Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ
-
Chương 50
Edit: Lemon
Lưu Tứ không biết hắn khi dễ Ngu Hạ bao lâu, dù sao không lâu sau trời liền sáng, Ngu Hạ ngủ ở trong khuỷu tay hắn, khóe môi nhẹ nhàng đóng mở, lông mi mảnh dài bao trùm mi mắt, thoạt nhìn ngây thơ vô tội.
Thái giám Tử Thần Điện đều hiểu được quy luật làm việc và nghỉ ngơi Lưu Tứ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, thái giám lại gõ cửa, hô một tiếng “Gia”, Lưu Tứ đêm nay cơ bản không ngủ, nghe tiếng thái giám gọi hắn cũng khoác quần áo lên.
Trong phòng ấm áp hòa hợp, màn buông xuống rũ trên mặt đất, thái giám thấy trên đất có vài mảnh quần áo bị xé nát, ái muội làm người mơ màng, thái giám cũng không dám nhìn nhiều, khom lưng nói: “Gia muốn rửa mặt bây giờ sao? Quần áo của ngài cùng phu nhân đã được chuẩn bị tốt.”
Lưu Tứ rót một chén trà nhỏ, nước trà vẫn là đêm qua, đã sớm lạnh, uống vào miện cũng là lạnh băng băng, hắn nhàn nhạt nói: “Để đồ đó đi, xuống chuẩn bị nước ấm.”
Không qua bao lâu nước ấm đã được chuẩn bị xong.
Lưu Tứ xốc màn lên, Ngu Hạ còn ở đang nặng nề ngủ, không hiểu được mơ thấy gì mày nàng vẫn luôn nhíu lại.
Tối hôm qua, Lưu Tứ không biết nên miêu tả như thế nào, bởi vì Ngu Hạ ngay lúc mấu chốt ngất đi, tựa hồ không phải bởi vì đau đớn.
Hắn tất nhiên sẽ không cảm thấy đau đớn, thân thể Ngu Hạ thơm mềm, giống như một khối mỹ ngọc thượng hạn không một ti tì vết, đụng vào liền làm người mê luyến. Nàng là nuông chiều từ bé lớn lên, thân thể quý giá dễ dàng bị thương, không được chịu chút tra tấn, va chạm đều sẽ lưu lại dấu vết xanh tím, Lưu Tứ thích ôm nàng, thích chiếm hữu nàng, nhưng mỗi lần lại lo lắng sẽ thương tổn nàng.
Chuyện này Lưu Tứ thích làm cùng Ngu Hạ, cũng không tự kềm chế mê luyến nàng.
Tay nhỏ của nàng còn nắm góc chăn, ngủ đến rất ngon, Lưu Tứ ôm nàng vào ngực. Cánh tay ngọc từ trong chăn lộ ra, nàng có cảm giác lành lạnh đem nhăn mày rút vào chăn, Lưu Tứ cắn khóe môi nàng, một tay với vào trong chăn.
Ngu Hạ rốt cuộc tỉnh, nàng mở đôi mắt buồn ngủ mông lung chớp mắt nhìn Lưu Tứ, lúc này mới phản ứng lại: “Bệ...... Bệ hạ.......”
Lưu Tứ “Ừ” một tiếng.
Tóc hắn còn chưa bới, tuấn lãng đến làm người không rời mắt được, mặt mày tựa hồ hàm chứa hàn băng ngàn năm làm người nhìn liền cảm thấy hắn cao quý khó có thể tiếp cận, nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn lúc này lại làm chuyện hạ lưu đê tiện như vậy?
Ngu Hạ mắt đầy nước, đẩy đẩy tay Lưu Tứ: “Bệ hạ...... Bệ......”
Lưu Tứ một tay ôm nàng, ở nàng bên tai thấp giọng nói: “So với lúc trước đầy đặn hơn rất nhiều.”
Nhớ tới tối hôm qua bản thân say rượu làm càng, ký ức cũng không phải liên tục mà là đứt quãng, nhớ rõ cũng không quá rõ ràng. Duy nhất khắc cốt minh tâm, đại khái chính là cảm giác Lưu Tứ mang lại cho nàng, ngay từ đầu là đau đớn, nhưng sau đó......
Ngu Hạ ôm cánh tay Lưu Tứ, Lưu Tứ vuốt ve tóc dài Ngu Hạ: “Tối hôm qua...... Cảm giác thế nào?”
Nàng cũng không biết nói như thế nào, ôm eo Lưu Tứ, Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ thực tốt......rất tốt.”
Lưu Tứ hôn lên khóe môi nàng: “Cuối cùng nàng ngất đi, là quá thích trẫm sao? Hử?”
Ngu Hạ khó có thể mở miệng, mắt nàng đều đỏ lên, nghĩ nghĩ, Ngu Hạ nói: “Vâng.”
Lưu Tứ cảm thấy bản thân không nên đi trêu chọc nàng.
Tiểu nha đầu da mặt mỏng làm hắn không nhịn được muốn chọc nàng, nguyên tưởng rằng nói vài câu làm nàng đỏ mặt, không nghĩ tới nàng cư nhiên thoải mái hào phóng thừa nhận. Hiện giờ là sáng sớm, Ngu Hạ bị hắn lăn lộn đến canh bốn, ngủ cũng mới một lát, hiện tại vốn nên tiếp tục ngủ say lại bị hắn đánh thức, thoạt nhìn cũng là uể oải hữu khí vô lực, Lưu Tứ tuy rằng không ngủ nhưng tinh lực vẫn như cũ.
Hắn nhéo Ngu Hạ một phen.
Vòng eo Ngu Hạ nhỏ nhắn, đôi chân dài cũng nhỏ, dường như nhẹ nhàng dùng sức là có thể bẻ gãy, chỗ nên đầy đặn cũng đẫy đà như trăng tròn. Nếu đem nàng xách ra khỏi chăn dáng người nàng thật sự không tìm ra một chút tì vết, hoàn mỹ đến làm người chỉ nghĩ cùng nàng hãm trong dục vọng.
“Đừng nhéo” Ngu Hạ nói, “Ta còn muốn ngủ tiếp.”
Lưu Tứ nhéo tay Ngu Hạ “Muốn nữa không?”
Ngu Hạ hoảng, hơn nữa thân thể của nàng cũng ăn không tiêu, nàng lắc lắc đầu: “Hôm nay từ bỏ, hôm qua đã đủ rồi.”
Lưu Tứ đem nàng đè dưới thân vừa vuốt ve vừa hôn môi một phen, tựa như đang đè một con tiểu miêu, tiểu miêu cũng không nguyện ý,nhưng lại giãy giụa không thoát chỉ có thể ngoan ngoãn bị chủ nhân vuốt ve.
Nước ấm đã chuẩn bị tốt, Lưu Tứ tất nhiên không thể cho Ngu Hạ ngủ tiếp, trên người Ngu Hạ nhớp nháp, không tắm không được, Lưu Tứ ôm nàng đến thau tắm tắm rửa một phen.
Tối hôm qua nàng xác bị khi dễ đến thảm, lúc Lưu Tứ cầm thảm đem nàng bao ra nàng đã sớm ngủ rồi.
Bọn thái giám lục tục đưa đồ ăn sáng tới, Lưu Tứ đút Ngu Hạ một chút cháo.
Nàng nửa tỉnh nửa mê chu miệng húp từng muỗng, Lưu Tứ cẩn thận đút nàng. Hiện giờ đại khái cũng chỉ có hắn nguyện ý cẩn thận chăm sóc nàng như vậy. Không còn có nam nhân nào có kiên nhẫn với nàng như vậy.
Ngu Hạ ăn nửa chén cháo, Lưu Tứ lau miệng cho nàng xong lại mặc quần áo mới vào cho nàng. Cột chặt áo choàng rồi ôm Ngu Hạ đi xuống.
Nàng bị áo choàng vây kín mít, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mặt nàng hướng vào trong ngực Lưu Tứ, Lưu Tứ ôm Ngu Hạ, người ngoài cũng không thể nhìn rõ nàng. Sáng sớm người tương đối ít, không náo nhiệt bằng tối hôm qua, nhưng ban ngày càng dễ dàng bị nhận ra, cho nên Lưu Tứ như cũ mang mặt nạ, trực tiếp đem Ngu Hạ ôm xuống. Nàng ngủ rất say hoàn toàn không biết trời trăng gì.
Vừa mới xuống lầu Lưu Tứ liền nhìn thấy có hai người dung nhan bất phàm đang nói gì đó, trong đó có một người là nữ giả nam trang, mặc trang phục nam tử, một người khác là mỹ nam tử.
Hai người họ vốn muốn đi lên cầu thang, thấy được áo lông chồn trên người Ngu Hạ, đôi mắt nàng nháy mắt sáng ngời, tiến lên nói với Lưu Tứ: “Vị lang quân này, áo choàng trên người quý phu nhân là cái gì chế thành? Ở kinh thành có thể mua được hay không?”
Lưu Tứ không mở miệng, thái giám một bên nói: “Đồ vật của phu nhân nhà ta là độc nhất vô nhị, trên đời không có cái thứ hai, hai vị nhường đường một chút, gia chúng ta còn muốn lên đường.”
Vị nữ tử bị mỹ nam tử bên cạnh nàng kéo ra.
Đợi đám người Lưu Tứ rời đi, vị mỹ nam tử cùng nữ tử bên cạnh trở về phòng hắn mới nói: “Bảo Duyên, nơi này không thể ở lâu, hôm nay liền thu thập đồ đạt rời đi.”
Ngu Bảo Duyên nói: “Vì sao? Còn không có nghe ngóng được tin tức của Ngọc Chân, chúng ta sao có thể như vậy rời đi? Nàng rơi vào tay Lưu Tứ, ta chỉ sợ Ngọc Chân đã gặp bất hạnh.”
Nữ tử này là Xương Bình quận chúa Lan Quốc, Ngu Bảo Duyên, mỹ nam tử đi cùng nàng là thế tử Tề Vương phủ, Ngu Kiếm Thanh, hai người là thân huynh muội, Ngu Kiếm Thanh cùng Ngu Chương quan hệ thân cận, Ngu Bảo Duyên cũng cùng Ngu Hạ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội ruột. Ngu kiếm thanh lần này tới đây tất nhiên là được Ngu Chương phân phó, tìm hiểu một chút tin tức của Ngọc Chân công chúa, nếu có thể dùng kế đem người đi Ngu Kiếm Thanh tự nhiên muốn đem người mang đi. Ngu Bảo Duyên từ trước đến nay nghịch ngợm, một hai phải đuổi huynh trưởng tới đây.
Ngu Kiếm Thanh nhìn xuống đường: “Vị kia mới vừa rồi chúng ta nhìn thấy chính là Lưu Tứ.”
Ngu Bảo Duyên chưa gặp qua Lưu Tứ, trong lòng nàng kinh ngạc: “Người nọ mang mặt nạ, sao huynh biết?”
Khí thế Lưu Tứ làm người khó có thể quên, Ngu Kiếm Thanh tuy rằng không nhìn thấy mặt Lưu Tứ nhưng người nọ cho hắn cảm giác chính là Lưu Tứ. Ngu Kiếm Thanh nói “Lúc trước gặp qua hắn rất nhiều lần, hắn cho người ta cảm giác rất khó quên. Người trong ngực hắn chính là Ngọc Chân.”
Ngu Bảo Duyên cùng Ngu Hạ chơi nhiều năm như vậy, Ngu Kiếm Thanh vừa nhắc nhở nàng lập tức nghĩ ra: “Mùi huông trên người nàng cùng Ngọc Chân giống nhau như đúc. Đại ca, Ngọc Chân cùng Lưu Tứ đang ở hành cung, chúng ta nhất định phải phái cao thủ trà trộn vào.”
Ngu Kiếm Thanh để tay lên đầu Ngu Bảo Duyên “Sáng nay đã gặp Lưu Tứ, chúng ta không nên ở đây lâu, tính cảnh giác của hắn rất mạnh.”
......
Lưu Tứ ôm Ngu Hạ lên xe ngựa, phân phó thị vệ bên người: “Quay đầu lại điều tra đoàn người kia một chút, nếu là lai lịch bất chính toàn bộ nhổ cỏ tận gốc.”
Thị vệ lên tiếng đáp ứng. Lai lịch bất chính chỉ là cái ngụy trang, ở trong mắt Lưu Tứ, người không cùng hắn làm bạn toàn bộ có thể gọi là lai lịch bất chính.
Ngu Hạ cũng không biết khúc nhạc đệm vừa rồi, cho tới khi trở về Hoa Âm Cung nàng vẫn còn đang ngủ, ngày hôm qua cả đêm không ngủ, Ngu Hạ thật sự buồn ngủ không chịu được. Lưu Tứ đặt nàng lên giường, nàng tìm một góc cuộn tròn lại tiếp tục ngủ.
Vừa mới buông Ngu Hạ ra Lý Đại Cát liền tới: “Bệ hạ, tối hôm qua Đoan Vương điện hạ cố ý tới hành cung bên này tìm ngài, ngài không đây ngài ấy có để lại một phong thư.”
Lý Đại Cát đem thư Đoan Vương để lại trình lên.
Lưu Tứ nhàn nhạt nhìn lướt qua “Trẫm đã biết.”
Lý Đại Cát lại nói: “Ngài phân phó tìm một viện tử yên tĩnh, nô tài đã tìm rồi, bệ hạ ngày khác có rảnh có thể qua xem.”
Lưu Tứ nhìn thoáng qua Ngu Hạ.
Nàng còn đang nặng nề ngủ.
Lưu Tứ không biết hắn khi dễ Ngu Hạ bao lâu, dù sao không lâu sau trời liền sáng, Ngu Hạ ngủ ở trong khuỷu tay hắn, khóe môi nhẹ nhàng đóng mở, lông mi mảnh dài bao trùm mi mắt, thoạt nhìn ngây thơ vô tội.
Thái giám Tử Thần Điện đều hiểu được quy luật làm việc và nghỉ ngơi Lưu Tứ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, thái giám lại gõ cửa, hô một tiếng “Gia”, Lưu Tứ đêm nay cơ bản không ngủ, nghe tiếng thái giám gọi hắn cũng khoác quần áo lên.
Trong phòng ấm áp hòa hợp, màn buông xuống rũ trên mặt đất, thái giám thấy trên đất có vài mảnh quần áo bị xé nát, ái muội làm người mơ màng, thái giám cũng không dám nhìn nhiều, khom lưng nói: “Gia muốn rửa mặt bây giờ sao? Quần áo của ngài cùng phu nhân đã được chuẩn bị tốt.”
Lưu Tứ rót một chén trà nhỏ, nước trà vẫn là đêm qua, đã sớm lạnh, uống vào miện cũng là lạnh băng băng, hắn nhàn nhạt nói: “Để đồ đó đi, xuống chuẩn bị nước ấm.”
Không qua bao lâu nước ấm đã được chuẩn bị xong.
Lưu Tứ xốc màn lên, Ngu Hạ còn ở đang nặng nề ngủ, không hiểu được mơ thấy gì mày nàng vẫn luôn nhíu lại.
Tối hôm qua, Lưu Tứ không biết nên miêu tả như thế nào, bởi vì Ngu Hạ ngay lúc mấu chốt ngất đi, tựa hồ không phải bởi vì đau đớn.
Hắn tất nhiên sẽ không cảm thấy đau đớn, thân thể Ngu Hạ thơm mềm, giống như một khối mỹ ngọc thượng hạn không một ti tì vết, đụng vào liền làm người mê luyến. Nàng là nuông chiều từ bé lớn lên, thân thể quý giá dễ dàng bị thương, không được chịu chút tra tấn, va chạm đều sẽ lưu lại dấu vết xanh tím, Lưu Tứ thích ôm nàng, thích chiếm hữu nàng, nhưng mỗi lần lại lo lắng sẽ thương tổn nàng.
Chuyện này Lưu Tứ thích làm cùng Ngu Hạ, cũng không tự kềm chế mê luyến nàng.
Tay nhỏ của nàng còn nắm góc chăn, ngủ đến rất ngon, Lưu Tứ ôm nàng vào ngực. Cánh tay ngọc từ trong chăn lộ ra, nàng có cảm giác lành lạnh đem nhăn mày rút vào chăn, Lưu Tứ cắn khóe môi nàng, một tay với vào trong chăn.
Ngu Hạ rốt cuộc tỉnh, nàng mở đôi mắt buồn ngủ mông lung chớp mắt nhìn Lưu Tứ, lúc này mới phản ứng lại: “Bệ...... Bệ hạ.......”
Lưu Tứ “Ừ” một tiếng.
Tóc hắn còn chưa bới, tuấn lãng đến làm người không rời mắt được, mặt mày tựa hồ hàm chứa hàn băng ngàn năm làm người nhìn liền cảm thấy hắn cao quý khó có thể tiếp cận, nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn lúc này lại làm chuyện hạ lưu đê tiện như vậy?
Ngu Hạ mắt đầy nước, đẩy đẩy tay Lưu Tứ: “Bệ hạ...... Bệ......”
Lưu Tứ một tay ôm nàng, ở nàng bên tai thấp giọng nói: “So với lúc trước đầy đặn hơn rất nhiều.”
Nhớ tới tối hôm qua bản thân say rượu làm càng, ký ức cũng không phải liên tục mà là đứt quãng, nhớ rõ cũng không quá rõ ràng. Duy nhất khắc cốt minh tâm, đại khái chính là cảm giác Lưu Tứ mang lại cho nàng, ngay từ đầu là đau đớn, nhưng sau đó......
Ngu Hạ ôm cánh tay Lưu Tứ, Lưu Tứ vuốt ve tóc dài Ngu Hạ: “Tối hôm qua...... Cảm giác thế nào?”
Nàng cũng không biết nói như thế nào, ôm eo Lưu Tứ, Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ thực tốt......rất tốt.”
Lưu Tứ hôn lên khóe môi nàng: “Cuối cùng nàng ngất đi, là quá thích trẫm sao? Hử?”
Ngu Hạ khó có thể mở miệng, mắt nàng đều đỏ lên, nghĩ nghĩ, Ngu Hạ nói: “Vâng.”
Lưu Tứ cảm thấy bản thân không nên đi trêu chọc nàng.
Tiểu nha đầu da mặt mỏng làm hắn không nhịn được muốn chọc nàng, nguyên tưởng rằng nói vài câu làm nàng đỏ mặt, không nghĩ tới nàng cư nhiên thoải mái hào phóng thừa nhận. Hiện giờ là sáng sớm, Ngu Hạ bị hắn lăn lộn đến canh bốn, ngủ cũng mới một lát, hiện tại vốn nên tiếp tục ngủ say lại bị hắn đánh thức, thoạt nhìn cũng là uể oải hữu khí vô lực, Lưu Tứ tuy rằng không ngủ nhưng tinh lực vẫn như cũ.
Hắn nhéo Ngu Hạ một phen.
Vòng eo Ngu Hạ nhỏ nhắn, đôi chân dài cũng nhỏ, dường như nhẹ nhàng dùng sức là có thể bẻ gãy, chỗ nên đầy đặn cũng đẫy đà như trăng tròn. Nếu đem nàng xách ra khỏi chăn dáng người nàng thật sự không tìm ra một chút tì vết, hoàn mỹ đến làm người chỉ nghĩ cùng nàng hãm trong dục vọng.
“Đừng nhéo” Ngu Hạ nói, “Ta còn muốn ngủ tiếp.”
Lưu Tứ nhéo tay Ngu Hạ “Muốn nữa không?”
Ngu Hạ hoảng, hơn nữa thân thể của nàng cũng ăn không tiêu, nàng lắc lắc đầu: “Hôm nay từ bỏ, hôm qua đã đủ rồi.”
Lưu Tứ đem nàng đè dưới thân vừa vuốt ve vừa hôn môi một phen, tựa như đang đè một con tiểu miêu, tiểu miêu cũng không nguyện ý,nhưng lại giãy giụa không thoát chỉ có thể ngoan ngoãn bị chủ nhân vuốt ve.
Nước ấm đã chuẩn bị tốt, Lưu Tứ tất nhiên không thể cho Ngu Hạ ngủ tiếp, trên người Ngu Hạ nhớp nháp, không tắm không được, Lưu Tứ ôm nàng đến thau tắm tắm rửa một phen.
Tối hôm qua nàng xác bị khi dễ đến thảm, lúc Lưu Tứ cầm thảm đem nàng bao ra nàng đã sớm ngủ rồi.
Bọn thái giám lục tục đưa đồ ăn sáng tới, Lưu Tứ đút Ngu Hạ một chút cháo.
Nàng nửa tỉnh nửa mê chu miệng húp từng muỗng, Lưu Tứ cẩn thận đút nàng. Hiện giờ đại khái cũng chỉ có hắn nguyện ý cẩn thận chăm sóc nàng như vậy. Không còn có nam nhân nào có kiên nhẫn với nàng như vậy.
Ngu Hạ ăn nửa chén cháo, Lưu Tứ lau miệng cho nàng xong lại mặc quần áo mới vào cho nàng. Cột chặt áo choàng rồi ôm Ngu Hạ đi xuống.
Nàng bị áo choàng vây kín mít, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mặt nàng hướng vào trong ngực Lưu Tứ, Lưu Tứ ôm Ngu Hạ, người ngoài cũng không thể nhìn rõ nàng. Sáng sớm người tương đối ít, không náo nhiệt bằng tối hôm qua, nhưng ban ngày càng dễ dàng bị nhận ra, cho nên Lưu Tứ như cũ mang mặt nạ, trực tiếp đem Ngu Hạ ôm xuống. Nàng ngủ rất say hoàn toàn không biết trời trăng gì.
Vừa mới xuống lầu Lưu Tứ liền nhìn thấy có hai người dung nhan bất phàm đang nói gì đó, trong đó có một người là nữ giả nam trang, mặc trang phục nam tử, một người khác là mỹ nam tử.
Hai người họ vốn muốn đi lên cầu thang, thấy được áo lông chồn trên người Ngu Hạ, đôi mắt nàng nháy mắt sáng ngời, tiến lên nói với Lưu Tứ: “Vị lang quân này, áo choàng trên người quý phu nhân là cái gì chế thành? Ở kinh thành có thể mua được hay không?”
Lưu Tứ không mở miệng, thái giám một bên nói: “Đồ vật của phu nhân nhà ta là độc nhất vô nhị, trên đời không có cái thứ hai, hai vị nhường đường một chút, gia chúng ta còn muốn lên đường.”
Vị nữ tử bị mỹ nam tử bên cạnh nàng kéo ra.
Đợi đám người Lưu Tứ rời đi, vị mỹ nam tử cùng nữ tử bên cạnh trở về phòng hắn mới nói: “Bảo Duyên, nơi này không thể ở lâu, hôm nay liền thu thập đồ đạt rời đi.”
Ngu Bảo Duyên nói: “Vì sao? Còn không có nghe ngóng được tin tức của Ngọc Chân, chúng ta sao có thể như vậy rời đi? Nàng rơi vào tay Lưu Tứ, ta chỉ sợ Ngọc Chân đã gặp bất hạnh.”
Nữ tử này là Xương Bình quận chúa Lan Quốc, Ngu Bảo Duyên, mỹ nam tử đi cùng nàng là thế tử Tề Vương phủ, Ngu Kiếm Thanh, hai người là thân huynh muội, Ngu Kiếm Thanh cùng Ngu Chương quan hệ thân cận, Ngu Bảo Duyên cũng cùng Ngu Hạ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội ruột. Ngu kiếm thanh lần này tới đây tất nhiên là được Ngu Chương phân phó, tìm hiểu một chút tin tức của Ngọc Chân công chúa, nếu có thể dùng kế đem người đi Ngu Kiếm Thanh tự nhiên muốn đem người mang đi. Ngu Bảo Duyên từ trước đến nay nghịch ngợm, một hai phải đuổi huynh trưởng tới đây.
Ngu Kiếm Thanh nhìn xuống đường: “Vị kia mới vừa rồi chúng ta nhìn thấy chính là Lưu Tứ.”
Ngu Bảo Duyên chưa gặp qua Lưu Tứ, trong lòng nàng kinh ngạc: “Người nọ mang mặt nạ, sao huynh biết?”
Khí thế Lưu Tứ làm người khó có thể quên, Ngu Kiếm Thanh tuy rằng không nhìn thấy mặt Lưu Tứ nhưng người nọ cho hắn cảm giác chính là Lưu Tứ. Ngu Kiếm Thanh nói “Lúc trước gặp qua hắn rất nhiều lần, hắn cho người ta cảm giác rất khó quên. Người trong ngực hắn chính là Ngọc Chân.”
Ngu Bảo Duyên cùng Ngu Hạ chơi nhiều năm như vậy, Ngu Kiếm Thanh vừa nhắc nhở nàng lập tức nghĩ ra: “Mùi huông trên người nàng cùng Ngọc Chân giống nhau như đúc. Đại ca, Ngọc Chân cùng Lưu Tứ đang ở hành cung, chúng ta nhất định phải phái cao thủ trà trộn vào.”
Ngu Kiếm Thanh để tay lên đầu Ngu Bảo Duyên “Sáng nay đã gặp Lưu Tứ, chúng ta không nên ở đây lâu, tính cảnh giác của hắn rất mạnh.”
......
Lưu Tứ ôm Ngu Hạ lên xe ngựa, phân phó thị vệ bên người: “Quay đầu lại điều tra đoàn người kia một chút, nếu là lai lịch bất chính toàn bộ nhổ cỏ tận gốc.”
Thị vệ lên tiếng đáp ứng. Lai lịch bất chính chỉ là cái ngụy trang, ở trong mắt Lưu Tứ, người không cùng hắn làm bạn toàn bộ có thể gọi là lai lịch bất chính.
Ngu Hạ cũng không biết khúc nhạc đệm vừa rồi, cho tới khi trở về Hoa Âm Cung nàng vẫn còn đang ngủ, ngày hôm qua cả đêm không ngủ, Ngu Hạ thật sự buồn ngủ không chịu được. Lưu Tứ đặt nàng lên giường, nàng tìm một góc cuộn tròn lại tiếp tục ngủ.
Vừa mới buông Ngu Hạ ra Lý Đại Cát liền tới: “Bệ hạ, tối hôm qua Đoan Vương điện hạ cố ý tới hành cung bên này tìm ngài, ngài không đây ngài ấy có để lại một phong thư.”
Lý Đại Cát đem thư Đoan Vương để lại trình lên.
Lưu Tứ nhàn nhạt nhìn lướt qua “Trẫm đã biết.”
Lý Đại Cát lại nói: “Ngài phân phó tìm một viện tử yên tĩnh, nô tài đã tìm rồi, bệ hạ ngày khác có rảnh có thể qua xem.”
Lưu Tứ nhìn thoáng qua Ngu Hạ.
Nàng còn đang nặng nề ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook