lát hay không!"
"Hôm nay còn phải cảm ơn Tụng nhi nguyện ý khai thông, vi phu giờ khắc này đã tốt lắm rồi."
"..." A ——!
Tống Tụng không hề có một tiếng động rít gào ở trong lòng, cũng muốn rơi lệ. Y cảm thấy Lệ Tiêu không nên như vậy, kiếp trước Lệ Tiêu không phải như thế! Đêm đầu tiên mặc dù thô bạo nhưng vẫn ôn nhu, tuy rằng y đã không nhớ rõ chi tiết nhỏ, nhưng y biết, nam nhân này... Không nên giống bọn lưu manh chút nào.
Y cảm thấy nhất định là sai chỗ nào, đế vương uy nghiêm lãnh khốc kiếp trước, thế nào lại là cái tên, cái tên... nam nhân xấu, xa trước mặt.
Tống Tụng dùng sức chui vào trong chăn.
Y cảm giác chảy xuôi trong thân thể mình không phải máu, mà là dung nham, làm cho xương cốt nóng rẫy, lỗ tai vù vù bốc khói ra ngoài, hoàn toàn không phát hiện Lệ Tiêu đang kiên trì nhìn mình.
Hôm nay tâm tình hắn đích xác rất ác liệt, nếu như là ngày xưa, tâm tình không tốt đại khái là phải luyện kiếm ở hậu viện, nói không chừng một khi không thoải mái tái phát một trận điên, nhưng bây giờ thì không giống.
Hắn có có thể chơi đồ chơi ——
Không, là tiểu nương tử.
Tống Tụng buồn bực một hồi, cả người dần dần toán mồ hôi, không thể không nhô ra. Tai của y hồng như là thoa son, hai má trắng như tuyết cũng giống như là có thể trực tiếp nướng trên giá sắt. Y gảy một chút tóc dài dính vào gương mặt, phát hiện phía sau không có động tĩnh, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Nam nhân đang một tay chống trán, mỉm cười nhìn y.
Tống Tụng lập tức quay phắt lại, nghe thấy phía sau vọng lại tiếng cười khẽ. Nam nhân một kéo chăn trên người y ra, kéo y lại gần, nói: "Không đùa Tụng nhi nữa, đừng không để ý tới ta."
"Ngươi..."
Y rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện Lệ Tiêu kỳ thực cũng có chút men say, con mắt của hắn ôn nhu, mang theo ánh nước, khuôn mặt tuấn mỹ cách y gần như vậy, gần đến nỗi... y giống như cũng bị hắn lây nhiễm men say.
Mà men say thì không lây nhiễm.
Tống Tụng rũ lông mi, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Ngươi lại, gây chuyện nữa, sẽ không để ý đến ngươi."
"Chưa gây chuyện."
Lệ Tiêu lười biếng ôm lấy y, "Tụng nhi không nên ngậm máu phun người."
"Đúng, ngươi, ngươi không phải gây chuyện, ngươi là..."
"Hả?"
Là đùa giỡn lưu manh.
Tống Tụng cau mày, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn, y cũng cảm thấy có chút khổ sở.
Y đột nhiên cảm thấy, Lệ Tiêu mang theo men say nhàn nhạt, giọng nói lười biếng, đôi mắt ôn nhu nhìn y, rất quyến rũ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Y hơi giật giật, không cẩn thận đụng tới bàn tay vừa nãy chạm vào tiểu Lệ Tiêu.
To lên...
Kì cục làm mặt người đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook