Bạo Quân - Phong Lộng
-
Quyển 3 - Chương 2
Văn phòng rộng rãi sáng sủa bỗng nhiên lâm vào im lặng kì dị.
Những bức vẽ xinh đẹp trên trang giấy mỏng manh kia dường như có một loại ma lực khó có thể tin tưởng, đem tầm mắt của mọi người chặt chẽ dính vào!
Từng đường cong trên bản thiết kế đều linh hoạt kỳ ảo lưu động, tung bay như mây, hiển nhiên vẫn theo phong cách tinh xảo duy mĩ sở trường của Đỗ Vân Hiên.
Nhưng không chỉ có như vậy!
Từng đường nét tự nhiên lướt trên làn da, mỗi một độ cong rất nhỏ đều phảng phất như đang vuốt ve tràn ngập tán thưởng đối với thân thể gợi cảm của tạo hóa. Linh tính tản ra bốn phía thiết kế, những đường cong bút máy phức tạp mà tự nhiên đến kỳ diệu, thốt lên lời tán dương với sinh mệnh, chính là lời ca tụng nhiệt tình đối với sức mạnh nam tính hòa quyện tinh tế với nét đẹp dịu dàng.
Cái này nào phải là thiết kế? Đây chính là hơi thở tự nhiên hòa vào thân thể nam giới.
Mỗi một đường cong, đều là đáp án khi thiết kế sư thình lình bừng tỉnh với nét đẹp cực hạn của thân thể con người!
Mọi người xúc động không thôi nhìn chằm chằm vào bản thiết kế, sa vào rung động mà sinh mệnh sục sôi cùng đại dương gợi cảm vô bờ mang đến.
Thật lâu sau, Vạn Kỳ Ngọc mới thở dài xa xăm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Vân Hiên tràn ngập khen ngợi cùng tán thưởng, “Thiết kế Đỗ, tôi vẫn cho rằng đồ chơi tình thú là một loại đồ thấp kém, cho dù trân quý đến mấy cũng không thể chạm đến sự thanh nhã của thiết kế chuyên nghiệp. Hôm nay cậu thực sự khiến ông già này hiểu rõ ánh mắt mình hạn hẹp thế nào.”
Có thể khiến nhà thiết kế chính nói ra những lời này, không thể nghi ngờ chính là lời khen ngợi giá trị nhất.
Đỗ Vân Hiên lại không có một chút đắc ý, trầm tĩnh nói, “Thiết kế Vạn, ngài quá khen.”
“Thiết kế Đỗ, thạch anh vàng điểm xuyết, là tượng trưng cho mồ hôi sao?” Ngũ Tư Dân do vẫn đang trong cơn xúc động sâu sắc, có thể thấy là do được chiêm ngưỡng một thiết kế đẳng cấp mà sinh ra, đối với một người đang đứng ở bình cảnh như Ngũ Tư Dân mà nói, ý nghĩa không phải bình thường. Bởi vì quá mức kích động mà khi đặt câu hỏi cho Đỗ Vân Hiên, giọng nói ông vẫn ẩn ẩn run rẩy.
[Bình cảnh [cổ chai, cổ bình] thường để chỉ nhân tố mấu chốt giới hạn của tổng thể. Đối với một người, từ này dùng để hình dung sự nghiệp đang phát triển thì gặp phải tình trạng trì trệ [baidu]]
“Đúng vậy, nó đại biểu cho mồ hôi. Nhân thể là thứ nguyên thủy nhất, cũng đẹp đẽ nhất. Mỗi một căn xương cốt, mỗi một đạo cơ nhục, mỗi một tấc làn da đều ẩn giấu cái đẹp mà thượng đế ban cho. Khi mới bắt đầu thiết kế, tôi cũng từng đi nhầm hướng, chỉ hi vọng thiết kế ra được một món trang sức khêu gợi mỹ lệ. Nhưng có một ngày tôi bỗng nhiên hiểu ra, trang sức mỹ lệ nhất định phải dựa vào người đeo nó. Ánh mắt của một thiết kế sư không thể chỉ dừng lại trên nguyên liệu đá quý, hình dạng, hoa văn, làm một thiết kế như trước hết phải lĩnh hội cái đẹp của cơ thể con người. Cái đẹp của thân thể mới là nơi cư ngụ linh hồn của thiết kế.”
Ngữ khí Đỗ Vân Hiên trình bày ý tưởng thiết kế không nhanh không chậm, làm cho người ta cảm thấy sâu trong sự ôn hòa đó ẩn giấu sự tự tin.
Không ai biết rằng giờ phút này trong đầu anh lại hiện lên một khuôn mặt anh tuấn, muốn quên cũng không không được.
Tuyệt đối không muốn dùng bất cứ từ ngữ nào để khen ngợi tên bạo quân Cổ Sách kia, nhưng có trời mới biết tại sao ông ta lại trao cho Cổ Sách thân thể hoàn mỹ khêu gợi đến vậy, ngay cả ánh mắt chuyên nghiệp của Đỗ Vân Hiên cũng không thể soi ra một chút không hợp tỉ lệ nào hay một chỗ nào đó không hài lòng trên thân thể Cổ Sách.
Đương nhiên, chỗ nào đó không hài lòng này, chỉ là nói trên thân thể người kia mà thôi.
Đối với cá tính cực kì nát bét của nam nhân kia, cùng với dục vọng khống chế khó có thể tin được, thì những chỗ Đỗ Vân Hiên không hài lòng vẫn còn nhiều lắm!
Chỉ là… có thể gợi cảm muốn chết như vậy…
Đỗ Vân Hiên không giống như Cổ Sách có thể không kiêng kể gì quy tắc hay sự thật, là một thiết kế sư lấy theo đuổi cái đẹp làm mẫu mực, Đỗ Vân Hiên đối với những thứ sở hữu sự hoàn mỹ đều theo bản năng mà không thể kháng cự lại sự tôn sùng.
Chán ghét Cổ Sách động tay động chân với mình, thế nhưng lại không thể không thừa nhận khi Cổ Sách ở trước mặt mình cởi áo tháo thắt lưng, trái tim đập sẽ càng lúc càng mạnh, kích động cùng hưởng thụ hương thơm thanh thuần mà rượu mạnh tan vào trong máu.
“Thạch anh long lanh trong suốt, điểm xuyết tựa như mồ hôi chảy xuống theo đường cong cơ bắp khi nam nhân động tình, thể hiện cái đẹp gợi cảm nam tính.”
Cổ Sách đè nặng thân thể mình, kịch liệt vận động, cảm giác co rút siết lấy dị vật tựa hồ nháy mắt hiện ra.
Cường hãn vô biên bao phủ chính mình, khuôn mặt mị hoặc tuấn tú tràn ngập dục vọng chiếm hữu chiếm lấy tầm mắt, vài lọn tóc đen rủ xuống trán, đường cong hai má góc cạnh rõ ràng, thở dốc nóng rực nặng nề, còn có…
Khiến làn da màu mạch khỏe mạnh càng thêm tỏa sáng… mồ hôi.
Mồ hôi nóng rực trượt xuống từ trên người Cổ Sách, tràn ngập hương vị hưng phấn của giống đực, khiến người ta huyết mạch sôi sục, gợi cảm đến rối tinh rối mù.
[Rối tinh rối mù [Gốc: 一塌糊涂 ; Hán: Nhất tháp hồ đồ]: Thành ngữ, để chỉ sự hỗn loạn đến mức không thể vãn hồi [baidu] ==]
“Sau khi nhận được đề tài thiết kế, từ đầu đến cuối tôi làm tổng cộng bốn bộ. Hôm nay lấy ra chính là bộ cuối cùng, cũng là bộ cá nhân tôi vừa lòng nhất. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng Lea tiên sinh và giám đốc Trương có thể cho tôi những lời nhận xét quý giá, để thiết kế của tôi có thể hoàn mỹ hơn.” Đỗ Vân Hiên thản nhiên kết thúc câu nói.
Trương Lam hơi hơi cúi đầu, cẩn thận nhìn lại một lần nữa bản thiết kế trên mặt bàn, sau một lúc lâu mới đứng thẳng lên, lắc đầu mỉm cười, “Làm ở công ty đã mấy năm nay, rất ít khi thấy được một thiết kế nhìn không ra khuyết điểm. Nhưng mà hôm nay… A, thiết kế Đỗ à, cậu tiến bộ như vậy khiến tôi rất ngạc nhiên.”
Trác Thanh so với nuốt phải hai cân ruồi bọ còn khó chịu hơn.
Thực sự là quỷ quái!
Loại tiểu trạch nam ngượng ngùng như Đỗ Vân Hiên làm sao có thể lý giải thấu triệt sự gợi cảm của cơ thể con người đến vậy ? Hừ, nhất định là có cao nhân khác chỉ điểm !
Nếu bộ trang sức tình thú khiến người ta phải kinh diễm này thực sự là do Đỗ Vân Hiên tự mình thiết kế ra, vậy… Người này bề ngoài thoạt nhìn sạch sẽ cấm dục, cả ngày bày ra bộ dáng không nhiễm khói lửa nhân gian, thực ra trên giường chính là một gã đàn ông cuồng tình dục!
Không thể trách ý nghĩ của Trác Thanh cực đoan.
Có thể lĩnh ngộ sâu sắc về thân thể nam giới đến vậy, lại biểu hiện được lời ca tụng tán mĩ mang đậm sắc thái cá nhân bên trong tác phẩm thiết kế, thiết kế sư ở phương diện khó nói nào đó tuyệt đối là kinh nghiệm phong phú khiến người ta căm giận !
“Lea tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào ?” Trương Lam chuyển hướng nhìn về chủ tịch sau bàn làm việc.
Randy Lea cũng không khỏi gật đầu, “Quả thực, là một thiết kế vô cùng xuất sắc.”
“Như vậy xem ra…”
“Tuy nhiên, nếu xét trên độ sáng tạo, vậy thiết kế Trác hơn thiết kế Đỗ một chút.”
Sắc mặt Trác Thanh vốn đã trở nên cực kì khó coi chợt chấn động tinh thần, không dám tin nhìn về phía người có quyền lực lớn nhất ở đây.
Nhận xét chủ tịch bỗng nhiên nói ra, làm cho giám đốc Trương vốn đang theo tình hình trước mắt mà đoán Đỗ Vân Hiên là người chiến thắng suýt chút nữa bị nghẹn. Ông không dám tin trực tiếp liếc mắt nhìn vị lãnh đạo trẻ tuổi, từ cặp mắt đen thâm thúy kia không có lấy một chút ngập ngừng, ngược lại lại phát ra ánh sáng có thâm ý khác, khí định thần nhàn tựa như một con ác điểu chuẩn bị bắt giữ con mồi.
Thế nhưng người trẻ tuổi trước mặt lại chính là người cầm quyền mà chỉ cần một câu nói cũng có thể gạt mình khỏi cái ghế giám đốc, Trương Lam đành phải nhấn xuống nghi vấn trong bụng, cung kính nói, “Lea tiên sinh thường thức độc đáo, bộ thiết kế của thiết kế Trác, quả thực tràn ngập… sáng ý khiến người ta kinh ngạc.”
Có điều chính là sáng ý dung tục tà ác, nhục dục thập phần khó ngửi.
Đối với nhận xét của Lea tiên sinh, Đỗ Vân Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng anh chưa bao giờ tự cho bản thân mình hơn người, đối với thiết kế có vô vàn thường thức khác nhau, đối với những khách hàng khác nhau cũng có cái nhìn không hoàn toàn giống nhau, giống như Văn Cơ tiểu thư với chiếc châm gài ngực kia.
Cho nên dù ban đầu Đỗ Vân Hiên có hơi ngạc nhiên, thế nhưng đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tĩnh lặng như nước.
Đương nhiên, ẩn dưới biểu tình bình tĩnh kia cũng có mất mát thất vọng.
Để có thể tham gia được cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, bản thân mình thực sự đã dồn hết tâm huyết.
“Lea tiên sinh, tôi cho rằng cái nhìn của ngài không được khách quan.” Ngũ Tư Dân nhịn không được biểu dương công bằng, “Thiết kế của thiết kế Đỗ có thể dùng hoàn mĩ để hình dung, lưu sướng ưu mĩ, phóng khoáng thanh lịch, tràn ngập sức sống, biểu hiện đầy đủ sự gợi cảm của thân thể nam giới. Xét trên mỹ cảm quả thực không thể soi mói. Mà thiết kế Trác chỉ thiên về công năng. Thứ cho tôi nói thẳng, công năng là chuyện của thợ thủ công và người nghiên cứu khoa học, còn mỹ cảm mới là chức trách của một thiết kế sư.”
Trác Thanh hung tợn liếc nhìn Ngũ Tư Dân một cái.
Lão già không có tiền đồ kia thấy mình không thắng được liền phá đám ra mặt cho Đỗ Vân Hiên, chẳng lẽ ông ta chính là người giúp Đỗ Vân Hiên trong thời gian ngắn có ‘kinh nghiệm phong phú’ tại phương diện kia ? Đúng rồi, nghe nói gần đây ông ta cùng với mụ vợ ầm ĩ lục đục, sẽ không phải là một màn bất luân chi luyến trong văn phòng đấy chứ ?
Nhổ vào ! Hay cho một đôi gian phu dâm phu !
Đỗ Vân Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, thiết kế Ngũ vẫn luôn là người hiền lành, không thích gây ra phiền toái, lại không tiếc vì anh mà thẳng mặt chống đối với chủ tịch.
Kỳ thực chuyện này cũng không có gì là quá kinh ngạc, một thiết kế sư kinh nghiệm mấy chục năm vẫn luôn theo đuổi cái đẹp, tất nhiên có chuẩn mực thẩm mỹ của riêng mình.
Nhìn thấy một thiết kế mỹ lệ khiến người ta phải tán dương lại bị so sánh thua một thiết kế ghê tớm biến thái không chịu nổi, cho dù tính cách Ngũ Tư Dân có hiền lành thì máu thiết kế bên trong cũng phải sôi lên.
Cũng có ý nghĩ giống với Ngũ Tư Dân, còn có thâm niên lâu nhất, đem thiết kế đá quý là sinh mệnh thứ hai, là nhà thiết kế chính Vạn Kỳ Ngọc.
“Lea tiên sinh, giám đốc Trương, nếu xét trên mỹ cảm, thiết kế Đỗ không thể nghi ngờ là đứng nhất trong bốn người chúng tôi. Người tham dự cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai phải đại diện cho chuẩn mực thiết kế tối cao của Lea.” Nhà thiết kế chính cũng mở miệng, ngữ khí nghiêm túc thành khẩn, “Hi vọng Lea tiên sinh có thể ra được sự lựa chọn công bằng.”
Ngụ ý, chính là chủ tịch ngài đừng vì hành vi tình ái cực đoan cá nhân mình mà đánh giá cao bộ thiết kế bại hoại của tên thiết kế Trác kia.
Randy Lea lúc này hoàn toàn thể hiện ý chí của một đại nhân vật, thái độ đối với cấp dưới đưa ra ý kiến rất khoan dung, hơn nữa còn đồng tình, “Thiết kế Vạn nói rất đúng, cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai có liên quan đến việc mở rộng tập đoàn Lea chúng ta trong giới thiết kế trang sức, chúng ta phải cẩn thận lựa chọn người tham gia.”
Trương Lam đứng bên cạnh y tỏ vẻ tán đồng.
“Thiết kế Đỗ, nghe nói cậu chẳng những vẽ ra thiết kế, còn tự tay mình làm hàng mẫu?”
Đỗ Vân Hiên ngẩn ra.
Làm sao chủ tịch lại biết anh tự làm hàng mẫu? Đại khái là khi anh mang hàng mẫu đã làm tốt đến công ty thì bị nhóm nữ trợ lí ngoài văn phòng trông thấy. Miệng nữ tử a, thực sự là nhiều chuyện.
“Tôi có làm một chút hàng mẫu, như vậy có thể càng trực quan mà cải tiến thiết kế.”
“Có thể cho tôi xem thử không?”
Randy Lea lấy thân phận là chủ tịch tập đoàn mà giải quyết công việc.
Đỗ Vân Hiên tất nhiên cũng sẽ lấy thân phận thiết kế sư mà giải quyết.
“Có thể, hàng mẫu của tôi đặt ở phòng thiết kế, tôi sẽ mang đến.”
Chỉ trong chốc lát Đỗ Vân Hiên đã quay lại, tay trái cầm một cái vòng đeo tạo hình duyên dáng, tay phải lại cầm một cái thắt lưng có rủ sợi bạc.
Randy Lea tiếp nhận, cầm trong tay hưng trí xem xét, hai vật phẩm này cũng không hoàn toàn giống trên bản thiết kế, đại khái sau khi hàng mẫu được làm ra Đỗ Vân Hiên đã chỉnh sửa lại bản thiết kế một chút.
Thế nhưng, vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người.
Giám đốc Trương lẫn Ngũ Tư Dân đều lấy ánh mắt tán thưởng nhìn món đồ trong tay chủ tịch.
“Chỉ có vòng cổ và đai lưng thôi sao?” Vẻ mặt của chủ tịch, hình như có chút tiếc nuối.
“Thời gian gấp gáp, hơn nữa quá trình thiết kế cũng không nhất định phải làm mẫu tất cả các bộ phận, làm vòng cổ và đai lưng là bởi vì hai thứ này ở trên thiết kế cần phải điều chỉnh nhiều nhất để cân xứng với độ cong cơ nhục trên nhân thể.” Đỗ Vân Hiên trả lời không kiêu không nịnh.
“Lựa chọn bạc để làm ra, có từng nghĩ đến màu da người dùng nó không?”
“Nét đẹp của bạc nhẵn nhụi mà nhu hòa, trên làn da đậm màu sẽ tạo hiệu quả đối lập,” Xuất hiện trong đầu là hình ảnh Cổ Sách và da thịt màu mật rám nắng khỏe mạnh. Đỗ Vân Hiên ép mình ngưng lại suy nghĩ miên man, tiếp tục lấy ngữ khí chuyên nghiệp nghiêm túc nói, “Nếu người đeo có nước da trắng nõn, vậy màu bạc sẽ khiến thân thể thêm phần ôn nhu.”
“Vừa rồi tôi đã nói, nước da em họ tôi rất trắng. Không phải chỉ trắng bình thường mà là trắng nõn tinh tế tràn ngập sức sống dễ chịu. Màu bạc tôn lên làn da màu mật nhìn qua không tồi, thế nhưng làm nền cho da thịt trắng nõn…”
Nam tử nho nhã mang khí thế của người nắm quyền trong khẩu khí hơi hơi mang theo nghi ngờ, đem tầm mắt chuyển sang Trương Lam đang đứng cạnh mình, “Giám đốc Trương, xin cho tôi mượn cổ tay một chút.”
Trương Lam không rõ lắm vươn tay, Randy Lea đặt vòng cổ lên mu bàn tay ông so so, lắc đầu, “Da của ông không đủ trắng, nhìn không rõ hiệu quả.”
Mọi người lúc này mới hiểu rõ vị chủ tịch làm việc chú ý đến hiệu quả thực tế này muốn tận mắt thấy mới được.
Sau khi bỗng nhiên hiểu ra, ánh mắt của nhóm người Ngũ Tư Dân đều không hẹn mà chuyển đến trên người Đỗ Vân Hiên. Chủ tịch nói rất rõ ràng, thành phẩm thiết kế muốn tặng cho em họ y, mà em họ y lại có làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi.
Trong mọi người ở đây, ngoại trừ Đỗ Vân Hiên còn có ai có làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi, có tư cách đảm đương vị trí người mẫu tạm thời?
Bị mọi người chờ mong nhìn chằm chằm, Đỗ Vân Hiên im lặng không nói gì, thế nhưng tư cách tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai quý giá như vậy, nếu anh không tranh thủ thì đời này sẽ vì sự do dự của mình mà hối hận. Suy nghĩ một hồi, anh bước lên một bước tới gần bàn công tác, yên lặng vươn tay.
Chủ tịch đưa vòng cổ lên so với màu da của anh, lộ ra vẻ mặt vừa lòng, lẩm bẩm nói, “Quả nhiên tôn lên cho nhau, rất xinh đẹp.”
Đỗ Vân Hiên âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa định lui về chỗ đứng ban đầu của mình thì bỗng nhiên vị chủ tịch nắm quyền quyết định nói thêm một câu, “Nhưng mà, trên thiết kế xuất hiện một vấn đề.”
Đỗ Vân Hiên kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ở trên bản thiết kế, hay là hàng mẫu chưa chính thức, đeo lên nhìn qua thì rất đẹp. Có điều nếu nghiêm túc quan sát có thể phát hiện đường cong ở đây cùng với độ cong khá khác biệt.” Ngón tay thon dài của Lea tiên sinh vuốt ve đường cong của chiếc vòng bằng bạc, “Trong tài liệu mà các vị đã nhận kèm ở bên trong hồ sơ chắc hẳn có ghi rõ số đo thân thể người dùng. Vòng cổ này, rõ ràng quá lớn.”
“Lea tiên sinh, đây chỉ là vấn đề về kích thước, không phải vấn đề về thiết kế.” Đỗ Vân Hiên trầm ngâm một chút, quyết định vẫn thẳng thắn nhận sai lầm của mình, “Người mẫu mà tôi lựa chọn, khung xương quả thực lớn hơn so với trong hồ sơ, cơ bắp cũng tương đối phát triển. Hiện tại món đồ ngài đang cầm trên tay chỉ là hàng mẫu chế tác dựa theo thân thể anh ta. Đương nhiên, khi chính thức chế tác tôi sẽ chỉnh sửa kích thước lại.”
“Đúng vậy, Lea tiên sinh.” Trương Lam ngược lại vẫn hết sức giúp đỡ Đỗ Vân Hiên, đứng ở bên nói theo, “Vấn đề về kích thước ở hậu kì vẫn có thể chỉnh lại, không phải vấn đề lớn.”
Chủ tịch khí chất ưu nhã hơi hơi gật đầu, dường như sẽ chấp nhận lời giải thích này.
Thế nhưng, trước khi xác định, y vẫn đưa vòng cổ lại cho Đỗ Vân Hiên, “Tôi hi vọng nhìn thấy hiệu quả thực tế.”
Trên mặt Đỗ Vân Hiên xẹt qua một chút ngượng ngùng, anh không nghĩ chủ tịch sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, tuy rằng thiết kế thực sự xinh đẹp, nhưng trong lòng mọi người đều rõ cái vòng cổ này là một phần trong bộ đai trinh tiết tràn ngập ái muội kia.
Trương Lam ho nhẹ một tiếng, “Lea tiên sinh, ngài thấy có phải…”
“Thiết kế sư không phải là một chức nghiệp đơn giản, cần linh cảm, cũng cần dũng cảm. Đột phá bình cảnh, không rập khuôn, không bị những tư tưởng bảo thủ ràng buộc, cái này cần phải có dũng khí hơn người.” Randy Lea hơi mang theo ánh mắt săm soi mà quét mắt về phía Đỗ Vân Hiên, trầm thấp hỏi, “Cậu không có lòng tin với thiết kế của mình sao? Hay là.. đối với vật này nọ do chính mình thiết kế ra, lại khinh thường đeo vào?”
“Tôi có lòng tin.”
“Vậy tức là khinh thường đeo nó? Trong lòng cậu rốt cuộc vẫn cảm thấy nó chỉ là một món đồ tình thú thấp kém, đối với chính tác phẩm của mình lại có suy nghĩ như vậy, cậu còn cho rằng mình có tư cách bước vào danh sách tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai?” Ngữ khí Lea ôn hòa, ngôn từ lại sắc bén đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, “Một cô gái ước mơ có thể trở thành một điều dưỡng vĩ đại thì phải chịu đựng được nỗi đau khi kim tiêm đâm vào tay chính mình, mục đích chính là để thành thạo kỹ thuật tiêm. Còn cậu thì sao, thiết kế Đỗ, đến dũng khí đeo tác phẩm của mình cậu cũng không có. Nếu cậu có thể xuất ra một chút dũng khí của một thiết kế sư, đeo hai vật này vào, tôi hứa sẽ để cậu có được tư cách dự thi.”
Trác Thanh chấn động, quét mắt nhìn về Đỗ Vân Hiên.
Hi vọng vị thiết kế Đỗ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế này có thể ngu xuẩn mà tự tin kiên trì thêm một lúc.
Thế nhưng, hắn hiển nhiên xem nhẹ sự nghiêm túc lẫn cố chấp của Đỗ Vân Hiên đối với sự nghiệp thiết kế, cuộc thi trang sức Ngụy Lai không đủ để anh liều lĩnh phối hợp với yêu cầu của chủ tịch, nhưng lần này mỉa mai việc anh thân là thiết kế sư lại khinh thường tác phẩm của mình, đến cả dũng khí đeo tác phẩm lên cũng không có, lại khơi dậy sự quật cường tận sâu trong xương tủy Đỗ Vân Hiên.
Chẳng qua cũng chỉ là một cái vòng cổ và một cái đai lưng.
Là chính tay anh tự tay thiết kế, đến một nam nhân tự cao tự đại như Cổ Sách cũng từng cam tâm tình nguyện mang lên, có cái gì không dám mang? Khinh thường mang?
Đỗ Vân Hiên không lên tiếng cầm lấy vòng cổ, mang lên cổ chính mình, điều chỉnh lại chốt bằng bạc, không quên lãnh đạm mà bình tĩnh giải thích, “Đường cong chỗ này dán lên gáy là thích hợp, có thể dùng núm xoay tròn để điều chỉnh rộng hẹp, để tránh cho người sử dụng hô hấp không thoải mái, biên độ điều chỉnh rất nhỏ. Đối với người có xương cốt mảnh khách, chỉnh đến mức chặt nhất vẫn còn có vẻ rộng, cho nên về vấn đề kích thước quá lớn, khi tôi chế tác hàng chính thức sẽ hạ xuống một mức.”
Sau đó chậm rãi bỏ ra tây trang, xả áo sơ mi trắng từ trong quần tây ra.
Khi vén lên vạt áo sơ mi, da thịt trắng nõn cùng với đường cong mềm mại ở bụng khiến tinh quang trong đôi mắt nam nhân chợt lóe lên.
Đỗ Vân Hiên không quan tâm đến vẻ mặt người khác, gọn gàng quấn đai lưng dán lên quanh phần eo, đem mấu kim loại móc lại. Khi Cổ Sách mới bắt đầu làm người mẫu, sau vài lần kéo đến nỗi chọc vào Cổ Sách, dưới kháng nghị của Cổ lão đại ‘tự thể nghiệm’, Đỗ Vân Hiên rút kinh nghiệm làm kích thước hàng mẫu lớn hơn. Đai lưng trước mắt này chính là dựa theo phần eo vạm vỡ của Cổ Sách mà làm ra, khi Đỗ Vân Hiên đeo lên tất nhiên có vẻ quá rộng.
Đai lưng màu bạc lỏng lẻo sụp xuống bên eo Đỗ Vân Hiên, tua rua như bụi mưa nhẹ nhàng phất qua da thịt nhẵn nhụi, dù chưa đạt tới hoàn mỹ nhưng cũng đã hoạt sắc sinh hương đến nỗi khiến huyết mạch người ta sôi sục.
Thân thể Randy Lea dường như phát sinh biến hóa, ở trên ghế không chút để ý thay đổi tư thế ngồi, che giấu quang mang nơi đáy mắt.
“Bởi vì không đủ thời gian, hơn nữa cũng không muốn lãng phí nguyên thạch đắt đỏ sang quý cho nên trên hàng mẫu không khảm thạch anh lên. Đến khi hàng chính thức được khảm thạch anh, tôi chắc chắn hiệu quả sẽ càng tốt hơn.” Đỗ Vân Hiên tháo vòng cổ và đai lưng xuống đặt trở lại bàn làm việc, thấp giọng nói.
Vạt áo sơ mi xả ra từ quần tây khá là dễ dàng nhưng muốn nhét trở về lại tương đối phiền toái, anh đương nhiên sẽ không tại thời điểm mấu chốt này mà nhăn nhăn nhó nhó chạy vào toilet để chỉnh lại quần áo, cho nên để mặc vạt áo sơ mi theo trọng lực mà tự do buông xuống, tây trang vắt lên trong tay, nhất thời thiếu đi một phần khí tức nghiêm túc của nghề nghiệp, lại hơn một phần thanh nhã.
Khiến tim người ta phải đập thình thịch.
“Lea tiên sinh, quyết định của ngài?” Trương Lam xin ý kiến của vị chủ tịch.
“Lời đã nói tôi sẽ không thu lại.” Lea tiên sinh mỉm cười, “Thiết kế Đỗ đã dùng hành động đánh tan nghi ngờ của tôi, cậu ta có tư cách đại diện cho Lea tham gia thi đấu.”
Nghe thấy quyết định này, không khí văn phòng lâm vào phấn chấn.
Ngũ Tư Dân hưng phấn gật đầu một cái với Đỗ Vân Hiên, tỏ vẻ chúc mừng. Trương Lam cùng Vạn Kỳ Ngọc cũng gật đầu mỉm cười. Chỉ có sắc mặt Trác Thanh là như kỳ danh, cực kì khó coi.
[Kỳ danh: Mình đã search baidu, gg nhưng đều không hiểu, ai biết xin giúp mình.]
Trác Thanh hung hăng liếc mắt một cái như muốn róc thịt Đỗ Vân Hiên, đang muốn mở miệng tranh thủ một phen cuối cùng cho mình thì bỗng nhiên, giọng nói ôn hòa thuần hậu tựa như thiên âm [tiếng trời] của Lea tiên sinh truyền tới, “Thiết kế của thiết kế Đỗ tràn ngập mỹ cảm, thiết kế Trác lại tràn đầy sáng ý khiến người ta phải ngạc nhiên và dũng khí đi sâu vào nghiên cứu, hai người đều có đặc sắc cá nhân rất rõ ràng. Tôi tin tưởng hai vị thiết kế sư này sẽ tại cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, đem vinh dự lớn nhất về cho đá quý Lea.”
Văn phòng vốn đang trong không khí nhiệt liệt, chợt giảm xuống mấy chục độ.
Sau một lúc trầm mặc, giám đốc Trương thấp giọng ướm thử, “Lea tiên sinh, tập đoàn vì công ty lấy được ba người sao?”
“Vẫn là hai người. Trong bốn bản thiết kế thì thiết kế Đỗ và thiết kế Trác song song đứng đầu, so với tác phẩm của hai vị khác thì cao hơn một bậc, cho nên đạt được tư cách dự thi.” Chủ tịch giản đơn hỏi lại, “Ở chuyện này, công ty phải lựa chọn công bằng nhất, vừa rồi nhà thiết kế chính không phải đã đề nghị như vậy sao?”
◇ ◆ ◇
Cửa phòng đóng chặt đã lâu của văn phòng giám đốc rốt cuộc mở ra, người từ bên trong đi ra sắc mặt đều có sự bất đồng.
Trác Thanh vui sướng, bước chân nhẹ nhàng đến nỗi có thể nghe được tiếng gió. Nhà thiết kế chính vốn luôn trầm ổn bình tĩnh sắc mặt lại trắng bệch hơn cả tờ giấy, Ngũ Tư Dân ở bên cạnh Vạn Kỳ Ngọc nói hai câu gì đó, có điều ông cũng hiểu lời an ủi của mình không có tác dụng cho lắm, chỉ thở dài lắc đầu, lại thấp giọng nói một câu ‘chúc mừng’ với Đỗ Vân Hiên đang đi ra liền im lặng rời đi.
Đỗ Vân Hiên tâm tình phức tạp.
Có được tư cách dự thi, anh đương nhiên vui mừng, nhưng vốn dĩ Vạn Kỳ Ngọc có đầy đủ tư cách trúng cử lại bị đánh rớt, không thể nói không phải chuyện ngoài ý muốn khiến người ta khiếp sợ, nhớ tới Randy Lea không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, cười cười nói nói liền có quyết định đến bước ngoặt sự nhiệp của các thiết kế sư, đến Đỗ Vân Hiên cũng sinh ra cảm giác rung động.
Lại nói tiếp, Cổ Sách nam nhân kia, cũng là một nhân vật cường quyền có thể một lời cắt đứt sinh tử vinh nhục của một người.
Trong phút chốc, Đỗ Vân Hiên cảm thấy giữa chủ tịch và Cổ lão đại, có một chút tương đồng khó có thể hình dung.
“Thiết kế Vạn, chuyện hôm nay…”
Không đợi Đỗ Vân Hiên nói xong, Vạn Kỳ Ngọc đã vung tay lên không trung ngăn lại, “Thiết kế trang sức chú trọng về linh cảm và mĩ cảm, không nói phân biệt đối xử, chưa có ai nói nhà thiết kế chính có thể lấy được tư cách dự thi. Thiết kế của cậu rất xuất sắc, tôi tâm phục khẩu phục.”
Ngưng một lúc, ngữ khí lại hơn một chút không cam lòng, thấp giọng nói, “Nhưng tác phẩm của một người khác, tôi vẫn cho rằng khiếm khuyết linh tính, không có tư cách đặt chân vào nơi thanh nhã.”
Trác Thanh vì lấy lòng chủ tịch mà cố ý thiết kế trắng trợn như vậy, chính là loại người mà nhà thiết kế chính coi trọng nội hàm lâu dài khinh thường nhất.
“Thiết kế Đỗ, chuẩn bị cho thật tốt, cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai cao thủ như rừng, không được chủ quan.” Vạn Kỳ Ngọc vỗ vai Đỗ Vân Hiên một cái, bước nhanh rời đi.
Phong thái của một nhà thiết kế chính, tại một câu dặn dò tha thiết cuối cùng đối với hậu bối trong nghề hiện ra không sót chút nào.
Đỗ Vân Hiên trở lại bên ngoài phòng thiết kế, Ngũ Tiểu Lệ đã cười khúc khích bước lại chúc mừng anh.
“Mọi người làm sao biết nhanh như vậy?”
“Thiết kế Trác đang ở khắp nơi dương dương tự đắc khoe ra kìa, bọn em vốn tưởng người còn lại là thiết kế Vạn, còn cảm thấy rất buồn rầu, người có tài hoa lại nỗ lực như thiết kế Đỗ vậy mà lại rớt. Lúc sau thiết kế Trác nói hớ ra, mọi người mới biết hóa ra thiết kế Đỗ lấy được vị trí còn lại. Thực sự quá tuyệt vời! Cuộc thi Ngụy Lai là giải Oscar của giới thiết kế đá quý đó, người có thể được đề cử trên người cũng hơn một vầng hào quang nha.” Ngũ Tiểu Lệ nói, “Việc vui lớn như vậy, thiết kế Đỗ phải đãi đó.”
Đỗ Vân Hiên nghĩ nghĩ, “Đãi khách không thành vấn đề. Nhưng tôi còn muốn chuẩn bị cho cuộc thi, thời gian cấp bách sẽ không mời mọi người ra ngoài dùng bữa được. Tôi chi, cô gọi đồ bên ngoài đến công ty, xem như tôi mời các đồng nghiệp dùng một bữa trà chiều.”
Ánh mắt Ngũ Tiểu Lệ nhất thời sáng rỡ, “Có thể gọi trà chiều ở nhà hàng cao cấp phong cách Tây Âu ở góc giao lộ kia không? Rất sang trọng đó.”
“Không thành vấn đề.”
Ngũ Tiểu Lệ hoan hô một tiếng, lập tức không chút khách khí thực thi.
Nửa giờ sau, các món trà chiều của nhà hàng cao cấp được đưa đến văn phòng, mê người rớt nước miếng. Trà bánh rực rỡ tinh xảo khiến nhóm nữ trợ lý hưng phấn đến nỗi liên tục thét chói tai, nhìn thấy đồ ngon đắt đỏ khó được ăn đến, đàn mèo tham ăn này ngay cả thiết kế Đỗ tuấn mỹ mê người cũng ném qua một bên, vây cái bàn bày đầy món ăn chật như nêm cối.
Đỗ Vân Hiên lắc đầu cười khổ, vào phòng thiết kế lấy ví, làm việc phải làm – trả tiền.
“Bao nhiêu tiền?” Đỗ Vân Hiên vừa hỏi người đưa đồ ăn đến vừa vở ví ra.
Người kia thấp giọng nói ra một con số.
Đỗ Vân Hiên đang rút tiền từ trong ví, chợt nghe thấy giọng nói bị ép thấp hơn của người kia tiến vào màng nhĩ, “Đừng ngẩng đầu, thiết kế Đỗ, người của Cổ Sách luôn luôn giám thị anh, xin cứ làm bộ như anh đang lấy tiền.”
Đỗ Vân Hiên hơi hơi giật mình, lập tức trấn định lại, tiếp tục giữ nguyên động tác.
“Giọng nói của anh có chút quen.” Đỗ Vân Hiên suy nghĩ nói.
“Trí nhớ anh rất tốt, thiết kế Đỗ. Chúng ta đã từng gọi điện, tôi họ Hồng.”
Trong nháy mắt, Đỗ Vân Hiên nhớ tới cuộc điện thoại kia.
Cảnh sát Hồng của tổ điều ra cảnh khu liên hợp, phải rồi, chính là giọng nói này. Y đã từng nói, Cổ Sách là đối tượng chính y đang điều tra.
“Tôi nghe nói anh bị thương.”
“Không sai, nhưng tôi vẫn còn sống, hơn nữa Cổ Sách vẫn là mục tiêu của tôi.” Hồng Lê Minh đội loại nón lưỡi trai mà người giao hàng thường xuyên đội, ở góc độ thẳng đứng vừa vặn khiến cho vành nón trên mặt y tạo ra một bóng mờ, che đi khuôn mặt y, “Anh phải giúp tôi.”
Đỗ Vân Hiên trầm mặc một lúc, chậm rãi rút ra hai tờ tiền giấy giá trị lớn nhất trong ví, lạnh lùng hỏi, “Tại sao tôi phải giúp anh.”
Hồng Lê Minh ngẩn ra một hồi.
“Xem ra, Cổ Sách lại nhiều hơn một tiểu đệ. Tôi vốn nghĩ, anh và kẻ không có nguyên tắc kia sẽ có chút khác nhau. Cổ Sách đã làm gì khiến anh khuất phục? Bạo lực, đe dọa? Hay là tiền có thể mua được tôn nghiêm của anh? Thuốc phiện?” Giọng nói của cảnh sát kia mang theo một chút mỉa mai, “Ban đầu anh bị hắn đe dọa, hay là gần mực thì đen, sau đó cam tâm tình nguyện sa đọa?”
“Đủ rồi. Anh biết tôi bị người của Cổ Sách theo dõi vẫn muốn mạo hiểm đến đây, là để vũ nhục tôi sao?” Đỗ Vân Hiên trầm giọng nói.
Đúng lúc này, Ngũ Tiểu Lệ cầm một chiếc bánh ngọt, vừa ăn vừa chạy tới.
Hai người đồng thời dừng cuộc đối thoại.
“Thiết kế Đỗ, nữ đồng nghiệp bên phòng giám đốc cũng nói anh phải đãi nha. Gọi thêm năm phần trà chiều có được không?”
“Cô cứ làm đi.”
“Oa! Thiết kế Đỗ, anh thực sự quá tốt!” Ngũ Tiểu Lệ hoan hô chạy đi gọi điện thoại.
Đến khi Ngũ Tiểu Lệ đi rồi, hai người mới tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Cổ Sách tội lỗi chồng chất, máu trên tay hắn rửa mãi cũng không sạch.” Hồng Lê Minh trầm thấp mà bình tĩnh nói xong, đưa tiền lẻ lấy ra nhét vào tay Đỗ Vân Hiên, “Đây là do tâm phúc của Cổ Sách, Trương Hằng tự mình dẫn người làm, hiện trường vụ án vô cùng thê thảm. Anh tiếp tục giúp kẻ xấu làm việc ác, những loại thảm án thế này vẫn còn tiếp tục phát sinh.”
Sau khi người giao hàng thu tiền rời đi, Đỗ Vân Hiên yên lặng trở lại phòng thiết kế.
Anh vẫn luôn mơ hồ cảm thấy chính mình bị Cổ Sách giám thị, bằng không làm sao nam nhân kia lần nào cũng biết anh khi nào thì anh ra khỏi cửa công ty được? Xe hơi đón anh luôn luôn không sớm không muộn mà xuất hiện.
Lúc này trong phòng thiết kế, có thể nào đã bị Cổ Sách đặt đồ theo dõi hay không?
Trong lòng Đỗ Vân Hiên cảm thấy khó chịu.
Anh rời khỏi phòng thiết kế, cố ý đến một toilet công cộng ở tầng khác, đem cửa vách ngăn đóng chặt, mới lấy ra một xấp tiền lẻ vừa rồi cảnh sát kia đưa cho anh.
Ở giữa xấp tiền có kẹp tấm ảnh chụp, hình như cắt từ đoạn phim quay chụp hiện trường, hình ảnh cực kì máu me, thi thể nát vụn thành mảnh nhỏ. Khiến Đỗ Vân Hiên khiếp sợ chính là, bên trong chẳng những lộ ra gương mặt quen thuộc, rõ ràng còn có thi thể của phụ nữ và trẻ em.
Mitsuishi Yamato!
Đặc trợ biến thái từng có ý đồ dâm loạn với Đỗ Vân Hiên, vừa mới được luật sư bảo lãnh đã đồng thời cùng với vợ và một đứa con năm tuổi của ông ta bị giết hại, hung thủ ra tay tàn nhẫn, hư hư thực thực hành hình. Nhìn hàng chữ viết sau tấm ảnh kia, trái tim Đỗ Vân Hiên dần dần thắt chặt.
Anh cảm thấy tầm nhìn có chút lay động, bất an vươn tay chống lên vách tường.
Giọng nói kiêu ngạo vô tình của Cổ Sách xẹt qua tai, “Nếu tôi đã ra tay, tiểu tử kia còn có cơ hội đưa vào bệnh viên sao? Vào thẳng nhà xác rồi.”
Phải rồi, Cổ Sách thích sạch sẽ gọn gàng, thích diệt cỏ tận gốc.
Rất nhiều lần khi ở trên giường, Cổ Sách dùng chính những chuyện cũ tàn nhẫn mình đã làm với kẻ đối địch đe dọa Đỗ Vân Hiên, mỗi một chuyện đều máu chảy đầm đìa, tàn nhẫn mà hiện thực.
Đỗ Vân Hiên bỗng cảm thấy chính mình thật khờ dại, anh còn tưởng chuyện đêm đó ở hồ nước nóng giấu diếm được Cổ Sách, nhưng rõ ràng, cái lưới hắc ám mà nam nhân kia nắm giữ chưa từng có khe hở, hắn xuất hiện trễ không phải là khoan hồng độ lượng mà buông tha.
Ở nơi Đỗ Vân Hiên không biết đến, Cổ Sách đã sớm vô thanh vô tức quyết định mạng sống của Mitsuishi Yamato, kẻ dám mơ ước đến vật sở hữu của hắn cùng với mẹ con vô tội kia, tựa như quyết định mạng sống một con chuột dơ bẩn thấp hèn.
Ngoại trừ ảnh chụp thi thể, còn có một tấm ảnh khác chụp Trương Hằng dẫn một nhóm đàn em ngông nghênh đi ra khỏi một tòa nhà, nếu cẩn thận xem xét, có thể nhận ra trong tay tiểu đệ còn cầm dao găm. Ảnh chụp này chính là tòa nhà phát hiện thi thể một nhà Mitsuishi Yamato, có vẻ là cắt ra từ đoạn ghi của camera ở đường đối diện, thời gian cùng với bản ghi chép giám định pháp y thời gian tử vong của người bị hại cực kì gần nhau.
Có thể ra lệnh cho Trương Hằng, không còn kẻ nào khác.
Chỉ có thể là nam nhân tự cao tự đại kia.
Sự khó chịu của Đỗ Vân Hiên càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí sinh ra cảm giác buồn nôn kịch liệt.
Anh sụp xuống thắt lưng, nôn khan vài cái, lại không nôn được bất cứ thứ gì.
Anh thực sự ngu ngốc, tại sao lại phải để ý như vậy? Tại sao phải khổ sở như vậy? Cổ Sách vốn chính là một tên bạo quân tội ác tày trời, người này làm ra những chuyện táng tận lương tâm cũng không chỉ một hai, loại hành vi giết hại phụ nữ trẻ em tay không tấc sắt này, đối với Cổ lão đại mà nói có lẽ như cơm bữa.
Nam nhân kia, vốn dĩ không đáng giá để ký thác những kỳ vọng tốt đẹp, vốn là hóa thân của tàn nhẫn tà ác vô tình.
Đỗ Vân Hiên anh, tại sao lại khiếp sợ thất thố đến vậy? Tại sao lại thất vọng như vậy!
Đỗ Vân Hiên nắm tấm ảnh chụp đến nhăn nhúm, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đến nỗi máu tươi đầm đìa.
Mất một lúc lâu sau, anh mới nghĩ đến, có lẽ không phải anh đang thất vọng với Cổ Sách, mà anh đang thất vọng với chính mình.
Đối mặt với một nam nhân tàn nhẫn đáng sợ như vậy, bản thân không hiểu tại sao lại như thế, cảm thấy hắn gợi cảm, cảm thấy hắn anh tuấn, cảm thấy bữa sáng hắn làm là mĩ vị, cảm thấy một khắc hắn gối mặt lên ngực mình kia, còn có chút đáng yêu.
Đỗ Vân Hiên đối với chính mình cực độ thất vọng.
Một tên bạo quân giết người không chút nương tay, đối với kẻ yếu cũng không có chút thương hại, một kẻ khốn nạn tùy tùy tiện tiện cưỡng bức chính mình, đem mình trở thành búp bê tình dục tùy ý làm bậy! Đỗ Vân Hiên anh vậy mà không thể cầm giữ được, vậy mà đôi lúc sẽ nhớ hắn, vậy mà thỉnh thoảng sẽ mơ thấy hắn, vậy mà khi hắn đói bụng còn thực sự vì hắn nấu một bát mì?
Bát mì sáng nay còn cố ý bỏ vào ba cái trứng chần nước sôi vàng óng thơm lừng!
Những bức vẽ xinh đẹp trên trang giấy mỏng manh kia dường như có một loại ma lực khó có thể tin tưởng, đem tầm mắt của mọi người chặt chẽ dính vào!
Từng đường cong trên bản thiết kế đều linh hoạt kỳ ảo lưu động, tung bay như mây, hiển nhiên vẫn theo phong cách tinh xảo duy mĩ sở trường của Đỗ Vân Hiên.
Nhưng không chỉ có như vậy!
Từng đường nét tự nhiên lướt trên làn da, mỗi một độ cong rất nhỏ đều phảng phất như đang vuốt ve tràn ngập tán thưởng đối với thân thể gợi cảm của tạo hóa. Linh tính tản ra bốn phía thiết kế, những đường cong bút máy phức tạp mà tự nhiên đến kỳ diệu, thốt lên lời tán dương với sinh mệnh, chính là lời ca tụng nhiệt tình đối với sức mạnh nam tính hòa quyện tinh tế với nét đẹp dịu dàng.
Cái này nào phải là thiết kế? Đây chính là hơi thở tự nhiên hòa vào thân thể nam giới.
Mỗi một đường cong, đều là đáp án khi thiết kế sư thình lình bừng tỉnh với nét đẹp cực hạn của thân thể con người!
Mọi người xúc động không thôi nhìn chằm chằm vào bản thiết kế, sa vào rung động mà sinh mệnh sục sôi cùng đại dương gợi cảm vô bờ mang đến.
Thật lâu sau, Vạn Kỳ Ngọc mới thở dài xa xăm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Vân Hiên tràn ngập khen ngợi cùng tán thưởng, “Thiết kế Đỗ, tôi vẫn cho rằng đồ chơi tình thú là một loại đồ thấp kém, cho dù trân quý đến mấy cũng không thể chạm đến sự thanh nhã của thiết kế chuyên nghiệp. Hôm nay cậu thực sự khiến ông già này hiểu rõ ánh mắt mình hạn hẹp thế nào.”
Có thể khiến nhà thiết kế chính nói ra những lời này, không thể nghi ngờ chính là lời khen ngợi giá trị nhất.
Đỗ Vân Hiên lại không có một chút đắc ý, trầm tĩnh nói, “Thiết kế Vạn, ngài quá khen.”
“Thiết kế Đỗ, thạch anh vàng điểm xuyết, là tượng trưng cho mồ hôi sao?” Ngũ Tư Dân do vẫn đang trong cơn xúc động sâu sắc, có thể thấy là do được chiêm ngưỡng một thiết kế đẳng cấp mà sinh ra, đối với một người đang đứng ở bình cảnh như Ngũ Tư Dân mà nói, ý nghĩa không phải bình thường. Bởi vì quá mức kích động mà khi đặt câu hỏi cho Đỗ Vân Hiên, giọng nói ông vẫn ẩn ẩn run rẩy.
[Bình cảnh [cổ chai, cổ bình] thường để chỉ nhân tố mấu chốt giới hạn của tổng thể. Đối với một người, từ này dùng để hình dung sự nghiệp đang phát triển thì gặp phải tình trạng trì trệ [baidu]]
“Đúng vậy, nó đại biểu cho mồ hôi. Nhân thể là thứ nguyên thủy nhất, cũng đẹp đẽ nhất. Mỗi một căn xương cốt, mỗi một đạo cơ nhục, mỗi một tấc làn da đều ẩn giấu cái đẹp mà thượng đế ban cho. Khi mới bắt đầu thiết kế, tôi cũng từng đi nhầm hướng, chỉ hi vọng thiết kế ra được một món trang sức khêu gợi mỹ lệ. Nhưng có một ngày tôi bỗng nhiên hiểu ra, trang sức mỹ lệ nhất định phải dựa vào người đeo nó. Ánh mắt của một thiết kế sư không thể chỉ dừng lại trên nguyên liệu đá quý, hình dạng, hoa văn, làm một thiết kế như trước hết phải lĩnh hội cái đẹp của cơ thể con người. Cái đẹp của thân thể mới là nơi cư ngụ linh hồn của thiết kế.”
Ngữ khí Đỗ Vân Hiên trình bày ý tưởng thiết kế không nhanh không chậm, làm cho người ta cảm thấy sâu trong sự ôn hòa đó ẩn giấu sự tự tin.
Không ai biết rằng giờ phút này trong đầu anh lại hiện lên một khuôn mặt anh tuấn, muốn quên cũng không không được.
Tuyệt đối không muốn dùng bất cứ từ ngữ nào để khen ngợi tên bạo quân Cổ Sách kia, nhưng có trời mới biết tại sao ông ta lại trao cho Cổ Sách thân thể hoàn mỹ khêu gợi đến vậy, ngay cả ánh mắt chuyên nghiệp của Đỗ Vân Hiên cũng không thể soi ra một chút không hợp tỉ lệ nào hay một chỗ nào đó không hài lòng trên thân thể Cổ Sách.
Đương nhiên, chỗ nào đó không hài lòng này, chỉ là nói trên thân thể người kia mà thôi.
Đối với cá tính cực kì nát bét của nam nhân kia, cùng với dục vọng khống chế khó có thể tin được, thì những chỗ Đỗ Vân Hiên không hài lòng vẫn còn nhiều lắm!
Chỉ là… có thể gợi cảm muốn chết như vậy…
Đỗ Vân Hiên không giống như Cổ Sách có thể không kiêng kể gì quy tắc hay sự thật, là một thiết kế sư lấy theo đuổi cái đẹp làm mẫu mực, Đỗ Vân Hiên đối với những thứ sở hữu sự hoàn mỹ đều theo bản năng mà không thể kháng cự lại sự tôn sùng.
Chán ghét Cổ Sách động tay động chân với mình, thế nhưng lại không thể không thừa nhận khi Cổ Sách ở trước mặt mình cởi áo tháo thắt lưng, trái tim đập sẽ càng lúc càng mạnh, kích động cùng hưởng thụ hương thơm thanh thuần mà rượu mạnh tan vào trong máu.
“Thạch anh long lanh trong suốt, điểm xuyết tựa như mồ hôi chảy xuống theo đường cong cơ bắp khi nam nhân động tình, thể hiện cái đẹp gợi cảm nam tính.”
Cổ Sách đè nặng thân thể mình, kịch liệt vận động, cảm giác co rút siết lấy dị vật tựa hồ nháy mắt hiện ra.
Cường hãn vô biên bao phủ chính mình, khuôn mặt mị hoặc tuấn tú tràn ngập dục vọng chiếm hữu chiếm lấy tầm mắt, vài lọn tóc đen rủ xuống trán, đường cong hai má góc cạnh rõ ràng, thở dốc nóng rực nặng nề, còn có…
Khiến làn da màu mạch khỏe mạnh càng thêm tỏa sáng… mồ hôi.
Mồ hôi nóng rực trượt xuống từ trên người Cổ Sách, tràn ngập hương vị hưng phấn của giống đực, khiến người ta huyết mạch sôi sục, gợi cảm đến rối tinh rối mù.
[Rối tinh rối mù [Gốc: 一塌糊涂 ; Hán: Nhất tháp hồ đồ]: Thành ngữ, để chỉ sự hỗn loạn đến mức không thể vãn hồi [baidu] ==]
“Sau khi nhận được đề tài thiết kế, từ đầu đến cuối tôi làm tổng cộng bốn bộ. Hôm nay lấy ra chính là bộ cuối cùng, cũng là bộ cá nhân tôi vừa lòng nhất. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng Lea tiên sinh và giám đốc Trương có thể cho tôi những lời nhận xét quý giá, để thiết kế của tôi có thể hoàn mỹ hơn.” Đỗ Vân Hiên thản nhiên kết thúc câu nói.
Trương Lam hơi hơi cúi đầu, cẩn thận nhìn lại một lần nữa bản thiết kế trên mặt bàn, sau một lúc lâu mới đứng thẳng lên, lắc đầu mỉm cười, “Làm ở công ty đã mấy năm nay, rất ít khi thấy được một thiết kế nhìn không ra khuyết điểm. Nhưng mà hôm nay… A, thiết kế Đỗ à, cậu tiến bộ như vậy khiến tôi rất ngạc nhiên.”
Trác Thanh so với nuốt phải hai cân ruồi bọ còn khó chịu hơn.
Thực sự là quỷ quái!
Loại tiểu trạch nam ngượng ngùng như Đỗ Vân Hiên làm sao có thể lý giải thấu triệt sự gợi cảm của cơ thể con người đến vậy ? Hừ, nhất định là có cao nhân khác chỉ điểm !
Nếu bộ trang sức tình thú khiến người ta phải kinh diễm này thực sự là do Đỗ Vân Hiên tự mình thiết kế ra, vậy… Người này bề ngoài thoạt nhìn sạch sẽ cấm dục, cả ngày bày ra bộ dáng không nhiễm khói lửa nhân gian, thực ra trên giường chính là một gã đàn ông cuồng tình dục!
Không thể trách ý nghĩ của Trác Thanh cực đoan.
Có thể lĩnh ngộ sâu sắc về thân thể nam giới đến vậy, lại biểu hiện được lời ca tụng tán mĩ mang đậm sắc thái cá nhân bên trong tác phẩm thiết kế, thiết kế sư ở phương diện khó nói nào đó tuyệt đối là kinh nghiệm phong phú khiến người ta căm giận !
“Lea tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào ?” Trương Lam chuyển hướng nhìn về chủ tịch sau bàn làm việc.
Randy Lea cũng không khỏi gật đầu, “Quả thực, là một thiết kế vô cùng xuất sắc.”
“Như vậy xem ra…”
“Tuy nhiên, nếu xét trên độ sáng tạo, vậy thiết kế Trác hơn thiết kế Đỗ một chút.”
Sắc mặt Trác Thanh vốn đã trở nên cực kì khó coi chợt chấn động tinh thần, không dám tin nhìn về phía người có quyền lực lớn nhất ở đây.
Nhận xét chủ tịch bỗng nhiên nói ra, làm cho giám đốc Trương vốn đang theo tình hình trước mắt mà đoán Đỗ Vân Hiên là người chiến thắng suýt chút nữa bị nghẹn. Ông không dám tin trực tiếp liếc mắt nhìn vị lãnh đạo trẻ tuổi, từ cặp mắt đen thâm thúy kia không có lấy một chút ngập ngừng, ngược lại lại phát ra ánh sáng có thâm ý khác, khí định thần nhàn tựa như một con ác điểu chuẩn bị bắt giữ con mồi.
Thế nhưng người trẻ tuổi trước mặt lại chính là người cầm quyền mà chỉ cần một câu nói cũng có thể gạt mình khỏi cái ghế giám đốc, Trương Lam đành phải nhấn xuống nghi vấn trong bụng, cung kính nói, “Lea tiên sinh thường thức độc đáo, bộ thiết kế của thiết kế Trác, quả thực tràn ngập… sáng ý khiến người ta kinh ngạc.”
Có điều chính là sáng ý dung tục tà ác, nhục dục thập phần khó ngửi.
Đối với nhận xét của Lea tiên sinh, Đỗ Vân Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng anh chưa bao giờ tự cho bản thân mình hơn người, đối với thiết kế có vô vàn thường thức khác nhau, đối với những khách hàng khác nhau cũng có cái nhìn không hoàn toàn giống nhau, giống như Văn Cơ tiểu thư với chiếc châm gài ngực kia.
Cho nên dù ban đầu Đỗ Vân Hiên có hơi ngạc nhiên, thế nhưng đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tĩnh lặng như nước.
Đương nhiên, ẩn dưới biểu tình bình tĩnh kia cũng có mất mát thất vọng.
Để có thể tham gia được cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, bản thân mình thực sự đã dồn hết tâm huyết.
“Lea tiên sinh, tôi cho rằng cái nhìn của ngài không được khách quan.” Ngũ Tư Dân nhịn không được biểu dương công bằng, “Thiết kế của thiết kế Đỗ có thể dùng hoàn mĩ để hình dung, lưu sướng ưu mĩ, phóng khoáng thanh lịch, tràn ngập sức sống, biểu hiện đầy đủ sự gợi cảm của thân thể nam giới. Xét trên mỹ cảm quả thực không thể soi mói. Mà thiết kế Trác chỉ thiên về công năng. Thứ cho tôi nói thẳng, công năng là chuyện của thợ thủ công và người nghiên cứu khoa học, còn mỹ cảm mới là chức trách của một thiết kế sư.”
Trác Thanh hung tợn liếc nhìn Ngũ Tư Dân một cái.
Lão già không có tiền đồ kia thấy mình không thắng được liền phá đám ra mặt cho Đỗ Vân Hiên, chẳng lẽ ông ta chính là người giúp Đỗ Vân Hiên trong thời gian ngắn có ‘kinh nghiệm phong phú’ tại phương diện kia ? Đúng rồi, nghe nói gần đây ông ta cùng với mụ vợ ầm ĩ lục đục, sẽ không phải là một màn bất luân chi luyến trong văn phòng đấy chứ ?
Nhổ vào ! Hay cho một đôi gian phu dâm phu !
Đỗ Vân Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, thiết kế Ngũ vẫn luôn là người hiền lành, không thích gây ra phiền toái, lại không tiếc vì anh mà thẳng mặt chống đối với chủ tịch.
Kỳ thực chuyện này cũng không có gì là quá kinh ngạc, một thiết kế sư kinh nghiệm mấy chục năm vẫn luôn theo đuổi cái đẹp, tất nhiên có chuẩn mực thẩm mỹ của riêng mình.
Nhìn thấy một thiết kế mỹ lệ khiến người ta phải tán dương lại bị so sánh thua một thiết kế ghê tớm biến thái không chịu nổi, cho dù tính cách Ngũ Tư Dân có hiền lành thì máu thiết kế bên trong cũng phải sôi lên.
Cũng có ý nghĩ giống với Ngũ Tư Dân, còn có thâm niên lâu nhất, đem thiết kế đá quý là sinh mệnh thứ hai, là nhà thiết kế chính Vạn Kỳ Ngọc.
“Lea tiên sinh, giám đốc Trương, nếu xét trên mỹ cảm, thiết kế Đỗ không thể nghi ngờ là đứng nhất trong bốn người chúng tôi. Người tham dự cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai phải đại diện cho chuẩn mực thiết kế tối cao của Lea.” Nhà thiết kế chính cũng mở miệng, ngữ khí nghiêm túc thành khẩn, “Hi vọng Lea tiên sinh có thể ra được sự lựa chọn công bằng.”
Ngụ ý, chính là chủ tịch ngài đừng vì hành vi tình ái cực đoan cá nhân mình mà đánh giá cao bộ thiết kế bại hoại của tên thiết kế Trác kia.
Randy Lea lúc này hoàn toàn thể hiện ý chí của một đại nhân vật, thái độ đối với cấp dưới đưa ra ý kiến rất khoan dung, hơn nữa còn đồng tình, “Thiết kế Vạn nói rất đúng, cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai có liên quan đến việc mở rộng tập đoàn Lea chúng ta trong giới thiết kế trang sức, chúng ta phải cẩn thận lựa chọn người tham gia.”
Trương Lam đứng bên cạnh y tỏ vẻ tán đồng.
“Thiết kế Đỗ, nghe nói cậu chẳng những vẽ ra thiết kế, còn tự tay mình làm hàng mẫu?”
Đỗ Vân Hiên ngẩn ra.
Làm sao chủ tịch lại biết anh tự làm hàng mẫu? Đại khái là khi anh mang hàng mẫu đã làm tốt đến công ty thì bị nhóm nữ trợ lí ngoài văn phòng trông thấy. Miệng nữ tử a, thực sự là nhiều chuyện.
“Tôi có làm một chút hàng mẫu, như vậy có thể càng trực quan mà cải tiến thiết kế.”
“Có thể cho tôi xem thử không?”
Randy Lea lấy thân phận là chủ tịch tập đoàn mà giải quyết công việc.
Đỗ Vân Hiên tất nhiên cũng sẽ lấy thân phận thiết kế sư mà giải quyết.
“Có thể, hàng mẫu của tôi đặt ở phòng thiết kế, tôi sẽ mang đến.”
Chỉ trong chốc lát Đỗ Vân Hiên đã quay lại, tay trái cầm một cái vòng đeo tạo hình duyên dáng, tay phải lại cầm một cái thắt lưng có rủ sợi bạc.
Randy Lea tiếp nhận, cầm trong tay hưng trí xem xét, hai vật phẩm này cũng không hoàn toàn giống trên bản thiết kế, đại khái sau khi hàng mẫu được làm ra Đỗ Vân Hiên đã chỉnh sửa lại bản thiết kế một chút.
Thế nhưng, vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người.
Giám đốc Trương lẫn Ngũ Tư Dân đều lấy ánh mắt tán thưởng nhìn món đồ trong tay chủ tịch.
“Chỉ có vòng cổ và đai lưng thôi sao?” Vẻ mặt của chủ tịch, hình như có chút tiếc nuối.
“Thời gian gấp gáp, hơn nữa quá trình thiết kế cũng không nhất định phải làm mẫu tất cả các bộ phận, làm vòng cổ và đai lưng là bởi vì hai thứ này ở trên thiết kế cần phải điều chỉnh nhiều nhất để cân xứng với độ cong cơ nhục trên nhân thể.” Đỗ Vân Hiên trả lời không kiêu không nịnh.
“Lựa chọn bạc để làm ra, có từng nghĩ đến màu da người dùng nó không?”
“Nét đẹp của bạc nhẵn nhụi mà nhu hòa, trên làn da đậm màu sẽ tạo hiệu quả đối lập,” Xuất hiện trong đầu là hình ảnh Cổ Sách và da thịt màu mật rám nắng khỏe mạnh. Đỗ Vân Hiên ép mình ngưng lại suy nghĩ miên man, tiếp tục lấy ngữ khí chuyên nghiệp nghiêm túc nói, “Nếu người đeo có nước da trắng nõn, vậy màu bạc sẽ khiến thân thể thêm phần ôn nhu.”
“Vừa rồi tôi đã nói, nước da em họ tôi rất trắng. Không phải chỉ trắng bình thường mà là trắng nõn tinh tế tràn ngập sức sống dễ chịu. Màu bạc tôn lên làn da màu mật nhìn qua không tồi, thế nhưng làm nền cho da thịt trắng nõn…”
Nam tử nho nhã mang khí thế của người nắm quyền trong khẩu khí hơi hơi mang theo nghi ngờ, đem tầm mắt chuyển sang Trương Lam đang đứng cạnh mình, “Giám đốc Trương, xin cho tôi mượn cổ tay một chút.”
Trương Lam không rõ lắm vươn tay, Randy Lea đặt vòng cổ lên mu bàn tay ông so so, lắc đầu, “Da của ông không đủ trắng, nhìn không rõ hiệu quả.”
Mọi người lúc này mới hiểu rõ vị chủ tịch làm việc chú ý đến hiệu quả thực tế này muốn tận mắt thấy mới được.
Sau khi bỗng nhiên hiểu ra, ánh mắt của nhóm người Ngũ Tư Dân đều không hẹn mà chuyển đến trên người Đỗ Vân Hiên. Chủ tịch nói rất rõ ràng, thành phẩm thiết kế muốn tặng cho em họ y, mà em họ y lại có làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi.
Trong mọi người ở đây, ngoại trừ Đỗ Vân Hiên còn có ai có làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi, có tư cách đảm đương vị trí người mẫu tạm thời?
Bị mọi người chờ mong nhìn chằm chằm, Đỗ Vân Hiên im lặng không nói gì, thế nhưng tư cách tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai quý giá như vậy, nếu anh không tranh thủ thì đời này sẽ vì sự do dự của mình mà hối hận. Suy nghĩ một hồi, anh bước lên một bước tới gần bàn công tác, yên lặng vươn tay.
Chủ tịch đưa vòng cổ lên so với màu da của anh, lộ ra vẻ mặt vừa lòng, lẩm bẩm nói, “Quả nhiên tôn lên cho nhau, rất xinh đẹp.”
Đỗ Vân Hiên âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa định lui về chỗ đứng ban đầu của mình thì bỗng nhiên vị chủ tịch nắm quyền quyết định nói thêm một câu, “Nhưng mà, trên thiết kế xuất hiện một vấn đề.”
Đỗ Vân Hiên kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ở trên bản thiết kế, hay là hàng mẫu chưa chính thức, đeo lên nhìn qua thì rất đẹp. Có điều nếu nghiêm túc quan sát có thể phát hiện đường cong ở đây cùng với độ cong khá khác biệt.” Ngón tay thon dài của Lea tiên sinh vuốt ve đường cong của chiếc vòng bằng bạc, “Trong tài liệu mà các vị đã nhận kèm ở bên trong hồ sơ chắc hẳn có ghi rõ số đo thân thể người dùng. Vòng cổ này, rõ ràng quá lớn.”
“Lea tiên sinh, đây chỉ là vấn đề về kích thước, không phải vấn đề về thiết kế.” Đỗ Vân Hiên trầm ngâm một chút, quyết định vẫn thẳng thắn nhận sai lầm của mình, “Người mẫu mà tôi lựa chọn, khung xương quả thực lớn hơn so với trong hồ sơ, cơ bắp cũng tương đối phát triển. Hiện tại món đồ ngài đang cầm trên tay chỉ là hàng mẫu chế tác dựa theo thân thể anh ta. Đương nhiên, khi chính thức chế tác tôi sẽ chỉnh sửa kích thước lại.”
“Đúng vậy, Lea tiên sinh.” Trương Lam ngược lại vẫn hết sức giúp đỡ Đỗ Vân Hiên, đứng ở bên nói theo, “Vấn đề về kích thước ở hậu kì vẫn có thể chỉnh lại, không phải vấn đề lớn.”
Chủ tịch khí chất ưu nhã hơi hơi gật đầu, dường như sẽ chấp nhận lời giải thích này.
Thế nhưng, trước khi xác định, y vẫn đưa vòng cổ lại cho Đỗ Vân Hiên, “Tôi hi vọng nhìn thấy hiệu quả thực tế.”
Trên mặt Đỗ Vân Hiên xẹt qua một chút ngượng ngùng, anh không nghĩ chủ tịch sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, tuy rằng thiết kế thực sự xinh đẹp, nhưng trong lòng mọi người đều rõ cái vòng cổ này là một phần trong bộ đai trinh tiết tràn ngập ái muội kia.
Trương Lam ho nhẹ một tiếng, “Lea tiên sinh, ngài thấy có phải…”
“Thiết kế sư không phải là một chức nghiệp đơn giản, cần linh cảm, cũng cần dũng cảm. Đột phá bình cảnh, không rập khuôn, không bị những tư tưởng bảo thủ ràng buộc, cái này cần phải có dũng khí hơn người.” Randy Lea hơi mang theo ánh mắt săm soi mà quét mắt về phía Đỗ Vân Hiên, trầm thấp hỏi, “Cậu không có lòng tin với thiết kế của mình sao? Hay là.. đối với vật này nọ do chính mình thiết kế ra, lại khinh thường đeo vào?”
“Tôi có lòng tin.”
“Vậy tức là khinh thường đeo nó? Trong lòng cậu rốt cuộc vẫn cảm thấy nó chỉ là một món đồ tình thú thấp kém, đối với chính tác phẩm của mình lại có suy nghĩ như vậy, cậu còn cho rằng mình có tư cách bước vào danh sách tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai?” Ngữ khí Lea ôn hòa, ngôn từ lại sắc bén đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, “Một cô gái ước mơ có thể trở thành một điều dưỡng vĩ đại thì phải chịu đựng được nỗi đau khi kim tiêm đâm vào tay chính mình, mục đích chính là để thành thạo kỹ thuật tiêm. Còn cậu thì sao, thiết kế Đỗ, đến dũng khí đeo tác phẩm của mình cậu cũng không có. Nếu cậu có thể xuất ra một chút dũng khí của một thiết kế sư, đeo hai vật này vào, tôi hứa sẽ để cậu có được tư cách dự thi.”
Trác Thanh chấn động, quét mắt nhìn về Đỗ Vân Hiên.
Hi vọng vị thiết kế Đỗ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế này có thể ngu xuẩn mà tự tin kiên trì thêm một lúc.
Thế nhưng, hắn hiển nhiên xem nhẹ sự nghiêm túc lẫn cố chấp của Đỗ Vân Hiên đối với sự nghiệp thiết kế, cuộc thi trang sức Ngụy Lai không đủ để anh liều lĩnh phối hợp với yêu cầu của chủ tịch, nhưng lần này mỉa mai việc anh thân là thiết kế sư lại khinh thường tác phẩm của mình, đến cả dũng khí đeo tác phẩm lên cũng không có, lại khơi dậy sự quật cường tận sâu trong xương tủy Đỗ Vân Hiên.
Chẳng qua cũng chỉ là một cái vòng cổ và một cái đai lưng.
Là chính tay anh tự tay thiết kế, đến một nam nhân tự cao tự đại như Cổ Sách cũng từng cam tâm tình nguyện mang lên, có cái gì không dám mang? Khinh thường mang?
Đỗ Vân Hiên không lên tiếng cầm lấy vòng cổ, mang lên cổ chính mình, điều chỉnh lại chốt bằng bạc, không quên lãnh đạm mà bình tĩnh giải thích, “Đường cong chỗ này dán lên gáy là thích hợp, có thể dùng núm xoay tròn để điều chỉnh rộng hẹp, để tránh cho người sử dụng hô hấp không thoải mái, biên độ điều chỉnh rất nhỏ. Đối với người có xương cốt mảnh khách, chỉnh đến mức chặt nhất vẫn còn có vẻ rộng, cho nên về vấn đề kích thước quá lớn, khi tôi chế tác hàng chính thức sẽ hạ xuống một mức.”
Sau đó chậm rãi bỏ ra tây trang, xả áo sơ mi trắng từ trong quần tây ra.
Khi vén lên vạt áo sơ mi, da thịt trắng nõn cùng với đường cong mềm mại ở bụng khiến tinh quang trong đôi mắt nam nhân chợt lóe lên.
Đỗ Vân Hiên không quan tâm đến vẻ mặt người khác, gọn gàng quấn đai lưng dán lên quanh phần eo, đem mấu kim loại móc lại. Khi Cổ Sách mới bắt đầu làm người mẫu, sau vài lần kéo đến nỗi chọc vào Cổ Sách, dưới kháng nghị của Cổ lão đại ‘tự thể nghiệm’, Đỗ Vân Hiên rút kinh nghiệm làm kích thước hàng mẫu lớn hơn. Đai lưng trước mắt này chính là dựa theo phần eo vạm vỡ của Cổ Sách mà làm ra, khi Đỗ Vân Hiên đeo lên tất nhiên có vẻ quá rộng.
Đai lưng màu bạc lỏng lẻo sụp xuống bên eo Đỗ Vân Hiên, tua rua như bụi mưa nhẹ nhàng phất qua da thịt nhẵn nhụi, dù chưa đạt tới hoàn mỹ nhưng cũng đã hoạt sắc sinh hương đến nỗi khiến huyết mạch người ta sôi sục.
Thân thể Randy Lea dường như phát sinh biến hóa, ở trên ghế không chút để ý thay đổi tư thế ngồi, che giấu quang mang nơi đáy mắt.
“Bởi vì không đủ thời gian, hơn nữa cũng không muốn lãng phí nguyên thạch đắt đỏ sang quý cho nên trên hàng mẫu không khảm thạch anh lên. Đến khi hàng chính thức được khảm thạch anh, tôi chắc chắn hiệu quả sẽ càng tốt hơn.” Đỗ Vân Hiên tháo vòng cổ và đai lưng xuống đặt trở lại bàn làm việc, thấp giọng nói.
Vạt áo sơ mi xả ra từ quần tây khá là dễ dàng nhưng muốn nhét trở về lại tương đối phiền toái, anh đương nhiên sẽ không tại thời điểm mấu chốt này mà nhăn nhăn nhó nhó chạy vào toilet để chỉnh lại quần áo, cho nên để mặc vạt áo sơ mi theo trọng lực mà tự do buông xuống, tây trang vắt lên trong tay, nhất thời thiếu đi một phần khí tức nghiêm túc của nghề nghiệp, lại hơn một phần thanh nhã.
Khiến tim người ta phải đập thình thịch.
“Lea tiên sinh, quyết định của ngài?” Trương Lam xin ý kiến của vị chủ tịch.
“Lời đã nói tôi sẽ không thu lại.” Lea tiên sinh mỉm cười, “Thiết kế Đỗ đã dùng hành động đánh tan nghi ngờ của tôi, cậu ta có tư cách đại diện cho Lea tham gia thi đấu.”
Nghe thấy quyết định này, không khí văn phòng lâm vào phấn chấn.
Ngũ Tư Dân hưng phấn gật đầu một cái với Đỗ Vân Hiên, tỏ vẻ chúc mừng. Trương Lam cùng Vạn Kỳ Ngọc cũng gật đầu mỉm cười. Chỉ có sắc mặt Trác Thanh là như kỳ danh, cực kì khó coi.
[Kỳ danh: Mình đã search baidu, gg nhưng đều không hiểu, ai biết xin giúp mình.]
Trác Thanh hung hăng liếc mắt một cái như muốn róc thịt Đỗ Vân Hiên, đang muốn mở miệng tranh thủ một phen cuối cùng cho mình thì bỗng nhiên, giọng nói ôn hòa thuần hậu tựa như thiên âm [tiếng trời] của Lea tiên sinh truyền tới, “Thiết kế của thiết kế Đỗ tràn ngập mỹ cảm, thiết kế Trác lại tràn đầy sáng ý khiến người ta phải ngạc nhiên và dũng khí đi sâu vào nghiên cứu, hai người đều có đặc sắc cá nhân rất rõ ràng. Tôi tin tưởng hai vị thiết kế sư này sẽ tại cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, đem vinh dự lớn nhất về cho đá quý Lea.”
Văn phòng vốn đang trong không khí nhiệt liệt, chợt giảm xuống mấy chục độ.
Sau một lúc trầm mặc, giám đốc Trương thấp giọng ướm thử, “Lea tiên sinh, tập đoàn vì công ty lấy được ba người sao?”
“Vẫn là hai người. Trong bốn bản thiết kế thì thiết kế Đỗ và thiết kế Trác song song đứng đầu, so với tác phẩm của hai vị khác thì cao hơn một bậc, cho nên đạt được tư cách dự thi.” Chủ tịch giản đơn hỏi lại, “Ở chuyện này, công ty phải lựa chọn công bằng nhất, vừa rồi nhà thiết kế chính không phải đã đề nghị như vậy sao?”
◇ ◆ ◇
Cửa phòng đóng chặt đã lâu của văn phòng giám đốc rốt cuộc mở ra, người từ bên trong đi ra sắc mặt đều có sự bất đồng.
Trác Thanh vui sướng, bước chân nhẹ nhàng đến nỗi có thể nghe được tiếng gió. Nhà thiết kế chính vốn luôn trầm ổn bình tĩnh sắc mặt lại trắng bệch hơn cả tờ giấy, Ngũ Tư Dân ở bên cạnh Vạn Kỳ Ngọc nói hai câu gì đó, có điều ông cũng hiểu lời an ủi của mình không có tác dụng cho lắm, chỉ thở dài lắc đầu, lại thấp giọng nói một câu ‘chúc mừng’ với Đỗ Vân Hiên đang đi ra liền im lặng rời đi.
Đỗ Vân Hiên tâm tình phức tạp.
Có được tư cách dự thi, anh đương nhiên vui mừng, nhưng vốn dĩ Vạn Kỳ Ngọc có đầy đủ tư cách trúng cử lại bị đánh rớt, không thể nói không phải chuyện ngoài ý muốn khiến người ta khiếp sợ, nhớ tới Randy Lea không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, cười cười nói nói liền có quyết định đến bước ngoặt sự nhiệp của các thiết kế sư, đến Đỗ Vân Hiên cũng sinh ra cảm giác rung động.
Lại nói tiếp, Cổ Sách nam nhân kia, cũng là một nhân vật cường quyền có thể một lời cắt đứt sinh tử vinh nhục của một người.
Trong phút chốc, Đỗ Vân Hiên cảm thấy giữa chủ tịch và Cổ lão đại, có một chút tương đồng khó có thể hình dung.
“Thiết kế Vạn, chuyện hôm nay…”
Không đợi Đỗ Vân Hiên nói xong, Vạn Kỳ Ngọc đã vung tay lên không trung ngăn lại, “Thiết kế trang sức chú trọng về linh cảm và mĩ cảm, không nói phân biệt đối xử, chưa có ai nói nhà thiết kế chính có thể lấy được tư cách dự thi. Thiết kế của cậu rất xuất sắc, tôi tâm phục khẩu phục.”
Ngưng một lúc, ngữ khí lại hơn một chút không cam lòng, thấp giọng nói, “Nhưng tác phẩm của một người khác, tôi vẫn cho rằng khiếm khuyết linh tính, không có tư cách đặt chân vào nơi thanh nhã.”
Trác Thanh vì lấy lòng chủ tịch mà cố ý thiết kế trắng trợn như vậy, chính là loại người mà nhà thiết kế chính coi trọng nội hàm lâu dài khinh thường nhất.
“Thiết kế Đỗ, chuẩn bị cho thật tốt, cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai cao thủ như rừng, không được chủ quan.” Vạn Kỳ Ngọc vỗ vai Đỗ Vân Hiên một cái, bước nhanh rời đi.
Phong thái của một nhà thiết kế chính, tại một câu dặn dò tha thiết cuối cùng đối với hậu bối trong nghề hiện ra không sót chút nào.
Đỗ Vân Hiên trở lại bên ngoài phòng thiết kế, Ngũ Tiểu Lệ đã cười khúc khích bước lại chúc mừng anh.
“Mọi người làm sao biết nhanh như vậy?”
“Thiết kế Trác đang ở khắp nơi dương dương tự đắc khoe ra kìa, bọn em vốn tưởng người còn lại là thiết kế Vạn, còn cảm thấy rất buồn rầu, người có tài hoa lại nỗ lực như thiết kế Đỗ vậy mà lại rớt. Lúc sau thiết kế Trác nói hớ ra, mọi người mới biết hóa ra thiết kế Đỗ lấy được vị trí còn lại. Thực sự quá tuyệt vời! Cuộc thi Ngụy Lai là giải Oscar của giới thiết kế đá quý đó, người có thể được đề cử trên người cũng hơn một vầng hào quang nha.” Ngũ Tiểu Lệ nói, “Việc vui lớn như vậy, thiết kế Đỗ phải đãi đó.”
Đỗ Vân Hiên nghĩ nghĩ, “Đãi khách không thành vấn đề. Nhưng tôi còn muốn chuẩn bị cho cuộc thi, thời gian cấp bách sẽ không mời mọi người ra ngoài dùng bữa được. Tôi chi, cô gọi đồ bên ngoài đến công ty, xem như tôi mời các đồng nghiệp dùng một bữa trà chiều.”
Ánh mắt Ngũ Tiểu Lệ nhất thời sáng rỡ, “Có thể gọi trà chiều ở nhà hàng cao cấp phong cách Tây Âu ở góc giao lộ kia không? Rất sang trọng đó.”
“Không thành vấn đề.”
Ngũ Tiểu Lệ hoan hô một tiếng, lập tức không chút khách khí thực thi.
Nửa giờ sau, các món trà chiều của nhà hàng cao cấp được đưa đến văn phòng, mê người rớt nước miếng. Trà bánh rực rỡ tinh xảo khiến nhóm nữ trợ lý hưng phấn đến nỗi liên tục thét chói tai, nhìn thấy đồ ngon đắt đỏ khó được ăn đến, đàn mèo tham ăn này ngay cả thiết kế Đỗ tuấn mỹ mê người cũng ném qua một bên, vây cái bàn bày đầy món ăn chật như nêm cối.
Đỗ Vân Hiên lắc đầu cười khổ, vào phòng thiết kế lấy ví, làm việc phải làm – trả tiền.
“Bao nhiêu tiền?” Đỗ Vân Hiên vừa hỏi người đưa đồ ăn đến vừa vở ví ra.
Người kia thấp giọng nói ra một con số.
Đỗ Vân Hiên đang rút tiền từ trong ví, chợt nghe thấy giọng nói bị ép thấp hơn của người kia tiến vào màng nhĩ, “Đừng ngẩng đầu, thiết kế Đỗ, người của Cổ Sách luôn luôn giám thị anh, xin cứ làm bộ như anh đang lấy tiền.”
Đỗ Vân Hiên hơi hơi giật mình, lập tức trấn định lại, tiếp tục giữ nguyên động tác.
“Giọng nói của anh có chút quen.” Đỗ Vân Hiên suy nghĩ nói.
“Trí nhớ anh rất tốt, thiết kế Đỗ. Chúng ta đã từng gọi điện, tôi họ Hồng.”
Trong nháy mắt, Đỗ Vân Hiên nhớ tới cuộc điện thoại kia.
Cảnh sát Hồng của tổ điều ra cảnh khu liên hợp, phải rồi, chính là giọng nói này. Y đã từng nói, Cổ Sách là đối tượng chính y đang điều tra.
“Tôi nghe nói anh bị thương.”
“Không sai, nhưng tôi vẫn còn sống, hơn nữa Cổ Sách vẫn là mục tiêu của tôi.” Hồng Lê Minh đội loại nón lưỡi trai mà người giao hàng thường xuyên đội, ở góc độ thẳng đứng vừa vặn khiến cho vành nón trên mặt y tạo ra một bóng mờ, che đi khuôn mặt y, “Anh phải giúp tôi.”
Đỗ Vân Hiên trầm mặc một lúc, chậm rãi rút ra hai tờ tiền giấy giá trị lớn nhất trong ví, lạnh lùng hỏi, “Tại sao tôi phải giúp anh.”
Hồng Lê Minh ngẩn ra một hồi.
“Xem ra, Cổ Sách lại nhiều hơn một tiểu đệ. Tôi vốn nghĩ, anh và kẻ không có nguyên tắc kia sẽ có chút khác nhau. Cổ Sách đã làm gì khiến anh khuất phục? Bạo lực, đe dọa? Hay là tiền có thể mua được tôn nghiêm của anh? Thuốc phiện?” Giọng nói của cảnh sát kia mang theo một chút mỉa mai, “Ban đầu anh bị hắn đe dọa, hay là gần mực thì đen, sau đó cam tâm tình nguyện sa đọa?”
“Đủ rồi. Anh biết tôi bị người của Cổ Sách theo dõi vẫn muốn mạo hiểm đến đây, là để vũ nhục tôi sao?” Đỗ Vân Hiên trầm giọng nói.
Đúng lúc này, Ngũ Tiểu Lệ cầm một chiếc bánh ngọt, vừa ăn vừa chạy tới.
Hai người đồng thời dừng cuộc đối thoại.
“Thiết kế Đỗ, nữ đồng nghiệp bên phòng giám đốc cũng nói anh phải đãi nha. Gọi thêm năm phần trà chiều có được không?”
“Cô cứ làm đi.”
“Oa! Thiết kế Đỗ, anh thực sự quá tốt!” Ngũ Tiểu Lệ hoan hô chạy đi gọi điện thoại.
Đến khi Ngũ Tiểu Lệ đi rồi, hai người mới tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Cổ Sách tội lỗi chồng chất, máu trên tay hắn rửa mãi cũng không sạch.” Hồng Lê Minh trầm thấp mà bình tĩnh nói xong, đưa tiền lẻ lấy ra nhét vào tay Đỗ Vân Hiên, “Đây là do tâm phúc của Cổ Sách, Trương Hằng tự mình dẫn người làm, hiện trường vụ án vô cùng thê thảm. Anh tiếp tục giúp kẻ xấu làm việc ác, những loại thảm án thế này vẫn còn tiếp tục phát sinh.”
Sau khi người giao hàng thu tiền rời đi, Đỗ Vân Hiên yên lặng trở lại phòng thiết kế.
Anh vẫn luôn mơ hồ cảm thấy chính mình bị Cổ Sách giám thị, bằng không làm sao nam nhân kia lần nào cũng biết anh khi nào thì anh ra khỏi cửa công ty được? Xe hơi đón anh luôn luôn không sớm không muộn mà xuất hiện.
Lúc này trong phòng thiết kế, có thể nào đã bị Cổ Sách đặt đồ theo dõi hay không?
Trong lòng Đỗ Vân Hiên cảm thấy khó chịu.
Anh rời khỏi phòng thiết kế, cố ý đến một toilet công cộng ở tầng khác, đem cửa vách ngăn đóng chặt, mới lấy ra một xấp tiền lẻ vừa rồi cảnh sát kia đưa cho anh.
Ở giữa xấp tiền có kẹp tấm ảnh chụp, hình như cắt từ đoạn phim quay chụp hiện trường, hình ảnh cực kì máu me, thi thể nát vụn thành mảnh nhỏ. Khiến Đỗ Vân Hiên khiếp sợ chính là, bên trong chẳng những lộ ra gương mặt quen thuộc, rõ ràng còn có thi thể của phụ nữ và trẻ em.
Mitsuishi Yamato!
Đặc trợ biến thái từng có ý đồ dâm loạn với Đỗ Vân Hiên, vừa mới được luật sư bảo lãnh đã đồng thời cùng với vợ và một đứa con năm tuổi của ông ta bị giết hại, hung thủ ra tay tàn nhẫn, hư hư thực thực hành hình. Nhìn hàng chữ viết sau tấm ảnh kia, trái tim Đỗ Vân Hiên dần dần thắt chặt.
Anh cảm thấy tầm nhìn có chút lay động, bất an vươn tay chống lên vách tường.
Giọng nói kiêu ngạo vô tình của Cổ Sách xẹt qua tai, “Nếu tôi đã ra tay, tiểu tử kia còn có cơ hội đưa vào bệnh viên sao? Vào thẳng nhà xác rồi.”
Phải rồi, Cổ Sách thích sạch sẽ gọn gàng, thích diệt cỏ tận gốc.
Rất nhiều lần khi ở trên giường, Cổ Sách dùng chính những chuyện cũ tàn nhẫn mình đã làm với kẻ đối địch đe dọa Đỗ Vân Hiên, mỗi một chuyện đều máu chảy đầm đìa, tàn nhẫn mà hiện thực.
Đỗ Vân Hiên bỗng cảm thấy chính mình thật khờ dại, anh còn tưởng chuyện đêm đó ở hồ nước nóng giấu diếm được Cổ Sách, nhưng rõ ràng, cái lưới hắc ám mà nam nhân kia nắm giữ chưa từng có khe hở, hắn xuất hiện trễ không phải là khoan hồng độ lượng mà buông tha.
Ở nơi Đỗ Vân Hiên không biết đến, Cổ Sách đã sớm vô thanh vô tức quyết định mạng sống của Mitsuishi Yamato, kẻ dám mơ ước đến vật sở hữu của hắn cùng với mẹ con vô tội kia, tựa như quyết định mạng sống một con chuột dơ bẩn thấp hèn.
Ngoại trừ ảnh chụp thi thể, còn có một tấm ảnh khác chụp Trương Hằng dẫn một nhóm đàn em ngông nghênh đi ra khỏi một tòa nhà, nếu cẩn thận xem xét, có thể nhận ra trong tay tiểu đệ còn cầm dao găm. Ảnh chụp này chính là tòa nhà phát hiện thi thể một nhà Mitsuishi Yamato, có vẻ là cắt ra từ đoạn ghi của camera ở đường đối diện, thời gian cùng với bản ghi chép giám định pháp y thời gian tử vong của người bị hại cực kì gần nhau.
Có thể ra lệnh cho Trương Hằng, không còn kẻ nào khác.
Chỉ có thể là nam nhân tự cao tự đại kia.
Sự khó chịu của Đỗ Vân Hiên càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí sinh ra cảm giác buồn nôn kịch liệt.
Anh sụp xuống thắt lưng, nôn khan vài cái, lại không nôn được bất cứ thứ gì.
Anh thực sự ngu ngốc, tại sao lại phải để ý như vậy? Tại sao phải khổ sở như vậy? Cổ Sách vốn chính là một tên bạo quân tội ác tày trời, người này làm ra những chuyện táng tận lương tâm cũng không chỉ một hai, loại hành vi giết hại phụ nữ trẻ em tay không tấc sắt này, đối với Cổ lão đại mà nói có lẽ như cơm bữa.
Nam nhân kia, vốn dĩ không đáng giá để ký thác những kỳ vọng tốt đẹp, vốn là hóa thân của tàn nhẫn tà ác vô tình.
Đỗ Vân Hiên anh, tại sao lại khiếp sợ thất thố đến vậy? Tại sao lại thất vọng như vậy!
Đỗ Vân Hiên nắm tấm ảnh chụp đến nhăn nhúm, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đến nỗi máu tươi đầm đìa.
Mất một lúc lâu sau, anh mới nghĩ đến, có lẽ không phải anh đang thất vọng với Cổ Sách, mà anh đang thất vọng với chính mình.
Đối mặt với một nam nhân tàn nhẫn đáng sợ như vậy, bản thân không hiểu tại sao lại như thế, cảm thấy hắn gợi cảm, cảm thấy hắn anh tuấn, cảm thấy bữa sáng hắn làm là mĩ vị, cảm thấy một khắc hắn gối mặt lên ngực mình kia, còn có chút đáng yêu.
Đỗ Vân Hiên đối với chính mình cực độ thất vọng.
Một tên bạo quân giết người không chút nương tay, đối với kẻ yếu cũng không có chút thương hại, một kẻ khốn nạn tùy tùy tiện tiện cưỡng bức chính mình, đem mình trở thành búp bê tình dục tùy ý làm bậy! Đỗ Vân Hiên anh vậy mà không thể cầm giữ được, vậy mà đôi lúc sẽ nhớ hắn, vậy mà thỉnh thoảng sẽ mơ thấy hắn, vậy mà khi hắn đói bụng còn thực sự vì hắn nấu một bát mì?
Bát mì sáng nay còn cố ý bỏ vào ba cái trứng chần nước sôi vàng óng thơm lừng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook