Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn mà chống đỡ

Editor: thanh huyền

Thời gian một tuần, Đoan Mộc Minh  đã tốt lắm, đã có thể tự nhiên động, tuy rằng sẽ đụng đến miệng vết thương, nhưng cuộc sống thông thường đã không còn đáng ngại.

Mấy ngày nay, Hỏa Hoan vẫn thực im lặng, thường ngồi một buổi sáng hoặc là một buổi chiều, trong tròng mắt kia bình tĩnh, không người đoán ra cô suy nghĩ gì, thiếu bất cần đời ngày xưa, như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác bất an.

"Đang suy nghĩ gì?" ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô, Đoan Mộc Minh nhẹ giọng hỏi, đột nhiên cảm giác mình càng ngày càng không hiểu cô.

"Không có gì" nhìn về phía xa, Hỏa Hoan thản nhiên  đáp một câu.

"Anh nghe Diệp Toàn nói, em không ăn điểm tâm, sao lại thế? Không hợp khẩu vị sao? Trù nghệ của cậu ta kém một chút, bất quá, em miễn cưỡng một chút đi, chờ thương thế anh tốt lên, anh tự mình xuống bếp làm cho em ăn, được không?"

Vẻ mặt Đoan Mộc Minh lấy lòng nói, cảm thấy sủng cô như vậy giống như hô hấp tự nhiên, nhất là sau khi anh bị thương, dục niệm bảo hộ cô càng thêm  mãnh liệt.

"Tại sao muốn đối với tôi tốt như vậy?"

Nháy mắt không nháy nhìn anh, Hỏa Hoan đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Không tại sao, chỉ là muốn đối với em, cứ như vậy."

Khẽ nhếch  khóe môi, Đoan Mộc Minh thản nhiên  nở nụ cười.

"Đoan Mộc Minh" Hỏa Hoan mạnh mẽ kêu một tiếng, trong đầu lại một lần vang lên lời Hoả Tự nói.

"Làm sao vậy?" Nhìn bộ dáng cô kia muốn nói lại thôi, mày Đoan Mộc Minh  không khỏi nhăn lại, anh không thích bộ dáng cô nhíu mày  như vậy, như là một đứa trẻ con không tức giận.

"Tiểu Bảo......" Khẽ cắn môi dưới, Hỏa Hoan mạnh mẽ đứng lên, nhìn về phía trong viện đột nhiên không biết nên nói như thế nào?

"Tiểu Bảo làm sao vậy?" Nhìn về phía đứa nhỏ trong phòng khách vui đùa, trên mặt Đoan Mộc Minh  lướt qua  một tia hồ nghi  .

"Vì sao cho tới bây giờ annh cũng không hỏi tôi Tiểu Bảo là đứa nhỏ của ai?" Cô tránh nặng tìm nhẹ nói, hai tay đặt ở trong túi tiền  không khỏi gắt gao  nắm cùng một chỗ.

"Anh bất kể là đứa nhỏ của ai? Từ nay về sau, chính là con của anh." Đoan Mộc Minh nhẹ giọng  đáp lại, không cho cô xem kết quả báo cáo AND. 

"Đoan Mộc Minh, tôi một lần cuối cùng hỏi anh, trêu chọc phải người phụ nữ như tôi, có lẽ nhân sinh của anh từ nay về sau sẽ không còn ngày yên tĩnh, anh cũng không hối hận sao?"

Xoay người, cô nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nhận không ra, lời của cô rốt cuộc là thật hay là giả?

Bởi vì ở trong nhận thức cô biết, về tình về lý, anh giống như cũng không có lý do đối với cô tốt như vậy.

"Hối hận?" Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, "Nếu hối hận, lúc trước anh sẽ không đi Italy tìm em."

"Tiểu Bảo là con trai của anh, thực xin lỗi, không được anh đồng ý sinh hạ."

Lời nói đặt ở trong lòng nhiều năm lại chưa từng nghĩ cứ như vậy dễ dàng  nói ra, cả người không hiểu  cảm thấy thư sướng, giống như có một tảng đá lớn bị người dịch chuyển.

"Anh biết" Đoan Mộc Minh theo bản năng  đáp một câu, trên mặt thậm chí không có bất kỳ  kinh hỉ hoặc kinh ngạc, giống như anh đã sớm biết chuyện này, hồn nhiên không cảm thấy nhanh chóng trả lời như vậy  đưa tới Hỏa Hoan  hoài nghi.

"Anh biết? Khi nào thì biết?" Cô lập tức ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ anh biết Tiểu Bảo là con trai anh mới đi tìm bọn họ?

"A, chính là vừa rồi, em không phải vừa mới nói qua." Nói xong, như là che dấu, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng  ho khan vài tiếng.

"A, anh đã biết rồi, trong khoảng thời gian này tôi đi ra ngoài, anh có thể chăm sóc con, đúng không?" Nhìn con trai phía xa, Hỏa Hoan thở ra một hơi thật dài.

Đã từng vì, chuyện cũ năm xưa theo cái chết của cha vĩnh viễn bị chon vùi, lại chưa từng nghĩ, một tấm bản đồ lại khiến mọi chuyện trở nên như vậy. 

Cảm giác thực bất đắc dĩ, tất phải đi thừa nhận.

"Em muốn đi đâu?" Che ngực đứng lên, Đoan Mộc Minh lại ho nhẹ hai tiếng, trên trán đã có một tầng mồ hôi.

"Italy"

Hít sâu một hơi, Hỏa Hoan theo phần môi cố ra ba chữ như vậy  .

"Cái gì?" Đoan Mộc Minh  nhất thời híp mắt, "Không được."

"Anh cũng biết, tôi không có lựa chọn nào khác, anh cũng nên biết, nếu tôi nghĩ đi, anh căn bản ngăn không được tôi."

Nhìn anh, Hỏa Hoan cúi đầu  nở nụ cười, "Anh là khi nào thì biết thân phận của tôi?"

"Ba tháng trước"

"Thì ra là vì vậy, cho nên anh mới có thể đi Italy tìm tôi."

"Có thể nói phải, cũng có thể nói không phải, nhưng bất kể thế nào nói, tôi không có ác ý."

Nói xong, trong phòng to như vậy  hoàn toàn yên tĩnh.

Thật lâu sau, mới truyền đến một tiếng thở dốc rất nhỏ  .

"Anh còn biết cái gì?" Nhìn anh, Hỏa Hoan lại một lần quay lưng đi, cô thích người thông minh, bởi vì người thông minh cùng người thông minh nói chuyện không uổng sức lực, mà cô luôn luôn lười động não.

"Hoả Tự cũng không phải anh trai ruột của em."

"Anh ngay cả cái này cũng biết?" Loạng choạng, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười, "Đoan Mộc Minh, còn có cái gì là anh không biết?"

"Em khi đó không phải hỏi anh, tại sao muốn làm khó em sao? Anh hiện tại có thể nói cho em biết, có lẽ cũng có thể giải đáp một phần nghi vấn của em." Như là có chút thể lực chống đỡ hết nổi, Đoan Mộc Minh một lần nữa ngồi xuống.

"Hoả Tự cùng anh là an hem cùng cha khác mẹ, từ lúc anh đi cô nhi viện, anh biết sự tồn tại của em, cho nên, anh ta không phải anh trai em chuyện thực anh rất sớm biết, nhưng anh không dự đoán được là, anh ta thế nhưng sẽ yêu em."

"Anh nói cái gì?" Hỏa Hoan  bỗng dưng trợn to mắt, không dám tin nhìn anh, chậm rãi lắc đầu, "Không có khả năng, điều này sao có thể?"

"Tên ngu ngốc kia cho tới bây giờ đều không có nói với em sao? Cũng là, người đàn ông lòng tự trọng mạnh phải chết  làm sao có thể sẽ nói?" vẻ mặt Đoan Mộc Minh trào phúng  nở nụ cười, có lẽ, chuyện diễn biến thành dạng này, anh nên cảm tạ Hỏa Tự.

"Còn gì nữa không?"

"Còn lại, em làm cho chính anh ta nói với em đi, nếu anh ta nguyện ý."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương