Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Chương 57: Lời hay

Lệ Dương đi ra tẩm cung, kéo áo choàng, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói: "Tam hoàng huynh."

Hắn nghiêng đầu nhìn, lập tức lộ ra nụ cười: "Ngũ nhi cũng đến thăm mẫu hậu?"

"Đang chờ ngươi."

Lệ Thanh đi tới, đưa lò sưởi tay cho hắn, nói: "Vừa nhìn thấy đại hoàng huynh tiến cung, mới đi thăm viếng phụ hoàng."

"Sức khỏe của phụ hoàng như thế nào?"

"Không quá tốt."

Hai người không nói gì thêm.

Hoành Nhân Hoàng đế đang nhẹ nhàng ho khan, trước mặt là tấu chương như núi. Đậu công công tri kỷ dâng nước trà nhuận họng lên, thấy hắn cau mày uống, nhẹ giọng nói: "Bình vương điện hạ tới gặp ngài."

"Cho nó vào đi."

Lệ Tiêu đi tới, mang đến một bình sứ trắng như tuyết, đưa cho Đậu công công, nói: "Bảo thần y làm thuốc bổ dưỡng, dùng đều là dược liệu quý giá, phụ hoàng mỗi ngày uống một viên."

Sức khỏe của Hoàng đế không chỉ có thái y, Kỷ Doanh cũng hỗ trợ xem, mà bất luận người nào xem cũng là như cũ, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, có thể trở thành chủ quốc gia, mỗi ngày thực sự nhiều việc khiến hắn bận rộn.

Hoành Nhân Hoàng đế cười nhận lấy, bảo hắn ngồi xuống, nói: "Sức khỏe trẫm ngươi không cần lo lắng, vẫn khỏe."

"Phụ hoàng không bằng truyền ngôi vị Hoàng đế cho nhi thần, sớm ngày thoái vị dưỡng già, có lẽ có thể tốt hơn rất nhiều."

Đậu công công nghe mà hãi hùng khiếp vía, Hoành Nhân Hoàng đế lại bắt đầu cười lớn, nói: "Ngươi hài tử này, nói chuyện cũng không biết uyển chuyển một ít."

Thần sắc hắn ngược lại là không có ý trách cứ, còn gọi người dâng trà cho Lệ Tiêu, nói: "Hai ngày này ngươi cùng Thái tử làm việc, cảm thấy nó thế nào?"

"Thái tử cực kỳ thích hợp thu xếp dân chạy nạn, hòa ái vô cùng, dân chạy nạn thấy nhi thần đều sợ đòi mạng, thấy Thái tử ngược lại rất thân thiết."

"Tính cách nó thuần lương, là hài tử tốt, ngươi không được bắt nạt nó."

"Nhi thần tuân mệnh."

Hoành Nhân lại nói: "Huynh đệ các ngươi đã bao lâu không tụ họp rồi?"

"Đêm ba mươi đã cùng ăn bữa cơm đoàn viên." Hoành Nhân Hoàng đế thờ phụng tín ngưỡng gia hòa vạn sự hưng, đêm ba mươi hàng năm cũng phải gọi đại gia đình cùng vào dùng cơm. Hắn nghe xong bật cười, nói: "Trẫm là nói huynh đệ các ngươi, có phải là rất lâu không tụ tập không? Khi còn bé các ngươi không phải thích nhất tụ lại cùng nhau chơi đùa sao?"

"Lớn tuổi, từng người bận rộn, quả thật có mấy năm chưa từng tụ họp."

"Trẫm nghe nói Tụng nhi mở quán lẩu vị không tồi, mấy người các ngươi có thời gian lại đi náo nhiệt một chút, hả?"

Nếp nhăn của Hoành Nhân Hoàng nảy sinh một vệt chờ đợi, lời chối khéo của Lệ Tiêu kẹt ở trong cổ họng, nuốt xuống, cung kính nói: "Nhi thần xin nghe thánh dụ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoành Nhân Hoàng đế thở dài, đứng dậy. Hắn đi lại tập tễnh, khớp xương cả người đã rỉ sắt. Lệ Tiêu đứng lên, đi tới đỡ lấy hắn, chậm rãi đi tới phía trước bàn trà cạnh cửa sổ. Hoành Nhân Hoàng đế khẽ thở gấp ngồi xuống, nói: "Ngươi cũng ngồi, ngồi ở đây."

Lệ Tiêu ngồi xuống đối diện hắn, từ nơi này có thể nhìn thấy sau cửa sổ có một luống hoa, vừa mới vượt qua trời đông giá rét, cành hoa nhỏ cũng đã không thể chờ đợi được nữa bắt đầu nhú mầm xanh nhạt, non nớt đầy sức sống.

"Hai chúng ta đầu tiên là phụ tử, sau mới mới là quân thần. Giữa phụ tử, không nhiều quy củ như vậy."

Lệ Tiêu thu hồi ánh mắt, nói: "Nhi tử hiểu."

"Dương nhi hài tử kia, yêu quý ngươi." Hoàng đế cười, trong thần sắc mang chút xíu dụ dỗ cùng lấy lòng: "Nó từ nhỏ đã thích thân cận ca ca ngươi, đúng hay không?"

Lệ Tiêu cong môi, nói: "Nhi tử vẫn nhớ kỹ."

Hoành Nhân Hoàng đế chỉ chỉ vài cây hoa nguyệt quý, nói: "Đây là mẫu thân ngươi tự tay trồng. Nhớ tới năm đó, hoàng thành rơi tuyết rất lớn, còn lớn hơn năm nay, làm hỏng tất cả hoa cũ, lạnh hỏng, được mẫu thân ngươi phát hiện, tự mình nhấc bình nước trồng hoa. Sau đó nàng đi, hàng năm khụ khụ khụ... Đến ngày đông..." Hắn nói lời dài, hơi thở gấp, hô hấp như gió cuốn: "Trẫm ra lệnh bọn họ vây kĩ luống hoa, miễn cho lại lạnh hỏng, sẽ không còn được nhìn hoa nàng trồng."

Lệ Tiêu nhìn hắn, nói: "Người cũng không còn, giữ lại hoa để làm gì?"

"Thấy vật nhớ người." Hoàng đế cười, nói: "Ngươi còn trẻ, ngươi không hiểu."

Lệ Tiêu cụp mắt mân chén trà.

"Mẫu thân ngươi là người ân oán phân minh. Nhớ tới có một năm, trẫm dẫn nàng ra hoàng thành... Cải trang xuôi Nam, gặp một quan lại. Quan lại kia, không chuyện ác nào không làm. Dựa theo luật pháp, phải liên luỵ cửu tộc. Hắn có một nhi tử lúc tuổi già, lúc đó mới lớn như vậy... Hài tử lớn như vậy, quan lại đi theo đều nói cha nợ con trả. Hài tử kia từ nhỏ đã có khoản nợ, cũng nên xử tử. Nhưng mẫu thân ngươi lại xin tha cho nó, nói trẻ con vô tội, nó còn chưa cả biết nói chuyện, cái gì cũng không biết." Hoàng đế hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

"Nếu như Tụng nhi mở miệng, nhi tử tất nhiên không nỡ cự tuyệt."

Hai phụ tử nhìn nhau, Hoành Nhân Hoàng đế yên lặng nửa ngày, phút chốc bật cười: "Ngươi đó."

Lệ Tiêu rời cung, trời đã tối lại, mặt trời lặn về đông.

Hắn đi ra cửa cung, thị vệ dắt ngựa đi tới. Hắn lại không cưỡi, mà là đi về trước, khi thì cúi đầu nhìn đường đá dưới chân, khi thì giương mắt ngóng nhìn phía trước, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Hôm nay tiệm may đưa y phục nhỏ may theo bản vẽ tới, Tống Tụng đang yêu thích không buông tay, nghiêm túc kiểm tra vải vóc, còn có chỉ may thừa. Làm quần áo cho hài tử, vải vóc khá mềm mại, hình thêu dạng lại tinh xảo dị thường, Tống Tụng đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy tiểu bảo bối sinh ra mặc vào, đề bút ngồi ở trước bàn vẽ.

Trước tiên vẽ một khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn, sau đó là ngũ quan rồi y phục, Tống Tụng đang vẽ tranh có chút say sưa.

Lệ Tiêu trở lại thấy y đang nâng quai hàm một mặt đắc ý, không biết đang ước mơ cái gì.

Hắn chậm rãi đi tới, Tống Tụng còn hoàn toàn đắm chìm trong trong ảo tưởng của mình, không chú ý tới hắn, mãi đến tận khi hông bỗng nhiên căng thẳng, y mới đột nhiên giật mình, kinh hoảng xoay mặt qua, thấy rõ Lệ Tiêu mới trừng mắt lên: "Làm gì thế hả! Hù chết ta!"

"Đang nghĩ gì?"

Tống Tụng suy tư một chút, nói: "Nghĩ một... Nam nhân."

Mắt Lệ Tiêu híp lại, có thể rõ ràng cảm giác được người hắn dâng lên sát ý lạnh lẽo, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Là ai?"

Tống Tụng quay lại, tiếp tục nằm nhoài trên bàn, cố ý nói: "Không nói cho ngươi."

Ánh mắt Lệ Tiêu rơi vào dưới cánh tay y, duỗi tay ra, Tống Tụng đè lên không cho xem. Lệ Tiêu bỗng nhiên vươn tay điểm huyệt y.

Tống Tụng: "..."

Không, không động đậy được nữa!

Lệ Tiêu thoải mái nhấc y lên, sau đó lấy tranh ra. Tống Tụng tiếp tục bảo trì tư thế nằm nhoài trên bàn, con ngươi xoay chuyển, rất muốn nói gì đó, mà lại không nói được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lệ Tiêu thấy rõ đứa bé trên đó, thần sắc lại vẫn chưa hòa hoãn: "Hóa ra là nghĩ đến tiểu nam nhân này."

Tống Tụng: "..."

Xin cho ta cơ hội mở miệng dỗ ngươi đi!

Lệ Tiêu bỏ bức tranh lại, bế y lên. Tống Tụng không có năng lực phản kháng chút nào từ trên ghế dịch đến trên giường. Lệ Tiêu nghiêng người xuống dưới, tay sờ soạng gò má y, nói: "Bản vương đối với ngươi mà nói đến cùng tính là gì?"

Ánh mắt Tống Tụng cầu xin, Lệ Tiêu lại nói: "Xin tha thì nháy mắt mấy cái."

Tống Tụng liều mạng chớp mắt.

"Bản vương có phải là quan trọng nhất?"

Tống Tụng chớp mắt lần thứ hai.

Lệ Tiêu hôn môi y một cái, Tống Tụng chỉ có thể bất lực nhìn trần nhà. Lệ Tiêu chợt bật cười một tiếng, tựa hồ bị dáng vẻ không động đậy được của y lấy lòng, cúi đầu hôn môi y một cái, nói: "Tụng nhi càng ngày càng không ngoan."

Tống Tụng rất muốn giải thích là không có, nhưng y cái gì cũng không thể nói, rõ ràng là Vương gia, lúc này thế mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn trực tiếp ăn đậu hủ của người ta. Tống Tụng liều mạng nháy mắt, cuối cùng mới làm hắn chú ý: "Tụng nhi nhìn qua có lời muốn nói."

"..."

"Muốn nói gì?"

"..."

Tống Tụng cho là hắn một giây sau sẽ giải huyệt cho mình, hắn lại nói: "Để bản vương đoán trước, thế nào?"

Tống Tụng bắt đầu trợn trắng mắt, y sắp bị Lệ Tiêu làm tức chết rồi, uất ức có chút muốn khóc.

Hai tay Lệ Tiêu chống bên người y, trán kề tới, thấy mắt y phiếm nước, rốt cục từ bi giải huyệt. Tống Tụng động được lập tức thở ra một hơi, đẩy hắn ra: "Ngươi làm sao bắt nạt người hoài vậy?"

"Rõ ràng là ngươi bắt nạt bản vương trước." Lệ Tiêu thuận thế nắm lấy tay y giơ cao lên đầu, thân thể tránh khỏi bụng y, lại tới khinh bạc y: "Tụng nhi xấu xa."

Tống Tụng có chút đỏ mặt.

Giọng Lệ Tiêu êm tai, trầm thấp khêu gợi nói y xấu xa, y luôn cảm giác mình bị cái gì cắn, cả người đều tê tê dại dại. Y không dám đối kháng với Lệ Tiêu, vì vậy nói sang chuyện khác: "Hôm nay điện hạ đi thăm viếng phụ hoàng, sức khỏe hắn như thế nào?"

Nhắc tới Hoành Nhân Hoàng đế, Lệ Tiêu thoáng buông lỏng tay. Tống Tụng vội vàng đẩy Lệ Tiêu ngồi dậy, giơ tay sửa sang tóc của mình. Lệ Tiêu lại đưa tay, kéo y qua, nói: "Phụ hoàng nói mẫu hậu năm đó từng cầu xin cho một hài tử trong tã, phụ thân nó là kẻ ác không gì không làm, mẫu hậu cho là trẻ con vô tội."

Tống Tụng trong nháy mắt sáng tỏ, cười nói: "Chúc mừng điện hạ."

"Tụng nhi không nghe ra thâm ý trong đó?"

"Bệ hạ hi vọng... ngươi không giận chó đánh mèo Thái tử."

"Nếu ngươi biết rõ, thì có gì để vui?"

"Bệ hạ nói như vậy, nói rõ hắn đã có tâm truyền ngôi cho ngươi, đây tất nhiên là việc vui."

Lệ Tiêu cười khẽ, ôm thân thể mảnh khảnh của y, cằm cọ tóc mềm mại của y, thở dài nói: "Lời này cũng có chút đạo lý."

"Ở đâu là có chút đạo lý, rõ ràng là rất có đạo lý!"

Tống Tụng dùng ngữ khí lạc quan bình tĩnh nói, sau đó hai tay ôm lấy cổ Lệ Tiêu, thân mật cọ cọ mũi của hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Kiếp trước Lệ Tiêu dương thịnh âm suy, vừa đáp ứng Hoành Nhân Hoàng đế phụ tá Thái tử, vừa ngay lúc Hoành Nhân Hoàng đế chết đạp Thái tử xuống. Hắn lúc đó chắc hẳn chỉ là muốn cho Hoành Nhân Hoàng đế an tâm mà đi. Mà kiếp này, Tống Tụng cảm thấy Lệ Tiêu sẽ nghe Hoành Nhân nói, nếu như hắn có thể quang minh chính đại đăng cơ.

Trái tim nặng nề của Lệ Tiêu bởi vì ngữ khí nhẹ nhàng của y mà trở nên vui vẻ. Hắn ôm chặt Tống Tụng, nói: "Ngươi nói đúng hết."

"Bách thiện hiếu làm đầu." Tống Tụng hóa thân thành tinh linh: "Điện hạ của ta là người hiền lành nhất trên đời này!"

Lệ Tiêu nhếch miệng lên: "Còn gì nữa không?"

"Ừm... Điện hạ còn rất đẹp, đẹp đến không có thiên lý!"

"Còn gì nữa không?"

"..." Thích khen thế cơ à?

Tống Tụng tiếp tục nói: "Ngươi là người tốt nhất ta gặp được, chính là loại kia... Trời ạ, loại người tốt đó!"

"Trời ạ?"

"Đúng, chính là trời ạ —— loại tốt đó."

Vương phi thiếu hụt hình dung từ nói như thế.

Đọc xong bộ này chắc có cả mớ cách dỗ chồng =)) à quên người yêu còn chưa có nói gì đến chồng =))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương