Bảo Nguyệt Công Chúa
-
Chương 17
Mạc Ngôn đi tới trước mặt Nguyệt Hy cúi đầu nhìn tiểu nữ hài xinh đẹp đang giương một cặp mắt như lưu ly tò mò nhìn mình mà trong lòng vô cùng hồi hộp, tưởng tượng bộ dáng tiểu quận chúa phấn điêu ngọc trác này mở miệng ngọt ngào gọi một tiếng Mạc Ngôn ca ca hắn liền vô cùng hưng phấn, vội vàng thò tay vào tay áo cẩn thận lấy ra một vật đưa cho Nguyệt Hy. Nguyệt Hy ngẩng đầu nhìn nhìn đại ca nhà mình, sau đó mới giơ tay nhận lấy vật trong tay Mạc Ngôn cẩn thận quan sát, thì ra là một hạt châu to bằng nắm tay nàng, nhưng mà nhìn kỹ lại không giống mấy hạt trân châu bình thường, trong suốt lấp lánh.
Mạc Ngôn ở bên cạnh khẩn trương nhìn Nguyệt Hy, thấy nàng không quá hứng thú với vật này liền sốt ruột giải thích:
“Tiểu Nguyệt Hy a, muội có biết đây là vật gì không, vật này gọi là dạ minh châu đó, chính là loại trân châu trân quý nhất, xinh đẹp nhất, hơn nữa vật này ban đêm còn có thể phát sáng nữa nha.” Nguyệt Hy nghe Mạc Ngôn nói vậy mới vỡ lẽ, thì ra đây chính là dạ minh châu trong truyền thuyết nha, liền thoải mái tặng cho Mạc Ngôn nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn, Mạc Ngôn ca ca.”
Thượng Quan Vũ Lạc thấy tiểu muội nhà mình mới đó đã bị tên Mạc Ngôn này mua chuộc liền vô cùng ảo não, trong lòng hận chết tên Mạc Ngôn xấu xa đang ngang nhiên ôm muội muội hắn bên kia.
Chờ Mạc Ngôn tặng xong, những người khác cũng lục tục bước lên tặng lễ vật cho Nguyệt Hy, đối với những người thật lòng tặng quà cho nàng, Nguyệt Hy đều vui vẻ tặng cho bọn họ nụ cười ngọt chết người không đền mạng của mình, dĩ nhiên ngay lập tức thu phục được lòng mấy vị đại gia này. Còn đối với những người có ý đồ tiếp cận mình, nàng đều ứng phó cho qua.
Tuy nhiên cũng phải nói những lễ vật ngày hôm nay Nguyệt Hy nhận được đa phần đều không tầm thường, cũng phải công nhận bọn họ có tâm để mà tìm được mấy món lễ vật này, trong đó phải kể đến bộ nghiên bút tinh xảo bằng bạch ngọc thượng hạng của Thái tử, noãn huyết ngọc có thể giữ ấm quanh năm của Lâm Vĩnh Thần, Hàn Ngọc tránh nóng của thế tử Trạch Thân Vương phủ Thượng Quan Huyền, bộ y phục kim thanh lục bảo trân quý của Ngũ hoàng tử Thượng Quan Hiển, bộ tranh chữ cổ nổi danh hiếm có của Dương Viết Chi, cây hồng san hô của Nhị hoàng tử, …
Ngay cả nghĩa huynh Đông Phương Viễn của Nguyệt Hy vốn không cần tặng lễ gặp mặt cũng đưa cho nàng một miếng ngọc bội tinh xảo hình mặt trăng được khắc tên của nàng bằng lục cẩm thạch hết sức tinh xảo, nghe Đông Phương Viễn nói chỉ cần cầm vật này đến bất kỳ cửa hàng nào thuộc địa bàn của nghĩa phụ nàng đều có thể tùy ý muốn gì cũng được.
Trong số mấy món lễ vật này có một thứ khiến Nguyệt Hy đặc biệt yêu thích, đó chính là một chiếc chủy thủ toàn thân đen tuyền, trên cán đao có cẩn một viên lam ngọc trông rất bình thường, nhưng lại không qua mắt được Nguyệt Hy, trải qua một đời đánh đánh giết giết tầm hiểu biết của Nguyệt Hy đối với các loại vũ khí là vô cùng phong phú, chỉ nhìn qua một cái nàng lập tức có thể xác định được vật này được làm từ loại vật liệu vô cùng hiếm có, làm thành vũ khí đặc biệt cứng rắn lại sắc bén vô cùng, chính là một bảo vật hiếm có.
Nghe nói vật này chính là Hàn lão tướng quân trong chiến trận giành được đem về làm lễ vật cho Hàn Chí, Hàn Chí lại bởi vì không biết lấy gì tặng nàng bất đắc dĩ mới lấy vật này ra. Nguyệt Hy nghe vậy liền thoải mái tặng cho ngốc tiểu tử Hàn Chí một nụ hôn vào má làm hắn chỉ biết vui mừng cười ngây ngô, còn đám ca ca mới nhận bên này của Nguyệt Hy bên này lại bốc hỏa, hận nghiến răng nghiến lợi tên tiểu tử Hàn Chí, trong lòng dự tính nhất định phải lôi tiểu tử này ra dần một trận cho bõ tức, cái tội dám dành nụ hôn của tiểu quận chúa, bọn hắn cũng muốn nha, sao chỉ có mình tên ngốc tử hắn được chứ?
Đáng ngạc nhiên đó là ngay cả Từ lão sư cũng đem tới cho Nguyệt Hy một chồng sách vô cùng hiếm có, tuyệt đối không thể kiếm được quyển thứ hai, làm cho Nguyệt Hy vốn yêu sách lập tức tặng cho Từ lão sư một nụ hôn thật kêu vào má, cho hắn vui vẻ cười ha ha, chút tiếc nuối chồng sách quý trong lòng cũng nhanh chóng bay sạch.
Đám học trò ở bên dưới nhìn thấy lại hết sức hâm mộ, trong lòng bắt đầu suy tính phải làm sao để dụ dỗ tiểu quận chúa cho mình mượn sách đây, trong số đó chỉ có mỗi hai huynh đệ Thượng Quan Vũ Hiên, Thượng Quan Vũ Lạc là vui vẻ nhất thôi, dù sao của tiểu muội cũng như của bọn hắn thôi không phải sao? Tuy nhiên bọn họ đâu biết rằng có suy tính ra sao cũng đều vô dụng thôi, bởi vì mấy quyển sách này lúc Nguyệt Hy đem tới ngự thư phòng bị Tuyên Đế nhìn thấy liền nhanh tay mượn đi mất rồi, hơn nữa cũng không hẹn ngày trả lại khiến bọn họ khóc không ra nước mắt, oán không ra được miệng.
Mạc Ngôn ở bên cạnh khẩn trương nhìn Nguyệt Hy, thấy nàng không quá hứng thú với vật này liền sốt ruột giải thích:
“Tiểu Nguyệt Hy a, muội có biết đây là vật gì không, vật này gọi là dạ minh châu đó, chính là loại trân châu trân quý nhất, xinh đẹp nhất, hơn nữa vật này ban đêm còn có thể phát sáng nữa nha.” Nguyệt Hy nghe Mạc Ngôn nói vậy mới vỡ lẽ, thì ra đây chính là dạ minh châu trong truyền thuyết nha, liền thoải mái tặng cho Mạc Ngôn nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn, Mạc Ngôn ca ca.”
Thượng Quan Vũ Lạc thấy tiểu muội nhà mình mới đó đã bị tên Mạc Ngôn này mua chuộc liền vô cùng ảo não, trong lòng hận chết tên Mạc Ngôn xấu xa đang ngang nhiên ôm muội muội hắn bên kia.
Chờ Mạc Ngôn tặng xong, những người khác cũng lục tục bước lên tặng lễ vật cho Nguyệt Hy, đối với những người thật lòng tặng quà cho nàng, Nguyệt Hy đều vui vẻ tặng cho bọn họ nụ cười ngọt chết người không đền mạng của mình, dĩ nhiên ngay lập tức thu phục được lòng mấy vị đại gia này. Còn đối với những người có ý đồ tiếp cận mình, nàng đều ứng phó cho qua.
Tuy nhiên cũng phải nói những lễ vật ngày hôm nay Nguyệt Hy nhận được đa phần đều không tầm thường, cũng phải công nhận bọn họ có tâm để mà tìm được mấy món lễ vật này, trong đó phải kể đến bộ nghiên bút tinh xảo bằng bạch ngọc thượng hạng của Thái tử, noãn huyết ngọc có thể giữ ấm quanh năm của Lâm Vĩnh Thần, Hàn Ngọc tránh nóng của thế tử Trạch Thân Vương phủ Thượng Quan Huyền, bộ y phục kim thanh lục bảo trân quý của Ngũ hoàng tử Thượng Quan Hiển, bộ tranh chữ cổ nổi danh hiếm có của Dương Viết Chi, cây hồng san hô của Nhị hoàng tử, …
Ngay cả nghĩa huynh Đông Phương Viễn của Nguyệt Hy vốn không cần tặng lễ gặp mặt cũng đưa cho nàng một miếng ngọc bội tinh xảo hình mặt trăng được khắc tên của nàng bằng lục cẩm thạch hết sức tinh xảo, nghe Đông Phương Viễn nói chỉ cần cầm vật này đến bất kỳ cửa hàng nào thuộc địa bàn của nghĩa phụ nàng đều có thể tùy ý muốn gì cũng được.
Trong số mấy món lễ vật này có một thứ khiến Nguyệt Hy đặc biệt yêu thích, đó chính là một chiếc chủy thủ toàn thân đen tuyền, trên cán đao có cẩn một viên lam ngọc trông rất bình thường, nhưng lại không qua mắt được Nguyệt Hy, trải qua một đời đánh đánh giết giết tầm hiểu biết của Nguyệt Hy đối với các loại vũ khí là vô cùng phong phú, chỉ nhìn qua một cái nàng lập tức có thể xác định được vật này được làm từ loại vật liệu vô cùng hiếm có, làm thành vũ khí đặc biệt cứng rắn lại sắc bén vô cùng, chính là một bảo vật hiếm có.
Nghe nói vật này chính là Hàn lão tướng quân trong chiến trận giành được đem về làm lễ vật cho Hàn Chí, Hàn Chí lại bởi vì không biết lấy gì tặng nàng bất đắc dĩ mới lấy vật này ra. Nguyệt Hy nghe vậy liền thoải mái tặng cho ngốc tiểu tử Hàn Chí một nụ hôn vào má làm hắn chỉ biết vui mừng cười ngây ngô, còn đám ca ca mới nhận bên này của Nguyệt Hy bên này lại bốc hỏa, hận nghiến răng nghiến lợi tên tiểu tử Hàn Chí, trong lòng dự tính nhất định phải lôi tiểu tử này ra dần một trận cho bõ tức, cái tội dám dành nụ hôn của tiểu quận chúa, bọn hắn cũng muốn nha, sao chỉ có mình tên ngốc tử hắn được chứ?
Đáng ngạc nhiên đó là ngay cả Từ lão sư cũng đem tới cho Nguyệt Hy một chồng sách vô cùng hiếm có, tuyệt đối không thể kiếm được quyển thứ hai, làm cho Nguyệt Hy vốn yêu sách lập tức tặng cho Từ lão sư một nụ hôn thật kêu vào má, cho hắn vui vẻ cười ha ha, chút tiếc nuối chồng sách quý trong lòng cũng nhanh chóng bay sạch.
Đám học trò ở bên dưới nhìn thấy lại hết sức hâm mộ, trong lòng bắt đầu suy tính phải làm sao để dụ dỗ tiểu quận chúa cho mình mượn sách đây, trong số đó chỉ có mỗi hai huynh đệ Thượng Quan Vũ Hiên, Thượng Quan Vũ Lạc là vui vẻ nhất thôi, dù sao của tiểu muội cũng như của bọn hắn thôi không phải sao? Tuy nhiên bọn họ đâu biết rằng có suy tính ra sao cũng đều vô dụng thôi, bởi vì mấy quyển sách này lúc Nguyệt Hy đem tới ngự thư phòng bị Tuyên Đế nhìn thấy liền nhanh tay mượn đi mất rồi, hơn nữa cũng không hẹn ngày trả lại khiến bọn họ khóc không ra nước mắt, oán không ra được miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook