Bảo Hộ Em Suốt Đời
-
Chương 117: Phá vỡ
Khi Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt quay lại chỗ cũ thì quả nhiên đệ tử Man Hoang đã tụ tập ở đó, bọn họ vừa trông thấy Hoa Thiên Cốt đã rối rít hành lễ, đồng thanh, "Bái kiến Thần tôn, Tiên tôn!"
Hoa Thiên Cốt tiến lên, "Các người không cần phải như vậy, mau nói, đâu là nơi kết giới yếu nhất?" Nàng vẫn không quen thấy có một đám người quỳ về phía nàng.
Một đệ tử đứng dậy, khom người đáp, "Thần tôn, mời!"
Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu mỉm cười với nàng, cùng sánh vai đi chung với Hoa Thiên Cốt, thú Ngâm Nga đi đằng sau, những đệ tử Man Hoang khác có chút sợ hãi nên giữ khoảng cách với nó, chỉ có duy một đệ tử đi đằng trước để dẫn đường.
Đến nơi đó rồi, đệ tử dẫn đường nói, "Thần tôn, chính là chỗ này."
Thiều Nguyệt nhận thấy nơi này khá quen, không phải là nơi lúc đầu mình đến khi mới bước vào hay sao? Vị đệ tử kia tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, chắp tay, "Xin mời Thần tôn!"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, đang chuẩn bị tiến tới thì đột nhiên lại bị Thiều Nguyệt ngăn cản, Thiều Nguyệt nhìn đám đệ tử Man Hoang, ánh mắt thoáng lạnh, "Các người muốn rời khỏi Man Hoang thì phải đáp ứng một điều kiện của ta."
"Tiên tôn cứ việc nói, chỉ cần có thể ra khỏi Man Hoang, bảo chúng ta làm gì, chúng ta cũng đồng ý!" Đệ tử dẫn đường trả lời.
"Đúng đấy, đúng đấy..." Những đệ tử Man Hoang khác cũng phụ họa.
"Tốt lắm," Thiều Nguyệt lại gần bọn họ, "Ban đầu vì sao các người lại phải vào Man Hoang, hẳn trong lòng các người tự hiểu rõ, một khi đã rời khỏi Man Hoang, không cho phép các người được làm những việc nhẫn tâm, không có nhân tính nữa, phải luôn giữ thiện niệm trong tim, không gây nguy hại cho thế gian."
Đệ tử Man Hoang rỉ tai nhau thì thầm một phen, sau đó đồng loạt đồng thanh, "Dạ vâng, hết thảy đều nghe theo Tiên tôn!"
Thiều Nguyệt vẫn không yên lòng, cô vung tay lên trời, một luồng sấm sét tụ tập trên không trung, sau đó phân tán thành từng tia sét nhỏ, chia vào từng cơ thể của mỗi đệ tử Man Hoang, hoặc trên cánh tay, hoặc trên cổ, hoặc trước ngực, mỗi người đều xuất hiện một tia chớp nho nhỏ màu bạc, đệ tử Man Hoang không ai hiểu gì nhìn ký hiệu trên người mình.
"Đừng nên coi thường tia chớp nhỏ này, nó sẽ giám sát các người, chỉ cần các người nảy sinh tà niệm, tia chớp sẽ cho các người cảm giác điện giật thống khổ để cảnh cáo, nếu không biết hối cải thì hậu quả..." Thiều Nguyệt uy hiếp nhìn xung quanh một vòng, đám để tử không khỏi nuốt nước miếng.
Hoa Thiên Cốt tới bên cạnh Thiều Nguyệt, "Vẫn là sư tôn chu đáo."
Thiều Nguyệt gật đầu, "Chúng ta đi thôi." Hoa Thiên Cốt gật đầu, xoay người bay lên, Thiều Nguyệt cũng bám theo tới bên nàng, hai người cùng thi triển pháp lực, đệ tử Man Hoang bên dưới vội xếp thành một vòng, tĩnh tọa dưới đất, nín thở ngưng thần.
Hoa Thiên Cốt sử dụng Hồng Hoang, Thiều Nguyệt ở bên phụ trợ nàng, bấy giờ, dưới lớp nham thạch cách đó không xa, một bóng người thoáng hiện, một kẻ trong đám đệ tử Man Hoang trông thấy chỉ khẽ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ẩn ý cho những đệ tử khác, đám đệ tử sau khi nhận chỉ thị bắt đầu dang rộng hai tay, nắm lấy bàn tay của hai người ngồi bên.
Trên đỉnh đầu bọn họ, Hoa Thiên Cốt đang dùng Hồng Hoang để va chạm với kết giới Man Hoang, dư quang của Hồng Hoang tản xuống, chiếu rọi lên người bọn họ, dần dà có một thứ gì đó của bọn họ như đang bị hút đi, song không ai phát giác, chỉ mình Trúc Nhiễm nấp sau tảng đá đắc ý theo dõi hết thảy.
Thiều Nguyệt đánh mắt nhìn xuống, bắt gặp những đệ tử Man Hoang đang lần lượt gục ngã, còn những người bên cạnh họ dáng vẻ trông lại mờ mịt. Cô vội bay xuống, kiểm tra hô hấp của những người đã ngã, phát hiện ra bọn họ chết cả rồi, cô lớn tiếng chất vấn những đệ tử bên cạnh, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một đệ tử hoảng sợ lắc đầu, "Ta không biết, y không nói sẽ xảy ra chuyện này, y chỉ bảo chúng ta sẽ an toàn rời khỏi đây!"
Thiều Nguyệt tỏ ra nghiêm trọng, "Nói rõ ràng xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Y bảo... chỉ cần chúng ta tạo thành vòng tròn bên dưới Hồng Hoang, thời điểm Thần tôn chống lại kết giới Man Hoang, để cho Hồng Hoang bao trùm lên chúng ta thì có thể gia tăng thêm công lực cho Thần tôn, phá vỡ kết giới của Man Hoang."
Thiều Nguyệt nhìn kĩ những đệ tử Man Hoang đã chết, "Bởi vì sinh mệnh khô kiệt nên bọn họ mới chết, thế thì căn bản các người chỉ là vật cúng tế." Dứt lời, Thiều Nguyệt nhanh chóng bay đến bên Hoa Thiên Cốt, đè cánh tay đang làm phép của nàng xuống, "Tiểu Cốt à, dừng tay lại, nàng nhìn một chút..."
Hoa Thiên Cốt thấy kết giới Man Hoang đã xuất hiện một khe hở nhỏ thì thầm nhủ có hy vọng rồi. Song Thiều Nguyệt lại ngăn cản nàng, nghe xong lời của cô, nàng nhìn xuống dưới, giật mình, "Sao lại có thể như vậy?" Thế là nàng mải mốt thu hồi Hồng Hoang, cùng Thiều Nguyệt bay xuống đất.
Sau tảng nham thạch, Trúc Nhiễm oán hận đấm một đấm vào vách đá, "Chỉ thiếu một chút nữa thôi là được, đáng chết!"
Thiều Nguyệt nghe được động tĩnh bèn đánh một luồng tiên lực tới, khối nham thạch bể tan tành trong nháy mắt, Trúc Nhiễm cả kinh vội xoay người bỏ chạy, Thiều Nguyệt sao lại chịu bỏ qua cho y, cô đánh một chưởng vào hư không, Trúc Nhiễm thụt lùi lại, ngã dưới chân Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt trông thấy Trúc Nhiễm bèn cau mày, "Là con?"
Trên quảng trường Trường Lưu, đại chiến giữa tiên phái và các đại yêu ma giới đang nổ ra, còn trên không trung, Sát Thiên Mạch nhất thời cũng chưa phân thắng bại với Bạch Tử Họa, chợt Bạch Tử Họa cảm thấy có chút kỳ lạ, Sát Thiên Mạch tựa hồ không còn giống trước đây, không còn đằng đằng sát khí hay đòi đua tranh cao thấp với chàng nữa, giờ đây hắn chỉ vòng vo, không ngừng loay hoay xoay đều.
Đúng lúc Bạch Tử Họa đang cảm thấy sai sai, Sát Thiên Mạch dừng lại, để thanh Phi Dạ lơ lửng trước mặt mình, sau đó lấy hai tay truyền ma lực lên thân kiếm, Phi Dạ lập tức xông đến, Bạch Tử Họa không kịp nghĩ nhiều, mải mốt đưa tay đẩy, Đoạn Niệm cũng bay ra, va chạm với Phi Dạ, hai mũi kiếm hướng về nhau, song phương tạo thế cưa kèo.
Bấy giờ, Đông Phương Úc Khanh đột nhiên xuất hiện, chia ra bốn hướng đông, tây, nam, bắc ném đi một cục đá, thiết lập một pháp trận, bọc lại toàn bộ những ai đang có mặt tại đây. Một luồng ánh sáng vàng xông thẳng lên nền trời, những người trong trận pháp cũng bị hút theo nó.
Trên sa mạc tại Man hoang, Trúc Nhiễm nằm dưới đất, đám đệ tử Man Hoang đứng xung quanh chỉ về phía y, nói với Thiều Nguyệt, "Tiên tôn, là y đó, là người đã nói cho chúng ta phương pháp này!"
Thiều Nguyệt đưa mắt nhìn Trúc Nhiễm, "Con đã làm gì Tiểu Cốt vậy?"
"Sư tôn?" Hoa Thiên Cốt cảm thấy Thiều Nguyệt đang tức giận, nàng tiến tới kéo tay Thiều Nguyệt, không muốn tâm trạng của cô không tốt.
"Tiểu Cốt, có phải nàng trở thành Yêu thần cũng vì nó hay không?" Thiều Nguyệt quay đầu lại hỏi.
Hoa Thiên Cốt nhìn Trúc Nhiễm rồi gật đầu, Thiều Nguyệt biết để Hoa Thiên Cốt phá bỏ phong ấn thì nhất định phải chịu một đả kích khó chịu. Trong cơn nóng giận, cô một chưởng đánh bay Trúc Nhiễm, Trúc Nhiễm lộn mấy vòng trên không trung rồi nặng nề rơi xuống, miệng phun một bọc máu tươi, không đệ tử Man Hoang nào tới giúp y, dù sao y cũng đã để một đám đệ tử Man Hoang trở thành vật hy sinh rồi.
Thiều Nguyệt đến gần y, "Ban đầu, vì Hồng Hoang, ngươi hại chết Lưu Hạ, đến bây giờ vẫn chưa biết hối cải."
Trúc Nhiễm che ngực, cười vang, "Ha ha ha..." sau đó chỉ Thiều Nguyệt, "Chẳng lẽ lại phải giống như ngươi, lại cùng đồ đệ của mình..." y còn chưa dứt lời đã bị một luồng sức mạnh đánh trúng, thêm một lần nữa ngã xuống.
Hoa Thiên Cốt thu tay về, tức giận nói, "Ta không chấp nhận ai đó dám làm nhục sư tôn!" Trong lòng Hoa Thiên Cốt vẫn rất sợ nếu để người khác biết mối quan hệ của nàng với sư tôn thì nhất định sư tôn sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, phải gánh chịu hết những lời đồn nhảm bịa đặt.
Thiều Nguyệt tới bên cạnh Hoa Thiên Cốt, nắm lấy tay nàng, thản nhiên bảo, "Thế thì sao chứ, ta và Tiểu Cốt quang minh chính đại, đường đường chính chính, còn ngươi thì sao, ngay cả sự thật rằng ngươi yêu Lưu Hạ, ngươi cũng phủ nhận." Hoa Thiên Cốt thấy sư tôn nắm chặt tay mình thì mỉm cười vui vẻ, không có gì có thể hạnh phúc hơn việc sư tôn thừa nhận tình cảm giữa hai người ngay trước mặt kẻ khác.
"Không, ta không yêu Lưu Hạ, ta chỉ lợi dụng nàng ta, nàng ta chính là một con ngốc!" Trúc Nhiễm lớn tiếng phản bác.
"Vậy vết thương trước ngực ngươi là gì, ta biết rất rõ nó được tạo bởi nước hồ Tuyệt Tình, cho dù ngươi đã đắp lên nó vết thương của hồ Tham Lam, ta vẫn biết." Thiều Nguyệt nhìn Trúc Nhiễm.
Trúc Nhiễm vội kéo cao cổ áo, che kín vết thương, Thiều Nguyệt đưa tay bắn một tia lôi điện lên đỉnh đầu của y, "Mặc dù ngươi có quan hệ máu thịt với Nghiêm sư huynh, nhưng ngươi dám làm Tiểu Cốt bị thương, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Hoa Thiên Cốt giật mình nhìn Trúc Nhiễm, nàng không ngờ, Trúc Nhiễm lại là con trai Thế tôn?! Đúng lúc Thiều Nguyệt đang định thả tay thì mặt đất chợt chấn động, những đệ tử Man Hoang đứng không vừng liền té ngã.
"Sư tôn ơi!" Hoa Thiên Cốt vội đỡ lấy Thiều Nguyệt, sau đó ôm Thiều Nguyệt bay lên trời, nhưng cho dù đã ở trên không trung, họ vẫn bị lay động, Hoa Thiên Cốt không khỏi thắc mắc, "Chẳng lẽ cả Man Hoang đều bị chấn động sao? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Một đệ tử Man Hoang ở phía dưới chỉ tay lên kết giới, hét to, "Mau nhìn kìa, kết giới xuất hiện một lỗ hổng rồi!"
Bạch Tử Họa nhận ra tình huống này rồi, Sát Thiên Mạch và Đông Phương Úc Khanh đã hợp tác, mục đích của bọn họ là mở ra kết giới Man Hoang. Bạch Tử Họa tụ lực đẩy một cái, đánh văng thanh Phi Dạ đang giằng co với Đoạn Niệm. Chàng vừa đưa tay, Đoạn Niệm đã quay về với chàng, Bạch Tử Họa vội xoay người nâng kiếm xông về phía Đông Phương Úc Khanh, ngăn cản anh chàng tiếp tục làm phép.
Sao Sát Thiên Mạch có thể cho chàng được như ý, hắn chợt xuất hiện trước mặt Bạch Tử Họa, "Bạch Tử Họa! Hôm nay ngươi đừng hòng ngăn cản bọn ta!"
"Liệu các người có nghĩ đến hậu quả hay không?" Bạch Tử Họa nhíu mày.
"Hừ, mặc cho hậu quả là gì, ta chỉ cần Thiều Nguyệt và bé con quay trở lại!" Sát Thiên Mạch phất ống tay áo, kiên định đáp.
Bạch Tử Họa lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa, lại cùng giao chiến với Sát Thiên Mạch, chưa quá ba chiêu, đột nhiên trời đất rung chuyển, kết giới Man Hoang xuất hiện kẽ hở, từ từ tạo thành lỗ hổng.
Bạch Tử Họa thấy đã quá trễ đành phải thu tay lại, Sát Thiên Mạch với Đông Phương Úc Khanh cao hứng ngửa mặt nhìn lỗ hổng, những đệ tử các phái bên dưới cũng dừng tay, ngẩng đầu kinh ngạc.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt nhìn lỗ hổng trước mắt, nghi ngờ nhìn đối phương một cái, bỗng nhiên một bóng người lao vào trong lỗ hổng, Thiều Nguyệt cả kinh, hóa ra Trúc Nhiễm đang nhân cơ hội bỏ trốn, cô vội hét, "Còn muốn chạy!" Rồi vội vàng phi thân đuổi theo.
"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt mải mốt bám theo.
Đệ tử Man Hoang ở phía dưới vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, "Chúng ta có thể ra ngoài rồi, chúng ta đã có thể ra ngoài!"
Thiều Nguyệt lao ra khỏi kết giới Man Hoang, nhìn thấy bên dưới đông người đang nhìn lên, cô mới hốt hoảng, chợt một giọng nói quen thuộc vang tới, "Thiều Nguyệt!"
Thiều Nguyệt nhìn sang, Sát Thiên Mạch đang vui vẻ bay đến, sau đó nhìn Thiều Nguyệt khắp từ trên xuống dưới, Thiều Nguyệt bật cười, "Sát Thiên Mạch à, đã lâu không gặp."
Sát Thiên Mạch gật đầu, "Đúng đấy, ngươi thoạt trông có vẻ không ăn khổ nhiều lắm nhỉ." Sau đó hỏi, "Bé con đâu?"
"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt đuổi kịp, đến khi nàng thấy Sát Thiên Mạch mới vui mừng kéo ống tay áo của hắn, "Sát tỷ tỷ?"
Sát Thiên Mạch hơi im lặng chốc lát, hắn quan sát Hoa Thiên Cốt, toàn thân diện đồ đỏ, mái tóc phiêu bay, cơ thể tản ra loại khí mê hoặc lòng người, Sát Thiên Mạch mới gật đầu, "Bé con à, bé cứ như thế này thì rất tốt, tỷ tỷ rất thích, chúng ta cùng có phong độ của giới yêu ma!"
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, sau đó nhớ ra trên người mình đang có Hồng Hoang, nàng quay sang lo âu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt lại chỉ bật cười dịu dàng, nắm tay nàng, khích lệ nàng, sau đó nhìn Bạch Tử Họa đứng đằng sau Sát Thiên Mạch.
"Tiểu Nguyệt..." Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt bên cạnh Thiều Nguyệt, "Quả nhiên Hồng Hoang ở trên người còn bé."
"Sư huynh, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không bỏ rơi Tiểu Cốt." Ánh mắt Thiều Nguyệt lộ ra sự kiên định, Hoa Thiên Cốt không khỏi khẽ cong môi, cõi lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Bạch Tử Họa nhìn mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau thì vỡ lẽ, chàng xoay người, hơi bất đắc dĩ nói, "Tiểu Nguyệt, con đường hai người đi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại, muội đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Sư huynh, ta biết mà, nhưng nếu không cố gắng thử, thì sao biết được kết quả sau cùng chứ?" Thiều Nguyệt nắm chặt lấy bàn tay Hoa Thiên Cốt.
Bạch Tử Họa im lặng chốc lát, nhớ tới ban đầu tất cả mọi người đều muốn chàng giết kiếp sinh tử của mình, chỉ riêng mình Thiều Nguyệt ngăn chàng lại, cô sẽ luôn đi một con đường mà người khác không tài nào tưởng tượng nổi, lần này chàng có nên tin cô không? Nhưng thân là Chưởng môn, trách nhiệm không cho phép chàng làm như vậy, chàng phải cho thiên hạ một câu trả lời.
Thiều Nguyệt thấy Bạch Tử Họa phi thân xuống bèn nghiêng đầu nói với Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cùng đi xuống nhé."
"Vâng!" Hoa Thiên Cốt gật đầu nặng nề, "Chỉ cần có sư tôn ở bên, Tiểu Cốt không sợ!"
"Còn cả Sát Thiên Mạch ta nữa," Từ đoạn đối thoại ban nãy, Sát Thiên Mạch đã biết Hoa Thiên Cốt mang trên mình Hồng Hoang, nhất định rồi cũng sẽ là đối tượng truy kích của mọi người, còn Thiều Nguyệt thì chắc chắn sẽ bảo hộ Hoa Thiên Cốt, cổ tay hắn khẽ chuyển, đưa Phi Dạ về sau lưng, "Ta mãi mãi sẽ đứng ở bên phía của hai người."
Hoa Thiên Cốt nghe xong rất vui vẻ, nàng với Thiều Nguyệt nhìn nhau bật cười, sau đó hạ xuống, dù trước mắt có phải đối diện với chuyện gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không bao giờ buông tay sư tôn ra.
--- ------ ---------
Hoa Thiên Cốt tiến lên, "Các người không cần phải như vậy, mau nói, đâu là nơi kết giới yếu nhất?" Nàng vẫn không quen thấy có một đám người quỳ về phía nàng.
Một đệ tử đứng dậy, khom người đáp, "Thần tôn, mời!"
Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu mỉm cười với nàng, cùng sánh vai đi chung với Hoa Thiên Cốt, thú Ngâm Nga đi đằng sau, những đệ tử Man Hoang khác có chút sợ hãi nên giữ khoảng cách với nó, chỉ có duy một đệ tử đi đằng trước để dẫn đường.
Đến nơi đó rồi, đệ tử dẫn đường nói, "Thần tôn, chính là chỗ này."
Thiều Nguyệt nhận thấy nơi này khá quen, không phải là nơi lúc đầu mình đến khi mới bước vào hay sao? Vị đệ tử kia tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, chắp tay, "Xin mời Thần tôn!"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, đang chuẩn bị tiến tới thì đột nhiên lại bị Thiều Nguyệt ngăn cản, Thiều Nguyệt nhìn đám đệ tử Man Hoang, ánh mắt thoáng lạnh, "Các người muốn rời khỏi Man Hoang thì phải đáp ứng một điều kiện của ta."
"Tiên tôn cứ việc nói, chỉ cần có thể ra khỏi Man Hoang, bảo chúng ta làm gì, chúng ta cũng đồng ý!" Đệ tử dẫn đường trả lời.
"Đúng đấy, đúng đấy..." Những đệ tử Man Hoang khác cũng phụ họa.
"Tốt lắm," Thiều Nguyệt lại gần bọn họ, "Ban đầu vì sao các người lại phải vào Man Hoang, hẳn trong lòng các người tự hiểu rõ, một khi đã rời khỏi Man Hoang, không cho phép các người được làm những việc nhẫn tâm, không có nhân tính nữa, phải luôn giữ thiện niệm trong tim, không gây nguy hại cho thế gian."
Đệ tử Man Hoang rỉ tai nhau thì thầm một phen, sau đó đồng loạt đồng thanh, "Dạ vâng, hết thảy đều nghe theo Tiên tôn!"
Thiều Nguyệt vẫn không yên lòng, cô vung tay lên trời, một luồng sấm sét tụ tập trên không trung, sau đó phân tán thành từng tia sét nhỏ, chia vào từng cơ thể của mỗi đệ tử Man Hoang, hoặc trên cánh tay, hoặc trên cổ, hoặc trước ngực, mỗi người đều xuất hiện một tia chớp nho nhỏ màu bạc, đệ tử Man Hoang không ai hiểu gì nhìn ký hiệu trên người mình.
"Đừng nên coi thường tia chớp nhỏ này, nó sẽ giám sát các người, chỉ cần các người nảy sinh tà niệm, tia chớp sẽ cho các người cảm giác điện giật thống khổ để cảnh cáo, nếu không biết hối cải thì hậu quả..." Thiều Nguyệt uy hiếp nhìn xung quanh một vòng, đám để tử không khỏi nuốt nước miếng.
Hoa Thiên Cốt tới bên cạnh Thiều Nguyệt, "Vẫn là sư tôn chu đáo."
Thiều Nguyệt gật đầu, "Chúng ta đi thôi." Hoa Thiên Cốt gật đầu, xoay người bay lên, Thiều Nguyệt cũng bám theo tới bên nàng, hai người cùng thi triển pháp lực, đệ tử Man Hoang bên dưới vội xếp thành một vòng, tĩnh tọa dưới đất, nín thở ngưng thần.
Hoa Thiên Cốt sử dụng Hồng Hoang, Thiều Nguyệt ở bên phụ trợ nàng, bấy giờ, dưới lớp nham thạch cách đó không xa, một bóng người thoáng hiện, một kẻ trong đám đệ tử Man Hoang trông thấy chỉ khẽ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ẩn ý cho những đệ tử khác, đám đệ tử sau khi nhận chỉ thị bắt đầu dang rộng hai tay, nắm lấy bàn tay của hai người ngồi bên.
Trên đỉnh đầu bọn họ, Hoa Thiên Cốt đang dùng Hồng Hoang để va chạm với kết giới Man Hoang, dư quang của Hồng Hoang tản xuống, chiếu rọi lên người bọn họ, dần dà có một thứ gì đó của bọn họ như đang bị hút đi, song không ai phát giác, chỉ mình Trúc Nhiễm nấp sau tảng đá đắc ý theo dõi hết thảy.
Thiều Nguyệt đánh mắt nhìn xuống, bắt gặp những đệ tử Man Hoang đang lần lượt gục ngã, còn những người bên cạnh họ dáng vẻ trông lại mờ mịt. Cô vội bay xuống, kiểm tra hô hấp của những người đã ngã, phát hiện ra bọn họ chết cả rồi, cô lớn tiếng chất vấn những đệ tử bên cạnh, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một đệ tử hoảng sợ lắc đầu, "Ta không biết, y không nói sẽ xảy ra chuyện này, y chỉ bảo chúng ta sẽ an toàn rời khỏi đây!"
Thiều Nguyệt tỏ ra nghiêm trọng, "Nói rõ ràng xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Y bảo... chỉ cần chúng ta tạo thành vòng tròn bên dưới Hồng Hoang, thời điểm Thần tôn chống lại kết giới Man Hoang, để cho Hồng Hoang bao trùm lên chúng ta thì có thể gia tăng thêm công lực cho Thần tôn, phá vỡ kết giới của Man Hoang."
Thiều Nguyệt nhìn kĩ những đệ tử Man Hoang đã chết, "Bởi vì sinh mệnh khô kiệt nên bọn họ mới chết, thế thì căn bản các người chỉ là vật cúng tế." Dứt lời, Thiều Nguyệt nhanh chóng bay đến bên Hoa Thiên Cốt, đè cánh tay đang làm phép của nàng xuống, "Tiểu Cốt à, dừng tay lại, nàng nhìn một chút..."
Hoa Thiên Cốt thấy kết giới Man Hoang đã xuất hiện một khe hở nhỏ thì thầm nhủ có hy vọng rồi. Song Thiều Nguyệt lại ngăn cản nàng, nghe xong lời của cô, nàng nhìn xuống dưới, giật mình, "Sao lại có thể như vậy?" Thế là nàng mải mốt thu hồi Hồng Hoang, cùng Thiều Nguyệt bay xuống đất.
Sau tảng nham thạch, Trúc Nhiễm oán hận đấm một đấm vào vách đá, "Chỉ thiếu một chút nữa thôi là được, đáng chết!"
Thiều Nguyệt nghe được động tĩnh bèn đánh một luồng tiên lực tới, khối nham thạch bể tan tành trong nháy mắt, Trúc Nhiễm cả kinh vội xoay người bỏ chạy, Thiều Nguyệt sao lại chịu bỏ qua cho y, cô đánh một chưởng vào hư không, Trúc Nhiễm thụt lùi lại, ngã dưới chân Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt trông thấy Trúc Nhiễm bèn cau mày, "Là con?"
Trên quảng trường Trường Lưu, đại chiến giữa tiên phái và các đại yêu ma giới đang nổ ra, còn trên không trung, Sát Thiên Mạch nhất thời cũng chưa phân thắng bại với Bạch Tử Họa, chợt Bạch Tử Họa cảm thấy có chút kỳ lạ, Sát Thiên Mạch tựa hồ không còn giống trước đây, không còn đằng đằng sát khí hay đòi đua tranh cao thấp với chàng nữa, giờ đây hắn chỉ vòng vo, không ngừng loay hoay xoay đều.
Đúng lúc Bạch Tử Họa đang cảm thấy sai sai, Sát Thiên Mạch dừng lại, để thanh Phi Dạ lơ lửng trước mặt mình, sau đó lấy hai tay truyền ma lực lên thân kiếm, Phi Dạ lập tức xông đến, Bạch Tử Họa không kịp nghĩ nhiều, mải mốt đưa tay đẩy, Đoạn Niệm cũng bay ra, va chạm với Phi Dạ, hai mũi kiếm hướng về nhau, song phương tạo thế cưa kèo.
Bấy giờ, Đông Phương Úc Khanh đột nhiên xuất hiện, chia ra bốn hướng đông, tây, nam, bắc ném đi một cục đá, thiết lập một pháp trận, bọc lại toàn bộ những ai đang có mặt tại đây. Một luồng ánh sáng vàng xông thẳng lên nền trời, những người trong trận pháp cũng bị hút theo nó.
Trên sa mạc tại Man hoang, Trúc Nhiễm nằm dưới đất, đám đệ tử Man Hoang đứng xung quanh chỉ về phía y, nói với Thiều Nguyệt, "Tiên tôn, là y đó, là người đã nói cho chúng ta phương pháp này!"
Thiều Nguyệt đưa mắt nhìn Trúc Nhiễm, "Con đã làm gì Tiểu Cốt vậy?"
"Sư tôn?" Hoa Thiên Cốt cảm thấy Thiều Nguyệt đang tức giận, nàng tiến tới kéo tay Thiều Nguyệt, không muốn tâm trạng của cô không tốt.
"Tiểu Cốt, có phải nàng trở thành Yêu thần cũng vì nó hay không?" Thiều Nguyệt quay đầu lại hỏi.
Hoa Thiên Cốt nhìn Trúc Nhiễm rồi gật đầu, Thiều Nguyệt biết để Hoa Thiên Cốt phá bỏ phong ấn thì nhất định phải chịu một đả kích khó chịu. Trong cơn nóng giận, cô một chưởng đánh bay Trúc Nhiễm, Trúc Nhiễm lộn mấy vòng trên không trung rồi nặng nề rơi xuống, miệng phun một bọc máu tươi, không đệ tử Man Hoang nào tới giúp y, dù sao y cũng đã để một đám đệ tử Man Hoang trở thành vật hy sinh rồi.
Thiều Nguyệt đến gần y, "Ban đầu, vì Hồng Hoang, ngươi hại chết Lưu Hạ, đến bây giờ vẫn chưa biết hối cải."
Trúc Nhiễm che ngực, cười vang, "Ha ha ha..." sau đó chỉ Thiều Nguyệt, "Chẳng lẽ lại phải giống như ngươi, lại cùng đồ đệ của mình..." y còn chưa dứt lời đã bị một luồng sức mạnh đánh trúng, thêm một lần nữa ngã xuống.
Hoa Thiên Cốt thu tay về, tức giận nói, "Ta không chấp nhận ai đó dám làm nhục sư tôn!" Trong lòng Hoa Thiên Cốt vẫn rất sợ nếu để người khác biết mối quan hệ của nàng với sư tôn thì nhất định sư tôn sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, phải gánh chịu hết những lời đồn nhảm bịa đặt.
Thiều Nguyệt tới bên cạnh Hoa Thiên Cốt, nắm lấy tay nàng, thản nhiên bảo, "Thế thì sao chứ, ta và Tiểu Cốt quang minh chính đại, đường đường chính chính, còn ngươi thì sao, ngay cả sự thật rằng ngươi yêu Lưu Hạ, ngươi cũng phủ nhận." Hoa Thiên Cốt thấy sư tôn nắm chặt tay mình thì mỉm cười vui vẻ, không có gì có thể hạnh phúc hơn việc sư tôn thừa nhận tình cảm giữa hai người ngay trước mặt kẻ khác.
"Không, ta không yêu Lưu Hạ, ta chỉ lợi dụng nàng ta, nàng ta chính là một con ngốc!" Trúc Nhiễm lớn tiếng phản bác.
"Vậy vết thương trước ngực ngươi là gì, ta biết rất rõ nó được tạo bởi nước hồ Tuyệt Tình, cho dù ngươi đã đắp lên nó vết thương của hồ Tham Lam, ta vẫn biết." Thiều Nguyệt nhìn Trúc Nhiễm.
Trúc Nhiễm vội kéo cao cổ áo, che kín vết thương, Thiều Nguyệt đưa tay bắn một tia lôi điện lên đỉnh đầu của y, "Mặc dù ngươi có quan hệ máu thịt với Nghiêm sư huynh, nhưng ngươi dám làm Tiểu Cốt bị thương, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Hoa Thiên Cốt giật mình nhìn Trúc Nhiễm, nàng không ngờ, Trúc Nhiễm lại là con trai Thế tôn?! Đúng lúc Thiều Nguyệt đang định thả tay thì mặt đất chợt chấn động, những đệ tử Man Hoang đứng không vừng liền té ngã.
"Sư tôn ơi!" Hoa Thiên Cốt vội đỡ lấy Thiều Nguyệt, sau đó ôm Thiều Nguyệt bay lên trời, nhưng cho dù đã ở trên không trung, họ vẫn bị lay động, Hoa Thiên Cốt không khỏi thắc mắc, "Chẳng lẽ cả Man Hoang đều bị chấn động sao? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Một đệ tử Man Hoang ở phía dưới chỉ tay lên kết giới, hét to, "Mau nhìn kìa, kết giới xuất hiện một lỗ hổng rồi!"
Bạch Tử Họa nhận ra tình huống này rồi, Sát Thiên Mạch và Đông Phương Úc Khanh đã hợp tác, mục đích của bọn họ là mở ra kết giới Man Hoang. Bạch Tử Họa tụ lực đẩy một cái, đánh văng thanh Phi Dạ đang giằng co với Đoạn Niệm. Chàng vừa đưa tay, Đoạn Niệm đã quay về với chàng, Bạch Tử Họa vội xoay người nâng kiếm xông về phía Đông Phương Úc Khanh, ngăn cản anh chàng tiếp tục làm phép.
Sao Sát Thiên Mạch có thể cho chàng được như ý, hắn chợt xuất hiện trước mặt Bạch Tử Họa, "Bạch Tử Họa! Hôm nay ngươi đừng hòng ngăn cản bọn ta!"
"Liệu các người có nghĩ đến hậu quả hay không?" Bạch Tử Họa nhíu mày.
"Hừ, mặc cho hậu quả là gì, ta chỉ cần Thiều Nguyệt và bé con quay trở lại!" Sát Thiên Mạch phất ống tay áo, kiên định đáp.
Bạch Tử Họa lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa, lại cùng giao chiến với Sát Thiên Mạch, chưa quá ba chiêu, đột nhiên trời đất rung chuyển, kết giới Man Hoang xuất hiện kẽ hở, từ từ tạo thành lỗ hổng.
Bạch Tử Họa thấy đã quá trễ đành phải thu tay lại, Sát Thiên Mạch với Đông Phương Úc Khanh cao hứng ngửa mặt nhìn lỗ hổng, những đệ tử các phái bên dưới cũng dừng tay, ngẩng đầu kinh ngạc.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt nhìn lỗ hổng trước mắt, nghi ngờ nhìn đối phương một cái, bỗng nhiên một bóng người lao vào trong lỗ hổng, Thiều Nguyệt cả kinh, hóa ra Trúc Nhiễm đang nhân cơ hội bỏ trốn, cô vội hét, "Còn muốn chạy!" Rồi vội vàng phi thân đuổi theo.
"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt mải mốt bám theo.
Đệ tử Man Hoang ở phía dưới vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, "Chúng ta có thể ra ngoài rồi, chúng ta đã có thể ra ngoài!"
Thiều Nguyệt lao ra khỏi kết giới Man Hoang, nhìn thấy bên dưới đông người đang nhìn lên, cô mới hốt hoảng, chợt một giọng nói quen thuộc vang tới, "Thiều Nguyệt!"
Thiều Nguyệt nhìn sang, Sát Thiên Mạch đang vui vẻ bay đến, sau đó nhìn Thiều Nguyệt khắp từ trên xuống dưới, Thiều Nguyệt bật cười, "Sát Thiên Mạch à, đã lâu không gặp."
Sát Thiên Mạch gật đầu, "Đúng đấy, ngươi thoạt trông có vẻ không ăn khổ nhiều lắm nhỉ." Sau đó hỏi, "Bé con đâu?"
"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt đuổi kịp, đến khi nàng thấy Sát Thiên Mạch mới vui mừng kéo ống tay áo của hắn, "Sát tỷ tỷ?"
Sát Thiên Mạch hơi im lặng chốc lát, hắn quan sát Hoa Thiên Cốt, toàn thân diện đồ đỏ, mái tóc phiêu bay, cơ thể tản ra loại khí mê hoặc lòng người, Sát Thiên Mạch mới gật đầu, "Bé con à, bé cứ như thế này thì rất tốt, tỷ tỷ rất thích, chúng ta cùng có phong độ của giới yêu ma!"
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, sau đó nhớ ra trên người mình đang có Hồng Hoang, nàng quay sang lo âu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt lại chỉ bật cười dịu dàng, nắm tay nàng, khích lệ nàng, sau đó nhìn Bạch Tử Họa đứng đằng sau Sát Thiên Mạch.
"Tiểu Nguyệt..." Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt bên cạnh Thiều Nguyệt, "Quả nhiên Hồng Hoang ở trên người còn bé."
"Sư huynh, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không bỏ rơi Tiểu Cốt." Ánh mắt Thiều Nguyệt lộ ra sự kiên định, Hoa Thiên Cốt không khỏi khẽ cong môi, cõi lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Bạch Tử Họa nhìn mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau thì vỡ lẽ, chàng xoay người, hơi bất đắc dĩ nói, "Tiểu Nguyệt, con đường hai người đi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại, muội đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Sư huynh, ta biết mà, nhưng nếu không cố gắng thử, thì sao biết được kết quả sau cùng chứ?" Thiều Nguyệt nắm chặt lấy bàn tay Hoa Thiên Cốt.
Bạch Tử Họa im lặng chốc lát, nhớ tới ban đầu tất cả mọi người đều muốn chàng giết kiếp sinh tử của mình, chỉ riêng mình Thiều Nguyệt ngăn chàng lại, cô sẽ luôn đi một con đường mà người khác không tài nào tưởng tượng nổi, lần này chàng có nên tin cô không? Nhưng thân là Chưởng môn, trách nhiệm không cho phép chàng làm như vậy, chàng phải cho thiên hạ một câu trả lời.
Thiều Nguyệt thấy Bạch Tử Họa phi thân xuống bèn nghiêng đầu nói với Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cùng đi xuống nhé."
"Vâng!" Hoa Thiên Cốt gật đầu nặng nề, "Chỉ cần có sư tôn ở bên, Tiểu Cốt không sợ!"
"Còn cả Sát Thiên Mạch ta nữa," Từ đoạn đối thoại ban nãy, Sát Thiên Mạch đã biết Hoa Thiên Cốt mang trên mình Hồng Hoang, nhất định rồi cũng sẽ là đối tượng truy kích của mọi người, còn Thiều Nguyệt thì chắc chắn sẽ bảo hộ Hoa Thiên Cốt, cổ tay hắn khẽ chuyển, đưa Phi Dạ về sau lưng, "Ta mãi mãi sẽ đứng ở bên phía của hai người."
Hoa Thiên Cốt nghe xong rất vui vẻ, nàng với Thiều Nguyệt nhìn nhau bật cười, sau đó hạ xuống, dù trước mắt có phải đối diện với chuyện gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không bao giờ buông tay sư tôn ra.
--- ------ ---------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook