Bảo Bối, Tôi Nuôi Em
-
Chương 63: Hơi ấm
Mặc dù bỏ ngoài tai lời nói xấu xa của Tần Ly, cô vẫn không thể nào quên đi khung cảnh ngày hôm ấy. Hôn lễ của bọn họ diễn ra dưới sự chứng kiến của cô!
Cô tức giận, động tác dứt khoát cầm chai rượu uống của cô được anh để vào trong mắt. Cô uống như thể đang uống nước lọc, anh cũng không có cản, yên lặng chờ đợi cô sẽ nói gì khi say.
Rượu tác động cực mạnh đối với những người có tửu lượng yếu như cô, chưa hết chai đã sắp gục rồi. Cô buông ra, lấy chút không khí cho bản thân, sau đó mạnh mẽ uống thêm lần nữa, lần này thật sự đã hết rượu.
Anh chán trường chờ đợi cô nói, nhưng thứ anh mong đợi không thật sự được hồi đáp. Cô bật khóc nức nở, không hẳn là lớn tiếng nhưng người xung quanh hầu như đều nghe thấy, chỉ có điều, do lúc này cô gục mặt xuống bàn nên không ai biết cô là người phát ra tiếng khóc ấy.
Anh vỗ nhẹ sống lưng cô, anh chưa có say, thử hỏi xem, một người đàn ông sao có thể chỉ vì vài ly rượu mà ngã được? Vì thế, tất cả cuộc đối thoại của cô luôn nằm trong tai anh, cô quá ngốc, lại để người khác ức hiếp đến bộ dáng như thế này.
Cô lẩm bẩm, ngón tay đặt trên bàn đột nhiên run nhẹ, "Tôi kể anh nghe một vấn đề."
"Nói nghe xem."
"Trước khi tôi rời khỏi bệnh viện nhà họ Tần, tôi đã lấy ly nước lọc mà cô ta uống đi thay bằng nước trong bồn cầu."
Anh cười bán sống bán chết, lại tiếp tục nghe cô nói câu tiếp theo.
Cô lờ đờ bật dậy, ngón tay chỉ trỏ khắp mọi hướng mà mắt cô nhìn thấy, mà lúc này chắc đôi đồng tử kia đã quay mấy chục vòng, "Anh biết gì không? Tôi rất thông minh, đợi cô ta uống hết tôi mới đi."
"Làm sao mà cô ta uống chứ?" Anh thắc mắc suy ngẫm, mãi vẫn không ra câu trả lời.
Người như Tần Ly chắc chắn không phải ngu ngốc, nếu thật sự có ngốc thì chính là cô gái ngồi ngay bên cạnh anh mới phải.
"Là vì tôi mời cô ta ăn bánh ngọt, mà loại bánh đó ăn vào sẽ rất khát nước."
Bánh ngọt quá thì rất dễ khát, tùy tiện chọn đại một thứ bánh cũng được. Nghe nói một nhân viên nam trong bệnh viện muốn làm quen với cô ta nên đã tìm hiểu hết mọi thứ, còn nghe được, cô ta thích nhất là bánh ngọt.
Anh xoa cầm, thắc mắc lắc đầu, "Cô ta ăn sao?"
"Bánh ngọt đó là loại bánh cô ta rất thích."
Cô đã thăm hỏi rất nhiều người, bóng gió chỉ để hoàn thành mục đích, hỏi xem có thành công không?
"Sao không nặng hơn nữa, vùi đầu cô ta vào bồn cầu?" Anh cợt nhả đưa tay, làm thành động tác nắm đầu đè xuống.
Cô chau mày, nhéo bên má trái của anh một cái thật mạnh, "Làm như vậy sẽ bị kiện, anh ngốc quá."
"Sau này có tôi, cô muốn làm gì thì cứ làm, tôi dám bảo đảm cô sẽ không có chuyện."
Suy cho cùng cô đã chịu quá nhiều uất ức, tính ra bây giờ cô cũng là bạn của anh, không thể chịu đựng sự ức hiếp từ người khác nữa, nếu cứ để như thế thì mặt mũi anh để ở đâu chứ?
"Ngoài gia đình, trước đó là anh ấy, thì bây giờ anh và Hạ Diệp là tốt với tôi nhất."
Cô buồn muốn khóc, ngữ điệu ướt át lọt vào trong tai anh, hóa ra lời nói lúc say rượu lại nhẹ nhàng tựa lông hồng như vậy.
Anh im lặng, còn cô lại tiếp tục bị cơn đau đầu làm mờ mắt, lần nữa gục xuống bàn. Nhắm tịt mắt được vài giây, cô nghe âm thanh rè rè trong tai, mới ngóc đầu dậy.
"Anh làm gì vậy?"
"Trả lời điện thoại đi, anh ta đang nghe máy đấy."
"Anh điên rồi sao!?"
"Tôi không điên. Nhanh bắt máy, anh ta đang nghe đấy." Anh liếc sang, thấy cô định bấm nút gọi màu đỏ, thì lập tức chiêm thêm một câu, "Nếu cô tắt sẽ có chuyện đấy."
Nghe cái điệu này cô ngưng ngay động tác tắt máy, lần này anh ta thật sự nghiêm túc gọi tới người kia, nhưng cô thực sự không biết phải nói gì mới phải, tóm gọn một câu, cô không có gì muốn nói.
"Alo."
« Hương Đàm, anh có chuyện muốn nói với em. » Bạch Kha từ tốn, lại tiếp tục, « Em... đừng liên lạc với Tần Ly nữa, cô ấy đang mang thai, tình cảm thì không thể gượng ép, còn cái thai kia là vô tội, trong lúc này, em hãy để cho cô ấy được thoải mái một chút. »
Bỏ qua vấn đề này thì giọng của Bạch Kha không ổn lắm, nghe rất mệt mỏi.
Lúc này cô quả thực muốn đập cái điện thoại xuống đất, vừa rồi cô không có gọi, là Nhiên Nhiên. Nhưng mà, người nên nói câu đó là cô mới đúng, thật đúng là một đôi, rất thích hợp.
Cô nghiến răng, bàn tay bóp chặt ly rượu thủy tinh, vừa giằng xé tâm can vừa đau lòng khổ sở, chỉ thiếu điều nước mắt đã rơi thành sông. Cô lại nhìn qua Nhiên Nhiên với ánh mắt vô tội vạ, sau đó thấy anh thờ ơ đến lạ, thì cô đã biết mình nên làm gì.
Quẹt đi những giọt nước mắt cay đắng trên khóe mắt, cô hít thở sâu, "Xin lỗi, là do vợ của anh tìm đến tôi, tôi không có mặt dày đến mức gọi điện cho người mà mình ghét."
« Cô ấy đang đứng với anh. »
Lúc cô vừa nói xong, bên kia lại xuất hiện tần số lí nhí không rõ của cái gì đó, không ngờ lại là Tần Ly.
"Anh có thể hỏi cô ta giúp tôi một câu, tôi nói như vậy cô ta có hiểu không?"
Cô biết giờ này anh ta đang mở loa, điều cần thiết nhất không phải là nói những lời hoa mỹ, kể lại quá khứ ngọt ngào. Mà là những lời bóng gió, đủ để một số người hiểu.
« Tôi sẽ không tha cho cô dễ như thế, hãy chờ xem. »
« Tần Ly! Tần Ly! »
Khi dứt lời, Tần Ly có dấu hiệu động thai, đúng là quả báo luôn truyền thừa cho con cái đầu tiên. Cô cười khẩy gục mặt, sẵn tiện ném điện thoại qua một bên, tiếp tục uống.
Cô buồn đến nỗi sắp chết đến nơi, cớ gì lại phải chịu cái nỗi khổ này? Từ nhỏ đến lớn đều sung túc như thế...
Cô chóng trán đau lòng. Ngay sau có một bàn tay với trọng lượng cũng khá lớn đặt ngang lưng, bây giờ cô mới ý thức được.
"Ngoan đi. Đừng khóc nữa."
...
Triều Tống: Chị Diệp. Diễn đàn của chúng ta tan rã rồi.
Hạ Diệp: Vì sao vậy?
Triều Tống: Em là thành viên duy nhất add chị nên muốn thông báo với chị một tiếng. Diễn đàn của chúng ta toàn là những người không giàu có gì, hiển nhiên phải đi làm, mà chị biết đấy, vây giờ mà đi làm thì phải tăng ca thâu đêm suốt sáng, vì như thế tiền lương mới cao.
Trách sao được bọn họ, không phải ai cũng định sẵn sẽ sinh ra trong gia đình giàu có như cô. Thú thật, khi cầm điện thoại lên tay cô sẽ không muốn bỏ xuống, nhưng diễn đàn gắn bó với cô đã đổ vỡ mất rồi, cũng không biết sau này phải tìm gì để giải khuây.
Hạ Diệp: Bây giờ cậu đang làm gì?
Cô vừa rót cà phê vào cốc, vừa chuyển động nhanh những ngón tay trên bàn phím cảm ứng.
Triều Tống: Em chỉ đang làm nhân viên thực tập của Lăng thị thôi.
Hạ Diệp: Em làm ở phòng nào?
Triều Tống: Phòng kế hoạch.
Nghe danh đã lâu, cô biết người vào được phòng kết hoạch không phải hạng xoàng. Lúc trước có mấy người trong nhóm chat luôn miệng khen Triều Tống là nhân tài, không cần học cũng thuộc.
Lần này thì hay rồi, vào luôn cả Lăng thị, thế là những lời đồn đại rất nhanh sẽ thổi vào tai của Triều Tống, cô cũng chẳng quan tâm nữa, yên lặng bỏ điện thoại xuống lấy cốc cà phê đen mới pha.
Cô mở cửa phòng làm việc, trực tiếp đi vào.
Nét cười của cô in nhẹ trên cánh môi ngọt ngào, "Của anh."
Anh cười bâng quơ đáp lại cô, chiếc mũi cao có vẻ đắc ý, "Là em của anh hay là?"
"Cà phê của anh." Anh đặt cà phê xuống bàn theo một cách rất thô.
Anh nhìn động tác ấy, lại nhìn đến mặt cô, "Lại đây đi."
Hạ Diệp lập tức đi lại mà không tò mò hay hỏi han bất cứ điều gì. Cô ngồi lên đùi anh, thuận thế xoay người, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm khiến người ta xa cách của anh lại thấy đau đầu.
"Lại có chuyện gì?"
Cô gục xuống một bên vai của anh, cô là người suy nghĩ nhiều, mấy lời hôm qua mẹ cô nói không phải không có lý, nhưng lần này cô thực sự thích một người, nên cứ đắn đo không biết làm sao mới tốt.
"Nếu... em nói chỉ là nếu thôi nhé. Em lại đi Mỹ thì sao?" Cô ấp úng, ánh mắt không dám đối diện.
Anh quả quyết, ngữ khí cứng nhắc, dù là nếu cũng vậy, tóm lại bây giờ, cô không thể nào rời khỏi thành phố M được nữa, "Không cho đi."
Cô uất ức, vội đùng đẩy xin ý kiến, "Em chỉ đi một năm."
"Không gặp em, một phút cũng nhớ."
Lời nói này như một dòng nước suối nóng đổ vào lòng cô, trực chờ sôi lên ở khóe mắt.
"Bây giờ chẳng phải lúc nhớ thì ôm là được sao? Em đi thì có thể gọi video qua—"
Anh ngay lập tức chặn họng cô, nếu đã ngọt không được, thì chỉ có đe dọa mới làm cô từ bỏ ý định, "Em đi, anh sẽ dốc hết sức phá hủy tất cả những gì—"
Lăng Duật cũng vậy, bị cô chặn họng ngay sau đó, nhưng không phải chỉ dùng lời nói, cô còn dùng cả hành động.
Hôn anh rồi mới thấy lời của anh đúng, ở gần anh đúng là có cảm giác vui hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa, chỉ có cách này mới chặn được miệng anh, nhưng thứ không ngờ là anh điên tiết cắn xé cô.
"Duật..."
Đè cô xuống bàn làm việc, khiến cô va chạm vào mép bàn, nên bất giác bị đau lưng. Nhìn kỹ vào đôi mắt ấy, chỉ thấy được màn sương đen mờ ảo che đi hết tầm mắt.
Cô từ từ ngồi dậy, không kiên quyết đòi đi, ngược lại, dịu dàng xin lỗi.
Cô vuốt lên gò má cao, "Em xin lỗi, sau này sẽ không nói mấy lời đấy nữa."
Thấy anh không phản ứng, cô nhất thời không biết nên làm gì.
"Duật, anh không vì mấy lời nhỏ xíu ấy mà giận em chứ, em khóc anh dỗ không nổi đâu." Cô giậm chân than vãn.
Nét cười hiện ra trên môi anh nhàn nhạt nên cô không phát hiện, nếu không cô sẽ biết là bây giờ anh rất muốn ôm cô. Nói không thì không được, phải làm liền.
Anh bế ngang người cô, tiến vào trong phòng ngủ bên trong. Không làm gì hết, cô ôm anh, anh ôm cô.
Cô tức giận, động tác dứt khoát cầm chai rượu uống của cô được anh để vào trong mắt. Cô uống như thể đang uống nước lọc, anh cũng không có cản, yên lặng chờ đợi cô sẽ nói gì khi say.
Rượu tác động cực mạnh đối với những người có tửu lượng yếu như cô, chưa hết chai đã sắp gục rồi. Cô buông ra, lấy chút không khí cho bản thân, sau đó mạnh mẽ uống thêm lần nữa, lần này thật sự đã hết rượu.
Anh chán trường chờ đợi cô nói, nhưng thứ anh mong đợi không thật sự được hồi đáp. Cô bật khóc nức nở, không hẳn là lớn tiếng nhưng người xung quanh hầu như đều nghe thấy, chỉ có điều, do lúc này cô gục mặt xuống bàn nên không ai biết cô là người phát ra tiếng khóc ấy.
Anh vỗ nhẹ sống lưng cô, anh chưa có say, thử hỏi xem, một người đàn ông sao có thể chỉ vì vài ly rượu mà ngã được? Vì thế, tất cả cuộc đối thoại của cô luôn nằm trong tai anh, cô quá ngốc, lại để người khác ức hiếp đến bộ dáng như thế này.
Cô lẩm bẩm, ngón tay đặt trên bàn đột nhiên run nhẹ, "Tôi kể anh nghe một vấn đề."
"Nói nghe xem."
"Trước khi tôi rời khỏi bệnh viện nhà họ Tần, tôi đã lấy ly nước lọc mà cô ta uống đi thay bằng nước trong bồn cầu."
Anh cười bán sống bán chết, lại tiếp tục nghe cô nói câu tiếp theo.
Cô lờ đờ bật dậy, ngón tay chỉ trỏ khắp mọi hướng mà mắt cô nhìn thấy, mà lúc này chắc đôi đồng tử kia đã quay mấy chục vòng, "Anh biết gì không? Tôi rất thông minh, đợi cô ta uống hết tôi mới đi."
"Làm sao mà cô ta uống chứ?" Anh thắc mắc suy ngẫm, mãi vẫn không ra câu trả lời.
Người như Tần Ly chắc chắn không phải ngu ngốc, nếu thật sự có ngốc thì chính là cô gái ngồi ngay bên cạnh anh mới phải.
"Là vì tôi mời cô ta ăn bánh ngọt, mà loại bánh đó ăn vào sẽ rất khát nước."
Bánh ngọt quá thì rất dễ khát, tùy tiện chọn đại một thứ bánh cũng được. Nghe nói một nhân viên nam trong bệnh viện muốn làm quen với cô ta nên đã tìm hiểu hết mọi thứ, còn nghe được, cô ta thích nhất là bánh ngọt.
Anh xoa cầm, thắc mắc lắc đầu, "Cô ta ăn sao?"
"Bánh ngọt đó là loại bánh cô ta rất thích."
Cô đã thăm hỏi rất nhiều người, bóng gió chỉ để hoàn thành mục đích, hỏi xem có thành công không?
"Sao không nặng hơn nữa, vùi đầu cô ta vào bồn cầu?" Anh cợt nhả đưa tay, làm thành động tác nắm đầu đè xuống.
Cô chau mày, nhéo bên má trái của anh một cái thật mạnh, "Làm như vậy sẽ bị kiện, anh ngốc quá."
"Sau này có tôi, cô muốn làm gì thì cứ làm, tôi dám bảo đảm cô sẽ không có chuyện."
Suy cho cùng cô đã chịu quá nhiều uất ức, tính ra bây giờ cô cũng là bạn của anh, không thể chịu đựng sự ức hiếp từ người khác nữa, nếu cứ để như thế thì mặt mũi anh để ở đâu chứ?
"Ngoài gia đình, trước đó là anh ấy, thì bây giờ anh và Hạ Diệp là tốt với tôi nhất."
Cô buồn muốn khóc, ngữ điệu ướt át lọt vào trong tai anh, hóa ra lời nói lúc say rượu lại nhẹ nhàng tựa lông hồng như vậy.
Anh im lặng, còn cô lại tiếp tục bị cơn đau đầu làm mờ mắt, lần nữa gục xuống bàn. Nhắm tịt mắt được vài giây, cô nghe âm thanh rè rè trong tai, mới ngóc đầu dậy.
"Anh làm gì vậy?"
"Trả lời điện thoại đi, anh ta đang nghe máy đấy."
"Anh điên rồi sao!?"
"Tôi không điên. Nhanh bắt máy, anh ta đang nghe đấy." Anh liếc sang, thấy cô định bấm nút gọi màu đỏ, thì lập tức chiêm thêm một câu, "Nếu cô tắt sẽ có chuyện đấy."
Nghe cái điệu này cô ngưng ngay động tác tắt máy, lần này anh ta thật sự nghiêm túc gọi tới người kia, nhưng cô thực sự không biết phải nói gì mới phải, tóm gọn một câu, cô không có gì muốn nói.
"Alo."
« Hương Đàm, anh có chuyện muốn nói với em. » Bạch Kha từ tốn, lại tiếp tục, « Em... đừng liên lạc với Tần Ly nữa, cô ấy đang mang thai, tình cảm thì không thể gượng ép, còn cái thai kia là vô tội, trong lúc này, em hãy để cho cô ấy được thoải mái một chút. »
Bỏ qua vấn đề này thì giọng của Bạch Kha không ổn lắm, nghe rất mệt mỏi.
Lúc này cô quả thực muốn đập cái điện thoại xuống đất, vừa rồi cô không có gọi, là Nhiên Nhiên. Nhưng mà, người nên nói câu đó là cô mới đúng, thật đúng là một đôi, rất thích hợp.
Cô nghiến răng, bàn tay bóp chặt ly rượu thủy tinh, vừa giằng xé tâm can vừa đau lòng khổ sở, chỉ thiếu điều nước mắt đã rơi thành sông. Cô lại nhìn qua Nhiên Nhiên với ánh mắt vô tội vạ, sau đó thấy anh thờ ơ đến lạ, thì cô đã biết mình nên làm gì.
Quẹt đi những giọt nước mắt cay đắng trên khóe mắt, cô hít thở sâu, "Xin lỗi, là do vợ của anh tìm đến tôi, tôi không có mặt dày đến mức gọi điện cho người mà mình ghét."
« Cô ấy đang đứng với anh. »
Lúc cô vừa nói xong, bên kia lại xuất hiện tần số lí nhí không rõ của cái gì đó, không ngờ lại là Tần Ly.
"Anh có thể hỏi cô ta giúp tôi một câu, tôi nói như vậy cô ta có hiểu không?"
Cô biết giờ này anh ta đang mở loa, điều cần thiết nhất không phải là nói những lời hoa mỹ, kể lại quá khứ ngọt ngào. Mà là những lời bóng gió, đủ để một số người hiểu.
« Tôi sẽ không tha cho cô dễ như thế, hãy chờ xem. »
« Tần Ly! Tần Ly! »
Khi dứt lời, Tần Ly có dấu hiệu động thai, đúng là quả báo luôn truyền thừa cho con cái đầu tiên. Cô cười khẩy gục mặt, sẵn tiện ném điện thoại qua một bên, tiếp tục uống.
Cô buồn đến nỗi sắp chết đến nơi, cớ gì lại phải chịu cái nỗi khổ này? Từ nhỏ đến lớn đều sung túc như thế...
Cô chóng trán đau lòng. Ngay sau có một bàn tay với trọng lượng cũng khá lớn đặt ngang lưng, bây giờ cô mới ý thức được.
"Ngoan đi. Đừng khóc nữa."
...
Triều Tống: Chị Diệp. Diễn đàn của chúng ta tan rã rồi.
Hạ Diệp: Vì sao vậy?
Triều Tống: Em là thành viên duy nhất add chị nên muốn thông báo với chị một tiếng. Diễn đàn của chúng ta toàn là những người không giàu có gì, hiển nhiên phải đi làm, mà chị biết đấy, vây giờ mà đi làm thì phải tăng ca thâu đêm suốt sáng, vì như thế tiền lương mới cao.
Trách sao được bọn họ, không phải ai cũng định sẵn sẽ sinh ra trong gia đình giàu có như cô. Thú thật, khi cầm điện thoại lên tay cô sẽ không muốn bỏ xuống, nhưng diễn đàn gắn bó với cô đã đổ vỡ mất rồi, cũng không biết sau này phải tìm gì để giải khuây.
Hạ Diệp: Bây giờ cậu đang làm gì?
Cô vừa rót cà phê vào cốc, vừa chuyển động nhanh những ngón tay trên bàn phím cảm ứng.
Triều Tống: Em chỉ đang làm nhân viên thực tập của Lăng thị thôi.
Hạ Diệp: Em làm ở phòng nào?
Triều Tống: Phòng kế hoạch.
Nghe danh đã lâu, cô biết người vào được phòng kết hoạch không phải hạng xoàng. Lúc trước có mấy người trong nhóm chat luôn miệng khen Triều Tống là nhân tài, không cần học cũng thuộc.
Lần này thì hay rồi, vào luôn cả Lăng thị, thế là những lời đồn đại rất nhanh sẽ thổi vào tai của Triều Tống, cô cũng chẳng quan tâm nữa, yên lặng bỏ điện thoại xuống lấy cốc cà phê đen mới pha.
Cô mở cửa phòng làm việc, trực tiếp đi vào.
Nét cười của cô in nhẹ trên cánh môi ngọt ngào, "Của anh."
Anh cười bâng quơ đáp lại cô, chiếc mũi cao có vẻ đắc ý, "Là em của anh hay là?"
"Cà phê của anh." Anh đặt cà phê xuống bàn theo một cách rất thô.
Anh nhìn động tác ấy, lại nhìn đến mặt cô, "Lại đây đi."
Hạ Diệp lập tức đi lại mà không tò mò hay hỏi han bất cứ điều gì. Cô ngồi lên đùi anh, thuận thế xoay người, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm khiến người ta xa cách của anh lại thấy đau đầu.
"Lại có chuyện gì?"
Cô gục xuống một bên vai của anh, cô là người suy nghĩ nhiều, mấy lời hôm qua mẹ cô nói không phải không có lý, nhưng lần này cô thực sự thích một người, nên cứ đắn đo không biết làm sao mới tốt.
"Nếu... em nói chỉ là nếu thôi nhé. Em lại đi Mỹ thì sao?" Cô ấp úng, ánh mắt không dám đối diện.
Anh quả quyết, ngữ khí cứng nhắc, dù là nếu cũng vậy, tóm lại bây giờ, cô không thể nào rời khỏi thành phố M được nữa, "Không cho đi."
Cô uất ức, vội đùng đẩy xin ý kiến, "Em chỉ đi một năm."
"Không gặp em, một phút cũng nhớ."
Lời nói này như một dòng nước suối nóng đổ vào lòng cô, trực chờ sôi lên ở khóe mắt.
"Bây giờ chẳng phải lúc nhớ thì ôm là được sao? Em đi thì có thể gọi video qua—"
Anh ngay lập tức chặn họng cô, nếu đã ngọt không được, thì chỉ có đe dọa mới làm cô từ bỏ ý định, "Em đi, anh sẽ dốc hết sức phá hủy tất cả những gì—"
Lăng Duật cũng vậy, bị cô chặn họng ngay sau đó, nhưng không phải chỉ dùng lời nói, cô còn dùng cả hành động.
Hôn anh rồi mới thấy lời của anh đúng, ở gần anh đúng là có cảm giác vui hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa, chỉ có cách này mới chặn được miệng anh, nhưng thứ không ngờ là anh điên tiết cắn xé cô.
"Duật..."
Đè cô xuống bàn làm việc, khiến cô va chạm vào mép bàn, nên bất giác bị đau lưng. Nhìn kỹ vào đôi mắt ấy, chỉ thấy được màn sương đen mờ ảo che đi hết tầm mắt.
Cô từ từ ngồi dậy, không kiên quyết đòi đi, ngược lại, dịu dàng xin lỗi.
Cô vuốt lên gò má cao, "Em xin lỗi, sau này sẽ không nói mấy lời đấy nữa."
Thấy anh không phản ứng, cô nhất thời không biết nên làm gì.
"Duật, anh không vì mấy lời nhỏ xíu ấy mà giận em chứ, em khóc anh dỗ không nổi đâu." Cô giậm chân than vãn.
Nét cười hiện ra trên môi anh nhàn nhạt nên cô không phát hiện, nếu không cô sẽ biết là bây giờ anh rất muốn ôm cô. Nói không thì không được, phải làm liền.
Anh bế ngang người cô, tiến vào trong phòng ngủ bên trong. Không làm gì hết, cô ôm anh, anh ôm cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook