Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012
Chương 32: Sợ hãi mất đi

"Người nô tì này cũng rất biết che chở cho chủ tử nha, chỉ có điều nơi này không có chuyện của ngươi, nếu ngươi không muốn cái đầu trên cổ ngươi, vậy cô độc sẽ thanh toàn cho ngươi!" Mắt lạnh nhìn Hân Vũ bên cạnh, đối với Hòa Thái trên mặt đất, hắt một chút cũng không để vào mắt.

"Hòa Thái, ta lệnh cho ngươi lập tức đi ra ngoài —-!" Hân Vũ sốt ruột quát nàng, nàng biết người nam nhân này sẽ không đi để ý sống chết của một nô tì, nhưng nàng để ý, ở chỗ này người duy nhất đối tốt với nàng,cũng chỉ có Hòa Thái.

Hòa Thái nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hân Vũ, gật gật đầu, chậm rãi rời khỏi phòng trong, vừa thấy nàng an toàn rời đi, Hân Vũ mới thở nhẹ một hơi, Hình Ngạo Thiên xoay ngang ôm lấy nàng, đem nàng mang về bên giường, ngồi xuống ôm vào trong ngực, nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, mục đích bản thân đên đây khẽ mài đi một chút.

"Ngươi làm gì thế? Không phải ngươi muốn giết ta trút giận cho ái phi của ngươi sao? Bây giờ người ở đây, ngươi động thủ đi, bóp chết ta giống như ngươi bóp chết vương hạu của ngươi là được rồi!" Nhắm hai mắt lại, nàng đã chẳng quan tâm nữa, tuy rằng Đỗ Hân Vũ nàng rất sợ chết, nhưng nàng cũng không thể không có tôn nghiêm đi cầu xin tha thứ như vạy.

" Ha ha ha ~~~ Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết sao? Không sợ ta đem ngươi đém cho đám xác chết kia?" Hình Ngạo Thiên đã nắm giữ nhược điểm của nàng, muốn nhìn xem diễn cảm của nàng khi nghe được câu này.

"Ngươi... Ngươi.. Ngươi cũng chỉ biết lấy cái đó uy hiếp ta, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta không sợ chết, ngươi muốn đem ta ném vào đó đúng không, vậy thì ngươi ném đi, cùng lắm thì trước khi đám xác chết đó thức tỉnh thì ta chết trước —!" Nhìn thấy khuôn mặt thiên sứ giống như ác ma kia, hốc mắt Hân Vũ đỏ lên, nước mắt ào ào rơi xuống.

Phản ứng bất ngờ của nàng khiến HÌnh Ngạo Thiên có chút lúng túng, không ngờ được nàng lại vì những lời này của hắn mà khóc lên, nhìn thấy nước mắt nàng ràn rụa cùng thân hình nhỏ xinh run rẩy, hắn đau lòng ôm chặt nàng, nhẹ giọng an ủi bên tai nàng: "Khóc cái gì, không phải ngươi rất kiên cường không sợ chết sao? Ngay cả ta cũng dám đánh, sao lúc này lại khóc!"

"Ô ô ô ~~~ ngươi giết ta, giết ta đi, dù sao ta cũng chuẩn bị chết rồi, ta chết đi không phải hợp y ngươi sao?" Hân Vũ tựa vào lồng ngực của hắn khóc lóc, hoàn toàn không biết giờ phút này sắc mặt của hắn khó coi bao nhiêu.

"Câm miệng —–! Đỗ Hân Vũ, ta cảnh cáo ngươi, nếu sau này ngươi lại nói nửa chữ chết, ta sẽ phại ngươi ba ngày ba đêm không xuống giường được." Không biết tại sao, vừa rồi khi hắn nghe nàng nói muốn chết, trong nháy mắt trái tim cảm thấy hoảng hốt không rõ, cái loại cảm giác sợ hãi mất đi này, đã bao lâu không xuất hiện qua trong lòng hắn?

Hân Vũ ghét nhất là bị người ta uy hiếp, dừng sức đẩy hắn ra ngồi dậy, trong mắt vẫn lưu vẻ kiên định cùng ưu thương: "Ngươi không cần lấy điều này đểu uy hiếp ta, ta không phục tùng, các ngươi ở đây làm chủ tử, không có ai tốt hết, dựa vào gì mà ta phải bị nàng ta đánh, rốt cuộc là ta làm gì sao? Ta lại không biết nàng ta, tám sào tre đánh cũng không tới, nàng dựa vào gì mà vừa vào cửa liền đánh ta!"

Hình Ngạo Thiên thấy vết thương trên mặt nàng, thật sự là sưng đỏ vô cùng, Lam Cẩm Nhi lúc nhỏ từng tập công phu quyền cước, nói vậy lực tay nhất định nặng hơn bình thường, kéo nàng trở lại vào trong lòng, khẩu khí vương giả giống như mệnh lệnh ra lệnh cho nàng: ‘Nhớ kỹ lời của ta, ta muốn ngươi sống thật tốt còn bồi ở bên cạnh ta, lần này ủy khuất cho ngươi, ta cam đoan sau này sẽ không để bất kỳ kẻ nào khi dễ ngươi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương