Edit: Lemon

Lúc sắp hừng đông, trong phòng sinh rốt cuộc truyền đến tiếng khóc nỉ non.

Cung nữ vui sướng không thôi, tuy rằng Hoàng Hậu chịu khổ, nhưng hài tử cuối cùng vẫn là bình an sinh hạ.

Trẻ con vừa mới sinh ra đều tương đối xấu, tiểu hoàng tử lại rất đáng yêu, đôi mắt nhắm chặt, da thịt rất non rất non, giương miệng khóc nỉ non.

“Là một tiểu hoàng tử!”

Thanh âm tất nhiên truyền ra bên ngoài, Lý Đại Cát nguyên bản đang đứng ngủ rụt, nghe câu này nháy mắt trở nên tinh thần phấn chấn.

Hắn nói: “Bệ hạ, là một tiểu hoàng tử.”

Cửa mở ra, Lưu Tứ không chút do dự đi vào.

Trong phòng một cổ huyết tinh, cung nữ cùng ma ma căn bản không nghĩ tới Lưu Tứ sẽ đột nhiên tiến vào, trong lúc nhất thời xôn xao quỳ xuống. Xảo Nhụy ôm tiểu hoàng tử, vui sướng đến muốn khóc ra: “Bệ hạ, ngài xem xem, là một tiểu hoàng tử.”

Vừa rồi Lưu Tứ có nghe được.

Đứa nhỏ này tiếng khóc rất lớn, nói vậy vô cùng khỏe mạnh.

Đại khái hài tử không phải hắn sinh ra, không có trải qua giai đoạn này, đột nhiên nhiều ra một hài tử, Lưu Tứ kỳ thật có chút không quá thích ứng, thậm chí cảm thấy có chút xa lạ.

Cái vật nhỏ này thật sự quá nhỏ, nhu nhu nhược nhược một đoàn, chỉ biết khóc, nhìn cũng có chút vụng về, hàm răng cùng lông mày đều không có, cũng không có nhiều tóc, Lưu Tứ lần đầu tiên thấy trẻ con mới sinh, suy nghĩ đầu tiên là kỳ thật cũng không tốt đẹp như trong trong tưởng tượng.

Hắn đi nhìn Ngu Hạ.

Ngu Hạ đã hao hết toàn bộ sức lực, hiện tại đã hôn mê. Trên mặt nàng đều là mồ hôi, cung nữ còn không kịp lau cho nàng.

Lưu Tứ cầm khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Ngu Hạ.

Cánh môi Ngu Hạ tái nhợt, lông mi dài bao trùm con ngươi sáng ngời của nàng, cả người thoạt nhìn không có sức lực.

Lưu Tứ nắm lấy tay nàng, ở trên mu bàn tay nàng nhẹ nhàng hôn.

Xảo Nhụy nói: “Nương nương đã ngủ rồi, ngài ấy quá mệt mỏi, bệ hạ, ngài vẫn là đến xem tiểu hoàng tử.”

Xảo Nhụy cũng lo lắng Lưu Tứ sẽ quấy rầy giấc ngủ của Ngu Hạ, đột nhiên đánh thức nàng.

Lưu Tứ đứng dậy, hắn lần thứ hai nhìn đứa trẻ nho nhỏ này, trong lòng vẫn không có sinh ra cảm giác thân mật.

Mới vừa rồi chính là đứa nhỏ này vẫn luôn tra tấn Ngu Hạ, đem Ngu Hạ tra tấn đến chết đi sống lại.

Hắn sẽ không ôm hài tử, lúc này cũng không muốn ôm, sợ đem vật nhỏ này ôm hỏng. Đứa trẻ này đột nhiên chui ra, mang cho Lưu Tứ không phải vui sướng, mà là cảm xúc phức tạp.

Trên thế giới này có một đứa trẻ chảy xuôi dòng máu của hắn, kêu hắn vì phụ thân, cùng hắn có quan hệ huyết thống thân mật nhất.

Lưu Tứ cảm thấy thực xa lạ, hắn nhìn đứa nhỏ này: “Phong làm Thái Tử, các ngươi đều sửa miệng.”

Xảo Nhụy trước cũng phỏng đoán hoàng đế khẳng định sẽ phong làm Thái Tử, trong khoảng thời gian này hoàng đế sủng ái Hoàng Hậu rõ như ban ngày, nhưng lúc này nghe được trên mặt vẫn đầy tươi cười: “Vâng.”

Rõ ràng lúc trước còn cảm giác được hắn ở trong bụng đá Ngu Hạ, cảm giác được hắn động. Lúc ấy bụng Ngu Hạ bị tiểu gia hỏa này đạp, nàng luôn nói chờ vật nhỏ trưởng thành, nàng cũng muốn đá hắn, để hắn nếm thử tư vị.

Nhưng mà hiện tại thình lình làm phụ thân, tâm tình Lưu Tứ vẫn vô cùng phức tạp.

Hôm nay lâm triều hủy bỏ, Lưu Tứ cả đêm không ngủ, trước mắt mẫu tử bình an, hắn tự nhiên cũng đi nghỉ ngơi.

Ngu Hạ ngủ hơn một canh giờ, bà vú đã cho tiểu Thái Tử uống sữa. Lưu Tứ không cho Ngu Hạ cho đứa nhỏ này uống sữa.

Bệnh chiếm hữu là một mặt, Lưu Tứ nghĩ chỉ có bản thân có được Ngu Hạ, đứa nhỏ này không phải tới để cướp Ngu Hạ, mà là kết tinh tình yêu của hai người. Về một mặt khác, là thân thể Ngu Hạ không quá tốt, thân thể của nàng luôn luôn suy yếu, để đứa nhỏ này uống sữa hắn cũng sợ hút hết chất dinh dưỡng trên người Ngu Hạ.

Sau khi Ngu Hạ tỉnh lại, Xảo Nhụy nhanh ôm tiểu Thái Tử tới cho Ngu Hạ xem.

Tiểu Thái Tử bị bao ở trong tã lót, làn da nộn nộn màu hồng phấn, Ngu Hạ nhìn cũng thích, hắn đã mở mắt, đôi mắt rất sáng, trằng đen rõ ràng, đồng tử màu lam nhạt, sạch sẽ lại xinh đẹp.

Ngu Hạ uống chút canh sâm liền ôm tiểu Thái Tử vào ngực.

Nàng vừa mới sinh thân thể còn yếu, Xảo Nhụy thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh, lo lắng Ngu Hạ làm rớt hài tử.

Ngu Hạ rũ mắt nhìn đứa nhỏ này: “Lớn lên thật xinh đẹp.”

Xảo Nhụy cũng thực thích hài tử xinh đẹp này: “Hẳn là rất giống công chúa, công chúa rất xinh đẹp. Tiểu gia hỏa vừa mới sinh ra xinh đẹp như vậy rất hiếm thấy, lúc trước nô tỳ toàn nhìn thấy mấy đứa trẻ mới sinh nhăn nheo như khỉ.”

Bởi vì còn nhỏ, cho nên cũng nhìn không ra đến tột cùng giống ai.

Ngu Hạ nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu Thái Tử.

Xảo Nhụy đứng ở một bên nhìn hai mẫu tử.

Ngu Hạ tuy rằng sinh qua hài tử, nhưng mặt mày vẫn thực ngây thơ, nàng thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, da thịt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi phấn hồng hơi hơi nhấp, một chút cũng không giống mẫu thân một đứa trẻ.

Giống như là đại tỷ tỷ.

Ngu Hạ nói: “Bệ hạ gặp qua hắn chưa? Sau khi Bệ hạ nhìn thấy khẳng định cũng vui mừng, tiểu gia hỏa xinh đẹp như vậy, sau khi lớn lên cũng sẽ giống như bệ hạ, lớn lên cao lớn lại tuấn lãng.”

“Bệ hạ đã gặp qua,” Xảo Nhụy cũng không rõ ràng lắm Lưu Tứ là thích tiểu Thái Tử hay là không thích. Đại khái là xem mặt mũi Ngu Hạ mới thích đi, bởi vì Lưu Tứ nhìn lạnh lùng, chạm cũng không muốn chạm vào, bất quá một ít phụ thân đều như thế, cho dù có cảm tình cũng không biết nên biểu đạt như thế nào “Bệ hạ đương nhiên thích tiểu Thái Tử, vừa sinh ra liền phong làm Thái Tử.”

Ngu Hạ nhìn tiểu Thái Tử, lông mi hắn thật dài, rõ ràng nhỏ như vậy, lại có lông mi đen nhánh, điểm này thật ra rất giống Ngu Hạ.

Ngu Hạ càng xem càng thích, nàng nói: “Ta có phải hay không hẳn là…… Hẳn là cho Thái Tử uống sữa?”

Xảo Nhụy nói: “Thái Tử đã uống qua.”

“Uống qua a,” Ngu Hạ hơi có chút thất vọng, nàng đưa tiểu hài tử này tới trên đời, cũng không biết nên đối với hắn như thế nào, nàng còn không có nuôi qua hài tử, cũng không có làm qua mẫu thân, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, “Chờ lát nữa hắn đói bụng ta sẽ cho hắn uống.”

“Tiểu hài tử khóc chính là đói bụng.” Xảo Nhụy nói, “Nhỏ như vậy ăn cũng rất ít nhưng đói cũng rất mau.”

Ngu Hạ cảm thấy ngực có chút trướng, trước khi sinh hạ tiểu Thái Tử đã có chút trướng, lúc ấy quần áo cũng thường xuyên bị thấm ướt.

Xảo Nhụy đem tiểu Thái Tử đặt ở bên cạnh Ngu Hạ, cẩn thận nhắc nhở “Thái Tử còn nhỏ, nương nương, ngài nhất định phải chú ý, ngàn vạn không thể đè lên.”

Ngu Hạ tất nhiên biết, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.

Gương mặt Tiểu Thái Tử nộn nộn, nàng dùng ngón tay chọc chọc, đứa nhỏ này liền dời tầm mắt lên trên người Ngu Hạ.

Hắn không cười, chỉ biết khóc, miệng nhẹ nhàng nhu động, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu. Tim Ngu Hạ đều sắp tan ra rồi, lúc sinh tiểu Thái Tử đặc biệt đau đớn, nàng hiện tại còn cảm thấy trên người rất đau, bất quá có thể nhìn thấy hắn, Ngu Hạ đã thỏa mãn.

Đứa nhỏ này đặc biệt ngoan, không khóc cũng không nháo, chờ đến đói bụng hắn mới khóc vài tiếng, Ngu Hạ cởi bỏ vạt áo đút hắn uống sữa.

Chung quanh cũng không có những người khác, Ngu Hạ lần đầu tiên cho hài tử uống sữa, nàng có chút xấu hổ.

Thân thể Tiểu Thái Tử mềm mại, miệng để sát vào ngực Ngu Hạ, Ngu Hạ vuốt ve bờ vai hắn, hắn uống vô cùng vui vẻ, khóe miệng đều dính sữa trắng.

Lúc nghe được tiếng bước chân, Ngu Hạ cũng không kịp buông tiểu Thái Tử ra, là Lưu Tứ đi đến.

Hắn nghe nói Ngu Hạ tỉnh liền đến xem nàng.

Ngu Hạ còn ôm tiểu Thái Tử đút sữa, nhìn thấy Lưu Tứ Ngu Hạ cười cười: “Bệ hạ.”

Nàng còn có chút ngượng ngùng. Tiểu Thái Tử ghé vào ngực Ngu Hạ vô cùng vui vẻ hút sữa, tự nhiên cũng không chú ý Lưu Tứ.

Lưu Tứ nói: “Hiện tại thân thể còn đau hay không?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Không quá đau, đã khá hơn nhiều.”

Nàng cũng biết Lưu Tứ lo lắng cho mình, Ngu Hạ cúi đầu nhìn về phía tiểu Thái Tử: “Xem hắn này, nho nhỏ, mềm mại, đặc biệt đáng yêu, bệ hạ có thích hay không?”

Lưu Tứ nói: “Thân thể nàng vốn dĩ không quá tốt, trong cung có bà vú, nàng không cần tự mình cho con uống sữa.”

Ngu Hạ cũng biết có bà vú, bất quá nàng vẫn muốn tự mình nuôi nấng hài tử.

Lưu Tứ còn không có ôm qua đứa nhỏ này, hắn nói: “Để trẫm ôm một chút.”

Ngu Hạ cẩn thận để hài tử dùng uống, cẩn thận đưa cho Lưu Tứ.

Lưu Tứ thân hình cao lớn, tiểu Thái Tử nho nhỏ một đoàn, được Lưu Tứ ôm trong lòng thoạt nhìn có chút buồn cười.

Ngu Hạ nhịn không được cười: “Tiểu gia hỏa này về sau lớn lên cũng sẽ cao lớn như bệ hạ.”

Lưu Tứ nhìn tiểu Thái Tử, khuôn mặt nhỏ phấn phấn nộn nộn, bên môi còn dính sữa, tựa hồ không quen bị Lưu Tứ ôm, tiểu Thái Tử khóc lên.

Tiếng khóc oa oa quanh quẩn trong cung điện, Ngu Hạ nhận lấy, đứa nhỏ này liền ngừng khóc.

Tiểu Thái Tử vừa sinh ra đã rất xinh đẹp, một tháng sau hắn thoạt nhìn càng thêm đẹp, cũng sẽ cười. Gương mặt tiểu Thái Tử mềm mại, làn da đặc biệt trắng nõn, một đôi con ngươi vừa to vừa sáng, nhìn liền chọc người yêu thương.

Ngu Hạ bị đứa nhỏ này thu hút hết sự chú ý, cho dù có cung nhân chăm sóc, nhưng rất nhiều lúc Ngu Hạ muốn tự mình chăm sóc hài tử. Nàng thích tiểu Thái Tử, giống như là thích Lưu Tứ vậy.

Thời tiết ngày càng lạnh, một mùa đông nữa lại tới.

Tiểu Thái Tử đã ba tháng tuổi, Ngu Hạ khoảng thời gian trước đều là tự mình cho hắn uống sữa, trong khoảng thời gian này Lưu Tứ chỉ cho phép tiểu Thái Tử uống sữa của bà vú, bởi vì tình trạng thân thể Ngu Hạ không tốt. Buổi tối khi ngủ, Lưu Tứ cũng không cho Ngu Hạ ngủ cùng tiểu Thái Tử, để bà vú cùng cung nữ chăm sóc tiểu Thái Tử.

Hắn nói là hài tử quá ỷ lại mẫu thân không tốt, tuổi còn nhỏ nên độc lập một chút, Lưu Tứ khi còn nhỏ chính là độc lập như vậy.

Ngu Hạ lần đầu tiên nuôi hài tử, cũng không biết Lưu Tứ nói đúng hay sai, nàng cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, bất quá trong khoảng thời gian này xác thật rất ít khi ở cùng Lưu Tứ.

Trước khi ngủ nàng vẫn nhớ tiểu Thái Tử, lo lắng tiểu Thái Tử khóc hoặc là đói bụng, Lưu Tứ sờ sờ mặt Ngu Hạ: “Mặt nàng gầy đi rất nhiều.”

Ngu Hạ hiện giờ so với lúc mang thai càng thêm gầy ốm, trên má đều thiếu vài phần nở nang, nàng nói: “Chờ qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.”

Nàng gầy ốm như vậy, Lưu Tứ cũng không nỡ lăn lộn nàng, để nàng dựa vào ngực mình ngủ.

Lúc nửa đêm, Ngu Hạ cảm thấy trên người tê dại, hơi hơi đau, mở to mắt mới phát giác Lưu Tứ đang khi dễ nàng.

Vạt áo Ngu Hạ đã thấm ướt một mảnh, mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong màn.

Má nàng tức khắc đỏ lên “Bệ hạ, chàng……”

Lưu Tứ ôm eo nàng “Nàng mới vừa rồi vẫn luôn kêu tên Thái Tử.”

Ngu Hạ nói: “Ta nằm mơ thấy tiểu Thái Tử khóc.”

“Trẫm không thích hắn,” Lưu Tứ chôn mặt trên cổ Ngu Hạ, “Trẫm thực ghen ghét hắn, hắn chiếm cứ nữ nhân trẫm.”

Ngu Hạ không biết Lưu Tứ cư nhiên nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời nàng cũng có chút không biết làm sao.

Nàng ôm lấy Lưu Tứ: “Ta vẫn luôn ở bên cạnh bệ hạ.”

Lưu Tứ biết bản thân có bệnh tâm lý, nhưng hắn thật sự nhịn không được. Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, vô luận hắn như thế nào thoát khỏi, hắn cùng Thái Hậu đều cùng một loại người, đều lãnh khốc, đều bài xích hài tử của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương