Bảo Bối, Tôi Nuôi Em
-
Chương 16: Không đáp trả được lời nào
“Đây là chị Diệp của bọn tôi.” Đinh Tiêu Đài hất cằm về phía trước,
cười ha hả chỉ trỏ tay chân về phía đám người sang trọng ngồi thành
nhóm, tại một dãy bàn gần cửa sổ sát đất.
Hạ Diệp có để ý qua, chỗ này có sáu nam, bốn nữ, cả nhóm người hầu như đều ăn mặc theo thời đại, nhìn tổng thể đúng là chẳng có lấy một người mang dáng vẻ quê mùa, cái này có được xem là diễn đàn của người giàu không nhỉ?
Diễn đàn Only ngồi phía đối diện với diễn đàn B&G, có người trong B&G ngẫm không biết Đinh Tiêu Đài lấy ở đâu ra một 'tiểu bảo bối' ra mắt, làm cho bọn họ cũng có chút bất ngờ. Còn nghĩ Đinh Tiêu Đài nói dối để vạch rõ ranh giới thắng thua với bọn họ.
Đám người phía B&G có một người chủ động đứng lên, cúi người chộp lấy bàn tay phải của Hạ Diệp, ”Em gái nhỏ, bọn họ ép em đúng không? Có bọn anh ở đây em đừng sợ bọn họ ức hiếp em.” vừa nói, hắn vừa định áp môi lên những ngón tay của cô.
Hạ Diệp rợn một đạo da gà da vịt, cái kiểu cưa gái này chẳng phải rất xưa rồi hay sao? Định dùng chiêu nam nhân kế với cô sao? Ấu trĩ!
Cô lập tức hất tay hắn ta ra thật nhanh, sau đó lại lục lọi trong túi xách lấy ra một miếng khăn giấy.
“Vị này đúng là văn hóa nha. Tuy nhiên tôi thật sự là người của diễn đàn Only, nhìn tôi giống loại người dễ bị gạt đến vậy sao?” cô phẩy tay, vừa lau tay xong cô liền vứt miếng khăn giấy đúng vào sọt rác nhỏ dưới chân, hành động của cô khiến anh chàng kia trợn mắt bặm môi.
Diễn đàn Only bên kia, hú một tiếng, ra sức khích lệ tinh thần đồng đội, đứng ở cạnh cô là Đinh Tiêu Đài cũng bất giấc cười khẩy. 'Người này' của bọn họ đâu chỉ giỏi ở mạng xã hội, miệng lưỡi ngoài đời còn chua ngoa đến như vậy nha.
“Cô gái kia, nếu cô không muốn ngày mai gia đình cô bị dồn đến bước đường cùng thì tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều chút đi.” một cô gái tức giận khẽ hừ lạnh cảnh cáo.
Nếu để Hạ Diệp dùng đến con mắt đánh giá thì đúng là cô ta rất giống một mụ phù thủy ở trong những câu chuyện thần tiên, mặt mày đều tầng tầng lớp lớp phấn che phủ, mắt to đậm, môi lại đỏ chót.
Cô chỉ nghĩ tới bọn họ làm sao ép người cáo già như mẹ cô vào góc tường thì đã cười không nhịn được mồm, “Thật sao!? Có muốn tôi đọc địa chỉ nhà và nơi gia đình tôi đang làm hay không?” cô khoanh tay trước ngực, khẽ liếc mắt nhìn cô gái vừa lên tiếng.
Cô ta run rẩy bật dậy, ngay sau đó liền bị một bàn tay nhỏ khác giữ chặt, thay thế cô ta đứng lên.
“Tôi là Janini, thạc sĩ bác sĩ tâm lý học tại đại học Monash, Úc.” cô gái nhỏ nhẹ giới thiệu về bản thân, đặc biệt còn thêm học vị của mình.
Nét mặt lúc này của Janini này làm cô nhớ đến một cô ả ở Pháp. Vừa xấu bụng, vừa nham nhở, suốt ngày quấn quýt lấy anh cô không buông, còn mắng cô cái gì hồ ly tinh trắng trợn cướp người, đó rõ ràng là anh hai yêu quý của cô. Càng nghĩ cô càng nghiến răng nghiến lợi nhiều thêm một chút.
Muốn khui bày học thức, gia thế sao? Bọn người này định ức hiếp người quá đáng như thế? Với trình độ này diễn đàn Only đừng nói bằng phân nửa, một cọng lông cũng bằng không được bọn họ là thật nhưng mà nếu có cô ở đây, vấn đề học thức và gia cảnh này cô dám chắc, tuyệt đối không thua kém bọn họ.
“Hạ Diệp, tốt nghiệp tiến sĩ bác sĩ khoa ngoại thần kinh Harvard, tại Mỹ“.
Cô vừa giới thiệu xong, cả hai bên diễn đàn điều tái mét mặt, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào đây? Phương diện nào cũng hoàn toàn nổi bật hơn đám người bên B&G.
Janini cứng miệng, cổ họng như có một vật nặng đè xuống, cô ta hiển nhiên không tiếp được lời nào.
Đinh Tiêu Đài hốt được chị gái xinh xinh này ở đâu vậy? Đó chính là ý nghĩ của hầu hết các thành viên còn lại của Only.
Học viện Harvard nơi đó vốn dĩ chỉ có thiên tài đến học, chỉ số IQ đều cao hơn người bình thường rất nhiều, tuy ngôi trường kia cũng không kém nhưng vị thế trường đại học của cô tốt hơn một chút, muốn khoe khoang cũng là cô nói mới đúng.
“Triều Phong, cậu đem chị gái hoàn hảo này từ đâu ra vậy?” cô bạn ngồi ở bàn Only kéo Đinh Tiêu Đài đến gần, nhỏ tiếng hỏi.
“Chị ấy thật sự là Diệp Tử, tôi lừa các người làm gì. Lúc nãy, tôi còn không ngờ lại là chị Diệp, còn lắp bắp thêm mấy câu nữa.” Triều Phong không ấp úng, nhìn dáng người cao gầy của Hạ Diệp từ xa, anh khẳng định một câu, chị Diệp của bọn họ không thua gì tầng lớp thượng lưu như đám người kia.
“Đúng là thần tượng của mình mà... ha ha.” Cả nhóm Only từ khinh thường lại cười đểu, tập trung ánh nhìn về phía đám người.
Chàng trai lúc nãy vừa bị Hạ Diệp chọc tức, lại quay ngang trách móc diễn đàn “Không phải là người của diễn đàn các người quá khoe khoang hay sao?“.
“Cái này là khen ngợi có đúng không? Chấp nhận. Học thức, gia cảnh của các vị đây đúng là không tầm thường, nhưng có vẻ các vị rất thích dùng danh nghĩa 'đó' để quảng bá sự nổi trội của bản thân thì có quyền gì lên tiếng hay phán xét ở đây chứ, nhỉ?” cô cười qua loa, nhìn nét mặt của từng người bọn họ, cái này chắc là do gia đình cưng chiều bằng sữa mẹ nên mới không dám mở miệng ra là chửi tục, may mắn cho cô rồi đây.
“Cô gái, nên nhìn xa trông rộng một chút, cô có tin chỉ cần một cuộc điện thoại, cho dù ở thành phố M rộng lớn này cũng không ai dám giúp gia đình cô không?“.
Gia cảnh thì bọn họ hẳn là vượt trội hơn nhiều, nếu boss B&G thật sự không bằng đi nữa nhưng hợp lại, không chừng người đứng đầu thành phố M cũng ngã quỵ. Còn nữa, chỉ cần một cú điện thoại cho ba anh ta, anh ta dám chắc, đơn thu hồi cấp từ chính phủ của gia đình Hạ Diệp cũng sẽ bị thu hồi theo.
“Anh nhìn mặt tôi xem, tôi có sợ những lời anh nói không? Không biết chừng, anh mới nói tên của mẹ tôi ra, ba anh liền đập anh một trận.” Hạ Diệp chính là mở miệng không biết sợ, tuy Hạ Mẫn Nguyệt là người có rất nhiều người phía sau nâng đỡ nhưng cô không biết gia cảnh của từng người trước mặt, đúng là một sự liều lĩnh.
Vừa vểnh tai nghe cô nói xong, anh ta đã tức giận đến đỏ mặt, “Gia đình cô làm gì? Mẹ cô là ai?“.
Hạ Diệp đẩy người anh ta xuống ghế, khom người xuống làm một tư thế vô cùng ám muội, “Hạ Mặc, Hạ Mẫn Nguyệt” cô nhỏ giọng nói vào tai anh ta, vừa nói dứt lời một hơi thở đã truyền thẳng vào trong lỗ tai, khiến đầu óc anh ta như căng cứng ra.
Sau đó lui về sau nở một nụ cười xấu xa.
P.s: Truyện được sửa lỗi sau khi đăng tại Santruyen và Wattpad trong một thời gian ngắn. Các trang web khác chỉ cập nhật một lần rồi không cập nhật lại, nói cách khác là truyện ở web khác điều là truyện chưa được xử lý bởi beta nên sai sót rất nhiều lỗi. Nếu có đọc truyện ở nơi khác mà không phải hai web trên kia thì các bạn đừng hỏi tại sao có nhiều câu từ không hợp lý và sai chính tả nhiều như thế :3 xin hết.
Hạ Diệp có để ý qua, chỗ này có sáu nam, bốn nữ, cả nhóm người hầu như đều ăn mặc theo thời đại, nhìn tổng thể đúng là chẳng có lấy một người mang dáng vẻ quê mùa, cái này có được xem là diễn đàn của người giàu không nhỉ?
Diễn đàn Only ngồi phía đối diện với diễn đàn B&G, có người trong B&G ngẫm không biết Đinh Tiêu Đài lấy ở đâu ra một 'tiểu bảo bối' ra mắt, làm cho bọn họ cũng có chút bất ngờ. Còn nghĩ Đinh Tiêu Đài nói dối để vạch rõ ranh giới thắng thua với bọn họ.
Đám người phía B&G có một người chủ động đứng lên, cúi người chộp lấy bàn tay phải của Hạ Diệp, ”Em gái nhỏ, bọn họ ép em đúng không? Có bọn anh ở đây em đừng sợ bọn họ ức hiếp em.” vừa nói, hắn vừa định áp môi lên những ngón tay của cô.
Hạ Diệp rợn một đạo da gà da vịt, cái kiểu cưa gái này chẳng phải rất xưa rồi hay sao? Định dùng chiêu nam nhân kế với cô sao? Ấu trĩ!
Cô lập tức hất tay hắn ta ra thật nhanh, sau đó lại lục lọi trong túi xách lấy ra một miếng khăn giấy.
“Vị này đúng là văn hóa nha. Tuy nhiên tôi thật sự là người của diễn đàn Only, nhìn tôi giống loại người dễ bị gạt đến vậy sao?” cô phẩy tay, vừa lau tay xong cô liền vứt miếng khăn giấy đúng vào sọt rác nhỏ dưới chân, hành động của cô khiến anh chàng kia trợn mắt bặm môi.
Diễn đàn Only bên kia, hú một tiếng, ra sức khích lệ tinh thần đồng đội, đứng ở cạnh cô là Đinh Tiêu Đài cũng bất giấc cười khẩy. 'Người này' của bọn họ đâu chỉ giỏi ở mạng xã hội, miệng lưỡi ngoài đời còn chua ngoa đến như vậy nha.
“Cô gái kia, nếu cô không muốn ngày mai gia đình cô bị dồn đến bước đường cùng thì tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều chút đi.” một cô gái tức giận khẽ hừ lạnh cảnh cáo.
Nếu để Hạ Diệp dùng đến con mắt đánh giá thì đúng là cô ta rất giống một mụ phù thủy ở trong những câu chuyện thần tiên, mặt mày đều tầng tầng lớp lớp phấn che phủ, mắt to đậm, môi lại đỏ chót.
Cô chỉ nghĩ tới bọn họ làm sao ép người cáo già như mẹ cô vào góc tường thì đã cười không nhịn được mồm, “Thật sao!? Có muốn tôi đọc địa chỉ nhà và nơi gia đình tôi đang làm hay không?” cô khoanh tay trước ngực, khẽ liếc mắt nhìn cô gái vừa lên tiếng.
Cô ta run rẩy bật dậy, ngay sau đó liền bị một bàn tay nhỏ khác giữ chặt, thay thế cô ta đứng lên.
“Tôi là Janini, thạc sĩ bác sĩ tâm lý học tại đại học Monash, Úc.” cô gái nhỏ nhẹ giới thiệu về bản thân, đặc biệt còn thêm học vị của mình.
Nét mặt lúc này của Janini này làm cô nhớ đến một cô ả ở Pháp. Vừa xấu bụng, vừa nham nhở, suốt ngày quấn quýt lấy anh cô không buông, còn mắng cô cái gì hồ ly tinh trắng trợn cướp người, đó rõ ràng là anh hai yêu quý của cô. Càng nghĩ cô càng nghiến răng nghiến lợi nhiều thêm một chút.
Muốn khui bày học thức, gia thế sao? Bọn người này định ức hiếp người quá đáng như thế? Với trình độ này diễn đàn Only đừng nói bằng phân nửa, một cọng lông cũng bằng không được bọn họ là thật nhưng mà nếu có cô ở đây, vấn đề học thức và gia cảnh này cô dám chắc, tuyệt đối không thua kém bọn họ.
“Hạ Diệp, tốt nghiệp tiến sĩ bác sĩ khoa ngoại thần kinh Harvard, tại Mỹ“.
Cô vừa giới thiệu xong, cả hai bên diễn đàn điều tái mét mặt, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào đây? Phương diện nào cũng hoàn toàn nổi bật hơn đám người bên B&G.
Janini cứng miệng, cổ họng như có một vật nặng đè xuống, cô ta hiển nhiên không tiếp được lời nào.
Đinh Tiêu Đài hốt được chị gái xinh xinh này ở đâu vậy? Đó chính là ý nghĩ của hầu hết các thành viên còn lại của Only.
Học viện Harvard nơi đó vốn dĩ chỉ có thiên tài đến học, chỉ số IQ đều cao hơn người bình thường rất nhiều, tuy ngôi trường kia cũng không kém nhưng vị thế trường đại học của cô tốt hơn một chút, muốn khoe khoang cũng là cô nói mới đúng.
“Triều Phong, cậu đem chị gái hoàn hảo này từ đâu ra vậy?” cô bạn ngồi ở bàn Only kéo Đinh Tiêu Đài đến gần, nhỏ tiếng hỏi.
“Chị ấy thật sự là Diệp Tử, tôi lừa các người làm gì. Lúc nãy, tôi còn không ngờ lại là chị Diệp, còn lắp bắp thêm mấy câu nữa.” Triều Phong không ấp úng, nhìn dáng người cao gầy của Hạ Diệp từ xa, anh khẳng định một câu, chị Diệp của bọn họ không thua gì tầng lớp thượng lưu như đám người kia.
“Đúng là thần tượng của mình mà... ha ha.” Cả nhóm Only từ khinh thường lại cười đểu, tập trung ánh nhìn về phía đám người.
Chàng trai lúc nãy vừa bị Hạ Diệp chọc tức, lại quay ngang trách móc diễn đàn “Không phải là người của diễn đàn các người quá khoe khoang hay sao?“.
“Cái này là khen ngợi có đúng không? Chấp nhận. Học thức, gia cảnh của các vị đây đúng là không tầm thường, nhưng có vẻ các vị rất thích dùng danh nghĩa 'đó' để quảng bá sự nổi trội của bản thân thì có quyền gì lên tiếng hay phán xét ở đây chứ, nhỉ?” cô cười qua loa, nhìn nét mặt của từng người bọn họ, cái này chắc là do gia đình cưng chiều bằng sữa mẹ nên mới không dám mở miệng ra là chửi tục, may mắn cho cô rồi đây.
“Cô gái, nên nhìn xa trông rộng một chút, cô có tin chỉ cần một cuộc điện thoại, cho dù ở thành phố M rộng lớn này cũng không ai dám giúp gia đình cô không?“.
Gia cảnh thì bọn họ hẳn là vượt trội hơn nhiều, nếu boss B&G thật sự không bằng đi nữa nhưng hợp lại, không chừng người đứng đầu thành phố M cũng ngã quỵ. Còn nữa, chỉ cần một cú điện thoại cho ba anh ta, anh ta dám chắc, đơn thu hồi cấp từ chính phủ của gia đình Hạ Diệp cũng sẽ bị thu hồi theo.
“Anh nhìn mặt tôi xem, tôi có sợ những lời anh nói không? Không biết chừng, anh mới nói tên của mẹ tôi ra, ba anh liền đập anh một trận.” Hạ Diệp chính là mở miệng không biết sợ, tuy Hạ Mẫn Nguyệt là người có rất nhiều người phía sau nâng đỡ nhưng cô không biết gia cảnh của từng người trước mặt, đúng là một sự liều lĩnh.
Vừa vểnh tai nghe cô nói xong, anh ta đã tức giận đến đỏ mặt, “Gia đình cô làm gì? Mẹ cô là ai?“.
Hạ Diệp đẩy người anh ta xuống ghế, khom người xuống làm một tư thế vô cùng ám muội, “Hạ Mặc, Hạ Mẫn Nguyệt” cô nhỏ giọng nói vào tai anh ta, vừa nói dứt lời một hơi thở đã truyền thẳng vào trong lỗ tai, khiến đầu óc anh ta như căng cứng ra.
Sau đó lui về sau nở một nụ cười xấu xa.
P.s: Truyện được sửa lỗi sau khi đăng tại Santruyen và Wattpad trong một thời gian ngắn. Các trang web khác chỉ cập nhật một lần rồi không cập nhật lại, nói cách khác là truyện ở web khác điều là truyện chưa được xử lý bởi beta nên sai sót rất nhiều lỗi. Nếu có đọc truyện ở nơi khác mà không phải hai web trên kia thì các bạn đừng hỏi tại sao có nhiều câu từ không hợp lý và sai chính tả nhiều như thế :3 xin hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook