Editor: Lemon

Lưu Tứ đại khái có chút ham mê biến thái, thực thích chơi đùa đôi chân của Ngu Hạ, lúc chân nàng treo ở trên vai hắn, hắn luôn muốn quay đầu hôn lên mắt cá chân nàng. Ngu Hạ cũng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy.

Bất quá lần này làm được một nửa, Ngu Hạ cảm thấy bụng nhỏ có chút không thoải mái, có chút đau, lập tức bảo Lưu Tứ ngừng.

Trước kia cũng có đau đớn, bất quá khi đó là không quá thích ứng, hiện tại cách tối hôm qua chỉ có mấy canh giờ, bầu không khí cũng vô cùng tốt, Lưu Tứ cảm thấy Ngu Hạ không nên khó chịu như vậy, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Lưu Tứ truyền thái y lại đây.

Ngu Hạ cũng chưa kịp tắm gội, Lưu Tứ mặc quần áo vào cho nàng, còn mình thì mặc trung y, sau khi thái y tới lúc Ngu Hạ cũng ngượng ngùng lộ mặt, chỉ vươn ra một đoạn thủ đoạn.

Thái y vừa vào mơ hồ cũng có thể đoán ra việc gì, Lưu Tứ là hoàng đế, tự nhiên không kiêng dè mấy chuyện này, Ngu Hạ da mặt mỏng, hắn cũng không có nhiều lời, nói thẳng Hoàng Hậu đột nhiên đau bụng nhỏ, nhìn xem có phải ăn đồ hỏng rồi hay không.

Sau khi Tôn Thường bắt mạch, cố ý mời Lưu Tứ ra ngoài nói chuyện.

Lưu Tứ mơ hồ cũng đoán được đáp án. Tôn Thường cũng không biết nên chúc mừng hay không, hắn không đoán được tâm tình Lưu Tứ, chỉ là nói: “Hoàng Hậu nương nương có thai, bệ hạ cùng nương nương hành phòng động tĩnh quá lớn, bệ hạ nếu muốn thai nhi này thì ba tháng vẫn là tránh hành phòng.”

“Nàng mang thai?”

Tôn Thường cũng không biết Lưu Tứ là vui mừng hay là bất mãn, gật gật đầu nói: “Nương nương xác thật có thai hai tháng, trong khoảng thời gian này nương nương không có bắt mạch bình an, cho nên không có kiểm tra ra.”

Lưu Tứ nhớ lại mới vừa rồi, vừa nãy hắn đích xác có chút quá mức: “Thân thể Hoàng Hậu có gì đáng ngại không?”

Tôn Thường nói: “Cũng không có gì đáng ngại, uống thuốc dưỡng thai là được rồi, bất quá trong khoảng thời gian này vẫn nên tránh hành phòng.”

Lưu Tứ phất phất tay bảo Tôn Thường ra ngoài: “Xuống lĩnh thưởng đi.”

Một lúc sau Lưu Tứ mới đi vào. Ngu Hạ còn ở trong chăn giả chết, ban ngày cùng Lưu Tứ làm mấy chuyện này còn gọi tới thái y, Ngu Hạ cảm thấy không còn cái gì gọi là thể diện nữa rồi, nàng cũng hận bản thân không biết cố gắng bị Lưu Tứ dụ hoặc, nhìn thấy gương mặt đẹp của Lưu Tứ liền dễ dàng đầu hàng.

Lưu Tứ xốc chăn lên, nhéo nhéo mặt Ngu Hạ: “Sắp làm mẫu thân rồi còn như tiểu hài tử vậy, ngồi dậy nào.”

Ngu Hạ không thể tin được, nàng mở to hai mắt: “Ta có bảo bảo?”

Trong mắt Lưu Tứ hiện lên một tia ý cười, hắn giơ tay sờ sờ đầu Ngu Hạ: “Đúng vậy, nàng có bảo bảo.”

Ngu Hạ vẫn không thể tin được, nàng giơ tay sờ sờ bụng nhỏ mình, nơi này vẫn bằng phẳng như cũ, nhìn không ra bất cứ dấu hiệu mang thai nào, nàng vốn dĩ tương đối gầy, cho dù ăn nhiều nở nang một chút, vòng eo vẫn nhỏ nhắn.

Nàng nhẹ giọng lặp lại: “Đây là hài tử của ta cùng bệ hạ?”

“Tất nhiên là của trẫm, hài tử trẫm và nàng.” Lưu Tứ ôm nàng ôm nàng vào ngực, tay hắn cũng đặt lên bụng nhỏ Ngu Hạ. Nơi này một mảnh ấm áp, vẫn nhỏ nhắn như trước kia, Lưu Tứ tất nhiên cũng khó tin được, Ngu Hạ cư nhiên hoài hài tử hắn.

Đây là hài tử hai người, nếu là một tiểu hoàng tử, Lưu Tứ sẽ đem giang sơn giao cho hắn, nếu là một tiểu công chúa, Lưu Tứ sẽ vô cùng vô cùng sủng ái nàng, sủng nàng thành Ngu Hạ thứ hai, để nàng so còn hạnh phúc hơn Ngu Hạ, sẽ gả nàng cho một phu quân tốt, phải vô cùng vô cùng hạnh phúc.

Hốc mắt Ngu Hạ có chút ướt át, nàng cũng không rõ ràng lắm bản thân làm sao vậy, chính là mạc danh có chút khổ sở, nói không rõ cảm xúc trong lòng, nàng chôn mặt vào ngực Lưu Tứ.

Lưu Tứ vỗ vỗ lưng nàng: “Ngượng ngùng?”

Ngu Hạ nhẹ nhàng gật gật đầu, kỳ thật cũng có chút thẹn thùng, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn không biết cách làm một mẫu thân tốt, cũng không biết cách ở chung với tiểu hài tử.

Nàng nói: “Thật nhiều việc chưa có nghĩ tới.”

Xác thật không kịp trở tay, hài tử nho nhỏ này tới quá đột ngột.

Lưu Tứ nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng lau đi một ít nước mắt trên khóe mắt nàng, hôn lên khóe môi nàng “Có trẫm ở đây, trẫm sẽ suy xét mọi việc chu toàn, trẫm sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Ngọc Chân, nàng cũng phải bảo vệ hài tử của chúng ta, được không?”

Trải qua chuyện của Hiền phi cùng Đức phi, Ngu Hạ mơ hồ cũng có thể đoán ra hậu cung này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, rất nhiều chuyện đều vượt qua tưởng tượng.

Ngu Hạ gật gật đầu: “Ta sẽ bảo hộ hài tử của chúng ta thật tốt.”

Trong mắt nàng nhiều hơn vài phần kiên định, lúc sau cánh tay mềm mại lại vòng lên cổ Lưu Tứ: “Về sau ta cùng hài tử đều sẽ ở bên cạnh bệ hạ, chúng ta sẽ ở bên nhau, sống thật hạnh phúc.”

Rất nhiều thời điểm Ngu Hạ không thể lý giải suy nghĩ của Lưu Tứ, khi nàng nhìn Lưu Tứ luôn là cảm thấy hắn thực cô độc thực bi thương, tựa hồ không ai có thể đủ xâm nhập vào thế giới của Lưu Tứ, Ngu Hạ hy vọng nàng cùng đứa nhỏ có thể mang lại màu sắc trong thế giới của hắn.

Lưu Tứ sờ sờ đầu Ngu Hạ.

***

Hiền phi bên kia khinh thường khuôn mặt, lúc trước Lưu Tứ cũng không đặt Hiền phi vào mắt, cho rằng nàng ta an phận thủ thường không gây ra việc gì lớn, hiện giờ xem ra Hiền phi so với trong tưởng tượng của hắn tâm cơ sâu hơn rất nhiều. Hiền phi cùng Đức phi vẫn luôn là tỷ muội tốt, lần này Đức phi xảy ra chuyện, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy chuyện này kỳ thật cùng Hiền phi có quan hệ.

Hiện giờ Hiền phi không gây ra sai lầm gì, ở Giáng Vân cung không lên tiếng, cũng khó có thể tìm được nhược điểm đuổi nàng ta ra ngoài. Binh Bộ Thượng Thư là Lưu Tứ một tay đề bạt, Lưu Tứ nguyện ý trọng dụng Binh Bộ Thượng Thư, không đại biểu hắn sẽ dìu dắt toàn bộ gia tộc.

Chuyện Hiền phi cùng Đức phi, Lưu Tứ sai người thả tiếng gió ra ngoài.

Không tới ba ngày, phụ thân Đức phi Ngụy Quốc Công đã biết, lần này Hiền phi chết có kỳ quặc, tuyệt đối không phải chỉ là rơi xuống nước bình thường, nhưng trong việc này Đức phi đuối lý, cũng không tiện nói ra ngoài.

Đức phi tính kế Hoàng Hậu, nếu Đức phi không chết, nói không chừng còn sẽ mang họa cho Ngụy Quốc Công phủ. Nhưng mà, Đức phi rơi xuống nước chết cũng tốt, bị Nguyên Hi Đế trừng phạt ban chết cũng được, người Ngụy Quốc Công phủ đều có thể tiếp thu.

Bọn họ không thể đủ tiếp thu chính là Ngụy Quốc Công phủ cùng Binh Bộ Thượng Thư giao hảo, chuyện này cũng là Hiền phi cùng Đức phi liên thủ làm, hiện giờ, Hiền phi vì phủi trách nhiệm mà hại chết Đức phi. Cho dù Ngụy Quốc Công cũng không phải quá coi trọng nữ nhi này hắn cũng nuốt không trôi khẩu khí này.

Thậm chí Ngụy Quốc Công còn hoài nghi trong đó có người phủ Binh Bộ Thượng Thư quạt gió thêm củi, hãm hại nữ nhi vô tội của mình. Nghĩ như vậy, quan hệ Ngụy Quốc Công cùng Binh Bộ Thượng Thư cũng xa cách rất nhiều, thậm chí ở trên triều đình công nhiên cùng Binh Bộ Thượng Thư đối nghịch.

Binh Bộ Thượng Thư cũng thu được tin tức.

Hắn hỏi phu nhân trong nhà, phu nhân trong nhà cũng không biết chuyện này, ông kêu phu nhân vào cung hỏi Hiền phi, một ít người bên cạnh Hiền phi là mang từ thượng thư phủ vào, Binh Bộ Thượng Thư phu nhân muốn biết tin tức cũng dễ như trở bàn tay. Chờ Binh Bộ Thượng Thư từ trong miệng phu nhân mình biết được, hắn mới hiểu được nữ nhi nhà mình đã làm ra chuyện gì, loại chuyện như vậy cũng làm được.

Hai nhà có quan hệ tốt, Đức phi cùng Hiền phi ở trong mắt người ngoài chính là tỷ muội tình thâm, hiện giờ nữ nhi nhà mình làm việc bất nghĩa, tự tay hại chết tỷ muội, Binh Bộ Thượng Thư cũng không còn mặt mũi đi gặp Ngụy Quốc Công.

Hiền phi nơi này tự nhiên cũng bị Binh Bộ Thượng Thư viết thư trách cứ một phen.

Khí thế Hiền phi bị hung hăng đè ép xuống, trong khoảng thời gian này nàng ta an phận không ít, thẳng đến khi nghe được tin Ngu Hạ mang thai.

Thục phi chết như thế nào, Hiền phi mơ hồ nghe được một ít, nàng có thể tìm hiểu nhưng không đủ nhiều, nhưng là đều chỉ về hướng Ngu Hạ. Thục phi tựa hồ làm gì bất lợi cho Hoàng Hậu, để Hoàng Hậu đâm đầu vào cột tự sát, lúc này mới bị Lưu Tứ ban chết.

Thục phi căn bản liền không phải chết bệnh, mà là bị Lưu Tứ hại chết.

Nhớ lại dung nhan Ngu Hạ, còn có ánh mắt thần thái, Hiền phi phỏng đoán một phen, cũng phỏng đoán ra chỗ không giống bình thường.

Lưu Tứ đại khái thật sự có tình cảm với Ngu Hạ.

Trước khi Ngu Hạ vào cung, Hiền phi dung mạo bình thường nhất hậu cung. Nàng ta không tú mỹ bằng Thục phi cùng Đức phi, không tươi đẹp bằng Diễm phi cùng Quý Phi, cái đầu cũng là thấp bé, thân thể thì khô quắt, mặt mày miễn cưỡng coi như thanh tú, ở ngoài cung tạm coi là mỹ nữ, nhưng bước vào hậu cung mỹ nhân như mây, chữ “mỹ” này không thể gọi.

Nhắc tới dung mạo hậu phi, người khác khẳng định sẽ nhắc tới Hiền phi ở Giáng Vân cung.

Hiền phi cũng rõ ràng đức hạnh nam nhân, Lưu Tứ chưa từng chạm qua nàng, nàng kỳ thật cũng nghĩ tới nếu nàng giống Quý Phi hoặc Thục phi cũng vô dụng, nàng phải giống Diễm phi cùng Đức phi, chỉ cần có mỹ mạo như các nàng Lưu Tứ sẽ nguyện sủng hạnh nàng một lần.

Đáng tiếc nàng dung mạo không xuất sắc, dáng người không xuất sắc, lại không có tài năng gì, chỉ là nữ nhi Binh Bộ Thượng Thư mới có thể tiến cung, không đổi được một ánh mắt của Lưu Tứ.

Qua năm mới, thời tiết cũng ấm áp hơn khoảng thời gian trước một chút, Ngu Hạ có thai, ở trong cung khó tránh khỏi nhàm chán, Lý Quý an bài Xuân Đào vào cung bồi Ngu Hạ.

Xuân Đào lúc trước tuy rằng cũng hầu hạ ở nhà cao cửa rộng, nhưng rốt cuộc so ra kém trong cung, tới trong cung Xuân Đào mọi chuyện đều hiếm lạ. Nàng trong khoảng thời gian này nghe xong không ít câu chuyện của Ngu Hạ cùng Lưu Tứ, trong lòng cũng tò mò, muốn tự mình hỏi Ngu Hạ. Nhưng Ngu Hạ hiện giờ là Hoàng Hậu tôn quý, Xuân Đào cũng không biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Nàng lén tìm Lý Quý, lúc tán gẫu lắm miệng hỏi vài câu, Lý Quý nghe lời Xuân Đào nói, sắc mặt lập tức liền thay đổi: “Những chuyện đó ngươi nghe được ở đâu?”

Xuân Đào nói: “Người kể chuyện ở tửu lầu, ngươi hầu hạ lâu như vậy, khẳng định biết nhiều hơn người kể chuyện, Lý Quý, ngươi có biết hay không, bệ hạ cùng Hoàng Hậu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Lý Quý biết được, nữ nhân gia đều thích nghe này mấy câu chuyện tình yêu, cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện nói loạn. Cảnh Quốc cùng Lan Quốc đã từng phát sinh chiến tranh, Ngu Hạ là bị bắt tới, điểm này bản thân Ngu Hạ cũng không biết.

Lý Quý nói: “Những việc này ngươi đừng nói trước mặt Hoàng Hậu, bệ hạ kiêng kị người khác đề cập mấy chuyện này với Hoàng Hậu, có liên quan đến giao tình hai nước, ngươi cũng đừng nói với Hoàng Hậu. Bệ hạ từ trước đến nay vô tình, ngươi nói sai cái gì cho dù Hoàng Hậu cũng không thể bảo vệ ngươi.”

Nghe xong lời này, Xuân Đào đôi mắt xoay chuyển: “Bệ hạ là sợ nhắc chuyện lúc sẽ trước phá hư tình cảm bọn họ?”

Lý Quý cũng không biết nên nói như thế nào, hắn cười khổ một tiếng: “Trong cung nhiều quy củ, so với Hầu phủ lúc trươc ngươi hầu hạ còn nhiều quy củ hơn, hơi vô ý là bị chém đầu. Ít nói một ít đi.”

Xuân Đào cũng là người thông minh, nghe Lý Quý nói xong trong lòng nàng cũng phỏng đoán ra được chút ít, giữa Ngu Hạ và Lưu Tứ khẳng định có ẩn tình gì.

Nàng tuy rằng sợ Lưu Tứ, nhưng lại lo lắng cho Ngu Hạ nhiều hơn, Xuân Đào cùng Ngu Hạ quan hệ càng thân cận một ít.

Ngu Hạ trong khoảng thời gian này thai nghén, ăn cái gì cũng nôn ra, Lưu Tứ sai người tìm một đầu bếp đến từ Lan Quốc, chuyên nấu cơm cho Ngu Hạ. Thức ăn Lan Quốc đều thực thanh đạm, Xuân Đào cùng ăn cơm với Ngu Hạ, ba ngày không ăn thịt, Xuân Đào cảm thấy bản thạn gầy đi vài cân, Ngu Hạ vẫn lung linh như cũ, sau khi mang thai khí sắc Ngu Hạ thoạt nhìn càng tốt, lúc trước trên mặt hơi có chút tái nhợt, hiện tại càng có huyết sắc.

Một ngày tuyết bay lã tả, mặt trời lên cao làm tuyết tan, Ngu Hạ ở trong cung có chút nhàm chán, giờ ngọ ngủ không yên, kêu Hà Tuyết cùng nàng đi Ngự Hoa Viên tản bộ.

Nàng hiện tại còn chưa lộ bụng, chỉ có xốc quần áo lên mới có thể nhìn ra bụng phồng lên một chút. Hai người đi mệt, lúc đang định trở về liền có một ma ma đi tới, ma ma này thoạt nhìn bốn năm chục tuổi, đầu tóc hoa râm, là ma ma hầu hạ bên cạnh Thái Hậu.

Ngu Hạ bước chân ngừng lại, ma ma nói: “Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu muốn gặp ngài. Thái Hậu nói bà biết một ít chuyện của ngài, là những chuyện mà ngài không nhớ được.”

Hà Tuyết thoáng chốc khẩn trương: “Hoàng Hậu nương nương chúng ta thân thể không thoải mái, phải trờ về nghỉ ngơi rồi.”

Ma ma lạnh lùng quét mắt nhìn Hà Tuyết “Thái Hậu hỏi Hoàng Hậu nương nương, đến lượt ngươi trả lời thay Hoàng Hậu?”

Lời ma ma này nói kỳ thật chạm đến tâm bệnh của Ngu Hạ, nàng cũng tò mò những chuyện lúc trước.

Ngu Hạ nói: “Ngươi dẫn ta qua đó đi.”

Hà Tuyết đi theo phía sau Ngu Hạ, nhắc nhở: “Công chúa, ngài gần đây thân thể không tốt, chỉ sợ không tiện gặp Thái Hậu.”

Ngu Hạ nói: “Ta sẽ chú ý.”

Thực mau liền đến Vĩnh Thọ cung, trong Vĩnh Thọ cung là một cổ mùi đàn hương, cái này làm cho Ngu Hạ nhớ tới hơi thở trên người Lưu Tứ. Thái Hậu trong khoảng thời gian này thường thường thắp hương lễ Phật, trong Vĩnh Thọ cung đều biến thành một cái Phật đường lớn.

Vĩnh Thọ cung đã từng phi tần cùng cung nhân lui tới nối liền không dứt, theo Tề gia suy tàn, tòa cung điện này cũng suy sụp theo.

Trong tay Thái Hậu cầm một chuỗi Phật châu, bất quá một đoạn thời gian không gặp, Thái Hậu tóc mai đã bạc trắng. Bà nhìn Ngu Hạ nói: “Ngọc Chân, ngươi lại đây.”

Ngu Hạ hành lễ.

Tề Thái Hậu nói: “Lưu Tứ bảo hộ ngươi rất khá, khoảng thời gian trước ai gia làm mọi cách cũng không tìm được ngươi, sau lại mới biết ngươi bị hắn đưa ra cung.”

Cung nữ đưa nước trà lên, Ngu Hạ cũng không có uống trà, đặt chung trà sang một bên.

Nàng nói: “Thần thiếp muốn biết những chuyện lúc trước, Thái Hậu, ngài muốn cho thần thiếp biết chuyện gì?”

Tề Thái Hậu một đôi mắt sắc bén đảo qua Ngu Hạ: “Ngươi không sợ ai gia lừa ngươi?”

Ngu Hạ nói: “Ta có thể phân biệt được.”

Có chút lời nói nàng sẽ tin tưởng, nhưng nếu Thái Hậu bôi nhọ Lưu Tứ, lời như vậy Ngu Hạ tuyệt đối không tin tưởng.

Thái Hậu đứng lên: “Ngươi theo ai gia lại đây.”

Ngu Hạ cũng đứng lên đi theo, Hà Tuyết cũng muốn đi theo lại bị cung nữ ngăn lại. Ngu Hạ cùng Thái Hậu đi tới thư phòng lúc trước nàng vẽ tranh, một bức tranh phượng điểu treo ở trên tường.

Thái Hậu tóc mai hoa râm, trên mặt không có son phấn, bà ngước mắt nhìn bức tranh trên tường “Ai gia rất thích bức họa này, khoảng thời ian trước Lưu Tứ đã tháo chiếc vòng ai gia tặng cho ngươi.”

Ngu Hạ đỡ Thái Hậu một chút, để Thái Hậu ngồi xuống, hiện giờ Thái Hậu tựa như một lão thái thái yếu đuối mong manh.

Này dù sao cũng là mẹ đẻ Lưu Tứ, Ngu Hạ không rõ ràng lắm ân oán giữa hai người, nhưng mà không có Tề Thái Hậu, cũng sẽ không có Lưu Tứ.

Tề Thái Hậu nói: “Nếu ai gia không nói cho ngươi, ngươi đại khái vĩnh viễn cũng không biết Lưu Tứ là người đáng sợ cỡ nào, hắn từ nhỏ liền máu lạnh tàn khốc, Ngọc Chân, ngươi từng gặp qua kẻ giết huynh trưởng cùng phụ thân mình, kẻ giết chết người thân của mình còn có thể sống tốt sao?”

Trong mắt bà hiện lên hận ý khắc cốt, cho tới bây giờ Tề Thái Hậu vẫn luôn căm hận Lưu Tứ, bà vĩnh viễn cũng thông cảm cho Lưu Tứ, mỗi một việc Lưu Tứ làm đều như là một đao đâm vào ngực bà, làm cuộc sống bà ngày càng khó khăn.

Thái Hậu đoạt không được ngôi vị hoàng đế cùng quyền lực của Lưu Tứ, nhưng bà có thể làm cho Lưu Tứ trở thành một người cô độc. Ngay cả người hắn yêu sâu nhất cũng đương thống hận hắn, căm hận hắn, rời xa hắn.

Sắc mặt Ngu Hạ hơi lạnh “Thái Hậu, nếu ngài là muốn ở trước mặt ta bôi nhọ bệ hạ, liền thỉnh ngài không cần nói nữa, bệ hạ hắn cũng thực đáng thương, hắn là người cô độc nhất mà ta từng gặp, hắn đã chịu thương tổn phần lớn đều đến từ chính ngài. Ta sẽ không tin lời ngài nói.”

Tề Thái Hậu châm chọc nói: “Ngươi bị hắn tẩy não tới loại trình độ này rồi? Ngươi đã đã quên hắn đã từng có bao nhiêu ác liệt, hắn đã từng là người như thế nào......”

Ngu Hạ gần đây thai nghén lợi hại, luôn dễ dàng nôn nghén, Thái Hậu còn chưa nói xong Ngu Hạ cầm khăn tay che lại cánh môi, muốn đè nén cảm giác ghê tởm.

Thái Hậu sắc mặt biến đổi: “Ngươi mang thai?”

Ngu Hạ che miệng, sắc mặt tái nhợt, thật lâu sau sau mới phản ứng lại.

Thái Hậu nhìn chằm chằm bụng Ngu Hạ không chớp mắt: “Nếu ngươi hoài hai đứa nhỏ, một đứa thiện lương, một đứa lạnh lùng, ngươi sẽ thiên vị đứa nào?”

Ngu Hạ qua hồi lâu mới có thể nói chuyện bình thường, nàng nói: “Bọn họ là hài tử ta, ta đều thích.”

“Nếu trong đó đứa lạnh lùng giết đứa thiện lương cùng Lưu Tứ thì sao?” Thái Hậu nói, “Ngươi còn sẽ thích hắn?”

“Bọn họ sẽ không giết hại lẫn nhau, bởi vì ta đều yêu thương bọn họ, sẽ không làm cho bọn họ có cảm giác không công bằng.”

“Người đều sẽ thay đổi.” Thái Hậu nói, “Nếu ngươi thật sự có hai đứa nhỏ như vậy, một đứa làm theo ý ngươi, một đứa chuyên chọc ngươi ghét, cho dù ngươi mặt ngoài công bằng, trong lòng cũng sẽ nghiêng về một đứa.”

Thái Hậu nhìn bụng Ngu Hạ.

Nơi này còn bằng phẳng, hài tử bên trong là cái dạng gì, giống Ngu Hạ hay là Lưu Tứ ai cũng không biết.

Ngu Hạ hiện giờ vẫn còn trẻ, da thịt kiều nộn, da trắng như tuyết, tóc dài vừa nhiều vừa mượt. Thái Hậu cũng từng có dung mạo cùng dáng người như vậy, chỉ là cảnh còn người mất, người trong cung cũng thay đổi.

Bà nói: “Ngươi trở về đi.”

Ngu Hạ nhìn Tề Thái Hậu: “Chuyện trước kia......”

Bên môi Tề Thái Hậu hiện nụ cười châm chọc: “Để Lưu Tứ tự nói cho ngươi, hắn kể chuyện xưa so ai gia còn tốt hơn.”

Trong đầu Ngu Hạ một mảnh hỗn loạn, nàng cũng không biết Tề Thái Hậu nghĩ gì. Ngu Hạ cảm giác được Thái Hậu vốn muốn nói gì với nàng, nhưng hiện giờ Thái Hậu từ bỏ.

Nàng cách chân tướng càng ngày càng xa.

Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Ta trước kia rất thích bệ hạ sao? Hắn cũng thích ta sao?”

“Lưu Tứ không xứng được bất cứ kẻ nào thích,” Tề Thái Hậu nhìn chăm chú vào bức họa trên tường, “Hài tử, một ngày nào đó ngươi sẽ biết, ngươi cùng hắn căn bản không phải một loại người, hắn không xứng được ngươi thích. Nếu ngươi hỏi hắn thích ngươi hay không, trong lòng ngươi hẳn là đã có đáp án, hắn vẫn luôn thích ngươi, giống như là thích ánh trăng trên bầu trời.”

Nhưng mà Tề Thái Hậu rõ ràng biết, Lưu Tứ hiện giờ là bưng một chậu nước, đứng ở dươi ánh trăng*, bất quá chỉ là tốt đẹp lại tốt đẹp ngắn ngủi.

(*) là nhìn mặt trăng trong chậu nước ý.

Phù quang lược ảnh, một cái chớp mắt, một ngày nào đó vẫn là hai tay trống trơn.

Ngu Hạ nói: “Hắn thích ta là đủ rồi.”

Bởi vì nàng cũng thích Lưu Tứ, cho dù đã từng không thích nhưng nàng hiện tại thực thích thực thích Lưu Tứ.

Tề Thái Hậu nói: “Đã có thai về sau đừng tùy tiện ra ngoài đi lại, ở trong cung mình đi, không nên gặp người ngoài, ai gia muốn gặp ngươi cũng không cần lại đây.”

Bà đối Lưu Tứ luôn tồn tại hận ý, cho dù Tề Thái Hậu biết rõ bà vốn nên hận một mình Lưu Tứ, lại không tránh được muốn giận chó đánh mèo lên người khác.

Ngu Hạ nhìn Tề Thái Hậu, nàng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nghĩ nghĩ, Ngu Hạ nói: “Vòng tay nggài đưa ta rất đẹp, ta thực thích, chỉ là lúc trước tháo không ra, làm ta cảm thấy thực bất an.”

Tề Thái Hậu tự mình tháo xuống mang lên tay Ngu Hạ “Lưu Tứ hẳn là sẽ dạy ngươi cách tháo xuống, hài tử ngoan, ngươi cần phải trở về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương