Bảo Bối, Tôi Nuôi Em
-
Chương 34: Lời cô ấy đều khẩu xà tâm phật
“Tiểu Diệp, mình thấy cậu càng nói càng nhiều, nhưng phải công nhận, ngoại hình lần này đúng chuẩn dân chơi nhé. Tối nay có muốn đi quẩy tưng bừng một bữa không?” Nhiên Nhiên gằn giọng.
Cô không suy nghĩ thêm nữa, tức khắc đáp lời, “Hôm nay có hẹn rồi, cậu muốn đi chung không?”
“Hẹn? Hẹn hò sao? Mình đi thì cản trở quá.” Nhiên Nhiên chóng cằm, vẻ mặt hờ hững suy xét.
“Vài người bạn thôi.”
“Vậy được, tối nay mình đến đón cậu.”
Dứt lời, Nhiên Nhiên khẽ nhìn qua La Khả đang đứng cách đó không xa, vỏ bọc ôn hòa trên người cư nhiên một chút cũng không thay đổi.
“La học tưởng, anh có muốn đi cùng không?”
La Khả suy nghĩ một hồi mới từ chối, “Không được rồi. Hôm nay anh rất bận.”
Hai người họ nhìn nhau, ngầm gật đầu một cái.
Nhiên Nhiên có người thân trong nước, việc ăn ở hiển nhiên không phải tính toán, cộng thêm anh ta lại hay trở về nước nên vốn dĩ múi giờ cũng không còn quan trọng. Riêng với La Khả, về nước không được cha chấp nhận, nghề nghiệp yêu thích cũng không được ủng hộ, tuy nói kinh tế không eo hẹp nhưng hiện tại tinh thần là một vấn đề lớn.
Nhiên Nhiên đứng ở mép đường chờ cô đến. Anh rất bất ngờ, suy cho cùng anh ta vẫn cứ nghĩ lý do là do La Khả, bởi vì cô rất ghét nơi đông người, để khiến một người như cô đến nơi này là cả một quá trình. Vậy tại sao người mình thích ở ngay trước mắt mà cô lại không có phản ứng, ánh mắt tại sao lại không có mãnh liệt vậy?
Trên đường về, cả ba người đều trầm mặc, không ai lên tiếng, những tiếng vo ve của lũ côn trùng ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tâm trạng của cô từ tối qua đã trở nên rất gay gắt, trên người vẫn còn vướng lại kha khá mùi hương của rượu. Một lần sung sướng vạn lần khổ, bây giờ đầu đau như búa bổ, dây thần kinh trên huyệt thái dương vẫn cứ co giật không ít lần.
La Khả lần này quay về, trong mắt đã thấy sự thay đổi của cô sinh viên mọt sách năm xưa, anh đúng là có chút thất thần nhưng điểm này chỉ thoáng qua đáy mắt một ít rồi nhanh chóng lụi tàn đi. Đối mặt với cô anh không biết phải làm sao, mở miệng cũng không được, lúc nãy trả lời câu hỏi của Nhiên Nhiên, thái độ của anh nhất thời còn có chút miễn cưởng.
“La Khả, anh ở đâu, em đưa anh đến đó.” cô nhẹ giọng, đầu vẫn không chuyển hướng, nhưng trên môi nở ra một nụ cười rất ngọt.
Cô chủ động nói chuyện với La Khả, anh ít lâu mới kịp phản ứng.
“Anh đã thông tin với một khách sạn cao cấp đối diện với Hạ Mặc, em cứ đưa anh đến cổng bệnh viện là được.” sờ sờ cánh mũi thẳng tấp, anh hướng đến kính chiếu để quan sát nét mặt của cô.
“Được.”
Sau khi dừng xe cho La Khả bước xuống. Khoảng ít phút, chiếc xe đi thẳng về hướng khu đô thị phồn hoa ở ngoại thành, lúc này Nhiên Nhiên mới nũng nịu lên tiếng, “Diệp đáng yêu ơi~ lái xe đến nhà hàng nào đó cho mình ăn đi, đói chết đi được.”
“Cậu về nhà mà ăn, Nhiên thị còn không đủ cho cậu cơm no áo ấm à?” tuy có trả lời nhưng cô không mấy để tâm đến lời của anh.
Lâu lắm rồi anh mới được nghe tiếng chửi rủa của cô bên tai, thật sự lúc trước rất uất ức nhưng bây giờ không những không có cảm giác tức giận mà thay vào đó là sự vui mừng đến vô lý. Chơi chung sáu bảy năm, bọn họ mà nói giống như người thân ruột thịt, hầu như giữa hai người bọn họ, không có bất cứ kiêng kỵ nào.
Hạ Diệp cẩn thận đỗ xe vào bãi, mây mù đang kéo dần từ phía bắc, hẳn là sắp có một cơn mưa lớn rồi. Mở cửa ra, Nhiên Nhiên cũng theo đó mà mở cửa phía sau đi ra. Cô dừng chân trước một nhà hàng ven đường về biệt thự, nhà hàng này có tên “Thời Khắc Thanh Xuân”, tuy không lớn như những nhà hàng bốn năm sao nhưng trang trí thật sự không tồi, tong chủ đạo là màu xanh lam nhạt, cạnh mỗi bàn ăn là những khớm hoa, cỏ nhỏ xíu đầy tươi mát.
Nhiên Nhiên nhìn theo bóng người phía trước, trên môi bất giác xuất hiện một nụ cười ấm áp, cô tính tình vẫn không thay đổi, khẩu xà tâm phật.
Tuy ở bên ngoài vắng vẻ nhưng những dãy bàn phía bên trong đều chất đầy khách, hiển nhiên là vì bọn họ sợ khi đang ăn rất ngon lành thì mưa đột ngột trút một trận xuống làm bọn họ ướt sũng.
Trong mắt Hạ Diệp đột nhiên lóe lên một tia vui sướng, ánh mắt cao ngạo thoáng đã đảo về vị trí bảng menu trên tường. Cô cũng không có tốt như vậy mà dẫn anh đi ăn, từ lúc thức dậy, bụng của cô vẫn chưa có bỏ thứ gì vào, nên đặc biệt cồn cào, ai biết đâu một lát nữa cô lại ngất xỉu.
“Phần cơm cà ri thịt bò, salad trái cây, canh rong biển. Tiểu Nhiên cậu muốn ăn thứ gì?” nói phần của mình xong, cô đặt hai tay trên quầy, khẽ xoay đầu hỏi anh.
“Kobe nướng cộng với xá xíu và một pizza hải sản loại lớn.” anh nhìn cô, rồi hướng phục vụ trực tiếp nói.
Đây tuy là một nhà hàng không lớn, nhưng đa phần những món nổi tiếng và có tính truyền thống từ nước ngoài đều có trong danh sách thực đơn lựa chọn. Nhưng có một điều cô phải công nhận, giá cả rất bình dân, thậm chí những món cô gọi còn không quá một vạn.
“Cho thêm một ly cooktail nhiệt đới và một ly pepsi lớn.” anh tiến lại gần, gọi thêm hai thứ thức uống nữa, rồi lấy thẻ tín dụng ra quẹt.
Hạ Diệp cười đểu, một nụ cười vô cùng hài lòng, cô vỗ vai Nhiên Nhiên đầy ý tứ.
Trong tin nhắn, là anh ta tự mình nhảy xuống hố lửa để đốt tiền. Chuyện này đúng là không xa lạ gì, khi còn ở Mỹ vẫn thường xuyên như vậy, tiền cũng là từ hầu bao anh mà móc ra, cô thật là không có tốn đồng nào cả.
“Càng ngày càng ngoan. Có muốn tôi giới thiệu cho một người bạn gái không? Vừa xinh đẹp lại là một bác sĩ nha.”
Cô không suy nghĩ thêm nữa, tức khắc đáp lời, “Hôm nay có hẹn rồi, cậu muốn đi chung không?”
“Hẹn? Hẹn hò sao? Mình đi thì cản trở quá.” Nhiên Nhiên chóng cằm, vẻ mặt hờ hững suy xét.
“Vài người bạn thôi.”
“Vậy được, tối nay mình đến đón cậu.”
Dứt lời, Nhiên Nhiên khẽ nhìn qua La Khả đang đứng cách đó không xa, vỏ bọc ôn hòa trên người cư nhiên một chút cũng không thay đổi.
“La học tưởng, anh có muốn đi cùng không?”
La Khả suy nghĩ một hồi mới từ chối, “Không được rồi. Hôm nay anh rất bận.”
Hai người họ nhìn nhau, ngầm gật đầu một cái.
Nhiên Nhiên có người thân trong nước, việc ăn ở hiển nhiên không phải tính toán, cộng thêm anh ta lại hay trở về nước nên vốn dĩ múi giờ cũng không còn quan trọng. Riêng với La Khả, về nước không được cha chấp nhận, nghề nghiệp yêu thích cũng không được ủng hộ, tuy nói kinh tế không eo hẹp nhưng hiện tại tinh thần là một vấn đề lớn.
Nhiên Nhiên đứng ở mép đường chờ cô đến. Anh rất bất ngờ, suy cho cùng anh ta vẫn cứ nghĩ lý do là do La Khả, bởi vì cô rất ghét nơi đông người, để khiến một người như cô đến nơi này là cả một quá trình. Vậy tại sao người mình thích ở ngay trước mắt mà cô lại không có phản ứng, ánh mắt tại sao lại không có mãnh liệt vậy?
Trên đường về, cả ba người đều trầm mặc, không ai lên tiếng, những tiếng vo ve của lũ côn trùng ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tâm trạng của cô từ tối qua đã trở nên rất gay gắt, trên người vẫn còn vướng lại kha khá mùi hương của rượu. Một lần sung sướng vạn lần khổ, bây giờ đầu đau như búa bổ, dây thần kinh trên huyệt thái dương vẫn cứ co giật không ít lần.
La Khả lần này quay về, trong mắt đã thấy sự thay đổi của cô sinh viên mọt sách năm xưa, anh đúng là có chút thất thần nhưng điểm này chỉ thoáng qua đáy mắt một ít rồi nhanh chóng lụi tàn đi. Đối mặt với cô anh không biết phải làm sao, mở miệng cũng không được, lúc nãy trả lời câu hỏi của Nhiên Nhiên, thái độ của anh nhất thời còn có chút miễn cưởng.
“La Khả, anh ở đâu, em đưa anh đến đó.” cô nhẹ giọng, đầu vẫn không chuyển hướng, nhưng trên môi nở ra một nụ cười rất ngọt.
Cô chủ động nói chuyện với La Khả, anh ít lâu mới kịp phản ứng.
“Anh đã thông tin với một khách sạn cao cấp đối diện với Hạ Mặc, em cứ đưa anh đến cổng bệnh viện là được.” sờ sờ cánh mũi thẳng tấp, anh hướng đến kính chiếu để quan sát nét mặt của cô.
“Được.”
Sau khi dừng xe cho La Khả bước xuống. Khoảng ít phút, chiếc xe đi thẳng về hướng khu đô thị phồn hoa ở ngoại thành, lúc này Nhiên Nhiên mới nũng nịu lên tiếng, “Diệp đáng yêu ơi~ lái xe đến nhà hàng nào đó cho mình ăn đi, đói chết đi được.”
“Cậu về nhà mà ăn, Nhiên thị còn không đủ cho cậu cơm no áo ấm à?” tuy có trả lời nhưng cô không mấy để tâm đến lời của anh.
Lâu lắm rồi anh mới được nghe tiếng chửi rủa của cô bên tai, thật sự lúc trước rất uất ức nhưng bây giờ không những không có cảm giác tức giận mà thay vào đó là sự vui mừng đến vô lý. Chơi chung sáu bảy năm, bọn họ mà nói giống như người thân ruột thịt, hầu như giữa hai người bọn họ, không có bất cứ kiêng kỵ nào.
Hạ Diệp cẩn thận đỗ xe vào bãi, mây mù đang kéo dần từ phía bắc, hẳn là sắp có một cơn mưa lớn rồi. Mở cửa ra, Nhiên Nhiên cũng theo đó mà mở cửa phía sau đi ra. Cô dừng chân trước một nhà hàng ven đường về biệt thự, nhà hàng này có tên “Thời Khắc Thanh Xuân”, tuy không lớn như những nhà hàng bốn năm sao nhưng trang trí thật sự không tồi, tong chủ đạo là màu xanh lam nhạt, cạnh mỗi bàn ăn là những khớm hoa, cỏ nhỏ xíu đầy tươi mát.
Nhiên Nhiên nhìn theo bóng người phía trước, trên môi bất giác xuất hiện một nụ cười ấm áp, cô tính tình vẫn không thay đổi, khẩu xà tâm phật.
Tuy ở bên ngoài vắng vẻ nhưng những dãy bàn phía bên trong đều chất đầy khách, hiển nhiên là vì bọn họ sợ khi đang ăn rất ngon lành thì mưa đột ngột trút một trận xuống làm bọn họ ướt sũng.
Trong mắt Hạ Diệp đột nhiên lóe lên một tia vui sướng, ánh mắt cao ngạo thoáng đã đảo về vị trí bảng menu trên tường. Cô cũng không có tốt như vậy mà dẫn anh đi ăn, từ lúc thức dậy, bụng của cô vẫn chưa có bỏ thứ gì vào, nên đặc biệt cồn cào, ai biết đâu một lát nữa cô lại ngất xỉu.
“Phần cơm cà ri thịt bò, salad trái cây, canh rong biển. Tiểu Nhiên cậu muốn ăn thứ gì?” nói phần của mình xong, cô đặt hai tay trên quầy, khẽ xoay đầu hỏi anh.
“Kobe nướng cộng với xá xíu và một pizza hải sản loại lớn.” anh nhìn cô, rồi hướng phục vụ trực tiếp nói.
Đây tuy là một nhà hàng không lớn, nhưng đa phần những món nổi tiếng và có tính truyền thống từ nước ngoài đều có trong danh sách thực đơn lựa chọn. Nhưng có một điều cô phải công nhận, giá cả rất bình dân, thậm chí những món cô gọi còn không quá một vạn.
“Cho thêm một ly cooktail nhiệt đới và một ly pepsi lớn.” anh tiến lại gần, gọi thêm hai thứ thức uống nữa, rồi lấy thẻ tín dụng ra quẹt.
Hạ Diệp cười đểu, một nụ cười vô cùng hài lòng, cô vỗ vai Nhiên Nhiên đầy ý tứ.
Trong tin nhắn, là anh ta tự mình nhảy xuống hố lửa để đốt tiền. Chuyện này đúng là không xa lạ gì, khi còn ở Mỹ vẫn thường xuyên như vậy, tiền cũng là từ hầu bao anh mà móc ra, cô thật là không có tốn đồng nào cả.
“Càng ngày càng ngoan. Có muốn tôi giới thiệu cho một người bạn gái không? Vừa xinh đẹp lại là một bác sĩ nha.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook