Bao Quân Mãn Ý
-
Chương 2
Gió rét ào ào, bão tuyết nồng đậm rốt cuộc ngừng nghỉ.
Trên đường lớn Huyền Vũ thẳng tắp, phủ cả một tầng tuyết trắng, đường phố tĩnh mịch, duy chỉ thấy ánh đèn lồng nhỏ màu đỏ trước mắt, treo cao dưới mái hiên khách sạn, mơ hồ tỏa ra một chút ấm áp.
Tuy đèn lồng lóe lên, nhưng cánh cửa gỗ khắc hoa cao quý đã sớm đóng lại, không nghe ra một chút động tĩnh.
Trên đường lớn cái lạnh thấm người, Bao Mãn Ý thu mình vào áo khoác lông chồn ấm áp, trong tay giữ chặt tay nải, đứng trước cửa đã lâu, mở cái miệng nhỏ nhắn, mỗi một hơi đều hóa thành khói trắng.
Rốt cuộc, nàng khua lên dũng khí, đến gần bên cạnh cánh cửa gỗ khắc hoa, tay nhỏ bé rụt rè gõ cửa, tiếng nói mềm giòn dễ vỡ sợ hãi hô: “Xin hỏi, có ai không?”
Yên lặng.
“Xin hỏi, có người còn thức không?” Lúc này, giọng nói lớn hơn chút ít.
Vẫn yên lặng.
“Ta, ta — ta muốn gặp Long cô nương, xin hãy mở cửa!”
Bên trong khách sạn vẫn im ắng như cũ, không có một chút tiếng động.
Nàng hô mấy tiếng, không có ai đáp lại, dũng khí cũng tiêu hao phân nửa, cũng không dám tiếp tục gọi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng về phía trước, nheo lại một mắt nhìn qua khe cửa, chỉ thấy một mảnh tối đen như mực.
Ưm, đêm khuya như vậy, trời lại lạnh như thế này, mọi người bên trong hẳn là ngủ cả rồi?
Một trận gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình co rúm lại, trong lòng lo lắng, rất muốn xoay người chạy về nhà, bò vào cái chăn thơm ấm áp.
Nhưng mà—nhưng mà–nàng bây giờ mà về, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới. Phụ thân tức giận sẽ gia tăng thủ vệ, không để cho nàng có cơ hội trốn thoát lần nữa, đến lúc đó ngay cả mẫu thân cũng sẽ vô phương cứu nàng, nàng sẽ phải mặc áo choàng lông khóc, đánh đàn tỳ bà, sướt mướt gả cho Man vương!
Nàng từng nghe người ta nói, nước ngoài cực kỳ lạnh, quanh năm suốt tháng đều là băng tuyết, lạnh đến mức ngay cả chân tóc cũng muốn thành băng. Nếu gả nàng đi, thì phải theo tộc người dã man kia ăn thịt sống, uống máu, cả đời chỉ nhìn thấy mỗi tuyết-
Các lọai hình ảnh thê lương, chuyển loạn trong đầu nàng, nàng không nhịn được liên tục run rẩy, đành phải thu thập dũng khí còn sót lại, lại đưa tay gõ cửa, hy vọng có người nghe thấy, tốt bụng mở cửa cho nàng.
“Thật xin lỗi, xin hãy mở cửa, ta–”
Lời còn chưa nói hết, một trận tiếng động ù ù, bỗng dưng truyền đến từ phía sau.
Tiếng động kia từ từ đến gần, là tốc độ của ngựa, chỉ trong nháy mắt đã đến gần phía sau nàng. Nàng vừa nghi ngờ vừa quay đầu lại.
Nháy mắt, mắt hạnh trong trẻo bởi vì kinh ngạc mà trừng lớn.
Chỉ thấy một đội lớn người ngựa, không biết từ đâu xông ra, mọi người đều mặc trang phục đi đêm, khí thế giống như vạn quân đang nổi trận lôi đình, thẳng tắp xông về phía nàng, trong nháy mắt đã tới trước cửa khách sạn. Nàng bị dọa sợ đến mức toàn thân cứng ngắc, căn bản không có cách nào phản ứng, chứ đừng nói là tránh ra.
Vốn là nàng gõ cửa hồi lâu vẫn không có người mở, nghe thấy tiếng động ầm ầm nhưng lại rầm rầm rầm mở.
Gió lớn đánh tới, nàng vốn mảnh mai chịu không nổi, cảm thấy choáng váng, nhất thời mất đi thăng bằng, cả người sắp ngã xuống thềm đá
Môi đỏ mọng hé mở, ngay cả tiếng hô cũng không kịp phun ra, một bóng người màu đen vụt tới, đỡ lấy nàng trong chớp mắt, ôm lấy nàng.
Người kia không ngừng di chuyển, giống như chim diều(?), ôm nàng phi thân vào khách sạn. Nàng vừa kinh vừa sợ, theo bản năng ôm lấy hắn, mắt to sợ hãi nhìn xuống–
Oa oa oa, chuyện gì xảy ra, nàng lại bay trên không!
“Thả ta xuống! Ta—ưm ưm ưm ưm ưm…” Một bàn tay lớn che lại miệng nàng, không cho nàng cơ hội cầu cứu
“Ưm, ưm…” Mãn Ý hoa dung thất sắc, bối rối ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt kinh hoàng chống lại đôi con ngươi đen băng lãnh.
Người kia cao lớn uy mãnh, mày kiếm mũi cao là một nam nhân.
Hắn mặc một thân áo đen, tóc đen đựợc cột lại bằng dây da sau gáy, khuôn mặt ngăm đen kiên cường dường như làm bằng đá, không có bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt đen tựa không thấy đáy, lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vẫn bịt miệng nàng, một tay kia ôm ngang hông nàng, đem nàng vững vàng kìm hãm trong ngực.
“Ưm ưm ưm ưm ưm ưm…”
Cái miệng nhỏ nhắn đằng sau bàn tay kia không ngừng kêu, nàng dùng hết khí lực toàn thân không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn không làm gì được.
Cánh tay to bên hông làm nàng không thể động đậy, mà bàn tay đang bịt miệng và mũi nàng, chẳng những làm nàng không cách nào cầu cứu, còn cắt đứt đường hô hấp của nàng.
Nàng cố gắng giương cái miệng nhỏ nhắn, thở gấp gáp, nhưng lại không hít nổi dù chỉ nửa hơi, hơi thở bị giữ lại trong lòng bàn tay dày rộng của hắn–
Không, không được, nàng, nàng nàng nàng nàng sắp tắt thở!
Hốc mắt đỏ lên, khuôn mặt đỏ bừng, nàng ở trong ngực nam nhân kia mà giãy dụa, tay non nớt vừa cố gắng cạy bàn tay trong miệng mình ra, vừa đánh vào mặt hắn.
Hắn mặt không chút thay đổi, dịch tay xuống, chỉ che lại miệng của nàng, chừa ra cái mũi cho nàng hô hấp.
Lòng bàn tay vừa rời đi, khí lạnh lập tức xông vào khoang mũi của nàng, Mãn Ý choáng váng tham lam thở gấp, hít vào không khí mới mẻ, lồng ngực đẫy đà thiếu nữ cách lớp vải dày, cũng theo đó mà kịch liệt phập phồng.
Theo mỗi lần thở dốc, hốc mắt đỏ hồng từ từ dịu đi, nàng như trút được gánh nặng, hai chân như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, không tự chủ được dựa vào lồng ngực rắn chắc to lớn…
Nhưng mà, tựa không được bao lâu, nàng lập tức phát hiện có chỗ không bình thường, liền vội vàng thẳng người.
Không đúng không đúng, nàng vẫn còn là khuê nữ hoàng hoa chưa xuất giá, làm sao có thể tựa vào ngực một nam nhân xa lạ?
Nàng đứng thẳng người, cố gắng kéo dài khoảng cách, nhưng là đối phương kiên quyết không chịu buông tay, ngược lại còn kìm giữ hơn. Bất luận nàng dãy dụa thế nào, hai người vẫn dán chặt lại với nhau, nàng có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên thân người bên cạnh truyền đến, hơi thở nhẹ nhàng, cùng với tim đập với quy luật ổn định…
Đôi má phấn lại đỏ bừng. Nhưng mà, lần này không phải vì hít thở không thông, mà là bởi vì trong lòng xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ gần nam nhân đến như vậy, các lễ giáo quy định biến mất, sự xấu hổ ở trong đầu nàng loạn chuyển như đèn kéo quân
Nàng cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, quyết định nhắc nhở đối phương, nam nữ thụ thụ bất thân, ít nhất hắn cũng nên thả lỏng ra chút, để hai người giữ một khoảng cách. Dù sao hai người dính sát vào nhau như vậy, thật sự quá kỳ cục–
Nhưng mà, đầu nhỏ mới ngẩng lên, còn chưa kịp há miệng, thì tròng mắt đen âm lãnh quét tới, lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng kia so sánh với gió bắc, đao kiếm còn bén nhọn hơn, nàng sợ hãi co rụt hai vai, giống như là động vật nhỏ nhìn thấy mãnh thú, không dám hành động bừa.
Đang lúc toàn thân cứng ngắc, cùng nam nhân kia dính sát vào nhau, lầu dưới cũng bận rộn.
Chỉ thấy đèn dầu trong đại sảnh sáng rỡ, mọi người mặc trang phục đi đêm, khiêng mấy rương gỗ đi vào, nhấc lên cửa hầm trên sàn nhà rồi đóng lại, kê cái bàn lên trên nóc.
Nữ nhân đầu lĩnh diễm lệ phi thân lên lầu hai, đến bên cạnh thanh chắn khắc hoa, cởi áo choàng đen xuống rồi hạ lệnh, giống như nữ đầu lĩnh sơn trại chỉ huy, mọi người theo mệnh lệnh của nàng nhanh chóng chuyển động.
“Quét sân! Quét tuyết!”
Chỉ thị hạ xuống, tiểu đội thứ nhất bắt đầu mang chổi, phi thân từ cửa sổ lầu một ra, quét dấu chân trên tuyết.
Tiểu đội thứ hai ngay sau đó mở cửa sổ, cầm đầy đủ giỏ trúc đựng tuyết, toàn bộ hắt ra ngoài cửa đổ. Trong nháy mắt, bên ngoài đất tuyết bằng phẳng, không hề để lộ nửa dấu vết.
“Được rồi! Quay lại!”
Tiếng nói mềm giòn dễ vỡ vang lên, mọi người lui về khách sạn, tất cả đều làm trong im lặng.
“Đóng cửa! Tắt đèn!”
Trong nháy mắt, cửa sổ lầu một lầu hai đồng thời không tiếng động đóng lại, bên trong của sổ còn có người cầm khăn lau cẩn thận lau đi tất cả tuyết còn đọng, hoàn toàn lau sạch chứng cớ.
Mãn Ý hỗn loạn hoa mắt, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ngọn đèn dầu ở đại sảnh đồng loạt tắt trong nháy mắt, bốn phía im lặng, không có một chút tiếng đọng, yên lặng đến mức nàng có thể nghe rõ mồn một tiếng gió lạnh ngoài kia đang thổi qua ngọn cây tiếng xột xoạt.
Nếu không phải phía sau nàng có nam nhân dường như đúc bằng sắt này vẫn đang giữ chặt eo nàng cùng với bàn tay giữ miệng nàng, lại mạnh mẽ và hữu lực, chân thật làm cho người ta không thể hoài nghi, thì nàng khẳng định sẽ cho rằng mình vì ngã váng đầu mà đang nằm mơ một giấc mộng kỳ quái.
Trong bóng tối, mắt to sương mù không ngừng chớp.
Nàng không ngừng suy nghĩ, những người vừa nãy là người nào? Cô nương xinh đẹp kia là ai? Nam nhân phía sau nàng là ai?
Còn nữa, bên trong những cái rương kia là cái gì? Nửa đêm canh ba hành động, toàn bộ lại mặc trang phục đi đêm, vừa mang hòm đồ vừa chạy nhanh vào nhà, còn xóa dấu vết chân trên tuyết, không lẽ những người này là–
Cướp?! :hixhix:
Trên đường lớn Huyền Vũ thẳng tắp, phủ cả một tầng tuyết trắng, đường phố tĩnh mịch, duy chỉ thấy ánh đèn lồng nhỏ màu đỏ trước mắt, treo cao dưới mái hiên khách sạn, mơ hồ tỏa ra một chút ấm áp.
Tuy đèn lồng lóe lên, nhưng cánh cửa gỗ khắc hoa cao quý đã sớm đóng lại, không nghe ra một chút động tĩnh.
Trên đường lớn cái lạnh thấm người, Bao Mãn Ý thu mình vào áo khoác lông chồn ấm áp, trong tay giữ chặt tay nải, đứng trước cửa đã lâu, mở cái miệng nhỏ nhắn, mỗi một hơi đều hóa thành khói trắng.
Rốt cuộc, nàng khua lên dũng khí, đến gần bên cạnh cánh cửa gỗ khắc hoa, tay nhỏ bé rụt rè gõ cửa, tiếng nói mềm giòn dễ vỡ sợ hãi hô: “Xin hỏi, có ai không?”
Yên lặng.
“Xin hỏi, có người còn thức không?” Lúc này, giọng nói lớn hơn chút ít.
Vẫn yên lặng.
“Ta, ta — ta muốn gặp Long cô nương, xin hãy mở cửa!”
Bên trong khách sạn vẫn im ắng như cũ, không có một chút tiếng động.
Nàng hô mấy tiếng, không có ai đáp lại, dũng khí cũng tiêu hao phân nửa, cũng không dám tiếp tục gọi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng về phía trước, nheo lại một mắt nhìn qua khe cửa, chỉ thấy một mảnh tối đen như mực.
Ưm, đêm khuya như vậy, trời lại lạnh như thế này, mọi người bên trong hẳn là ngủ cả rồi?
Một trận gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình co rúm lại, trong lòng lo lắng, rất muốn xoay người chạy về nhà, bò vào cái chăn thơm ấm áp.
Nhưng mà—nhưng mà–nàng bây giờ mà về, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới. Phụ thân tức giận sẽ gia tăng thủ vệ, không để cho nàng có cơ hội trốn thoát lần nữa, đến lúc đó ngay cả mẫu thân cũng sẽ vô phương cứu nàng, nàng sẽ phải mặc áo choàng lông khóc, đánh đàn tỳ bà, sướt mướt gả cho Man vương!
Nàng từng nghe người ta nói, nước ngoài cực kỳ lạnh, quanh năm suốt tháng đều là băng tuyết, lạnh đến mức ngay cả chân tóc cũng muốn thành băng. Nếu gả nàng đi, thì phải theo tộc người dã man kia ăn thịt sống, uống máu, cả đời chỉ nhìn thấy mỗi tuyết-
Các lọai hình ảnh thê lương, chuyển loạn trong đầu nàng, nàng không nhịn được liên tục run rẩy, đành phải thu thập dũng khí còn sót lại, lại đưa tay gõ cửa, hy vọng có người nghe thấy, tốt bụng mở cửa cho nàng.
“Thật xin lỗi, xin hãy mở cửa, ta–”
Lời còn chưa nói hết, một trận tiếng động ù ù, bỗng dưng truyền đến từ phía sau.
Tiếng động kia từ từ đến gần, là tốc độ của ngựa, chỉ trong nháy mắt đã đến gần phía sau nàng. Nàng vừa nghi ngờ vừa quay đầu lại.
Nháy mắt, mắt hạnh trong trẻo bởi vì kinh ngạc mà trừng lớn.
Chỉ thấy một đội lớn người ngựa, không biết từ đâu xông ra, mọi người đều mặc trang phục đi đêm, khí thế giống như vạn quân đang nổi trận lôi đình, thẳng tắp xông về phía nàng, trong nháy mắt đã tới trước cửa khách sạn. Nàng bị dọa sợ đến mức toàn thân cứng ngắc, căn bản không có cách nào phản ứng, chứ đừng nói là tránh ra.
Vốn là nàng gõ cửa hồi lâu vẫn không có người mở, nghe thấy tiếng động ầm ầm nhưng lại rầm rầm rầm mở.
Gió lớn đánh tới, nàng vốn mảnh mai chịu không nổi, cảm thấy choáng váng, nhất thời mất đi thăng bằng, cả người sắp ngã xuống thềm đá
Môi đỏ mọng hé mở, ngay cả tiếng hô cũng không kịp phun ra, một bóng người màu đen vụt tới, đỡ lấy nàng trong chớp mắt, ôm lấy nàng.
Người kia không ngừng di chuyển, giống như chim diều(?), ôm nàng phi thân vào khách sạn. Nàng vừa kinh vừa sợ, theo bản năng ôm lấy hắn, mắt to sợ hãi nhìn xuống–
Oa oa oa, chuyện gì xảy ra, nàng lại bay trên không!
“Thả ta xuống! Ta—ưm ưm ưm ưm ưm…” Một bàn tay lớn che lại miệng nàng, không cho nàng cơ hội cầu cứu
“Ưm, ưm…” Mãn Ý hoa dung thất sắc, bối rối ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt kinh hoàng chống lại đôi con ngươi đen băng lãnh.
Người kia cao lớn uy mãnh, mày kiếm mũi cao là một nam nhân.
Hắn mặc một thân áo đen, tóc đen đựợc cột lại bằng dây da sau gáy, khuôn mặt ngăm đen kiên cường dường như làm bằng đá, không có bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt đen tựa không thấy đáy, lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vẫn bịt miệng nàng, một tay kia ôm ngang hông nàng, đem nàng vững vàng kìm hãm trong ngực.
“Ưm ưm ưm ưm ưm ưm…”
Cái miệng nhỏ nhắn đằng sau bàn tay kia không ngừng kêu, nàng dùng hết khí lực toàn thân không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn không làm gì được.
Cánh tay to bên hông làm nàng không thể động đậy, mà bàn tay đang bịt miệng và mũi nàng, chẳng những làm nàng không cách nào cầu cứu, còn cắt đứt đường hô hấp của nàng.
Nàng cố gắng giương cái miệng nhỏ nhắn, thở gấp gáp, nhưng lại không hít nổi dù chỉ nửa hơi, hơi thở bị giữ lại trong lòng bàn tay dày rộng của hắn–
Không, không được, nàng, nàng nàng nàng nàng sắp tắt thở!
Hốc mắt đỏ lên, khuôn mặt đỏ bừng, nàng ở trong ngực nam nhân kia mà giãy dụa, tay non nớt vừa cố gắng cạy bàn tay trong miệng mình ra, vừa đánh vào mặt hắn.
Hắn mặt không chút thay đổi, dịch tay xuống, chỉ che lại miệng của nàng, chừa ra cái mũi cho nàng hô hấp.
Lòng bàn tay vừa rời đi, khí lạnh lập tức xông vào khoang mũi của nàng, Mãn Ý choáng váng tham lam thở gấp, hít vào không khí mới mẻ, lồng ngực đẫy đà thiếu nữ cách lớp vải dày, cũng theo đó mà kịch liệt phập phồng.
Theo mỗi lần thở dốc, hốc mắt đỏ hồng từ từ dịu đi, nàng như trút được gánh nặng, hai chân như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, không tự chủ được dựa vào lồng ngực rắn chắc to lớn…
Nhưng mà, tựa không được bao lâu, nàng lập tức phát hiện có chỗ không bình thường, liền vội vàng thẳng người.
Không đúng không đúng, nàng vẫn còn là khuê nữ hoàng hoa chưa xuất giá, làm sao có thể tựa vào ngực một nam nhân xa lạ?
Nàng đứng thẳng người, cố gắng kéo dài khoảng cách, nhưng là đối phương kiên quyết không chịu buông tay, ngược lại còn kìm giữ hơn. Bất luận nàng dãy dụa thế nào, hai người vẫn dán chặt lại với nhau, nàng có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên thân người bên cạnh truyền đến, hơi thở nhẹ nhàng, cùng với tim đập với quy luật ổn định…
Đôi má phấn lại đỏ bừng. Nhưng mà, lần này không phải vì hít thở không thông, mà là bởi vì trong lòng xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ gần nam nhân đến như vậy, các lễ giáo quy định biến mất, sự xấu hổ ở trong đầu nàng loạn chuyển như đèn kéo quân
Nàng cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, quyết định nhắc nhở đối phương, nam nữ thụ thụ bất thân, ít nhất hắn cũng nên thả lỏng ra chút, để hai người giữ một khoảng cách. Dù sao hai người dính sát vào nhau như vậy, thật sự quá kỳ cục–
Nhưng mà, đầu nhỏ mới ngẩng lên, còn chưa kịp há miệng, thì tròng mắt đen âm lãnh quét tới, lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng kia so sánh với gió bắc, đao kiếm còn bén nhọn hơn, nàng sợ hãi co rụt hai vai, giống như là động vật nhỏ nhìn thấy mãnh thú, không dám hành động bừa.
Đang lúc toàn thân cứng ngắc, cùng nam nhân kia dính sát vào nhau, lầu dưới cũng bận rộn.
Chỉ thấy đèn dầu trong đại sảnh sáng rỡ, mọi người mặc trang phục đi đêm, khiêng mấy rương gỗ đi vào, nhấc lên cửa hầm trên sàn nhà rồi đóng lại, kê cái bàn lên trên nóc.
Nữ nhân đầu lĩnh diễm lệ phi thân lên lầu hai, đến bên cạnh thanh chắn khắc hoa, cởi áo choàng đen xuống rồi hạ lệnh, giống như nữ đầu lĩnh sơn trại chỉ huy, mọi người theo mệnh lệnh của nàng nhanh chóng chuyển động.
“Quét sân! Quét tuyết!”
Chỉ thị hạ xuống, tiểu đội thứ nhất bắt đầu mang chổi, phi thân từ cửa sổ lầu một ra, quét dấu chân trên tuyết.
Tiểu đội thứ hai ngay sau đó mở cửa sổ, cầm đầy đủ giỏ trúc đựng tuyết, toàn bộ hắt ra ngoài cửa đổ. Trong nháy mắt, bên ngoài đất tuyết bằng phẳng, không hề để lộ nửa dấu vết.
“Được rồi! Quay lại!”
Tiếng nói mềm giòn dễ vỡ vang lên, mọi người lui về khách sạn, tất cả đều làm trong im lặng.
“Đóng cửa! Tắt đèn!”
Trong nháy mắt, cửa sổ lầu một lầu hai đồng thời không tiếng động đóng lại, bên trong của sổ còn có người cầm khăn lau cẩn thận lau đi tất cả tuyết còn đọng, hoàn toàn lau sạch chứng cớ.
Mãn Ý hỗn loạn hoa mắt, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ngọn đèn dầu ở đại sảnh đồng loạt tắt trong nháy mắt, bốn phía im lặng, không có một chút tiếng đọng, yên lặng đến mức nàng có thể nghe rõ mồn một tiếng gió lạnh ngoài kia đang thổi qua ngọn cây tiếng xột xoạt.
Nếu không phải phía sau nàng có nam nhân dường như đúc bằng sắt này vẫn đang giữ chặt eo nàng cùng với bàn tay giữ miệng nàng, lại mạnh mẽ và hữu lực, chân thật làm cho người ta không thể hoài nghi, thì nàng khẳng định sẽ cho rằng mình vì ngã váng đầu mà đang nằm mơ một giấc mộng kỳ quái.
Trong bóng tối, mắt to sương mù không ngừng chớp.
Nàng không ngừng suy nghĩ, những người vừa nãy là người nào? Cô nương xinh đẹp kia là ai? Nam nhân phía sau nàng là ai?
Còn nữa, bên trong những cái rương kia là cái gì? Nửa đêm canh ba hành động, toàn bộ lại mặc trang phục đi đêm, vừa mang hòm đồ vừa chạy nhanh vào nhà, còn xóa dấu vết chân trên tuyết, không lẽ những người này là–
Cướp?! :hixhix:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook