Bảo Bối Tình Nhân
-
Chương 5
“Nhanh lên…!” Thấy Yunho đã chuẩn bị rời giường, Jaejoong liền xoay người đến phòng bếp làm bữa sáng cho hắn.
Ai biết Yunho vươn tay, kéo Jaejoong vào trong lòng mình, cậu liền ngã vào trong lòng Yunho, hai người cứ nằm trên giường trong tư thế ái muội đó.
Không khí đột nhiên trầm mặc, Yunho cũng không biết chính mình đang làm cái gì, mỗi lần nhìn thấy Jaejoong thì hắn như mất đi lí trí, muốn ôm cậu vào trong lòng.
Lần trước ở trong bếp cũng vậy, đột nhiên Yunho ôm lấy Jaejoong từ phía sau, khiến cậu đang thái cà rốt kinh ngạc quá mà cắt mấy vết vào tay.
“A… Thực xin lỗi.” Yunho buông Jaejoong ra, ngồi xuống nhìn Jaejoong.
“Không sao… Nhanh đứng lên ăn bữa sáng đi.” Jaejoong nhỏ giọng mở miệng.
Không khí xấu hổ cũng nhanh chóng lui đi.
Tính Jaejoong là vậy, không hề do dự, cậu âm thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa đến công ty xem kết quả xong thì nhất định phải nói rõ ràng với Yunho!
“Yunho à, tí nữa anh đến nhà hàng xin phép nghỉ hộ tôi nha ~”
Yunho ngồi xuống ghế, hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Jaejoong, quần áo cậu mặc hôm nay nhìn hấp dẫn hơn bình thường…
“Jaejoong muốn đi xem kết quả của mình.” Yoochun ở một bên xen mồm vào, bởi vì trong miệng nhét rất nhiều đồ ăn nên nói có chút khó khăn, nhìn thật đáng yêu.
Nhưng bị Yunho trừng, dùng ánh mắt trao đổi với Yoochun: Tao hỏi Jaejoong mà!
Yoochun thấy vậy liền lập tức câm miệng, được rồi, được rồi, tao bị bạn bè vứt bỏ…
“Đúng vậy ~ Tôi đã mong đợi rất lâu rồi a!’ Jaejoong trên mặt có điểm hưng phấn, cũng không quên đưa một ly sữa cho Yunho.
“Uh, hi vọng cậu sẽ trúng ~” Yunho đứng dậy, đi vào nhà tắm thay đồ.
“Jaejoong ~ Cố lên!” Yoochun nắm tay lại, động viên Jaejoong.
“Cám ơn cậu nha ~~”
Đi trên đường lớn, người qua đường luôn nhìn về phía Jaejoong, bởi vì cậu mặc thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Hiện tại tuy rằng cũng không thể nói là rất lạnh, nhưng vẫn là mùa đông, Jaejoong chỉ mặc một chiếc áo sơmi, một cái áo khoác bên ngoài, dưới là quần bò, quàng thêm một chiếc khăn, cầm một túi xách, áo khoác không kéo hết lên, nhìn rất đẹp.
Jaejoong coi trọng nhất chính là đẹp, theo cậu nói, quần áo dày làm biến mất toàn bộ đường nét của con người, cho nên dù trời rất lạnh Jaejoong cũng sẽ không mặc nhiều.
“Oa ~~ Lạnh quá!” Jaejoong mua một ly trà sữa nóng ở cửa hàng tiện lợi, đứng trước cửa công ty, áp hai tay vào ly trà, lăn tay qua lại, giống như làm vậy có thể giảm bớt lạnh, miệng còn không quên oán giận.
“Trời lạnh như vậy, gọi điện thoại liền biết trúng tuyển hay không, sao phải nhất định chạy tới đây làm gì, tìm phiền toái sao!”
Kỳ thật Jaejoong là do quá khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động lựa chọn lớn như vậy, đây là công ty tốt nhất Hàn Quốc, bốn năm mới lựa chọn một lần, mỗi lần không đến 20 người, lúc Jaejoong đi đăng kí, từ trẻ em đến người già đều tham gia, không biết có thành công không…
Jaejoong chết cũng không quên đề thi mà giám khảo giao cho cậu: Đóng vai một người sắp tắt thở để lại di chúc. Lúc đó, Jaejoong cảm giác như thể công ty đang đùa giỡn mình, vì sao lại ra đề như vậy.
Jaejoong cảm thấy rất thất vọng, nhưng khi ngẫm lại, cậu cũng chưa có vai diễn nào, huống hồ công ty nổi tiếng như vậy, nên liền ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi.
Ngày hôm qua lúc nhận được điện thoại, còn tưởng là ai đang nói đùa, nói lung tung mãi, hỏi kết quả của cậu thế nào nhưng người kia lại không nói, thật là bực mình…
“Mong mọi người tập hợp lại đây.”
Trên đại sảnh công ty, một nam nhân cầm văn kiện, đeo kính, vóc dáng vô cùng cao, bộ dạng cũng rất tuấn tú vẫy gọi mọi người.
“Hôm nay, những người đến đây đều là người được công ty lựa chọn, hoan nghênh mọi người gia nhập đại gia đình này, về sau mọi người sẽ tập luyện kĩ năng diễn xuất tại đây, hiện tại tôi dẫn mọi người đi thăm quan công ty một chút.”
Lúc sau, Jaejoong cũng không biết mình làm thế nào để đi khắp công ty, bởi vì trong óc cậu chỉ toàn “Mình thành công, mình đã làm được, mình trúng tuyển, mình làm diễn viên…”
Ra khỏi công ty, cậu vẫn ở trong trạng thái mơ màng như vậy, đụng phải người khác cũng không biết.
Ai biết Yunho vươn tay, kéo Jaejoong vào trong lòng mình, cậu liền ngã vào trong lòng Yunho, hai người cứ nằm trên giường trong tư thế ái muội đó.
Không khí đột nhiên trầm mặc, Yunho cũng không biết chính mình đang làm cái gì, mỗi lần nhìn thấy Jaejoong thì hắn như mất đi lí trí, muốn ôm cậu vào trong lòng.
Lần trước ở trong bếp cũng vậy, đột nhiên Yunho ôm lấy Jaejoong từ phía sau, khiến cậu đang thái cà rốt kinh ngạc quá mà cắt mấy vết vào tay.
“A… Thực xin lỗi.” Yunho buông Jaejoong ra, ngồi xuống nhìn Jaejoong.
“Không sao… Nhanh đứng lên ăn bữa sáng đi.” Jaejoong nhỏ giọng mở miệng.
Không khí xấu hổ cũng nhanh chóng lui đi.
Tính Jaejoong là vậy, không hề do dự, cậu âm thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa đến công ty xem kết quả xong thì nhất định phải nói rõ ràng với Yunho!
“Yunho à, tí nữa anh đến nhà hàng xin phép nghỉ hộ tôi nha ~”
Yunho ngồi xuống ghế, hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Jaejoong, quần áo cậu mặc hôm nay nhìn hấp dẫn hơn bình thường…
“Jaejoong muốn đi xem kết quả của mình.” Yoochun ở một bên xen mồm vào, bởi vì trong miệng nhét rất nhiều đồ ăn nên nói có chút khó khăn, nhìn thật đáng yêu.
Nhưng bị Yunho trừng, dùng ánh mắt trao đổi với Yoochun: Tao hỏi Jaejoong mà!
Yoochun thấy vậy liền lập tức câm miệng, được rồi, được rồi, tao bị bạn bè vứt bỏ…
“Đúng vậy ~ Tôi đã mong đợi rất lâu rồi a!’ Jaejoong trên mặt có điểm hưng phấn, cũng không quên đưa một ly sữa cho Yunho.
“Uh, hi vọng cậu sẽ trúng ~” Yunho đứng dậy, đi vào nhà tắm thay đồ.
“Jaejoong ~ Cố lên!” Yoochun nắm tay lại, động viên Jaejoong.
“Cám ơn cậu nha ~~”
Đi trên đường lớn, người qua đường luôn nhìn về phía Jaejoong, bởi vì cậu mặc thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Hiện tại tuy rằng cũng không thể nói là rất lạnh, nhưng vẫn là mùa đông, Jaejoong chỉ mặc một chiếc áo sơmi, một cái áo khoác bên ngoài, dưới là quần bò, quàng thêm một chiếc khăn, cầm một túi xách, áo khoác không kéo hết lên, nhìn rất đẹp.
Jaejoong coi trọng nhất chính là đẹp, theo cậu nói, quần áo dày làm biến mất toàn bộ đường nét của con người, cho nên dù trời rất lạnh Jaejoong cũng sẽ không mặc nhiều.
“Oa ~~ Lạnh quá!” Jaejoong mua một ly trà sữa nóng ở cửa hàng tiện lợi, đứng trước cửa công ty, áp hai tay vào ly trà, lăn tay qua lại, giống như làm vậy có thể giảm bớt lạnh, miệng còn không quên oán giận.
“Trời lạnh như vậy, gọi điện thoại liền biết trúng tuyển hay không, sao phải nhất định chạy tới đây làm gì, tìm phiền toái sao!”
Kỳ thật Jaejoong là do quá khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động lựa chọn lớn như vậy, đây là công ty tốt nhất Hàn Quốc, bốn năm mới lựa chọn một lần, mỗi lần không đến 20 người, lúc Jaejoong đi đăng kí, từ trẻ em đến người già đều tham gia, không biết có thành công không…
Jaejoong chết cũng không quên đề thi mà giám khảo giao cho cậu: Đóng vai một người sắp tắt thở để lại di chúc. Lúc đó, Jaejoong cảm giác như thể công ty đang đùa giỡn mình, vì sao lại ra đề như vậy.
Jaejoong cảm thấy rất thất vọng, nhưng khi ngẫm lại, cậu cũng chưa có vai diễn nào, huống hồ công ty nổi tiếng như vậy, nên liền ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi.
Ngày hôm qua lúc nhận được điện thoại, còn tưởng là ai đang nói đùa, nói lung tung mãi, hỏi kết quả của cậu thế nào nhưng người kia lại không nói, thật là bực mình…
“Mong mọi người tập hợp lại đây.”
Trên đại sảnh công ty, một nam nhân cầm văn kiện, đeo kính, vóc dáng vô cùng cao, bộ dạng cũng rất tuấn tú vẫy gọi mọi người.
“Hôm nay, những người đến đây đều là người được công ty lựa chọn, hoan nghênh mọi người gia nhập đại gia đình này, về sau mọi người sẽ tập luyện kĩ năng diễn xuất tại đây, hiện tại tôi dẫn mọi người đi thăm quan công ty một chút.”
Lúc sau, Jaejoong cũng không biết mình làm thế nào để đi khắp công ty, bởi vì trong óc cậu chỉ toàn “Mình thành công, mình đã làm được, mình trúng tuyển, mình làm diễn viên…”
Ra khỏi công ty, cậu vẫn ở trong trạng thái mơ màng như vậy, đụng phải người khác cũng không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook