Bảo Bối Tình Nhân
-
Chương 57
“Em không biết anh làm sai cái gì, trước kia em chưa từng nói với anh chuyện này, anh tức giận cũng đúng.”
“Không, Jaejoong, anh sai rồi, Jaejoong à…”
“Chúng ta khi đó thề quá dễ dàng, cho nên chúng ta cũng thực dễ dàng chia tay.”
“Em tới nơi này, mới thực bang hoàng. Trước kia em rất ỷ lại anh, đến Nhật Bản mới nhận ra.”
Yunho không nghĩ tới lại làm cho Jaejoong nhớ lại thời gian khổ sở đó, đi đến trước mặt Jaejoong, cầm tay cậu, quỳ xuống.
“Yunho, em…”
“Jaejoong, cái gì cũng đừng nói.” Yunho rơi lệ, nhìn bảo bối trước mắt.
Đây là lần đầu tiên gần gũi cậu kể từ khi gặp lạ.
Jaejoong trở nên thành thục hơn hẳn, da trắng hơn trước, nhưng gầy quá, ánh mắt cũng hấp dẫn hơn, nhưng bên trong thật sâu thẳm, chứa đựng điều gì đó khó hiểu.
Thật sự là đáng chết, Jung Yunho, mày đã bỏ lỡ bao thứ rồi…
Nhìn thẳng vào mắt Jaejoong, Yunho chân thành nói. “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Biểu tình Jaejoong không có biến hoá, như trước nhìn Yunho.
“Anh biết anh không nên nói như vậy, nhưng anh thật sự…” Nói còn chưa xong, Jaejoong đã mở miệng cắt đứt.
“Em không dám.”
Trong nháy mắt, nước mắt Yunho liền rơi ra. “Jaejoong… Anh…” Yunho không biết nói gì, Jaejoong của hắn cư nhiên…
“Em không dám, Yunho.”
“Em từng rất yêu anh, sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho em trở nên… Trở nên không dám tin tưởng tình yêu, cũng không dám yêu lạ.”
“Em thực cảm tạ anh, tặng cho em Seul Hee, bé là niềm tự hào của em, cũng là nguồn động lực duy nhất để em sống.”
Từng tiếng như găm vào trong tâm Yunho.
“Nhẫn này.” Jaejoong lấy nhẫn mình giấu trong quần áo, cậu luồn dây vào nhẫn, đeo trên cổ, mỗi ngày đều mang theo.
Yunho nhìn nhẫn, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng lời nói của Jaejoong lại đưa hắn vào vực sâu.
“Em sẽ không trả lại cho anh, đây là bằng chứng cho tình yêu của chúng ta, nó đại biểu cho thời gian đẹp đẽ đó, cũng nhắc nhở em, đó là giấc mộng đáng sợ, khiến cho em trợ nên vô lực… Trở nên không dám yêu, để rồi lại gặp ác mộng.”
Jaejoong thật sự thay đổi rất nhiều, thêm phần quyết đoán, càng thêm phần… Tàn nhẫn.
Đây đều là do mình tạo nên…
“Thực xin lỗi, em cần phải trở về.” Jaejoong dừng xích đu lại, đứng lên, không nhìn Yunho lấy một cái.
“Jaejoong, thực xin lỗi..” Yunho cũng đứng lên, nhìn bóng dáng Jaejoong, không đuổi theo.
Jaejoong nghe thấy lời nói của Yunho, dừng lại, cũng nói với Yunho. “Anh thật sự không cần phải nói xin lỗi, Seul Hee là con của anh, em cũng lấy họ của anh cho bé, anh không cần lo lắng việc em không cho bé gặp anh.”
Nói xong liền lập tức đi, để lại Yunho đã ngã ngồi xuống đất.
Jaejoong… Em có biết anh không phải có ý đó…
Ở trong lòng anh, em mới là quan trọng nhất…
Jaejoong… Thực xin lỗi…
Jaejoong rời công viên, không che giấu được tâm tình mình, đến đằng sau một cây tùng nhỏ ngồi khóc.
Vừa rồi tâm tình cậu kích động thế nào hẳn chỉ có mình cậu biết, nhìn mặt anh, tim thật sự đập rất nhanh.
Yunho thật sự ngày càng anh tuấn, mị lực kia làm cho mình phải thật vất vả kìm nén, thiếu chút nữa ngã gục…
Yunho… Em nghĩ em bây giờ không có dũng khí ở cạnh anh, chờ em sửa sang lại suy nghĩ, đến lúc đó…
Đến lúc đó…
Đến lúc đó em cũng không biết có còn dũng khí lúc trước không…
“Không, Jaejoong, anh sai rồi, Jaejoong à…”
“Chúng ta khi đó thề quá dễ dàng, cho nên chúng ta cũng thực dễ dàng chia tay.”
“Em tới nơi này, mới thực bang hoàng. Trước kia em rất ỷ lại anh, đến Nhật Bản mới nhận ra.”
Yunho không nghĩ tới lại làm cho Jaejoong nhớ lại thời gian khổ sở đó, đi đến trước mặt Jaejoong, cầm tay cậu, quỳ xuống.
“Yunho, em…”
“Jaejoong, cái gì cũng đừng nói.” Yunho rơi lệ, nhìn bảo bối trước mắt.
Đây là lần đầu tiên gần gũi cậu kể từ khi gặp lạ.
Jaejoong trở nên thành thục hơn hẳn, da trắng hơn trước, nhưng gầy quá, ánh mắt cũng hấp dẫn hơn, nhưng bên trong thật sâu thẳm, chứa đựng điều gì đó khó hiểu.
Thật sự là đáng chết, Jung Yunho, mày đã bỏ lỡ bao thứ rồi…
Nhìn thẳng vào mắt Jaejoong, Yunho chân thành nói. “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Biểu tình Jaejoong không có biến hoá, như trước nhìn Yunho.
“Anh biết anh không nên nói như vậy, nhưng anh thật sự…” Nói còn chưa xong, Jaejoong đã mở miệng cắt đứt.
“Em không dám.”
Trong nháy mắt, nước mắt Yunho liền rơi ra. “Jaejoong… Anh…” Yunho không biết nói gì, Jaejoong của hắn cư nhiên…
“Em không dám, Yunho.”
“Em từng rất yêu anh, sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho em trở nên… Trở nên không dám tin tưởng tình yêu, cũng không dám yêu lạ.”
“Em thực cảm tạ anh, tặng cho em Seul Hee, bé là niềm tự hào của em, cũng là nguồn động lực duy nhất để em sống.”
Từng tiếng như găm vào trong tâm Yunho.
“Nhẫn này.” Jaejoong lấy nhẫn mình giấu trong quần áo, cậu luồn dây vào nhẫn, đeo trên cổ, mỗi ngày đều mang theo.
Yunho nhìn nhẫn, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng lời nói của Jaejoong lại đưa hắn vào vực sâu.
“Em sẽ không trả lại cho anh, đây là bằng chứng cho tình yêu của chúng ta, nó đại biểu cho thời gian đẹp đẽ đó, cũng nhắc nhở em, đó là giấc mộng đáng sợ, khiến cho em trợ nên vô lực… Trở nên không dám yêu, để rồi lại gặp ác mộng.”
Jaejoong thật sự thay đổi rất nhiều, thêm phần quyết đoán, càng thêm phần… Tàn nhẫn.
Đây đều là do mình tạo nên…
“Thực xin lỗi, em cần phải trở về.” Jaejoong dừng xích đu lại, đứng lên, không nhìn Yunho lấy một cái.
“Jaejoong, thực xin lỗi..” Yunho cũng đứng lên, nhìn bóng dáng Jaejoong, không đuổi theo.
Jaejoong nghe thấy lời nói của Yunho, dừng lại, cũng nói với Yunho. “Anh thật sự không cần phải nói xin lỗi, Seul Hee là con của anh, em cũng lấy họ của anh cho bé, anh không cần lo lắng việc em không cho bé gặp anh.”
Nói xong liền lập tức đi, để lại Yunho đã ngã ngồi xuống đất.
Jaejoong… Em có biết anh không phải có ý đó…
Ở trong lòng anh, em mới là quan trọng nhất…
Jaejoong… Thực xin lỗi…
Jaejoong rời công viên, không che giấu được tâm tình mình, đến đằng sau một cây tùng nhỏ ngồi khóc.
Vừa rồi tâm tình cậu kích động thế nào hẳn chỉ có mình cậu biết, nhìn mặt anh, tim thật sự đập rất nhanh.
Yunho thật sự ngày càng anh tuấn, mị lực kia làm cho mình phải thật vất vả kìm nén, thiếu chút nữa ngã gục…
Yunho… Em nghĩ em bây giờ không có dũng khí ở cạnh anh, chờ em sửa sang lại suy nghĩ, đến lúc đó…
Đến lúc đó…
Đến lúc đó em cũng không biết có còn dũng khí lúc trước không…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook