Bảo Bối
Chương 11

Đến khi đau đớn cuối cùng đi qua, Tiểu Bảo đầy mặt là lệ lẫn mồ hôi nhưng lúm đồng tiền nơi khóe miệng lại hãm sâu, dù cho chóp mũi tất cả đều là vị huyết ô khó ngửi trên người Quỷ ca ca, thế nhưng Tiểu Bảo lại nhịn không được hướng đến ***g ngực ấm áp của Quỷ ca ca mà cọ cọ. Hai mắt mơ hồ thấy được vết thương trên xương quai xanh hắn, còn có huyết thủy chưa khô, nước mắt Tiểu Bảo lại bừng lên.

“Quỷ ca ca…” Suy yếu nhẹ gọi, mang theo ỷ lại.

Thân thể Nhiếp Chính khẽ giật giật, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đầu Tiểu Bảo.

“Không, đau …” Lau đi nước mắt, Tiểu Bảo nhìn về phía lỗ thông gió, ánh sáng mỏng manh đang tiến vào, trời hẳn là đã sáng. Tiểu Bảo ngửa đầu, ở trên cằm tràn đầy râu của Quỷ ca ca hôn một cái, nhuyễn nhuyễn kêu một tiếng: “Quỷ ca ca…”

Miệng Nhiếp Chính trương trương, một lát sau hắn cố gắng hô lên: “Bảo…”

Tiểu Bảo mang ánh mắt đầy lệ cười đến loan loan (cong lên), chậm rãi từ trong lòng Quỷ ca ca rời đi, lúc này mới càng thêm thấy rõ ràng miệng vết thương Quỷ ca ca tối hôm qua bởi vì tìm cậu mà ra huyết. Nước mắt không nghe sai bảo rơi xuống, Tiểu Bảo nức nở hôn lên mặt Quỷ ca ca: “Chờ.”

Nhiếp Chính khẽ gật gật đầu.

“Chi chi.” tiểu Bối ở bên người Tiểu Bảo thủ một đêm, cũng bị dọa một đêm nhảy đến trên người Tiểu Bảo cọ cọ. Tiểu Bảo sờ sờ đầu tiểu Bối, hôn lên đầu nó, tiểu Bối được trấn an từ trên người Tiểu Bảo nhảy xuống. Lê thân mình vẫn như cũ cả người đau nhức, Tiểu Bảo đi đến cửa mật đạo chui vào, tiểu Bối kêu một tiếng cũng đuổi theo.

So với bình thường dùng thời gian lâu hơn để bò lại phòng, Tiểu Bảo đi ra đã là một thân mồ hôi. Như vậy cũng không được, sao có thể chiếu cố Quỷ ca ca ni? Do dự  mãi, Tiểu Bảo từ trong lòng lấy ra dược bình, cẩn thận đổ ra một viên dược bỏ vào trong miệng. Quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi hồi lâu, đến khi dược phát huy công hiệu, Tiểu Bảo mới có khí lực từ dưới giường đi ra.

Mở cửa, trời đã dần sáng, Tiểu Bảo tùy tiện rửa mặt, dùng cành liễu chải răng xong liền mang tiểu Bối chậm rãi hướng đến trù phòng. Lúc này các thúc thúc bá bá thẩm thẩm hẳn là đã đến, đi hai bước nghỉ một chút, Tiểu Bảo cuối cùng lê đến trù phòng. Khi thân ảnh của cậu xuất hiện, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đều chạy tới.

“Tiểu Bảo, ngươi sao lại tự mình đến đây?! Thẩm sẽ mang điểm tâm qua cho ngươi.”

“Tiểu Bảo, xem sắc mặt của ngươi, so với giấy còn trắng hơn, ngươi sao không ở trên giường nằm a!”

Mọi người đều nóng nảy, ngươi một lời ta một ngữ, vẻ mặt Tiểu Bảo toàn là mồ hôi suy yếu hướng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm cười sâu: “Ta, đói bụng.”

“Ngươi chờ , lập tức sẽ có ngay.”

Các thẩm thẩm xoay người liền chạy về trù phòng, một vị thúc thúc tuổi trẻ lực tráng đem Tiểu Bảo ôm vào một góc sân, làm cho cậu ngồi ở trên ghế nghỉ tạm, còn có người ở trên người Tiểu Bảo phủ lên một kiện xiêm y, miễn cho cậu bị lạnh.

Nước đường được đưa đến, táo gọt sẵn được bưng tới, một bộ phận gia gia nãi nãi trong phủ đang ăn uống, một bộ phận người lại chiếu cố Tiểu Bảo. Rất nhanh điểm tâm liền bưng tới , có bánh bao, có trứng gà, có canh thịt còn có phần rau tinh xảo. Tiểu Bảo ở  giữa quan tâm của mọi người ăn rất no, sau đó vị thúc thúc kia một tay xách thực lam cõng Tiểu Bảo trở về.

“Tiểu Bảo, tỉnh ngủ ngươi cho tiểu Bối đến phòng bếp đi, thúc thúc đem cơm lại đây cho ngươi, ngươi đừng đi qua a.” Cho Tiểu Bảo đắp kĩ chăn, thúc thúc nói.

“Cám ơn, thúc thúc.”

“Cùng thúc khách khí cái gì? Mau ngủ, ngủ thẳng đến lúc nào tỉnh thì tới lúc đó, thúc thúc thẩm thẩm sẽ không đến ầm ĩ ngươi.”

“Ân.”

Nhắm mắt lại, đau một đêm Tiểu Bảo đã mệt chết đi.

Cửa bị người đóng lại, Tiểu Bảo mở to mắt, xốc lên chăn xuống giường. Khóa trái cửa lại đóng cửa sổ, Tiểu Bảo làm cho tiểu Bối ôm ống trúc đựng đầy nước ấm, tiếp đó cầm thực lam đi đến dưới giường. Dù cho thân mình còn đang hơi hơi đau, nhưng Tiểu Bảo cũng vẫn ra sức đi đến phía trước. Quỷ ca ca, Quỷ ca ca… Lần đầu tiên khẩn cấp muốn gặp Quỷ ca ca như thế.

Đẩy ra tấm ván gỗ, nhìn thấy Quỷ ca ca động đậy, đôi mắt to của Tiểu Bảo lại có nước mắt, lúc này lại là hạnh phúc. Đi ra mật đạo, rất nhanh đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ở trên y phục lau sạch tay, rồi mới dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại vén qua tóc trên mặt Quỷ ca ca, cúi đầu gọi: “Quỷ ca ca.”

“Bảo…” mí mắt Nhiếp Chính giật giật.

Không dám di động Quỷ ca ca đang bị thương, Tiểu Bảo ở tại chỗ ngồi xuống, làm cho Quỷ ca ca gối lên trên đùi mình, tiểu Bối đem ống trúc trên tay qua, mi nhãn loan loan: “Ăn cơm a.”

Nhiếp Chính há mồm: “Bảo, ăn.”

“Ăn qua , ăn no ăn no , ca ca sờ sờ.” Kéo qua tay Quỷ ca ca sờ lên cái bụng phình của mình, mi nhãn Tiểu Bảo càng loan .

Không có nghe thấy tiếng kêu đói khát từ bụng Tiểu Bảo, Nhiếp Chính phối hợp mở ra miệng, nước ấm cam điềm chậm rãi chảy vào trong miệng, theo sau là nhục bao tử (bánh bao thịt) thơm ngào ngạt, quả táo thanh thúy ngon miệng còn có vị đắng của dược hoàn.

Nụ cười bên khóe miệng Tiểu Bảo vốn chưa từng ngừng qua, thẳng đến khi uy  Quỷ ca ca ăn xong, cậu vẫn là đang cười . Rút chân ra, lấy qua bố khăn rửa sạch cho Quỷ ca ca, lại bị Quỷ ca ca tránh được.

“Ca ca?”

Nhiếp Chính ở trên mặt đất chậm rãi viết: Đi ngủ.

Khóe miệng lúm đồng tiền hãm sâu, Tiểu Bảo cầm lấy tay Quỷ ca ca, nhuyễn nhuyễn nói: “Không phiền. Có Quỷ ca ca, đau (yêu thương), ta đã, tốt lắm.” Hôn lên mặt  Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ở bên tai Quỷ ca ca ngọt ngào nói: “Có ca ca, ta không có, đau như vậy. Cám ơn, ca ca.”

Hầu kết Nhiếp Chính giật giật, bàn tay khẽ co lại, bao lấy bản tay mềm mềm ấm áp của Tiểu Bảo.

“Ca ca…” hốc mắt Tiểu Bảo đã ươn ướt, cậu lại có thêm một người đau cậu, là đau bất đồng với các thúc thúc bá bá thẩm thẩm.

Khinh nhu rửa sạch cho ca ca, Tiểu Bảo đem sa oa cùng bố khăn ô uế tối hôm qua đặt ở trong này mang đi ra ngoài giặt sạch. Lại lót bên dưới người ca ca một cái đệm, kéo đến chăn của mình, Tiểu Bảo dán ở bên người Quỷ ca ca cùng ca ca đắp một cái chăn, hạnh phúc nhắm hai mắt lại. Dưới mặt đất thực ấm áp, còn có ca ca ở đây, cậu một chút cũng không biết lạnh.

Trong lòng nghĩ đến Quỷ ca ca, trên đỉnh đầu là hô hấp của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo rất nhanh liền ngủ say, cảm giác ngủ hạnh phúc nhất lại vừa ngọt ngào nhất kể từ sau khi nương rời đi.

Thanh âm thiết liên vang lên rất nhỏ, Nhiếp Chính ngửi thấy hương vị hài tử vốn có trên người Tiểu Bảo, một tay dán sát vào bàn tay nhỏ bé của cậu. Bàn tay nhỏ như thế, thân mình suy yếu như thế, như thế nào có thể đem hắn cứu ra? Hắn rốt cuộc có nên làm cho hài tử này lâm vào vũng bùn hay không, hay là đẩy ra hài tử này? Nhưng mà, này có lẽ là cơ hội duy nhất hắn thoát đi nơi đây. Hắn không thể cứ như thế mà chết, hơn một trăm mạng người Nhiếp gia, phụ mẫu thê tử không thể cứ chết oan ức như thế! Hắn phải tìm đến Diệp Địch cùng Vô Nguyệt, hắn muốn báo thù, hắn nhất định phải báo thù!

Đắn đo hồi lâu, Nhiếp Chính thật sâu hút mấy hơi, hắn phải bắt được một lần cơ hội duy nhất này, chẳng sợ, sẽ liên lụy hài tử ấy.

Thực xin lỗi, Tiểu Bảo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương