Bảo Bối, Tôi Nuôi Em
-
Chương 10: Diễn đàn only
Hạ Diệp vừa mở cửa bước vào đã không khỏi sửng sốt. Đúng thật là có duyên a, lại gặp Hương Đàm cùng Bạch Kha đang thân mật đút thức ăn cho nhau.
Hạ Diệp nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi nhanh chóng tìm một góc mà họ không chú ý đến ngồi xuống.
Hương Đàm ngồi rất gần Bạch Kha, người ngoài trông thấy cũng biết anh ta đang vô cùng nhàn hạ mà hưởng thụ sự dịu dàng của cô ấy.
Hương Đàm cười ôn nhu, đút từng muỗng nhỏ cho tiền bối của cô, tư thái của hai người bọn họ khiến những người chung quanh cũng phải dịch chuyển xa ra cái chỗ không khí ám muội đó.
Cái này cũng không thể trách bọn họ được, chẳng phải vẫn có câu một chút hạnh phúc cũng có thể làm mờ mắt người trong cuộc.
Phục vụ là một người nam, thân thể gầy yếu, trên mặt dán liền với một cặp kính to bản dày cộm, từ trên xuống dưới đều không giống người sống trong đô thị phồn hoa.
Nhân viên này lơ mơ đặt cốc nước lọc lạnh xuống bàn, rồi chìa tay giao bảng menu cho Hạ Diệp, sau đó lại hướng về hướng khác mà ngó. Trông khi đấy, Hạ Diệp đang ngồi cách người này không quá 50cm.
Cô tò mò nhìn đến nơi cậu ta để mắt, đó là một căn tiệm khác bên đường đối diện, không giống như nơi này, nơi đó bị dán bản tháo gỡ.
Nhìn vào menu ở trên tay mình cô phân vân ít lâu, các món trong này đa phần đều rất rẻ, mỗi món điều dưới 100 tệ.
Vì là một quán ăn vặt khách phổ biến hiển nhiên là học sinh, sinh viên nên phải như vậy mới hợp túi tiền của chúng.
“Một phần mỳ udon lạnh, một phần sushi và một ly trà xanh phủ kèm một lớp kem vani lạnh” cô nâng menu trả cho người phục vụ, sau đó nhìn xuống đôi chân của mình đang bắt đầu căng cứng, ngồi kiểu này cư nhiên hơi tê chân một chút.
Đợi cũng mất hết năm phút, trong thời gian dài đó Hạ Diệp vọc tay mãi trên điện thoại mà không bỏ xuống.
Trên Wetchat truyền đến rất nhiều tin nhắn của group chat 'Live', là một phần trên diễn đàn ‘Only’ cô cập nhật trước đó, điện thoại của cô ngày nào cũng có cả tá tin nhắn từ bạn bè gửi đến.
Tuy cô không đăng ảnh, cũng không có hoạt động nhiều trên đó nhưng bọn họ rất thích nói chuyện với cô, vì cô biết khá nhiều thứ. Từ đua xe, hộp đêm, rượu vang, bệnh và một số thứ ví dụ như trong học tập.
Nói đến mấy cái này cô điều tiếp lời rành rẽ nên bọn họ đích xác rất hứng thú.
Một lần có rất nhiều người trên diễn đàn Only yêu cầu gặp mặt để làm quen nhưng cô không chấp nhận vì lúc đó cô còn đang ở Mỹ, bây giờ cũng không có ai nói gì về gặp mặt cô nữa, cô chỉ nhớ bọn họ từng nói qua một câu “Chỉ cần cô lên tiếng bọn tôi sẽ dùng thời gian của mình, dù có bận cũng sẽ bỏ qua. Cho dù lúc đó tôi đang trong lễ đường, cũng sẽ bỏ đám cưới mà đi gặp cô một lần“.
Định Tiêu Đài: Uầy, chị hai của tôi, sao chị về nước mà không báo cho ai biết vậy?! ( Kèm theo một icon khổ sở ).
Mộng Hồ Điệp: Đúng vậy! Chị Hạ, em đây rất muốn gặp mặt chị, chị là người nổi nhất trên diễn đàn Only đấy.
Đinh Tiêu Đài: Đọc tin không trả lời? Khinh nhau thế…
Diệp Tử: Chị đây khi nào có thời gian sẽ hẹn các cục ( Icon chất thải) một bữa.
Mộng Hồ Điệp: Ấy, chị Hạ, nhanh một chút, em buồn tới nơi rồi, mấy ngày qua chưa đụng hạt cơm nào cả, chỉ chờ tin nhắn của chị tới đói khát đó (Kèm theo một icon khóc sướt mướt).
Diệp Tử: Tới lúc Mộng Hồ Điệp em nằm trong quan tài chị sẽ tới thấp cho em vài nén hương xem như tạ lỗi ( Kèm theo một icon cười sặc mồm ).
Diệp Tử: Khục, không đùa nữa… để chị sắp xếp.
Đinh Tiêu Đài: Tụi bây nghe chưa, chị Hạ nhà chúng ta cuối cùng cũng đồng ý rồi kìa.
Diệp Tử: Các cô cậu gặp nhau cả rồi, chỉ có Hạ Diệp tôi là chưa có gặp qua nên cũng muốn thử một lần cho biết.
Đinh Tiêu Đài/ Mộng Hồ Điệp cùng gửi một tin nhắn “Em đợi chị”.
_____________
Hạ Diệp tán dốc xong là lúc đồ ăn được bưng ra đầy bàn, không có cái nóng của nhiệt từ món ăn bốc lên, vì vốn dĩ các thứ đồ mà cô chọn là món lạnh a. Cô nhìn món ăn mà bụng kêu ca cồn cào, ăn một miếng đúng là tăng cường thêm năng lượng trong người.
Uống xong ly nước cô lấy ví tiền ra trả, tổng chi phí cần thanh toán là 100 tệ đúng. Cô loáng thoáng bước chân định đi ra ngoài, đúng lúc đó có một thứ hoàn toàn ngăn bước chân cô lại.
Là một cuộc cãi vã của đám nhóc tì đang mặc bộ đồng phục của trường sơ trung cao cấp thượng lưu gần đây.
Hai đứa nhóc cãi tới mức sắp đánh nhau rồi.
Chủ quán cùng với hai nhân viên định can gián nhưng mà tụi nó vẫn cứ ôm người nhau lăn lộn dưới nền, kiểu lăn như hai cái bánh vậy.
Mặt hai đứa nhóc này vô cùng tinh tế, sống mũi cao thẳng tắp, môi đào mộng nước, mắt phượng, mài cong, chắc hẳn sau này là nhan sắc làm bao cô gái liêu xiêu.
Hai đứa trẻ đối nghịch lăn dưới đất cho đến khi chạm vào một vật như giày của phụ nữ, cả hai bất giác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng kia.
“Hai nhóc, đây là nơi công cộng, hai nhóc lại còn rất đẹp trai sao hành động thiếu nho nhã vậy?” Hạ Diệp tâm tình ổn định, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống tán gẩu đôi lời, vì hai nhóc này quá nổi bật trong vô số người trong tiệm nên cô đặc biệt để ý tới.
Hai đứa nhóc ngưng mắt, lập tức xích xa ra, mỗi đứa đứng một chỗ, ra sức phủi sạch vết bẩn trên đồng phục. Mi mắt của hai đứa nhỏ này điều long lanh như ánh sao trời, nếu cô mà có em trai như hai đứa nó, cô sẽ không tiếc mà ôm ngay vào trong lòng, mặc sức cưng chiều chúng.
Hạ Diệp nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi nhanh chóng tìm một góc mà họ không chú ý đến ngồi xuống.
Hương Đàm ngồi rất gần Bạch Kha, người ngoài trông thấy cũng biết anh ta đang vô cùng nhàn hạ mà hưởng thụ sự dịu dàng của cô ấy.
Hương Đàm cười ôn nhu, đút từng muỗng nhỏ cho tiền bối của cô, tư thái của hai người bọn họ khiến những người chung quanh cũng phải dịch chuyển xa ra cái chỗ không khí ám muội đó.
Cái này cũng không thể trách bọn họ được, chẳng phải vẫn có câu một chút hạnh phúc cũng có thể làm mờ mắt người trong cuộc.
Phục vụ là một người nam, thân thể gầy yếu, trên mặt dán liền với một cặp kính to bản dày cộm, từ trên xuống dưới đều không giống người sống trong đô thị phồn hoa.
Nhân viên này lơ mơ đặt cốc nước lọc lạnh xuống bàn, rồi chìa tay giao bảng menu cho Hạ Diệp, sau đó lại hướng về hướng khác mà ngó. Trông khi đấy, Hạ Diệp đang ngồi cách người này không quá 50cm.
Cô tò mò nhìn đến nơi cậu ta để mắt, đó là một căn tiệm khác bên đường đối diện, không giống như nơi này, nơi đó bị dán bản tháo gỡ.
Nhìn vào menu ở trên tay mình cô phân vân ít lâu, các món trong này đa phần đều rất rẻ, mỗi món điều dưới 100 tệ.
Vì là một quán ăn vặt khách phổ biến hiển nhiên là học sinh, sinh viên nên phải như vậy mới hợp túi tiền của chúng.
“Một phần mỳ udon lạnh, một phần sushi và một ly trà xanh phủ kèm một lớp kem vani lạnh” cô nâng menu trả cho người phục vụ, sau đó nhìn xuống đôi chân của mình đang bắt đầu căng cứng, ngồi kiểu này cư nhiên hơi tê chân một chút.
Đợi cũng mất hết năm phút, trong thời gian dài đó Hạ Diệp vọc tay mãi trên điện thoại mà không bỏ xuống.
Trên Wetchat truyền đến rất nhiều tin nhắn của group chat 'Live', là một phần trên diễn đàn ‘Only’ cô cập nhật trước đó, điện thoại của cô ngày nào cũng có cả tá tin nhắn từ bạn bè gửi đến.
Tuy cô không đăng ảnh, cũng không có hoạt động nhiều trên đó nhưng bọn họ rất thích nói chuyện với cô, vì cô biết khá nhiều thứ. Từ đua xe, hộp đêm, rượu vang, bệnh và một số thứ ví dụ như trong học tập.
Nói đến mấy cái này cô điều tiếp lời rành rẽ nên bọn họ đích xác rất hứng thú.
Một lần có rất nhiều người trên diễn đàn Only yêu cầu gặp mặt để làm quen nhưng cô không chấp nhận vì lúc đó cô còn đang ở Mỹ, bây giờ cũng không có ai nói gì về gặp mặt cô nữa, cô chỉ nhớ bọn họ từng nói qua một câu “Chỉ cần cô lên tiếng bọn tôi sẽ dùng thời gian của mình, dù có bận cũng sẽ bỏ qua. Cho dù lúc đó tôi đang trong lễ đường, cũng sẽ bỏ đám cưới mà đi gặp cô một lần“.
Định Tiêu Đài: Uầy, chị hai của tôi, sao chị về nước mà không báo cho ai biết vậy?! ( Kèm theo một icon khổ sở ).
Mộng Hồ Điệp: Đúng vậy! Chị Hạ, em đây rất muốn gặp mặt chị, chị là người nổi nhất trên diễn đàn Only đấy.
Đinh Tiêu Đài: Đọc tin không trả lời? Khinh nhau thế…
Diệp Tử: Chị đây khi nào có thời gian sẽ hẹn các cục ( Icon chất thải) một bữa.
Mộng Hồ Điệp: Ấy, chị Hạ, nhanh một chút, em buồn tới nơi rồi, mấy ngày qua chưa đụng hạt cơm nào cả, chỉ chờ tin nhắn của chị tới đói khát đó (Kèm theo một icon khóc sướt mướt).
Diệp Tử: Tới lúc Mộng Hồ Điệp em nằm trong quan tài chị sẽ tới thấp cho em vài nén hương xem như tạ lỗi ( Kèm theo một icon cười sặc mồm ).
Diệp Tử: Khục, không đùa nữa… để chị sắp xếp.
Đinh Tiêu Đài: Tụi bây nghe chưa, chị Hạ nhà chúng ta cuối cùng cũng đồng ý rồi kìa.
Diệp Tử: Các cô cậu gặp nhau cả rồi, chỉ có Hạ Diệp tôi là chưa có gặp qua nên cũng muốn thử một lần cho biết.
Đinh Tiêu Đài/ Mộng Hồ Điệp cùng gửi một tin nhắn “Em đợi chị”.
_____________
Hạ Diệp tán dốc xong là lúc đồ ăn được bưng ra đầy bàn, không có cái nóng của nhiệt từ món ăn bốc lên, vì vốn dĩ các thứ đồ mà cô chọn là món lạnh a. Cô nhìn món ăn mà bụng kêu ca cồn cào, ăn một miếng đúng là tăng cường thêm năng lượng trong người.
Uống xong ly nước cô lấy ví tiền ra trả, tổng chi phí cần thanh toán là 100 tệ đúng. Cô loáng thoáng bước chân định đi ra ngoài, đúng lúc đó có một thứ hoàn toàn ngăn bước chân cô lại.
Là một cuộc cãi vã của đám nhóc tì đang mặc bộ đồng phục của trường sơ trung cao cấp thượng lưu gần đây.
Hai đứa nhóc cãi tới mức sắp đánh nhau rồi.
Chủ quán cùng với hai nhân viên định can gián nhưng mà tụi nó vẫn cứ ôm người nhau lăn lộn dưới nền, kiểu lăn như hai cái bánh vậy.
Mặt hai đứa nhóc này vô cùng tinh tế, sống mũi cao thẳng tắp, môi đào mộng nước, mắt phượng, mài cong, chắc hẳn sau này là nhan sắc làm bao cô gái liêu xiêu.
Hai đứa trẻ đối nghịch lăn dưới đất cho đến khi chạm vào một vật như giày của phụ nữ, cả hai bất giác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng kia.
“Hai nhóc, đây là nơi công cộng, hai nhóc lại còn rất đẹp trai sao hành động thiếu nho nhã vậy?” Hạ Diệp tâm tình ổn định, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống tán gẩu đôi lời, vì hai nhóc này quá nổi bật trong vô số người trong tiệm nên cô đặc biệt để ý tới.
Hai đứa nhóc ngưng mắt, lập tức xích xa ra, mỗi đứa đứng một chỗ, ra sức phủi sạch vết bẩn trên đồng phục. Mi mắt của hai đứa nhỏ này điều long lanh như ánh sao trời, nếu cô mà có em trai như hai đứa nó, cô sẽ không tiếc mà ôm ngay vào trong lòng, mặc sức cưng chiều chúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook