Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân
-
Chương 3: Hogwarts
Harry theo Snape xuyên qua sân ga chín ba phần tư, "Giả thiết đầu óc của cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta, hẳn là có thể tự mình đi lên xe lửa."
Giọng nói tơ lụa của Snape xuyên qua lỗ tai của Harry, câu nói kia cứu thế chủ vĩ đại" dẫn tới Harry nhăn lại đôi mi thanh tú.
"Cứu thế chủ vĩ đại", mấy ngày nay sau khi cậu sống lại, đã không dưới mười người nói như thế với cậu, phảng phất việc hắn là cứu thế chủ là điều hiển nhiên, bọn họ đều không tỏ vẻ tôn kính đối với anh hùng chân chính, mà chỉ là đối với một cậu bé mười một tuổi bày ra tâm trạng vui sướng cùng sùng kính?
Càng làm cho Harry không thể tiếp thu chính là, tại thời điểm Snape nói cái từ này, trong giọng nói bí mật mang theo tia châm chọc.
Harry ngẩng đầu lên, mắt xanh nhìn thẳng vào mắt đen trống rỗng của Snape: "Giáo sư, em từ trước tới bây giờ đều không muốn mọi người gọi là cứu thế chủ."
Mắt xanh bởi vì bi thương nhiễm một tầng khói mù: "Đánh bại Voldemort là mẹ của em, không phải em!"
Snape nghe đến từ ngữ liên quan tới Lily, đôi mắt trống rỗng bỗng có một tia rung động, bi thương hoặc là áy náy, chợt lóe lướt qua, nhưng là vẫn không qua được mắt Harry.
Snape nhấp hạ môi, "well, xem ra cứu...!Potter còn không có bị vinh dự nhét đầy.
Thật đáng ăn mừng." Nói xong, liền để lại một mình Harry rồi rời khỏi.
Harry nhìn người nọ áo đen quay cuồng, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh màu đen kia mới xách theo hành lý đi lên xe lửa.
Harry ở trong toa xe trống ngồi xuống, ngồi xuống không bao lâu sau, một cậu bé tóc đỏ trên mặt có chút tàn nhang nhỏ đi đến: "Cho hỏi, mình có thể ngồi ở chỗ này sao?"
Harry nhìn cậu bé trước mắt, cười: "Đương nhiên.
Chào cậu, mình là Harry Potter."
Cậu bé tóc đỏ kinh ngạc hé miệng: "Harry Potter! Oa a! Cứu thế chủ! Thực vinh hạnh, mình là Ron Weasley."
Harry buồn cười mà nhìn Ron, Harry biết Ron chỉ là giật mình với tên của mình, sau này sẽ trở thành bạn bè chân chính, mà không phải bởi vì tên tuổi cứu thế chủ của cậu.
Cửa toa xe đột nhiên bị kéo ra, một người có mái tóc xù màu nâu đi vào: "Các cậu có thấy một con cóc nhảy vào đây không, một cậu bé tên là Longbottom đã lạc mất thú cưng của mình."
Oa a, là Hermione.
Nhóm ba người hoàng kim đã đến đông đủ.
Harry che dấu lại nội tâm vui sướng, lắc lắc đầu, để lộ vết sẹo trên trán.
Hermione kích động mà ghé sát vào người Harry: "A! Cậu là Harry Potter, đúng không? Cậu Potter, thật cao hứng khi được gặp cậu, mình là Hermione Granger."
Harry mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, chào cậu, kêu mình là Harry được rồi."
Tổ hoàng kim ba người vui vẻ ở trong toa xe trò chuyện, lần này Malfoy cũng không có tới gây sự.
Rất nhanh, xe lửa đã đến Hogwarts.
Sau khi xuống xe, Harry liếc mắt một cái liền thấy trong đám người có Hagrid.
Harry nhớ lại kiếp trước, tuy rằng Hagrid luôn xuất phát từ ý tốt, nhưng vẫn là có thể đem nguy hiểm đến cho cậu, vẫn là cùng Hagrid giữ khoảng cách là tốt nhất, rốt cuộc cậu vẫn muốn bảo đảm an toàn chính mình mới có thể bảo hộ được Snape.
Đi theo Hagrid, các học sinh năm nhất đi vào một căn phòng nhỏ của Hogwarts.
Giáo sư McGonagall mặt đầy nghiêm túc đã đứng ở đó chờ họ.
Giáo sư McGonagall lời nói dạo đầu vẫn là như đời trước giống hệt nhau, về phân Nhà, về các đặc điểm của các Nhà.
Harry nghe lời nói vẫn như kiếp trước, có chút dường như đã cách mấy đời.
Một đời này, còn vẫn phải làm một con sư tử sao? Giống như lúc trước, xúc động, làm việc không suy nghĩ?.
Truyện Khoa Huyễn
Vẫn là trở thành một Slytherin, vì mục đích mà không từ thủ đoạn?
Hoặc là......!
Harry biết cậu muốn chính xác là cái gì, lộ ra một một nụ cười thực không Gryffindor.
- --------------------------------------- ta là phân viện phân cách tuyến --------------------------------------------------------------
Ở lúc mọi người chú ý Harry lại một lần nữa đội lên mũ phân loại.
"Rất khó, thật sự rất khó." Mũ phân loại vẫn là cái loại ngữ khí kỳ ảo khó lường này, "Xem ra sắp tới ngươi có một một việc rất muốn hoàn thành, nguyện ý vì thế mà trả giá hết thảy, này rất Slytherin.
Ngươi lại rất dũng cảm, hoàn toàn là một Gryffindor."
Harry đánh gãy mũ phân loại tự mình lầm bầm: "Ngài Mũ phân loại, chẳng lẽ không thể đồng thời ở hai Nhà sao?"
Mũ phân loại bị ý tưởng này làm kinh sợ, lại thêm một trận lẩm bẩm: "Tuy rằng trong lịch sử trước nay không xuất hiện qua, nhưng là......."
"Gryffindor!" Phía dưới bọn học sinh ngồi ở bàn dài Gryffindor đã muốn hoan hô, nhưng mà, "Slytherin!" Làm nhóm tiểu sư tử đang vui vẻ nháy mắt hóa đá, ngồi ở Slytherin nhóm con rắn nhỏ đang giả cười kiểu quý tộc cũng cứng đờ ở trên mặt.
Trên dãy bàn giáo sư Snape nhướng lông mày, đồng tử rung động.
Dumbledore như nắm rớt một nhúm râu.
Sau khi lấy lại tinh thần, Dumbledore đi đến trước mặt Harry, dò hỏi: "Như thế nào sẽ như vậy?"
Harry nhìn ánh mắt cơ trí giấu ở sau cặp mắt kính hình bán nguyệt: "Hiệu trưởng Dumbledore, thầy hẳn là nên biết đến, chỉ cần dũng cảm hoặc là cơ trí đều không thể giúp con hoàn thành cái gọi là sứ mệnh kia."
Dumbledore phát hiện cậu bé trước mắt ông đã vượt qua nhiều đứa bạn cùng tuổi về sự cơ trí và tinh thần trách nhiệm, đúng vậy, hẳn là cứu thế chủ nên sẽ có chút khác biệt.
Dumbledore nói thanh âm thực ôn hòa: "Harry, ta có thể kêu con như vậy không?"
"Đương nhiên có thể, hiệu trưởng!"
Dumbledore hiền lành mà nhìn cậu bé tóc đen: "Con sẽ là một phù thủy vĩ đại, Harry, giống như ba mẹ của con."
Nói xong hiệu trưởng xoay người, hướng xuống phía dưới nhóm tiểu động vật đang nhỏ giọng thì thầm, dùng một cái thần chú tăng âm lượng giọng nói "Sonorus": "Yên lặng!"
Nhóm tiểu động vật phía dưới nháy mắt đều im lặng, nhìn lên vị hiệu trưởng vĩ đại.
"Trò Harry Potter, bởi vì bản thân tính chất đặc biệt, làm trò ấy đồng thời có thể ở hai Nhà.
Tuy rằng trong lịch sử Hogwarts trước nay đều không có phát sinh qua chuyện như vậy.
Nhưng là thân là hiệu trưởng ta quyết định, trò Harry Potter, đồng thời thuộc về nhà Gryffindor cùng nhà Slytherin!"
Đón vô số ánh mắt nhìn vào mình, Harry bình tĩnh mà ngồi vào bàn dài Gryffindor bên cạnh Ron, có lẽ lần sau có thể ngồi ở Slytherin bên cạnh Malfoy?
"Trước khi khai tiệc, có một số việc cần chú ý ta cần nói rõ cho các trò biết.
Cấm học sinh đi vào Rừng Cấm! Ngoài ra giám thị ông Flich muốn thầy nói lại với các trò, cấm không được dùng phép thuật ở ngoài hành lang.
Hơn nữa, nếu không ai muốn chết không minh bạch, vậy thỉnh không cần tới gần lầu bốn bên phải hành lang.
Cuối cùng, ngu ngốc khóc nhè câm nín! Cảm ơn."
Trên bàn đột nhiên bày đầy đồ ăn, nhóm tiểu động vật đói lả người cùng nhau chiến đấu với đồ ăn trên bàn.
Ngồi ở bên cạnh Harry Ron có chút kích động: "Harry! Cậu quả nhiên là một tiểu phù thủy đặc biệt."
Hermione vẻ mặt hâm mộ: "A! Harry! Cậu có thể đến học tập tri thức của Gryffindor, thật là quá tuyệt vời."
Harry đỡ trán, nói với bạn tốt hai đời này của cậu: "Ron, mình không có cái gì đặc biệt, mình chỉ là Harry Potter, mà thôi!"
Ron thấy Harry có chút không vui, liền dời đi chủ đề: "Ân...!Harry....!Cậu vẫn là phải cẩn thận một chút nhà Slytherin.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng là từ nhà Slytherin mà ra.
Còn có rất nhiều Tử Thần Thực Tử."
"Ron, không cần lo lắng."
.---------------------------------------- phân cách tuyến lại tới rồi -------------------------------------------------------------
Cơm nước xong nhóm tiểu động vật được các Huynh trưởng các Nhà mang về phòng ngủ, Harry một mình mê mang mà nhìn Hiệu trưởng Dumbledore.
"Harry, nếu con không để ý, ta tin tưởng, giáo sư Độc Dược thiên tài của chúng ta rất vui lòng để con cùng thầy ấy ở cùng một chỗ."
Harry nhìn vẻ mặt âm u của Snape, quả thực không thể tin được lỗ tai mình nghe thấy những gì, Merlin a, hạnh phúc tới quá đột ngột.
Snape cứng đờ mà khẽ động khóe miệng, nhướng mày lên.
Harry không khó để tưởng tượng, giây tiếp theo đôi môi mỏng gợi cảm đó nói ra tới chính là nọc độc.
"Potter, ta không thể không để ngươi ở trong hầm của ta.
Ta giả sử trong đầu óc tiểu cự quái nhét đầy cỏ lác của ngươi, sẽ không mang đến phiền phức gì cho giáo sư Độc Dược già cằn cỗi này, bằng không........"
Harry rụt cổ, bẹp bẹp miệng, đôi mắt xanh biếc sáng ngời nhìn Snape: "Giáo sư, em xin thề với Merlin, nhất định sẽ không cho thầy thêm phiền toái." "Thêm phiền toái" ba chữ mà nói phá lệ rõ ràng, đúng vậy, không cho anh thêm phiền toái, chính là giống như nó tự theo cậu mà thôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook