Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
-
Chương 12
Tháng năm, hoa hồng trong vườn nở rộ. Sau đêm mất bình tĩnh hôm ấy, cô lại trở nên im lặng. Trên thực tế, nếu không có gì quan trọng, cô hoàn toàn không mở miệng nói chuyện. Mỗi khi bác sĩ đến chuẩn bệnh, cô cũng chỉ nhìn bên cạnh xem anh không hề tồn tại. Cô co ro trong phòng mình, phần lớn thời gian, cô đều nằm ở trên giường, thường xuyên ngủ cả ngày giống như bù cho thời gian không ngủ trước kia. Những lúc khác, cô cuộn mình ở sô pha, ngẩn người nhìn hoa viên bên ngoài. Cô chịu ăn cơm bởi vì anh uy hiếp cô nếu không ăn liền bắt cô truyền nước biển. Bác sĩ đến thăm bệnh hai tuần sau, cô thậm chí đồng ý bắt đầu uống thuốc, không vì cái gì khác, đơn giản là thuốc có thể cho cô dễ dàng ngủ. Anh không thấy cô khóc nhưng nhiều khi anh lại thấy trong mắt cô lấp lánh nước. Bởi vì bác sĩ dặn anh không được ép buộc cô, anh lần nữa phải khắc chế chính mình xúc động ép cô ra khỏi phòng. Nhưng nhìn cô mỗi ngày đều như hồn ma, anh mới phát hiện mình càng ngày càng khó làm được chuyện này.
Một hôm anh đến phòng cô, phát hiện cô không ở trong phòng. Cánh cửa thông với hành lang lại mở, cô đi chân trần, đứng ở bên ngoài ban công nhìn hoa viên phía dưới. Mùi hoa hồng thoảng trong không khí, gió nhẹ thổi qua khiến áo cô nhẹ bay. Trong một giây ngắn ngủi, anh còn nghĩ là cô sẽ bị gió thổi mất.
_ Nơi này không đủ cao, em nhảy xuống không chết được đâu.
Cô toàn thân cứng đờ, hai tay nắm chặt thành lan can.
_ Nếu em muốn nhảy, tốt nhất trước hết nên nghĩ đến tiền bồi thường hiệp ước của chúng ta.
Cô vẫn như cũ đưa lưng về phía anh, anh có thể cảm giác được, thậm chí thấy sự tức giận từ trong cơ thể cô toát ra.
_ Có lẽ tôi nên sai người đi thẩm định tài sản của em, xác định em có thể bồi thường tổn thất cho nghiên cứu của tôi.
Cô bắt đầu run run, anh tin chắc kia không phải lạnh do gió đêm. Lam Tư hai tay cắm ở khố trong túi tiền, tiếp tục âm thanh lạnh lùng nói.
_ Tôi vẫn nghĩ rằng em có thể nghiên cứu thành công cho nên mới đồng ý cùng em kết hôn nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá sai lầm. Tiếp theo tôi lại chọn sai vợ.
Cô đột nhiên quay lại, đưa tay hướng về phía mặt anh. Anh lại sớm dự đoán được, nhanh như cắt bắt lấy cổ tay cô, cô phẫn nộ giơ tiếp tay kia, anh lại dùng tay còn lại ngăn cản sự công kích của cô. Anh đem hai tay cô xoay ra phía sau, cả người kéo đến trước người anh, cô khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, tức giận không thôi, lại không tránh được sự khống chế của anh. Lam Tư gắt gao bắt lấy cô, lạnh lùng nói.
_ Đáng tiếc hiện giờ em đã là vợ tôi.
_ Buông! Tôi lập tức đi tìm luật sư bàn thủ tục li hôn với anh!
Cô phẫn nộ hét lên.
_ Tốt lắm.
Anh mặt không chút thay đổi nhìn cô, lạnh lùng nói.
_ Tôi cũng muốn thế nhưng hiện tại tôi không chịu nổi tổn thất như vậy, Bart tập đoàn đang ở tiến hành trọng chỉnh, tôi phải có vợ, có cái gia đình, đây là điều phù hợp với yêu cầu của cha tôi nếu tôi còn muốn tiếp tục quản lí công ty. Em muốn ly hôn, có thể, chờ tôi làm xong vài dự án, chân chính ngồi vào vị trí cao của công ty, đến lúc đó em muốn làm cái gì đều có thể. Nếu em đã không muốn tiếp tục nghiên cứu, tôi tin chắc em ít nhất còn có thể làm bình hoa di động.
Khuôn mặt cô trắng bệch, kích động nói.
_ Đó là nghiên cứu của tôi, tôi đương nhiên có thể...
_ Dùng tình trạng hiện giờ của em sao?
Anh châm chọc
_ Tôi không nghĩ hiện trạng của em bây giờ có thể tiếp tục thí nghiệm. Tôi đã bàn với tiến sĩ Cường Sâm · Beirut. Tuần sau sẽ đem phòng thí nghiệm chủ quyền giao cho anh ấy.
_ Anh không thể làm như vậy, Cường Sâm là người ngu ngốc, thí nghiệm đã đến giai đoạn cuối cùng.
_ Tôi đương nhiên có thể.
Anh vẫn nhất quyết.
_ Tiến sĩ Cường Sâm có kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu nanomet, tôi tin tưởng anh ấy có thể dễ dàng đảm nhiệm. Huống hồ hiệp ước đã viết rõ ràng nếu em vì chuyện cá nhân làm cho thí nghiệm không thể tiến hành, em không được đem nghiên cứu rời khỏi tập đoàn Bart, em đã xem qua, cũng đã ký, tôi thấy hình như em muốn vi phạm hiệp ước rồi.
Cô kinh hoảng vừa tức phẫn kháng nghị.
_ Tôi vốn ở trong phòng thí nghiệm là do anh...
_ Ngày hôm sau tôi không có ngăn cản em trở về.
Anh nhìn cô, cứng rắn mở miệng
_ Là chính em chỉ biết hối hận co đầu rút cổ ở trong phòng, cũng là chính em từ bỏ tất cả quyền lợi.
Cô phấn môi run rẩy, muốn mở miệng, lại đối với sự lên án của anh hoàn toàn không thể cãi lại, sức toàn thân dường như bị ai đó rút cạn.
_ Tôi đã tuân thủ hứa hẹn của tôi, cũng làm hết nghĩa vụ của tôi. Hiện tại nên em thực hiện phần của em đi.
Thấy cô không hề phản kháng, anh buông lỏng ra tay cô. Cô cơ hồ đứng không nổi nhưng lại không muốn trước mặt anh ngã xuống. Cho dù trước mắt đã muốn bắt đầu biến thành màu đen, khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt lãnh khốc của anh, cô vẫn như cũ đứng thẳng. Đêm lạnh như nước, cô ôm chặt lấy thắt lưng của mình. Cả đời này, cô chưa từng thấy lúc nào lạnh hơn. Nhưng tiếng nói lạnh lùng của anh lại vang lên.
_ Tuần sau, em phải cùng tôi đi xã giao. Ngày mai chúng ta về New York, em có năm ngày để khôi phục dáng vẻ. Đừng để Bart gia chúng tôi mất mặt. Nếu em làm không được... tôi e rằng sẽ nghĩ đến chuyện bắt em đền bù thiệt hại cho thí nghiệm.
Cơn tức phủ đầy trong não, cô tức giận đến toàn thân phát run, không thể nói câu gì. Anh cũng không quay nhìn cô một cái, xoay người bước ra ngoài. Cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể đông cứng tại chỗ.
Lam Tư đóng cửa lại, trở về phòng mình. Anh cởi caravat, xắn cao áo sơ mi. Sau đó, rót một ly Whisky, mới chậm chậm bước đến bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ, ngôi sao lấp lánh. Ban công bên cạnh, cô mặc bộ váy màu trắng, vẫn đứng yên như cũ. Anh không bật đèn, đứng yên trong bóng tối, nhìn dáng vẻ không nhúc nhích của cô.
Rất lâu sau, cô vẫn đứng yên như tượng đá, anh lại có thể rõ ràng cảm giác được sự đau khổ, phẫn nộ của cô, chúng xuyên qua đêm tối, vây lấy thân thể anh. Thật sự, anh không biết anh làm như thế là đúng hay sai, có lẽ anh không nên gây áp lực cho cô, có lẽ anh nên nghe theo lời bác sĩ. Nhưng mới vừa rồi, trực giác lại nói cho anh biết, không thể để cô tiếp tục im lặng như vậy. Huống chi, cô thậm chí không nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ hiểu cô được sao? Ít nhất anh ở cùng cô đã nửa năm, anh biết cô so với bề ngoài còn kiên cường hơn. Cô tuyệt đối không phải người dễ dàng buông xuôi bỏ cuộc. Cho nên, anh đã mở miệng. Dùng chiêu khích tướng cô. Anh thà tình nguyện thử một lần, cũng không thể tiếp tục nhìn cô chết mòn. Thời gian tí tách rung động, mỗi một giây đều như bị kéo dài đến vô hạn.
Sau đó, Mạc Liên rốt cục cũng nhúc nhích. Anh nắm chặt ly rượu, thấy cô xoay người, đối mặt với hoa viên. Tay Lam Tư nắm lấy cửa sổ, nhìn thấy gương mặt cô, cô nhếch môi, trên mặt tràn đầy nước mắt, mang theo sự phẫn bộ cùng bi thương. Lúc này, anh mới phát hiện cô không phải nhìn hoa viên, cô đang nhìn chăm chú vào phòng thí nghiệm cách bức tường. Anh buông lỏng tay, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn cô.
Cô nắm chặt hai tay, một giây sau liền xoay người, như một nữ thần chiến tranh, thẳng tiến vào phòng.
Biết chính mình đã quyết định đúng, Lam Tư khóe miệng khẽ nhếch, nâng ly uống cạn rượu rồi cũng xoay người trở về phòng.
Cô đúng là ngu ngốc. Cô luôn nghĩ anh sẽ không vô tình như thế. Nửa năm qua ở chung, cô vẫn nghĩ ít ra anh cũng có trái tim. Cho nên khi anh nghe theo yêu cầu của cô xây dựng phòng thí nghiệm, cô thật sự nghĩ anh là vì cô, nghĩ đến việc chính mình có thể dựa vào anh, có thể mặc cho bản thân hi vọng một lần, đem tất cả mọi chuyện giao cho anh xử lí.
Nhưng này hết thảy, đều là do anh chỉ nghĩ đến lợi nhuận mà sắm tròn vai một diễn viên. Cô đương nhiên biết, cô đã sớm hiểu được, tuy rằng sớm điều tra rõ ràng nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn bị mê hoặc như cũ, đem anh cùng bạch mã hoàng tử năm đó xem như một. Khi còn trẻ, anh có lẽ còn có cảm tình, còn tin tưởng công lý chính nghĩa. Nhưng anh bây giờ, hiển nhiên giống như tạp chí nói, trong mắt chỉ có tiền, là một máy kiếm tiền của Bart gia.
Gió lại thổi qua. Mạc Liên đứng chôn chân tại chỗ, trong đầu tất cả đều là những lời nói lạnh lùng của anh.
_ Nếu em không thể hoàn thành nghiên cứu, tôi tin chắc em có thể làm một bình hoa di động.
Bình hoa? Cả đời cô chưa từng bị ai nói như thế! Anh lại nói cô là bình hoa?
_ Tôi không nghĩ dùng hiện trạng của em bây giờ có thể hoàn thành nghiên cứu.
Đó là thí nghiệm của cô! Nghiên cứu của cô! Anh làm sao dám? Làm sao có thể?
_ Là chính em tự từ bỏ hết thảy quyền lợi.
Cô không có từ bỏ, cô chính là...... Chính là...... Chính là chết tiệt......
Ok, cô thừa nhận, là cô không làm việc. Nhưng mọi người đều biết, tiến trình đã vượt mức kế hoạch, cô nghỉ ngơi một tháng thì có gì sai?
_ Tôi đã tuân thủ hứa hẹn của tôi, cũng làm hết nghĩa vụ của tôi. Hiện tại nên em thực hiện phần của em đi.
Được, anh muôn cô làm tròn vai vợ anh. Được, không thành vấn đề. Cô có thể làm được một bình hoa di động, nhưng cô tuyệt đối không từ bỏ nghiên cứu của mình.
Cô xoay người nhìn về phía phòng thí nghiệm, cô thề nhất định sẽ trở lại nơi đó.
Cái đồ vô tình vô nghĩa kia!
Cường sâm · Beirut là tên đại ngu xuẩn, năm hắn đã hủy bỏ thí nghiệm của cô, đuổi cô ra khỏi phòng thí nghiệm. Cô nắm chặt hai đấm, tức giận xoay người, đi vào trong phòng, nhìn nhìn trong gương gầy yếu, hai chân không khỏi dừng lại.
_ Đáng chết, hiện tại cô so với quỷ chẳng khác là bao.
_ Em có năm ngày để khôi phục dáng vẻ. Đừng để Bart gia chúng tôi mất mặt.
Lời nói vô tình của anh lại vang lên khiến đầu cô như muốn bốc hỏa.
Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng là — đáng giận, dáng vẻ của cô hiện giờ đúng thật là phải sửa sang lại. Anh muốn một cô vợ xứng đôi với Lam Tư- Bart, được, cô sẽ cho anh thấy. Cô tuyệt đối không để tên vô tình vô nghĩa như anh cướp đi hết thảy.
Một hôm anh đến phòng cô, phát hiện cô không ở trong phòng. Cánh cửa thông với hành lang lại mở, cô đi chân trần, đứng ở bên ngoài ban công nhìn hoa viên phía dưới. Mùi hoa hồng thoảng trong không khí, gió nhẹ thổi qua khiến áo cô nhẹ bay. Trong một giây ngắn ngủi, anh còn nghĩ là cô sẽ bị gió thổi mất.
_ Nơi này không đủ cao, em nhảy xuống không chết được đâu.
Cô toàn thân cứng đờ, hai tay nắm chặt thành lan can.
_ Nếu em muốn nhảy, tốt nhất trước hết nên nghĩ đến tiền bồi thường hiệp ước của chúng ta.
Cô vẫn như cũ đưa lưng về phía anh, anh có thể cảm giác được, thậm chí thấy sự tức giận từ trong cơ thể cô toát ra.
_ Có lẽ tôi nên sai người đi thẩm định tài sản của em, xác định em có thể bồi thường tổn thất cho nghiên cứu của tôi.
Cô bắt đầu run run, anh tin chắc kia không phải lạnh do gió đêm. Lam Tư hai tay cắm ở khố trong túi tiền, tiếp tục âm thanh lạnh lùng nói.
_ Tôi vẫn nghĩ rằng em có thể nghiên cứu thành công cho nên mới đồng ý cùng em kết hôn nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá sai lầm. Tiếp theo tôi lại chọn sai vợ.
Cô đột nhiên quay lại, đưa tay hướng về phía mặt anh. Anh lại sớm dự đoán được, nhanh như cắt bắt lấy cổ tay cô, cô phẫn nộ giơ tiếp tay kia, anh lại dùng tay còn lại ngăn cản sự công kích của cô. Anh đem hai tay cô xoay ra phía sau, cả người kéo đến trước người anh, cô khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, tức giận không thôi, lại không tránh được sự khống chế của anh. Lam Tư gắt gao bắt lấy cô, lạnh lùng nói.
_ Đáng tiếc hiện giờ em đã là vợ tôi.
_ Buông! Tôi lập tức đi tìm luật sư bàn thủ tục li hôn với anh!
Cô phẫn nộ hét lên.
_ Tốt lắm.
Anh mặt không chút thay đổi nhìn cô, lạnh lùng nói.
_ Tôi cũng muốn thế nhưng hiện tại tôi không chịu nổi tổn thất như vậy, Bart tập đoàn đang ở tiến hành trọng chỉnh, tôi phải có vợ, có cái gia đình, đây là điều phù hợp với yêu cầu của cha tôi nếu tôi còn muốn tiếp tục quản lí công ty. Em muốn ly hôn, có thể, chờ tôi làm xong vài dự án, chân chính ngồi vào vị trí cao của công ty, đến lúc đó em muốn làm cái gì đều có thể. Nếu em đã không muốn tiếp tục nghiên cứu, tôi tin chắc em ít nhất còn có thể làm bình hoa di động.
Khuôn mặt cô trắng bệch, kích động nói.
_ Đó là nghiên cứu của tôi, tôi đương nhiên có thể...
_ Dùng tình trạng hiện giờ của em sao?
Anh châm chọc
_ Tôi không nghĩ hiện trạng của em bây giờ có thể tiếp tục thí nghiệm. Tôi đã bàn với tiến sĩ Cường Sâm · Beirut. Tuần sau sẽ đem phòng thí nghiệm chủ quyền giao cho anh ấy.
_ Anh không thể làm như vậy, Cường Sâm là người ngu ngốc, thí nghiệm đã đến giai đoạn cuối cùng.
_ Tôi đương nhiên có thể.
Anh vẫn nhất quyết.
_ Tiến sĩ Cường Sâm có kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu nanomet, tôi tin tưởng anh ấy có thể dễ dàng đảm nhiệm. Huống hồ hiệp ước đã viết rõ ràng nếu em vì chuyện cá nhân làm cho thí nghiệm không thể tiến hành, em không được đem nghiên cứu rời khỏi tập đoàn Bart, em đã xem qua, cũng đã ký, tôi thấy hình như em muốn vi phạm hiệp ước rồi.
Cô kinh hoảng vừa tức phẫn kháng nghị.
_ Tôi vốn ở trong phòng thí nghiệm là do anh...
_ Ngày hôm sau tôi không có ngăn cản em trở về.
Anh nhìn cô, cứng rắn mở miệng
_ Là chính em chỉ biết hối hận co đầu rút cổ ở trong phòng, cũng là chính em từ bỏ tất cả quyền lợi.
Cô phấn môi run rẩy, muốn mở miệng, lại đối với sự lên án của anh hoàn toàn không thể cãi lại, sức toàn thân dường như bị ai đó rút cạn.
_ Tôi đã tuân thủ hứa hẹn của tôi, cũng làm hết nghĩa vụ của tôi. Hiện tại nên em thực hiện phần của em đi.
Thấy cô không hề phản kháng, anh buông lỏng ra tay cô. Cô cơ hồ đứng không nổi nhưng lại không muốn trước mặt anh ngã xuống. Cho dù trước mắt đã muốn bắt đầu biến thành màu đen, khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt lãnh khốc của anh, cô vẫn như cũ đứng thẳng. Đêm lạnh như nước, cô ôm chặt lấy thắt lưng của mình. Cả đời này, cô chưa từng thấy lúc nào lạnh hơn. Nhưng tiếng nói lạnh lùng của anh lại vang lên.
_ Tuần sau, em phải cùng tôi đi xã giao. Ngày mai chúng ta về New York, em có năm ngày để khôi phục dáng vẻ. Đừng để Bart gia chúng tôi mất mặt. Nếu em làm không được... tôi e rằng sẽ nghĩ đến chuyện bắt em đền bù thiệt hại cho thí nghiệm.
Cơn tức phủ đầy trong não, cô tức giận đến toàn thân phát run, không thể nói câu gì. Anh cũng không quay nhìn cô một cái, xoay người bước ra ngoài. Cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể đông cứng tại chỗ.
Lam Tư đóng cửa lại, trở về phòng mình. Anh cởi caravat, xắn cao áo sơ mi. Sau đó, rót một ly Whisky, mới chậm chậm bước đến bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ, ngôi sao lấp lánh. Ban công bên cạnh, cô mặc bộ váy màu trắng, vẫn đứng yên như cũ. Anh không bật đèn, đứng yên trong bóng tối, nhìn dáng vẻ không nhúc nhích của cô.
Rất lâu sau, cô vẫn đứng yên như tượng đá, anh lại có thể rõ ràng cảm giác được sự đau khổ, phẫn nộ của cô, chúng xuyên qua đêm tối, vây lấy thân thể anh. Thật sự, anh không biết anh làm như thế là đúng hay sai, có lẽ anh không nên gây áp lực cho cô, có lẽ anh nên nghe theo lời bác sĩ. Nhưng mới vừa rồi, trực giác lại nói cho anh biết, không thể để cô tiếp tục im lặng như vậy. Huống chi, cô thậm chí không nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ hiểu cô được sao? Ít nhất anh ở cùng cô đã nửa năm, anh biết cô so với bề ngoài còn kiên cường hơn. Cô tuyệt đối không phải người dễ dàng buông xuôi bỏ cuộc. Cho nên, anh đã mở miệng. Dùng chiêu khích tướng cô. Anh thà tình nguyện thử một lần, cũng không thể tiếp tục nhìn cô chết mòn. Thời gian tí tách rung động, mỗi một giây đều như bị kéo dài đến vô hạn.
Sau đó, Mạc Liên rốt cục cũng nhúc nhích. Anh nắm chặt ly rượu, thấy cô xoay người, đối mặt với hoa viên. Tay Lam Tư nắm lấy cửa sổ, nhìn thấy gương mặt cô, cô nhếch môi, trên mặt tràn đầy nước mắt, mang theo sự phẫn bộ cùng bi thương. Lúc này, anh mới phát hiện cô không phải nhìn hoa viên, cô đang nhìn chăm chú vào phòng thí nghiệm cách bức tường. Anh buông lỏng tay, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn cô.
Cô nắm chặt hai tay, một giây sau liền xoay người, như một nữ thần chiến tranh, thẳng tiến vào phòng.
Biết chính mình đã quyết định đúng, Lam Tư khóe miệng khẽ nhếch, nâng ly uống cạn rượu rồi cũng xoay người trở về phòng.
Cô đúng là ngu ngốc. Cô luôn nghĩ anh sẽ không vô tình như thế. Nửa năm qua ở chung, cô vẫn nghĩ ít ra anh cũng có trái tim. Cho nên khi anh nghe theo yêu cầu của cô xây dựng phòng thí nghiệm, cô thật sự nghĩ anh là vì cô, nghĩ đến việc chính mình có thể dựa vào anh, có thể mặc cho bản thân hi vọng một lần, đem tất cả mọi chuyện giao cho anh xử lí.
Nhưng này hết thảy, đều là do anh chỉ nghĩ đến lợi nhuận mà sắm tròn vai một diễn viên. Cô đương nhiên biết, cô đã sớm hiểu được, tuy rằng sớm điều tra rõ ràng nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn bị mê hoặc như cũ, đem anh cùng bạch mã hoàng tử năm đó xem như một. Khi còn trẻ, anh có lẽ còn có cảm tình, còn tin tưởng công lý chính nghĩa. Nhưng anh bây giờ, hiển nhiên giống như tạp chí nói, trong mắt chỉ có tiền, là một máy kiếm tiền của Bart gia.
Gió lại thổi qua. Mạc Liên đứng chôn chân tại chỗ, trong đầu tất cả đều là những lời nói lạnh lùng của anh.
_ Nếu em không thể hoàn thành nghiên cứu, tôi tin chắc em có thể làm một bình hoa di động.
Bình hoa? Cả đời cô chưa từng bị ai nói như thế! Anh lại nói cô là bình hoa?
_ Tôi không nghĩ dùng hiện trạng của em bây giờ có thể hoàn thành nghiên cứu.
Đó là thí nghiệm của cô! Nghiên cứu của cô! Anh làm sao dám? Làm sao có thể?
_ Là chính em tự từ bỏ hết thảy quyền lợi.
Cô không có từ bỏ, cô chính là...... Chính là...... Chính là chết tiệt......
Ok, cô thừa nhận, là cô không làm việc. Nhưng mọi người đều biết, tiến trình đã vượt mức kế hoạch, cô nghỉ ngơi một tháng thì có gì sai?
_ Tôi đã tuân thủ hứa hẹn của tôi, cũng làm hết nghĩa vụ của tôi. Hiện tại nên em thực hiện phần của em đi.
Được, anh muôn cô làm tròn vai vợ anh. Được, không thành vấn đề. Cô có thể làm được một bình hoa di động, nhưng cô tuyệt đối không từ bỏ nghiên cứu của mình.
Cô xoay người nhìn về phía phòng thí nghiệm, cô thề nhất định sẽ trở lại nơi đó.
Cái đồ vô tình vô nghĩa kia!
Cường sâm · Beirut là tên đại ngu xuẩn, năm hắn đã hủy bỏ thí nghiệm của cô, đuổi cô ra khỏi phòng thí nghiệm. Cô nắm chặt hai đấm, tức giận xoay người, đi vào trong phòng, nhìn nhìn trong gương gầy yếu, hai chân không khỏi dừng lại.
_ Đáng chết, hiện tại cô so với quỷ chẳng khác là bao.
_ Em có năm ngày để khôi phục dáng vẻ. Đừng để Bart gia chúng tôi mất mặt.
Lời nói vô tình của anh lại vang lên khiến đầu cô như muốn bốc hỏa.
Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng là — đáng giận, dáng vẻ của cô hiện giờ đúng thật là phải sửa sang lại. Anh muốn một cô vợ xứng đôi với Lam Tư- Bart, được, cô sẽ cho anh thấy. Cô tuyệt đối không để tên vô tình vô nghĩa như anh cướp đi hết thảy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook