Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
-
Chương 20
Trong đêm tối, ánh sao lấp lánh đầy trời. Bart trang viên ban đêm chìm vào yên tĩnh, không còn ồn ào như một thành phố náo nhiệt, chỉ có côn trùng kêu rả rích. Đứng ở ban công, cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy dấu chân sao. Sinh nhật thật đúng là dọa người năm đó cô nếu không cho phép, ngay cả bước sảnh cũng không dám. Nay cô lại về nơi này, đã được gả cho người đàn ông mình thầm yêu mến. Một vòng ấm áp từ phía sau choàng lấy thắt lưng của cô. Cô ngả về phía sau, dựa vào lưng anh, nhắm mắt lại thở dài.
_ Mệt sao?
Vừa nói chuyện công việc với các anh em xong, anh mới về phòng, vào cửa không thấy cô. Sau đó mới phát hiện cô lại chạy đến ban công.
_ Rất tốt, *** chiều tôi đã ngủ một lúc.
Cô kéo tay anh choàng qua eo mình, mở mắt ra nhìn anh.
_ Tôi nghĩ sẽ đối mặt với cà một phiên tòa nhưng mà người nhà anh lại rất ôn hòa.
_ Không phải tất cả.
Anh vuốt ve bờ vai cô, trào phúng nhếch khóe miệng lên.
_ Được rồi, có lẽ cha anh thì hơi nghiêm khắc một chút. Nhưng tôi nghĩ nó cũng bình thường thôi. Ai bảo anh kết hôn mà không báo, ông không bực cũng lạ.
Anh im lặng một hồi lâu, mới nói.
_ Tôi nói rồi. Nhưng ông lại không chấp nhận việc tôi vì yêu mà kết hôn.
Mạc Liên sửng sốt, xoay người đối mặt anh. Anh ngữ khí lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt đã có một tia khó có thể che dấu. Cô vẫn tưởng anh chưa nói, lại không dự đoán được là do cha anh không tin. Điều tức cười là, anh xác thực không phải bởi vì yêu cô mà cưới cô. Đáng sợ là, trong lúc này đây, cô mới phát hiện chính mình đã yêu anh. Cô thường tự nói với bản thân là vì dục vọng. Cô đối với anh chỉ là ham muốn thể xác, nhưng tất cả đều là tự mình dối mình. Cô yêu anh, yêu cái vẻ cao ngạo ương ngạnh, yên cái người đàn ông tự cho là mình đúng, yêu cái dáng lạnh lùng tự phụ, yêu cái người đàn ông cô độc, yêu sự thông minh giả dối, yêu người đàn ông luôn tìm kiếm cái đẹp. Từ nhiều năm trước cô đã ra chân vào vũng bùn. Cô vì anh, cũng vì chính mình cảm thấy đau lòng. Bởi vì cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, trong tiềm thức của cô vẫn hy vọng xa vời. Có lẽ sẽ có một ngày, anh yêu cô. Nhưng anh không biết yêu là gì, bởi vì không có ai yêu anh.
Tôi phải có vợ, có một gia đình, mới phù hợp với yêu cầu của cha. Anh từng nói như thế. Lời nói anh quanh quẩn ở trong đầu, so với lúc ấy càng khiến cô đau lòng hơn. Đơn giản là cô cuối cùng cũng đã hiểu được, anh vì sao không muốn nói cho cha anh biết, hôn nhân của cô và anh, chính là vì ích lợi mà kết hợp — Bởi vì anh khao khát giống như các anh em mình, bởi vì anh không muốn bị người nhà gạt ra một bên, bởi vì anh muốn chứng minh anh cũng có thể tìm được một người vợ thương anh, có được một gia đình mỹ mãn. Từ đầu tới đuôi, anh chính là đem cô trở thành một đối tượng hợp tác, người để khoe ra sự sáng suốt khi chọn vợ của anh. Nha, cô đương nhiên đã sớm biết chuyện này.
Lần đầu tiên cô hiểu rõ cô không muốn mọi chuyện lại như thế. Cô muốn suy nghĩ của anh không phải vậy. Cô bi thương vươn tay, chạm vào gương mặt lạnh như băng của anh, sau đó kiễng chân hôn anh. Cô thực không nghĩ tại đây lại lĩnh ngộ được sự thật. Thật sự không nghĩ tới tại đây cô nhận ra mình đã yêu anh. Anh hôn lại cô dưới bầu trời đầy sao.
Trời sáng rồi lại đến đêm. Sinh nhật của George · Bart, chính là chứng minh cho việc cô đã lĩnh ngộ. Anh mang theo cô đi vòng quanh để triển lãm, chỉ thiếu cái bảng tên treo trên người cô. Cô mỉm cười, cô nâng chén, cô khiêu vũ, cô nói chuyện. Cô hết sức biểu hiện thật khéo léo nhưng dường như càng lúc càng khó. Nhất toàn bộ buổi tối, anh thỉnh thoảng vô cùng thân thiết ôm cả eo cô, nắm tay cô, mỉm cười với cô, thậm chí thâm tình chăm chú nhìn cô, giống như cô chính là người vợ anh vô cùng yêu thương. Nhưng cô biết tất cả đều là diễn trò cho cha anh cùng anh em anh xem. Cô có thể nghe được mọi người thì thầm, nói người đàn ông anh tuấn, ma quỷ của Bart gia cuối cùng cũng vướng vào bể tình. Cô cũng nghe gặp không ít người nói với cha anh là cô với anh như thần tiên giáng trần, xứng đôi vừa lừa. Nói cô và anh như hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích. Cô biết anh cũng nghe thấy, cô hấy anh mỉm cười vừa lòng. Không ai biết, anh mỗi một cái thâm tình mỉm cười, mỗi một lần vô cùng thân thiết đụng chạm, đều làm cho cô muốn khóc. Bởi vì biết việc này đối với anh vô cùng quan trọng, cô cố gắng phối hợp. Cho dù lòng của cô đã tan nát, cô vẫn mỉm cười. Sau đó, khi anh cả Khấu Thiên Ngang ôm vợ bước vào khiêu vũ, sự tình cuối cùng cũng xảy ra.
_ Anh có thể mời em nhảy điệu này không?
Anh vươn tay về phía cô. Cô nâng tay mình giao cho anh. Nhưng tiến vào sàn khiêu vũ, cô mới phát hiện anh cố ý cạnh tranh cùng anh cả của anh. Mọi người chăm chú nhìn. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người cũng có thể thấy sự cạnh tranh dâng đầy trong mắt anh. Anh biết mọi người đang nhìn, anh chính là cố ý. Đúng vậy, bề ngoài Lam Tư cùng cô so với anh cả cùng chị cả lại hoàn mỹ hơn. Lam Tư cùng cô nhảy cũng tốt hơn. Dù sao cô cũng đã tập luyện hết một tháng, cô cùng anh tham gia rất nhiều buổi tiệc, Việc khiêu vũ thật sự không làm khó được cô. Anh cùng của cô ăn ý đến vô cùng. Nhưng anh cả cùng chị cả lại khá nhạt. Bọn họ đang cười. Cô lại cười không nổi. Cô bức chính mình nhảy thật đẹp. Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Thế giới ở xoay tròn, âm nhạc xoay tròn, thiên thần Baroque trên tường cũng xoay tròn.
Âm nhạc rốt cục cũng ngừng. Cô thở phì phò, mồ hôi chảy ra, tim đập thình thịch dồn dập. Anh nắm tay cô, đứng ở giữa sàn, nhìn cô. Trên mặt tươi cười làm gương mặt anh tuấn càng giống như ma quỷ. Có người ở vỗ tay, cô không thấy là ai, chính là đau khổ nhìn anh. Âm nhạc lại vang lên. Anh lại muốn nhảy tiếp.
_ Không.
Chữ này rốt cuộc cũng trôi ra khỏi cổ họng. Anh hơi hơi cứng đờ.
_ Tại sao?
Mặt cô sắc tái nhợt nói.
_ Em mệt rồi!
Không thể chịu sự đụng chạm của anh nữa. Cô bỏ tay từ trên người anh ra. Sau đó, xoay người đi.
Cô thẳng tắp một đường ra cửa lớn. Lam Tư không thể tin được cô gái kia dám bỏ anh giữa sàn nhảy. Anh sửng sờ sau đó mới đuổi theo cô vào trong vườn hoa hồng.
_ Em làm gì vậy?
Anh giận dữ giữ chặt cánh tay của cô, sau đó mới nhìn tới đôi mắt đầy nước. Dưới ánh trăng, cô cúi đầu, sắc mặt trắng như tuyết, đôi môi run rẩy. Âm nhạc thanh từ trong phòng truyền ra, nghe có chút mờ mịt.
_ Tôi mệt!
Âm thanh mệt mỏi của cô vọng vào màng nhĩ, anh đến bây giờ mới nghe thấy bằng cả trái tim. Anh thả lỏng tay, giọng nói dịu xuống
_ Em khỏe không?
_ Không, tôi không tốt!
Cô ngước mắt lên, rưng rưng tức giận nhìn thẳng anh.
_ Cực kì không tốt! Cực kì, cực kì không tốt!
Anh im lặng, cứng rắn hỏi.
_ Em có ý gì?
_ Không có ý gì!
Cô rút tay về, lui từng bước.
_ Tôi chán cảnh phải làm vật triển lãm,chán bị người ta nhìn, chán tiếp tục phải giả vờ thế này!
Anh mặt lạnh như sương
_ Em từ đầu phải biết mình đối mặt với cái gì. Đây chính là điều kiện của chúng ta!
_ Đúng, tôi biết.
Cô nhếch môi cười khổ.
_ Tôi biết. Nó cũng không khó khăn gì, tôi biết tôi đã làm rất tốt.
_ Cô làm tốt lắm! Mọi người đều thích cô.
Cô nở nụ cười, trong lòng vỡ tan như cửa sổ bằng kính.
_ Đúng, tôi làm rất tốt nhưng tôi đã lầm.
Cô đang cười, lại có vẻ bi thương, nước mắt chảy xuống, phản chiếu ánh trăng. Anh vừa hoang mang lại phẫn nộ, không hiểu cô có ý gì, anh không hiểu vì sao cô cười mà còn có nước mắt, lại càng không biết gì sao cô lại gằn từng tiếng.
_ Tôi sai lầm rồi. Thật sự quá khó. Nói dối rất khó, làm ra vẻ yêu anh cũng rất khó, nghe lời chúc phúc của người nhà anh cũng rất khó. Nhìn anh sống dưới bóng ma của cha anh, cạnh tranh với người căn bản không muốn chiến đấu với anh, càng thêm khó khăn...
_ Không cần!
Anh mở miệng ngăn cản cô, ánh mắt như bị lớp bụi mỏng phủ qua, càng thêm buộc chặt uy hiếp.
_ Vậy anh nói đi lúc nãy anh vừa làm gì? Anh dám nói yêu tôi, khiêu vũ cùng tôi không phải vì để tranh cao thấp với anh cả không? Anh dám nói anh làm vậy không phải vì cha anh đi!
Cô chất vấn anh không chút lưu tình.
_ Anh có biết mình rất ngu xuẩn không? Một bàn tay thì vỗ không vang, anh chẳng lẽ không hiểu? Anh làm nhiều như thế, anh cả anh cũng đâu thua kém. Ai cũng đều nhìn ra anh ấy thật sự yêu vợ mình. Anh ấy sẽ không để ý cô vũ khiêu không tốt, sẽ không để ý cùng cô nhảy sẽ khiến người khác cười chê, sẽ không –
_ Em nghĩ em là ai?
Anh bị nói thẹn quá thành giận, giận dữ bắt lấy tay cổ tay cô, tay nổi gân xanh nói
_ Em nghĩ em có tư cách gì mà nói như thế? Bởi vì tôi cưới em sao? Bởi vì em là vợ của tôi sao? Đừng quên đây chỉ là một trong những điều kiện của chúng ta! Tôi cung cấp tài chính, em giúp tôi làm nghiên cứu, tôi cùng em đóng vai vợ chồng hạnh phúc cho bà nội em xem, em giúp tôi tham gia yến tiệc xã giao. Tôi tin từ đầu đến giờ tôi không có ý kiến gì đối với em. Tôi cũng không cần em giải thích! Tôi làm được hiệp ước của chúng ta còn em thì sao? Nghiên cứu em không thể hoàn thành, ngay cả làm một bình hoa di động em cũng không làm được.
Cô giống bị anh đánh một cái tát, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, cả người im lặng. Tiếng nói anh vang vọng giữa trời đêm, gằn từng tiếng đều tàn khốc tiến vào trong đầu cô, dẫn thẳng đến trái tim cô.
_ Đúng, tôi làm không được!
Cô nhếch khóe miệng, ngay cả cái cười giả dối cũng không thể làm, chỉ có thể chua xót nhìn anh.
_ Tôi không nên cho rằng nói dối là không tốt. Tôi cũng nên học cách nói dối. Đối với anh mà nói, tôi bất quá chỉ là đối tượng hợp tác tự đưa đầu đến, một bình hoa làm gì cũng đều bỏ dở giữa chừng...
Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói khó nhọc.
_ Trời ạ, cô tuyệt đối không được khóc ở đây.
Thở sâu, cô áp chế khối cứng giữa cổ họng, lạnh lùng nói.
_ Xin lỗi vì đã làm anh mất mặt trước cha anh. Nhưng tôi nghĩ ông có thể nhận thấy tôi thật sự không khỏe. Về phần nghiên cứu, sau khi trở về, tôi sẽ đem toàn bộ gia cho Ruth, cũng hỗ trợ hắn hoàn thành thí nghiệm. Tuy rằng tôi không thể làm một cái bình hoa nhưng tôi tin rằng anh sẽ lấy lại tất cả số tiền đã bồi thường cho tổn thất mấy năm nay.
Anh trừng mắt nhìn cô, cổ họng co rút nhanh, cứng ngắc giống như tượng đá. Sau đó, cô lui từng bước, anh mới phát hiện cô không biết khi nào đã ra khỏi bàn tay anh. Một làn khủng hoảng không tên dâng lên. Bóng mấy che khuất ánh trăng, anh thấy không rõ gương mặt của cô, chỉ nghe tiếng nói khàn khàn của cô vọng đến.
_ Tôi sẽ kí vào đơn li hôn. Sau đó luật sẽ đưa đến cho anh!
_ Em muốn ly hôn?
Anh nắm chặt tay, khủng hoảng từ trong lòng dâng lên tột độ.
_ Đúng!
Cô gật đầu. Khủng hoảng trong lòng dần chuyển sang băng đá, sau đó khuếch tán đến toàn thân.
_ Hiệp ước của chúng ta chỉ đến khi bà nội tôi chết là hết.
_ Em không thể li hôn với tôi!
Anh mị mắt lạnh giọng nhắc nhở cô.
_ Bên ngoài còn có người muốn giết em.
_ Tôi biết.
Cô nhìn anh nói.
_ Tôi sẽ ở lại phòng thí nghiệm. Lúc trước tôi ở đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ nơi đó rất an toàn, chờ thí nghiệm hoàn thành, giết tôi cũng không còn ý nghĩa......
Anh biết cô nói đúng nhưng lại chỉ cảm thấy phẫn nộ. Trầm mặc lan tràn trong đêm tối, gió chợt thổi, gió đêm mang mùi hoa hồng trên người cô, cùng với từng câu chữ bình tĩnh cô dạy anh.
_ Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục. anh có thể nói cho người nhà anh biết hoặc cũng có thể đợi sau một năm nữa rồi nói. Tôi nghĩ anh đối với việc chúng ta li hôn đã có lí do hoàn hỏa.
_ Nếu tôi không có?
Chưa kịp suy nghĩ, lời đã thốt ra. Cô nhắm mắt lại, cười khẽ ra tiếng.
_ Anh đương nhiên là có. Vì anh chính là Lam Tư · Bart.
Anh sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng bắt đầu nổi lửa lớn. Cô biết đó là do lòng tự tôn của anh bị cô giẫm lấy, chính là ghét sự tình chuyển biến không nằm trong tay anh. Cô thật hy vọng mình không hiểu anh rõ ràn như thế.
_ Trở về đi! Tôi nghĩ anh không nên bỏ vũ hội.
Cô xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng lại. Anh trừng mắt nhìn cô, chờ mong, chờ mong cô quay đầu, chờ mong cô lại nói cô sai lầm rồi. Ai ngờ, cô quay đầu. Lời thốt ra lại khiến anh đau lòng không thôi.
_ Lam Tư...... Đừng vì cha anh mà sống.
Âm thanh dịu dàng của cô, lơ đãng trong trời đêm. Anh muốn hét lên với cô, đe dọa không cho phép cô đi. Nhưng anh nhưng không cách nào mở miệng, thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô xoay rời khỏi anh, từ từ biến mất ở trong đêm đen. Tiếng nhạc khiêu vũ theo gió truyền đến, quay về bầu trời đêm, thật lâu.
_ Mệt sao?
Vừa nói chuyện công việc với các anh em xong, anh mới về phòng, vào cửa không thấy cô. Sau đó mới phát hiện cô lại chạy đến ban công.
_ Rất tốt, *** chiều tôi đã ngủ một lúc.
Cô kéo tay anh choàng qua eo mình, mở mắt ra nhìn anh.
_ Tôi nghĩ sẽ đối mặt với cà một phiên tòa nhưng mà người nhà anh lại rất ôn hòa.
_ Không phải tất cả.
Anh vuốt ve bờ vai cô, trào phúng nhếch khóe miệng lên.
_ Được rồi, có lẽ cha anh thì hơi nghiêm khắc một chút. Nhưng tôi nghĩ nó cũng bình thường thôi. Ai bảo anh kết hôn mà không báo, ông không bực cũng lạ.
Anh im lặng một hồi lâu, mới nói.
_ Tôi nói rồi. Nhưng ông lại không chấp nhận việc tôi vì yêu mà kết hôn.
Mạc Liên sửng sốt, xoay người đối mặt anh. Anh ngữ khí lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt đã có một tia khó có thể che dấu. Cô vẫn tưởng anh chưa nói, lại không dự đoán được là do cha anh không tin. Điều tức cười là, anh xác thực không phải bởi vì yêu cô mà cưới cô. Đáng sợ là, trong lúc này đây, cô mới phát hiện chính mình đã yêu anh. Cô thường tự nói với bản thân là vì dục vọng. Cô đối với anh chỉ là ham muốn thể xác, nhưng tất cả đều là tự mình dối mình. Cô yêu anh, yêu cái vẻ cao ngạo ương ngạnh, yên cái người đàn ông tự cho là mình đúng, yêu cái dáng lạnh lùng tự phụ, yêu cái người đàn ông cô độc, yêu sự thông minh giả dối, yêu người đàn ông luôn tìm kiếm cái đẹp. Từ nhiều năm trước cô đã ra chân vào vũng bùn. Cô vì anh, cũng vì chính mình cảm thấy đau lòng. Bởi vì cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, trong tiềm thức của cô vẫn hy vọng xa vời. Có lẽ sẽ có một ngày, anh yêu cô. Nhưng anh không biết yêu là gì, bởi vì không có ai yêu anh.
Tôi phải có vợ, có một gia đình, mới phù hợp với yêu cầu của cha. Anh từng nói như thế. Lời nói anh quanh quẩn ở trong đầu, so với lúc ấy càng khiến cô đau lòng hơn. Đơn giản là cô cuối cùng cũng đã hiểu được, anh vì sao không muốn nói cho cha anh biết, hôn nhân của cô và anh, chính là vì ích lợi mà kết hợp — Bởi vì anh khao khát giống như các anh em mình, bởi vì anh không muốn bị người nhà gạt ra một bên, bởi vì anh muốn chứng minh anh cũng có thể tìm được một người vợ thương anh, có được một gia đình mỹ mãn. Từ đầu tới đuôi, anh chính là đem cô trở thành một đối tượng hợp tác, người để khoe ra sự sáng suốt khi chọn vợ của anh. Nha, cô đương nhiên đã sớm biết chuyện này.
Lần đầu tiên cô hiểu rõ cô không muốn mọi chuyện lại như thế. Cô muốn suy nghĩ của anh không phải vậy. Cô bi thương vươn tay, chạm vào gương mặt lạnh như băng của anh, sau đó kiễng chân hôn anh. Cô thực không nghĩ tại đây lại lĩnh ngộ được sự thật. Thật sự không nghĩ tới tại đây cô nhận ra mình đã yêu anh. Anh hôn lại cô dưới bầu trời đầy sao.
Trời sáng rồi lại đến đêm. Sinh nhật của George · Bart, chính là chứng minh cho việc cô đã lĩnh ngộ. Anh mang theo cô đi vòng quanh để triển lãm, chỉ thiếu cái bảng tên treo trên người cô. Cô mỉm cười, cô nâng chén, cô khiêu vũ, cô nói chuyện. Cô hết sức biểu hiện thật khéo léo nhưng dường như càng lúc càng khó. Nhất toàn bộ buổi tối, anh thỉnh thoảng vô cùng thân thiết ôm cả eo cô, nắm tay cô, mỉm cười với cô, thậm chí thâm tình chăm chú nhìn cô, giống như cô chính là người vợ anh vô cùng yêu thương. Nhưng cô biết tất cả đều là diễn trò cho cha anh cùng anh em anh xem. Cô có thể nghe được mọi người thì thầm, nói người đàn ông anh tuấn, ma quỷ của Bart gia cuối cùng cũng vướng vào bể tình. Cô cũng nghe gặp không ít người nói với cha anh là cô với anh như thần tiên giáng trần, xứng đôi vừa lừa. Nói cô và anh như hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích. Cô biết anh cũng nghe thấy, cô hấy anh mỉm cười vừa lòng. Không ai biết, anh mỗi một cái thâm tình mỉm cười, mỗi một lần vô cùng thân thiết đụng chạm, đều làm cho cô muốn khóc. Bởi vì biết việc này đối với anh vô cùng quan trọng, cô cố gắng phối hợp. Cho dù lòng của cô đã tan nát, cô vẫn mỉm cười. Sau đó, khi anh cả Khấu Thiên Ngang ôm vợ bước vào khiêu vũ, sự tình cuối cùng cũng xảy ra.
_ Anh có thể mời em nhảy điệu này không?
Anh vươn tay về phía cô. Cô nâng tay mình giao cho anh. Nhưng tiến vào sàn khiêu vũ, cô mới phát hiện anh cố ý cạnh tranh cùng anh cả của anh. Mọi người chăm chú nhìn. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người cũng có thể thấy sự cạnh tranh dâng đầy trong mắt anh. Anh biết mọi người đang nhìn, anh chính là cố ý. Đúng vậy, bề ngoài Lam Tư cùng cô so với anh cả cùng chị cả lại hoàn mỹ hơn. Lam Tư cùng cô nhảy cũng tốt hơn. Dù sao cô cũng đã tập luyện hết một tháng, cô cùng anh tham gia rất nhiều buổi tiệc, Việc khiêu vũ thật sự không làm khó được cô. Anh cùng của cô ăn ý đến vô cùng. Nhưng anh cả cùng chị cả lại khá nhạt. Bọn họ đang cười. Cô lại cười không nổi. Cô bức chính mình nhảy thật đẹp. Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Thế giới ở xoay tròn, âm nhạc xoay tròn, thiên thần Baroque trên tường cũng xoay tròn.
Âm nhạc rốt cục cũng ngừng. Cô thở phì phò, mồ hôi chảy ra, tim đập thình thịch dồn dập. Anh nắm tay cô, đứng ở giữa sàn, nhìn cô. Trên mặt tươi cười làm gương mặt anh tuấn càng giống như ma quỷ. Có người ở vỗ tay, cô không thấy là ai, chính là đau khổ nhìn anh. Âm nhạc lại vang lên. Anh lại muốn nhảy tiếp.
_ Không.
Chữ này rốt cuộc cũng trôi ra khỏi cổ họng. Anh hơi hơi cứng đờ.
_ Tại sao?
Mặt cô sắc tái nhợt nói.
_ Em mệt rồi!
Không thể chịu sự đụng chạm của anh nữa. Cô bỏ tay từ trên người anh ra. Sau đó, xoay người đi.
Cô thẳng tắp một đường ra cửa lớn. Lam Tư không thể tin được cô gái kia dám bỏ anh giữa sàn nhảy. Anh sửng sờ sau đó mới đuổi theo cô vào trong vườn hoa hồng.
_ Em làm gì vậy?
Anh giận dữ giữ chặt cánh tay của cô, sau đó mới nhìn tới đôi mắt đầy nước. Dưới ánh trăng, cô cúi đầu, sắc mặt trắng như tuyết, đôi môi run rẩy. Âm nhạc thanh từ trong phòng truyền ra, nghe có chút mờ mịt.
_ Tôi mệt!
Âm thanh mệt mỏi của cô vọng vào màng nhĩ, anh đến bây giờ mới nghe thấy bằng cả trái tim. Anh thả lỏng tay, giọng nói dịu xuống
_ Em khỏe không?
_ Không, tôi không tốt!
Cô ngước mắt lên, rưng rưng tức giận nhìn thẳng anh.
_ Cực kì không tốt! Cực kì, cực kì không tốt!
Anh im lặng, cứng rắn hỏi.
_ Em có ý gì?
_ Không có ý gì!
Cô rút tay về, lui từng bước.
_ Tôi chán cảnh phải làm vật triển lãm,chán bị người ta nhìn, chán tiếp tục phải giả vờ thế này!
Anh mặt lạnh như sương
_ Em từ đầu phải biết mình đối mặt với cái gì. Đây chính là điều kiện của chúng ta!
_ Đúng, tôi biết.
Cô nhếch môi cười khổ.
_ Tôi biết. Nó cũng không khó khăn gì, tôi biết tôi đã làm rất tốt.
_ Cô làm tốt lắm! Mọi người đều thích cô.
Cô nở nụ cười, trong lòng vỡ tan như cửa sổ bằng kính.
_ Đúng, tôi làm rất tốt nhưng tôi đã lầm.
Cô đang cười, lại có vẻ bi thương, nước mắt chảy xuống, phản chiếu ánh trăng. Anh vừa hoang mang lại phẫn nộ, không hiểu cô có ý gì, anh không hiểu vì sao cô cười mà còn có nước mắt, lại càng không biết gì sao cô lại gằn từng tiếng.
_ Tôi sai lầm rồi. Thật sự quá khó. Nói dối rất khó, làm ra vẻ yêu anh cũng rất khó, nghe lời chúc phúc của người nhà anh cũng rất khó. Nhìn anh sống dưới bóng ma của cha anh, cạnh tranh với người căn bản không muốn chiến đấu với anh, càng thêm khó khăn...
_ Không cần!
Anh mở miệng ngăn cản cô, ánh mắt như bị lớp bụi mỏng phủ qua, càng thêm buộc chặt uy hiếp.
_ Vậy anh nói đi lúc nãy anh vừa làm gì? Anh dám nói yêu tôi, khiêu vũ cùng tôi không phải vì để tranh cao thấp với anh cả không? Anh dám nói anh làm vậy không phải vì cha anh đi!
Cô chất vấn anh không chút lưu tình.
_ Anh có biết mình rất ngu xuẩn không? Một bàn tay thì vỗ không vang, anh chẳng lẽ không hiểu? Anh làm nhiều như thế, anh cả anh cũng đâu thua kém. Ai cũng đều nhìn ra anh ấy thật sự yêu vợ mình. Anh ấy sẽ không để ý cô vũ khiêu không tốt, sẽ không để ý cùng cô nhảy sẽ khiến người khác cười chê, sẽ không –
_ Em nghĩ em là ai?
Anh bị nói thẹn quá thành giận, giận dữ bắt lấy tay cổ tay cô, tay nổi gân xanh nói
_ Em nghĩ em có tư cách gì mà nói như thế? Bởi vì tôi cưới em sao? Bởi vì em là vợ của tôi sao? Đừng quên đây chỉ là một trong những điều kiện của chúng ta! Tôi cung cấp tài chính, em giúp tôi làm nghiên cứu, tôi cùng em đóng vai vợ chồng hạnh phúc cho bà nội em xem, em giúp tôi tham gia yến tiệc xã giao. Tôi tin từ đầu đến giờ tôi không có ý kiến gì đối với em. Tôi cũng không cần em giải thích! Tôi làm được hiệp ước của chúng ta còn em thì sao? Nghiên cứu em không thể hoàn thành, ngay cả làm một bình hoa di động em cũng không làm được.
Cô giống bị anh đánh một cái tát, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, cả người im lặng. Tiếng nói anh vang vọng giữa trời đêm, gằn từng tiếng đều tàn khốc tiến vào trong đầu cô, dẫn thẳng đến trái tim cô.
_ Đúng, tôi làm không được!
Cô nhếch khóe miệng, ngay cả cái cười giả dối cũng không thể làm, chỉ có thể chua xót nhìn anh.
_ Tôi không nên cho rằng nói dối là không tốt. Tôi cũng nên học cách nói dối. Đối với anh mà nói, tôi bất quá chỉ là đối tượng hợp tác tự đưa đầu đến, một bình hoa làm gì cũng đều bỏ dở giữa chừng...
Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói khó nhọc.
_ Trời ạ, cô tuyệt đối không được khóc ở đây.
Thở sâu, cô áp chế khối cứng giữa cổ họng, lạnh lùng nói.
_ Xin lỗi vì đã làm anh mất mặt trước cha anh. Nhưng tôi nghĩ ông có thể nhận thấy tôi thật sự không khỏe. Về phần nghiên cứu, sau khi trở về, tôi sẽ đem toàn bộ gia cho Ruth, cũng hỗ trợ hắn hoàn thành thí nghiệm. Tuy rằng tôi không thể làm một cái bình hoa nhưng tôi tin rằng anh sẽ lấy lại tất cả số tiền đã bồi thường cho tổn thất mấy năm nay.
Anh trừng mắt nhìn cô, cổ họng co rút nhanh, cứng ngắc giống như tượng đá. Sau đó, cô lui từng bước, anh mới phát hiện cô không biết khi nào đã ra khỏi bàn tay anh. Một làn khủng hoảng không tên dâng lên. Bóng mấy che khuất ánh trăng, anh thấy không rõ gương mặt của cô, chỉ nghe tiếng nói khàn khàn của cô vọng đến.
_ Tôi sẽ kí vào đơn li hôn. Sau đó luật sẽ đưa đến cho anh!
_ Em muốn ly hôn?
Anh nắm chặt tay, khủng hoảng từ trong lòng dâng lên tột độ.
_ Đúng!
Cô gật đầu. Khủng hoảng trong lòng dần chuyển sang băng đá, sau đó khuếch tán đến toàn thân.
_ Hiệp ước của chúng ta chỉ đến khi bà nội tôi chết là hết.
_ Em không thể li hôn với tôi!
Anh mị mắt lạnh giọng nhắc nhở cô.
_ Bên ngoài còn có người muốn giết em.
_ Tôi biết.
Cô nhìn anh nói.
_ Tôi sẽ ở lại phòng thí nghiệm. Lúc trước tôi ở đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ nơi đó rất an toàn, chờ thí nghiệm hoàn thành, giết tôi cũng không còn ý nghĩa......
Anh biết cô nói đúng nhưng lại chỉ cảm thấy phẫn nộ. Trầm mặc lan tràn trong đêm tối, gió chợt thổi, gió đêm mang mùi hoa hồng trên người cô, cùng với từng câu chữ bình tĩnh cô dạy anh.
_ Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục. anh có thể nói cho người nhà anh biết hoặc cũng có thể đợi sau một năm nữa rồi nói. Tôi nghĩ anh đối với việc chúng ta li hôn đã có lí do hoàn hỏa.
_ Nếu tôi không có?
Chưa kịp suy nghĩ, lời đã thốt ra. Cô nhắm mắt lại, cười khẽ ra tiếng.
_ Anh đương nhiên là có. Vì anh chính là Lam Tư · Bart.
Anh sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng bắt đầu nổi lửa lớn. Cô biết đó là do lòng tự tôn của anh bị cô giẫm lấy, chính là ghét sự tình chuyển biến không nằm trong tay anh. Cô thật hy vọng mình không hiểu anh rõ ràn như thế.
_ Trở về đi! Tôi nghĩ anh không nên bỏ vũ hội.
Cô xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng lại. Anh trừng mắt nhìn cô, chờ mong, chờ mong cô quay đầu, chờ mong cô lại nói cô sai lầm rồi. Ai ngờ, cô quay đầu. Lời thốt ra lại khiến anh đau lòng không thôi.
_ Lam Tư...... Đừng vì cha anh mà sống.
Âm thanh dịu dàng của cô, lơ đãng trong trời đêm. Anh muốn hét lên với cô, đe dọa không cho phép cô đi. Nhưng anh nhưng không cách nào mở miệng, thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô xoay rời khỏi anh, từ từ biến mất ở trong đêm đen. Tiếng nhạc khiêu vũ theo gió truyền đến, quay về bầu trời đêm, thật lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook