"A Câm, em làm gì ở đây!"
Bành Chí thấy một cái bóng dáng cô liêu lạnh lẽo đang ngẩn ngơ ngồi ngắm thác chảy liền biết ngay chính là nàng.
Bành Chí đối với A Câm chính là cực kỳ quý mến.
Nàng bên trên bãi cỏ, nương ngờ ánh trăng yếu ớt mà ngắm từng cái đợt sóng cuộn trào, tiếng thác đổ ầm ầm từ trên cao tựa như một con rồng lớn mất đà đâm thẳng xuống nhân gian.
Nàng nghe nói nàng được tìm thấy ở đây... Còn nói rằng nàng còn sống là một kỳ tích, nhưng mà bản thân hiện tại đối với quá khứ không chút nào ký ức.
Bất quá nàng bằng lòng sống thế này, nàng có người để yêu thương.
Bành Chí thấy dưới ánh trắng nụ cười nữ nhân hiện tại đẹp mê hồn. Phút chốc không kiềm chế được mà đỏ mặt, thật may ánh sáng ở đây không đủ bằng không đã ngại chết mất thôi.
"Nghe nói em nhận lệnh ám sát bảo chủ nhà Nạp trong đêm nay?"
Phùng Phùng gật đầu.
Hai người dường như chìm vào khoảng lặng khá lâu.
"Bao lâu nữa tới giờ?"
Nàng đem một ngón tay ra dấu, còn một canh giờ nữa tới thời điểm xuất phát. Võ công của nàng không phải là cao nghệ nhất, nhưng mà bất quá chính là vô cùng nhanh nhẹn cùng dứt khoát, hơn nữa nàng cực kỳ thích học tập ám khí.
Đối với các loại kim độc đã dùng đến điêu luyện, dù sao cũng là do một tay được mẫu thân nàng dạy bảo, thiên hạ có ai không biết tiếng tăm Thiên Danh Ám Độc lừng lẫy một thời của người.
Cho tới hiện nay hình như cũng chưa có kẻ nào trên thiên hạ biết được giới tính hay độ tuổi vị này, bất quá chính là ra tay tàn độc, một khi đã nhắm tới ai thì kẻ đó xác định chỉ còn một đường chết.
Tuy nhiên chính là sau một thời gian liền biến mất không nửa tung tích tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cho dù cả hai vợ chồng Triệu gia chính là kịch liệt phản đối nàng đêm này xuất hành, nhưng mà trong lòng nàng chưa bao giờ muốn làm một gánh nặng cho mọi người.
Nàng cho dù tính tình ôn nhu nhưng cùng vô cùng ngang bướng, việc nàng đã quyết, nàng đem đủ loại mè nheo sách nhiễu cùng mếu máo làm nũng, thề thốt nàng sẽ trở về an toàn rốt cục Triệu bà cũng đồng ý cho nàng khởi hành.
Trước đó còn dặn dò kỹ càng đủ điều, ngàn vạn lần không được ham chiến, thấy tình hình bất lợi phải ngay lập tức rút về.
Đêm nay cũng không phải Triệu gia chỉ đột kích Nạp phủ, còn âm thầm cử người ám sát Tứ đại nhân, hắn đêm nay đã biết trước sẽ tới Thúy lầu chơi gái, hơn nữa vì là lén lút bí mật đi nên cũng không mang theo cao thủ bên mình.
"Em có muốn ta cùng đi?" Bành Chí đem theo chút khẩn trương cũng van nài trong lời nói, bất quá chính là khó phát hiện.
Phùng Phùng lắc đầu, ba tháng nay nàng đã âm thầm theo dõi Nạp bảo chủ, kẻ này thật bê tha, ngày đêm chìm đắm trong say sưa, không phải nói rằng Nạp gia đối với ngôi vị kia chính là một lòng muốn đoạt hay sao? Vậy mà thường ngày không hôm nào thấy hắn giống như tính toán cho việc lớn.
Là hắn quá tự tin với phòng thủ sẵn có hay danh tiếng Nạp gia trên giang hồ căn bản chỉ là hữu danh vô thực? Còn nghe nói hắn vì một cái nữ nhân mà trở thành như vậy bệ rạc.
Thực vô dụng.
Nàng không tin đối với người như vậy nàng cũng đối phó không xong.
.......
Đường xa mới biết ngựa tốt, nàng một thân y phục đen tuyền cưỡi một cái Bạch mã, hình ảnh trong đêm cực kỳ tương phản. Dáng vẻ đẹp mắt cực kỳ.
Thành An về đêm cũng vẫn như cũ nhộn nhịp, bất quá chỉ là kẻ ăn xin ăn mày cũng với thương gia giàu có cũng không thấy chênh lệch la bao.
Xã hội này hiện tại phân chia cấp bậc cũng đủ cùng cực đi, người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.
Nàng bên vệ đường tùy tiện uống một bát trà hoa cúc, đi quá sớm hiện tại chưa tới giờ, lần đầu tiên trong bóng tối hành xử, đương nhiên không tránh khỏi trong lòng nôn nao cùng với căng thẳng.
Đem chè thơm ngâm nhi, dường như cũng phần nào phiền muộn vơi bớt. Nàng đem bạc lẻ mua mấy cái bánh bao.
Vừa đi vừa cắn từng miếng nhỏ, liền tiện tay cho một đứa trẻ trong góc tường bẩn thỉu đang giương đôi mắt thèm khát nhìn nàng.
Phùng Phùng có chút đau lòng, cha mẹ nó hiện tại nơi nào? Nhìn bộ dạng đứa trẻ tựa như hổ đói ngấu nghiến đem bánh nhai nuốt tới sắp phát nghẹn mà không khỏi buồn bã, cho dù nàng có lòng cũng không thể bố thí cho tất cả người trong thiên hạ được, trong tâm trí càng kiên định một loại khát khao muốn đem Hoàng Đế đi giết.
Người hiện tại hẳn là đang uống rượu ôm mĩ nhân đi?
Đối với bách tính chút nào quan tâm?
.......
Đêm tối tĩnh mịch, không ai nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều hòa mình trong bóng đêm. Tung mình vào trong u ám, với mọi cản trở đều dễ dàng vượt qua.
Nàng theo lỗi cũ đột nhập vào Nạp phủ, không khí thoáng đãng cùng mát mẻ.
Thân thể nhanh nhẹn trèo lên mái nhà, bước đi uyển chuyển như mèo, trong bóng tối di chuyển không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay.
Đem hai kẻ gác cổng bên ngoài đơn giản bắn ra hai cây kim có nọc, nọc rắn này đủ giết một con mãnh thú, nàng cười khổ, có khác gì đem dao mổ trâu đi chặt gà?
Triệu mẫu thân quá lo lắng cuối cùng lại đem tổn thất đi, thứ này là nọc cực phẩm, quá hoang phí.
Đem cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, bước chân cẩn trọng tiến vào, hắn có phải hay không đã uống tới say mèm rồi?
Nàng nương ngờ ánh nến yếu ớt mà tiến sâu vào trong, bên trên giường lớn gồ lên, hẳn là đang ngủ đi?
Đem kiếm lớn giơ lên nhằm thẳng khối nệm trên giường mà chém xuống...
Mẹ nó, giường này không có người?
Vậy...?
Nàng còn chưa nghĩ xong từ sau lưng đã xông ra một luồng khí áp chế mạnh mẽ.
Nạp Dương hắn đêm nay căn bản đã có tình báo sẽ có thích khách, cũng không sao, lâu này chưa có động thủ qua, thân thể cũng sớm rệu rã đi. Coi như để vận động một chút.
Hắn cũng muốn xem xem kẻ nào to gan, muốn lấy mạng hắn còn phải nhìn xem có bao nhiêu dũng khí đi. Quả cũng không vừa, thân thể nhanh nhẹn như vậy, tích tắc đã đem hai phế vật bên ngoài giết chết không nửa tiếng động.
Đường kiếm đâm xuống dứt khoát rõ ràng, không phải chính là đâm vào lồng ngực hay sao.
Quả là đáng để đánh một trận. Nhưng mà hắn từ nhỏ lớn lên cùng đao kiếm, ngày hôm nay căn bản là một chút trêu đùa.
Cũng là thích khách Triệu gia đưa tới chẳng há không nêm tiếp đón nồng nhiệt một chút?
Bành Chí thấy một cái bóng dáng cô liêu lạnh lẽo đang ngẩn ngơ ngồi ngắm thác chảy liền biết ngay chính là nàng.
Bành Chí đối với A Câm chính là cực kỳ quý mến.
Nàng bên trên bãi cỏ, nương ngờ ánh trăng yếu ớt mà ngắm từng cái đợt sóng cuộn trào, tiếng thác đổ ầm ầm từ trên cao tựa như một con rồng lớn mất đà đâm thẳng xuống nhân gian.
Nàng nghe nói nàng được tìm thấy ở đây... Còn nói rằng nàng còn sống là một kỳ tích, nhưng mà bản thân hiện tại đối với quá khứ không chút nào ký ức.
Bất quá nàng bằng lòng sống thế này, nàng có người để yêu thương.
Bành Chí thấy dưới ánh trắng nụ cười nữ nhân hiện tại đẹp mê hồn. Phút chốc không kiềm chế được mà đỏ mặt, thật may ánh sáng ở đây không đủ bằng không đã ngại chết mất thôi.
"Nghe nói em nhận lệnh ám sát bảo chủ nhà Nạp trong đêm nay?"
Phùng Phùng gật đầu.
Hai người dường như chìm vào khoảng lặng khá lâu.
"Bao lâu nữa tới giờ?"
Nàng đem một ngón tay ra dấu, còn một canh giờ nữa tới thời điểm xuất phát. Võ công của nàng không phải là cao nghệ nhất, nhưng mà bất quá chính là vô cùng nhanh nhẹn cùng dứt khoát, hơn nữa nàng cực kỳ thích học tập ám khí.
Đối với các loại kim độc đã dùng đến điêu luyện, dù sao cũng là do một tay được mẫu thân nàng dạy bảo, thiên hạ có ai không biết tiếng tăm Thiên Danh Ám Độc lừng lẫy một thời của người.
Cho tới hiện nay hình như cũng chưa có kẻ nào trên thiên hạ biết được giới tính hay độ tuổi vị này, bất quá chính là ra tay tàn độc, một khi đã nhắm tới ai thì kẻ đó xác định chỉ còn một đường chết.
Tuy nhiên chính là sau một thời gian liền biến mất không nửa tung tích tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cho dù cả hai vợ chồng Triệu gia chính là kịch liệt phản đối nàng đêm này xuất hành, nhưng mà trong lòng nàng chưa bao giờ muốn làm một gánh nặng cho mọi người.
Nàng cho dù tính tình ôn nhu nhưng cùng vô cùng ngang bướng, việc nàng đã quyết, nàng đem đủ loại mè nheo sách nhiễu cùng mếu máo làm nũng, thề thốt nàng sẽ trở về an toàn rốt cục Triệu bà cũng đồng ý cho nàng khởi hành.
Trước đó còn dặn dò kỹ càng đủ điều, ngàn vạn lần không được ham chiến, thấy tình hình bất lợi phải ngay lập tức rút về.
Đêm nay cũng không phải Triệu gia chỉ đột kích Nạp phủ, còn âm thầm cử người ám sát Tứ đại nhân, hắn đêm nay đã biết trước sẽ tới Thúy lầu chơi gái, hơn nữa vì là lén lút bí mật đi nên cũng không mang theo cao thủ bên mình.
"Em có muốn ta cùng đi?" Bành Chí đem theo chút khẩn trương cũng van nài trong lời nói, bất quá chính là khó phát hiện.
Phùng Phùng lắc đầu, ba tháng nay nàng đã âm thầm theo dõi Nạp bảo chủ, kẻ này thật bê tha, ngày đêm chìm đắm trong say sưa, không phải nói rằng Nạp gia đối với ngôi vị kia chính là một lòng muốn đoạt hay sao? Vậy mà thường ngày không hôm nào thấy hắn giống như tính toán cho việc lớn.
Là hắn quá tự tin với phòng thủ sẵn có hay danh tiếng Nạp gia trên giang hồ căn bản chỉ là hữu danh vô thực? Còn nghe nói hắn vì một cái nữ nhân mà trở thành như vậy bệ rạc.
Thực vô dụng.
Nàng không tin đối với người như vậy nàng cũng đối phó không xong.
.......
Đường xa mới biết ngựa tốt, nàng một thân y phục đen tuyền cưỡi một cái Bạch mã, hình ảnh trong đêm cực kỳ tương phản. Dáng vẻ đẹp mắt cực kỳ.
Thành An về đêm cũng vẫn như cũ nhộn nhịp, bất quá chỉ là kẻ ăn xin ăn mày cũng với thương gia giàu có cũng không thấy chênh lệch la bao.
Xã hội này hiện tại phân chia cấp bậc cũng đủ cùng cực đi, người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.
Nàng bên vệ đường tùy tiện uống một bát trà hoa cúc, đi quá sớm hiện tại chưa tới giờ, lần đầu tiên trong bóng tối hành xử, đương nhiên không tránh khỏi trong lòng nôn nao cùng với căng thẳng.
Đem chè thơm ngâm nhi, dường như cũng phần nào phiền muộn vơi bớt. Nàng đem bạc lẻ mua mấy cái bánh bao.
Vừa đi vừa cắn từng miếng nhỏ, liền tiện tay cho một đứa trẻ trong góc tường bẩn thỉu đang giương đôi mắt thèm khát nhìn nàng.
Phùng Phùng có chút đau lòng, cha mẹ nó hiện tại nơi nào? Nhìn bộ dạng đứa trẻ tựa như hổ đói ngấu nghiến đem bánh nhai nuốt tới sắp phát nghẹn mà không khỏi buồn bã, cho dù nàng có lòng cũng không thể bố thí cho tất cả người trong thiên hạ được, trong tâm trí càng kiên định một loại khát khao muốn đem Hoàng Đế đi giết.
Người hiện tại hẳn là đang uống rượu ôm mĩ nhân đi?
Đối với bách tính chút nào quan tâm?
.......
Đêm tối tĩnh mịch, không ai nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều hòa mình trong bóng đêm. Tung mình vào trong u ám, với mọi cản trở đều dễ dàng vượt qua.
Nàng theo lỗi cũ đột nhập vào Nạp phủ, không khí thoáng đãng cùng mát mẻ.
Thân thể nhanh nhẹn trèo lên mái nhà, bước đi uyển chuyển như mèo, trong bóng tối di chuyển không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay.
Đem hai kẻ gác cổng bên ngoài đơn giản bắn ra hai cây kim có nọc, nọc rắn này đủ giết một con mãnh thú, nàng cười khổ, có khác gì đem dao mổ trâu đi chặt gà?
Triệu mẫu thân quá lo lắng cuối cùng lại đem tổn thất đi, thứ này là nọc cực phẩm, quá hoang phí.
Đem cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, bước chân cẩn trọng tiến vào, hắn có phải hay không đã uống tới say mèm rồi?
Nàng nương ngờ ánh nến yếu ớt mà tiến sâu vào trong, bên trên giường lớn gồ lên, hẳn là đang ngủ đi?
Đem kiếm lớn giơ lên nhằm thẳng khối nệm trên giường mà chém xuống...
Mẹ nó, giường này không có người?
Vậy...?
Nàng còn chưa nghĩ xong từ sau lưng đã xông ra một luồng khí áp chế mạnh mẽ.
Nạp Dương hắn đêm nay căn bản đã có tình báo sẽ có thích khách, cũng không sao, lâu này chưa có động thủ qua, thân thể cũng sớm rệu rã đi. Coi như để vận động một chút.
Hắn cũng muốn xem xem kẻ nào to gan, muốn lấy mạng hắn còn phải nhìn xem có bao nhiêu dũng khí đi. Quả cũng không vừa, thân thể nhanh nhẹn như vậy, tích tắc đã đem hai phế vật bên ngoài giết chết không nửa tiếng động.
Đường kiếm đâm xuống dứt khoát rõ ràng, không phải chính là đâm vào lồng ngực hay sao.
Quả là đáng để đánh một trận. Nhưng mà hắn từ nhỏ lớn lên cùng đao kiếm, ngày hôm nay căn bản là một chút trêu đùa.
Cũng là thích khách Triệu gia đưa tới chẳng há không nêm tiếp đón nồng nhiệt một chút?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook