Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu
-
Chương 35: Ý đồ Của cậu
“Em trai thối nhà tôi là một ngôi sao doanh nhân đó.” Lúc Diệp Linh Tranh nói đến hai chữ “ngôi sao”, biểu cảm rất tự hào, như đang nói về một kho báu, “Chuyện này hẳn là cậu đã biết?”
Tuy rằng tôi biết nhưng hình như ngài hơi quá đắc ý rồi đó.
Kỳ Lâm bưng chén trà lên, khách khí cười.
“Em ấy quản lý sản nghiệp mảng giải trí của Nhạc Đình, mấy năm trước hay tham gia hoạt động cùng nhóm nghệ sĩ của công ty.” Diệp Linh Tranh tiếp tục nói, “Đến cả fanclub riêng cũng có.”
Kỳ Lâm thật sự không biết những chuyện này, nhưng cũng phải là quá khó lý giải.
Thần tiên ca ca rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm nhưng lại muốn dựa vào tài năng hơn.
Có điều chưa bao giờ thấy Diệp Chuyết Hàn nói qua về hậu viện hội*?
(*hậu viện hội: hay còn được gọi là fanclub, có liên hệ chặt chẽ với công ty. Mọi hoạt động chính thức của fandom đều được công ty truyền tải thông qua hậu viện hội, ví dụ như tiếp ứng hiện trường, cày số liệu,…)
“Sau đó em ấy ngại hậu viện hội phiền phức nên đã cưỡng chế giải tán.” Diệp Linh Tranh nói, “Rất phiền, em ấy là một tổng tài, mỗi lần đi công tác lại có fans tụ tập tiếp ứng.”
Kỳ Lâm tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cảm thấy không nói nên lời.
Diệp Linh Tranh: “Tôi đã nhìn thấy một lần, như một chiến trường, ồn ào lộn xộn.”
Kỳ Lâm: “Hươu cao cổ là của fans tặng?”
Thật thần kỳ! Diệp Chuyết Hàn còn sẽ nhận quà của fans.
Diệp Linh Tranh gật đầu, “Lúc đó người rất đông, cầm theo rất nhiều quà, nào là hoa, thú bông, giống hệt một bộ dáng nghênh đón minh tinh. Chuyết Hàn lạnh mặt, không thèm để ý đến ai. Nhưng thật ra tôi đã giúp em ấy nhận một bó hoa hồng.”
Kỳ Lâm cười: “Là chính anh muốn nhận phải không?”
Lại chả thế, hoa hồng đỏ sến sẩm quá hợp với khí chất của Diệp Linh Tranh.
Diệp Linh Tranh sửng sốt, sau đó cười rộ lên, “Aiza bị cậu nhìn ra rồi!”
Kỳ Lâm: “…..”
Có chuyện gì đã xảy ra với anh em nhà họ Diệp này vậy?
“Bởi vậy mà Chuyết Hàn còn trừng mắt liếc tôi một cái. Tôi còn tưởng em ấy sẽ tiếp tục làm lơ fans, cuối cùng lúc sắp lên xe em ấy lại nhận một con hươu cao cổ fans đưa.” Diệp Linh Tranh nói, “Chính là con mà cậu hỏi kia.”
Kỳ Lâm khó hiểu, “Vì sao?”
Con hươu cao cổ này ngoài đặc điểm đắt tiền ra thì không có điểm đặc thù nào cả, mà trong mắt Diệp Chuyết Hàn, đắt tiền là một đặc điểm có cũng như không.
Chẳng lẽ là fans đặc biệt?
“Là một fan nam, từ Nhật Bản tới, giọng nói rất to.” Diệp Linh Tranh vừa cười vừa nói, “Cậu có thể tưởng tượng không, giữa một đám các cô gái nhỏ, có một cậu trai Nhật Bản cao ngất, tay dài chân dài, giơ con hươu cao cổ, đuổi theo gọi ca ca liên tục.”
Kỳ Lâm đỡ trán.
“Rất buồn cười đúng không? Lúc đó tôi cũng rất bất ngờ. Cậu trai kia nói rằng rất hâm mộ Chuyết Hàn, vì Chuyết Hàn mà học tiếng Trung, nhưng học chưa được giỏi lắm.” Diệp Linh Tranh lại nói, “Cậu ta giơ con hươu cao cổ ra trước mặt Diệp Chuyết Hàn, mặt của em ấy đen thui, lúc ấy tôi còn nghĩ, xong rồi, đứa nhỏ này xong rồi.”
Kỳ Lâm tò mò, “Sau đó thì sao?”
Diệp Linh Tranh sờ cằm, như là đang chìm trong cảm xúc của cảnh tượng đó, “Cậu ta nói với Chuyết Hàn, “kirin”.”
Kỳ Lâm: “Kirin?”
“Cậu không biết là gì nhỉ?” Diệp Linh Tranh nói, “Tôi cũng không biết. Nhưng Chuyết Hàn nghe vậy đã đứng lại. Cậu trai dùng tiếng Trung bập bẹ và tiếng Nhật giải thích hồi lâu, có ý là hươu cao cổ trong tiếng Nhật phát âm là “kirin”, viết là “kỳ lân”.”
Mắt Kỳ Lâm mở to.
Diệp Linh Tranh: “Hóa ra người Nhật Bản gọi hươu cao cổ là kỳ lân, là có ý đó.”
Kỳ Lâm hỏi: “Vậy nên Diệp Chuyết Hàn nhận hươu cao cổ?”
“Đúng vậy. Em ấy chỉ nhận duy nhất món quà đó của fans thôi.” Diệp Linh Tranh bắt chéo hai chân, lắc hai cái đột nhiên dừng lại, “Hửm?”
Kỳ Lâm bị hắn nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, “Hả?”
“Hình như tôi phát hiện ra một bí mật.” Diệp Linh Tranh không hổ là người tốt nghiệp học viện kịch, nhanh chóng nghĩ là một câu chuyện đặc sắc, “Kỳ lân, Kỳ Lâm, chẳng lẽ Chuyết Hàn nhận con hươu cao cổ là vì cậu sao?”
Khóe môi Kỳ Lâm giật giật, “Không có chuyện đó. Chuyện xảy ra khi nào?”
“Cách đây ít nhất ba năm.” Diệp Linh Tranh trầm tư, “Nhưng nếu không phải vì cậu thì vì sao em ấy nhận con hươu cao cổ? Em ấy không nhận quà bao giờ.”
Vấn đề này hỏi rất hay. Kỳ Lâm cũng rất muốn biết.
“Rì rì –” điện thoại đặt trên sofa rung lên.
Kỳ Lâm nhìn sang, là Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Linh Tranh vươn cổ nhìn lén, hận không thể biến thành hươu cao cổ.
[.Diệp]: Là bảo bối của tôi thì sao?
Là cách nói chuyện bình thường của Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ Lâm nhìn lại tin nhắn trước đó của mình.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ha ha ha ha đây là bảo bối của anh sao?
Phát hiện hươu cao cổ trong thư phòng, cậu còn tưởng Diệp Chuyết Hàn sẽ xấu hổ. Bao tuổi rồi chứ, còn chơi thú bông.
Cậu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh buổi tối Diệp Chuyết Hàn không ngủ được, ôm con hươu cao cổ nằm ở sofa trong thư phòng.
Hươu cao cổ có cái cổ dài, Diệp Chuyết Hàn có chân dài, rất xứng đôi.
Nhưng mà hiện tại…
Diệp Linh Tranh kể lại cho cậu biết lai lịch của hươu cao cổ, trò đùa này ngay lập tức không còn buồn cười nữa.
Câu “đây là bảo bối của anh sao?” phiên dịch lại một chút sẽ thành “kỳ lân là bảo bối của anh sao?”, lại phiên dịch thêm chút nữa thành “Tôi là bảo bối của anh sao?”
Damn!
Da mặt Kỳ Lâm tê rần.
Diệp Linh Tranh: “Em trai thối, mặt cậu đỏ.”
Kỳ Lâm phủ nhận, “Tôi không có.”
Diệp Linh Tranh giơ tay ra, “Cho tôi xem hai người đang nói chuyện gì.”
“Không.” Kỳ Lâm giấu điện thoại ra sau lưng.
Diệp Linh Tranh cười sảng khoái, “Tôi rất thích xem mấy cặp vợ chồng son tán tỉnh nhau.”
Kỳ Lâm: “Để lấy cảm hứng cho kịch bản mới của anh sao?”
Diệp Linh Tranh: “Ha ha ha, lại bị em trai thối nhìn ra rồi.”
Diệp Linh Tranh nhìn rất cà lơ phất phơ nhưng thực ra cũng là một người bận rộn, ngồi một lúc rồi đi.
Nói kiểu gì Kỳ Lâm cũng không chịu nhận chiếc Ferrari kia, Diệp Linh Tranh tủi thân cầm lại chìa khóa, “Lần sau tôi sẽ đổi xe khác có ghế sau rộng rãi hơn.”
Kỳ Lâm lắc đầu, “Thực sự không cần đâu.”
Diệp Linh Tranh tự quyết định, “Để cho cậu và Chuyết Hàn thích làm gì ở ghế sau thì làm.”
Kỳ Lâm: “…..”
Hóa ra các vị ca ca trên đời này đầu óc đều không bình thường.
Động cơ Ferrari vang lên, nhanh như chớp đã đi mất, chỉ để lại âm thanh của Diệp Linh Tranh, “Em trai thối, tạm biệt ~”
Kỳ Lâm quay vào biệt thự, dọn dẹp qua phòng khách, ngồi trên sofa xuất thần.
Hóa ra Diệp Chuyết Hàn sinh ra đã kỳ quặc, tính cách có vấn đề nghiêm trọng.
Mẹ mất sớm, cha bận việc kinh doanh.
Ở nước ngoài Kỳ Lâm đã từng tiếp xúc với vài người tương tự, bọn họ rất khó bước ra khỏi thế giới của mình, cả đời sống trong một lồng giam. Nhưng Diệp Chuyết Hàn đã bước ra được. Thậm chí còn thành công hơn người bình thường.
Trong quá trình này hẳn là đã trải qua rất nhiều đau khổ.
Kỳ Lâm quay trở lại thư phòng, ôm hươu cao cổ vào trong ngực, mơ hồ cảm nhận một tia đau lòng.
Cậu vốn đã nhận ra Diệp Chuyết Hàn ở trước mặt mình và trước mặt những người khác không giống nhau – lúc làm việc Diệp Chuyết Hàn có một loại khí chất lạnh lùng nghiêm túc mạnh mẽ, nói một không có hai, cao cao tại thượng, ở cạnh cậu thì toàn kể chuyện cười, tự xưng là ông xã, giống như hai linh hồn khác nhau ở trong một thân xác.
Vừa rồi những điều Diệp Linh Tranh nói giúp cậu xác nhận, Diệp Chuyết Hàn đối xử đặc biệt với cậu.
Nhưng là vì cái gì?
Diệp Chuyết Hàn nói, nửa năm trước khảo sát qua, cậu là lựa chọn kết hôn tốt nhất. Nhưng ba năm trước Diệp Chuyết Hàn lại nhận một món quà vì hươu cao cổ được viết là “kỳ lân” bằng một thứ ngôn ngữ khác.
Trước kia bọn họ đã gặp nhau rồi?
Kỳ Lâm chống tay lên trán, vật vã nhớ lại.
Không, không có khả năng.
Trong trí nhớ của cậu hoàn toàn không có Diệp Chuyết Hàn.
Từ từ.
Kỳ Lâm ngẩng đầu, nhìn kệ sách trước mặt.
Diệp Linh Tranh nói, hồi Diệp Chuyết Hàn học cấp ba đã học vẽ tranh, vì vậy mà đã dần tốt lên. Cho nên những tập tranh đó là Diệp Chuyết Hàn mua từ hồi học cấp ba?
Trước khi xuất ngoại năm 17 tuổi, cậu cũng học qua vẽ tranh.
Lông mày Kỳ Lâm nhíu lại, trong mắt có ánh sáng lóe lên. Chẳng lẽ từ sớm như vậy Diệp Chuyết Hàn đã biết cậu?
Hầu kết chuyển động vài lần, Kỳ Lâm lại cầm điện thoại, nhìn chằm chằm khung thoại, chần chừ mãi không gõ ra được chữ nào.
Diệp Chuyết Hàn chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ, chỉ quyết định kết hôn với cậu.
Bây giờ cậu hỏi, sẽ có kết quả không?
Liệu có đang bóc ra một vết sẹo của Diệp Chuyết Hàn?
Một người trời sinh kỳ quặc, nội tâm có lẽ sẽ cực đoan yếu ớt?
Kỳ Lâm hít sâu một hơi, kiềm chế xúc động, bấm số gọi cho Kỳ Hãn.
“Tiểu Kỳ, nhớ anh trai rồi à?” Giọng nói của Kỳ Hãn lẫn với một âm thanh đóng mở cửa.
Kỳ Lâm hỏi: “Anh đang bận sao?”
“Không hẳn là bận lắm, ở văn phòng không nghe điện thoại được, hiện tại anh đang ở sân thượng.” Kỳ Hãn nói, “Có chuyện gì sao?”
“Em…” Lời nói lên đến miệng nhưng Kỳ Lâm không nói nổi nên lời.
Kỳ Hãn: “Hửm?”
“Trước đây em có nói với anh về Diệp Chuyết Hàn rồi nhỉ?” Kỳ Lâm hỏi.
Kỳ Hãn: “Có nói qua, là Rồng phun lửa ca ca đúng không?”
Kỳ Lâm thở dài, “Không phải gần đây. Là trước kia, ừm, trước khi em và cha mẹ sang tìm anh.”
Kỳ Hãn suy nghĩ hồi lâu, “Hình như không có. Anh không có ấn tượng gì cả. Trước khi mọi người sang, anh bận việc học và công việc, ít có cơ hội gặp nhau. Lúc em vẫn còn ở Trung Quốc lại càng hiếm, thỉnh thoảng em gửi cho anh mấy bức tranh.”
“Là như vậy…” Nghi hoặc trong lòng Kỳ Lâm ngày càng sâu.
“Làm sao vậy?” Kỳ Hãn hỏi, “Rồng phun lửa và em trước đây có quen nhau sao?”
Thái dương Kỳ Lâm giật giật, “Là ai nói làm người phải có tố chất, không được tùy tiện gọi người khác là Rồng phun lửa?”
Kỳ Hãn: “Không phải là anh gọi giống em gọi sao?”
Kỳ Lâm: “Hiện tại em gọi anh ấy là thần tiên ca ca.”
Kỳ Hãn: “…..”
Được, nghe theo em hết.
Bên kia Kỳ Hãn đúng là đang trong thời gian làm việc, Kỳ Lâm không tiện làm phiền lâu, nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.
Diệp Chuyết Hàn lại gửi tới một tin nhắn.
[.Diệp]: Cậu đang làm gì?
Kỳ Lâm nhìn thấy sự khẩn trương trong câu chữ, nhưng cậu không có chứng cứ.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: À đúng rồi, nhị ca của anh vừa ghé qua.
[.Diệp]: Diệp Linh Tranh?
[.Diệp]: Anh ta tới làm gì?
Kỳ Lâm định nói tới kể cho tôi nghe về chuyện hồi nhỏ của anh, còn kể lai lịch của con hươu cao cổ bằng bông nhưng lại không nói nên lời.
Những lời này có thể sẽ làm Diệp Chuyết Hàn không vui.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh ta đến tặng tôi xe Ferrari.
[.Diệp]: …..
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Nhưng tôi đã tàn nhẫn từ chối rồi.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Đêm nay anh có xã giao không?
[.Diệp]: Không có.
[.Diệp]: Tôi hoài nghi cậu đang có ý đồ gì đó.
Kỳ Lâm bật cười thành tiếng.
Cậu thật sự không có cách nào nhập Diệp Chuyết Hàn của hiện tại và Diệp Chuyết Hàn trong lời kể của Diệp Linh Tranh vào với nhau.
Giương mắt nhìn “Làm thế nào để trở thành người hài hước?”, “Một trăm câu chuyện cười” trên kệ sách, những quyển sách này đều là những nỗ lực vụng về của Diệp Chuyết Hàn?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Có ý đồ đi đón anh tan tầm.
Khung thoại hiện “đang nhập vào…”.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Cứ quyết định vậy đi.
*** Hết chương 35
Tuy rằng tôi biết nhưng hình như ngài hơi quá đắc ý rồi đó.
Kỳ Lâm bưng chén trà lên, khách khí cười.
“Em ấy quản lý sản nghiệp mảng giải trí của Nhạc Đình, mấy năm trước hay tham gia hoạt động cùng nhóm nghệ sĩ của công ty.” Diệp Linh Tranh tiếp tục nói, “Đến cả fanclub riêng cũng có.”
Kỳ Lâm thật sự không biết những chuyện này, nhưng cũng phải là quá khó lý giải.
Thần tiên ca ca rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm nhưng lại muốn dựa vào tài năng hơn.
Có điều chưa bao giờ thấy Diệp Chuyết Hàn nói qua về hậu viện hội*?
(*hậu viện hội: hay còn được gọi là fanclub, có liên hệ chặt chẽ với công ty. Mọi hoạt động chính thức của fandom đều được công ty truyền tải thông qua hậu viện hội, ví dụ như tiếp ứng hiện trường, cày số liệu,…)
“Sau đó em ấy ngại hậu viện hội phiền phức nên đã cưỡng chế giải tán.” Diệp Linh Tranh nói, “Rất phiền, em ấy là một tổng tài, mỗi lần đi công tác lại có fans tụ tập tiếp ứng.”
Kỳ Lâm tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cảm thấy không nói nên lời.
Diệp Linh Tranh: “Tôi đã nhìn thấy một lần, như một chiến trường, ồn ào lộn xộn.”
Kỳ Lâm: “Hươu cao cổ là của fans tặng?”
Thật thần kỳ! Diệp Chuyết Hàn còn sẽ nhận quà của fans.
Diệp Linh Tranh gật đầu, “Lúc đó người rất đông, cầm theo rất nhiều quà, nào là hoa, thú bông, giống hệt một bộ dáng nghênh đón minh tinh. Chuyết Hàn lạnh mặt, không thèm để ý đến ai. Nhưng thật ra tôi đã giúp em ấy nhận một bó hoa hồng.”
Kỳ Lâm cười: “Là chính anh muốn nhận phải không?”
Lại chả thế, hoa hồng đỏ sến sẩm quá hợp với khí chất của Diệp Linh Tranh.
Diệp Linh Tranh sửng sốt, sau đó cười rộ lên, “Aiza bị cậu nhìn ra rồi!”
Kỳ Lâm: “…..”
Có chuyện gì đã xảy ra với anh em nhà họ Diệp này vậy?
“Bởi vậy mà Chuyết Hàn còn trừng mắt liếc tôi một cái. Tôi còn tưởng em ấy sẽ tiếp tục làm lơ fans, cuối cùng lúc sắp lên xe em ấy lại nhận một con hươu cao cổ fans đưa.” Diệp Linh Tranh nói, “Chính là con mà cậu hỏi kia.”
Kỳ Lâm khó hiểu, “Vì sao?”
Con hươu cao cổ này ngoài đặc điểm đắt tiền ra thì không có điểm đặc thù nào cả, mà trong mắt Diệp Chuyết Hàn, đắt tiền là một đặc điểm có cũng như không.
Chẳng lẽ là fans đặc biệt?
“Là một fan nam, từ Nhật Bản tới, giọng nói rất to.” Diệp Linh Tranh vừa cười vừa nói, “Cậu có thể tưởng tượng không, giữa một đám các cô gái nhỏ, có một cậu trai Nhật Bản cao ngất, tay dài chân dài, giơ con hươu cao cổ, đuổi theo gọi ca ca liên tục.”
Kỳ Lâm đỡ trán.
“Rất buồn cười đúng không? Lúc đó tôi cũng rất bất ngờ. Cậu trai kia nói rằng rất hâm mộ Chuyết Hàn, vì Chuyết Hàn mà học tiếng Trung, nhưng học chưa được giỏi lắm.” Diệp Linh Tranh lại nói, “Cậu ta giơ con hươu cao cổ ra trước mặt Diệp Chuyết Hàn, mặt của em ấy đen thui, lúc ấy tôi còn nghĩ, xong rồi, đứa nhỏ này xong rồi.”
Kỳ Lâm tò mò, “Sau đó thì sao?”
Diệp Linh Tranh sờ cằm, như là đang chìm trong cảm xúc của cảnh tượng đó, “Cậu ta nói với Chuyết Hàn, “kirin”.”
Kỳ Lâm: “Kirin?”
“Cậu không biết là gì nhỉ?” Diệp Linh Tranh nói, “Tôi cũng không biết. Nhưng Chuyết Hàn nghe vậy đã đứng lại. Cậu trai dùng tiếng Trung bập bẹ và tiếng Nhật giải thích hồi lâu, có ý là hươu cao cổ trong tiếng Nhật phát âm là “kirin”, viết là “kỳ lân”.”
Mắt Kỳ Lâm mở to.
Diệp Linh Tranh: “Hóa ra người Nhật Bản gọi hươu cao cổ là kỳ lân, là có ý đó.”
Kỳ Lâm hỏi: “Vậy nên Diệp Chuyết Hàn nhận hươu cao cổ?”
“Đúng vậy. Em ấy chỉ nhận duy nhất món quà đó của fans thôi.” Diệp Linh Tranh bắt chéo hai chân, lắc hai cái đột nhiên dừng lại, “Hửm?”
Kỳ Lâm bị hắn nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, “Hả?”
“Hình như tôi phát hiện ra một bí mật.” Diệp Linh Tranh không hổ là người tốt nghiệp học viện kịch, nhanh chóng nghĩ là một câu chuyện đặc sắc, “Kỳ lân, Kỳ Lâm, chẳng lẽ Chuyết Hàn nhận con hươu cao cổ là vì cậu sao?”
Khóe môi Kỳ Lâm giật giật, “Không có chuyện đó. Chuyện xảy ra khi nào?”
“Cách đây ít nhất ba năm.” Diệp Linh Tranh trầm tư, “Nhưng nếu không phải vì cậu thì vì sao em ấy nhận con hươu cao cổ? Em ấy không nhận quà bao giờ.”
Vấn đề này hỏi rất hay. Kỳ Lâm cũng rất muốn biết.
“Rì rì –” điện thoại đặt trên sofa rung lên.
Kỳ Lâm nhìn sang, là Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Linh Tranh vươn cổ nhìn lén, hận không thể biến thành hươu cao cổ.
[.Diệp]: Là bảo bối của tôi thì sao?
Là cách nói chuyện bình thường của Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ Lâm nhìn lại tin nhắn trước đó của mình.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ha ha ha ha đây là bảo bối của anh sao?
Phát hiện hươu cao cổ trong thư phòng, cậu còn tưởng Diệp Chuyết Hàn sẽ xấu hổ. Bao tuổi rồi chứ, còn chơi thú bông.
Cậu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh buổi tối Diệp Chuyết Hàn không ngủ được, ôm con hươu cao cổ nằm ở sofa trong thư phòng.
Hươu cao cổ có cái cổ dài, Diệp Chuyết Hàn có chân dài, rất xứng đôi.
Nhưng mà hiện tại…
Diệp Linh Tranh kể lại cho cậu biết lai lịch của hươu cao cổ, trò đùa này ngay lập tức không còn buồn cười nữa.
Câu “đây là bảo bối của anh sao?” phiên dịch lại một chút sẽ thành “kỳ lân là bảo bối của anh sao?”, lại phiên dịch thêm chút nữa thành “Tôi là bảo bối của anh sao?”
Damn!
Da mặt Kỳ Lâm tê rần.
Diệp Linh Tranh: “Em trai thối, mặt cậu đỏ.”
Kỳ Lâm phủ nhận, “Tôi không có.”
Diệp Linh Tranh giơ tay ra, “Cho tôi xem hai người đang nói chuyện gì.”
“Không.” Kỳ Lâm giấu điện thoại ra sau lưng.
Diệp Linh Tranh cười sảng khoái, “Tôi rất thích xem mấy cặp vợ chồng son tán tỉnh nhau.”
Kỳ Lâm: “Để lấy cảm hứng cho kịch bản mới của anh sao?”
Diệp Linh Tranh: “Ha ha ha, lại bị em trai thối nhìn ra rồi.”
Diệp Linh Tranh nhìn rất cà lơ phất phơ nhưng thực ra cũng là một người bận rộn, ngồi một lúc rồi đi.
Nói kiểu gì Kỳ Lâm cũng không chịu nhận chiếc Ferrari kia, Diệp Linh Tranh tủi thân cầm lại chìa khóa, “Lần sau tôi sẽ đổi xe khác có ghế sau rộng rãi hơn.”
Kỳ Lâm lắc đầu, “Thực sự không cần đâu.”
Diệp Linh Tranh tự quyết định, “Để cho cậu và Chuyết Hàn thích làm gì ở ghế sau thì làm.”
Kỳ Lâm: “…..”
Hóa ra các vị ca ca trên đời này đầu óc đều không bình thường.
Động cơ Ferrari vang lên, nhanh như chớp đã đi mất, chỉ để lại âm thanh của Diệp Linh Tranh, “Em trai thối, tạm biệt ~”
Kỳ Lâm quay vào biệt thự, dọn dẹp qua phòng khách, ngồi trên sofa xuất thần.
Hóa ra Diệp Chuyết Hàn sinh ra đã kỳ quặc, tính cách có vấn đề nghiêm trọng.
Mẹ mất sớm, cha bận việc kinh doanh.
Ở nước ngoài Kỳ Lâm đã từng tiếp xúc với vài người tương tự, bọn họ rất khó bước ra khỏi thế giới của mình, cả đời sống trong một lồng giam. Nhưng Diệp Chuyết Hàn đã bước ra được. Thậm chí còn thành công hơn người bình thường.
Trong quá trình này hẳn là đã trải qua rất nhiều đau khổ.
Kỳ Lâm quay trở lại thư phòng, ôm hươu cao cổ vào trong ngực, mơ hồ cảm nhận một tia đau lòng.
Cậu vốn đã nhận ra Diệp Chuyết Hàn ở trước mặt mình và trước mặt những người khác không giống nhau – lúc làm việc Diệp Chuyết Hàn có một loại khí chất lạnh lùng nghiêm túc mạnh mẽ, nói một không có hai, cao cao tại thượng, ở cạnh cậu thì toàn kể chuyện cười, tự xưng là ông xã, giống như hai linh hồn khác nhau ở trong một thân xác.
Vừa rồi những điều Diệp Linh Tranh nói giúp cậu xác nhận, Diệp Chuyết Hàn đối xử đặc biệt với cậu.
Nhưng là vì cái gì?
Diệp Chuyết Hàn nói, nửa năm trước khảo sát qua, cậu là lựa chọn kết hôn tốt nhất. Nhưng ba năm trước Diệp Chuyết Hàn lại nhận một món quà vì hươu cao cổ được viết là “kỳ lân” bằng một thứ ngôn ngữ khác.
Trước kia bọn họ đã gặp nhau rồi?
Kỳ Lâm chống tay lên trán, vật vã nhớ lại.
Không, không có khả năng.
Trong trí nhớ của cậu hoàn toàn không có Diệp Chuyết Hàn.
Từ từ.
Kỳ Lâm ngẩng đầu, nhìn kệ sách trước mặt.
Diệp Linh Tranh nói, hồi Diệp Chuyết Hàn học cấp ba đã học vẽ tranh, vì vậy mà đã dần tốt lên. Cho nên những tập tranh đó là Diệp Chuyết Hàn mua từ hồi học cấp ba?
Trước khi xuất ngoại năm 17 tuổi, cậu cũng học qua vẽ tranh.
Lông mày Kỳ Lâm nhíu lại, trong mắt có ánh sáng lóe lên. Chẳng lẽ từ sớm như vậy Diệp Chuyết Hàn đã biết cậu?
Hầu kết chuyển động vài lần, Kỳ Lâm lại cầm điện thoại, nhìn chằm chằm khung thoại, chần chừ mãi không gõ ra được chữ nào.
Diệp Chuyết Hàn chưa bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ, chỉ quyết định kết hôn với cậu.
Bây giờ cậu hỏi, sẽ có kết quả không?
Liệu có đang bóc ra một vết sẹo của Diệp Chuyết Hàn?
Một người trời sinh kỳ quặc, nội tâm có lẽ sẽ cực đoan yếu ớt?
Kỳ Lâm hít sâu một hơi, kiềm chế xúc động, bấm số gọi cho Kỳ Hãn.
“Tiểu Kỳ, nhớ anh trai rồi à?” Giọng nói của Kỳ Hãn lẫn với một âm thanh đóng mở cửa.
Kỳ Lâm hỏi: “Anh đang bận sao?”
“Không hẳn là bận lắm, ở văn phòng không nghe điện thoại được, hiện tại anh đang ở sân thượng.” Kỳ Hãn nói, “Có chuyện gì sao?”
“Em…” Lời nói lên đến miệng nhưng Kỳ Lâm không nói nổi nên lời.
Kỳ Hãn: “Hửm?”
“Trước đây em có nói với anh về Diệp Chuyết Hàn rồi nhỉ?” Kỳ Lâm hỏi.
Kỳ Hãn: “Có nói qua, là Rồng phun lửa ca ca đúng không?”
Kỳ Lâm thở dài, “Không phải gần đây. Là trước kia, ừm, trước khi em và cha mẹ sang tìm anh.”
Kỳ Hãn suy nghĩ hồi lâu, “Hình như không có. Anh không có ấn tượng gì cả. Trước khi mọi người sang, anh bận việc học và công việc, ít có cơ hội gặp nhau. Lúc em vẫn còn ở Trung Quốc lại càng hiếm, thỉnh thoảng em gửi cho anh mấy bức tranh.”
“Là như vậy…” Nghi hoặc trong lòng Kỳ Lâm ngày càng sâu.
“Làm sao vậy?” Kỳ Hãn hỏi, “Rồng phun lửa và em trước đây có quen nhau sao?”
Thái dương Kỳ Lâm giật giật, “Là ai nói làm người phải có tố chất, không được tùy tiện gọi người khác là Rồng phun lửa?”
Kỳ Hãn: “Không phải là anh gọi giống em gọi sao?”
Kỳ Lâm: “Hiện tại em gọi anh ấy là thần tiên ca ca.”
Kỳ Hãn: “…..”
Được, nghe theo em hết.
Bên kia Kỳ Hãn đúng là đang trong thời gian làm việc, Kỳ Lâm không tiện làm phiền lâu, nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.
Diệp Chuyết Hàn lại gửi tới một tin nhắn.
[.Diệp]: Cậu đang làm gì?
Kỳ Lâm nhìn thấy sự khẩn trương trong câu chữ, nhưng cậu không có chứng cứ.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: À đúng rồi, nhị ca của anh vừa ghé qua.
[.Diệp]: Diệp Linh Tranh?
[.Diệp]: Anh ta tới làm gì?
Kỳ Lâm định nói tới kể cho tôi nghe về chuyện hồi nhỏ của anh, còn kể lai lịch của con hươu cao cổ bằng bông nhưng lại không nói nên lời.
Những lời này có thể sẽ làm Diệp Chuyết Hàn không vui.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh ta đến tặng tôi xe Ferrari.
[.Diệp]: …..
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Nhưng tôi đã tàn nhẫn từ chối rồi.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Đêm nay anh có xã giao không?
[.Diệp]: Không có.
[.Diệp]: Tôi hoài nghi cậu đang có ý đồ gì đó.
Kỳ Lâm bật cười thành tiếng.
Cậu thật sự không có cách nào nhập Diệp Chuyết Hàn của hiện tại và Diệp Chuyết Hàn trong lời kể của Diệp Linh Tranh vào với nhau.
Giương mắt nhìn “Làm thế nào để trở thành người hài hước?”, “Một trăm câu chuyện cười” trên kệ sách, những quyển sách này đều là những nỗ lực vụng về của Diệp Chuyết Hàn?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Có ý đồ đi đón anh tan tầm.
Khung thoại hiện “đang nhập vào…”.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Cứ quyết định vậy đi.
*** Hết chương 35
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook