Bảo Nguyệt Công Chúa
-
Chương 55
Thượng Quan Tĩnh Diệp vừa được ma ma bên người đỡ dậy lập tức chỉ vào Nguyệt Hy mắng:
“Thượng Quan Nguyệt Hy, ngươi không có mắt sao, bổn quận chúa không làm gì ngươi thì thôi mắc gì ngươi cứ hết lần này đến lần khác cố tình cản đường ta vậy hả?”
Tiểu Thuận Tử bên này thấy Thượng Quan Tĩnh Diệp cư xử vô lễ như vậy không khỏi nhíu mày, đang tính mở miệng răn đe thì bị một ánh mắt của Nguyệt Hy ngăn lại.
“Tĩnh Diệp quận chúa, chuyện này là do ta vô ý trước, ta xin nhận lỗi với cô. Nhưng mà có một chuyện, từ trước đến nay Thương Quan Nguyệt Hy ta chưa từng cố ý gây sự với ai, cúng không có thời gian rảnh rỗi làm chuyện ném đá giấu tay, cho nên nếu ngươi muốn phát ngôn bừa bãi thì trước hết hãy suy xét cho kỹ. Ta không muốn xung đột với người khác cũng không có nghĩa rằng Bảo Nguyệt công chúa này là quả hồng mềm dễ bắt nạt nhé.”
Nguyệt Hy nói xong cũng không chờ xem phản ứng của Thượng Quan Tĩnh Diệp đi thẳng về phía trước, Tiểu Thuận Tử cũng nhanh chóng cất bước chạy theo, chỉ để lại Thượng Quan Tĩnh Diệp đang tức giận thở hồng hộc chỉ vào bóng lưng Nguyệt Hy mắng:
“Ngươi tưởng mình là công chúa thì hay lắm sao? Đừng có mà suốt ngày cứ dùng cái thái độ cao cao tại thượng đó với mọ ngừi, ngươi tưởng mình giỏi lắm chắc. Thượng Quan Nguyệt Hy, ta nói cho ngươi biết, rồi có một ngày nhất định ta sẽ dẫm ngươi ở dưới chân mình, cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.”
“Ta sẽ chờ tới lúc đó…” Nguyệt Hy vẫn không dừng lại. chỉ để lại một câu rồi biến mất sau khúc quanh.
“Ngươi…ngươi….” Thượng Quan Tĩnh Diệp thấy lời nói của mình giống như kim đánh vào bông thì hết sức tức giận, mà không làm được gì, dù cho có mạnh miệng nhất thời nhưng nàng ta cũng không ngốc, biết rõ bản thân nếu trực diện gây chiến với Nguyệt Hy sẽ không có cơ may thắng, chỉ đành ngậm miệng lại thấp giọng mắng: “Tiện nhân!
Ma ma bên người nàng ta thấy vậy vội vàng khuyên nhủ: “Quận chúa, xin người hãy bớt nóng giận, nếu có chuyện gì thì về phủ rồi nói sau, dù sao đây cũng là hoàng cung sâm nghiêm, khó giữ bí mật, nếu những lời nói vừa rồi của người lọt vào tai kẻ có mưu đồ thì không hay đâu ạ.”
Thượng Quan Tĩnh Diệp nghe lời ma ma nói cũng có chút chột dạ nhìn quanh, sau đó nhíu mày, chân bước nhanh về phía đại môn hoàng cung: “Biết rồi, đi thôi.” Trong lòng cũng không khỏi lo lắng, hi vọng những lời vừa nãy của mình không có ai nghe thấy, lời ma ma nói không sai, nếu những lời nói của nàng ta rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính thêm thắt cái gì rồi lọt vào tai hoàng đế hay tháu hậu, nàng ta nhất định không hay ho.
Còn về phần Nguyệt Hy, nàng ta trái lại không có lo lắng gì lắm, Mặc dù rất không ưa Nguyệt Hy nhưng nàng ta cũng hiểu rõ Nguyệt Hy là người nói được làm được, lại không ưa thích giở trò sau lưng, nếu nàng ấy đã nói bỏ qua chắc chắn sẽ không nhắc lại. bởi vì từ tôn của Nguyệt Hy không cho phép, nàng ta cũng thật hận thấu cái tự tôn đó của Nguyệt Hy.
Bên này Tiểu Thuận Tử cũng có chút không hiểu nhìn chàm chằm Nguyệt Hy, chủ tử nhà mình bình thường làm việc rất quyết liệt. công tư rõ ràng, thưởng phạt phân minh, những người đắc tội người ít nhiều gì cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng vì sao lần này lại dễ dàng bỏ qua cho Thượng Quan Tĩnh Diệp như vậy, thật không giống chủ tử thường ngày mà.
Tiểu Thuận Tử không ngừng suy nghĩ, lại nhìn, lại suy nghĩ…Cuối cũng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi ra, sở dĩ hắn có gan này cũng vì trừ khi là đại sự, bình thường Nguyệt Hy cũng có thể coi là một vì chủ tử dễ dãi, sẽ không tùy tiện bắt phạt kẻ dưới, những lỗi cỏn con cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, lại không hay bới móc cho nên mọi người đối với nàng cũng hết sức quan tâm, mở lòng mà đối đãi:
“Công chúa…thuộc hạ có thể hỏi một câu không?” Nguyệt Hy không để người dưới của mình xưng nô tài cho nên bình thường Tiểu Thuận Tử luôn tự xưng thuộc hạ, dù sao hắn cũng có xuất thân ám vệ chỉ có thể coi là một nửa nô tài.
“Cái gì?”
“Là về Thượng Quan Tĩnh Diệp…”
“Ngươi muốn hỏi vì sao ta lại bỏ qua cho nàng ta sao? Cũng không có chuyện gì lớn, bản chất của nàng ta không xấu, chỉ là lòng ganh tỵ thì ai mà chẳng có, không thể trách được. Thứ hai, nàng ta lại là muội muội của Huyền ca ca, nếu không đến mức quá đáng cũng nên nể mặt huynh ấy một chút. Còn một nguyên nhân nữa, vì ta không phải thường xuyên rảnh rỗi nên không thể thường xuyên đến thăm, chăm sóc cho tổ mẫu được, mà việc này nàng ta lại làm không tệ, ta cũng phải tỏ ra cảm kích một chút chứ!”
“...Thuộc hạ đã hiểu!”
Nguyệt Hy bình thường sẽ không nhiều lời, nhưng mà những thuộc hạ bên dưới đều theo nàng chưa lâu, nàng muốn từng người trong bọn họ đều phải hiểu nàng, biết được sự quan tâm, mục đích, cách làm việc và băn khoăn của nàng để trong mọi trường hợp có thể xử lí một cách chu toàn nhất, tránh để xảy ra sai lầm đáng tiếc. Mà để làm được điều đó thì không tránh khỏi phải tốn một phen công sức.
Nhắc tới thuộc hạ, nàng lại chợt nhớ tới tên tiểu tử cứng đầu mình nhặt về mấy hôm trước, không biết tương lai hắn sẽ trở thành người như thế nào nhỉ, mong là hắn sẽ không làm nàng thất vọng.
“Thượng Quan Nguyệt Hy, ngươi không có mắt sao, bổn quận chúa không làm gì ngươi thì thôi mắc gì ngươi cứ hết lần này đến lần khác cố tình cản đường ta vậy hả?”
Tiểu Thuận Tử bên này thấy Thượng Quan Tĩnh Diệp cư xử vô lễ như vậy không khỏi nhíu mày, đang tính mở miệng răn đe thì bị một ánh mắt của Nguyệt Hy ngăn lại.
“Tĩnh Diệp quận chúa, chuyện này là do ta vô ý trước, ta xin nhận lỗi với cô. Nhưng mà có một chuyện, từ trước đến nay Thương Quan Nguyệt Hy ta chưa từng cố ý gây sự với ai, cúng không có thời gian rảnh rỗi làm chuyện ném đá giấu tay, cho nên nếu ngươi muốn phát ngôn bừa bãi thì trước hết hãy suy xét cho kỹ. Ta không muốn xung đột với người khác cũng không có nghĩa rằng Bảo Nguyệt công chúa này là quả hồng mềm dễ bắt nạt nhé.”
Nguyệt Hy nói xong cũng không chờ xem phản ứng của Thượng Quan Tĩnh Diệp đi thẳng về phía trước, Tiểu Thuận Tử cũng nhanh chóng cất bước chạy theo, chỉ để lại Thượng Quan Tĩnh Diệp đang tức giận thở hồng hộc chỉ vào bóng lưng Nguyệt Hy mắng:
“Ngươi tưởng mình là công chúa thì hay lắm sao? Đừng có mà suốt ngày cứ dùng cái thái độ cao cao tại thượng đó với mọ ngừi, ngươi tưởng mình giỏi lắm chắc. Thượng Quan Nguyệt Hy, ta nói cho ngươi biết, rồi có một ngày nhất định ta sẽ dẫm ngươi ở dưới chân mình, cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.”
“Ta sẽ chờ tới lúc đó…” Nguyệt Hy vẫn không dừng lại. chỉ để lại một câu rồi biến mất sau khúc quanh.
“Ngươi…ngươi….” Thượng Quan Tĩnh Diệp thấy lời nói của mình giống như kim đánh vào bông thì hết sức tức giận, mà không làm được gì, dù cho có mạnh miệng nhất thời nhưng nàng ta cũng không ngốc, biết rõ bản thân nếu trực diện gây chiến với Nguyệt Hy sẽ không có cơ may thắng, chỉ đành ngậm miệng lại thấp giọng mắng: “Tiện nhân!
Ma ma bên người nàng ta thấy vậy vội vàng khuyên nhủ: “Quận chúa, xin người hãy bớt nóng giận, nếu có chuyện gì thì về phủ rồi nói sau, dù sao đây cũng là hoàng cung sâm nghiêm, khó giữ bí mật, nếu những lời nói vừa rồi của người lọt vào tai kẻ có mưu đồ thì không hay đâu ạ.”
Thượng Quan Tĩnh Diệp nghe lời ma ma nói cũng có chút chột dạ nhìn quanh, sau đó nhíu mày, chân bước nhanh về phía đại môn hoàng cung: “Biết rồi, đi thôi.” Trong lòng cũng không khỏi lo lắng, hi vọng những lời vừa nãy của mình không có ai nghe thấy, lời ma ma nói không sai, nếu những lời nói của nàng ta rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính thêm thắt cái gì rồi lọt vào tai hoàng đế hay tháu hậu, nàng ta nhất định không hay ho.
Còn về phần Nguyệt Hy, nàng ta trái lại không có lo lắng gì lắm, Mặc dù rất không ưa Nguyệt Hy nhưng nàng ta cũng hiểu rõ Nguyệt Hy là người nói được làm được, lại không ưa thích giở trò sau lưng, nếu nàng ấy đã nói bỏ qua chắc chắn sẽ không nhắc lại. bởi vì từ tôn của Nguyệt Hy không cho phép, nàng ta cũng thật hận thấu cái tự tôn đó của Nguyệt Hy.
Bên này Tiểu Thuận Tử cũng có chút không hiểu nhìn chàm chằm Nguyệt Hy, chủ tử nhà mình bình thường làm việc rất quyết liệt. công tư rõ ràng, thưởng phạt phân minh, những người đắc tội người ít nhiều gì cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng vì sao lần này lại dễ dàng bỏ qua cho Thượng Quan Tĩnh Diệp như vậy, thật không giống chủ tử thường ngày mà.
Tiểu Thuận Tử không ngừng suy nghĩ, lại nhìn, lại suy nghĩ…Cuối cũng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi ra, sở dĩ hắn có gan này cũng vì trừ khi là đại sự, bình thường Nguyệt Hy cũng có thể coi là một vì chủ tử dễ dãi, sẽ không tùy tiện bắt phạt kẻ dưới, những lỗi cỏn con cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, lại không hay bới móc cho nên mọi người đối với nàng cũng hết sức quan tâm, mở lòng mà đối đãi:
“Công chúa…thuộc hạ có thể hỏi một câu không?” Nguyệt Hy không để người dưới của mình xưng nô tài cho nên bình thường Tiểu Thuận Tử luôn tự xưng thuộc hạ, dù sao hắn cũng có xuất thân ám vệ chỉ có thể coi là một nửa nô tài.
“Cái gì?”
“Là về Thượng Quan Tĩnh Diệp…”
“Ngươi muốn hỏi vì sao ta lại bỏ qua cho nàng ta sao? Cũng không có chuyện gì lớn, bản chất của nàng ta không xấu, chỉ là lòng ganh tỵ thì ai mà chẳng có, không thể trách được. Thứ hai, nàng ta lại là muội muội của Huyền ca ca, nếu không đến mức quá đáng cũng nên nể mặt huynh ấy một chút. Còn một nguyên nhân nữa, vì ta không phải thường xuyên rảnh rỗi nên không thể thường xuyên đến thăm, chăm sóc cho tổ mẫu được, mà việc này nàng ta lại làm không tệ, ta cũng phải tỏ ra cảm kích một chút chứ!”
“...Thuộc hạ đã hiểu!”
Nguyệt Hy bình thường sẽ không nhiều lời, nhưng mà những thuộc hạ bên dưới đều theo nàng chưa lâu, nàng muốn từng người trong bọn họ đều phải hiểu nàng, biết được sự quan tâm, mục đích, cách làm việc và băn khoăn của nàng để trong mọi trường hợp có thể xử lí một cách chu toàn nhất, tránh để xảy ra sai lầm đáng tiếc. Mà để làm được điều đó thì không tránh khỏi phải tốn một phen công sức.
Nhắc tới thuộc hạ, nàng lại chợt nhớ tới tên tiểu tử cứng đầu mình nhặt về mấy hôm trước, không biết tương lai hắn sẽ trở thành người như thế nào nhỉ, mong là hắn sẽ không làm nàng thất vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook