Bao Dưỡng Chuyện Nhỏ Này
-
Chương 17
Quý Thi bắt đầu càng ngày càng tặng tôi nhiều quà, mời tôi đi ăn cũng không còn là hắn mời khách tôi thanh toán nữa, tôi giả vờ thật cao hứng nhận quà của hắn, rồi bảo hắn đừng tặng nữa.
“Tại sao?” Quý Thi đập tay lái hỏi.
Tôi không biết nói thế nào: “Tặng nữa em sẽ trụy tim mất.”
Quý Thi suýt cười gục trên tay lái: “Cưng trụy tim cho anh xem nào!”
“…” Nếu hắn không phải là kim chủ thì tôi đã sớm ấn xuống đất tẩn cho một trận.
Quý Thi lại dẫn tôi đi mua quần áo, hắn thực sự là không thấy tôi phát bệnh thì không chịu bỏ qua mà. Tôi chỉ đành làm bộ không thích những trang phục này, nhưng trong lòng thì rỉ máu, đều là đồ xa xỉ mà tôi chỉ dám đứng nhìn ao ước từ bên ngoài tủ kính đó nhé.
Quý Thi cầm một bộ âu phục hưu nhàn* màu đen ướm vào vai tôi, liếc tôi qua kính râm: “Sao còn chưa phát bệnh?”
(*) Âu phục thường được mặc khi đi chơi, những khoảng thời gian nhàn rỗi không phải làm việc. Thực sự mình không nghĩ ra từ thuần Việt nào để thay thế ;;;___;;;
Tôi không để ý tới hắn, cũng không nhìn bộ âu phục hưu nhàn phiên bản giới hạn có chất vải màu đen mờ, nhìn qua vừa quý tộc vừa khiêm tốn hoa lệ này.
Quý Thi lại chọn cà vạt rồi ướm vào cổ tôi, dưới kính râm nhìn sắc mặt tôi: “Sao còn chưa phát bệnh?”
Tôi không để ý tới hắn, chỉ nhìn hắn đi tới đi lui chọn lựa trang phục trong cửa hàng.
Quý Thi chọn rất lâu, cả người tôi treo đầy quần áo đủ màu sắc, giá trị con người chí ít cũng tăng lên hai lần. Cuối cùng Quý Thi bỏ cuộc, hắn đi tới trước mặt tôi, trên dưới quan sát tôi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Bỗng nhiên cau mày, “Bị tiểu tiện nhân nào bắt nạt?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Em không thích mấy thương hiệu này.” Vớ vẩn, ai mà không thích chứ, chỉ có tôi đây bị ái tình làm váng đầu mới có thể nói ra lời dối trá khinh thường thế này.
“Vậy cưng thích hãng nào?” Quý Thi hỏi.
Tôi nhìn hắn mang kính râm, giơ tay tháo kính, nhìn vào mắt hắn: “Quần jean trẻ em.”
Quý Thi ngồi xổm xuống.
Tôi thấy hắn ngồi chồm hỗm trước mặt tôi vùi đầu cười không ngừng, tay chân dài như mèo sói đồ sộ, chỉ tiếc loài động vật như mèo sói này tôi trèo cao không nổi. Nó nhất định là tạo vật trong truyền thuyết.
***
Thế nhưng Quý Thi cũng không mua cho tôi quần jean trẻ em, lúc lái xe trở về hắn hiếm khi an tĩnh, dường như đang gắng sức suy nghĩ, hắn là dân mù đường, có lúc còn phải để tôi chỉ đường, ví như hiện tại, kẻ hai lạng não kia bận bịu dùng vào việc khác.
4MATIC 4WD lái vào gara, lúc ngừng lại Quý Thi quay đầu nói với tôi: “Anh biết rồi. Cho anh chút thời gian, cục cưng ~”
Chờ đã, đây là ý gì? Tim tôi như cánh diều rơi xuống đất lại bị gió thổi lên, cộng thêm biểu tình lúc Quý Thi nói lời này đặc biệt trịnh trọng, dáng vẻ đặc biệt tổng tài, tôi không thể không suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng nghĩ chẳng lẽ cuối cùng chúng tôi cũng thần giao cách cảm?
***
Đã mấy ngày Quý Thi không liên lạc với tôi, trong khoảng thời gian này công ty lại sắp xếp mấy cái thông cáo không lớn không nhỏ, aiii, công việc của nhóm idol hầu như không có nội dung nghiêm chỉnh, tuy tôi thường thổ tào Quý Thi không làm việc đàng hoàng, nhưng tốt xấu gì hắn còn ca hát viết lời, còn chúng tôi hầu như chỉ đứng nơi này rồi lại đứng nơi kia, mỗi ngày đều như dịch chuyển tức thời, đứng trên sân khấu đơn thuần bán mặt bán dáng người, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.
Một lần tham gia tiết mục nọ, có MC so sánh khuôn mặt của chúng tôi với một số tiền bối trong giới giải trí, vậy mà nói trông tôi giống một cậu chàng đang hot, nói tới Pean thì bỗng nhiên nói Pean trông giống Quý Thi. Có lầm gì không vậy, giống ở đâu? Tuy đều là bình hoa, thế nhưng Quý Thi đẹp sống động hơn nhiều nhé? Pean tuy cũng đẹp, thận trọng hơn Quý Thi, nhưng nhìn trái nhìn phải thì vẫn kém xa mèo sói. Tôi đoán nội tâm Pean khẳng định cũng không thoải mái, nhưng gã vẫn cười: “Thật ạ? Chưa từng có ai nói vậy hết.”
Tôi cảm thấy sai sai, lúc hắn nói câu này hình như còn thật tình vui vẻ, nếu không cần gì nói câu sau? Tôi lại nhìn kỹ hai mắt gã, phát hiện hình dáng khuôn mặt và mũi gã quả thật hơi giống Quý Thi.
Không đúng, nhất định là do tôi quá nhớ mèo sói, tôi lại nhìn KK ở bên cạnh, cảm thấy vành tai KK cũng rất giống Quý Thi. Quả nhiên yêu đương vào chẳng những làm giảm IQ, ngay cả mắt cũng tèm nhem.
***
Mãi một tuần sau, lúc tôi đang gội đầu thì chuông cửa vang lên.
Tôi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, vãi chưởng một đôi mắt to như Bambi đang áp sát vào mắt mèo! Hù chết anh đây!
Tôi tức giận kéo cửa ra, quả nhiên là Quý Thi, hắn lùi đầu về sau, như tổng tài chỉ tay vào tôi, trầm giọng: “Bảo bối, nhớ anh không?”
Tôi vội kéo hắn vào trong, sau khi vào nhà Quý Thi thấy bức tường gương sát đất lại càng hoảng sợ: “Hóa ra là gương! Anh đã nói sao lại có hai người!”
Chủ cho thuê nhà này không phải là anh sao? Nhưng nhìn ra được hôm nay tâm trạng của hắn không tệ.
Quý Thi chỉ tôi và hắn trong gương, nghiêm túc nói: “Anh muốn xem người này hôn người kia.”
Bảo tôi hôn tôi còn có thể không hôn sao?
Quý Thi nhìn cẩu nam nam hôn nhau trong gương, rất hài lòng.
***
Quý Thi nói muốn dẫn tôi đi ăn, tôi không nghi ngờ gì, tiêu sái đi cùng hắn, vậy mà trên bàn cơm có người thứ ba.
Không phải là ai khác, chính là nhà sản xuất bộ phim thần tượng cho Quý Thi debut trước đây – Vương Khiết.
Tôi ngớ người, đứng trước bàn ăn, Quý Thi lén vỗ tôi một cái, tôi mới vội vã khom lưng: “Chào chị Vương!”
Vương Khiết cười, quan sát tôi, bảo chúng tôi ngồi xuống.
Chị Vương Khiết tuổi tác cũng không lớn, ngoài bốn mươi, nhìn qua như hơn ba mươi, mặc dù không tính là mỹ nữ, nhưng rất dễ nhìn, cũng bình dị dễ gần. Lại nhớ tới ngày đó Quý Thi nói muốn nâng tôi nổi tiếng, tôi đã âm thầm đoán được ý hắn, thì ra cái ngày nói cho hắn thêm thời gian trong gara, là chuyện này…
Tôi rất sợ hắn vừa mở miệng là nhét tôi vào đoàn phim nào đó, nhưng may mắn là, bữa cơm này chỉ là một bữa ăn bình thường, Quý Thi giới thiệu tôi là bạn hắn, nhưng với đạo hạnh của chị Vương Khiết, tôi đoán chị như Mao Trạch Đông đã sớm nhìn thấu tất cả, khoảng thời gian dùng bữa tôi đều rất lo lắng.
Ăn cơm xong Quý Thi ngâm nga mấy ca khúc thiếu nhi đi xuống gara, tôi theo sau hắn, không biết nên nói gì.
“Chị ấy sắp quay một bộ phim thần tượng, anh đề cử cưng diễn vai nam hai.” Sau khi lên xe, Quý Thi nói với tôi.
Tôi biết tôi nên vui vẻ cho hắn xem, nhưng tâm trạng của tôi bây giờ phức tạp y như giả thuyết Goldbach*: “Em không biết đóng phim.”
(*) Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690-1764) nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu dài và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung.
“Phim thần tượng không cần bao nhiêu diễn xuất, cưng xem anh bình hoa thế này còn diễn được, cưng nhất định có thể diễn!”
“Ngoại hình của em không phù hợp với tiêu chuẩn phim thần tượng.” Tôi nói, “Em không đủ tuấn mỹ.”
“Yên tâm, anh nghe ngóng rồi, vai nam chính là Đặng Minh Phi, không đẹp bằng cưng ~~”
Thật sự cho rằng tôi không biết Đặng Minh Phi là ai hả, người ta là đại diễn viên nổi tiếng nhất trong lứa này, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, thẩm mỹ như anh đời này cũng chỉ có thể bao dưỡng bao dưỡng em thôi.
Quý Thi chớp chớp mắt với tôi, vẫn là mật đường trong mắt tôi, nhưng lại thêm chút đau xót.
Tôi bối rối, vừa không muốn nhận tình của hắn, muốn tránh xa loại quan hệ kim chủ và bao dưỡng, nhưng mặt khác, tôi cũng không muốn lãng phí tấm lòng của hắn.
“Anh là kim chủ của em, anh muốn nâng em nổi tiếng sao?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên, đó không phải là việc của kim chủ sao.”
“Hot đến mức nào?”
Quý Thi ngẫm nghĩ: “Tối thiểu weibo có lượng follow bằng một nửa của anh.”
Weibo của Quý Thi có hơn 30 triệu follow, tôi gật đầu, tạm thời nghe theo hắn vậy, nỗ lực rồi không hot được thì thôi, vạn nhất không cẩn thận hot quá lại phải xóa bớt follow.
Không thể làm người yêu, thì cả đời làm kim chủ của bảo bối.
Tôi nhìn gò má của Quý Thi trên cửa kính xe, nghĩ tới lúc chúng tôi đều biến thành lão minh tinh và lão idol, tôi vẫn chưa hot, Quý Thi không nhịn được cùng tôi cắt đứt, tôi có thể lấy follow trên weibo của hắn làm hắn nghẹn, đã nói một nửa follow cơ mà?! Anh là đồ kim chủ vô dụng!
Haha, cảm giác cũng không tệ.
“Tại sao?” Quý Thi đập tay lái hỏi.
Tôi không biết nói thế nào: “Tặng nữa em sẽ trụy tim mất.”
Quý Thi suýt cười gục trên tay lái: “Cưng trụy tim cho anh xem nào!”
“…” Nếu hắn không phải là kim chủ thì tôi đã sớm ấn xuống đất tẩn cho một trận.
Quý Thi lại dẫn tôi đi mua quần áo, hắn thực sự là không thấy tôi phát bệnh thì không chịu bỏ qua mà. Tôi chỉ đành làm bộ không thích những trang phục này, nhưng trong lòng thì rỉ máu, đều là đồ xa xỉ mà tôi chỉ dám đứng nhìn ao ước từ bên ngoài tủ kính đó nhé.
Quý Thi cầm một bộ âu phục hưu nhàn* màu đen ướm vào vai tôi, liếc tôi qua kính râm: “Sao còn chưa phát bệnh?”
(*) Âu phục thường được mặc khi đi chơi, những khoảng thời gian nhàn rỗi không phải làm việc. Thực sự mình không nghĩ ra từ thuần Việt nào để thay thế ;;;___;;;
Tôi không để ý tới hắn, cũng không nhìn bộ âu phục hưu nhàn phiên bản giới hạn có chất vải màu đen mờ, nhìn qua vừa quý tộc vừa khiêm tốn hoa lệ này.
Quý Thi lại chọn cà vạt rồi ướm vào cổ tôi, dưới kính râm nhìn sắc mặt tôi: “Sao còn chưa phát bệnh?”
Tôi không để ý tới hắn, chỉ nhìn hắn đi tới đi lui chọn lựa trang phục trong cửa hàng.
Quý Thi chọn rất lâu, cả người tôi treo đầy quần áo đủ màu sắc, giá trị con người chí ít cũng tăng lên hai lần. Cuối cùng Quý Thi bỏ cuộc, hắn đi tới trước mặt tôi, trên dưới quan sát tôi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Bỗng nhiên cau mày, “Bị tiểu tiện nhân nào bắt nạt?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Em không thích mấy thương hiệu này.” Vớ vẩn, ai mà không thích chứ, chỉ có tôi đây bị ái tình làm váng đầu mới có thể nói ra lời dối trá khinh thường thế này.
“Vậy cưng thích hãng nào?” Quý Thi hỏi.
Tôi nhìn hắn mang kính râm, giơ tay tháo kính, nhìn vào mắt hắn: “Quần jean trẻ em.”
Quý Thi ngồi xổm xuống.
Tôi thấy hắn ngồi chồm hỗm trước mặt tôi vùi đầu cười không ngừng, tay chân dài như mèo sói đồ sộ, chỉ tiếc loài động vật như mèo sói này tôi trèo cao không nổi. Nó nhất định là tạo vật trong truyền thuyết.
***
Thế nhưng Quý Thi cũng không mua cho tôi quần jean trẻ em, lúc lái xe trở về hắn hiếm khi an tĩnh, dường như đang gắng sức suy nghĩ, hắn là dân mù đường, có lúc còn phải để tôi chỉ đường, ví như hiện tại, kẻ hai lạng não kia bận bịu dùng vào việc khác.
4MATIC 4WD lái vào gara, lúc ngừng lại Quý Thi quay đầu nói với tôi: “Anh biết rồi. Cho anh chút thời gian, cục cưng ~”
Chờ đã, đây là ý gì? Tim tôi như cánh diều rơi xuống đất lại bị gió thổi lên, cộng thêm biểu tình lúc Quý Thi nói lời này đặc biệt trịnh trọng, dáng vẻ đặc biệt tổng tài, tôi không thể không suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng nghĩ chẳng lẽ cuối cùng chúng tôi cũng thần giao cách cảm?
***
Đã mấy ngày Quý Thi không liên lạc với tôi, trong khoảng thời gian này công ty lại sắp xếp mấy cái thông cáo không lớn không nhỏ, aiii, công việc của nhóm idol hầu như không có nội dung nghiêm chỉnh, tuy tôi thường thổ tào Quý Thi không làm việc đàng hoàng, nhưng tốt xấu gì hắn còn ca hát viết lời, còn chúng tôi hầu như chỉ đứng nơi này rồi lại đứng nơi kia, mỗi ngày đều như dịch chuyển tức thời, đứng trên sân khấu đơn thuần bán mặt bán dáng người, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.
Một lần tham gia tiết mục nọ, có MC so sánh khuôn mặt của chúng tôi với một số tiền bối trong giới giải trí, vậy mà nói trông tôi giống một cậu chàng đang hot, nói tới Pean thì bỗng nhiên nói Pean trông giống Quý Thi. Có lầm gì không vậy, giống ở đâu? Tuy đều là bình hoa, thế nhưng Quý Thi đẹp sống động hơn nhiều nhé? Pean tuy cũng đẹp, thận trọng hơn Quý Thi, nhưng nhìn trái nhìn phải thì vẫn kém xa mèo sói. Tôi đoán nội tâm Pean khẳng định cũng không thoải mái, nhưng gã vẫn cười: “Thật ạ? Chưa từng có ai nói vậy hết.”
Tôi cảm thấy sai sai, lúc hắn nói câu này hình như còn thật tình vui vẻ, nếu không cần gì nói câu sau? Tôi lại nhìn kỹ hai mắt gã, phát hiện hình dáng khuôn mặt và mũi gã quả thật hơi giống Quý Thi.
Không đúng, nhất định là do tôi quá nhớ mèo sói, tôi lại nhìn KK ở bên cạnh, cảm thấy vành tai KK cũng rất giống Quý Thi. Quả nhiên yêu đương vào chẳng những làm giảm IQ, ngay cả mắt cũng tèm nhem.
***
Mãi một tuần sau, lúc tôi đang gội đầu thì chuông cửa vang lên.
Tôi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, vãi chưởng một đôi mắt to như Bambi đang áp sát vào mắt mèo! Hù chết anh đây!
Tôi tức giận kéo cửa ra, quả nhiên là Quý Thi, hắn lùi đầu về sau, như tổng tài chỉ tay vào tôi, trầm giọng: “Bảo bối, nhớ anh không?”
Tôi vội kéo hắn vào trong, sau khi vào nhà Quý Thi thấy bức tường gương sát đất lại càng hoảng sợ: “Hóa ra là gương! Anh đã nói sao lại có hai người!”
Chủ cho thuê nhà này không phải là anh sao? Nhưng nhìn ra được hôm nay tâm trạng của hắn không tệ.
Quý Thi chỉ tôi và hắn trong gương, nghiêm túc nói: “Anh muốn xem người này hôn người kia.”
Bảo tôi hôn tôi còn có thể không hôn sao?
Quý Thi nhìn cẩu nam nam hôn nhau trong gương, rất hài lòng.
***
Quý Thi nói muốn dẫn tôi đi ăn, tôi không nghi ngờ gì, tiêu sái đi cùng hắn, vậy mà trên bàn cơm có người thứ ba.
Không phải là ai khác, chính là nhà sản xuất bộ phim thần tượng cho Quý Thi debut trước đây – Vương Khiết.
Tôi ngớ người, đứng trước bàn ăn, Quý Thi lén vỗ tôi một cái, tôi mới vội vã khom lưng: “Chào chị Vương!”
Vương Khiết cười, quan sát tôi, bảo chúng tôi ngồi xuống.
Chị Vương Khiết tuổi tác cũng không lớn, ngoài bốn mươi, nhìn qua như hơn ba mươi, mặc dù không tính là mỹ nữ, nhưng rất dễ nhìn, cũng bình dị dễ gần. Lại nhớ tới ngày đó Quý Thi nói muốn nâng tôi nổi tiếng, tôi đã âm thầm đoán được ý hắn, thì ra cái ngày nói cho hắn thêm thời gian trong gara, là chuyện này…
Tôi rất sợ hắn vừa mở miệng là nhét tôi vào đoàn phim nào đó, nhưng may mắn là, bữa cơm này chỉ là một bữa ăn bình thường, Quý Thi giới thiệu tôi là bạn hắn, nhưng với đạo hạnh của chị Vương Khiết, tôi đoán chị như Mao Trạch Đông đã sớm nhìn thấu tất cả, khoảng thời gian dùng bữa tôi đều rất lo lắng.
Ăn cơm xong Quý Thi ngâm nga mấy ca khúc thiếu nhi đi xuống gara, tôi theo sau hắn, không biết nên nói gì.
“Chị ấy sắp quay một bộ phim thần tượng, anh đề cử cưng diễn vai nam hai.” Sau khi lên xe, Quý Thi nói với tôi.
Tôi biết tôi nên vui vẻ cho hắn xem, nhưng tâm trạng của tôi bây giờ phức tạp y như giả thuyết Goldbach*: “Em không biết đóng phim.”
(*) Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690-1764) nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu dài và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung.
“Phim thần tượng không cần bao nhiêu diễn xuất, cưng xem anh bình hoa thế này còn diễn được, cưng nhất định có thể diễn!”
“Ngoại hình của em không phù hợp với tiêu chuẩn phim thần tượng.” Tôi nói, “Em không đủ tuấn mỹ.”
“Yên tâm, anh nghe ngóng rồi, vai nam chính là Đặng Minh Phi, không đẹp bằng cưng ~~”
Thật sự cho rằng tôi không biết Đặng Minh Phi là ai hả, người ta là đại diễn viên nổi tiếng nhất trong lứa này, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, thẩm mỹ như anh đời này cũng chỉ có thể bao dưỡng bao dưỡng em thôi.
Quý Thi chớp chớp mắt với tôi, vẫn là mật đường trong mắt tôi, nhưng lại thêm chút đau xót.
Tôi bối rối, vừa không muốn nhận tình của hắn, muốn tránh xa loại quan hệ kim chủ và bao dưỡng, nhưng mặt khác, tôi cũng không muốn lãng phí tấm lòng của hắn.
“Anh là kim chủ của em, anh muốn nâng em nổi tiếng sao?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên, đó không phải là việc của kim chủ sao.”
“Hot đến mức nào?”
Quý Thi ngẫm nghĩ: “Tối thiểu weibo có lượng follow bằng một nửa của anh.”
Weibo của Quý Thi có hơn 30 triệu follow, tôi gật đầu, tạm thời nghe theo hắn vậy, nỗ lực rồi không hot được thì thôi, vạn nhất không cẩn thận hot quá lại phải xóa bớt follow.
Không thể làm người yêu, thì cả đời làm kim chủ của bảo bối.
Tôi nhìn gò má của Quý Thi trên cửa kính xe, nghĩ tới lúc chúng tôi đều biến thành lão minh tinh và lão idol, tôi vẫn chưa hot, Quý Thi không nhịn được cùng tôi cắt đứt, tôi có thể lấy follow trên weibo của hắn làm hắn nghẹn, đã nói một nửa follow cơ mà?! Anh là đồ kim chủ vô dụng!
Haha, cảm giác cũng không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook