Bạo Long
-
Chương 12
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên rất nhịp điệu, mặc dù không có ai ra mở cửa, nhưng người bên ngoài vẫn không ngừng kiên trì gõ. Đỗ Thương hoa mắt choáng đầu rời khỏi giường, lấy cái khăn đang đắp trên trán xuống để sang một bên, thử đo lại nhiệt độ trên trán một chút mới cảm thấy nó đã không còn nóng như trước đó nữa.
Vì thế y liền thuận tay để khăn mặt lên bàn, mở cửa ra. Lập tức có một bóng người nhỏ bé nhanh chóng chui tọt vào, chạy nhanh vào bên trong căn nhà nhỏ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ của Đỗ Thương, xoay người lại nói: "Mày bị cái gì vậy?! Lần sau mà còn để tao chờ lâu như vậy nữa thì đừng nghĩ đến việc tao mang dịch gien đến cho mày!"
Con ngươi Đỗ Thương hơi rũ xuống, từ vị trí bên hông trở xuống hình như vẫn còn lưu lại cảm giác bị đè ép, mang tới một cảm giác áp bức, mỗi một bước đi đều sẽ gây ra cảm giác đau đớn. Lông mày y khó chịu nhăn lại, ôm tay dựa vào mặt sau của cánh cửa, nói: "Mày mang dịch gien đến? Là dịch gien cấp E sao?"
Victor dáng người nhỏ bé liền nói: "Phí lời! Hừ, sắc mặt mày rất khó nhìn, giống như bị ép khô vậy."
"Sốt nhẹ mà thôi." Cuống họng Đỗ Thương cũng rất khàn, đây là kết quả cho việc gào to cả đêm. "Dịch gien cấp E này có tiền cũng cầu không được, coi như xuất hiện ở trong chợ đêm đi nữa, cũng bị bá chủ nắm giữ ở trong tay. Sao mày có thể chiếm được thứ quý giá này?"
Victor: "Tao có con đường riêng của tao. Gina, rốt cuộc mày có muốn hay không? Mày không muốn thì còn nhiều người khác muốn nó nữa, mày cũng biết thứ này có tiền cũng cầu không được mà." Hắn cúi người về phía trước, đè thấp giọng, thần bí nói: "Có tin đồn rằng, thứ này không những có thể duy trì ngụy trang hơn mười năm, mà còn có thể tùy ý ngụy trang thành tất cả các loại gien, bao gồm cả gien bạo long."
Nghe đến hai chữ "Bạo long", lông mày Đỗ Thương nhảy lên một cái: "Dịch gien cấp A cũng có thể ngụy trang thành gien thằn lằn."
Thằn lằn tự xưng là họ hàng gần của khủng long, vẫn luôn bị tân thế giới cười nhạo. Lúc dịch gien cấp A ra đời liền được quảng cáo là có thể ngụy trang thành gien của bạo long, một dạo đó nó liền được mua đến điên cuồng, mà trên thực tế thứ này chỉ có thể ngụy trang thành gien của thằn lằn.
Victor nhún vai, thiếu kiên nhẫn giải thích với Đỗ Thương: "Nếu nó là thứ không có giá trị, thì cũng không cần phải bán với cái giá trên trời. Gina, mày cũng biết trong chợ đêm chỉ có gien "Bạo long" mới có khả năng mua được dịch gien cấp E mà."
Đỗ Thương ngước mắt lên, bỗng nhiên cười nói: "Đừng xem tao là thằng đần, Victor. Trong chợ đêm đôn giá dịch gien "Bạo long" với cái giá trên trời, một ống gien của "Bạo long" cũng có thể mua ít nhất được mười dịch gien cấp E."
Nụ cười trên mặt Victor biến mất: "Được thôi, đúng như lời mày nói. Cho nên mày cũng đi săn gien "Bạo long" sao?" Ánh mắt của hắn lập tức biến thành đôi mắt của chim ưng đang quan sát con mồi, hung ác tham lam.
Mặt Đỗ Thương không biến sắc nói: "Không có."
Victor: "Tao có hỏi được một tin, buổi tối ngày hôm trước bạo quân Samael thành niên, vốn là đang muốn dọc theo bờ biển tìm bạn đời, nhưng lại bởi vì bị thế lực khắp nơi mà bỏ qua thời gian xuống biển tốt nhất. Không ngờ lại phát tình ngay trên đường, nhưng đến ngày hôm sau hắn mới trở về chủ thành Samael. Gina, mày đoán hắn vượt qua kỳ phát tình như thế nào?"
Victor trừng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thương, không lộ ra một chút cảm xúc nào. Bàn tay giấu trong tay áo của Đỗ Thương khẽ run, trên mặt lại trấn định trả lời: "Có lẽ ở trên đường gặp được một bạn đời phù hợp đi."
"Có lẽ vậy." Victor nhún vai, cười nói: "Nghe nói lúc đó quân đội còn xuất hiện, bọn họ ngu ngốc lợi dụng thuốc phát dục muốn bắt bạo quân Samael, cuối cùng toàn quân đều bị giết. Nhưng nói không chừng còn có người may mắn sống sót, xịt nhầm thuốc ấy lên người rồi bị xem là giống cái... Cũng không chắc lắm."
Đỗ Thương mặt lạnh không đáp.
Victor: "Đúng rồi, không phải tối đó mày cũng có mặt ở hiện trường sao? Có thấy hay không ——"
"Không có." Đỗ Thương ngồi xuống đối diện với Victor, mặt đầy uể oải: "Mày cũng thấy rồi đấy, tao ngã bệnh. Tối hôm đó trời lại mưa to, nhìn thấy quân đội cũng có mặt ở đấy tao liền rời đi. Tao chỉ là một con buôn gien mua đi bán lại, sẽ không ngốc đến mức đối đầu với quân đội."
Victor: "Thật sao? Được rồi, vậy mày không có cách nào mua dịch gien cấp E, đúng không?"
Đỗ Thương: "Cho tao cái giá đi."
Victor: "Một triệu tiền Saville."
Tiền trên tân thế giới được phân chia rất nghiêm ngặt, dựa theo từng khu vực mà chia ra. Mỗi một khu đều sẽ có một ngân hàng đổi tiền, càng đến gần chủ thành thì mệnh giá đổi lại càng cao, trong đó tây khu Samael có mệnh giá cao nhất, mà xóm nghèo Gasrid là mệnh giá thấp nhất. Một triệu Saville liền tương đương với một tỷ tiền Gasrid.
Đỗ Thương: "Quá cao."
Victor: "Nếu mày nắm giữ được dịch gien cấp E thì mày có thể ngụy trang thành thân phận gien cao cấp, thậm chí có thể tìm được việc ở chủ thành Samael. Càng biến đổi, mày càng được ở trung tâm lâu hơn."
Đỗ Thương trằm mặc hồi lâu, nhắm mắt lại nói: "Tao mua. Thế nhưng trước đó tao nợ tám mươi vạn Saville."
Victor nở nụ cười lạnh, đứng dậy muốn rời đi. Đỗ Thương ngăn hắn lại: "Trong vòng nửa tháng, tao nhất định sẽ xoay sở được một triệu. Victor, dịch gien trong tay mày làm sao có được thì tự mày hiểu rõ. Ngoài trừ tao ra, cũng chẳng có ai muốn mua thứ này từ trong tay của mày đâu."
Victor trầm mặc, cuối cùng gật đầu: "Nửa tháng sau gặp."
Sau khi hắn rời đi, Đỗ Thương liền xụi lơ trên ghế sô pha. Vừa rồi y lừa Victor rằng bản thân y không có được gien của tên bạo long kia, nhưng trên thực tế sau khi y tỉnh lại liền lén lút rút đi nửa ống máu của hắn.
Tên bạo long ấy đem tinh dịch bắn vào bên trong hậu huyệt phía sau của y, rót đến mức cả bụng đều bị phồng lên, nhưng sau một tiếng lại tự nhiên biến mất. Lúc đó cả người Đỗ Thương đều đang phát đau, vừa kinh hãi vừa lo lắng, lúc đi đường liền bị chảy ra, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.
Tầm mắt của y rơi trên cái tủ lạnh, bên trong đang ẩn giấu một ống máu của bạo long.
Vừa đủ cho y bán được một ngàn vạn tiền Saville.
..o0o..
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên rất nhịp điệu, mặc dù không có ai ra mở cửa, nhưng người bên ngoài vẫn không ngừng kiên trì gõ. Đỗ Thương hoa mắt choáng đầu rời khỏi giường, lấy cái khăn đang đắp trên trán xuống để sang một bên, thử đo lại nhiệt độ trên trán một chút mới cảm thấy nó đã không còn nóng như trước đó nữa.
Vì thế y liền thuận tay để khăn mặt lên bàn, mở cửa ra. Lập tức có một bóng người nhỏ bé nhanh chóng chui tọt vào, chạy nhanh vào bên trong căn nhà nhỏ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ của Đỗ Thương, xoay người lại nói: "Mày bị cái gì vậy?! Lần sau mà còn để tao chờ lâu như vậy nữa thì đừng nghĩ đến việc tao mang dịch gien đến cho mày!"
Con ngươi Đỗ Thương hơi rũ xuống, từ vị trí bên hông trở xuống hình như vẫn còn lưu lại cảm giác bị đè ép, mang tới một cảm giác áp bức, mỗi một bước đi đều sẽ gây ra cảm giác đau đớn. Lông mày y khó chịu nhăn lại, ôm tay dựa vào mặt sau của cánh cửa, nói: "Mày mang dịch gien đến? Là dịch gien cấp E sao?"
Victor dáng người nhỏ bé liền nói: "Phí lời! Hừ, sắc mặt mày rất khó nhìn, giống như bị ép khô vậy."
"Sốt nhẹ mà thôi." Cuống họng Đỗ Thương cũng rất khàn, đây là kết quả cho việc gào to cả đêm. "Dịch gien cấp E này có tiền cũng cầu không được, coi như xuất hiện ở trong chợ đêm đi nữa, cũng bị bá chủ nắm giữ ở trong tay. Sao mày có thể chiếm được thứ quý giá này?"
Victor: "Tao có con đường riêng của tao. Gina, rốt cuộc mày có muốn hay không? Mày không muốn thì còn nhiều người khác muốn nó nữa, mày cũng biết thứ này có tiền cũng cầu không được mà." Hắn cúi người về phía trước, đè thấp giọng, thần bí nói: "Có tin đồn rằng, thứ này không những có thể duy trì ngụy trang hơn mười năm, mà còn có thể tùy ý ngụy trang thành tất cả các loại gien, bao gồm cả gien bạo long."
Nghe đến hai chữ "Bạo long", lông mày Đỗ Thương nhảy lên một cái: "Dịch gien cấp A cũng có thể ngụy trang thành gien thằn lằn."
Thằn lằn tự xưng là họ hàng gần của khủng long, vẫn luôn bị tân thế giới cười nhạo. Lúc dịch gien cấp A ra đời liền được quảng cáo là có thể ngụy trang thành gien của bạo long, một dạo đó nó liền được mua đến điên cuồng, mà trên thực tế thứ này chỉ có thể ngụy trang thành gien của thằn lằn.
Victor nhún vai, thiếu kiên nhẫn giải thích với Đỗ Thương: "Nếu nó là thứ không có giá trị, thì cũng không cần phải bán với cái giá trên trời. Gina, mày cũng biết trong chợ đêm chỉ có gien "Bạo long" mới có khả năng mua được dịch gien cấp E mà."
Đỗ Thương ngước mắt lên, bỗng nhiên cười nói: "Đừng xem tao là thằng đần, Victor. Trong chợ đêm đôn giá dịch gien "Bạo long" với cái giá trên trời, một ống gien của "Bạo long" cũng có thể mua ít nhất được mười dịch gien cấp E."
Nụ cười trên mặt Victor biến mất: "Được thôi, đúng như lời mày nói. Cho nên mày cũng đi săn gien "Bạo long" sao?" Ánh mắt của hắn lập tức biến thành đôi mắt của chim ưng đang quan sát con mồi, hung ác tham lam.
Mặt Đỗ Thương không biến sắc nói: "Không có."
Victor: "Tao có hỏi được một tin, buổi tối ngày hôm trước bạo quân Samael thành niên, vốn là đang muốn dọc theo bờ biển tìm bạn đời, nhưng lại bởi vì bị thế lực khắp nơi mà bỏ qua thời gian xuống biển tốt nhất. Không ngờ lại phát tình ngay trên đường, nhưng đến ngày hôm sau hắn mới trở về chủ thành Samael. Gina, mày đoán hắn vượt qua kỳ phát tình như thế nào?"
Victor trừng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thương, không lộ ra một chút cảm xúc nào. Bàn tay giấu trong tay áo của Đỗ Thương khẽ run, trên mặt lại trấn định trả lời: "Có lẽ ở trên đường gặp được một bạn đời phù hợp đi."
"Có lẽ vậy." Victor nhún vai, cười nói: "Nghe nói lúc đó quân đội còn xuất hiện, bọn họ ngu ngốc lợi dụng thuốc phát dục muốn bắt bạo quân Samael, cuối cùng toàn quân đều bị giết. Nhưng nói không chừng còn có người may mắn sống sót, xịt nhầm thuốc ấy lên người rồi bị xem là giống cái... Cũng không chắc lắm."
Đỗ Thương mặt lạnh không đáp.
Victor: "Đúng rồi, không phải tối đó mày cũng có mặt ở hiện trường sao? Có thấy hay không ——"
"Không có." Đỗ Thương ngồi xuống đối diện với Victor, mặt đầy uể oải: "Mày cũng thấy rồi đấy, tao ngã bệnh. Tối hôm đó trời lại mưa to, nhìn thấy quân đội cũng có mặt ở đấy tao liền rời đi. Tao chỉ là một con buôn gien mua đi bán lại, sẽ không ngốc đến mức đối đầu với quân đội."
Victor: "Thật sao? Được rồi, vậy mày không có cách nào mua dịch gien cấp E, đúng không?"
Đỗ Thương: "Cho tao cái giá đi."
Victor: "Một triệu tiền Saville."
Tiền trên tân thế giới được phân chia rất nghiêm ngặt, dựa theo từng khu vực mà chia ra. Mỗi một khu đều sẽ có một ngân hàng đổi tiền, càng đến gần chủ thành thì mệnh giá đổi lại càng cao, trong đó tây khu Samael có mệnh giá cao nhất, mà xóm nghèo Gasrid là mệnh giá thấp nhất. Một triệu Saville liền tương đương với một tỷ tiền Gasrid.
Đỗ Thương: "Quá cao."
Victor: "Nếu mày nắm giữ được dịch gien cấp E thì mày có thể ngụy trang thành thân phận gien cao cấp, thậm chí có thể tìm được việc ở chủ thành Samael. Càng biến đổi, mày càng được ở trung tâm lâu hơn."
Đỗ Thương trằm mặc hồi lâu, nhắm mắt lại nói: "Tao mua. Thế nhưng trước đó tao nợ tám mươi vạn Saville."
Victor nở nụ cười lạnh, đứng dậy muốn rời đi. Đỗ Thương ngăn hắn lại: "Trong vòng nửa tháng, tao nhất định sẽ xoay sở được một triệu. Victor, dịch gien trong tay mày làm sao có được thì tự mày hiểu rõ. Ngoài trừ tao ra, cũng chẳng có ai muốn mua thứ này từ trong tay của mày đâu."
Victor trầm mặc, cuối cùng gật đầu: "Nửa tháng sau gặp."
Sau khi hắn rời đi, Đỗ Thương liền xụi lơ trên ghế sô pha. Vừa rồi y lừa Victor rằng bản thân y không có được gien của tên bạo long kia, nhưng trên thực tế sau khi y tỉnh lại liền lén lút rút đi nửa ống máu của hắn.
Tên bạo long ấy đem tinh dịch bắn vào bên trong hậu huyệt phía sau của y, rót đến mức cả bụng đều bị phồng lên, nhưng sau một tiếng lại tự nhiên biến mất. Lúc đó cả người Đỗ Thương đều đang phát đau, vừa kinh hãi vừa lo lắng, lúc đi đường liền bị chảy ra, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.
Tầm mắt của y rơi trên cái tủ lạnh, bên trong đang ẩn giấu một ống máu của bạo long.
Vừa đủ cho y bán được một ngàn vạn tiền Saville.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook