Bảo Nguyệt Công Chúa
-
Chương 7
Trong chính sảnh Vân Nguyệt diện vốn vô cùng rộng lớn hiện đã chật ních người, hoàng thân quốc thích, phi tần… vốn chỉ đơn thuần là một buổi yến tiệc mừng đầy tháng tiểu quận chúa nay thậm chí có thể ngửi ra mùi âm mưu chính trị. Các thế lúc chống đối dường như đang định đánh chủ ý lên người vị tiểu quận chúa mới ra đời này bởi vì ai cũng có thể thấy được mức độ coi trọng của Tuyên Đế với tiểu quận chúa.
Lúc Tuyên Đế bế Nguyệt Hy vào trong đại điện, nguyên một đoàn người đều răm rắp quỳ xuống hô to vạn tuế cảnh tượng này đối với Nguyệt Hy lần đầu nhìn thấy đúng là kinh tâm động phách. Tuyên Đế nãy giờ vẫn luôn quan sát tiểu bảo bối trong tay, lo lắng âm thanh vang dội sẽ khiến tiểu bảo bối hoảng sợ, chờ tới khi mọi người hô xong trên mặt tiểu bảo bối vẫn là biểu tình kinh ngạc, tò mò, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sợ hãi mới yên tâm phất tay miễn lễ cho phép mọi người đứng dậy.
Sau đó Tuyên Đế thong thả tới thỉnh an thái hậu sẵn tiện giao tiểu bảo bối cho Thái Hậu bế. Thực ra Thái Hậu cũng hết sức yêu thích tiểu quận chúa này, tiểu hài nhi cũng rất tốt chỉ tội rất nghịch ngợm lại không hiểu lòng người, không biết quan tâm chăm sóc. Ngẫm lại đây là hoàng cung, có mấy ai thật lòng đâu, nếu là ruột thịt may ra được mấy phần thật tâm, vả lại Thụy Vương gia vốn là đứa con duy nhất của tỉ tỉ bà, năm xưa hai tỷ muội một người gả cho hoàng đế làm phi, một người gả cho Thụy lão Vương gia làm Vương phi. Đáng tiếc tỉ tỉ mệnh khổ lúc sanh Thượng Quan Vũ ra không lâu liền qua đời, bao nhiêu năm qua nàng vẫn xem Thượng Quan Vũ như con đẻ mà nuôi nấng, tình cảm còn hơn ruột thịt.
Mấy năm qua, phi tần sinh con cho Tuyên Đế cũng không ít nhưng không hiểu sao vẫn không có người nào sinh được một nữ nhi cho hoàng gia. Trừ lần đầu tiên ra, mỗi lần phi tần sinh hài tử, nghe được tiếng thông báo là hoàng tử bà đều nhìn thấy cùng một biểu tình trên mặt nhi tử, đó là tiếc nuối. Thực ra lúc đó bà cũng rất tiếc nuối, chỉ là không thể hiện ra mà thôi. Thật vất vả Thụy Vương phi mới sinh được một nữ nhi cho hoàng gia, vào cái khoảnh khắc ra đời của tiểu quận chúa nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm sau đó là kích động vui mừng của nhi tử như thể nữ nhi của mình ra đời, bà cũng không tiện trách móc. Bởi vì lúc đó bà cũng có một chút kích động, tôn nữ mình mong chờ bao lâu cuối cùng đã xuất hiện rồi.
Nhìn tiểu quận chúa thân thể nhỏ bé mềm mềm còn vương mùi sữa trên tay bà xem, gương mặt nhỏ xíu tròn tròn, nộn nộn, trắng hồng; đôi mắt đen bóng lấp lánh như lưu ly chăm chú nhìn bà, cái mũi xinh xinh, cái miệng nhỏ nhắn hé ra cười, quả thực khiến cho thái hậu nhìn thấy liền thương yêu tới tận xương, vui vẻ vô cùng, ban thưởng rất nhiều thứ quý giá làm cho đám phi tần ghen tỵ đỏ mắt. Phải biết lúc bọn họ sinh hoàng tử, Thái Hậu cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, ngày đầy tháng cũng chỉ ban một chút đồ cho có lệ hoàn toàn không bằng một góc của tiểu quận chúa bây giờ.
Đám phi tần nhìn nhau sau đó quyết định sau này phải sinh một tiểu công chúa, đặc ân ai mà không muốn hưởng chứ. Họ cũng không biết rằng ước mơ này cũng chỉ là mơ ước mà thôi, từ lúc tiểu quận chúa ra đời Tuyên Đế liền hạ lệnh ban tuyệt tử canh cho tất cả phi tần trong hậu cung, để dành thời gian sau này cho một mình tiểu bảo bối mà thôi, ngay cả Thái Hậu cũng là mãi sau này mới biết chuyện này, nhưng lúc đó tiểu quận chúa đã trở thành tâm can bảo bối trong lòng bà, hoàng tử trong hoàng gia lại không ít cho nên cũng không có ý kiến gì.
Các quan đại thần và sứ thần đều dâng không ít quà chúc mừng tiểu quận chúa, số lượng và giá trị là không nhỏ, lại thêm quận chúa vừa nhận một người nghĩa phụ phú khả địch quốc cộng với hưởng quyền lợi của một công chúa khiến cho không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt, phải nói Bảo Nguyệt quận chúa vừa mới sinh đã trở thành tiểu phú bà, nghe nói tất cả quà mừng đều được cho vào trong kho riêng hoàng gia khóa cửa lại, chìa khóa đeo trên cổ tiểu quận chúa. Cửa kho lại được đại nội thị vệ canh chừng nghiêm ngặt, khiến cho những người có ý đồ lên tài sản của tiểu quận chúa đều phải cúi đầu rút lui. Có điều vẫn có không ít người mưu đồ đánh chủ ý vào tiểu quận chúa cho nên xung quanh tiểu quận chúa từ nay luôn có ám vệ theo canh chừng.
Lúc Tuyên Đế bế Nguyệt Hy vào trong đại điện, nguyên một đoàn người đều răm rắp quỳ xuống hô to vạn tuế cảnh tượng này đối với Nguyệt Hy lần đầu nhìn thấy đúng là kinh tâm động phách. Tuyên Đế nãy giờ vẫn luôn quan sát tiểu bảo bối trong tay, lo lắng âm thanh vang dội sẽ khiến tiểu bảo bối hoảng sợ, chờ tới khi mọi người hô xong trên mặt tiểu bảo bối vẫn là biểu tình kinh ngạc, tò mò, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sợ hãi mới yên tâm phất tay miễn lễ cho phép mọi người đứng dậy.
Sau đó Tuyên Đế thong thả tới thỉnh an thái hậu sẵn tiện giao tiểu bảo bối cho Thái Hậu bế. Thực ra Thái Hậu cũng hết sức yêu thích tiểu quận chúa này, tiểu hài nhi cũng rất tốt chỉ tội rất nghịch ngợm lại không hiểu lòng người, không biết quan tâm chăm sóc. Ngẫm lại đây là hoàng cung, có mấy ai thật lòng đâu, nếu là ruột thịt may ra được mấy phần thật tâm, vả lại Thụy Vương gia vốn là đứa con duy nhất của tỉ tỉ bà, năm xưa hai tỷ muội một người gả cho hoàng đế làm phi, một người gả cho Thụy lão Vương gia làm Vương phi. Đáng tiếc tỉ tỉ mệnh khổ lúc sanh Thượng Quan Vũ ra không lâu liền qua đời, bao nhiêu năm qua nàng vẫn xem Thượng Quan Vũ như con đẻ mà nuôi nấng, tình cảm còn hơn ruột thịt.
Mấy năm qua, phi tần sinh con cho Tuyên Đế cũng không ít nhưng không hiểu sao vẫn không có người nào sinh được một nữ nhi cho hoàng gia. Trừ lần đầu tiên ra, mỗi lần phi tần sinh hài tử, nghe được tiếng thông báo là hoàng tử bà đều nhìn thấy cùng một biểu tình trên mặt nhi tử, đó là tiếc nuối. Thực ra lúc đó bà cũng rất tiếc nuối, chỉ là không thể hiện ra mà thôi. Thật vất vả Thụy Vương phi mới sinh được một nữ nhi cho hoàng gia, vào cái khoảnh khắc ra đời của tiểu quận chúa nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm sau đó là kích động vui mừng của nhi tử như thể nữ nhi của mình ra đời, bà cũng không tiện trách móc. Bởi vì lúc đó bà cũng có một chút kích động, tôn nữ mình mong chờ bao lâu cuối cùng đã xuất hiện rồi.
Nhìn tiểu quận chúa thân thể nhỏ bé mềm mềm còn vương mùi sữa trên tay bà xem, gương mặt nhỏ xíu tròn tròn, nộn nộn, trắng hồng; đôi mắt đen bóng lấp lánh như lưu ly chăm chú nhìn bà, cái mũi xinh xinh, cái miệng nhỏ nhắn hé ra cười, quả thực khiến cho thái hậu nhìn thấy liền thương yêu tới tận xương, vui vẻ vô cùng, ban thưởng rất nhiều thứ quý giá làm cho đám phi tần ghen tỵ đỏ mắt. Phải biết lúc bọn họ sinh hoàng tử, Thái Hậu cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, ngày đầy tháng cũng chỉ ban một chút đồ cho có lệ hoàn toàn không bằng một góc của tiểu quận chúa bây giờ.
Đám phi tần nhìn nhau sau đó quyết định sau này phải sinh một tiểu công chúa, đặc ân ai mà không muốn hưởng chứ. Họ cũng không biết rằng ước mơ này cũng chỉ là mơ ước mà thôi, từ lúc tiểu quận chúa ra đời Tuyên Đế liền hạ lệnh ban tuyệt tử canh cho tất cả phi tần trong hậu cung, để dành thời gian sau này cho một mình tiểu bảo bối mà thôi, ngay cả Thái Hậu cũng là mãi sau này mới biết chuyện này, nhưng lúc đó tiểu quận chúa đã trở thành tâm can bảo bối trong lòng bà, hoàng tử trong hoàng gia lại không ít cho nên cũng không có ý kiến gì.
Các quan đại thần và sứ thần đều dâng không ít quà chúc mừng tiểu quận chúa, số lượng và giá trị là không nhỏ, lại thêm quận chúa vừa nhận một người nghĩa phụ phú khả địch quốc cộng với hưởng quyền lợi của một công chúa khiến cho không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt, phải nói Bảo Nguyệt quận chúa vừa mới sinh đã trở thành tiểu phú bà, nghe nói tất cả quà mừng đều được cho vào trong kho riêng hoàng gia khóa cửa lại, chìa khóa đeo trên cổ tiểu quận chúa. Cửa kho lại được đại nội thị vệ canh chừng nghiêm ngặt, khiến cho những người có ý đồ lên tài sản của tiểu quận chúa đều phải cúi đầu rút lui. Có điều vẫn có không ít người mưu đồ đánh chủ ý vào tiểu quận chúa cho nên xung quanh tiểu quận chúa từ nay luôn có ám vệ theo canh chừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook