Edit: An Ju
Lúc đi ra ngoài, tôi tiện tay đóng cửa lại.
Tôi rốt cuộc tại sao lại ngại ngùng như vậy cơ chứ!!!
Tôi vô lực tựa trên cửa phòng làm việc, cảm giác trên cổ đã biến thành một lò nước đun sôi lúc nào cũng có thể phun khói, vang tiếng “u u”.
Khăn mặt trong tay còn tỏa ra hơi nóng ẩm, tôi không hề nghĩ gì liền trực tiếp úp mặt vào khăn.
Kết quả một mùi táo nhẹ nhàng phả thẳng vào mặt.
Ah, là mùi của kim chủ.
Lập tức mặt của tôi biến đỏ hơn.
A a a a a tôi đang làm cái gì đây!
Trải qua một tháng thử thách, buổi tối tôi nằm trong phòng cho khách dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn nhiều, đang lúc tôi mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, điện thoại di động lại sáng lên, tôi cầm lấy nhìn qua, trong nháy mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Là kim chủ gửi tin nhắn tới.
“Đến phòng ngủ của tôi đi.”
Tôi xoa mặt một cái, trong lòng nghĩ ‘cái gì nên tới thì sẽ luôn tới’, cứ để bão tố phong ba mạnh hơn nữa tới đi, tôi chuẩn bị xong rồi, tôi chịu được. (:))) thích quá lại còn…)
Tôi gõ cửa một cái rồi tiến vào, kim chủ đứng trước cái đèn chụp uống nước, thấy tôi tới, liền đặt ly nước xuống, hướng về phía tôi hất cằm, nói: “Lên giường.”
Thế này này này này… nhanh thế sao… Tôi… Tôi còn…còn chưa chuẩn bị tốt…tinh thần cho cái này…
Có thể là tôi thể hiện ra ngoài vẻ căng thẳng quá nên bị kim chủ nhìn ra được, hắn cười với tôi rồi nói: “Không cần phải căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cả, cậu dựa người vào thành giường là được.”
Tôi căng thẳng đến mức mặt mày nhăn nhó, thậm chí không biết bản thân nghe thấy vậy thì cảm thấy vui mừng hay là thất vọng nữa.
Tôi bò lên giường giống xác ướp, ngồi xuống theo lời kim chủ nói rồi trừng hai mắt nhìn kim chủ đang đi tới, tôi hóa thân thành một con cá khô, đến động một cái cũng không động.
Kim chủ còn nói: “Tách hai chân ra xa.”
Tôi: “…”
Tôi đang mặc trên người bộ áo ngủ duy nhất mà tôi để lại ở đây, kim chủ vốn cũng có chuẩn bị cho tôi một bộ đồ dự phòng của hắn mà hắn chưa từng mặc, thế nhưng size lại không vừa, nên tôi vẫn tự đi mua.
Nhưng bộ đồ mua về vẫn bị nhỏ, quần dài lại bị mặc thành quần lửng bảy phân, lúc này lông chân của tôi đang cực kỳ phách lối muốn biểu thị sự tồn tại của nó, căng thẳng đến độ đều dựng hết lên rồi.
…
Cái tôi nói là lông chân!!!
Tôi lặp lại lời nói này của kim chủ nhiều lần, mãi vẫn không nhúc nhích, kim chủ cười nói: “Đừng căng thẳng được không, tôi thực sự sẽ không làm gì cả đâu.”
Tôi nghe xong nuốt một ngụm nước miếng, tách hai chân ra, hỏi: “Như… như thế này sao?”
Kim chủ nhìn chân tôi chằm chằm một hồi, nói một câu: “Chân cậu thật dài.”
Tôi thiếu chút nữa là phóng lên trời theo hình xoắn ốc, rất lo sợ rằng câu tiếp theo kim chủ sẽ nói quấn lên người nhất định sẽ có cảm giác rất chắc…
Tôi nghĩ cái gì vậy, đọc nhiều loại tiểu thuyết não tàn đến nỗi chỉ số thông minh giảm sút à? Trước đây sao tôi không phát hiện nội tâm của tôi có thể nghĩ nhiều đến mức này chứ?
Tôi cao gần mét chín, chân không dài chẳng lẽ đầu tôi dài à?
Kim chủ không nhìn thấy ánh mắt u oán của tôi, trái lại còn leo lên giường, tôi cảm thấy đệm giường lún xuống, độ đàn hồi thể hiện trái tim lúc lên lúc xuống của tôi lúc này, kim chủ ngồi xếp bằng giữa hai chân tôi, quay lưng về phía tôi, nói rằng: “Ôm eo tôi.”
Tôi: “À… À.”
“Thu chân lại.”
Lúc này tôi mới hiểu ra được hắn nói chân tôi dài là bởi vì tôi có thể vòng chân ôm hắn.
Kim chủ còn nói: “Cằm đặt lên vai tôi.”
Tôi ôm hắn, cúi đầu đặt cằm lên vai hắn, thử nói: “Là… Là như thế này phải không?”
Kim chủ xoa vai, quay đầu cười với tôi nói: “Cằm cậu có hơi nhọn.”
Tôi: “…”
Kim chủ: “Không sao, cứ ôm tôi như vậy là được, vất vả cho cậu.”
Nói thật, nếu vừa rồi không phải kim chủ quay đầu lại nhanh, tôi thiếu chút nữa liền…
Quên đi, thiếu chút nữa cái gì mà thiếu chút nữa, tôi hôn* giao ước…
Không phải, ký* giao ước rồi.
*Chỗ này bạn Vạn bị loạn ngôn, ‘hôn’ phát âm là /qīn/, còn ‘ký’ phát âm là /qiān/. Còn vì sao mà loạn ngôn thì… hề hề:v
Sau đó kim chủ bắt đầu cầm tài liệu khô khan xem tiếp, cực kỳ yên tĩnh, không nói lời nào, tôi cũng không dám động đậy, chỉ ôm kim chủ vừa mới ‘ra nồi’… Không phải, mới tắm rửa xong, sạch sẽ thoải mái, cùng hắn đọc tài liệu.
Chúng tôi quá gần nhau, hơi thở cũng quyện lại với nhau, một loại không khí mập mờ dịu dàng mà lại khoan thai dần dần lan tỏa. Tôi ôm cái eo thon gầy của hắn mà luôn cảm thấy tay ngứa ngáy, muốn dịch chuyển lên trên một chút, lại muốn đi xuống một chút…
Hết chương 3.2
Lúc đi ra ngoài, tôi tiện tay đóng cửa lại.
Tôi rốt cuộc tại sao lại ngại ngùng như vậy cơ chứ!!!
Tôi vô lực tựa trên cửa phòng làm việc, cảm giác trên cổ đã biến thành một lò nước đun sôi lúc nào cũng có thể phun khói, vang tiếng “u u”.
Khăn mặt trong tay còn tỏa ra hơi nóng ẩm, tôi không hề nghĩ gì liền trực tiếp úp mặt vào khăn.
Kết quả một mùi táo nhẹ nhàng phả thẳng vào mặt.
Ah, là mùi của kim chủ.
Lập tức mặt của tôi biến đỏ hơn.
A a a a a tôi đang làm cái gì đây!
Trải qua một tháng thử thách, buổi tối tôi nằm trong phòng cho khách dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn nhiều, đang lúc tôi mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, điện thoại di động lại sáng lên, tôi cầm lấy nhìn qua, trong nháy mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Là kim chủ gửi tin nhắn tới.
“Đến phòng ngủ của tôi đi.”
Tôi xoa mặt một cái, trong lòng nghĩ ‘cái gì nên tới thì sẽ luôn tới’, cứ để bão tố phong ba mạnh hơn nữa tới đi, tôi chuẩn bị xong rồi, tôi chịu được. (:))) thích quá lại còn…)
Tôi gõ cửa một cái rồi tiến vào, kim chủ đứng trước cái đèn chụp uống nước, thấy tôi tới, liền đặt ly nước xuống, hướng về phía tôi hất cằm, nói: “Lên giường.”
Thế này này này này… nhanh thế sao… Tôi… Tôi còn…còn chưa chuẩn bị tốt…tinh thần cho cái này…
Có thể là tôi thể hiện ra ngoài vẻ căng thẳng quá nên bị kim chủ nhìn ra được, hắn cười với tôi rồi nói: “Không cần phải căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cả, cậu dựa người vào thành giường là được.”
Tôi căng thẳng đến mức mặt mày nhăn nhó, thậm chí không biết bản thân nghe thấy vậy thì cảm thấy vui mừng hay là thất vọng nữa.
Tôi bò lên giường giống xác ướp, ngồi xuống theo lời kim chủ nói rồi trừng hai mắt nhìn kim chủ đang đi tới, tôi hóa thân thành một con cá khô, đến động một cái cũng không động.
Kim chủ còn nói: “Tách hai chân ra xa.”
Tôi: “…”
Tôi đang mặc trên người bộ áo ngủ duy nhất mà tôi để lại ở đây, kim chủ vốn cũng có chuẩn bị cho tôi một bộ đồ dự phòng của hắn mà hắn chưa từng mặc, thế nhưng size lại không vừa, nên tôi vẫn tự đi mua.
Nhưng bộ đồ mua về vẫn bị nhỏ, quần dài lại bị mặc thành quần lửng bảy phân, lúc này lông chân của tôi đang cực kỳ phách lối muốn biểu thị sự tồn tại của nó, căng thẳng đến độ đều dựng hết lên rồi.
…
Cái tôi nói là lông chân!!!
Tôi lặp lại lời nói này của kim chủ nhiều lần, mãi vẫn không nhúc nhích, kim chủ cười nói: “Đừng căng thẳng được không, tôi thực sự sẽ không làm gì cả đâu.”
Tôi nghe xong nuốt một ngụm nước miếng, tách hai chân ra, hỏi: “Như… như thế này sao?”
Kim chủ nhìn chân tôi chằm chằm một hồi, nói một câu: “Chân cậu thật dài.”
Tôi thiếu chút nữa là phóng lên trời theo hình xoắn ốc, rất lo sợ rằng câu tiếp theo kim chủ sẽ nói quấn lên người nhất định sẽ có cảm giác rất chắc…
Tôi nghĩ cái gì vậy, đọc nhiều loại tiểu thuyết não tàn đến nỗi chỉ số thông minh giảm sút à? Trước đây sao tôi không phát hiện nội tâm của tôi có thể nghĩ nhiều đến mức này chứ?
Tôi cao gần mét chín, chân không dài chẳng lẽ đầu tôi dài à?
Kim chủ không nhìn thấy ánh mắt u oán của tôi, trái lại còn leo lên giường, tôi cảm thấy đệm giường lún xuống, độ đàn hồi thể hiện trái tim lúc lên lúc xuống của tôi lúc này, kim chủ ngồi xếp bằng giữa hai chân tôi, quay lưng về phía tôi, nói rằng: “Ôm eo tôi.”
Tôi: “À… À.”
“Thu chân lại.”
Lúc này tôi mới hiểu ra được hắn nói chân tôi dài là bởi vì tôi có thể vòng chân ôm hắn.
Kim chủ còn nói: “Cằm đặt lên vai tôi.”
Tôi ôm hắn, cúi đầu đặt cằm lên vai hắn, thử nói: “Là… Là như thế này phải không?”
Kim chủ xoa vai, quay đầu cười với tôi nói: “Cằm cậu có hơi nhọn.”
Tôi: “…”
Kim chủ: “Không sao, cứ ôm tôi như vậy là được, vất vả cho cậu.”
Nói thật, nếu vừa rồi không phải kim chủ quay đầu lại nhanh, tôi thiếu chút nữa liền…
Quên đi, thiếu chút nữa cái gì mà thiếu chút nữa, tôi hôn* giao ước…
Không phải, ký* giao ước rồi.
*Chỗ này bạn Vạn bị loạn ngôn, ‘hôn’ phát âm là /qīn/, còn ‘ký’ phát âm là /qiān/. Còn vì sao mà loạn ngôn thì… hề hề:v
Sau đó kim chủ bắt đầu cầm tài liệu khô khan xem tiếp, cực kỳ yên tĩnh, không nói lời nào, tôi cũng không dám động đậy, chỉ ôm kim chủ vừa mới ‘ra nồi’… Không phải, mới tắm rửa xong, sạch sẽ thoải mái, cùng hắn đọc tài liệu.
Chúng tôi quá gần nhau, hơi thở cũng quyện lại với nhau, một loại không khí mập mờ dịu dàng mà lại khoan thai dần dần lan tỏa. Tôi ôm cái eo thon gầy của hắn mà luôn cảm thấy tay ngứa ngáy, muốn dịch chuyển lên trên một chút, lại muốn đi xuống một chút…
Hết chương 3.2
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook