Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân
-
Chương 164: Harry Tức Giận
Lời nói đầu tiên là mình đã comeback rồi...!tuy sẽ ra truyện hơi chậm nhưng mình sẽ edit đến hết luôn...!vì mình phải edit 3 truyện nên tiến độ sẽ hơi chậm...!mọi người thông cảm nha!!!
À nếu mọi người thích truyện mình edit thì ghé sang TeamCucDa để xem nha!!! Ở đó mình đang edit hai truyện là HP Xuyên Không & Trọng Sinh và Chuyện Bí Mật Của Đài (nói nhỏ nha truyện này là về Snarry đó nha ^_^).
Monng mọi người ủng hộ nha...!Hihi...!
Cụ Dumbledore khôi phục lại vẻ ngoài trẻ trung và anh tuấn của mình.
Khi ông gỡ mặt nạ xuống đã không còn dáng vẻ lão ngoan đồng cười hì hì, và tăng thêm một chút vẻ u buồn.
"Harry." Dumbledore trầm ngâm nói, "Ta sự sai rồi."
Harry cũng không chớp mắt mà nhìn Dumbledore, đôi mắt xanh lục trong vắt dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi người.
"Thật không?" Harry cong khóe miệng, "Con còn tưởng rằng vì để giữ vững chính nghĩa nên làm bất cứ việc gì cũng là đúng đắn."
Harry nói chuyện một cách không thương tiếc, từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng Dumbledore.
Harry quả thật rất khó chịu, thất vọng và nóng nảy, nếu không thì với tính tình của cậu thì không thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Dumbledore biết rõ mình đã sai, và ông không thể phản bác lại lời nói của Harry.
"Ta vẫn luôn coi việc bảo vệ thế giới phép thuật là nhiệm vụ quan trọng nhất của mình." Khóe miệng của Dumbledore nở một nụ cười chua xót, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Ta vì cái nhiệm vụ vĩ đại này mà tổn thương người mà bản thân yêu nhất."
Trong lòng Harry rất rõ ràng, người này chính là Gellert Grindelwald.
Grindelwald được gọi là Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất không phải là không có lý do, cả đời của ông ta say mê nghiên cứu phép thuật hắc ám, và ở bên Đức ông ta còn có thế lực riêng của mình.
Một người như vậy là mối uy hiếp đối với thế giới phép thuật.
Hoặc là nói, thế giới phép thuật cho rằng Grindelwald là mối uy hiếp của họ.
Vì vậy, đã có một trận quyết chiến giữa Dumbledore và Grindelwald, với sự thất bại của Grindelwald, bọn họ có vài thập niên dây dưa với nhau.
Harry mím môi và không nói gì nữa.
Thật ra cậu rất đồng tình với hai người kia, hai người yêu nhau đứng ở hai phía đối lập giống như bị ngăn cản bởi muôn vàn sông núi.
Dumbledore thở dài, "Vì thế giới phép thuật này, đã có quá nhiều người hy sinh."
Nghe thấy lời nói của Dumbledore, đôi mắt của Harry lập tức đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cậu gắt gao nắm chặt hai nắm tay,trên tán cũng nổi lên gân xanh.
Đúng vậy, đúng vậy, hy sinh!
Thế giới này trước nay chưa bao giờ thiếu hy sinh!
Lily và James đã chết vì bảo vệ con, vì tín ngưỡng của mình mà cha mẹ của Neville đã trở nên điên khùng, vì chính nghĩa mà Regulus mất đi người yêu và phải rời khỏi con của mình, Dumbledore trở thành người vị tha và làm hết tất cả mọi thứ cho thế giới phép thuật, nên có Harry trọng sinh để bảo vệ tất cả.
Harry tức giận cắn chặt môi dưới, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, cậu cố gắng kìm nước mắt lại và mỉm cười, "Ha ha, phải có hy sinh mới có thể bảo vệ được thế giới phép thuật." Giọng nói rất là bi thương.
Cụ Dumbledore gật đầu, "Đúng vậy, nhưng thế giới này luôn cần người bảo vệ nó."
Harry đứng dậy và chống tay lên trên bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, "Cái gì cũng có hai mặt, nơi có chính nghĩa tất nhiên cũng có tà ác tồn tại.
Diệt trừ một cái Voldemort thì cũng sẽ có cái thứ hai xuất hiện."
Đôi mắt Harry nhìn chằm chằm cụ Dumbledore, "Thầy phải bảo vệ đến bao giờ?"
Dumbledore không có né tránh ánh mắt của Harry, trả lời một cách chắc chắn, "Cho đến khi ta chết."
Harry ngẩn người, rút tay lại và đứng thẳng lưng.
"Thầy thật xứng đáng là Phù thủy vĩ đại nhất thế giới phép thuật." Harry cong khóe miệng, "Vậy thầy có từng nghĩ đến sau khi thầy chết thì sau này sẽ như thế nào?"
Cụ Dumbledore mỉm cười, "Một Dumbledore đã chết, thì sẽ còn có cái thứ hai, cái thứ ba......!Thế giới này từ trước đến nay cũng không thiếu người bảo vệ."
Harry cười ha ha, "Vậy hãy để con làm Dumbledore thứ hai đi."
"Trên lưng của con đã đeo đủ rồi." Dumbledore nhẹ nhàng nói.
Harry xoay người lại vừa đi tới cửa vừa nói, "Thế giới này đều là người khiến con bận tâm, làm sao con có thể bỏ được......"
Khi Harry chuẩn bị bước ra ngoài, Dumbledore mở miệng, "Con của con nhất định rất đáng yêu, có thể để ta làm cha đỡ đầu không?"
Harry mỉm cười nhưng không có xoay người lại, để cánh tay ở sau đầu và xua xua tay, "Thôi bỏ đi, thầy đều có thể làm ông cố của nó."
Nói xong Harry liền bước ra ngoài, trong phòng hiệu trưởng Dumbledore lại biến trở về bộ dạng già nua.
Ông cười tủm tỉm và vuốt râu, cầm lấy cái muỗng và ăn bánh pudding yêu thích của mình.
———————————————
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Harry không có lập tức quay trở lại hầm mà đi đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Phòng sinh hoạt không tương đối yên tĩnh giống như ngày thường, hôm nay phòng sinh hoạt chung chen chúc và rất náo nhiệt.
Sự xuất hiện của Harry giống như bật lửa thắp sáng ngọn đuốc, vì vậy nhóm tiểu sư tử đều trở nên rất hưng phấn.
"Này! Harry!"
"Harry tới rồi!"
"Harry là anh hùng của chúng ta!"
Harry hơi ngây ngốc, cậu nhìn nụ cười trên mặt của những con tiểu sư tử xung quanh cậu và trên mặt cũng nở một nụ cười tươi.
"Này! Mọi người, Harry đã đủ mệt mỏi rồi." Ron kịp thời xuất hiện bên cạnh Harry, giúp cậu ngăn cản những cô gái nhỏ đang ngo ngoe rục rịch muốn nhào lên ôm lấy cậu.
"Hãy nhớ về giáo sư Snape." Fred nói với những cô gái còn chưa bỏ cuộc.
George rùng mình một cái, "A, thật sự không dám tưởng tượng nổi."
Nghĩ đến Snape, mọi người vây quanh Harry đều rời đi.
Chẳng qua là khi rời đi, họ đều nhìn về phía Harry và kêu anh hùng.
Harry nhẹ nhàng thở ra, "Thật là, những cô gái nhỏ bây giờ đều đáng sợ hơn so với một con rồng."
Hermione phụt một tiếng bật cười, "Cho nên, đây là lý do mà cậu tìm một người đàn ông để làm bạn đời sao?"
Harry, Ron còn có cặp song sinh đều nhún vai, cảm thán nói, "Đàn ông rất tốt a."
Hermione đỡ trán và tự trách mắng mình, cô nàng quên mất rằng xung quanh mình có rất nhiều người đã cong hết rồi.
"Các cậu có nhìn thấy cậu thiếu niên mới tới chưa?" Harry tới nơi này ngoài chia sẻ niềm vui chiến thắng, cậu hơi lo lắng về Viêm.
"Viêm và Arcturus còn có Cedric đều đi ra ngoài chơi rồi." Neville nói.
Harry hơi ngạc nhiên, ba người này có quan hệ tốt từ khi nào vậy.
Nhưng điều đó cũng khá tốt, Harry nhún vai.
"Các cậu đều biết thân phận thật sự của Viêm?" Harry hỏi.
"Nếu ý của cậu là nói về việc cậu ta là Rồng thần." Khóe miệng của Ron hơi run rẩy, cậu còn chưa lấy lại tinh thần sau tin tức bùng nổ như vậy.
"Viêm cậu ta, sẽ không nói cho tất cả mọi người đều biết đi." Harry tin tưởng con rồng kiêu ngạo kia tuyệt đối có thể làm ra chuyện này.
"Cậu ta vốn dĩ muốn nói cho mọi người biết." Fred nói.
George nói tiếp, "Nhưng Arcturus đã kịp thời che miệng lại." Harry âm thầm khen ngợi Arcturus, làm rất tốt.
Harry quay trở lại hầm sau khi nói chuyện một lúc với các bạn nhỏ của mình, Snape còn đang đợi cậu về nhà ăn cơm.
Harry ngồi bên bàn ăn, cậu nuốt nước miếng khi nhìn một chén lớn chất lỏng màu xanh lục nhão nhão dính dính, trợn tròn mắt và đáng thương vô cùng nhìn về phía Snape, "Nhất định phải uống sao?"
Snape chân thật đáng tin gật đầu, "Đây là Độc dược an thai mà ta mới nghiên cứu, mau uống đi."
Harry mất mát mà gục đầu xuống, tay nhỏ nắm cái mũi, gắt gao nhắm chặt mắt lại, sau đó giống như đang uống thuốc độc mà đổ vào miệng.
"Ủa?" Harry kih gạc mở to mắt, "Là vị trái cây."
Snape ôn nhu xoa đầu Harry, "Thích sao?"
Harry vui vẻ gật đầu, "Ừ ừ.
Nhưng mà, anh không phải nói là thay đổi hương vị của độc dược thì sẽ phá hư dược hiệu của nó sao?"
Snape cong khóe miệng, "Không phải em cũng nói ta là Bậc Thầy Độc Dược không chuyện gì không làm được sao?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook