Bảo Hộ Em Suốt Đời
-
Chương 132: Nhớ về
Giữa đêm khuya, khi ánh đèn tại hàng vạn ngôi nhà đã tắt, tất cả mọi người cùng tiến vào giấc mộng đẹp. Song tại một khu chung cư nhỏ, trong một gian phòng tối đen lại vang lên từng tiếng thở dài nhè nhẹ, trở nên vô cùng quỷ dị giữa không gian yên tĩnh, khiến cho những ai đi ngang qua đây đều sợ hãi, sốt sắng quan sát khắp tứ phía, thầm nhủ, chẳng lẽ gặp ma? Thế nhưng bấy giờ mây đen đã che phủ vầng trăng, thậm chí còn không có lấy nổi một vì sao, những người tan ca muộn mải mốt rụt cổ lại, vội vàng chạy khỏi nơi đây, chỉ muốn mau mau về đến nhà thật chóng mà thôi.
Thiều Nguyệt không an giấc, hai tay cô không ngừng nắm chặt lấy ra trải giường, chau mày lại, mồ hôi lạnh túa ra, có vẻ như cô đang gặp ác mộng. Trong giấc mơ, Thiều Nguyệt bị bọc bởi lôi điện, cô muốn trốn khỏi đây, song không tài nào thoát nổi, dù cô đi đến đâu, sấm sét cũng sẽ ngăn cản con đường của cô, trong lúc cô lo lắng không biết nên làm gì cho phải thì bầu trời chợt đì đùng tiếng sấm, một thanh kiếm khổng lồ màu bạc toàn thân phủ bởi sấm sét từ trên không rơi xuống, đâm thẳng về phía Thiều Nguyệt. Thiều Nguyệt không thể tránh đi đâu, nhìn mũi kiếm ngày càng tiến lại gần, ngực lại mơ hồ đau, cuối cùng trong một cái chớp mắt khi mũi kiếm chạm vào ngực cô, Thiều Nguyệt bừng tỉnh.
Thiều Nguyệt thở hổn hển từng cơn, che ngực kinh hoàng, giấc mơ này quá chân thực, cảm giác như thanh kiếm kia đã thật sự đâm xuyên qua ngực cô vậy, bây giờ ngay cả ngực cũng bắt đầu đau nhói. Một lát sau, Thiều Nguyệt dần bình ổn lại nhịp thở, thấy những đồ vật quen thuộc mới chợt nhớ ra mình đang ở nhà.
Tỉnh rồi, Thiều Nguyệt cảm giác khắp người toàn mồ hôi, dính nhớp vào quần áo thì rất khó chịu, thế là cô xuống giường, vào phòng vệ sinh, rửa mặt, sau đó cởi bộ đồ ngủ ra, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút. Lúc chuẩn bị cài lại cúc áo ngủ trước ngực, cô dừng tay lại, nhẹ vuốt ve vết sẹo hình tia chớp nơi tim mình.
Cô đã nhìn thấy nó vào cái ngày kiểm tra lần cuối tại bệnh viện để chắc chắn mình đã hoàn toàn khôi phục, khi bác sĩ tháo bỏ băng gạc, ấy thế mà lại trông thấy ở vị trí phẫu thuật có để lại một vết sẹo hình tia chớp làm cô ngạc nhiên không thôi, song lại có một cảm giác kỳ lạ.
Thiều Nguyệt ngắm mình trong gương, ngoại trừ vết thương trên ngực còn có rất nhiều vết thương khác, cô nhớ rõ rằng trước kia mình không hề có những vết thương này, vậy chúng xuất hiện trong một năm mất tích hay sao? Cô từng lén hỏi bác sĩ, bác sĩ đáp đó là những vết thương do vật sắc bén tạo ra, hơn nữa còn thương rất sâu, tuyệt đối không thể khôi phục trong một năm rưỡi được. Có điều những vết sẹo kia đã kết vảy rồi, thoạt trông đã lành từ rất lâu, nhưng mình mới chỉ mất tích có một năm, Thiều Nguyệt vô cùng hoài nghi, cô quả thực không nghĩ ra lí do vì sao mình lại bị thương, và vì sao mình lại quên đi những ký ức ấy.
Ngay tại thời điểm mặt Thiều Nguyệt dán đầy dấu hỏi thì đột nhiên một tiếng sấm bất ngờ vang lên, thức tỉnh Thiều Nguyệt, cô rời khỏi phòng vệ sinh, nhìn ra ngoài cửa sổ, tia sét ở bên ngoài khiến cô cảm giác tương tự thập phần trong giấc mơ. Thiều Nguyệt nhận ra trời không mưa, có điều sấm chớp lại không ngừng đan chéo làm cho màn đêm mất đi sự tĩnh lặng.
Lại một tia sét bổ xuống, chiếu sáng gương mặt mê man của Thiều Nguyệt, bấy giờ ngực cô chợt đau nhói, cô che ngực, lùi về phía sau một bước, nhưng một tia sét màu bạc lại bắn ra từ kẽ tay của cô, hướng về phía đằng sau.
Như bị ma xui quỷ khiến, Thiều Nguyệt bám theo tia sét nọ, bước qua cửa phòng, xuyên qua hành lang tối om, đi tới cuối dãy, đó là thư phòng của cha mà, Thiều Nguyệt thầm nhủ. Tia sét nhỏ kia đi qua cửa phòng rồi biến mất trước mắt Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt vội mở cửa, thấy tia sét thẳng hướng đến giá treo quần áo bên cửa, sau đó mất tăm mất tích.
Thiều Nguyệt chậm rãi bước tới, càng bước lại gần bộ y phục kia, cảm giác đau đớn trong ngực cô càng rõ rệt, trong đầu không ngừng xuất hiện nhiều hình ảnh, nhiều đến nỗi cô cảm tưởng đầu cô sắp nứt ra rồi.
Thiều Nguyệt lùi về đằng sau, hét vang, "Aaaaaa...." Đánh thức những người đang ngủ, Thiều Tử Dương, Thẩm Nhu và Thiều Hoa hoảng hốt chạy đến, bật đèn để rồi thấy Thiều Nguyệt đang ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.
"Nguyệt Nhi à!" Thiều Tử Dương và Thẩm Nhu kinh ngạc.
"Tiểu Nguyệt!" Thiều Hoa bước nhanh tới, đỡ lấy Thiều Nguyệt đang trên đà ngã xuống, anh chàng lo lắng hỏi, "Tiểu Nguyệt ơi, em làm sao thế?"
Thiều Tử Dương cùng Thẩm Nhi vây quanh Thiều Nguyệt, còn Thiều Nguyệt chỉ vô thức lẩm bẩm một mình, bọn họ sát lại gần lắng nghe, chỉ nghe thấy, "Tiểu... về... đi...." sau đó Thiều Nguyệt bất tỉnh.
Bạch Tử Họa ngồi đọc thư giản trong điện Tuyệt Tình, bàn cao bên phải đặt đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt, chàng vẫn chưa cất nó đi, chàng còn hy vọng có thể tìm ra chút thông tin nào đó liên quan tới đá Nghiệm Sinh trong sách. Chàng đọc tập trung cao độ, xong đột nhiên trời bỗng nổ tiếng sấm khiến Bạch Tử Họa phân tâm, chàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không khỏi cau mày, kỳ lạ, gần đây sao mây đen luôn che phủ mặt trời vậy, lại thêm một tiếng sấm nữa, song không thấy được dù chỉ nửa giọt nước mưa.
Bạch Tử Họa bấm tay tính toán, cũng không có hiện tượng dị thường nào bất ổn, chàng lại cúi đầu tiếp tục kiểm tra thư giản, song liếc mắt thấy tại góc phải hộp gấm có một tia sáng bạc thoáng qua. Bạch Tử Họa ngừng lại, vội vàng lôi viên đá Nghiệm Sinh trong hộp gấm ra, nhưng viên đá Nghiệm Sinh không hề có bất kỳ thay đổi nào, vẫn không có chút ánh sáng, nằm im trên lòng bàn tay.
Bạch Tử Họa cho rằng mình đã trông thấy ảo giác, song khi nhớ về kiếp sinh tử, khi đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt xuất hiện một ánh sáng tím trong chớp mắt, chàng cũng từng xem nhẹ, để đến kết quả là kiếp sinh tử biến đổi khiến chàng trở tay không kịp.
Nghĩ thế, Bạch Tử Họa mang viên đá Nghiệm Sinh đi tới trước cửa, nhìn mây đen phương xa, chấp nhận rằng có lẽ nó có liên quan gì đó, chàng nâng viên đá Nghiệm Sinh lên, lẳng lặng quan sát. Sấm sét trên trời thoáng hiện, viên đá Nghiệm Sinh trên tay Bạch Tử Họa cũng vụt một tia sáng bạc, Bạch Tử Họa hơi giật mình, tiếp tục quan sát, khi đã chắc chắn rằng đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt có sinh ra phản ứng, chàng mới lộ vẻ vui mừng. Nhìn tia sáng bạc phát ra từ viên đá Nghiệm Sinh, chàng lẩm bẩm, "Tiểu Nguyệt...."
Hoa Thiên Cốt vào trong viện, thấy những món đồ bài trí vô cùng quen thuộc, từng ngọn cây cọng cỏ, hết thảy đều lưu giữ dấu vết của sư tôn, nhưng cuối cùng, lại không thể trông thấy bóng hình thân thuộc. Mắt nàng ngập tràn nỗi đau, tựa như cái xác biết đi, để đến khi tới bên rìa bờ của điện Tuyệt Tình, nàng mới rũ mi, thu hết toàn bộ Trường Lưu vào trong mắt, nhớ trước kia, nàng từng cùng sư tôn đứng đây ngắm nhìn nơi phương xa, lời sư tôn, thanh âm sư tôn như văng vẳng bên tai khiến cho trái tim nàng khẽ run rẩy.
"Sư tôn... Tiểu Cốt... không thể..." Hoa Thiên Cốt nắm chặt lấy dải băng màu trắng trên tay, đặt nó bên ngực, "Sư tôn nói người muốn Tiểu Cốt sống tốt, nhưng mà... không có sư tôn, Tiểu Cốt... không thể chịu đựng nổi nữa... sư tôn ơi, Tiểu Cốt rất nhớ người... Tiểu Cốt muốn gặp người..." Dứt lời, ánh mắt Hoa Thiên Cốt trở nên kiên định, nàng bước lên phía trước một bước, sau đó cảm giác mất trọng lượng đến, Hoa Thiên Cốt rơi xuống từ điện Tuyệt Tình.
"Thiên Cốt!" Tử Trúc bưng bát thuốc đi tìm Hoa Thiên Cốt, thấy trong phòng không có ai, nàng mới lo lắng chạy ra ngoài kiếm, ai ngờ trông thấy cảnh Hoa Thiên Cốt rớt xuống, bát thuốc cũng hất đi, loang đầy đất. Song nàng bất chấp hết, mải mốt chạy tới, phi thân xuống cứu Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt vừa rơi tự do, vừa dang rộng cánh tay, nhắm mắt giãn mày, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, "Sư tôn à, cuối cùng Tiểu Cốt cũng có thể đến gặp người..."
Một bóng người vụt qua, tiếp lấy Hoa Thiên Cốt, bế nàng trở về điện Tuyệt Tình. Hoa Thiên Cốt cảm nhận được một cái ôm thân thuộc, nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc, "Đông Phương?"
Tiếp đất xong, Đông Phương Úc Khanh trách móc, "Cốt Đầu, sao nàng lại ngốc như vậy chứ? Nàng không biết bây giờ nàng đã không còn chút nội lực nào nữa rồi hay sao? Rơi từ trên độ cao như vậy, nàng định đi tìm cái chết à?"
Hoa Thiên Cốt cười khổ, "Như thế... ta có thể đi gặp sư tôn mà...."
"Nàng..." Đông Phương Úc Khanh bất đắc dĩ, may mà anh chàng chạy tới kịp, không thì... hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
"Thiên Cốt!" Tử Trúc mải mốt chạy đến, kiểm tra trên dưới Hoa Thiên Cốt để chắc rằng nàng không hề hấn gì mới dám thở phào nhẹ nhõm, "Thiên Cốt ơi, sao muội lại... ngốc như vậy, Thiều Nguyệt mà thấy muội như thế ắt sẽ đau lòng lắm."
"Nhưng mà... muội muốn gặp sư tôn, nhớ, nhớ rất nhiều...." Hoa Thiên Cốt bi thương.
Tử Trúc lắc đầu không biết phải làm sao, lúc Đông Phương Úc Khanh đang chuẩn bị mở miệng thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Cho dù con có chết, con cũng không thể thấy được Thiều Nguyệt."
"Tôn thượng." Tử Trúc thấy Bạch Tử Họa đi tới bèn vội hành lễ.
Đông Phương Úc Khanh lại kinh ngạc nhìn Bạch Tử Họa, chẳng lẽ hắn ta biết sao? Hoa THiên Cốt rời khỏi vòng tay của Đông Phương Úc Khanh, không hiểu nhìn Bạch Tử Họa, "Tôn thượng..."
Bạch Tử Họa tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, lấy viên đá Nghiệm Sinh cầm trong tay ra, trên đó đang phát ra ánh sáng bàng bạc, Hoa Thiên Cốt không khỏi trợn tròn mắt, mừng rỡ thốt lên, "Đây là... đá Nghiệm Sinh... của sư tôn ư?"
Bạch Tử Họa gật đầu, Hoa Thiên Cốt cẩn thận nâng viên đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt lên, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu cũng từ từ hiển hiện một nụ cười, nàng không thèm chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm viên đá Nghiệm Sinh, khó nén nổi cái thứ cảm giác sung sướng điên đảo trong cõi lòng, "Sư tôn... còn sống... còn sống...."
Tiểu Vũ tới Thiều gia thì trông thấy Thiều Tử Dương, Thẩm Nhu và Thiều Hoa đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt đậm vẻ lo âu, nó mới thở dài, bảo, "Tiểu Nguyệt vẫn còn như thế ạ?"
Thiều Hoa dịch đi một chút, nhường lại vị trí bên cạnh cho Tiếu Vũ, Tiếu Vũ ngồi xuống, Thiều Hoa rầu rĩ đáp, "Từ lần trước khi phát hiện ra Tiểu Nguyệt ngất đi tại thư phòng cho tới lúc nó tỉnh lại thì vẫn luôn trốn trong phòng, có vẻ như nó đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng khi bọn anh hỏi, thì nó lại bảo nó cũng không biết, nó chỉ bảo, nó bắt buộc phải nhớ ra, đã mấy ngày trôi qua rồi."
"Những ký ức kia thật sự quan trọng với Tiểu Nguyệt như vậy sao?" Tiếu Vũ đảo mắt, sau đó quay sang hỏi Thiều Hoa, "Trước khi Tiểu Nguyệt ngất xỉu, nó có nói gì hay không?"
Thiều Hoa nhớ lại, anh không dám chắc cho lắm, "Hình như là gì mà nhỏ bé gì đó, quay về gì đó."
"Quay về?" Tiếu Vũ bất an trong lòng, nơi Tiểu Nguyệt muốn về, không phải là ngôi nhà này hay sao? Tiếu Vũ đứng lên, "Cô, chú, cháu đi thăm Tiểu Nguyệt một lát nhé." Thiều Tử Dương và Thẩm Nhu gật đầu, họ đều hy vọng Tiếu Vũ có thể khuyên bảo Thiều Nguyệt được một chút.
Tiếu Vũ vừa vào đã trông thấy Thiều Nguyệt ngồi dựa bên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng phủ lên người cô khiến cho Tiếu Vũ bỗng cảm thấy một cảm giác rất xa lạ. Tiếu Vũ ngồi bên mép giường, cầm lấy tay Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, mày đang nghĩ gì thế?"
"Tiểu Vũ?" Thiều Nguyệt quay đầu lại, "Mày tới rồi."
"Tiểu Nguyệt, mày cứ như vậy sẽ khiến người nhà lo lắng." Tiếu Vũ cau mày.
"À... biết chứ." Thiều Nguyệt bất đắc dĩ, "Nhưng từ cái ngày hôm trước, lòng tao luôn có một giọng nói gọi tao trở về, tao cảm thấy tao nhất định phải nhớ ra những thức mà tao cần phải nhớ, những thứ rất quan trọng với tao."
Tiếu Vũ bĩu môi, nắm chặt lấy tay Thiều Nguyệt, "Nhưng đây mới là nhà của mày, chẳng lẽ mày lại muốn cô chú phải đau khổ thêm một lần nữa vì sự ra đi của mày hay sao?"
"Tiể Vũ à..." Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ, áy náy không thôi, quả thật thì cô đã không nghĩ tới điều này.
Tiếu Vũ thấy thế cũng biết không nên tiếp tục, nó lánh sang chuyện khác, "Tiểu Nguyệt à, chúng ta đi dạo một lát đi, mày cứ ở lì trong phòng mãi cũng không tốt cho cơ thể, ra ngoài hít thở chút không khí, hơn nữa còn..." Tiếu Vũ nâng lọn tóc mai bạc trắng của Thiều Nguyệt lên, "Nên nhuộm đen đi thì hơn."
Thiều Nguyệt do dự nhìn lọn tóc trắng, Tiếu Vũ nói tiếp, "Ở trong phòng cũng không giúp mày nhớ ra nổi, biết đâu đi lại lòng vòng lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó thì sao, được không?" Tiếu Vũ lắc tới lắc lui tay Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt im lặng nhìn nó, trước đây Tiếu Vũ luôn như vậy, mềm mại, cố chấp muốn kéo cô theo để chơi cùng, Thiều Nguyệt cũng chỉ đành thỏa hiệp, "Được rồi, tao thua mày."
Tiếu Vũ mỉm cười đắc ý, "Cũng chỉ mình Tiểu Nguyệt là tốt nhất!"
Rời khỏi tiệm cắt tóc, Tiếu Vũ nhìn mái đầu đen của Thiều Nguyệt thì gật gù, "Thế này ổn hơn rồi."
"Sao thế, trước không ổn à?" Thiều Nguyệt trêu ghẹo.
Tiếu Vũ mải mốt xua tay, "Sao thế được? Có điều khi nhìn tóc mày bạc trắng, tao luôn thấy rất kỳ dị."
Đi tới cổng trường đại học, Thiều Nguyệt dừng lại ngắm nhìn, "Đã lâu chưa tới..."
Tiếu Vũ thấy cổng khóa bèn quay đầu sang nhìn quán cà phê đối diện, "Tiểu Nguyệt này, chúng mình ra quán ngồi tí đi, bây giờ trường đang trong kỳ nghỉ, chúng ta không vào được đâu."
"Ừ." Thiều Nguyệt gật đầu, vào quán cà phê xong, Thiều Nguyệt không khỏi cảm thán, "Nơi này sửa sang lại rồi à?"
Tiếu Vũ kéo Thiều Nguyệt ngồi xuống, "Đúng vậy, mày nhìn xem quán cà phê này bây giờ xịn chưa, chẳng những có vô tuyến, mà giờ có cả TV, mày xem!"
Thiều Nguyệt nhìn theo ngón tay đang chỉ của Tiếu Vũ, quả nhiên ở trên quầy có treo một cái TV cỡ bự, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Thiều Nguyệt cảm ơn rồi thả đường xong rót sữa vào trong tách, bắt đầu lấy thìa khuấy.
Bấy giờ, đột nhiên TV phát ra tiếng nhạc, Tiếu Vũ ngồi bên cạnh cao hứng nói, "Là "Hoa Thiên Cốt" à!"
Bàn tay đang khuấy cà phê của Thiều Nguyệt khựng lại, "Hoa-Thiên-Cốt?" Sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
"Đúng đấy, mày còn nhớ không, ban đầu cũng là ở đây, tao đã kể cho mày nghe về bộ phim ấy đó." Tiếu Vũ ngồi lại gần.
Thiều Nguyệt gật đầu, quả đúng là có chuyện như vậy, cũng là trong cái ngày mà cô mất tích, cô không bận tâm lắm, tiếp tục khuấy cà phê. Chợt một thanh âm thê lương vang lên từ TV, để cho trái tim Thiều Nguyệt đau nhói như bị đâm, cô chậm rãi ngẩng đầu, Hoa Thiên Cốt trên màn hình diện một thân trang phục màu đỏ rực, rất lộng lẫy, nhưng cũng rất xót xa, những lời nàng nói, lại khiến cô đau lòng không thôi, "Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, ban đầu ta cho rằng ta có cả thế giới, nhưng hóa ra toàn bộ đều là giả. Người yêu ta, lại chết vì ta; người ta yêu, lại một lòng muốn ta chết. Người ta tin, lại phản bội lại ta; người ta dựa dẫm, lại bỏ rơi ta. Ta không mong muốn gì, ta không mưu cầu gì, ta chỉ khát khao một cuộc sống giản đơn mà thôi, nhưng ông Trời ép ta, là người ép ta! Người cho rằng, đến tận bây giờ, ta còn có thể quay đầu lại được nữa hay sao?"
Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt bị vây bởi nỗi đau thương, chiếc thìa trên tay rơi xuống, va phải tách cà phê phát ra âm thanh lanh lảnh, môi cô run rẩy, hình ảnh mơ hồ trong tâm trí cũng dần hiện rõ, "Tiểu-Cốt?"
--- ------ ----
Thiều Nguyệt không an giấc, hai tay cô không ngừng nắm chặt lấy ra trải giường, chau mày lại, mồ hôi lạnh túa ra, có vẻ như cô đang gặp ác mộng. Trong giấc mơ, Thiều Nguyệt bị bọc bởi lôi điện, cô muốn trốn khỏi đây, song không tài nào thoát nổi, dù cô đi đến đâu, sấm sét cũng sẽ ngăn cản con đường của cô, trong lúc cô lo lắng không biết nên làm gì cho phải thì bầu trời chợt đì đùng tiếng sấm, một thanh kiếm khổng lồ màu bạc toàn thân phủ bởi sấm sét từ trên không rơi xuống, đâm thẳng về phía Thiều Nguyệt. Thiều Nguyệt không thể tránh đi đâu, nhìn mũi kiếm ngày càng tiến lại gần, ngực lại mơ hồ đau, cuối cùng trong một cái chớp mắt khi mũi kiếm chạm vào ngực cô, Thiều Nguyệt bừng tỉnh.
Thiều Nguyệt thở hổn hển từng cơn, che ngực kinh hoàng, giấc mơ này quá chân thực, cảm giác như thanh kiếm kia đã thật sự đâm xuyên qua ngực cô vậy, bây giờ ngay cả ngực cũng bắt đầu đau nhói. Một lát sau, Thiều Nguyệt dần bình ổn lại nhịp thở, thấy những đồ vật quen thuộc mới chợt nhớ ra mình đang ở nhà.
Tỉnh rồi, Thiều Nguyệt cảm giác khắp người toàn mồ hôi, dính nhớp vào quần áo thì rất khó chịu, thế là cô xuống giường, vào phòng vệ sinh, rửa mặt, sau đó cởi bộ đồ ngủ ra, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút. Lúc chuẩn bị cài lại cúc áo ngủ trước ngực, cô dừng tay lại, nhẹ vuốt ve vết sẹo hình tia chớp nơi tim mình.
Cô đã nhìn thấy nó vào cái ngày kiểm tra lần cuối tại bệnh viện để chắc chắn mình đã hoàn toàn khôi phục, khi bác sĩ tháo bỏ băng gạc, ấy thế mà lại trông thấy ở vị trí phẫu thuật có để lại một vết sẹo hình tia chớp làm cô ngạc nhiên không thôi, song lại có một cảm giác kỳ lạ.
Thiều Nguyệt ngắm mình trong gương, ngoại trừ vết thương trên ngực còn có rất nhiều vết thương khác, cô nhớ rõ rằng trước kia mình không hề có những vết thương này, vậy chúng xuất hiện trong một năm mất tích hay sao? Cô từng lén hỏi bác sĩ, bác sĩ đáp đó là những vết thương do vật sắc bén tạo ra, hơn nữa còn thương rất sâu, tuyệt đối không thể khôi phục trong một năm rưỡi được. Có điều những vết sẹo kia đã kết vảy rồi, thoạt trông đã lành từ rất lâu, nhưng mình mới chỉ mất tích có một năm, Thiều Nguyệt vô cùng hoài nghi, cô quả thực không nghĩ ra lí do vì sao mình lại bị thương, và vì sao mình lại quên đi những ký ức ấy.
Ngay tại thời điểm mặt Thiều Nguyệt dán đầy dấu hỏi thì đột nhiên một tiếng sấm bất ngờ vang lên, thức tỉnh Thiều Nguyệt, cô rời khỏi phòng vệ sinh, nhìn ra ngoài cửa sổ, tia sét ở bên ngoài khiến cô cảm giác tương tự thập phần trong giấc mơ. Thiều Nguyệt nhận ra trời không mưa, có điều sấm chớp lại không ngừng đan chéo làm cho màn đêm mất đi sự tĩnh lặng.
Lại một tia sét bổ xuống, chiếu sáng gương mặt mê man của Thiều Nguyệt, bấy giờ ngực cô chợt đau nhói, cô che ngực, lùi về phía sau một bước, nhưng một tia sét màu bạc lại bắn ra từ kẽ tay của cô, hướng về phía đằng sau.
Như bị ma xui quỷ khiến, Thiều Nguyệt bám theo tia sét nọ, bước qua cửa phòng, xuyên qua hành lang tối om, đi tới cuối dãy, đó là thư phòng của cha mà, Thiều Nguyệt thầm nhủ. Tia sét nhỏ kia đi qua cửa phòng rồi biến mất trước mắt Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt vội mở cửa, thấy tia sét thẳng hướng đến giá treo quần áo bên cửa, sau đó mất tăm mất tích.
Thiều Nguyệt chậm rãi bước tới, càng bước lại gần bộ y phục kia, cảm giác đau đớn trong ngực cô càng rõ rệt, trong đầu không ngừng xuất hiện nhiều hình ảnh, nhiều đến nỗi cô cảm tưởng đầu cô sắp nứt ra rồi.
Thiều Nguyệt lùi về đằng sau, hét vang, "Aaaaaa...." Đánh thức những người đang ngủ, Thiều Tử Dương, Thẩm Nhu và Thiều Hoa hoảng hốt chạy đến, bật đèn để rồi thấy Thiều Nguyệt đang ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.
"Nguyệt Nhi à!" Thiều Tử Dương và Thẩm Nhu kinh ngạc.
"Tiểu Nguyệt!" Thiều Hoa bước nhanh tới, đỡ lấy Thiều Nguyệt đang trên đà ngã xuống, anh chàng lo lắng hỏi, "Tiểu Nguyệt ơi, em làm sao thế?"
Thiều Tử Dương cùng Thẩm Nhi vây quanh Thiều Nguyệt, còn Thiều Nguyệt chỉ vô thức lẩm bẩm một mình, bọn họ sát lại gần lắng nghe, chỉ nghe thấy, "Tiểu... về... đi...." sau đó Thiều Nguyệt bất tỉnh.
Bạch Tử Họa ngồi đọc thư giản trong điện Tuyệt Tình, bàn cao bên phải đặt đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt, chàng vẫn chưa cất nó đi, chàng còn hy vọng có thể tìm ra chút thông tin nào đó liên quan tới đá Nghiệm Sinh trong sách. Chàng đọc tập trung cao độ, xong đột nhiên trời bỗng nổ tiếng sấm khiến Bạch Tử Họa phân tâm, chàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không khỏi cau mày, kỳ lạ, gần đây sao mây đen luôn che phủ mặt trời vậy, lại thêm một tiếng sấm nữa, song không thấy được dù chỉ nửa giọt nước mưa.
Bạch Tử Họa bấm tay tính toán, cũng không có hiện tượng dị thường nào bất ổn, chàng lại cúi đầu tiếp tục kiểm tra thư giản, song liếc mắt thấy tại góc phải hộp gấm có một tia sáng bạc thoáng qua. Bạch Tử Họa ngừng lại, vội vàng lôi viên đá Nghiệm Sinh trong hộp gấm ra, nhưng viên đá Nghiệm Sinh không hề có bất kỳ thay đổi nào, vẫn không có chút ánh sáng, nằm im trên lòng bàn tay.
Bạch Tử Họa cho rằng mình đã trông thấy ảo giác, song khi nhớ về kiếp sinh tử, khi đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt xuất hiện một ánh sáng tím trong chớp mắt, chàng cũng từng xem nhẹ, để đến kết quả là kiếp sinh tử biến đổi khiến chàng trở tay không kịp.
Nghĩ thế, Bạch Tử Họa mang viên đá Nghiệm Sinh đi tới trước cửa, nhìn mây đen phương xa, chấp nhận rằng có lẽ nó có liên quan gì đó, chàng nâng viên đá Nghiệm Sinh lên, lẳng lặng quan sát. Sấm sét trên trời thoáng hiện, viên đá Nghiệm Sinh trên tay Bạch Tử Họa cũng vụt một tia sáng bạc, Bạch Tử Họa hơi giật mình, tiếp tục quan sát, khi đã chắc chắn rằng đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt có sinh ra phản ứng, chàng mới lộ vẻ vui mừng. Nhìn tia sáng bạc phát ra từ viên đá Nghiệm Sinh, chàng lẩm bẩm, "Tiểu Nguyệt...."
Hoa Thiên Cốt vào trong viện, thấy những món đồ bài trí vô cùng quen thuộc, từng ngọn cây cọng cỏ, hết thảy đều lưu giữ dấu vết của sư tôn, nhưng cuối cùng, lại không thể trông thấy bóng hình thân thuộc. Mắt nàng ngập tràn nỗi đau, tựa như cái xác biết đi, để đến khi tới bên rìa bờ của điện Tuyệt Tình, nàng mới rũ mi, thu hết toàn bộ Trường Lưu vào trong mắt, nhớ trước kia, nàng từng cùng sư tôn đứng đây ngắm nhìn nơi phương xa, lời sư tôn, thanh âm sư tôn như văng vẳng bên tai khiến cho trái tim nàng khẽ run rẩy.
"Sư tôn... Tiểu Cốt... không thể..." Hoa Thiên Cốt nắm chặt lấy dải băng màu trắng trên tay, đặt nó bên ngực, "Sư tôn nói người muốn Tiểu Cốt sống tốt, nhưng mà... không có sư tôn, Tiểu Cốt... không thể chịu đựng nổi nữa... sư tôn ơi, Tiểu Cốt rất nhớ người... Tiểu Cốt muốn gặp người..." Dứt lời, ánh mắt Hoa Thiên Cốt trở nên kiên định, nàng bước lên phía trước một bước, sau đó cảm giác mất trọng lượng đến, Hoa Thiên Cốt rơi xuống từ điện Tuyệt Tình.
"Thiên Cốt!" Tử Trúc bưng bát thuốc đi tìm Hoa Thiên Cốt, thấy trong phòng không có ai, nàng mới lo lắng chạy ra ngoài kiếm, ai ngờ trông thấy cảnh Hoa Thiên Cốt rớt xuống, bát thuốc cũng hất đi, loang đầy đất. Song nàng bất chấp hết, mải mốt chạy tới, phi thân xuống cứu Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt vừa rơi tự do, vừa dang rộng cánh tay, nhắm mắt giãn mày, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, "Sư tôn à, cuối cùng Tiểu Cốt cũng có thể đến gặp người..."
Một bóng người vụt qua, tiếp lấy Hoa Thiên Cốt, bế nàng trở về điện Tuyệt Tình. Hoa Thiên Cốt cảm nhận được một cái ôm thân thuộc, nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc, "Đông Phương?"
Tiếp đất xong, Đông Phương Úc Khanh trách móc, "Cốt Đầu, sao nàng lại ngốc như vậy chứ? Nàng không biết bây giờ nàng đã không còn chút nội lực nào nữa rồi hay sao? Rơi từ trên độ cao như vậy, nàng định đi tìm cái chết à?"
Hoa Thiên Cốt cười khổ, "Như thế... ta có thể đi gặp sư tôn mà...."
"Nàng..." Đông Phương Úc Khanh bất đắc dĩ, may mà anh chàng chạy tới kịp, không thì... hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
"Thiên Cốt!" Tử Trúc mải mốt chạy đến, kiểm tra trên dưới Hoa Thiên Cốt để chắc rằng nàng không hề hấn gì mới dám thở phào nhẹ nhõm, "Thiên Cốt ơi, sao muội lại... ngốc như vậy, Thiều Nguyệt mà thấy muội như thế ắt sẽ đau lòng lắm."
"Nhưng mà... muội muốn gặp sư tôn, nhớ, nhớ rất nhiều...." Hoa Thiên Cốt bi thương.
Tử Trúc lắc đầu không biết phải làm sao, lúc Đông Phương Úc Khanh đang chuẩn bị mở miệng thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Cho dù con có chết, con cũng không thể thấy được Thiều Nguyệt."
"Tôn thượng." Tử Trúc thấy Bạch Tử Họa đi tới bèn vội hành lễ.
Đông Phương Úc Khanh lại kinh ngạc nhìn Bạch Tử Họa, chẳng lẽ hắn ta biết sao? Hoa THiên Cốt rời khỏi vòng tay của Đông Phương Úc Khanh, không hiểu nhìn Bạch Tử Họa, "Tôn thượng..."
Bạch Tử Họa tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, lấy viên đá Nghiệm Sinh cầm trong tay ra, trên đó đang phát ra ánh sáng bàng bạc, Hoa Thiên Cốt không khỏi trợn tròn mắt, mừng rỡ thốt lên, "Đây là... đá Nghiệm Sinh... của sư tôn ư?"
Bạch Tử Họa gật đầu, Hoa Thiên Cốt cẩn thận nâng viên đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt lên, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu cũng từ từ hiển hiện một nụ cười, nàng không thèm chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm viên đá Nghiệm Sinh, khó nén nổi cái thứ cảm giác sung sướng điên đảo trong cõi lòng, "Sư tôn... còn sống... còn sống...."
Tiểu Vũ tới Thiều gia thì trông thấy Thiều Tử Dương, Thẩm Nhu và Thiều Hoa đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt đậm vẻ lo âu, nó mới thở dài, bảo, "Tiểu Nguyệt vẫn còn như thế ạ?"
Thiều Hoa dịch đi một chút, nhường lại vị trí bên cạnh cho Tiếu Vũ, Tiếu Vũ ngồi xuống, Thiều Hoa rầu rĩ đáp, "Từ lần trước khi phát hiện ra Tiểu Nguyệt ngất đi tại thư phòng cho tới lúc nó tỉnh lại thì vẫn luôn trốn trong phòng, có vẻ như nó đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng khi bọn anh hỏi, thì nó lại bảo nó cũng không biết, nó chỉ bảo, nó bắt buộc phải nhớ ra, đã mấy ngày trôi qua rồi."
"Những ký ức kia thật sự quan trọng với Tiểu Nguyệt như vậy sao?" Tiếu Vũ đảo mắt, sau đó quay sang hỏi Thiều Hoa, "Trước khi Tiểu Nguyệt ngất xỉu, nó có nói gì hay không?"
Thiều Hoa nhớ lại, anh không dám chắc cho lắm, "Hình như là gì mà nhỏ bé gì đó, quay về gì đó."
"Quay về?" Tiếu Vũ bất an trong lòng, nơi Tiểu Nguyệt muốn về, không phải là ngôi nhà này hay sao? Tiếu Vũ đứng lên, "Cô, chú, cháu đi thăm Tiểu Nguyệt một lát nhé." Thiều Tử Dương và Thẩm Nhu gật đầu, họ đều hy vọng Tiếu Vũ có thể khuyên bảo Thiều Nguyệt được một chút.
Tiếu Vũ vừa vào đã trông thấy Thiều Nguyệt ngồi dựa bên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng phủ lên người cô khiến cho Tiếu Vũ bỗng cảm thấy một cảm giác rất xa lạ. Tiếu Vũ ngồi bên mép giường, cầm lấy tay Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, mày đang nghĩ gì thế?"
"Tiểu Vũ?" Thiều Nguyệt quay đầu lại, "Mày tới rồi."
"Tiểu Nguyệt, mày cứ như vậy sẽ khiến người nhà lo lắng." Tiếu Vũ cau mày.
"À... biết chứ." Thiều Nguyệt bất đắc dĩ, "Nhưng từ cái ngày hôm trước, lòng tao luôn có một giọng nói gọi tao trở về, tao cảm thấy tao nhất định phải nhớ ra những thức mà tao cần phải nhớ, những thứ rất quan trọng với tao."
Tiếu Vũ bĩu môi, nắm chặt lấy tay Thiều Nguyệt, "Nhưng đây mới là nhà của mày, chẳng lẽ mày lại muốn cô chú phải đau khổ thêm một lần nữa vì sự ra đi của mày hay sao?"
"Tiể Vũ à..." Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ, áy náy không thôi, quả thật thì cô đã không nghĩ tới điều này.
Tiếu Vũ thấy thế cũng biết không nên tiếp tục, nó lánh sang chuyện khác, "Tiểu Nguyệt à, chúng ta đi dạo một lát đi, mày cứ ở lì trong phòng mãi cũng không tốt cho cơ thể, ra ngoài hít thở chút không khí, hơn nữa còn..." Tiếu Vũ nâng lọn tóc mai bạc trắng của Thiều Nguyệt lên, "Nên nhuộm đen đi thì hơn."
Thiều Nguyệt do dự nhìn lọn tóc trắng, Tiếu Vũ nói tiếp, "Ở trong phòng cũng không giúp mày nhớ ra nổi, biết đâu đi lại lòng vòng lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó thì sao, được không?" Tiếu Vũ lắc tới lắc lui tay Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt im lặng nhìn nó, trước đây Tiếu Vũ luôn như vậy, mềm mại, cố chấp muốn kéo cô theo để chơi cùng, Thiều Nguyệt cũng chỉ đành thỏa hiệp, "Được rồi, tao thua mày."
Tiếu Vũ mỉm cười đắc ý, "Cũng chỉ mình Tiểu Nguyệt là tốt nhất!"
Rời khỏi tiệm cắt tóc, Tiếu Vũ nhìn mái đầu đen của Thiều Nguyệt thì gật gù, "Thế này ổn hơn rồi."
"Sao thế, trước không ổn à?" Thiều Nguyệt trêu ghẹo.
Tiếu Vũ mải mốt xua tay, "Sao thế được? Có điều khi nhìn tóc mày bạc trắng, tao luôn thấy rất kỳ dị."
Đi tới cổng trường đại học, Thiều Nguyệt dừng lại ngắm nhìn, "Đã lâu chưa tới..."
Tiếu Vũ thấy cổng khóa bèn quay đầu sang nhìn quán cà phê đối diện, "Tiểu Nguyệt này, chúng mình ra quán ngồi tí đi, bây giờ trường đang trong kỳ nghỉ, chúng ta không vào được đâu."
"Ừ." Thiều Nguyệt gật đầu, vào quán cà phê xong, Thiều Nguyệt không khỏi cảm thán, "Nơi này sửa sang lại rồi à?"
Tiếu Vũ kéo Thiều Nguyệt ngồi xuống, "Đúng vậy, mày nhìn xem quán cà phê này bây giờ xịn chưa, chẳng những có vô tuyến, mà giờ có cả TV, mày xem!"
Thiều Nguyệt nhìn theo ngón tay đang chỉ của Tiếu Vũ, quả nhiên ở trên quầy có treo một cái TV cỡ bự, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Thiều Nguyệt cảm ơn rồi thả đường xong rót sữa vào trong tách, bắt đầu lấy thìa khuấy.
Bấy giờ, đột nhiên TV phát ra tiếng nhạc, Tiếu Vũ ngồi bên cạnh cao hứng nói, "Là "Hoa Thiên Cốt" à!"
Bàn tay đang khuấy cà phê của Thiều Nguyệt khựng lại, "Hoa-Thiên-Cốt?" Sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
"Đúng đấy, mày còn nhớ không, ban đầu cũng là ở đây, tao đã kể cho mày nghe về bộ phim ấy đó." Tiếu Vũ ngồi lại gần.
Thiều Nguyệt gật đầu, quả đúng là có chuyện như vậy, cũng là trong cái ngày mà cô mất tích, cô không bận tâm lắm, tiếp tục khuấy cà phê. Chợt một thanh âm thê lương vang lên từ TV, để cho trái tim Thiều Nguyệt đau nhói như bị đâm, cô chậm rãi ngẩng đầu, Hoa Thiên Cốt trên màn hình diện một thân trang phục màu đỏ rực, rất lộng lẫy, nhưng cũng rất xót xa, những lời nàng nói, lại khiến cô đau lòng không thôi, "Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, ban đầu ta cho rằng ta có cả thế giới, nhưng hóa ra toàn bộ đều là giả. Người yêu ta, lại chết vì ta; người ta yêu, lại một lòng muốn ta chết. Người ta tin, lại phản bội lại ta; người ta dựa dẫm, lại bỏ rơi ta. Ta không mong muốn gì, ta không mưu cầu gì, ta chỉ khát khao một cuộc sống giản đơn mà thôi, nhưng ông Trời ép ta, là người ép ta! Người cho rằng, đến tận bây giờ, ta còn có thể quay đầu lại được nữa hay sao?"
Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt bị vây bởi nỗi đau thương, chiếc thìa trên tay rơi xuống, va phải tách cà phê phát ra âm thanh lanh lảnh, môi cô run rẩy, hình ảnh mơ hồ trong tâm trí cũng dần hiện rõ, "Tiểu-Cốt?"
--- ------ ----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook