Editor: Lemon

Trong lòng Xuân Đào càng thêm hâm mộ Ngu Hạ.

Đại khái chính là người có số, Xuân Đào sinh ra mệnh khổ, nàng cũng không tin bản thân mình, càng đừng nói tin tưởng người khác, nhìn thấy Ngu Hạ toàn tâm toàn ý tín nhiệm phu quân nàng, trong lòng Xuân Đào cũng hơi dao động.

Nàng không hâm mộ Ngu Hạ xuất thân ưu việt, cẩm y ngọc thực nuôi lớn, cũng không hâm mộ Ngu Hạ có một phu quân cao quý tuấn lãng, chỉ hâm mộ Ngu Hạ đối với ai cũng có thể rộng mở lòng, cho dù nàng chỉ là người râu ria mới qua được mấy ngày.

Hâm mộ Ngu Hạ không cần suy nghĩ nhiều, thích một người liền toàn tâm toàn ý đi thích.

Xuân Đào nhìn Ngu Hạ: “A Hạ, ngươi cùng phu quân sẽ hạnh phúc.”

Ngu Hạ nhấp môi cười cười.

Ngày kế, Ngu Hạ bên này thu thập đồ đạt muốn hồi cung. Muốn ăn tết, trong cung so với chỗ nàng ở bên ngoài ấm hơn rất nhiều, qua một năm, Ngu Hạ lại nhiều hơn một tuổi.

Ngu Hạ sau khi rời khỏi, Lý Quý cho Xuân Đào một cái ngọc bội, cố ý cùng Xuân Đào nói một tiếng, giả như nàng muốn gặp Ngu Hạ có thể cho người đi cửa cung truyền tin tức, đưa ngọc bội này ra tin tức sẽ truyền tới cung, cuối cùng sẽ tới tai Ngu Hạ.

Xuân Đào lúc này mới ý thức được, Ngu Hạ đại khái chính là hậu phi.

Nàng cũng không phải ngốc tử, cẩn thận nhớ lại một chút, khẩu âm của Ngu Hạ không giống khẩu âm người trong kinh thành, lúc nói chuyện mềm nhẹ hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa dáng người lả lướt da thịt trắng nõn đến cơ hồ có thể véo ra nước, cũng không lớn con như nữ tử trong kinh thành.

Trong hoàng cung Hoàng Hậu nương nương hình như chính là công chúa Lan Quốc, nghĩ đến đây Xuân Đào cũng đoán được thân phận Ngu Hạ.

Dân gian rất chú ý mấy việc trong hoàng cung, bổn quốc hoàng đế bắt công chúa địch quốc làm tù binh, lúc sau được phong làm Hoàng Hậu, dân gian rất tò mò quan hệ hai người. Cảnh Quốc dân phong không khí mở ra, quản ngôn luận dân gian không tính khắc nghiệt, cho nên một ít tửu lầu còn có người kể chuyện sinh động như thật.

Bất quá bá tánh cũng không liên tưởng quá nhiều, đối với tiền triều hậu cung nghe không hiểu.

Trong triều không ít đại thần sợ hãi kiêng kị Lưu Tứ, nhưng bá tánh lại rất kính yêu Lưu Tứ. Bá tánh chỉ biết Lưu Tứ lúc còn làm Tấn Vương đánh thắng rất nhiều trận, mang binh bảo vệ Bắc cương đuổi đi địch quốc, cũng không sa vào kết bè kết cánh tranh đấu triều đình. Đối với hoàng tộc bá tánh sẽ tin cậy thêm một chút, bởi vì đa số bá tánh vẫn là tin cậy quân vương vì quốc gia mà đổ máu chịu khổ, mà phi ở trong triều ăn sung mặc sướng thì bá tánh để quá ý tới.

Ở Lưu Tứ đại bại Lan Quốc, đoạt được qua đi cắt nhường thổ địa sau, dân gian đối đãi Lưu Tứ thái độ tự nhiên càng thêm trầm trồ khen ngợi.

Lưu Tứ chèn ép một ít đại thần, thế gia đại tộc ích lợi bị hao tổn, rất nhiều triều thần trong lòng tồn đọng bất mãn, nhưng bá tánh sẽ không bởi vậy mà bất mãn. Vài thập niên này, các gia tộc ức hiếp bá tánh cũng không hiếm thấy, hào môn thiếu gia bên đường đánh chết bá tánh tầm thường đều thực thường thấy, nhưng bá tánh chết cũng đã chết, các gia tộc kết bè kết cánh với nhau, giết người chỉ cần có quan hệ liền không bị xử phạt gì.

Bá tánh bất mãn với triều đình thật lâu, Lưu Tứ giết chết một ít người không vừa mắt, trong mắt bá tánh là không gì tốt hơn.

Thí dụ như chuyện lần này của Tề gia, ông ngoại cùng cữu cữu hoàng đế bị giết, ở trong mắt bá tánh bọn họ không những không cảm thấy Lưu Tứ vô tình, ngược lại cảm thấy Lưu Tứ là đang đại nghĩa diệt thân.

Mấy thế gia đại tộc có quan hệ với Tề gia trong lòng căm hận Lưu Tứ, cảm thấy Lưu Tứ nguy hại tới lợi ích của bọn họ, nhưng dân gian bá tánh nhìn quen Tề gia làm việc ác, cũng biết một ít gia tộc cùng Tề gia liên hôn cũng không phải người tốt gì. Trong mắt triều thần Lưu Tứ là bạo quân, ở trong mắt dân chúng chính là một minh quân.

Hiện giờ, một đám sâu mọt trong triều cho dù bị giết cũng sẽ có người bổ sung vào, từ xưa đến nay không thiếu nhất chính là người cống hiến sức lực cho hoàng đế.

Trong tình hình như vậy, bổn quốc hoàng đế cưới một công chúa ngoại bang làm Hoàng Hậu, ở trong mắt bá tánh cũng không phải việc không thể tiếp thu. Ngu Hạ là đệ nhất mỹ nhân Lan Quốc, người Cảnh Quốc cũng biết, hoàng đế cưới một mỹ nhân làm Hoàng Hậu, so với cái gì đại tiểu thư nhị tiểu thư Tề gia tốt hơn rất nhiều. Điều bá tánh lo lắng vẫn là sợ Lưu Tứ giống như tiên đế tin tưởng ngoại thích*, làm cho ngoại thích chuyên quyền, ức hiếp bá tánh.

(*) Ngoại thích ở đây chỉ nhà mẹ đẻ Tề Thái Hậu

Xuân Đào còn cố ý nghe hết hai câu chuyện, người kể chuyện cũng không hiểu được Ngu Hạ cùng Lưu Tứ đến tột cùng là tình huống như thế nào, dựa vào ảo tưởng trong đầu lại liên tưởng mấy năm trước Lưu Tứ ở Lan Quốc làm con tin, liền ảo tưởng ra tuồng vừa rồi.

Xuân Đào trước nghe được một phiên bản công chúa mỹ lệ ôn nhu lại đa tình, coi trọng Vương gia đáng thương ở bổn quốc làm con tin, vừa gặp đã thương, mọi nơi chiếu cố Vương gia đáng thương. Sau đó Vương gia trở về quốc gia mình làm hoàng đế,không chỉ có đoạt lại quốc thổ bổn quốc, còn đem mỹ lệ công chúa cưới tới tay.

Phiên bản thứ hai nghe được là, Tấn Vương ở Lan Quốc nhẫn nhục chịu đựng, công chúa mỹ lệ cao ngạo lại tùy hứng, nàng xem thường Tấn Vương, tìm mọi cách nhục nhã Tấn Vương, mấy năm sau Tấn Vương thành hoàng đế, cướp công chúa về quốc gia mình nhục nhã, trong quá trình nhục nhã bệ hạ vẫn luôn yêu thích vị công chúa xinh đẹp này, cho nên phong làm Hoàng Hậu.

Lúc nghe phiên bản này Xuân Đào thiếu chút nữa phun ngụm nước trong miệng ra. Bất quá cái này khẳng định không phải thật, Ngu Hạ căn bản không giống người sẽ đi nhục nhã người khác.

Lúc nghe được phiên bản thứ ba đáng tin cậy một chút, Lan Quốc công chúa mỹ lệ lại ôn nhu, thân là con tin Tấn Vương liếc mắt một cái liền khuynh tâm, dã tâm bừng bừng muốn cướp viên minh châu này về, cho nên Tấn Vương nhẫn nhục chịu đựng, sau khi về nước đoạt được ngôi vị hoàng đế, đánh bại cữu cữu của công chúa, sau đó đoạt được công chúa, nhốt ở trong cung, cuối cùng lấy được trái tim công chúa.

Xuân Đào lúc trước không nghĩ tới tiên sinh kể chuyện trong tửu lầu mồm mép nhanh nhẹn như vậy, nàng cũng tìm được một chút lạc thú, ngày ngày tới nghe bọn họ kể chuyện, bất quá có chút làm người khác cảm thấy thẹn, tỷ như trong phiên bản thứ hai, đoạn công chúa bị nhục nhã thật sự làm người khác vừa muốn nghe vừa ngượng ngùng.

Xuân Đào còn không biết viết chữ, đành phải nghiêm túc đi nghe, đem năm sáu câu chuyện xưa ghi tạc trong lòng, nghĩ ngày nào đó nếu gặp được Ngu Hạ nhất định phải hỏi một chút, rốt cuộc cái nào mới là thật.

Sau khi Ngu Hạ hồi cung, Hà Tuyết nhìn thấy nàng bình yên vô sự mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm Ngu Hạ nói: “Thật tốt quá, công chúa, ngài không có việc gì, trong khoảng thời gian này nô tỳ vẫn luôn ở miên man suy nghĩ, nếu ngài thật sự xảy ra chuyện gì nô tỳ cũng không có mặt mũi trở về gặp nương nương.”

Hà Tuyết có chút thất thố, nước mắt đều rớt ra.

Ngu Hạ trong nháy mắt hoảng thần.

Không có mặt mũi đi gặp nương nương, nương nương này là chỉ mẫu phi nàng sao? —— chính là, nàng cùng mẫu phi quan hệ cũng không tốt, cho dù nàng có chuyện gì Hà Tuyết sao lại không có mặt mũi đi gặp mẫu phi nàng?

Ngu Hạ cũng không nghĩ ra mấu chốt trong đó, bản thân nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, mỗi lần nghĩ nhiều trong lòng Ngu Hạ liền cảm thấy không thoải mái, đầu cũng có chút đau.

Đức phi cùng Hiền phi cũng nghe được tin Ngu Hạ hồi cung, Ngu Hạ trong khoảng thời gian này đi đâu, làm gì không có người nào biết, Đức phi cùng Hiền phi cũng điều tra không ra, bất quá Ngu Hạ bình yên vô sự trở về, đối hai nàng mà nói là một uy hiếp.

Trong hậu cung ngoại trừ Ngu Hạ, Đức phi cùng Hiền phi là hai người có địa vị cao nhất, hai người ai cũng muốn ngồi trên ngôi vị Hoàng Hậu.

Đức phi bên kia thử thăm dò tin tức bên chỗ Ngu Hạ. Nàng lúc trước có đặt một ít nhãn tuyến trong cung Ngu Hạ, nhưng bọn họ đều làm việc ngoài sân, cũng không biết quá nhiều, bất quá nhiều ít cũng có thể biết một chút. Đức phi kêu bọn họ đi mua chuộc người trong cung Ngu Hạ, chính là nàng vừa mới vươn râu dò hỏi một chút, ngày hôm sau trong cung Đức phi đột nhiên có người đưa tới mấy thi thể thái giám.

Bọn thái giám đều bị xử tử, bọn họ đều là nhãn tuyến của Đức Phi.

Mấy thái giám đưa thi thể tới chính là người trong Tử Thần Điện.

Đức phi cũng rốt cuộc ý thức được, Lưu Tứ tuy rằng không quản hậu cung, nhưng hắn vẫn biết một ít việc trong hậu cung, muốn ở dưới mắt Lưu Tứ làm cái gì kỳ thật không hề đơn giản.

Đức phi nghĩ tạm thời không nên có động tĩnh, trước án binh bất động. Nàng dù sao cũng là quý nữ thế gia, người trong gia tộc lại không phạm sai lầm giống như Tề gia, chỉ cần nàng an phận một chút, trên cơ bản không ai có thể đả động tới nàng. Đang êm đẹp Lưu Tứ cũng không thể không lý do mà phế nàng.

Ngu Hạ tuy rằng không quá quan tâm tới việc trong cung, nhưng nàng có thể phát hiện, người hầu hạ bên ngoài dần dần được thay đổi. Lý Quý cũng từ bên cạnh Lưu Tứ bị an bài sang chỗ Ngu Hạ làm thái giám quản sự. Nàng kỳ thật cũng có chút tò mò, lắm miệng hỏi Lý Quý vài câu: “Ban đầu những người đó làm rất tốt mà, vì sao đuổi bọn họ đi?”

Lý Quý biết Lưu Tứ tàn nhẫn độc ác, một ít trong đó kỳ thật cũng không phải bị đuổi đi, mà là trực tiếp bị xử tử. Nguyên Hi Đế bảo hộ tiểu công chúa quá tốt, hắn cái gì cũng không cho Ngu Hạ biết, cũng không cho Ngu Hạ chủ động đi tìm hiểu, Ngu Hạ cái gì cũng không rõ.

Mấy việc đầy huyết tinh này Lý Quý cũng không đành lòng nói cho Ngu Hạ, cũng không muốn cho Ngu Hạ biết, hắn nói: “Gần đây có nhóm người được thả ra cung, mặt khác biến động trong cung cũng lớn, nương nương không cần quản những việc này, những việc này giao cho bọn nô tài đi làm là được.”

Ngu Hạ chỉ là nhạy bén cảm thấy có gì đó không đúng, nàng cũng chỉ muốn dò hỏi một chút, cho nên mấy lời của Lý Quý Ngu Hạ cũng dần tin.

Cung nữ hầu hạ trong phòng Ngu Hạ có bốn người, một là Hà Tuyết, một là Xảo Nhụy, còn có hai người được an bài vào. Trong đó một người trong khoảng thời gian trước cầm đi hương cao Đức phi đưa cho Ngu Hạ dùng, bất quá dùng không tời một tháng khuôn mặt bình thường của cung nữ này liền bắt đầu không rời được bình hương cao.

Bình mỹ dung dưỡng nhan hương cao làm da thịt nàng càng thêm bóng loáng tinh tế, trắng hơn lúc trước rất nhiều, so với bôi son phấn còn muốn xinh đẹp hơn, bởi vậy cung nữ này mỗi ngày đều dùng.

Xảo Nhụy cùng Hà Tuyết tự nhiên cũng chú ý tới điểm này, đều khích lệ cung nữ này “Băng nhi gần đây xinh đẹp hơn rất nhiều.”

Cung nữ này như được khích lệ, trong lòng càng thêm kiêu ngạo tự đắc, thẳng đến một ngày nào đó, buổi sáng tỉnh lại cung nữ này phát hiện mặt của mình thối rữa một mảnh.

Lúc trước không hề có dấu hiệu gì, tối hôm qua trước khi ngủ cung nữ này còn thấy bản thân trong gương vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, gương mặt nàng bóng loáng tinh tế giống như là trứng gà vừa mới bốc. Chỉ là ngủ một giấc, một nửa gương mặt nàng liền thối rữa, trở nên huyết nhục mơ hồ.

Cung nữ tên Băng nhi này căn bản không thể tin được chuyện này, nàng hét lên một tiếng, trực tiếp hôn mê. Một cung nữ khác phát hiện chạy nhanh nói cho Ngu Hạ.

Ngu Hạ từ trước đến nay quan tâm cung nhân trong cung của mình, cung nữ hầu hạ nàng đột nhiên lạn mặt, nàng cũng cảm thấy đáng thương, kêu người truyền thái y lại đây, thái y cũng tìm không ra nguyên nhân, hơn nữa này cũng chỉ là một cung nữ lại không tìm ra nguyên nhân, thái y cũng chỉ kê một ít thuốc.

Sau khi cung nữ này tỉnh lại, Ngu Hạ kêu nàng ấy tịnh dưỡng cho tốt, trong khoảng thời gian này dưỡng lại khuôn mặt, uống thuốc đầy đủ.

Băng nhi cũng không tin thuốc thái y kê, nàng vẫn là mê luyến bình hương cao Đức phi tặng cho Ngu Hạ, bình hương cao làm gương mặt Băng nhi mê người như trứng gà bốc, nàng tin tưởng chỉ cần tiếp tục sử dụng bình hương cao này mặt nàng sẽ tốt hơn, nhưng mà ngày hôm sau Băng nhi phát hiện nửa mặt bên kia cũng bắt đầu thối rữa.

Nàng mơ hồ giác ra bình hương cao này không đúng, nhưng mà Băng Nhi cũng không dám nói ra nguyên nhân cụ thể trước mặt thái y.

Đức phi đưa bình hương cao này, mới đầu Ngu Hạ kêu Hà Tuyết ném đi, Hà Tuyết cũng đích xác ném, là nàng quá mức tham luyến đồ của quý nhân, cho nên trộm nhặt trở về, đây cũng là nàng tự làm tự chịu.

Chính là, phần thối rữa trên mặt đang dần lan rộng, Băng nhi thật sự sợ hãi bản thân thật sự sẽ bị hủy dung.

Ngu Hạ nhân từ lại ôn nhu, do dự rất lâu Băng nhi cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này với Ngu Hạ.

Buổi tối, Băng nhi cầm bình hương cao đi tới chỗ Ngu Hạ.

Ngu Hạ nhìn đến gương mặt Băng nhi cũng bị dọa sợ.

Băng nhi quỳ xuống liền khóc: “Nô tỳ tới thỉnh tội.”

Ngu Hạ không nghĩ ra thỉnh tội gì, nàng nói: “Ngươi phạm sai lầm gì?”

Băng nhi dâng bình hương cao của Đức phi lên: “Lúc trước Đức phi nương nương tặng cho ngài cái này, nô tỳ ở một bên nghe, nghe được Đức phi nương nương cùng Hiền phi nương nương khen, nô tỳ cũng có chút hâm mộ. Sau đó ngài bảo Hà Tuyết tỷ tỷ ném đi, nô tỳ lại nhặt trở về. Bôi thời gian dài như vậy, mặt nô tỳ mới đầu rất tốt, hiện tại hoàn toàn bị lạn, nô tỳ cảm thấy là do cái này gây ra.”

Hà Tuyết nhận lấy bình hương cao đưa đến tay Ngu Hạ, cơ hồ bị dùng chỉ còn lại một chút, bất quá mùi thơm lạ lùng rất là làm người mê luyến.

Hà Tuyết nhắc nhở nói: “Công chúa, nô tỳ hoài nghi đây chính là Đức phi tới hãm hại ngài, trong khoảng thời gian này ngài ngàn vạn không thể thiếu cảnh giác.”

Ngu Hạ nhìn bình hương cao trong tay, lại nhìn khuôn mặt thối rữa của Băng nhi, mặc kệ như thế nào khuôn mặt của nữ hài tử vẫn là quan trọng nhất, Ngu Hạ sai người người mời thái y lại đây, nhìn xem thái y tìm được ngọn nguồn có thể chữa khỏi mặt cho Băng nhi hay không.

Nàng nói: “Ngươi không nghe ta nói, nhặt mấy thứ này, về sau ta bên này cũng không thích hợp lưu ngươi lại, bất quá mặt ngươi thối rữa, ta sẽ kêu thái y nghĩ cách trị liệu cho ngươi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương