Bảo Nguyệt Công Chúa
-
Chương 62
Bảy năm sau…
Trời xuân trong xanh gió mát, hoa khoe sức bướm vờn quanh, tất cả đất trời đều chìm trong một bầu không khí tươi vui, bừng bừng sức sống, tuy nhiên bầu không khí trong ngự thư phòng lúc này lại không được như vậy.
Lúc này Tuyên Đế với thái tử đang đánh cờ bên cửa sổ đều đồng loạt dừng lại động tác, có chút e ngại nhìn về phía quyển tấu chương thứ ba bị vứt xuống dưới đất, Tiểu Thuận Tử cũng chỉ dám nhẹ tay nhẹ chân mà nhặt lên sau đó để vào chồng tấu chương cao ngất bị vứt bỏ đằng sau. Bầu không khí trong thư phòng hết sức cứng nhắc, diễn đàn lê quý đôn, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở nhẹ lại, cố gắng hết sức giảm đi sự tồn tại của bản thân, tránh cho chọc phải tổ ong vò vẽ.
Lúc này, trước ngự án là một tiểu cô nương dung mạo tuyệt sắc đang độ tuổi trăng tròn, gương mặt trái xoan, hoàn toàn không có vẻ tròn trịa non nớt của những thiếu nữ đương thời, đôi mắt hạnh trong suốt lung linh, tròng mắt đen tĩnh mịch như bầu trời đêm bí ẩn khiến người ta không nhịn được mà bị hút vào mỗi khi nhìn vào đó. Làn mi dài cong cong như cánh bướm, rung rung theo những lần chớp mắt nhẹ nhàng, chiếc mũi nhỏ khéo léo cùng với làn môi mỏng như cánh hoa phớt hồng hơi mím.
Trên đầu không có trang sức gì nhiều, chỉ có một cái trâm miện nhỏ và một sợi dây trước trán kết hợp với bộ y phục nhạt màu đơn giản trên người càng tôn lên vẻ thanh nhã yêu kiều không gì sánh được. Cô nương này chính là Nguyệt Hy mười lăm tuổi, mặc dù gương mặt nàng bây giờ hết sức tĩnh lặng nhưng bất kì ai trong phòng này đều có thể cảm nhận rõ ràng nàng đang tức giận.
“Bảo bối à, nếu như con không được thoải mái thì cứ đi ra ngoài thư giãn đi, phần còn lại bá bá sẽ giải quyết, con cứ đi ra ngoài một thời gian cho khuây khỏa đi, nếu không đủ thì tìm mấy kẻ trút giận cũng được, đừng cố nén làm bản thân thêm ngột ngạt, bá bá sẽ đau lòng đó.”
Nguyệt Hy lặng lẽ liếc Tuyên Đế một cái sau đó không nói gì đặt bút đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Thuận Tử thấy thế cũng nhanh chóng để tấu chương xuống vội vã đuổi theo. Chờ Nguyệt Hy đi rồi, hai người còn lại đồng thời thở ra một hơi, nhìn nhau cười khổ, thái tử nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Nguyệt Hy đang biến mất sau cổng vòm, quay đầu hỏi Tuyên Đế:
“Phụ hoàng, người đuổi khéo muội muội như vậy sẽ không bị muội ấy ghi thù đấy chứ?”
“Sẽ không, Nguyệt Nhi không phải là người thích trút giận lung tung, chắc hẳn con bé cũng nhận thấy bầu không khí cứng nhắc trong thư phòng này nên mới thuận nước đẩy thuyền theo lời ta đi ra mà thôi. Dù sao chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, nén giận lâu quá cũng không tốt, đã mấy năm rồi con có bao giờ nhìn thấy con bé phát hỏa lớn như thế chưa, dồn nén lâu ngày phải phát ra được mới tốt, hy vọng con bé ra ngoài sẽ tìm được mấy kẻ trút giận một trận ra hồn cho hết luôn đi.”
Vẻ mặt Tuyên Đế lúc này hoàn toàn là vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, thái tử nhìn thấy cũng lắc đầu, tuy nhiên trong lòng cũng âm thầm vui sướng, tò mò không biết ai là kẻ xui xẻo hôm nay đây. Nguyên nhân Nguyệt Hy phát hỏa lần này bọn họ đều biết nhưng không thể làm gì, dù sao thì mỗi người trong bọn họ đều có phần trong đó cho nên không có ai dám hé răng nửa lời trước mặt Nguyệt Hy, chuyện này phải kể tới đội quân phòng vệ mà bảy năm trước Nguyệt Hy đã thành lập Thiết Phượng binh….
Trên đường cái lúc này, một chiếc xe ngựa trông hết sức xa hoa đang lao như bay ở trên đường, tuy nhiên lái xe lại hết sức kinh nghiệm, một đường lao như bay lại không hề đi kèm với những tiếng la hét quát tháo nhường đường như những chiếc xe ngựa khác mà lại thuần thục lướt qua những con đường vắng nhất trong kinh thành, một đường yên lặng cho tới khiđi vào con đường hết sức vắng vẻ, phía bên trái hoàn toàn chỉ là một dãy tường cùng màu cho thấy nơi này chỉ có một tòa trạch viện duy nhất, mới từ từ giảm tốc độ lại rồi dừng lại đúng ngay trước cửa lớn.
Phía trước cửa lớn là hai con kì lân bằng hắc thạch hết sức uy nghiêm, đằng sau là một tấm hoành phi chữ vàng trên nền đen trông hết sức uy nghiêm, trên đó đề ba chữ rồng bay phượng múa mạnh mẽ đề chữ “Thiết Phượng Doanh” phía góc còn ấn dấu ngọc tỷ đủ thấy được giá trị của tấm hoành phi này.
Tử Trúc vừa đỡ Nguyệt Hy xuống thì hai cánh cổng bọc sắt bỗng nặn nề mở ra, theo sau đó là quản gia và một nam nhân tuổi chừng hai mươi, dung mạo đoan chính vội vã ra nghênh đón:
“Thuộc hạ (nô tài) xin bái kiến chủ tử.”
Nguyệt Hy không nói gì, phất tay ra hiệu bảo hai người đứng lên sau đó dẫn đầu đi vào bên trong trước. Trên đường đi, chỉ cần người hầu trong phủ hay là binh lính đi tuần nhìn thấy nàng đều cung kính đồng loạt cúi người thỉnh an. Tất cả mọi người trong Thiết Phượng doanh này đều mang một lòng kính ngưỡng tuyệt đối với người đã xây dựng nên nơi này, dẫn dắt đào tạo bọn họ, Bảo Nguyệt công chúa. Cho nên mọi người ở đây đều gọi nàng là chủ tử thay vì công chúa bởi vì trong mắt bọn họ, cho dù nàng có là cái gì vẫn luôn là chủ tử, là trời của bọn họ, là người bọn họ luôn kính ngưỡng và hết lòng tuân theo.
Trời xuân trong xanh gió mát, hoa khoe sức bướm vờn quanh, tất cả đất trời đều chìm trong một bầu không khí tươi vui, bừng bừng sức sống, tuy nhiên bầu không khí trong ngự thư phòng lúc này lại không được như vậy.
Lúc này Tuyên Đế với thái tử đang đánh cờ bên cửa sổ đều đồng loạt dừng lại động tác, có chút e ngại nhìn về phía quyển tấu chương thứ ba bị vứt xuống dưới đất, Tiểu Thuận Tử cũng chỉ dám nhẹ tay nhẹ chân mà nhặt lên sau đó để vào chồng tấu chương cao ngất bị vứt bỏ đằng sau. Bầu không khí trong thư phòng hết sức cứng nhắc, diễn đàn lê quý đôn, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở nhẹ lại, cố gắng hết sức giảm đi sự tồn tại của bản thân, tránh cho chọc phải tổ ong vò vẽ.
Lúc này, trước ngự án là một tiểu cô nương dung mạo tuyệt sắc đang độ tuổi trăng tròn, gương mặt trái xoan, hoàn toàn không có vẻ tròn trịa non nớt của những thiếu nữ đương thời, đôi mắt hạnh trong suốt lung linh, tròng mắt đen tĩnh mịch như bầu trời đêm bí ẩn khiến người ta không nhịn được mà bị hút vào mỗi khi nhìn vào đó. Làn mi dài cong cong như cánh bướm, rung rung theo những lần chớp mắt nhẹ nhàng, chiếc mũi nhỏ khéo léo cùng với làn môi mỏng như cánh hoa phớt hồng hơi mím.
Trên đầu không có trang sức gì nhiều, chỉ có một cái trâm miện nhỏ và một sợi dây trước trán kết hợp với bộ y phục nhạt màu đơn giản trên người càng tôn lên vẻ thanh nhã yêu kiều không gì sánh được. Cô nương này chính là Nguyệt Hy mười lăm tuổi, mặc dù gương mặt nàng bây giờ hết sức tĩnh lặng nhưng bất kì ai trong phòng này đều có thể cảm nhận rõ ràng nàng đang tức giận.
“Bảo bối à, nếu như con không được thoải mái thì cứ đi ra ngoài thư giãn đi, phần còn lại bá bá sẽ giải quyết, con cứ đi ra ngoài một thời gian cho khuây khỏa đi, nếu không đủ thì tìm mấy kẻ trút giận cũng được, đừng cố nén làm bản thân thêm ngột ngạt, bá bá sẽ đau lòng đó.”
Nguyệt Hy lặng lẽ liếc Tuyên Đế một cái sau đó không nói gì đặt bút đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Thuận Tử thấy thế cũng nhanh chóng để tấu chương xuống vội vã đuổi theo. Chờ Nguyệt Hy đi rồi, hai người còn lại đồng thời thở ra một hơi, nhìn nhau cười khổ, thái tử nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Nguyệt Hy đang biến mất sau cổng vòm, quay đầu hỏi Tuyên Đế:
“Phụ hoàng, người đuổi khéo muội muội như vậy sẽ không bị muội ấy ghi thù đấy chứ?”
“Sẽ không, Nguyệt Nhi không phải là người thích trút giận lung tung, chắc hẳn con bé cũng nhận thấy bầu không khí cứng nhắc trong thư phòng này nên mới thuận nước đẩy thuyền theo lời ta đi ra mà thôi. Dù sao chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, nén giận lâu quá cũng không tốt, đã mấy năm rồi con có bao giờ nhìn thấy con bé phát hỏa lớn như thế chưa, dồn nén lâu ngày phải phát ra được mới tốt, hy vọng con bé ra ngoài sẽ tìm được mấy kẻ trút giận một trận ra hồn cho hết luôn đi.”
Vẻ mặt Tuyên Đế lúc này hoàn toàn là vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, thái tử nhìn thấy cũng lắc đầu, tuy nhiên trong lòng cũng âm thầm vui sướng, tò mò không biết ai là kẻ xui xẻo hôm nay đây. Nguyên nhân Nguyệt Hy phát hỏa lần này bọn họ đều biết nhưng không thể làm gì, dù sao thì mỗi người trong bọn họ đều có phần trong đó cho nên không có ai dám hé răng nửa lời trước mặt Nguyệt Hy, chuyện này phải kể tới đội quân phòng vệ mà bảy năm trước Nguyệt Hy đã thành lập Thiết Phượng binh….
Trên đường cái lúc này, một chiếc xe ngựa trông hết sức xa hoa đang lao như bay ở trên đường, tuy nhiên lái xe lại hết sức kinh nghiệm, một đường lao như bay lại không hề đi kèm với những tiếng la hét quát tháo nhường đường như những chiếc xe ngựa khác mà lại thuần thục lướt qua những con đường vắng nhất trong kinh thành, một đường yên lặng cho tới khiđi vào con đường hết sức vắng vẻ, phía bên trái hoàn toàn chỉ là một dãy tường cùng màu cho thấy nơi này chỉ có một tòa trạch viện duy nhất, mới từ từ giảm tốc độ lại rồi dừng lại đúng ngay trước cửa lớn.
Phía trước cửa lớn là hai con kì lân bằng hắc thạch hết sức uy nghiêm, đằng sau là một tấm hoành phi chữ vàng trên nền đen trông hết sức uy nghiêm, trên đó đề ba chữ rồng bay phượng múa mạnh mẽ đề chữ “Thiết Phượng Doanh” phía góc còn ấn dấu ngọc tỷ đủ thấy được giá trị của tấm hoành phi này.
Tử Trúc vừa đỡ Nguyệt Hy xuống thì hai cánh cổng bọc sắt bỗng nặn nề mở ra, theo sau đó là quản gia và một nam nhân tuổi chừng hai mươi, dung mạo đoan chính vội vã ra nghênh đón:
“Thuộc hạ (nô tài) xin bái kiến chủ tử.”
Nguyệt Hy không nói gì, phất tay ra hiệu bảo hai người đứng lên sau đó dẫn đầu đi vào bên trong trước. Trên đường đi, chỉ cần người hầu trong phủ hay là binh lính đi tuần nhìn thấy nàng đều cung kính đồng loạt cúi người thỉnh an. Tất cả mọi người trong Thiết Phượng doanh này đều mang một lòng kính ngưỡng tuyệt đối với người đã xây dựng nên nơi này, dẫn dắt đào tạo bọn họ, Bảo Nguyệt công chúa. Cho nên mọi người ở đây đều gọi nàng là chủ tử thay vì công chúa bởi vì trong mắt bọn họ, cho dù nàng có là cái gì vẫn luôn là chủ tử, là trời của bọn họ, là người bọn họ luôn kính ngưỡng và hết lòng tuân theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook