Bảo Hộ Em Suốt Đời
-
Chương 136: Bên nhau trọn đời (Phần I)
Với sự giúp đỡ của Sênh Tiêu Mặc, Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo và Tử Mạch, Niết thuận lợi tiến vào trong lớp mây, cậu liếc mắt nhìn Mẫn Sinh phía trước đang dừng lại bên một vòng xoáy màu đen, tựa hồ muốn chờ cậu tiến lại gần. Niết vội đi tới, vừa mới nắm lấy chuôi Mẫn Sinh, Mẫn Sinh đã kéo cậu đi vào trong vòng xoáy đen đặc.
Niết định nói chuyện với Mẫn Sinh, song sấm sét bủa vây khiến cậu không còn tâm trí, chỉ có thể ra sức tránh né, cuối cùng cũng đến một nơi giống như một cái đường hầm, điện lôi bên trong làm Niết sốt ruột, cảm giác thân quen này khiến cậu có chút bất an, cậu không khỏi siết chặt Mẫn Sinh.
"Sao thế? Thấy sức mạnh quen thuộc nên nhớ tới Tiểu Hạo ư?" Một thanh âm cố nhân vang lên bên tai Niết, Niết cả kinh, nghiêng đầu nhìn, "Mẫn Nhiên sao?"
Mẫn Nhiên dửng dưng đứng đó, nhìn khắp tứ phía, "Có vẻ như nơi đây khác với thế giới bên ngoài, ta cũng có thể hiện cơ thể ra rồi." Từ sau trận đại chiến thời thượng cổ, một mảnh hồn phách của Mẫn Nhiên đã nhập vào Mẫn Sinh, trở thành linh tính của thanh kiếm, song hắn cũng chỉ có thể tồn tại trong không gian hư vô mà thôi. Cho tới khi Thiều Nguyệt tiến nhập vào không gian hư vô, cô mới có thể trông thấy Mẫn Nhiên, giờ không ngờ tại lỗ hổng của thời không, Mẫn Nhiên lại có thể trực tiếp rời khỏi không gian hư vô.
Niết nhớ lại lời Đông Phương Úc Khanh, như vỡ lẽ, "Chẳng lẽ đây chính là khe hở của thời không mà Đông Phương Úc Khanh đã đề cập đến sao? Ở đó, dù có là hình thái linh thể nào đi chăng nữa, cũng sẽ hiển hiện."
"Không sai," Mẫn Nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía con đường hầm màu đen trước mắt, ở đó có một tia sét bạc nối thẳng vào trong màn đêm, phía bên đó hẳn là thế giới của Thiều Nguyệt, "Còn nhớ lời dặn dò của Đông Phương Úc Khanh chứ?"
Niết gật đầu với vẻ nghiêm trọng, "Nhớ, nhất định phải băng qua con đường hầm này, song không thể bị bất kỳ một tia sét nào bổ trúng, nếu không sẽ rơi khỏi khe hở thời không, tiến vào một thế giới khác, như vậy thì vĩnh viễn sẽ không thể quay trở lại."
"Nhớ cho kỹ." Mẫn Nhiên nói xong bèn dứt khoát bay vọt vào.
Niết bất đắc dĩ, "Tuy ta không còn Hồng Hoang, nhưng ta vẫn luôn rất tự tin đối với pháp lực của mình." Cậu cầm lấy Mẫn Sinh, bám theo sát Mẫn Nhiên.
Cuối cùng Thiều Nguyệt cũng có thể leo lên đỉnh núi, cô lau mồ hôi trên trán, cảm thán, "Có pháp lực đúng là vẫn tiện hơn nhiều!" Từ khi cô quay lại nơi này, hồi phục lại trí nhớ xong thì cô có từng thử, quả đúng là mình đã không còn pháp lực nữa, cũng đúng, bị Kinh Lôi đâm một phát giữa ngực, còn sống đã là may mắn lắm rồi. Thiều Nguyệt cố gắng thở đều, đi về phía trước, càng đi thì càng tiến đến một bờ vực, sâu không thấy đáy, đồng thời còn có sấm sét không ngừng bổ xuống. Song Thiều Nguyệt không hề sợ hãi, trong lòng cô cực kỳ chắc chắn, rằng dù cô có nhảy xuống thì cũng sẽ không hề hấn gì, cho nên Thiều Nguyệt dứt khoát tiến lại gần bờ vực.
Ngay tại thời điểm Thiều Nguyệt nhấc một bước chân lên không trung thì đằng sau đột nhiên vang lên âm thanh hoảng sợ, "Tiểu Nguyệt!" Rồi cánh tay Thiều Nguyệt bị giữ lại, kéo ngã về đằng sau.
"Tiểu Vũ à?" Thiều Nguyệt ngồi dưới đát, cảm nhận được có người đang ở đằng sau ôm chặt lấy thân mình, đối phương còn khẽ run rẩy, cô biết cô lại khiến Tiểu Vũ lo lắng, thế nên cô đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang ở trước người mình, an ủi, "Tiểu Vù à, tao không sao đâu."
Bây giờ Tiếu Vũ vẫn còn thấy vô cùng sợ hãi, nó vội vã chạy đến, thở còn không ra hơi, kết quả là lại trông thấy Tiểu Nguyệt muốn nhảy vực?! Nó hoảng hốt lôi Tiểu Nguyệt trở lại, tới tận khi cảm nhận được sự sống của Tiểu Nguyệt, nó mới dám thở phào.
Nghe được lời an ủi cực kỳ bình tĩnh của Thiều Nguyệt, Tiếu Vũ càng giận dữ hơn, nó dùng lực xoay Thiều Nguyệt lại, lớn tiếng chất vấn, "Mày đang làm gì vậy hả? Mày có biết mày đang tự tìm đường chết hay không!" Vừa nói, mặt Tiếu Vũ vừa ướt đẫm hai hàng lệ.
Thiều Nguyệt nhất thời chưa biết nên giải thích như thế nào, cô có chút bối rối lau nước mắt trên mặt Tiếu Vũ, xin lỗi, "Tiểu Vũ à, mày đừng khóc chứ, mọi chuyện không phải như mày trông thấy đâu, tao không sao hết, tao chỉ muốn quay về... quay về bên người nàng mà thôi."
Tiếu Vũ mất tự nhiên quay đầu đi, tự lau nước mắt cho mình, sau đó mắt đỏ nhìn Thiều Nguyệt, do dự nói, "Nàng... có thật sự quan trọng đối với mày như vậy không?"
Thiều Nguyệt gật đầu tức thì, "Rất quan trọng, nàng là sinh mệnh của tao." Thiều Nguyệt đưa tay chạm vào áo mình, "Tiểu Vũ này, mày còn nhớ những vết thương trên người tao chứ?"
Tiếu Vũ gật đầu, "Nhớ, nhìn thôi cũng thấy giật mình!"
"Đó đều là vì nàng." Thiều Nguyệt nói.
"Cái gì?" Tiếu Vũ hốt hoảng, "Vậy mà mày còn..."
Thiều Nguyệt chỉ đáp, "Nàng đáng để cho ta làm vậy."
Tiếu Vũ buồn bã đảo tròng mắt, "Mày nhất định phải đi sao?"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Tao phải trở về."
Cách đó không xa, Thiều Hoa đã tới khi Tiếu Vũ kéo Thiều Nguyệt quay về, anh nhìn hai người ngã ngồi dưới đất, khóc lóc ôm lấy nhau thì không nỡ đến quấy rầy. Lúc Thiều Nguyệt quay sang nhìn anh, anh mới tiến lại gần, "Tiểu Nguyệt, em đã quyết định rồi ư?"
Thiều Nguyệt cười, "Vâng, anh à, xin hãy tha lỗi cho đứa em tùy hứng này nhé."
Thiều Hoa ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt tóc Thiều Nguyệt, "Đây là những gì mà người làm anh phải làm mà, từ nhỏ đến lớn em luôn rất ngoan ngoãn, chưa từng buông thả cho chính mình, đây là lần đầu tiên, và cũng sẽ là lần cuối cùng."
Thiều Nguyệt nhìn giọt lệ Thiều Hoa cố nén, hốc mắt cũng trở nên ướt át, cô nghiêng người tới phía trước ôm lấy cả Thiều Hoa và Tiếu Vũ, nức nở, "Hai người nhất định phải thật hạnh phúc, em sẽ nhớ hai người lắm."
Tiếu Vũ ôm lại Thiều Nguyệt thực chặt, nghẹn ngào, "Ừ, Tiểu Nguyệt, mày nhất định phải hạnh phúc, nếu như người kia dám lừa dối mày, mày nhất định phải quay về đây."
Thiều Nguyệt bật cười, mặc dù cảm thấy không thể phát sinh ra tình huống ấy, song cô vẫn buông hai người ra, gật đầu một cái, Thiều Hoa vội nói, "Tiểu Nguyệt à, em yên tâm, cả nhà đã có anh lo rồi, anh sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt."
Thiều Nguyệt gật đầu nặng nề, lau khô nước mắt, lưu luyến nhìn Thiều Hoa và Tiếu Vũ, sau đó chậm rãi bước lùi lại đằng sau, dang rộng hai tay, nghiêng về phía bờ vực, xong sau đó, Thiều Nguyệt rơi xuống.
Tiếu Vũ sợ hãi, nó chạy đến, "Tiểu Nguyệt!" Thiều Hoa mải mốt ôm lấy Tiếu Vũ, anh sợ Tiếu Vũ vô tình té ngã, đồng thời cũng lo âu nhìn xuống đáy vực.
Bấy giờ, một tia sét bỏ xuống, Thiều Nguyệt bay từ bên dưới lên, toàn thân được một lớp ánh sáng màu bạc bao quanh, Tiếu Vũ với Thiều Hoa giật mình nhìn Thiều Nguyệt, họ không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của họ vào giờ khắc này, chẳng lẽ khi ấy Thiều Nguyệt cũng đã biến mất như thế này?
Hai người thấy Thiều Nguyệt ngày càng cách xa thì đồng thanh hô lên, "Tiểu Nguyệt!"
Thiều Nguyệt không dừng lại, cô mở mắt nhìn Tiếu Vũ và Thiều Hoa bên dưới, mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về vòng xoáy mày đen giữa lớp mây, sau đó biến mất giữa không trung cùng sấm sét.
Niết và Mẫn Nhiên vừa né điện lôi, vừa không ngừng tiến lên phía trước, không biết bao lâu mới có thể băng xuyên qua, Niết thầm nhủ, rồi cậu chém một kiếm vào tia sét đối diện. Cuối cùng cậu cũng thấy được ánh sáng cuối đường hầm, Niết mừng rỡ, song cậu không dám lơ là cảnh giác, tăng thêm tốc độ bay.
Lao ra khỏi đường hầm, Niết đặt Mẫn Sinh sau lưng, thở phào nhẹ nhõm, trước mặt cũng là một vòng xoáy màu đen, nhưng trước vòng xoáy có một luồng ánh sáng màu bạc thu hút sự chú ý của cậu. Niết và Mẫn Nhiên nhìn nhau, cùng gật đầu xong tiến lại gần luồng ánh sáng đó.
Lúc gần đến, Niết đột ngột dừng lại, tay khẽ run rẩy, cậu không tài nào tin nổi vào cảnh tượng trước mắt, thật sự là huynh ấy sao? Mẫn Nhiên đã lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn hơi ngẩn người, sau đó tiến lên phía trước, chần chừ gọi, "Tiểu Hạo?"
Ở trong luồng sáng, Lôi Hạo diện một thân bạch y, mái tóc xõa dài, hai tay làm phép di chuyển Thiều Nguyệt toàn thân bọc bởi sấm sét giữa không trung. Nghe được thanh âm của Mẫn Nhiên, y hơi đờ người rồi quay đầu lại nhìn hai người mới tới, con người co lại, sau đó khôi phục lại bình thường, y bật cười thư thái, "Không ngờ lại là hai người đấy, ca, Niết."
Niết chậm rãi bước từng bước tới, Mẫn Sinh rơi khỏi tay từ lúc nào cũng không biết, cậu cứ trôi nổi giữa bóng tối. Cậu đi một bước, cứ như gần chạm tới trái tim mình, nặng nề đến mức không thở nổi, cho đến tận bây giờ, Niết vẫn chưa từng dám hy vọng có thể gặp lại y một lần nữa, bây giờ gặp được thật rồi, cậu vẫn sợ đây chỉ là một ảo ảnh nhất thời.
Niết tới trước mặt Lôi Hạo, chăm chú nhìn y, còn Lôi Hạo chỉ lẳng lặng nhìn cậu, Niết duỗi tay muốn vuốt ve gương mặt Lôi Hạo, ai ngờ tay cậu lại xuyên qua mặt của y, hụt rồi, Niết sợ hãi, "Đây là..."
Lôi Hạo giải thích, "Hôm nay ta chỉ là một linh hồn, giống Mẫn Nhiên, không thể chạm vào người khác, cũng không thể bị người khác chạm vào, chỉ tại nơi đây, ta mới có thể hiện cơ thể mà thôi."
Niết buồn bã thả tay xuống, sau đó lại vui mừng, "Dù có thế nào, huynh ở đây là tốt rồi, huynh ở đây đã rất tốt rồi..."
Lôi Hạo im lặng chốc lát, y quay đầu nhìn Thiều Nguyệt, thu hồi pháp lực, Thiều Nguyệt rơi xuống, Niết vội vã tới tiếp lấy cô, ngồi xổm xuống, nhìn Thiều Nguyệt đang bất tỉnh trong vòng tay mình, cậu hỏi, "Thiều Nguyệt bị sao thế?"
Mẫn Nhiên bay tới, "Không ngờ vẫn còn có thể gặp đệ, Tiểu Hạo à."
"Đúng nhỉ, ca..." Lôi Hạo cảm thán, "Đệ cũng không ngờ," Sau đó y cúi đầu nhìn Thiều Nguyệt, "Thiều Nguyệt bị Lôi Minh gây tổn thương nên tu vi đã bị hủy hoại, hôm nay nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu không nhờ sấm sét phù hộ thì rất khó để xuyên qua khe hở thời không. Huống chi, Lôi Minh đã dùng mạng đổi mạng với Hồng Hoang, đồng thời biến mất, mặc dù Thiều Nguyệt đã có thể giữ được tính mạng, song đó cũng là nhờ một mảnh vụn của Lôi Minh đã kẹt lại ở lồng ngực nàng, che chở cho trái tim của nàng, đồng thời mở ra cổng thế giới."
"Thì ra là thế," Niết vỡ lẽ, vì thế cậu ngẩng đầu do dự, "Hạo... sao huynh lại ở đây?" Mẫn Nhiên cũng tò mò nhìn y, hắn cũng muốn biết vì sao Lôi Hạo lại ở chỗ này.
Lôi Hạo thở dài, hồi tưởng, "Ban đầu ta cho rằng mình sẽ chết, không thể nghi ngờ..." Lôi Hạo nhìn Niết, Niết cúi đầu tự trách, "Chờ đến khi ta khôi phục lại được ý thức, thì đã phát hiện ra mình đang lơ lửng giữa bóng tối, Lôi Minh không còn đây, ta cũng không biết đây là đâu, chỉ tùy ý trôi dạt. Cho đến một ngày, ta cảm nhận được bóng tối đang chuyển động, hơn nữa còn có sự tồn tại của lôi Minh, ta men theo sự chỉ dẫn của sấm sét, trông thấy Lôi Minh dẫn theo một cô gái ăn mặc kỳ lạ tới, thậm chí còn định lao ra khỏi đây. Ta mải mốt đuổi theo, nghĩ không chừng cũng có thể đi ra cùng, không ngờ lại bị cổng thế giới ngăn cản, bấy giờ ta mới hiểu là mãi mãi mình sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi này. Cho đến khi cổng thế giới mở ra lần nữa, ta lại trông thấy cảnh tượng Thiều Nguyệt bị Lôi Minh đâm trúng, Thiều Nguyệt toàn thân đầy máu tiến vào khe hở thời không, ta thấy nàng sắp bị điện lôi đánh trúng bèn vội xông tới bảo hộ trước người nàng, ai ngờ lại bị một luồng sức mạnh kéo đi, chỉ đành để lại một mảnh vụn vào ngực nàng."
"Cho nên Thiều Nguyệt mới có thể tự mình bước qua khe hở thời không sao." Mẫn Nhiên gật đầu.
"Vâng," Lôi Hạo nhớ tới quyết định tại thời hiện đại của Thiều Nguyệt thì vô cùng bội phục, "Nàng đã quyết tâm quay trở về đây, dù cho có phải xa cách với người nhà ở thế giới khác, nàng cũng quyết phải trở về." Cho nên y mới có thể chỉ dẫn cho cô khi cô mê man.
"Hóa ra là anh," Thiều Nguyệt tỉnh lại, xoa ngực mình, "Chẳng trách rõ ràng tôi đã không còn pháp lực, thế nhưng trong cơ thể vẫn còn sấm sét."
Niết đầy mong đợi nhìn Lôi Hạo, "Vậy huynh..."
Lôi Hạo biết cậu định hỏi gì, y lắc đầu, "Ta chỉ có thể hiện cơ thể trong khe hở thời không này mà thôi, nếu ra khỏi đây thì có lẽ ta sẽ tan thành cát bụi."
Niết mím chặt môi, đảo tròng mắt, Thiều Nguyệt thấy vậu bèn nắm chặt lấy phần áo ở trước ngực, sau đó cô nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận lấy luồng sấm sét ở trong cơ thể mình.
Niết không hiểu thì lo lắng, "Thiều Nguyệt à, cô sao vậy?"
Lôi Hạo lấy làm sợ hãi, y cũng không hiểu Thiều Nguyệt đang làm gì, sau đó như nhận ra ý định của Thiều Nguyệt, y mải mốt hô lên, "Niết, may ngăn cản Thiều Nguyệt đi!"
"Cái gì?" Niết thắc mắc, song vẫn kéo lấy tay Thiều Nguyệt, "Hạo, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thiều Nguyệt muốn rút mạnh vụn của Lôi Minh ra." Hạo cau mày.
Mẫn Nhiên vẫn không hiểu, "Sao Thiều Nguyệt lại phải làm như vậy, chẳng lẽ cô ta không biết thứ đó đang bảo vệ cho tim của cô ta hay sao?"
"Đúng đấy, Thiều Nguyệt à, rốt cuộc thì cô định làm gì?" Niết nhìn Thiều Nguyệt.
Chỉ mình Lôi Hạo hiểu ý Thiều Nguyệt, y đảo trong mắt im lặng, không biết nên nói gì. Thiều Nguyệt chỉ nhẹ mỉm cười, "Tôi biết, nhưng tôi sẽ chết ư?" Thiều Nguyệt nhìn Lôi Hạo.
Lôi Hạo lắc đầu, "Không, y thuật tại thế giới của cô rất tân tiến, nó đã cứu sống cô, nhưng... thân thể của cô... sẽ không bằng trước kia nữa."
"Không sao, ít nhất thì tôi vẫn sẽ còn sống." Thiều Nguyệt lạnh nhạt đáp.
"Nhưng cô sẽ không thể tu tiên nữa! Trái tim của cô sẽ không thể chịu đựng nổi nội lực!" Lôi Hạo lớn tiếng.
Thiều Nguyệt thư thái, "Ban đầu tôi dốc lòng tu tiên cũng chỉ vì muốn tìm thấy Tiểu Cốt, thay đổi vận mệnh của Tiểu Cốt mà thôi, bây giờ Tiểu Cốt đã bình an vô sự, có tu tiên hay không đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa." Sau đó cô nhìn Niết, "Niết, Lôi Hạo nên ở bên cạnh cậu."
Niết kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, cậu không ngờ Thiều Nguyệt lại có thể làm vậy, song khi thấy ánh mắt kiên định của cô, Niết vẫn thỏa hiệp, buông tay cô ra.
Phải rút mảnh vụn kia ra, Thiều Nguyệt lại một lần nữa chịu đựng nỗi đau thấu tim, cô cố nén thống khổ, gắng sức lấy ra. Niết, Lôi Hạo và Mẫn Nhiên cũng không đành lòng nhìn, nhưng bọn họ biết không thể ngăn cản Thiều Nguyệt.
Cuối cùng cũng rút được mảnh vụn ra, Thiều Nguyệt giơ tay lên, một mảnh vụn bạc lơ lửng giữa không trung, sắc mặt Thiều Nguyệt trắng bệch, cô thở hổn hển, nhìn Lôi Hạo, "Lôi Hạo, mau lên!"
Lôi Hạo đưa tay chạm vào mảnh vỡ kia, sau đó một luồng sáng chói mắt lan rộng, sau khi ánh sáng biến mất, trên lòng bàn tay Thiều Nguyệt hiện ra một con dao gắm bạc nhỏ tinh xảo được bọc bởi sấm sét.
Thiều Nguyệt đưa nó cho Niết, hốc mắt Niết ươn ướt, cậu ôm chặt lấy con dao gắm kia, không ngừng cảm ơn, "Cảm ơn cô, Thiều Nguyệt, cảm ơn cô..."
Hoa Thiên Cốt lo lắng đi tới đi lui, nàng thấy Niết vào cổng thế giới cũng đã lâu mà mãi chưa thấy ra, nàng bèn đến trước mặt Đông Phương Úc Khanh, hỏi, "Đông Phương, sao Niết vẫn chưa trở lại vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đông Phương Úc Khanh ngửa lên nhìn trời, vẻ mặt cũng lo âu, song anh chàng vẫn cố trấn an nàng, "Cốt Đầu à, đợi thêm một lúc nữa đi, Niết sẽ không sao đâu, nhất định hắn sẽ đưa Kiếm tôn quay về mà."
"Đúng đấy, Cốt Đầu ơi, mẹ phải tin cha chứ." Đường Bảo cũng khuyên lơn.
"Nhưng..." Hoa Thiên Cốt vẫn không yên lòng, "Khe hở thời không vô cùng nguy hiểm, lỡ có tí bất trắc thì sẽ mãi mãi không thể quay về, ta sợ..."
"Mau nhìn kia!" Sênh Tiêu Mặc vẫn luôn quan sát bầu trời thì chợt trông thấy một luồng sáng hồng vọt ra khỏi mây đen, hắn nhận ra đó là Mẫn Sinh và Niết, hơn nữa Niết còn đang bế một người, thế là hắn vội giúp Niết cản trở lại sấm sét, Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh, Đường Bảo với Tử Mạch thấy vậy cũng mải mốt hỗ trợ.
Mẫn Sinh bảo vệ trước người Niết và Thiều Nguyệt, cuối cùng hai người cũng tiếp đất.
Hoa Thiên Cốt vừa nhìn đã trông thấy Thiều Nguyệt, nàng vội vàng chạy đến đỡ lấy Thiều Nguyệt từ trên tay Niết, sau đó quỳ xuống, nhìn Thiều Nguyệt trong lồng ngực, không ngừng gọi, "Sư tôn? Sư tôn?" Thấy Thiều Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, "Niết ơi, sư tôn làm sao thế?"
"Thiều Nguyệt..." Niết nhìn con dao găm trên tay, áy náy, "Thiều Nguyệt..."
"Ta không sao," Giọng nói yếu ở của Thiều Nguyệt vang lên, Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn Thiều Nguyệt, hốc mắt ửng đỏ, "Sư tôn!"
Thiều Nguyệt gật đầu, dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt, nhận ra nàng đã gầy đi rất nhiều, "Ừ, ta ở đây, Tiểu Cốt à, nàng gầy quá."
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, bật nức nở, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn!"
Tiều Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc xa cách đã lâu thì không khỏi mỉm cười, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à, đừng khóc, ta ở đây rồi, sau này sẽ không đi đâu nữa."
"Vâng!" Hoa Thiên Cốt nhận ra thân thể Thiều Nguyệt khác thường, nàng lo lắng nói, "Sư tôn, sao thân thể người lại yếu ớt như thế?"
Thiều Nguyệt nhẹ nhàng xoa má Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt có vẻ rất hưởng thụ, nàng dựa đầu vào tay Thiều Nguyệt, thấy dáng vẻ như mèo con của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt dịu dàng bảo, "Là di chứng sau một kiếm của Kinh Lôi thôi, không sao hết."
"Không sao, sau này đã có Tiểu Cốt chăm sóc sư tôn rồi." Hoa Thiên Cốt kiên định đáp.
"Được." Thiều Nguyệt nói, vuốt ve mặt Hoa Thiên Cốt, để nàng từ từ cúi đầu xuống, trán hai người dựa vào nhau, cảm thụ sự tồn tại của đối phương thì lòng mới thật sự bình tâm. Những người xung quanh thấy một màn ấm áp như thế thì cũng vô cùng cảm động, họ không nỡ đành lòng quấy nhiễu.
--- --------
Niết định nói chuyện với Mẫn Sinh, song sấm sét bủa vây khiến cậu không còn tâm trí, chỉ có thể ra sức tránh né, cuối cùng cũng đến một nơi giống như một cái đường hầm, điện lôi bên trong làm Niết sốt ruột, cảm giác thân quen này khiến cậu có chút bất an, cậu không khỏi siết chặt Mẫn Sinh.
"Sao thế? Thấy sức mạnh quen thuộc nên nhớ tới Tiểu Hạo ư?" Một thanh âm cố nhân vang lên bên tai Niết, Niết cả kinh, nghiêng đầu nhìn, "Mẫn Nhiên sao?"
Mẫn Nhiên dửng dưng đứng đó, nhìn khắp tứ phía, "Có vẻ như nơi đây khác với thế giới bên ngoài, ta cũng có thể hiện cơ thể ra rồi." Từ sau trận đại chiến thời thượng cổ, một mảnh hồn phách của Mẫn Nhiên đã nhập vào Mẫn Sinh, trở thành linh tính của thanh kiếm, song hắn cũng chỉ có thể tồn tại trong không gian hư vô mà thôi. Cho tới khi Thiều Nguyệt tiến nhập vào không gian hư vô, cô mới có thể trông thấy Mẫn Nhiên, giờ không ngờ tại lỗ hổng của thời không, Mẫn Nhiên lại có thể trực tiếp rời khỏi không gian hư vô.
Niết nhớ lại lời Đông Phương Úc Khanh, như vỡ lẽ, "Chẳng lẽ đây chính là khe hở của thời không mà Đông Phương Úc Khanh đã đề cập đến sao? Ở đó, dù có là hình thái linh thể nào đi chăng nữa, cũng sẽ hiển hiện."
"Không sai," Mẫn Nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía con đường hầm màu đen trước mắt, ở đó có một tia sét bạc nối thẳng vào trong màn đêm, phía bên đó hẳn là thế giới của Thiều Nguyệt, "Còn nhớ lời dặn dò của Đông Phương Úc Khanh chứ?"
Niết gật đầu với vẻ nghiêm trọng, "Nhớ, nhất định phải băng qua con đường hầm này, song không thể bị bất kỳ một tia sét nào bổ trúng, nếu không sẽ rơi khỏi khe hở thời không, tiến vào một thế giới khác, như vậy thì vĩnh viễn sẽ không thể quay trở lại."
"Nhớ cho kỹ." Mẫn Nhiên nói xong bèn dứt khoát bay vọt vào.
Niết bất đắc dĩ, "Tuy ta không còn Hồng Hoang, nhưng ta vẫn luôn rất tự tin đối với pháp lực của mình." Cậu cầm lấy Mẫn Sinh, bám theo sát Mẫn Nhiên.
Cuối cùng Thiều Nguyệt cũng có thể leo lên đỉnh núi, cô lau mồ hôi trên trán, cảm thán, "Có pháp lực đúng là vẫn tiện hơn nhiều!" Từ khi cô quay lại nơi này, hồi phục lại trí nhớ xong thì cô có từng thử, quả đúng là mình đã không còn pháp lực nữa, cũng đúng, bị Kinh Lôi đâm một phát giữa ngực, còn sống đã là may mắn lắm rồi. Thiều Nguyệt cố gắng thở đều, đi về phía trước, càng đi thì càng tiến đến một bờ vực, sâu không thấy đáy, đồng thời còn có sấm sét không ngừng bổ xuống. Song Thiều Nguyệt không hề sợ hãi, trong lòng cô cực kỳ chắc chắn, rằng dù cô có nhảy xuống thì cũng sẽ không hề hấn gì, cho nên Thiều Nguyệt dứt khoát tiến lại gần bờ vực.
Ngay tại thời điểm Thiều Nguyệt nhấc một bước chân lên không trung thì đằng sau đột nhiên vang lên âm thanh hoảng sợ, "Tiểu Nguyệt!" Rồi cánh tay Thiều Nguyệt bị giữ lại, kéo ngã về đằng sau.
"Tiểu Vũ à?" Thiều Nguyệt ngồi dưới đát, cảm nhận được có người đang ở đằng sau ôm chặt lấy thân mình, đối phương còn khẽ run rẩy, cô biết cô lại khiến Tiểu Vũ lo lắng, thế nên cô đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang ở trước người mình, an ủi, "Tiểu Vù à, tao không sao đâu."
Bây giờ Tiếu Vũ vẫn còn thấy vô cùng sợ hãi, nó vội vã chạy đến, thở còn không ra hơi, kết quả là lại trông thấy Tiểu Nguyệt muốn nhảy vực?! Nó hoảng hốt lôi Tiểu Nguyệt trở lại, tới tận khi cảm nhận được sự sống của Tiểu Nguyệt, nó mới dám thở phào.
Nghe được lời an ủi cực kỳ bình tĩnh của Thiều Nguyệt, Tiếu Vũ càng giận dữ hơn, nó dùng lực xoay Thiều Nguyệt lại, lớn tiếng chất vấn, "Mày đang làm gì vậy hả? Mày có biết mày đang tự tìm đường chết hay không!" Vừa nói, mặt Tiếu Vũ vừa ướt đẫm hai hàng lệ.
Thiều Nguyệt nhất thời chưa biết nên giải thích như thế nào, cô có chút bối rối lau nước mắt trên mặt Tiếu Vũ, xin lỗi, "Tiểu Vũ à, mày đừng khóc chứ, mọi chuyện không phải như mày trông thấy đâu, tao không sao hết, tao chỉ muốn quay về... quay về bên người nàng mà thôi."
Tiếu Vũ mất tự nhiên quay đầu đi, tự lau nước mắt cho mình, sau đó mắt đỏ nhìn Thiều Nguyệt, do dự nói, "Nàng... có thật sự quan trọng đối với mày như vậy không?"
Thiều Nguyệt gật đầu tức thì, "Rất quan trọng, nàng là sinh mệnh của tao." Thiều Nguyệt đưa tay chạm vào áo mình, "Tiểu Vũ này, mày còn nhớ những vết thương trên người tao chứ?"
Tiếu Vũ gật đầu, "Nhớ, nhìn thôi cũng thấy giật mình!"
"Đó đều là vì nàng." Thiều Nguyệt nói.
"Cái gì?" Tiếu Vũ hốt hoảng, "Vậy mà mày còn..."
Thiều Nguyệt chỉ đáp, "Nàng đáng để cho ta làm vậy."
Tiếu Vũ buồn bã đảo tròng mắt, "Mày nhất định phải đi sao?"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Tao phải trở về."
Cách đó không xa, Thiều Hoa đã tới khi Tiếu Vũ kéo Thiều Nguyệt quay về, anh nhìn hai người ngã ngồi dưới đất, khóc lóc ôm lấy nhau thì không nỡ đến quấy rầy. Lúc Thiều Nguyệt quay sang nhìn anh, anh mới tiến lại gần, "Tiểu Nguyệt, em đã quyết định rồi ư?"
Thiều Nguyệt cười, "Vâng, anh à, xin hãy tha lỗi cho đứa em tùy hứng này nhé."
Thiều Hoa ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt tóc Thiều Nguyệt, "Đây là những gì mà người làm anh phải làm mà, từ nhỏ đến lớn em luôn rất ngoan ngoãn, chưa từng buông thả cho chính mình, đây là lần đầu tiên, và cũng sẽ là lần cuối cùng."
Thiều Nguyệt nhìn giọt lệ Thiều Hoa cố nén, hốc mắt cũng trở nên ướt át, cô nghiêng người tới phía trước ôm lấy cả Thiều Hoa và Tiếu Vũ, nức nở, "Hai người nhất định phải thật hạnh phúc, em sẽ nhớ hai người lắm."
Tiếu Vũ ôm lại Thiều Nguyệt thực chặt, nghẹn ngào, "Ừ, Tiểu Nguyệt, mày nhất định phải hạnh phúc, nếu như người kia dám lừa dối mày, mày nhất định phải quay về đây."
Thiều Nguyệt bật cười, mặc dù cảm thấy không thể phát sinh ra tình huống ấy, song cô vẫn buông hai người ra, gật đầu một cái, Thiều Hoa vội nói, "Tiểu Nguyệt à, em yên tâm, cả nhà đã có anh lo rồi, anh sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt."
Thiều Nguyệt gật đầu nặng nề, lau khô nước mắt, lưu luyến nhìn Thiều Hoa và Tiếu Vũ, sau đó chậm rãi bước lùi lại đằng sau, dang rộng hai tay, nghiêng về phía bờ vực, xong sau đó, Thiều Nguyệt rơi xuống.
Tiếu Vũ sợ hãi, nó chạy đến, "Tiểu Nguyệt!" Thiều Hoa mải mốt ôm lấy Tiếu Vũ, anh sợ Tiếu Vũ vô tình té ngã, đồng thời cũng lo âu nhìn xuống đáy vực.
Bấy giờ, một tia sét bỏ xuống, Thiều Nguyệt bay từ bên dưới lên, toàn thân được một lớp ánh sáng màu bạc bao quanh, Tiếu Vũ với Thiều Hoa giật mình nhìn Thiều Nguyệt, họ không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của họ vào giờ khắc này, chẳng lẽ khi ấy Thiều Nguyệt cũng đã biến mất như thế này?
Hai người thấy Thiều Nguyệt ngày càng cách xa thì đồng thanh hô lên, "Tiểu Nguyệt!"
Thiều Nguyệt không dừng lại, cô mở mắt nhìn Tiếu Vũ và Thiều Hoa bên dưới, mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về vòng xoáy mày đen giữa lớp mây, sau đó biến mất giữa không trung cùng sấm sét.
Niết và Mẫn Nhiên vừa né điện lôi, vừa không ngừng tiến lên phía trước, không biết bao lâu mới có thể băng xuyên qua, Niết thầm nhủ, rồi cậu chém một kiếm vào tia sét đối diện. Cuối cùng cậu cũng thấy được ánh sáng cuối đường hầm, Niết mừng rỡ, song cậu không dám lơ là cảnh giác, tăng thêm tốc độ bay.
Lao ra khỏi đường hầm, Niết đặt Mẫn Sinh sau lưng, thở phào nhẹ nhõm, trước mặt cũng là một vòng xoáy màu đen, nhưng trước vòng xoáy có một luồng ánh sáng màu bạc thu hút sự chú ý của cậu. Niết và Mẫn Nhiên nhìn nhau, cùng gật đầu xong tiến lại gần luồng ánh sáng đó.
Lúc gần đến, Niết đột ngột dừng lại, tay khẽ run rẩy, cậu không tài nào tin nổi vào cảnh tượng trước mắt, thật sự là huynh ấy sao? Mẫn Nhiên đã lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn hơi ngẩn người, sau đó tiến lên phía trước, chần chừ gọi, "Tiểu Hạo?"
Ở trong luồng sáng, Lôi Hạo diện một thân bạch y, mái tóc xõa dài, hai tay làm phép di chuyển Thiều Nguyệt toàn thân bọc bởi sấm sét giữa không trung. Nghe được thanh âm của Mẫn Nhiên, y hơi đờ người rồi quay đầu lại nhìn hai người mới tới, con người co lại, sau đó khôi phục lại bình thường, y bật cười thư thái, "Không ngờ lại là hai người đấy, ca, Niết."
Niết chậm rãi bước từng bước tới, Mẫn Sinh rơi khỏi tay từ lúc nào cũng không biết, cậu cứ trôi nổi giữa bóng tối. Cậu đi một bước, cứ như gần chạm tới trái tim mình, nặng nề đến mức không thở nổi, cho đến tận bây giờ, Niết vẫn chưa từng dám hy vọng có thể gặp lại y một lần nữa, bây giờ gặp được thật rồi, cậu vẫn sợ đây chỉ là một ảo ảnh nhất thời.
Niết tới trước mặt Lôi Hạo, chăm chú nhìn y, còn Lôi Hạo chỉ lẳng lặng nhìn cậu, Niết duỗi tay muốn vuốt ve gương mặt Lôi Hạo, ai ngờ tay cậu lại xuyên qua mặt của y, hụt rồi, Niết sợ hãi, "Đây là..."
Lôi Hạo giải thích, "Hôm nay ta chỉ là một linh hồn, giống Mẫn Nhiên, không thể chạm vào người khác, cũng không thể bị người khác chạm vào, chỉ tại nơi đây, ta mới có thể hiện cơ thể mà thôi."
Niết buồn bã thả tay xuống, sau đó lại vui mừng, "Dù có thế nào, huynh ở đây là tốt rồi, huynh ở đây đã rất tốt rồi..."
Lôi Hạo im lặng chốc lát, y quay đầu nhìn Thiều Nguyệt, thu hồi pháp lực, Thiều Nguyệt rơi xuống, Niết vội vã tới tiếp lấy cô, ngồi xổm xuống, nhìn Thiều Nguyệt đang bất tỉnh trong vòng tay mình, cậu hỏi, "Thiều Nguyệt bị sao thế?"
Mẫn Nhiên bay tới, "Không ngờ vẫn còn có thể gặp đệ, Tiểu Hạo à."
"Đúng nhỉ, ca..." Lôi Hạo cảm thán, "Đệ cũng không ngờ," Sau đó y cúi đầu nhìn Thiều Nguyệt, "Thiều Nguyệt bị Lôi Minh gây tổn thương nên tu vi đã bị hủy hoại, hôm nay nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu không nhờ sấm sét phù hộ thì rất khó để xuyên qua khe hở thời không. Huống chi, Lôi Minh đã dùng mạng đổi mạng với Hồng Hoang, đồng thời biến mất, mặc dù Thiều Nguyệt đã có thể giữ được tính mạng, song đó cũng là nhờ một mảnh vụn của Lôi Minh đã kẹt lại ở lồng ngực nàng, che chở cho trái tim của nàng, đồng thời mở ra cổng thế giới."
"Thì ra là thế," Niết vỡ lẽ, vì thế cậu ngẩng đầu do dự, "Hạo... sao huynh lại ở đây?" Mẫn Nhiên cũng tò mò nhìn y, hắn cũng muốn biết vì sao Lôi Hạo lại ở chỗ này.
Lôi Hạo thở dài, hồi tưởng, "Ban đầu ta cho rằng mình sẽ chết, không thể nghi ngờ..." Lôi Hạo nhìn Niết, Niết cúi đầu tự trách, "Chờ đến khi ta khôi phục lại được ý thức, thì đã phát hiện ra mình đang lơ lửng giữa bóng tối, Lôi Minh không còn đây, ta cũng không biết đây là đâu, chỉ tùy ý trôi dạt. Cho đến một ngày, ta cảm nhận được bóng tối đang chuyển động, hơn nữa còn có sự tồn tại của lôi Minh, ta men theo sự chỉ dẫn của sấm sét, trông thấy Lôi Minh dẫn theo một cô gái ăn mặc kỳ lạ tới, thậm chí còn định lao ra khỏi đây. Ta mải mốt đuổi theo, nghĩ không chừng cũng có thể đi ra cùng, không ngờ lại bị cổng thế giới ngăn cản, bấy giờ ta mới hiểu là mãi mãi mình sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi này. Cho đến khi cổng thế giới mở ra lần nữa, ta lại trông thấy cảnh tượng Thiều Nguyệt bị Lôi Minh đâm trúng, Thiều Nguyệt toàn thân đầy máu tiến vào khe hở thời không, ta thấy nàng sắp bị điện lôi đánh trúng bèn vội xông tới bảo hộ trước người nàng, ai ngờ lại bị một luồng sức mạnh kéo đi, chỉ đành để lại một mảnh vụn vào ngực nàng."
"Cho nên Thiều Nguyệt mới có thể tự mình bước qua khe hở thời không sao." Mẫn Nhiên gật đầu.
"Vâng," Lôi Hạo nhớ tới quyết định tại thời hiện đại của Thiều Nguyệt thì vô cùng bội phục, "Nàng đã quyết tâm quay trở về đây, dù cho có phải xa cách với người nhà ở thế giới khác, nàng cũng quyết phải trở về." Cho nên y mới có thể chỉ dẫn cho cô khi cô mê man.
"Hóa ra là anh," Thiều Nguyệt tỉnh lại, xoa ngực mình, "Chẳng trách rõ ràng tôi đã không còn pháp lực, thế nhưng trong cơ thể vẫn còn sấm sét."
Niết đầy mong đợi nhìn Lôi Hạo, "Vậy huynh..."
Lôi Hạo biết cậu định hỏi gì, y lắc đầu, "Ta chỉ có thể hiện cơ thể trong khe hở thời không này mà thôi, nếu ra khỏi đây thì có lẽ ta sẽ tan thành cát bụi."
Niết mím chặt môi, đảo tròng mắt, Thiều Nguyệt thấy vậu bèn nắm chặt lấy phần áo ở trước ngực, sau đó cô nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận lấy luồng sấm sét ở trong cơ thể mình.
Niết không hiểu thì lo lắng, "Thiều Nguyệt à, cô sao vậy?"
Lôi Hạo lấy làm sợ hãi, y cũng không hiểu Thiều Nguyệt đang làm gì, sau đó như nhận ra ý định của Thiều Nguyệt, y mải mốt hô lên, "Niết, may ngăn cản Thiều Nguyệt đi!"
"Cái gì?" Niết thắc mắc, song vẫn kéo lấy tay Thiều Nguyệt, "Hạo, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thiều Nguyệt muốn rút mạnh vụn của Lôi Minh ra." Hạo cau mày.
Mẫn Nhiên vẫn không hiểu, "Sao Thiều Nguyệt lại phải làm như vậy, chẳng lẽ cô ta không biết thứ đó đang bảo vệ cho tim của cô ta hay sao?"
"Đúng đấy, Thiều Nguyệt à, rốt cuộc thì cô định làm gì?" Niết nhìn Thiều Nguyệt.
Chỉ mình Lôi Hạo hiểu ý Thiều Nguyệt, y đảo trong mắt im lặng, không biết nên nói gì. Thiều Nguyệt chỉ nhẹ mỉm cười, "Tôi biết, nhưng tôi sẽ chết ư?" Thiều Nguyệt nhìn Lôi Hạo.
Lôi Hạo lắc đầu, "Không, y thuật tại thế giới của cô rất tân tiến, nó đã cứu sống cô, nhưng... thân thể của cô... sẽ không bằng trước kia nữa."
"Không sao, ít nhất thì tôi vẫn sẽ còn sống." Thiều Nguyệt lạnh nhạt đáp.
"Nhưng cô sẽ không thể tu tiên nữa! Trái tim của cô sẽ không thể chịu đựng nổi nội lực!" Lôi Hạo lớn tiếng.
Thiều Nguyệt thư thái, "Ban đầu tôi dốc lòng tu tiên cũng chỉ vì muốn tìm thấy Tiểu Cốt, thay đổi vận mệnh của Tiểu Cốt mà thôi, bây giờ Tiểu Cốt đã bình an vô sự, có tu tiên hay không đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa." Sau đó cô nhìn Niết, "Niết, Lôi Hạo nên ở bên cạnh cậu."
Niết kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, cậu không ngờ Thiều Nguyệt lại có thể làm vậy, song khi thấy ánh mắt kiên định của cô, Niết vẫn thỏa hiệp, buông tay cô ra.
Phải rút mảnh vụn kia ra, Thiều Nguyệt lại một lần nữa chịu đựng nỗi đau thấu tim, cô cố nén thống khổ, gắng sức lấy ra. Niết, Lôi Hạo và Mẫn Nhiên cũng không đành lòng nhìn, nhưng bọn họ biết không thể ngăn cản Thiều Nguyệt.
Cuối cùng cũng rút được mảnh vụn ra, Thiều Nguyệt giơ tay lên, một mảnh vụn bạc lơ lửng giữa không trung, sắc mặt Thiều Nguyệt trắng bệch, cô thở hổn hển, nhìn Lôi Hạo, "Lôi Hạo, mau lên!"
Lôi Hạo đưa tay chạm vào mảnh vỡ kia, sau đó một luồng sáng chói mắt lan rộng, sau khi ánh sáng biến mất, trên lòng bàn tay Thiều Nguyệt hiện ra một con dao gắm bạc nhỏ tinh xảo được bọc bởi sấm sét.
Thiều Nguyệt đưa nó cho Niết, hốc mắt Niết ươn ướt, cậu ôm chặt lấy con dao gắm kia, không ngừng cảm ơn, "Cảm ơn cô, Thiều Nguyệt, cảm ơn cô..."
Hoa Thiên Cốt lo lắng đi tới đi lui, nàng thấy Niết vào cổng thế giới cũng đã lâu mà mãi chưa thấy ra, nàng bèn đến trước mặt Đông Phương Úc Khanh, hỏi, "Đông Phương, sao Niết vẫn chưa trở lại vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đông Phương Úc Khanh ngửa lên nhìn trời, vẻ mặt cũng lo âu, song anh chàng vẫn cố trấn an nàng, "Cốt Đầu à, đợi thêm một lúc nữa đi, Niết sẽ không sao đâu, nhất định hắn sẽ đưa Kiếm tôn quay về mà."
"Đúng đấy, Cốt Đầu ơi, mẹ phải tin cha chứ." Đường Bảo cũng khuyên lơn.
"Nhưng..." Hoa Thiên Cốt vẫn không yên lòng, "Khe hở thời không vô cùng nguy hiểm, lỡ có tí bất trắc thì sẽ mãi mãi không thể quay về, ta sợ..."
"Mau nhìn kia!" Sênh Tiêu Mặc vẫn luôn quan sát bầu trời thì chợt trông thấy một luồng sáng hồng vọt ra khỏi mây đen, hắn nhận ra đó là Mẫn Sinh và Niết, hơn nữa Niết còn đang bế một người, thế là hắn vội giúp Niết cản trở lại sấm sét, Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh, Đường Bảo với Tử Mạch thấy vậy cũng mải mốt hỗ trợ.
Mẫn Sinh bảo vệ trước người Niết và Thiều Nguyệt, cuối cùng hai người cũng tiếp đất.
Hoa Thiên Cốt vừa nhìn đã trông thấy Thiều Nguyệt, nàng vội vàng chạy đến đỡ lấy Thiều Nguyệt từ trên tay Niết, sau đó quỳ xuống, nhìn Thiều Nguyệt trong lồng ngực, không ngừng gọi, "Sư tôn? Sư tôn?" Thấy Thiều Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, "Niết ơi, sư tôn làm sao thế?"
"Thiều Nguyệt..." Niết nhìn con dao găm trên tay, áy náy, "Thiều Nguyệt..."
"Ta không sao," Giọng nói yếu ở của Thiều Nguyệt vang lên, Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn Thiều Nguyệt, hốc mắt ửng đỏ, "Sư tôn!"
Thiều Nguyệt gật đầu, dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt, nhận ra nàng đã gầy đi rất nhiều, "Ừ, ta ở đây, Tiểu Cốt à, nàng gầy quá."
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, bật nức nở, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn!"
Tiều Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc xa cách đã lâu thì không khỏi mỉm cười, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à, đừng khóc, ta ở đây rồi, sau này sẽ không đi đâu nữa."
"Vâng!" Hoa Thiên Cốt nhận ra thân thể Thiều Nguyệt khác thường, nàng lo lắng nói, "Sư tôn, sao thân thể người lại yếu ớt như thế?"
Thiều Nguyệt nhẹ nhàng xoa má Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt có vẻ rất hưởng thụ, nàng dựa đầu vào tay Thiều Nguyệt, thấy dáng vẻ như mèo con của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt dịu dàng bảo, "Là di chứng sau một kiếm của Kinh Lôi thôi, không sao hết."
"Không sao, sau này đã có Tiểu Cốt chăm sóc sư tôn rồi." Hoa Thiên Cốt kiên định đáp.
"Được." Thiều Nguyệt nói, vuốt ve mặt Hoa Thiên Cốt, để nàng từ từ cúi đầu xuống, trán hai người dựa vào nhau, cảm thụ sự tồn tại của đối phương thì lòng mới thật sự bình tâm. Những người xung quanh thấy một màn ấm áp như thế thì cũng vô cùng cảm động, họ không nỡ đành lòng quấy nhiễu.
--- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook