Bảo Bối Tình Nhân
-
Chương 62
Jaejoong suy nghĩ mãi, không biết có nên nói hay không…
Lại thấy khoảng cách giữa hai người đã quá xa, khoảng cách giữa trái tim…
Nhưng lần này nếu không mở miệng, có lẽ cả đời sẽ không có cơ hội…
Đây là tình cảm chân thành nhất của mình, không muốn cứ vậy mà chấm dứt…
Đứng lên, xoay người, lớn tiếng gọi tên Yunho.
Yunho đang rơi nước mắt, nghĩ về sau không có ngày nào được ở bên Jaejoong nữa, lại nghe thấy tiếng gọi đặng sau.
Kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sững sờ tại chỗ. Nghĩ mình nghe nhầm, muốn quay lại xác nhận lại bị kinh ngạc tiếp.
“A!” Jaejoong từ phía sau ôm lấy Yunho, hai người nước mắt không ngừng rơi.
Yunho cảm thấy bất an, cái ôm này là có ý gì…
Là món quà cuối cùng cho anh sao? Jaejoong sao em có thể tàn nhẫn như vậy…
Jaejoong buông Yunho, xoay người hắn lại.
“Ah?...” Kích động nho nhỏ hiện rõ ràng trong mắt Jaejoong.
Jaejoong cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Yunho khóc, Yunho trong trí nhớ phi thường kiên cường, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không có khả năng rơi nước mắt.
Mà Yunho trước mặt…
Không phải là một giọt nước mắt, mà nước mắt đã phủ kín khắp khuôn mặt.
“Yunho…”
“Em vẫn thường nghĩ, rời khỏi anh, rốt cuộc là đúng hay sai…”
“Lúc đó có thể em rất tuỳ hứng… Nhẫn tâm như vậy quyết định rời khỏi anh…”
“Nhìn Seul Hee, em sẽ nghĩ đến anh.”
“Kể từ khi anh xuất hiện, em bắt đầu rối loạn… Muốn được anh yêu thương, muốn cảm giác được anh ôm vào lòng.”
“Nhưng mặt khác em lại không nghĩ ở bên anh, em sợ… Em sợ…”
“Em chán ghét mình như vậy, giống hệt một nữ nhân lằng nhằng,…”
“Cho nên hiện tại.”
Jaejoong ngẩng đầu nhìn thẳng vào Yunho, ánh mắt kiên định, vươn tay lau nước mắt Yunho đang không ngừng chảy ra.
“Em nghĩ đặt cược một lần.” Cược… Cược em anh còn giống lần trước không…
“Em cũng quyết định tin tưởng anh.” Tin anh nói anh sẽ không làm em thương tâm nữa…
“Em nghĩ muốn Seul Hee có appa.” Muốn Seul Hee có tuổi thơ vui vẻ, không muốn bé giống chúng ta…
“Em muốn ở bên anh.” Yunho a… Em yêu anh.
Tình yêu kia, từ trước đến giờ, chưa từng thay đổi.
Yunho không biết nói gì, đứng đơ người ra.
Jaejoong… Jaejoong nói muốn ở bên mình sao…
Yunho không dám mở miệng xác nhận, sợ Jaejoong sẽ đổi ý…
“Jung Yunho… Anh có nghe em nói không?” Jaejoong kỳ thật cũng không định nói thế nhưng Yunho sao một chút phản ứng cũng không có…
Yunho lập tức ôm lấy Jaejoong, ôm chặt, như muốn đoạt đi hô hấp của Jaejoong.
Hai người hưởng thụ cảm giác này, cảm giác mà trong mơ cũng nhớ tới, muốn dung nhập đối phương thật sâu vào trong cơ thể mình…
Ánh chiều tà bao phủ trên hai người, giống hệt một tác phẩm nghệ thuật, giống hệt hình ảnh trước đây ở trong đầu hai người…
Yunho nhẹ nhàng buông Jaejoong ra, hai người thâm tình nhìn nhau.
“Cám ơn em…”
Yunho cảm thấy có lẽ hôm nay là ngày mình rơi nước mắt nhiều nhất…
“Đừng nói cám ơn…” Phải là em nói mới đúng.
Cám ơn trời đã để cho em gặp anh, cám ơn trời đã để cho chúng ta yêu nhau, cám ơn anh đã mang Seul Hee đến cho em…
Không trả lời Jaejoong, trực tiếp hôn lên môi bảo bối, nhẹ nhàng, không xâm nhập vào…
Mắt hai người không ngừng rơi lệ, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì…
Nhưng cuối cùng…
Cuối cùng cũng có thể thẳng thắn nói ra…
Không hề che giấu tình cảm của mình…
Không hề trốn tránh…
Lại thấy khoảng cách giữa hai người đã quá xa, khoảng cách giữa trái tim…
Nhưng lần này nếu không mở miệng, có lẽ cả đời sẽ không có cơ hội…
Đây là tình cảm chân thành nhất của mình, không muốn cứ vậy mà chấm dứt…
Đứng lên, xoay người, lớn tiếng gọi tên Yunho.
Yunho đang rơi nước mắt, nghĩ về sau không có ngày nào được ở bên Jaejoong nữa, lại nghe thấy tiếng gọi đặng sau.
Kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sững sờ tại chỗ. Nghĩ mình nghe nhầm, muốn quay lại xác nhận lại bị kinh ngạc tiếp.
“A!” Jaejoong từ phía sau ôm lấy Yunho, hai người nước mắt không ngừng rơi.
Yunho cảm thấy bất an, cái ôm này là có ý gì…
Là món quà cuối cùng cho anh sao? Jaejoong sao em có thể tàn nhẫn như vậy…
Jaejoong buông Yunho, xoay người hắn lại.
“Ah?...” Kích động nho nhỏ hiện rõ ràng trong mắt Jaejoong.
Jaejoong cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Yunho khóc, Yunho trong trí nhớ phi thường kiên cường, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không có khả năng rơi nước mắt.
Mà Yunho trước mặt…
Không phải là một giọt nước mắt, mà nước mắt đã phủ kín khắp khuôn mặt.
“Yunho…”
“Em vẫn thường nghĩ, rời khỏi anh, rốt cuộc là đúng hay sai…”
“Lúc đó có thể em rất tuỳ hứng… Nhẫn tâm như vậy quyết định rời khỏi anh…”
“Nhìn Seul Hee, em sẽ nghĩ đến anh.”
“Kể từ khi anh xuất hiện, em bắt đầu rối loạn… Muốn được anh yêu thương, muốn cảm giác được anh ôm vào lòng.”
“Nhưng mặt khác em lại không nghĩ ở bên anh, em sợ… Em sợ…”
“Em chán ghét mình như vậy, giống hệt một nữ nhân lằng nhằng,…”
“Cho nên hiện tại.”
Jaejoong ngẩng đầu nhìn thẳng vào Yunho, ánh mắt kiên định, vươn tay lau nước mắt Yunho đang không ngừng chảy ra.
“Em nghĩ đặt cược một lần.” Cược… Cược em anh còn giống lần trước không…
“Em cũng quyết định tin tưởng anh.” Tin anh nói anh sẽ không làm em thương tâm nữa…
“Em nghĩ muốn Seul Hee có appa.” Muốn Seul Hee có tuổi thơ vui vẻ, không muốn bé giống chúng ta…
“Em muốn ở bên anh.” Yunho a… Em yêu anh.
Tình yêu kia, từ trước đến giờ, chưa từng thay đổi.
Yunho không biết nói gì, đứng đơ người ra.
Jaejoong… Jaejoong nói muốn ở bên mình sao…
Yunho không dám mở miệng xác nhận, sợ Jaejoong sẽ đổi ý…
“Jung Yunho… Anh có nghe em nói không?” Jaejoong kỳ thật cũng không định nói thế nhưng Yunho sao một chút phản ứng cũng không có…
Yunho lập tức ôm lấy Jaejoong, ôm chặt, như muốn đoạt đi hô hấp của Jaejoong.
Hai người hưởng thụ cảm giác này, cảm giác mà trong mơ cũng nhớ tới, muốn dung nhập đối phương thật sâu vào trong cơ thể mình…
Ánh chiều tà bao phủ trên hai người, giống hệt một tác phẩm nghệ thuật, giống hệt hình ảnh trước đây ở trong đầu hai người…
Yunho nhẹ nhàng buông Jaejoong ra, hai người thâm tình nhìn nhau.
“Cám ơn em…”
Yunho cảm thấy có lẽ hôm nay là ngày mình rơi nước mắt nhiều nhất…
“Đừng nói cám ơn…” Phải là em nói mới đúng.
Cám ơn trời đã để cho em gặp anh, cám ơn trời đã để cho chúng ta yêu nhau, cám ơn anh đã mang Seul Hee đến cho em…
Không trả lời Jaejoong, trực tiếp hôn lên môi bảo bối, nhẹ nhàng, không xâm nhập vào…
Mắt hai người không ngừng rơi lệ, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì…
Nhưng cuối cùng…
Cuối cùng cũng có thể thẳng thắn nói ra…
Không hề che giấu tình cảm của mình…
Không hề trốn tránh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook