Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
-
Chương 13: Tôi không nhớ rõ bộ dáng của anh ta
Bầu trời đầy sao chiếu rọi xuống, gió đêm từ từ thổi, ở trong đêm khuya không có một bóng người trên đường cái, có hai người nắm tay nhau đang chạy giống như kẻ điên, nơi đi qua, để lại tiếng cười liên tiếp không ngừng....
Rốt cục, ở trong công viên trước một chiếc ghế dài, bọn họ ngừng lại, theo sau Hỏa Hoan không bận tâm đến hình tượng của mình ngồi phịch trên ghế.
"Doãn ca ca, em mệt chết đi được." Cô từng ngụm từng ngụm thở phì phò, môi đỏ mọng khẽ mở, bộ ngực phập phồng kịch liệt.
"Đêm nay chơi vui sao?" Nhìn sợi tóc rủ xuống trước trán cô, Doãn Mặc nhẹ giọng hỏi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
"Chơi vui, đùa giỡn người khác cảm giác thật sự là quá tốt." Gối lên trên đùi của anh, nhìn bầu trời đầy sao, trên mặt Hỏa Hoan hiện lên ý cười, trong đôi mắt sáng như ngôi sao kia lộ ra chút thần thái khác thường....
Nhìn cô, Doãn Mặc thản nhiên nở nụ cười, "Hỏa Hoan, về sau không được lại quấy rối náo loạn như vậy nữa, biết không?" Lấy tay gạt đi sợi tóc dính trên trán cô đi, trong miệng lại không tiếng động thở dài một hơi.
Không biết từ khi nào, tiểu oa nhi tinh quái kia đã trưởng thành nên bộ dáng hiện tại, thời điểm nhìn cô, thế nhưng thường thất thần....
"Đã biết, Doãn ca ca." An tâm nằm ở trong ngực của anh, Hỏa Hoan chậm rãi nhắm hai mắt lại, không một chút chú ý tới người đàn ông thần sắc ngày càng u ám kia không thể khống chế tiếng ho nhẹ...
Ho nhẹ hai tiếng, Doãn Mặc thật sâu hít vào thở ra một hơi, "Hỏa Hoan, Hỏa Tự ngày kia sẽ trở về đây."
"Ca ca muốn trở về rồi? Thật vậy chăng?" Hỏa Hoan mạnh mẽ ngồi dậy, vui mừng ngắn ngủi qua đi, lại hé ra khuôn mặt nhất thời xụ xuống, "Doãn ca ca, không phải anh đã nói với ca ca cái gì chứ?"...
"Không có a, từ nhỏ đến lớn, Doãn ca ca khi nào thì bán đứng em." Điểm điểm cái mũi của cô, Doãn Mặc vẻ mặt sủng nịch nở nụ cười.
"Vậy là tốt rồi, em vậy yên tâm rồi, anh nói ca ca lần này sẽ ở bao lâu đây?" Chớp một đôi mắt to, Hỏa Hoan lẳng lặng yên nhìn bầu trời đêm, cố gắng nhớ lại bộ dáng Hỏa Tự trong đầu, nhưng là nửa ngày sau cô lại lắc đầu cười khổ.
"Làm sao vậy? Yên tâm đi, có Doãn ca ca ở đây, Hỏa Tự sẽ không đem em làm gì đâu." Nghĩ đến cô là lo lắng trở về bị xử phạt, Doãn Mặc vội vàng ra tiếng an ủi nàng.
"Không phải, em đang suy nghĩ không biết ca ca lớn lên bộ dáng như thế nào nữa, em một chút ấn tượng đều không có, Doãn ca ca, anh nói cho em biết có phải ca ca cũng không nhớ đến bộ dáng của em là gì nữa rồi?"
"Đứa ngốc, làm sao có thể? Em là em gái mà hắn yêu thương nhất." Doãn Mặc nhẹ nói nói, cho dù Hỏa Tự không ở bên cô, nhưng là hắn biết Hỏa Tự cho đến giờ vẫn không giảm chút yêu thương nào đối với cô, thậm chí sớm đã theo năm tháng tiến sâu vào trong cốt tủy, sáp nhập vào trong máu....
"Nhưng anh ấy cũng không đến thăm em?" Chu miệng lên, hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang xụ xuống.
"Hỏa Tự nói, lần này về sẽ không đi nữa, vĩnh viễn bồi ở bên cạnh em, được không?" Nhìn cô khổ sở, lòng mình thế nhưng cũng không hiểu sẽ đau nhói.
"Thật sự?"...
"Đương nhiên."
Rốt cục, ở trong công viên trước một chiếc ghế dài, bọn họ ngừng lại, theo sau Hỏa Hoan không bận tâm đến hình tượng của mình ngồi phịch trên ghế.
"Doãn ca ca, em mệt chết đi được." Cô từng ngụm từng ngụm thở phì phò, môi đỏ mọng khẽ mở, bộ ngực phập phồng kịch liệt.
"Đêm nay chơi vui sao?" Nhìn sợi tóc rủ xuống trước trán cô, Doãn Mặc nhẹ giọng hỏi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
"Chơi vui, đùa giỡn người khác cảm giác thật sự là quá tốt." Gối lên trên đùi của anh, nhìn bầu trời đầy sao, trên mặt Hỏa Hoan hiện lên ý cười, trong đôi mắt sáng như ngôi sao kia lộ ra chút thần thái khác thường....
Nhìn cô, Doãn Mặc thản nhiên nở nụ cười, "Hỏa Hoan, về sau không được lại quấy rối náo loạn như vậy nữa, biết không?" Lấy tay gạt đi sợi tóc dính trên trán cô đi, trong miệng lại không tiếng động thở dài một hơi.
Không biết từ khi nào, tiểu oa nhi tinh quái kia đã trưởng thành nên bộ dáng hiện tại, thời điểm nhìn cô, thế nhưng thường thất thần....
"Đã biết, Doãn ca ca." An tâm nằm ở trong ngực của anh, Hỏa Hoan chậm rãi nhắm hai mắt lại, không một chút chú ý tới người đàn ông thần sắc ngày càng u ám kia không thể khống chế tiếng ho nhẹ...
Ho nhẹ hai tiếng, Doãn Mặc thật sâu hít vào thở ra một hơi, "Hỏa Hoan, Hỏa Tự ngày kia sẽ trở về đây."
"Ca ca muốn trở về rồi? Thật vậy chăng?" Hỏa Hoan mạnh mẽ ngồi dậy, vui mừng ngắn ngủi qua đi, lại hé ra khuôn mặt nhất thời xụ xuống, "Doãn ca ca, không phải anh đã nói với ca ca cái gì chứ?"...
"Không có a, từ nhỏ đến lớn, Doãn ca ca khi nào thì bán đứng em." Điểm điểm cái mũi của cô, Doãn Mặc vẻ mặt sủng nịch nở nụ cười.
"Vậy là tốt rồi, em vậy yên tâm rồi, anh nói ca ca lần này sẽ ở bao lâu đây?" Chớp một đôi mắt to, Hỏa Hoan lẳng lặng yên nhìn bầu trời đêm, cố gắng nhớ lại bộ dáng Hỏa Tự trong đầu, nhưng là nửa ngày sau cô lại lắc đầu cười khổ.
"Làm sao vậy? Yên tâm đi, có Doãn ca ca ở đây, Hỏa Tự sẽ không đem em làm gì đâu." Nghĩ đến cô là lo lắng trở về bị xử phạt, Doãn Mặc vội vàng ra tiếng an ủi nàng.
"Không phải, em đang suy nghĩ không biết ca ca lớn lên bộ dáng như thế nào nữa, em một chút ấn tượng đều không có, Doãn ca ca, anh nói cho em biết có phải ca ca cũng không nhớ đến bộ dáng của em là gì nữa rồi?"
"Đứa ngốc, làm sao có thể? Em là em gái mà hắn yêu thương nhất." Doãn Mặc nhẹ nói nói, cho dù Hỏa Tự không ở bên cô, nhưng là hắn biết Hỏa Tự cho đến giờ vẫn không giảm chút yêu thương nào đối với cô, thậm chí sớm đã theo năm tháng tiến sâu vào trong cốt tủy, sáp nhập vào trong máu....
"Nhưng anh ấy cũng không đến thăm em?" Chu miệng lên, hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang xụ xuống.
"Hỏa Tự nói, lần này về sẽ không đi nữa, vĩnh viễn bồi ở bên cạnh em, được không?" Nhìn cô khổ sở, lòng mình thế nhưng cũng không hiểu sẽ đau nhói.
"Thật sự?"...
"Đương nhiên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook