Bao Dung Bất Hoàn Mỹ
-
Chương 13: Nói đến luân lý gia đình một chút
Lúc trước Nguyễn Tri Khiêm không cảm thấy phương thức sinh hoạt của mình vô vị nhưng trải qua mấy ngày này rốt cục cậu cũng cảm thấy. Chỉ có một đường đi làm rồi về nhà, một mình ở trong nhà xem kịch, âm thanh lớn đến mức trên lầu hai có thể nghe có lẽ như vậy mới cảm thấy phong phú hơn một chút.
Cậu đã đem những tấm ảnh chụp cùng Mạnh Nhất Tông lúc tuần trăng mật sàng lọc tu sửa lại, sau đó tỉ mỉ viết một phần *công lược, đây coi như là chuyện thú vị nhất mà cậu làm mấy ngày qua. Công lược còn thiếu một phần kết, tối hôm nay là có thể hoàn thành.
Đây đã là ngày thứ sáu Mạnh Nhất Tông đi công tác, ngày mai Mạnh Nhất Tông có thể trở về.
Trong sách ảnh cậu không chọn những tấm ảnh chụp toàn bộ khuôn mặt Mạnh Nhất Tông, đa số đều là ảnh chụp gò má, bóng lưng, vóc người cao to, chiều rộng của vai, eo nhỏ, sống mũi cao và cái trán trơn bóng, đủ để phác hoạ ra đây là một người đàn ông tràn ngập mị lực.
Nguyễn Tri Khiêm không nhịn được vươn ngón tay sờ sờ đôi môi trên bức ảnh, khi chạm vào cảm xúc lạnh băng mới giật mình tỉnh lại, đỏ cả mặt mà thu tay về. Mấy ngày nay Mạnh Nhất Tông cũng cùng cậu trò chuyện video, tuy rằng thời gian mỗi lần rất ngắn nhưng cũng coi như “Mỗi ngày gặp mặt”. Cậu có lên diễn đàn xem qua để biết lúc bạn trai không ở bên mình thì phải làm sao để quan hệ của hai người càng thêm gắn bó. Có người nói không cần quan tâm đi ra ngoài làm một pháo bạn trai cũng không biết, có người nói mỗi ngày điện thoại hoặc video phone sex. Làm một pháo chuyện này là không thể nào, Nguyễn Tri Khiêm nhớ lại chuyện hay người làm trước khi Mạnh Nhất Tông đi một ngày, trong lòng vẫn bí ẩn mong đợi Mạnh Nhất Tông gọi video chat sex, mà Mạnh Nhất Tông một lần cũng không có.
Cậu không có cách nào mở miệng để nói yêu cầu này, một mặt là thẹn thùng, một mặt khác cảm thấy trước đây mình cũng coi là người ít ham muốn giờ chuyển biến thành dạng này nội tâm cậu cũng không biết nên làm sao. Lần trước cậu lén lút dùng đạo cụ thủ dâm vừa vặn bị Mạnh Nhất Tông trở về phát hiện. Từ lần đó về sau cậu cũng không dám dùng đạo cụ nữa. Có lúc sáng sớm thức dậy thấy quần lót ẩm ướt lòng cậu chỉ hy vọng Mạnh Nhất Tông có thể trở về sớm một chút.
Nguyễn Tri Khiêm tùy tiện nấu hai món ăn, vừa xem TV vừa ăn, sau khi thu dọn bát đũa thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Nguyễn Tri Khiêm cả kinh không phải là Mạnh Nhất Tông trở về sớm chứ? Thế nhưng Mạnh Nhất Tông có chìa khóa không cần thiết phải gõ cửa? Còn nữa, bạn của Mạnh Nhất Tông tuy nhiều, lại không có mấy người được mời về nhà. Sẽ là ai chứ? Cậu đem tay dính đầy nước lung tung lau vào tạp dề, cộc cộc mà chạy ra đi mở cửa.
Nhìn thấy người trước mắt, Nguyễn Tri Khiêm không khỏi sững sờ.
“Bác..bác gái?”
Tần Trân vẫn ăn mặc như trước tao nhã mà khéo léo, khí chất cũng rất tốt. Trên mặt tuy rằng không thể tránh khỏi có nếp nhăn nhưng cũng không già nua, bà là dạng người không nói nhưng cũng thể hiện được uy nghiêm. Nói tóm lại, ở tuổi này xem như là bà được bảo dưỡng rất tốt.
“Không mời tôi đi vào?” Tần Trân mặt không đổi sắc nhìn về phía Nguyễn Tri Khiêm, ánh mắt giống như tia X quang quét nhìn Nguyễn Tri Khiêm.
“A, xin lỗi! Mời vào…” Nguyễn Tri Khiêm giữ cửa mở lớn hơn, nghiêng người sang để Tần Trân đi vào nhà.
Tần Trân lần đầu tiên tới nơi này, quan sát chung quanh một chút rồi mới ngồi vào ghế salông. Nguyễn Tri Khiêm nhanh chóng chạy vào nhà bếp cởi tạp dề ra rót một ly trà nóng, thấp thỏm ngồi ở trên ghế salông bên cạnh Tần Trân.
“Bác gái, người đến bất ngờ không có thời gian chuẩn bị trà ngon cho người, xin thứ lỗi…”
Tần Trân uống một hớp nhỏ nói: “Quả nhiên là thứ thằng con kia thích uống.”
Nguyễn Tri Khiêm đối với trà đạo cũng không biết, cậu pha trà là nhìn Mạnh Nhất Tông pha rồi học theo răm rắp. Mạnh Nhất Tông là một người thích ăn đồ ngọt lại thích uống trà, Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy hai sở thích này mâu thuẫn đến đáng yêu. Đương nhiên lúc này cậu cũng không dư thừa tâm tình mà cảm thấy Mạnh Nhất Tông đáng yêu, đối mặt Tần Trân, cậu có một loại áp lực vô hình.
“Nhất Tông anh ấy không có ở nhà, đến ngày mai anh ấy mới trở về.” Nguyễn Tri Khiêm không biết cùng Tần Trân tán gẫu cái gì, nên nói một câu để phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Tôi biết, tôi tới đây tìm cậu.” Tần Trân để ly trà xuống, nhìn ra ngoài cửa mà nói chuyện với cậu.
Nguyễn Tri Khiêm ngồi thẳng lưng lên, ngón chân giấu ở trong đôi dép bông không tự chủ được cuộn lên. Bên trong đôi mắt to hiện lên vẻ phức tạp.
“Cậu hẳn phải biết, tôi chưa bao giờ đồng ý chuyện của các cậu. Còn chị của Nhất Tông tuy rằng không nói gì, tôi cảm thấy cậu thông minh như vậy, hẳn là cũng hiểu rõ thái độ của nó.” Tần Trân sửa sang lại mái tóc, nhìn về phía Nguyễn Tri Khiêm.
“Nhất Tông vô luận là con trai hay là em trai đều đối với cái nhà này rất trọng yếu. Nguyễn tiên sinh, tôi nghĩ cậu là một thầy giáo, đạo đức hiếu kính cơ bản cậu cũng biết chứ.”
Nguyễn Tri Khiêm không nghĩ tới Tần Trân vừa mở miệng lại nói nặng như vậy, cậu có chút sốt sắng cắn cắn môi nói: “Nhưng cuộc sống của Nhất Tông cần phải do anh ấy quyết định…”
Tần Trân nở nụ cười: “Có lúc con cái sẽ phạm hồ đồ, làm gia trưởng có thể để cho nó hồ đồ cả đời sao?”
Nguyễn Tri Khiêm ngây ngẩn cả người, cậu chưa bao giờ cảm thấy quan hệ của cậu và Mạnh Nhất Tông là một chuyện hồ đồ. Cậu hết sức nghiêm túc mà chọn Mạnh Nhất Tông là một người cùng chung sống suốt đời, cậu tin tưởng Mạnh Nhất Tông cũng giống như vậy. Chuyện của bọn họ bọn họ tất nhiên biết rõ, cho dù là mẹ của Mạnh Nhất Tông cũng không có tư cách chỉ trích nói sự kết hợp của bọn họ là một “Chuyện hồ đồ” được?
“Bác gái, con và Nhất Tông chưa bao giờ cảm thấy chuyện của chúng con là nhất thời hồ đồ. Cho dù là người cũng không có quyền nói như vậy.” Nguyễn Tri Khiêm lấy dũng khí, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Trân mà nói.
“Cậu có hỏi qua nó sao?” Tần Trân uống một hớp trà, vẫn nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Tần Trân nói bổ sung: “Chuyện của các cậu nó suy nghĩ thế nào.”
“…” Nguyễn Tri Khiêm há miệng, cậu xác thực chưa từng hỏi. Nhưng dù có hỏi thì tất cả mọi chuyện sao có thể dùng dăm ba câu là nói được rõ ràng? “Đúng là chưa từng hỏi, thế nhưng con cảm thấy từ lúc chúng con trao đổi nhẫn, trong một khắc đó, chính là của thái độ của anh ấy.”
Tần Trân nghe vậy nhìn Nguyễn Tri Khiêm, cũng không vội trả lời, như là đang nghiên cứu người trẻ tuổi trước mắt này. Người thật không giống như trong ảnh thoạt nhìn không khó tiếp cận, chất phác cũng là thật, chỉ có điều… So với bà nghĩ thì có sự dẻo dai hơn.
“Có lẽ Nhất Tông chỉ muốn phản kháng tôi? Hoặc giả chấp nhận cũng chỉ là nhất thời mới mẻ? Cũng có thể là nó chỉ muốn thử một cuộc sống khác, nhưng nó cũng không biết có thích hợp với mình hay không?.” Trầm mặc một lúc Tần Trân lại mở miệng lần nữa.
Không thể không nói mấy câu này của Tần Trân thật sự chạm tới góc khuất mà trong tâm Nguyễn Tri Khiêm vẫn không dám đối mặt. Nhưng vô luận nói như thế nào cậu vẫn tin tưởng mình, tin tưởng Mạnh Nhất Tông, cũng tin tình cảm giữa bọn họ.
Nguyễn Tri Khiêm hít sâu một hơi nhìn Tần Trân mỉm cười.
“Xin lỗi, bác gái. Cho dù là như vậy, thì cũng do Nhất Tông nói rõ ràng với con mà không phải là người.”
Cuối cùng Tần Trân và Nguyễn Tri Khiêm ai cũng chưa thuyết phục được ai, Tần Trân ngược lại cũng không tức giận, giống như khi đến đây ưu nhã mà đi về.
Đóng cửa lại, Nguyễn Tri Khiêm thở ra một hơi thật dài. Cậu nhẹ nhàng dựa lưng vào cửa, tự bình phục tâm tình. Tần Trân không ngang ngạnh giống như trong tưởng tượng của cậu, cũng không dữ không ác, thế nhưng thật sắc bén. Bà như là hoàn toàn biết hai người bọn họ thoạt nhìn rất tốt nhưng khi ở chung thì có vấn đề, chỉ một lần châm là thấy máu **(nhất châm kiến huyết), Nguyễn Tri Khiêm cũng không có cách nào lẩn trốn, không thể làm gì khác hơn là đối mặt.
**Nhất châm kiến huyết: Ở đây ngụ ý là chỉ nói một câu mà vạch rõ vấn đề đang dấu diếm.
Cậu không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Mạnh Nhất Tông, cậu muốn nghe giọng nói của Mạnh Nhất Tông, muốn anh truyền sức mạnh cho mình, cũng muốn hai người ngồi xuống chân chính mà nói chuyện rõ ràng. Nguyễn Tri Khiêm cảm giác giữa cậu và Mạnh Nhất Tông xác thực tồn tại một chút vấn đề, thế nhưng chính cậu cũng không nói được đến tột cùng là sai lầm ở chỗ nào.
Mạnh Nhất Tông tiếp nhận thân thể của cậu, tiếp nhận tính cách của cậu, tiếp nhận hoàn cảnh gia đình của cậu. Chiếu theo đạo lý mà nói đã rất hoàn mỹ. Cậu cũng đã học thay đổi, đi gặp bạn bè của Mạnh Nhất Tông, đi tham gia các hoạt động tập thể để cho mình sáng sủa hơn một ít. Tất cả thoạt nhìn đều rất tốt, tại sao vẫn cảm thấy có vấn đề chứ?
Nguyễn Tri Khiêm đứng ở dưới vòi hoa sen cho dòng nước chảy xuống thân thể của cậu. Nhưng trong phòng tắm hơi nước như là chui vào trong đầu của cậu làm cho cậu không có cách nào suy nghĩ.
“Nhất Tông, em rất nhớ anh…”
—–
Bên này công việc của Mạnh Nhất Tông đã gần xong, cuối cùng còn một hai ngày làm phần cuối cùng cũng không khó. Anh nhớ mấy ngày trước có hẹn với Thor, dự định đêm nay cùng Thor đi ra ngoài gặp mặt.
Anh mở ra tin nhắn, phát hiện có người trong công ty gửi tin nhắn cho mình.
【 Ông chủ!! Hình này có phải là anh hay không! 】
Người gửi tin là thư ký của anh còn kèm theo một tấm hình. Là ảnh một thanh niên nhìn nghiêng, gió biển thổi làm tóc hơi rối, mặt biển xanh thẳm như bao trùm nhân ảnh của người nọ.
Mạnh Nhất Tông mở ra bức ảnh nhìn kỹ một chút, cảm thấy khá giống, mà anh tuyệt đối không chụp tấm hình này.
【 Khá giống, nhưng không dám xác định. 】
Thư ký nhận được tin nhắn đột nhiên nét mặt hưng phấn, lập tức gửi thêm một tin nhắn nữa.
【 Thật đẹp trai a, em cảm thấy chính là anh đó ông chủ 】
Mạnh Nhất Tông cũng gợi lên một ít hứng thú, hỏi cô từ đâu nhìn thấy hình này.
【 Tại tổ ong mật a, trong một website du lịch *công lược. Em vốn muốn xem công lược chuẩn bị cùng bạn trai đi chơi, phát hiện ong thủ viết công lược đăng tấm hình thật giống anh! 】
Mạnh Nhất Tông ghi nhớ ở trong lòng, dự định buổi tối sau khi cùng Thor tán gẫu xong thì ghé lại thăm website này một chút.
*Công lược: Công lược là gì? Từ này nói nhanh gọn thì nghĩa là “tiến công chiếm đóng”. Hiện tại thì nghĩa của nó mở rộng một chút ra như sau: Khi vai chính hoàn thành trò chơi yêu đương của mình và có good/happy ending thì có nghĩa là đã “công lược” hoàn thành. Bởi vì một số trò chơi tình yêu có độ khó cao, cần có bí tịch (hệ thống) hỗ trợ mới có thể tiến đến good/happy ending, cho nên quá trình độ hảo cảm tăng từ 0 (hoặc âm) cho đến GE/HE được gọi là quá trình “công lược/tiến công chiếm đóng”. Từ này lúc đầu được dùng trong các game xã họi (như The Sims), sau đó được dùng luôn trong tiểu thuyết có tình tiết hệ thống.
Cậu đã đem những tấm ảnh chụp cùng Mạnh Nhất Tông lúc tuần trăng mật sàng lọc tu sửa lại, sau đó tỉ mỉ viết một phần *công lược, đây coi như là chuyện thú vị nhất mà cậu làm mấy ngày qua. Công lược còn thiếu một phần kết, tối hôm nay là có thể hoàn thành.
Đây đã là ngày thứ sáu Mạnh Nhất Tông đi công tác, ngày mai Mạnh Nhất Tông có thể trở về.
Trong sách ảnh cậu không chọn những tấm ảnh chụp toàn bộ khuôn mặt Mạnh Nhất Tông, đa số đều là ảnh chụp gò má, bóng lưng, vóc người cao to, chiều rộng của vai, eo nhỏ, sống mũi cao và cái trán trơn bóng, đủ để phác hoạ ra đây là một người đàn ông tràn ngập mị lực.
Nguyễn Tri Khiêm không nhịn được vươn ngón tay sờ sờ đôi môi trên bức ảnh, khi chạm vào cảm xúc lạnh băng mới giật mình tỉnh lại, đỏ cả mặt mà thu tay về. Mấy ngày nay Mạnh Nhất Tông cũng cùng cậu trò chuyện video, tuy rằng thời gian mỗi lần rất ngắn nhưng cũng coi như “Mỗi ngày gặp mặt”. Cậu có lên diễn đàn xem qua để biết lúc bạn trai không ở bên mình thì phải làm sao để quan hệ của hai người càng thêm gắn bó. Có người nói không cần quan tâm đi ra ngoài làm một pháo bạn trai cũng không biết, có người nói mỗi ngày điện thoại hoặc video phone sex. Làm một pháo chuyện này là không thể nào, Nguyễn Tri Khiêm nhớ lại chuyện hay người làm trước khi Mạnh Nhất Tông đi một ngày, trong lòng vẫn bí ẩn mong đợi Mạnh Nhất Tông gọi video chat sex, mà Mạnh Nhất Tông một lần cũng không có.
Cậu không có cách nào mở miệng để nói yêu cầu này, một mặt là thẹn thùng, một mặt khác cảm thấy trước đây mình cũng coi là người ít ham muốn giờ chuyển biến thành dạng này nội tâm cậu cũng không biết nên làm sao. Lần trước cậu lén lút dùng đạo cụ thủ dâm vừa vặn bị Mạnh Nhất Tông trở về phát hiện. Từ lần đó về sau cậu cũng không dám dùng đạo cụ nữa. Có lúc sáng sớm thức dậy thấy quần lót ẩm ướt lòng cậu chỉ hy vọng Mạnh Nhất Tông có thể trở về sớm một chút.
Nguyễn Tri Khiêm tùy tiện nấu hai món ăn, vừa xem TV vừa ăn, sau khi thu dọn bát đũa thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Nguyễn Tri Khiêm cả kinh không phải là Mạnh Nhất Tông trở về sớm chứ? Thế nhưng Mạnh Nhất Tông có chìa khóa không cần thiết phải gõ cửa? Còn nữa, bạn của Mạnh Nhất Tông tuy nhiều, lại không có mấy người được mời về nhà. Sẽ là ai chứ? Cậu đem tay dính đầy nước lung tung lau vào tạp dề, cộc cộc mà chạy ra đi mở cửa.
Nhìn thấy người trước mắt, Nguyễn Tri Khiêm không khỏi sững sờ.
“Bác..bác gái?”
Tần Trân vẫn ăn mặc như trước tao nhã mà khéo léo, khí chất cũng rất tốt. Trên mặt tuy rằng không thể tránh khỏi có nếp nhăn nhưng cũng không già nua, bà là dạng người không nói nhưng cũng thể hiện được uy nghiêm. Nói tóm lại, ở tuổi này xem như là bà được bảo dưỡng rất tốt.
“Không mời tôi đi vào?” Tần Trân mặt không đổi sắc nhìn về phía Nguyễn Tri Khiêm, ánh mắt giống như tia X quang quét nhìn Nguyễn Tri Khiêm.
“A, xin lỗi! Mời vào…” Nguyễn Tri Khiêm giữ cửa mở lớn hơn, nghiêng người sang để Tần Trân đi vào nhà.
Tần Trân lần đầu tiên tới nơi này, quan sát chung quanh một chút rồi mới ngồi vào ghế salông. Nguyễn Tri Khiêm nhanh chóng chạy vào nhà bếp cởi tạp dề ra rót một ly trà nóng, thấp thỏm ngồi ở trên ghế salông bên cạnh Tần Trân.
“Bác gái, người đến bất ngờ không có thời gian chuẩn bị trà ngon cho người, xin thứ lỗi…”
Tần Trân uống một hớp nhỏ nói: “Quả nhiên là thứ thằng con kia thích uống.”
Nguyễn Tri Khiêm đối với trà đạo cũng không biết, cậu pha trà là nhìn Mạnh Nhất Tông pha rồi học theo răm rắp. Mạnh Nhất Tông là một người thích ăn đồ ngọt lại thích uống trà, Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy hai sở thích này mâu thuẫn đến đáng yêu. Đương nhiên lúc này cậu cũng không dư thừa tâm tình mà cảm thấy Mạnh Nhất Tông đáng yêu, đối mặt Tần Trân, cậu có một loại áp lực vô hình.
“Nhất Tông anh ấy không có ở nhà, đến ngày mai anh ấy mới trở về.” Nguyễn Tri Khiêm không biết cùng Tần Trân tán gẫu cái gì, nên nói một câu để phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Tôi biết, tôi tới đây tìm cậu.” Tần Trân để ly trà xuống, nhìn ra ngoài cửa mà nói chuyện với cậu.
Nguyễn Tri Khiêm ngồi thẳng lưng lên, ngón chân giấu ở trong đôi dép bông không tự chủ được cuộn lên. Bên trong đôi mắt to hiện lên vẻ phức tạp.
“Cậu hẳn phải biết, tôi chưa bao giờ đồng ý chuyện của các cậu. Còn chị của Nhất Tông tuy rằng không nói gì, tôi cảm thấy cậu thông minh như vậy, hẳn là cũng hiểu rõ thái độ của nó.” Tần Trân sửa sang lại mái tóc, nhìn về phía Nguyễn Tri Khiêm.
“Nhất Tông vô luận là con trai hay là em trai đều đối với cái nhà này rất trọng yếu. Nguyễn tiên sinh, tôi nghĩ cậu là một thầy giáo, đạo đức hiếu kính cơ bản cậu cũng biết chứ.”
Nguyễn Tri Khiêm không nghĩ tới Tần Trân vừa mở miệng lại nói nặng như vậy, cậu có chút sốt sắng cắn cắn môi nói: “Nhưng cuộc sống của Nhất Tông cần phải do anh ấy quyết định…”
Tần Trân nở nụ cười: “Có lúc con cái sẽ phạm hồ đồ, làm gia trưởng có thể để cho nó hồ đồ cả đời sao?”
Nguyễn Tri Khiêm ngây ngẩn cả người, cậu chưa bao giờ cảm thấy quan hệ của cậu và Mạnh Nhất Tông là một chuyện hồ đồ. Cậu hết sức nghiêm túc mà chọn Mạnh Nhất Tông là một người cùng chung sống suốt đời, cậu tin tưởng Mạnh Nhất Tông cũng giống như vậy. Chuyện của bọn họ bọn họ tất nhiên biết rõ, cho dù là mẹ của Mạnh Nhất Tông cũng không có tư cách chỉ trích nói sự kết hợp của bọn họ là một “Chuyện hồ đồ” được?
“Bác gái, con và Nhất Tông chưa bao giờ cảm thấy chuyện của chúng con là nhất thời hồ đồ. Cho dù là người cũng không có quyền nói như vậy.” Nguyễn Tri Khiêm lấy dũng khí, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Trân mà nói.
“Cậu có hỏi qua nó sao?” Tần Trân uống một hớp trà, vẫn nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Tần Trân nói bổ sung: “Chuyện của các cậu nó suy nghĩ thế nào.”
“…” Nguyễn Tri Khiêm há miệng, cậu xác thực chưa từng hỏi. Nhưng dù có hỏi thì tất cả mọi chuyện sao có thể dùng dăm ba câu là nói được rõ ràng? “Đúng là chưa từng hỏi, thế nhưng con cảm thấy từ lúc chúng con trao đổi nhẫn, trong một khắc đó, chính là của thái độ của anh ấy.”
Tần Trân nghe vậy nhìn Nguyễn Tri Khiêm, cũng không vội trả lời, như là đang nghiên cứu người trẻ tuổi trước mắt này. Người thật không giống như trong ảnh thoạt nhìn không khó tiếp cận, chất phác cũng là thật, chỉ có điều… So với bà nghĩ thì có sự dẻo dai hơn.
“Có lẽ Nhất Tông chỉ muốn phản kháng tôi? Hoặc giả chấp nhận cũng chỉ là nhất thời mới mẻ? Cũng có thể là nó chỉ muốn thử một cuộc sống khác, nhưng nó cũng không biết có thích hợp với mình hay không?.” Trầm mặc một lúc Tần Trân lại mở miệng lần nữa.
Không thể không nói mấy câu này của Tần Trân thật sự chạm tới góc khuất mà trong tâm Nguyễn Tri Khiêm vẫn không dám đối mặt. Nhưng vô luận nói như thế nào cậu vẫn tin tưởng mình, tin tưởng Mạnh Nhất Tông, cũng tin tình cảm giữa bọn họ.
Nguyễn Tri Khiêm hít sâu một hơi nhìn Tần Trân mỉm cười.
“Xin lỗi, bác gái. Cho dù là như vậy, thì cũng do Nhất Tông nói rõ ràng với con mà không phải là người.”
Cuối cùng Tần Trân và Nguyễn Tri Khiêm ai cũng chưa thuyết phục được ai, Tần Trân ngược lại cũng không tức giận, giống như khi đến đây ưu nhã mà đi về.
Đóng cửa lại, Nguyễn Tri Khiêm thở ra một hơi thật dài. Cậu nhẹ nhàng dựa lưng vào cửa, tự bình phục tâm tình. Tần Trân không ngang ngạnh giống như trong tưởng tượng của cậu, cũng không dữ không ác, thế nhưng thật sắc bén. Bà như là hoàn toàn biết hai người bọn họ thoạt nhìn rất tốt nhưng khi ở chung thì có vấn đề, chỉ một lần châm là thấy máu **(nhất châm kiến huyết), Nguyễn Tri Khiêm cũng không có cách nào lẩn trốn, không thể làm gì khác hơn là đối mặt.
**Nhất châm kiến huyết: Ở đây ngụ ý là chỉ nói một câu mà vạch rõ vấn đề đang dấu diếm.
Cậu không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Mạnh Nhất Tông, cậu muốn nghe giọng nói của Mạnh Nhất Tông, muốn anh truyền sức mạnh cho mình, cũng muốn hai người ngồi xuống chân chính mà nói chuyện rõ ràng. Nguyễn Tri Khiêm cảm giác giữa cậu và Mạnh Nhất Tông xác thực tồn tại một chút vấn đề, thế nhưng chính cậu cũng không nói được đến tột cùng là sai lầm ở chỗ nào.
Mạnh Nhất Tông tiếp nhận thân thể của cậu, tiếp nhận tính cách của cậu, tiếp nhận hoàn cảnh gia đình của cậu. Chiếu theo đạo lý mà nói đã rất hoàn mỹ. Cậu cũng đã học thay đổi, đi gặp bạn bè của Mạnh Nhất Tông, đi tham gia các hoạt động tập thể để cho mình sáng sủa hơn một ít. Tất cả thoạt nhìn đều rất tốt, tại sao vẫn cảm thấy có vấn đề chứ?
Nguyễn Tri Khiêm đứng ở dưới vòi hoa sen cho dòng nước chảy xuống thân thể của cậu. Nhưng trong phòng tắm hơi nước như là chui vào trong đầu của cậu làm cho cậu không có cách nào suy nghĩ.
“Nhất Tông, em rất nhớ anh…”
—–
Bên này công việc của Mạnh Nhất Tông đã gần xong, cuối cùng còn một hai ngày làm phần cuối cùng cũng không khó. Anh nhớ mấy ngày trước có hẹn với Thor, dự định đêm nay cùng Thor đi ra ngoài gặp mặt.
Anh mở ra tin nhắn, phát hiện có người trong công ty gửi tin nhắn cho mình.
【 Ông chủ!! Hình này có phải là anh hay không! 】
Người gửi tin là thư ký của anh còn kèm theo một tấm hình. Là ảnh một thanh niên nhìn nghiêng, gió biển thổi làm tóc hơi rối, mặt biển xanh thẳm như bao trùm nhân ảnh của người nọ.
Mạnh Nhất Tông mở ra bức ảnh nhìn kỹ một chút, cảm thấy khá giống, mà anh tuyệt đối không chụp tấm hình này.
【 Khá giống, nhưng không dám xác định. 】
Thư ký nhận được tin nhắn đột nhiên nét mặt hưng phấn, lập tức gửi thêm một tin nhắn nữa.
【 Thật đẹp trai a, em cảm thấy chính là anh đó ông chủ 】
Mạnh Nhất Tông cũng gợi lên một ít hứng thú, hỏi cô từ đâu nhìn thấy hình này.
【 Tại tổ ong mật a, trong một website du lịch *công lược. Em vốn muốn xem công lược chuẩn bị cùng bạn trai đi chơi, phát hiện ong thủ viết công lược đăng tấm hình thật giống anh! 】
Mạnh Nhất Tông ghi nhớ ở trong lòng, dự định buổi tối sau khi cùng Thor tán gẫu xong thì ghé lại thăm website này một chút.
*Công lược: Công lược là gì? Từ này nói nhanh gọn thì nghĩa là “tiến công chiếm đóng”. Hiện tại thì nghĩa của nó mở rộng một chút ra như sau: Khi vai chính hoàn thành trò chơi yêu đương của mình và có good/happy ending thì có nghĩa là đã “công lược” hoàn thành. Bởi vì một số trò chơi tình yêu có độ khó cao, cần có bí tịch (hệ thống) hỗ trợ mới có thể tiến đến good/happy ending, cho nên quá trình độ hảo cảm tăng từ 0 (hoặc âm) cho đến GE/HE được gọi là quá trình “công lược/tiến công chiếm đóng”. Từ này lúc đầu được dùng trong các game xã họi (như The Sims), sau đó được dùng luôn trong tiểu thuyết có tình tiết hệ thống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook