Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố
-
Chương 40: Tình yêu trì độn
Tạ Hoài Chu ôm Cố Cẩn Diệc đi tắm.
Cố Cẩn Diệc cũng không từ chối. Bọn họ đã làm những điều thân mật hơn nhiều, giằng co qua lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có lẽ đây chính là lợi ích của sự trưởng thành. Nếu như là năm hai mươi tuổi, có lẽ anh sẽ không kiềm chế được mà khóc với Tạ Hoài Chu, khóc đến mức thở không ra hơi rồi đuổi Tạ Hoài Chu cút xa.
Nhưng Cố Cẩn Diệc bây giờ đã hai sáu tuổi, ngồi trong bồn tắm, xung quanh là nước ấm và vòng tay của Tạ Hoài Chu, không còn sức mà tức giận nữa.
Anh ngoan ngoãn để Tạ Hoài Chu tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm lớn lau khô người rồi sấy tóc, giống như một con búp bê xinh đẹp và tinh xảo.
Khi hai người rời phòng tắm, người máy phục vụ ở cửa đã nhanh chóng thay ga giường.
Tạ Hoài Chu ôm Cố Cẩn Diệc ngồi ở trêи giường, giống như vẫn là một đôi ân ái.
Trong vòng tay ấm áp này, Cố Cẩn Diệc mê man ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đêm qua Cố Cẩn Diệc không ngủ một chút nào, cuộc nói chuyện kéo dài vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của anh.
Nhưng Cố Cẩn Diệc nửa mơ nửa tỉnh, hỏi Tạ Hoài Chu một cậu: "Tạ Hoài Chu, em chưa từng nói yêu anh, đúng không?"
Anh chỉ thừa nhận với Nhan Lý An, chưa từng nói điều đó trước mặt Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu rũ mắt nhìn Cố Cẩn Diệc. Gương mặt trắng nõn của anh có nét mỏng manh như gốm sứ, lông mi mỏng như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng.
Cố Cẩn Diệc như vậy trông vô cùng ngoan ngoãn, rất dễ dỗ dành.
Nhưng trong thâm tâm hắn biết rằng, Cố Cẩn Diệc bây giờ không còn là Cố Cẩn Diệc ở viện điều dưỡng nữa, một Cố Cẩn Diệc chỉ cần thấy hắn là sẽ cong cong đôi mắt mà nở nụ cười thật đẹp.
"Ừ, em chưa từng nói." Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng đáp lại.
Cố Cẩn Diệc có được câu trả lời, thần kinh cũng có chút buông lỏng.
"Vậy là tốt rồi."
Anh ngủ quên trong vòng tay của Tạ Hoài Chu.
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ bao giờ. Không biết đã bao lâu rồi, bầu trời đã trong xanh hơn một chút. Sau tấm rèm mỏng, ánh sáng theo khe hở len lỏi chiếu vào phòng.
Trong ánh sáng nhẹ nhàng và bình lặng này, Tạ Hoài Chu nhận ra rằng Cố Cẩn Diệc sẽ không ở bên cạnh mình nữa.
Rốt cuộc, cuộc hành quyết đã bị trì hoãn sáu năm này, tội lỗi chung quy vẫn rơi ở trêи người hắn.
- /-
Tối hôm đó, Cố Cẩn Diệc về nhà với Tạ Hoài Chu.
Hai người giống như một cặp vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng. Mọi thứ vẫn bình thường khi bọn họ bước vào nhà. Cố Cẩn Diệc ăn tối với Sở Tiêu Niên. Sở Tiêu Niên đã năm ngày không gặp Cố Cẩn Diệc nên cứ bám lấy anh. Nhóc con lo lắng, sờ sờ mặt Cố Cẩn Diệc, nói nhỏ: "Ba ơi, mặt của ba tái nhợt đi rồi."
Cố Cẩn Diệc mỉm cười, qua loa đáp lại: "Chắc do trời lạnh thôi."
Trẻ con luôn rất dễ bị lừa, chơi mệt mỏi cũng không còn tinh thần. Cố Cẩn Diệc xây nhà với Sở Tiêu Niên cả một buổi tối, cậu nhóc buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Cố Cẩn Diệc giao Sở Tiêu Niên cho bảo mẫu. Sau khi Sở Tiêu Niên bị đưa đi, trong phòng khách chỉ còn lại anh và Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu biết mình không có quyền lên tiếng, nên hắn không nói gì.
Cố Cẩn Diệc nhận thấy Tạ Hoài Chu đang đeo chiếc vòng tay màu đen mà anh tặng.
Đó là một khoảng thời gian ngắn trong cuộc đời của anh.
Khi tặng đi chiếc vòng này, Cố Cẩn Diệc đã chìm sâu trong vũng bùn mang trêи Tạ Hoài Chu.
Đời này anh chỉ động lòng hai lần, mà nực cười là chỉ với một người.
Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất, thời điểm anh mê luyến Tạ Hoài Chu nhất, trong lòng anh luôn có một tiếng nói nhắc nhở rằng, người trước mắt này, cùng người sáu năm trước, thật sự quá giống nhau.
Thế nhưng Cố Cẩn Diệc một bên thanh tỉnh, một bên lại trầm luân.
Thật sự là không có tiền đồ.
Cố Cẩn Diệc đứng dậy, không như những gì Tạ Hoài Chu nghĩ là sẽ tuyên án với hắn.
Trong nháy mắt, mọi cảm xúc của Cố Cẩn Diệc như bị rút đi toàn bộ mà thật sự biến thành một pho tượng không có tình cảm.
"Em về phòng trước. Ngủ ngon."
Cố Cẩn Diệc không có về lại phòng ngủ chung, mà là đi đến căn phòng cách vách phòng khách, nơi anh đã ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Tạ gia.
Cố Cẩn Diệc chỉ ngủ trong căn phòng này mấy đêm. Sau này anh dùng nó làm phòng làm việc và để đồ dùng cá nhân của mình.
Anh bước vào phòng. Căn phòng vẫn được dọn dẹp thường xuyên nên rất sạch sẽ.
Cố Cẩn Diệc tìm thấy trong phòng chiếc vali anh mang theo đến đây, mở ra, đồ vật bên trong không còn bao nhiêu.
Anh lấy ra một cái quang não cũ kỹ, lạc hậu.
Cái này là đồ Cố Cẩn Diệc dùng sáu năm trước, hiện giờ đã sớm bị đào thải.
Do không được kết nối với mạng nên cái quang não này chỉ có chức năng lưu trữ cơ bản.
Cố Cẩn Diệc khởi động lại quang não. Trong kho tin tức, anh thấy hơn một ngàn tin nhắn mình đã từng gửi đi.
Mỗi một tin nhắn đều được gửi đến một người.
Cố Cẩn Diệc đọc từng tin nhắn.
Trong mỗi tin như vậy đều là anh đau khổ cầu xin Phó Trầm trở về, không chịu tin tưởng bản thân đã bị vứt bỏ.
Tin nhắn cuối cùng mà anh gửi đi, là trước khi Cố Cẩn Diệc lên bàn mổ.
Cố Cẩn Diệc sắp phải phẫu thuật, chỉ có 25% cơ hội sống sót.
"Em không muốn yêu anh nữa." Cố Cẩn Diệc vẫn nhớ mình ngồi trong phòng bệnh, ngoài cửa sổ đã là mùa đông, tuyết rơi đầy hoa viên, hoa mai còn chưa nở. "Em sẽ cùng người khác kết hôn. Em sẽ sống hạnh phúc."
Vào thời điểm đó, Cố Cẩn Diệc vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn với Sở Mịch Vân.
Anh nói ra điều này chỉ để khiến bản thân từ bỏ. Cố Cẩn Diệc mất đi người yêu, nhưng anh vẫn còn rất trẻ, về sau sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ có được gia đình của chính mình.
Sau ca phẫu thuật, Cố Cẩn Diệc phải hồi phục rất lâu mới có thể xuống giường bệnh. Kể từ đó, Cố Cẩn Diệc không bao giờ bật chiếc quang não đó lên nữa. Nhưng anh lại không vứt nó đi, thậm chí còn mang theo đến Bạch Đế tinh.
Hiện giờ, Cố Cẩn Diệc khởi động lại quang não.
Anh chợt thấy, ở trong kho dữ liệu, có tin nhắn chưa đọc.
Người gửi là một tài khoản chưa được lưu tên.
Nhưng khi bấm vào đọc tin nhắn, Cố Cẩn Diệc đã biết người gửi là ai.
Trêи đó viết ---
"Đừng gả cho người khác. Gả cho anh được không?"
"Thực xin lỗi. Em còn muốn anh không?'
"Anh học được cách nướng bánh xốp rồi, cũng biết pha trà đen. Anh còn mua một số hành tinh nho nhỏ, chúng ta có thể sống ở đó."
Cố Cẩn Diệc khẽ cười một tiếng, nước mắt từ khóe mắt trào ra, rơi tí tách trêи quang não.
Anh nhớ ra, chẳng trách thời điểm anh tới Tạ gia, Tạ Hoài Chu đã nướng bánh xốp cho anh.
Viện điều dưỡng mà bọn họ sống không phải là một nơi đầy đủ tiện nghi và có dịch vụ tốt. Nó giống như một khu biệt thự cho người khác thuê lại. Ngoại trừ cảnh đẹp ra, mọi thứ đều do mình tự làm.
Cố Cẩn Diệc đã mua một con người máy nấu ăn, nhưng nó nấu vô cùng dở tệ, hơn nữa chỉ lặp đi lặp đi hai, ba món.
Sau khi Phó Trầm đến, hắn đã học được một vài món đơn giản, nhưng món tráng miệng thì cực kì không ngon, ngay cả những miếng bánh xốp đơn giản nhất cũng không thể làm được.
Nhưng hiện tại hắn đã là gia chủ của Tạ gia, lại có thể học được thành công.
Cố Cẩn Diệc lắc lắc đầu, phân vân không biết nên khóc hay nên cười.
Anh nhìn tới ngày tháng tin nhắn được gửi đi.
Đó là khi anh đính hôn với Sở Mịch Vân.
Anh và Tạ Hoài Chu lúc nào cũng như thế, cứ vậy mà lướt qua nhau.
Mà trong phòng ngủ của mình, Tạ Hoài Chu cũng không ngủ được.
Hắn bỏ chức năng che chắn của căn phòng để có thể lắng nghe được tiếng động bên ngoài.
Tạ Hoài Chu biết Cố Cẩn Diệc sẽ không rời đi mà không nói một lời. Cố Cẩn Diệc quá mềm yếu để có thể trở thành một người xấu.
Nhưng hắn vẫn sợ hãi như chim đậu cành cong.
Tạ Hoài Chu nhìn xuống vết sẹo dài trêи cánh tay trái của mình. Hôm nay khi rời khỏi khách sạn, Cố Cẩn Diệc hỏi hắn rằng vết sẹo này có phải do cha hắn để lại hay không?
Hắn lắc đầu, nói không phải nhưng cũng không nói cho Cố Cẩn Diệc biết vết sẹo này đến từ đâu.
Với trình độ công nghệ hiện nay, loại sẹo này có thể được loại bỏ chỉ bằng một tia laser, nhưng Tạ Hoài Chu vẫn giữ nó lại để nhắc nhở bản thân về những gì mà hắn đã bỏ lỡ.
Có một con chip từng được giấu bên trong vết thương này.
Khi rời khỏi Cố Cẩn Diệc, Tạ Hoài Chu không mang theo bất cứ thứ gì. Thứ duy nhất hắn mang là quang não mà Cố Cẩn Diệc đã mua cho hắn, kiểu đơn giản nhất và được kết nối với thẻ căn cước giả.
Tạ Hoài Chu ngồi trêи phi thuyền, bình tĩnh mà lãnh đạm phân phó cho thuộc hạ qua một thời gian thì đi đón Cố Cẩn Diệc, không nghĩ tới sau này mình và Cố Cẩn Diệc sẽ đi về đâu.
Thế nhưng khi phi thuyền hạ cánh, Tạ Hoài Chu nhìn thấy người của cha mình vây quanh bên ngoài cửa sổ, cơ thể hắn thành thật hơn trái tim rất nhiều.
Tạ Hoài Chu gần như là theo bản năng mà móc con chip của quang não ra, cầm dao cắt một miệng vết thương lên cánh tay, giấu con chip vào đó.
Hắn xịt thuốc cầm máu lên cánh tay, miệng vết thương lại phẳng phiu trơn bóng.
Không ai biết Tạ Hoài Chu giấu một con chip trong đó. Con chip cũng không có gì đặc biệt, không có bí mật kinh thiên động địa nào được cất giữ, chỉ có người yêu xinh đẹp của hắn, cùng những đoạn hội thoại lải nhải không dứt.
Thân thể của hắn phản ứng nhanh hơn đại não.
Thời điểm mà Tạ Hoài Chu bị bắt, thứ duy nhất mà hắn giấu đi là kỷ vật liên quan đến Cố Cẩn Diệc.
Điều đáng tiếc là trong sáu tháng bị giam cầm, mặc dù thể xác không bị tổn hại nhưng tinh thần của Tạ Hoài Chu bị tổn thương vì chịu tra tấn trong thời gian dài.
Khi được giải cứu, hắn phải mất gần hai tháng để khôi phục hoàn toàn.
Con chip trêи tay Tạ Hoài Chu cũng bị lấy ra, để lại một vết sẹo gớm ghiếc.
Nhưng vì đã được ẩn giấu trong máu thịt nên con chip đã bị phá hỏng toàn bộ. Các kỹ thuật viên của Thương gia phải mất một thời gian dài mới có thể phục hồi lại nó.
Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở thời điểm hắn rời bỏ Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc nói: "Hãy trở về sớm nhé."
Tạ Hoài Chu bây giờ nghĩ lại mình đã từng là ai, chỉ cảm thấy thật nực cười.
Làm sao hắn có thể lầm tưởng rằng chính Phó Trầm, người bị mất trí nhớ mới là người yêu Cố Cẩn Diệc, chứ không phải là Tạ Hoài Chu.
Mặc dù Cố Cẩn Diệc không còn ở đây, nhưng tin tức tố của anh vẫn còn phảng phất trong phòng bởi vì sinh hoạt lâu dài của cả hai.
Mùi trà đen nhẹ nhàng thanh tao, tựa như có thể làm lòng người mê đắm.
Tạ Hoài Chu từ từ nhắm mắt lại, nhớ tới cái cách Cố Cẩn Diệc cười với hắn trong vườn hoa đuôi chuông. Cố Cẩn Diệc mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc buộc thành một búi nhỏ, môi hồng răng trắng, ngây thơ lại thẹn thùng.
Hắn đã đáp ứng sẽ cho Cố Cẩn Diệc một cái hôn lễ, hắn còn nhớ rõ mỗi một chi tiết mà Cố Cẩn Diệc nói.
Cố Cẩn Diệc không thích đám cưới trong vũ trụ hay dưới đáy biển, Cố Cẩn Diệc chỉ thích hôn lễ đồng thoại như trong cổ tích.
Phải có một giàn hoa hồng thật đẹp, bánh kem cũng phải được tạo hình dễ thương, không cần mời nhiều khách khứa, chỉ cần mời bạn bè thân thiết cùng người nhà.
Sáu năm trước Tạ Hoài Chu đã nuốt lời.
Bây giờ hắn muốn tuân thủ lời hứa một lần nữa, nhưng Cố Cẩn Diệc có lẽ không muốn cho hắn cơ hội này nữa rồi.
Cố Cẩn Diệc cũng không từ chối. Bọn họ đã làm những điều thân mật hơn nhiều, giằng co qua lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có lẽ đây chính là lợi ích của sự trưởng thành. Nếu như là năm hai mươi tuổi, có lẽ anh sẽ không kiềm chế được mà khóc với Tạ Hoài Chu, khóc đến mức thở không ra hơi rồi đuổi Tạ Hoài Chu cút xa.
Nhưng Cố Cẩn Diệc bây giờ đã hai sáu tuổi, ngồi trong bồn tắm, xung quanh là nước ấm và vòng tay của Tạ Hoài Chu, không còn sức mà tức giận nữa.
Anh ngoan ngoãn để Tạ Hoài Chu tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm lớn lau khô người rồi sấy tóc, giống như một con búp bê xinh đẹp và tinh xảo.
Khi hai người rời phòng tắm, người máy phục vụ ở cửa đã nhanh chóng thay ga giường.
Tạ Hoài Chu ôm Cố Cẩn Diệc ngồi ở trêи giường, giống như vẫn là một đôi ân ái.
Trong vòng tay ấm áp này, Cố Cẩn Diệc mê man ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đêm qua Cố Cẩn Diệc không ngủ một chút nào, cuộc nói chuyện kéo dài vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của anh.
Nhưng Cố Cẩn Diệc nửa mơ nửa tỉnh, hỏi Tạ Hoài Chu một cậu: "Tạ Hoài Chu, em chưa từng nói yêu anh, đúng không?"
Anh chỉ thừa nhận với Nhan Lý An, chưa từng nói điều đó trước mặt Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu rũ mắt nhìn Cố Cẩn Diệc. Gương mặt trắng nõn của anh có nét mỏng manh như gốm sứ, lông mi mỏng như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng.
Cố Cẩn Diệc như vậy trông vô cùng ngoan ngoãn, rất dễ dỗ dành.
Nhưng trong thâm tâm hắn biết rằng, Cố Cẩn Diệc bây giờ không còn là Cố Cẩn Diệc ở viện điều dưỡng nữa, một Cố Cẩn Diệc chỉ cần thấy hắn là sẽ cong cong đôi mắt mà nở nụ cười thật đẹp.
"Ừ, em chưa từng nói." Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng đáp lại.
Cố Cẩn Diệc có được câu trả lời, thần kinh cũng có chút buông lỏng.
"Vậy là tốt rồi."
Anh ngủ quên trong vòng tay của Tạ Hoài Chu.
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ bao giờ. Không biết đã bao lâu rồi, bầu trời đã trong xanh hơn một chút. Sau tấm rèm mỏng, ánh sáng theo khe hở len lỏi chiếu vào phòng.
Trong ánh sáng nhẹ nhàng và bình lặng này, Tạ Hoài Chu nhận ra rằng Cố Cẩn Diệc sẽ không ở bên cạnh mình nữa.
Rốt cuộc, cuộc hành quyết đã bị trì hoãn sáu năm này, tội lỗi chung quy vẫn rơi ở trêи người hắn.
- /-
Tối hôm đó, Cố Cẩn Diệc về nhà với Tạ Hoài Chu.
Hai người giống như một cặp vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng. Mọi thứ vẫn bình thường khi bọn họ bước vào nhà. Cố Cẩn Diệc ăn tối với Sở Tiêu Niên. Sở Tiêu Niên đã năm ngày không gặp Cố Cẩn Diệc nên cứ bám lấy anh. Nhóc con lo lắng, sờ sờ mặt Cố Cẩn Diệc, nói nhỏ: "Ba ơi, mặt của ba tái nhợt đi rồi."
Cố Cẩn Diệc mỉm cười, qua loa đáp lại: "Chắc do trời lạnh thôi."
Trẻ con luôn rất dễ bị lừa, chơi mệt mỏi cũng không còn tinh thần. Cố Cẩn Diệc xây nhà với Sở Tiêu Niên cả một buổi tối, cậu nhóc buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Cố Cẩn Diệc giao Sở Tiêu Niên cho bảo mẫu. Sau khi Sở Tiêu Niên bị đưa đi, trong phòng khách chỉ còn lại anh và Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu biết mình không có quyền lên tiếng, nên hắn không nói gì.
Cố Cẩn Diệc nhận thấy Tạ Hoài Chu đang đeo chiếc vòng tay màu đen mà anh tặng.
Đó là một khoảng thời gian ngắn trong cuộc đời của anh.
Khi tặng đi chiếc vòng này, Cố Cẩn Diệc đã chìm sâu trong vũng bùn mang trêи Tạ Hoài Chu.
Đời này anh chỉ động lòng hai lần, mà nực cười là chỉ với một người.
Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất, thời điểm anh mê luyến Tạ Hoài Chu nhất, trong lòng anh luôn có một tiếng nói nhắc nhở rằng, người trước mắt này, cùng người sáu năm trước, thật sự quá giống nhau.
Thế nhưng Cố Cẩn Diệc một bên thanh tỉnh, một bên lại trầm luân.
Thật sự là không có tiền đồ.
Cố Cẩn Diệc đứng dậy, không như những gì Tạ Hoài Chu nghĩ là sẽ tuyên án với hắn.
Trong nháy mắt, mọi cảm xúc của Cố Cẩn Diệc như bị rút đi toàn bộ mà thật sự biến thành một pho tượng không có tình cảm.
"Em về phòng trước. Ngủ ngon."
Cố Cẩn Diệc không có về lại phòng ngủ chung, mà là đi đến căn phòng cách vách phòng khách, nơi anh đã ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Tạ gia.
Cố Cẩn Diệc chỉ ngủ trong căn phòng này mấy đêm. Sau này anh dùng nó làm phòng làm việc và để đồ dùng cá nhân của mình.
Anh bước vào phòng. Căn phòng vẫn được dọn dẹp thường xuyên nên rất sạch sẽ.
Cố Cẩn Diệc tìm thấy trong phòng chiếc vali anh mang theo đến đây, mở ra, đồ vật bên trong không còn bao nhiêu.
Anh lấy ra một cái quang não cũ kỹ, lạc hậu.
Cái này là đồ Cố Cẩn Diệc dùng sáu năm trước, hiện giờ đã sớm bị đào thải.
Do không được kết nối với mạng nên cái quang não này chỉ có chức năng lưu trữ cơ bản.
Cố Cẩn Diệc khởi động lại quang não. Trong kho tin tức, anh thấy hơn một ngàn tin nhắn mình đã từng gửi đi.
Mỗi một tin nhắn đều được gửi đến một người.
Cố Cẩn Diệc đọc từng tin nhắn.
Trong mỗi tin như vậy đều là anh đau khổ cầu xin Phó Trầm trở về, không chịu tin tưởng bản thân đã bị vứt bỏ.
Tin nhắn cuối cùng mà anh gửi đi, là trước khi Cố Cẩn Diệc lên bàn mổ.
Cố Cẩn Diệc sắp phải phẫu thuật, chỉ có 25% cơ hội sống sót.
"Em không muốn yêu anh nữa." Cố Cẩn Diệc vẫn nhớ mình ngồi trong phòng bệnh, ngoài cửa sổ đã là mùa đông, tuyết rơi đầy hoa viên, hoa mai còn chưa nở. "Em sẽ cùng người khác kết hôn. Em sẽ sống hạnh phúc."
Vào thời điểm đó, Cố Cẩn Diệc vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn với Sở Mịch Vân.
Anh nói ra điều này chỉ để khiến bản thân từ bỏ. Cố Cẩn Diệc mất đi người yêu, nhưng anh vẫn còn rất trẻ, về sau sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ có được gia đình của chính mình.
Sau ca phẫu thuật, Cố Cẩn Diệc phải hồi phục rất lâu mới có thể xuống giường bệnh. Kể từ đó, Cố Cẩn Diệc không bao giờ bật chiếc quang não đó lên nữa. Nhưng anh lại không vứt nó đi, thậm chí còn mang theo đến Bạch Đế tinh.
Hiện giờ, Cố Cẩn Diệc khởi động lại quang não.
Anh chợt thấy, ở trong kho dữ liệu, có tin nhắn chưa đọc.
Người gửi là một tài khoản chưa được lưu tên.
Nhưng khi bấm vào đọc tin nhắn, Cố Cẩn Diệc đã biết người gửi là ai.
Trêи đó viết ---
"Đừng gả cho người khác. Gả cho anh được không?"
"Thực xin lỗi. Em còn muốn anh không?'
"Anh học được cách nướng bánh xốp rồi, cũng biết pha trà đen. Anh còn mua một số hành tinh nho nhỏ, chúng ta có thể sống ở đó."
Cố Cẩn Diệc khẽ cười một tiếng, nước mắt từ khóe mắt trào ra, rơi tí tách trêи quang não.
Anh nhớ ra, chẳng trách thời điểm anh tới Tạ gia, Tạ Hoài Chu đã nướng bánh xốp cho anh.
Viện điều dưỡng mà bọn họ sống không phải là một nơi đầy đủ tiện nghi và có dịch vụ tốt. Nó giống như một khu biệt thự cho người khác thuê lại. Ngoại trừ cảnh đẹp ra, mọi thứ đều do mình tự làm.
Cố Cẩn Diệc đã mua một con người máy nấu ăn, nhưng nó nấu vô cùng dở tệ, hơn nữa chỉ lặp đi lặp đi hai, ba món.
Sau khi Phó Trầm đến, hắn đã học được một vài món đơn giản, nhưng món tráng miệng thì cực kì không ngon, ngay cả những miếng bánh xốp đơn giản nhất cũng không thể làm được.
Nhưng hiện tại hắn đã là gia chủ của Tạ gia, lại có thể học được thành công.
Cố Cẩn Diệc lắc lắc đầu, phân vân không biết nên khóc hay nên cười.
Anh nhìn tới ngày tháng tin nhắn được gửi đi.
Đó là khi anh đính hôn với Sở Mịch Vân.
Anh và Tạ Hoài Chu lúc nào cũng như thế, cứ vậy mà lướt qua nhau.
Mà trong phòng ngủ của mình, Tạ Hoài Chu cũng không ngủ được.
Hắn bỏ chức năng che chắn của căn phòng để có thể lắng nghe được tiếng động bên ngoài.
Tạ Hoài Chu biết Cố Cẩn Diệc sẽ không rời đi mà không nói một lời. Cố Cẩn Diệc quá mềm yếu để có thể trở thành một người xấu.
Nhưng hắn vẫn sợ hãi như chim đậu cành cong.
Tạ Hoài Chu nhìn xuống vết sẹo dài trêи cánh tay trái của mình. Hôm nay khi rời khỏi khách sạn, Cố Cẩn Diệc hỏi hắn rằng vết sẹo này có phải do cha hắn để lại hay không?
Hắn lắc đầu, nói không phải nhưng cũng không nói cho Cố Cẩn Diệc biết vết sẹo này đến từ đâu.
Với trình độ công nghệ hiện nay, loại sẹo này có thể được loại bỏ chỉ bằng một tia laser, nhưng Tạ Hoài Chu vẫn giữ nó lại để nhắc nhở bản thân về những gì mà hắn đã bỏ lỡ.
Có một con chip từng được giấu bên trong vết thương này.
Khi rời khỏi Cố Cẩn Diệc, Tạ Hoài Chu không mang theo bất cứ thứ gì. Thứ duy nhất hắn mang là quang não mà Cố Cẩn Diệc đã mua cho hắn, kiểu đơn giản nhất và được kết nối với thẻ căn cước giả.
Tạ Hoài Chu ngồi trêи phi thuyền, bình tĩnh mà lãnh đạm phân phó cho thuộc hạ qua một thời gian thì đi đón Cố Cẩn Diệc, không nghĩ tới sau này mình và Cố Cẩn Diệc sẽ đi về đâu.
Thế nhưng khi phi thuyền hạ cánh, Tạ Hoài Chu nhìn thấy người của cha mình vây quanh bên ngoài cửa sổ, cơ thể hắn thành thật hơn trái tim rất nhiều.
Tạ Hoài Chu gần như là theo bản năng mà móc con chip của quang não ra, cầm dao cắt một miệng vết thương lên cánh tay, giấu con chip vào đó.
Hắn xịt thuốc cầm máu lên cánh tay, miệng vết thương lại phẳng phiu trơn bóng.
Không ai biết Tạ Hoài Chu giấu một con chip trong đó. Con chip cũng không có gì đặc biệt, không có bí mật kinh thiên động địa nào được cất giữ, chỉ có người yêu xinh đẹp của hắn, cùng những đoạn hội thoại lải nhải không dứt.
Thân thể của hắn phản ứng nhanh hơn đại não.
Thời điểm mà Tạ Hoài Chu bị bắt, thứ duy nhất mà hắn giấu đi là kỷ vật liên quan đến Cố Cẩn Diệc.
Điều đáng tiếc là trong sáu tháng bị giam cầm, mặc dù thể xác không bị tổn hại nhưng tinh thần của Tạ Hoài Chu bị tổn thương vì chịu tra tấn trong thời gian dài.
Khi được giải cứu, hắn phải mất gần hai tháng để khôi phục hoàn toàn.
Con chip trêи tay Tạ Hoài Chu cũng bị lấy ra, để lại một vết sẹo gớm ghiếc.
Nhưng vì đã được ẩn giấu trong máu thịt nên con chip đã bị phá hỏng toàn bộ. Các kỹ thuật viên của Thương gia phải mất một thời gian dài mới có thể phục hồi lại nó.
Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở thời điểm hắn rời bỏ Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc nói: "Hãy trở về sớm nhé."
Tạ Hoài Chu bây giờ nghĩ lại mình đã từng là ai, chỉ cảm thấy thật nực cười.
Làm sao hắn có thể lầm tưởng rằng chính Phó Trầm, người bị mất trí nhớ mới là người yêu Cố Cẩn Diệc, chứ không phải là Tạ Hoài Chu.
Mặc dù Cố Cẩn Diệc không còn ở đây, nhưng tin tức tố của anh vẫn còn phảng phất trong phòng bởi vì sinh hoạt lâu dài của cả hai.
Mùi trà đen nhẹ nhàng thanh tao, tựa như có thể làm lòng người mê đắm.
Tạ Hoài Chu từ từ nhắm mắt lại, nhớ tới cái cách Cố Cẩn Diệc cười với hắn trong vườn hoa đuôi chuông. Cố Cẩn Diệc mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc buộc thành một búi nhỏ, môi hồng răng trắng, ngây thơ lại thẹn thùng.
Hắn đã đáp ứng sẽ cho Cố Cẩn Diệc một cái hôn lễ, hắn còn nhớ rõ mỗi một chi tiết mà Cố Cẩn Diệc nói.
Cố Cẩn Diệc không thích đám cưới trong vũ trụ hay dưới đáy biển, Cố Cẩn Diệc chỉ thích hôn lễ đồng thoại như trong cổ tích.
Phải có một giàn hoa hồng thật đẹp, bánh kem cũng phải được tạo hình dễ thương, không cần mời nhiều khách khứa, chỉ cần mời bạn bè thân thiết cùng người nhà.
Sáu năm trước Tạ Hoài Chu đã nuốt lời.
Bây giờ hắn muốn tuân thủ lời hứa một lần nữa, nhưng Cố Cẩn Diệc có lẽ không muốn cho hắn cơ hội này nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook