Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 9: Xin chào, mình là Quế Chi…
Beta: Tinh Tinh
Trâm Anh nghe thấy Quế Chi nói, trong đầu càng đau kịch liệt hơn. Những hình ảnh đó, rồi những tiếng nói đó làm cho cô đau đầu không thể chịu nổi. Nhưng cô là ai, cô là thủ lĩnh của Phi Ưng, dù có trúng đạn cũng sẽ không có nhăn mày một cái. Vì vậy, dù cơn đau đầu này có đau đến mấy, ngoài mặt của cô cũng bình thường như không. Lạnh lùng nhìn Quế Chi, Trâm Anh nói “Sao cô biết tôi là Anh Nhi?”
“Anh Nhi, cậu…cậu…cậu bị làm sao vậy, mình là Chi Nhi của cậu mà” Quế Chi hoảng hốt cầm lấy tay của Trâm Anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn, run rẩy nói.
“Cô nói cái gì vậy? Bỏ tay tôi ra, tôi không có quen cô” Trâm Anh lạnh lùng rút tay ra khỏi tay Quế Chi, bám vào cánh tay Bảo Khánh, đáng thương nói “Khánh, cô ta là ai? Tại sao cứ nhìn Anh Nhi khóc rồi cầm tay Anh Nhi nữa? Anh Nhi không có biết cô ta a”
“Cô ấy là em dâu tôi, Quế Chi. Cô ấy xúc động vì thấy em giống một người bạn lâu năm không gặp nên mới như vậy, em đừng để bụng” Bảo Khánh xoa đầu nói lạnh nhạt nói. Nhưng trong giọng nói của hắn chứa một mảng nhu tình mà hắn không có phát hiện ra. Bảo Kiệt đứng một bên nhíu mày nhìn anh hai của mình.
“Anh Nhi giống cô gái đó vậy sao?” Trâm Anh quay về phía Quế Chi, nghi hoặc hỏi.
“Không, mình không nhận nhầm, cậu chính là Anh Nhi của mình, mình chắc chắn mà.” Quế Chi chắc chắn nói.
“Chi, sao em lại chắc chắn như vậy? Trên đời này đầy người giống nhau dù họ không có cùng huyết thống. Chắc chắn em nhận nhầm rồi” Bảo Kiệt ôm vai Quế Chi an ủi nói
“Không, em không nhận nhầm, linh cảm của em nói đây là Anh Nhi của em” Quế Chi thúc thít nói.
“Linh cảm làm gì đáng tin, có chứng cứ mới tin” Trâm Anh ngồi khoanh chân trên
ghế, hai tay ôm ngực quay mặt qua chỗ khác nói. Người ta nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô đang mất hứng vì bị nhận lầm. Nhưng không phải, cô quay mặt đi để không ai thấy đôi mày đang nhăn lại vì đau đớn trên khuôn mặt cô. Cơn đau này, kéo dài hơn các cơn khác. Đã vậy, nó còn đau hơn nhiều lần.
Quế Anh nghe thấy lời Trâm Anh nói, không hề báo trước, nhỏ vật Trâm Anh nằm sấp ra. Trâm Anh vì đang bị cơn đau đầu hành hạ, cộng thêm thuốc mê vẫn còn và không phòng bị nên bị Quế Chi vậy nằm sấp xuống rất dễ dàng. Mà cô đang giả là một cô gái vô hại bị mất trí nhớ nên cô không thể nào dụng võ được. Cô chỉ có thể giảy dụa đòi thoát ra. Đột nhiên, một khí mát luồn vào áo, vơn vởn da thịt nhẵn nhụi nhưng cuốn đầy băng của Trâm Anh làm cho cô khựng lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Cô gái kia…cô gái kia…cô…cô…đang bị cô gái chân yếu tay mềm kia vũ nhục…thật không thể tha thứ được a.
Trong lòng Trâm Anh đang hét lên, đang rất muốn đánh cho Quế Chi một trận. Nhưng hoàn cảnh không cho phép, cô không thể vừa mới bắt đầu hành động thì đã bị thất bại được. Nếu thất bại, cô còn dám tung hoàng trong Hắc Bang nữa, thà cô đào một cái hố tự chôn mình còn hơn. Cuối cùng, Trâm Anh chọn làm một cô gái nhát gan, quơ tay loạn xạ, cả người dãy dụa để thoát. Miệng cô không ngừng kêu “Khánh, cứu em, cứu em…”
Lúc Quế Chi vât ngã Trâm Anh thì ngồi trên chân của Trâm Anh, một tay đè cổ Trâm Anh xuống để cô không thể nào ngồi dạy được. Tay còn lại, nhỏ vạch lưng áo bệnh nhân của Trâm Anh lên. Từ bốn tuổi, nhỏ đã luôn bên cạnh Anh Nhi, tất nhiên, nhỏ biết trên người Anh Nhi có những gì. Trên lưng của Anh Nhi, ở chính giữa có một cái bớt to bằng nắm đấm trẻ em. Nếu cô gái này có, vậy thì đây chính xác là Anh Nhi của nhỏ rồi. Dù là giống nhau, nhưng không thể ngay cả cái bớt cũng giống được.
Nhưng khi Quế Chi vạch áo của Trâm Anh lên, hiện ra mắt nhỏ là khoảng lưng quấn đầy băng, vì động mạnh nên những vết thương trên đó nứt ra, máu thấm vào băng gạc màu trắng nhìn rất chói mắt. Ngoài ra, trên lưng của Trâm Anh cũng không hề có một cái bớt nào hết. Quế Chi ngồi thất thần. Nhỏ không tin vào mắt mình. Tại sao? Đáng nhẽ phải có vết bớt chứ. Chẳng nhẽ nhỏ nhận nhầm thật?
Trong lúc thất thần, Quế Chi bị một cánh tay đẩy nhỏ ra khỏi người Trâm Anh. May là có Bảo Kiệt đỡ, không thì khuôn mặt của nhỏ tiếp xúc thân mật với đất rồi. Nhìn Bảo Khánh đỡ Trâm Anh ngồi dậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đã ướt đẫm nước mắt. Cô uỷ khuất định chạy đi. Nhưng vì chân tay là vết thương thật, cộng thêm trong lúc cô hôn mê, Ngọc Diệp đã tiêm một loại thuốc làm cho người ta vô lực vào người cô. Vì vậy khi ngồi một chỗ thì không sao, hễ đứng lên là cô sẽ cảm thấy cả người vô lực. Trâm Anh mắt thấy mình sắp phải hôn đất mẹ nhưng đột nhiên, bên eo cô xuất hiện một cánh tay. Một lực kéo cô về đằng sau, và bây giờ, Trâm Anh đang ngồi trọn trong lòng Bảo Khánh. Vì đã giả bộ nên cô giả bộ cho chót. Cô vòng tay qua cổ Bảo Khánh, ôm chặt hắn, vai run run như thể mình đang khóc.
Bảo Khánh thấy vậy thì giơ tay lên, vỗ vỗ lưng Trâm Anh an ủi. Không hiểu sao, thấy cô gái này khóc, trong lòng hắn đau thắt lại. Thật là lạ mà.
Bỏ qua cảm xúc đó, Bảo Khánh lạnh lùng nhìn Quế Chi nói “lý do”. Hắn cần lý do vì sao Chi lại làm vậy. Chi mà hắn biết chưa bao giờ hành động như vậy.
“Tại sao không có chứ? Không thể nào” Quế Chi vẫn còn đang chìm sâu vào cảm xúc của mình nên nhỏ không để ý câu hỏi của Bảo Khánh. Bảo Kiệt bên cạnh thấy vậy, cầm lấy tay Quế Chi, ân cần hỏi “Chi, tại sao em lại hành động như vậy, chẳng lẽ trên lưng cô gái kia có gì để chững minh cô ấy là Anh Nhi của em”
“A Kiệt, trê lưng cô ấy không có cái bớt, tại sao cô ấy không có cái bớt chứ. Rõ ràng, khuôn mặt của cô ấy giống Anh Nhi chín phần mà, giọng của cô ấy nữa, giống hệt. Vậy mà tại sao trên lưng không cô ấy không có cái bớt đó?” Quế Chi không chịu nổi sự thật này, kích động nói, hai mắt của nhỏ đỏ lên, đôi mắt ứ nước. Lúc vừa nghe thấy giọng cô gái này, nhỏ không tin vào tai của mình. Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, một niềm vui, sự kích động hiện lên trong tâm trí của nhỏ. Một góc nào đó nói với nhỏ, Anh Nhi của nhỏ đã trở lại. Nhưng tại sao trên lưng cô gái đó lại không có cái bớt đó chứ.
Trâm Anh nghe thấy Quế Chi nhắc đến cái bớt sau lưng thì người khẽ cứng lại, nhưng đó chi là thoáng qua. Nhưng như vậy cũng đủ để Bảo Khánh cảm nhận được.Chính xác cô có một cái bớt sau lưng, ngay giữa lưng luôn. Nhưng cái hôm cô bị cơn ác mộng đó sau khi đọc lí lịch của cô gái này, cô đã sử dụng da giả để che đi cái bớt đó rồi. Dù cô muốn tìm quá khứ sáu năm bị mất kia, nhưng cô không thể mạo hiểm được.
“Cái bớt?” Bảo Kiệt nghi ngờ hỏi.
“Đúng, trên lưng của Anh Nhi có một cái bớt, dù hơi nhạt nhưng vẫn có thể nhìn rõ. Cái bớt đó ngay giữa lưng của cậu ấy. Cô gái này không hề có cái bớt đó. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là do em quá nhớ Anh Nhi nên nhìn cô gái đó, em nhận định cô ấy là Anh Nhi của em. A Kiệt, em rất mong Anh Nhi trở lại với em, rất mong cậu ấy trở lại mắng em là mít ướt, trở lại đùa cùng em. Em rất, rất mong…” Quế Chi ôm chặt lấy Bảo Kiệt, giọng nghẹn ngào nói. Tại sao chứ, cho nhỏ hi vọng rồi dập tắt ngay tức khắc. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy chứ.
“Thôi nào, đừng khóc nữa, em khóc anh đau lắm. Em chắc chắn rằng Anh Nhi chưa chết mà, vậy thì em phải sống tốt chứ, để khi cô ấy về, cô ấy cũng sẽ vui vẻ” Bảo Kiệt vỗ lưng an ủi vợ.
“Đúng, Anh Nhi không thích em khóc, không thích em khóc. Cậu ấy nói, nhìn em khóc rất xấu, rất đáng ghét nên không cho em khóc. Cậu ấy còn nói, cậu ấy sẽ nắm giữ nước mắt của em, như vậy em sẽ luôn vui vẻ” Quế Chi lau lau nước mắt nói. Tại sao nhỏ có thể quên, nhỏ đã hứa với Anh Nhi rằng chỉ khóc một lần duy nhất thôi, rồi nhỏ sẽ cười tươi đợi Anh Nhi trở lại chứ.
Trâm Anh nghe thấy câu nói của Quế Chi, đầu đau kịch liệt hơn trước. Lần này không chịu nổi nữa, ý thức của cô trực tiếp mất đi.
Bảo Khánh cảm thấy cánh tay cô gái ôm hắn đột nhiên buông xuống, cả người không còn sức lực dựa vào hắn, đầu lệch sang một bên. Trong tâm Bảo khánh một cỗ lo lắng bất an hiện lên. Bảo Khánh cất tiếng gọi, giọng hắn mang đậm nét lo lắng. “Anh Nhi, Anh Nhi, em sao vậy?”
Vừa gọi hắn vừa lay Trâm Anh, nhưng cô không hề phản ứng dù chỉ một chút. Hơi đẩy người của Trâm Anh ra xa một chút để nhìn mặt cô, Bảo Khánh hốt hoảng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của cô. Bảo Khánh vội vàng móc điên thoại ra, bấm một dãy số. Khi thấy phía đầu dây bên kia bắt máy, không kịp để người đó nói gì đã lên tiếng “gọi một bác sĩ đến nhà tôi ngay”
Ở bên phía đất Mĩ xa xôi, người đàn ông đang nằm trên giường, khuôn mặt mang theo nét ngái ngủ nghi hoặc nhìn màn hình. Anh có nhận nhầm máy không? Sao lúc ngủ cũng có người réo vậy. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, đôi mày càng nhíu chặt hơn. Cái tên này bị gì à, tại sao cần bác sĩ gấp vậy. Nhưng không suy nghĩ nhiều, anh bấm một dãy số gọi về bệnh viện Minh Quân. Đúng, người đàn ông đó chính là viện trưởng bệnh viện Minh Quân – Dương Minh Quân.
Bảo Khánh khi gọi xong cho Minh Quân, hắn vội vàng ôm TrâmAnh lên phòng của mình ở lầu ba. Bảo Kiệt và Quế Chi thấy vậy cũng đi theo.
Bây giờ đã là mười hai giờ hơn. Mọi hôm, cứ vào giờ này là cả khu biệt thự đã tối thui. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, căn biệt thự này vẫn còn sáng đèn. Dưới phòng khách, Bảo Khánh, Bảo Kiệt, Quế Chi im lặng ngồi ở salong. Vốn ba người ngồi đây vì bác sĩ bảo bọn họ ra ngoài cho họ làm việc.
Quế Chi hai tay đan vào nhau, khuôn mặt hiện lên vẻ mặt áy náy. Một lúc lâu, sau khi gằng co một trận, nhỏ đứng lên, đi đến trước mặt Bảo Khánh, cúi gầm mặt nhìn chân mình nói “Khánh, em xin lỗi”
“Em có lỗi gì mà phải xin” giọng nói của Bảo Khánh lạnh lùng, không nghe ra hỉ nộ ái ố.
“Em làm cho cô gái kia bị ngất, em xin lỗi vì hành động của mình đối với cô gái đó” Quế Chi căng thẳng siết chặt hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
“Không thể trách em được, tại vì cô ấy quá giống Diệu Anh mà thôi” Bảo Khánh thở dài nói. Lần đầu nhìn thấy cô ấy, hắn còn nghĩ rằng Diệu Anh đã trở về. Nhưng khi hắn nghĩ kĩ lại, nếu cô ấy là Diệu Anh, vậy thì chẳng có lý nào mà hắn không tìm được tung tích cô lúc mười hai năm trước.
“Nhưng…” Quế Chi định nói thêm. Nhưng vai vị Bảo Kiệt nắm lấy, đưa nhỏ về ghế salong ngồi, cất giọng an ủi “Đừng nhận hết lỗi lầm về mình như vậy, anh Khánh nói đó không phải là lỗi của em rồi mà”
“Nhưng em…” Quế Chi lại muốn nói nhưng lại bị Bảo Kiệt cắt ngang “Không nhưng nhị gì hết. Nếu em cảm thấy mình có lỗi, vậy thì đợi cô gái kia tỉnh lại rồi nói lời xin lỗi. Em nói lời xin lỗi với Khánh thì có lợi ích gì”
“Được rồi, em nghe anh” Quế Chi ngồi cúi gầm mặt xuống siết chặt tay.
Lúc này, trên phòng Bảo Khánh, trước cửa phòng có một cô y tá đứng canh. Cô y tá đó chính là Nghi Dung. Cô và Ngọc Diệp vốn muốn rời bệnh viện nhưng tình cờ lại nhận được cuộc điện thoại của viện trưởng, nói điều một bác sĩ đến nhà Trần tổng. Hai người nghe vậy, cảm thấy có việc chẳng lành. Vì vậy hai người đi đến nhà Trần Bảo Khánh. Khi đến nơi, họ được biết là Trâm Anh của bọn họ bị ngất. Vốn họ nghĩ rằng Trâm Anh chỉ giả bộ nên cô mới mời ba vị kia đi xuống dưới nhà đợi. Nhưng, khi trở lại phòng, câu đầu tiên Nghi Dung nghe thấy là Trâm Anh ngất thật, không phải giả bộ. Ngọc Diệp bảo cô đứng ngoài canh chừng, để cho cậu ấy sơ cứu cho Trâm Anh tỉnh.. Từ lúc đó đến bây giờ đã là nửa tiếng rồi.
Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng. Căn phòng này một tông màu đen, thật lạnh lùng. Tất cả mọi thứ trong phòng cũng là màu đen. Màu này, nó tạo cho người ta cảm giác lạnh khi ở trong căn phòng này.Trên chiếc giường đôi ở giữa phòng cô gái vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngọc Diệp nhíu máy. Trâm Anh vì sao tự dung ngất vậy? Chẳng nhẽ thuốc cô cho con bé uống có tác dụng phụ? Nhưng không thể nào. Thuốc này cô cho bao nhiêu người thử nhiệm rồi, thật sự là không có bất cứ một tác dụng phụ nào. Vậy thì nguyên nhân chỉ có duy nhất, di chứng mất trí nhớ của con bé đã làm cho nó đau đầu.
Không chần chừ, Ngọc Diệp đứng lên, mở cửa phòng ra, nói với Nghi Dung “đi” rồi bước xuống dưới nhà. Nếu Trâm Anh mà bị đau đầu do những kí ức đã mất, vậy thì chắc chắn có người nào đó trong ba người chủ căn nhà này tham gia vào đoạn kí ức đó. Nếu vậy, khi về cô phải bàn bạc thật kĩ với Nghi Dung mới được.
Dưới phòng khách, Bảo Khánh đang ngồi trầm ngâm.Anhnghĩ đến những biểu hiện của Trâm Anh từ khi bước vào căn nhà này. Anh tin cô bị mất trí nhớ. Nhưng anh không hiểu, vì sao cô lại căng thẳng khi nghe thấy Chi nhắc đến vết bớt sau lưng Diệu Anh? Thật sự anh không hiểu.
Đang suy nghĩ, Bảo Khánh nghe thấy Quế Chi nói, trong giọng nói của nhỏ chứa đựng rất nhiều lo lắng trong đó “Bác sĩ, cô gái đó như thế nào rồi?”
“Bệnh nhân vì từng bị áp lực tinh thần mà mất đi trí nhớ tạm thời. Lúc nãy lại bị kinh động nên cô ấy mới thế. Nhưng không cần lo, cô gái đó muộn nhất là ngày mai tỉnh lại” Ngọc Diệp giở bộ mặt ta đây là bác sĩ đầy kinh nhiệm ra nói. Nghi Dung ở đằng sau, âm thầm tặc lưỡi. Ngọc Diệp này, đang nhẽ phải đi vào showbiz chứ không phải đi vào Hắc đạo. Thật là, Việt Nam thiếu đi một nhan tài diễn suất. Thật đáng tiếc mà.
/////////////// Tôi là dải ngâm hà ngăn cách sáng hôm sau/////////////////////
“Um…” một tiếng rên khẽ vang lên. Cô gái nằm trên giường cuối cùng cũng có dấu hiêu tỉnh lại. Đôi mắt cô động động rồi từ từ mở ra. Vì trong căn phòng này là một mảnh màu đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ khe rèm chiếu nên cô biết bây giờ là ban ngày, nhưng cô không biết là sáng hay chiều. Động động cánh tay hơi cứng vì không hoạt động trong một thời gian ngắn, cô chống người ngồi dậy. Mắt thấy quần áo của mình đã đổi, đó là một bộ ngủ màu hồng in hình Hello Kitty rất đáng yêu. Nhưng Trâm Anh là một cô gái không bình thường, cô không thích màu này.
Cảm thấy người không còn vô lực như hôm qua, cô đứng lên, đi đến cửa phòng, mở cửa ra. Ngoài này là một mảng yên lặng, không có ai ở đây cả. Nhân cơ hội này, Trâm Anh đi một vòng quanh khu lầu trên này. Thì ra là cô đang ở lầu ba, nơi đây có bốn căn phòng, một căn cô biết, còn ba căn kia thì không. Vì sự nghiệp, Trâm Anh đành đi mở từng căn một để thăm dò.
Ngay cạnh căn cô vừa nằm, là một căn phòng ngủ khác. Nhưng căn này có màu phông trắng, đồ vật thì hình như mới được lau dọn. Không ở lâu trong đó, cô đi vào căn phòng bên cạnh đó. Bên cạnh là thư phòng. Trong này rất nhiều sách, có một chiếc bàn làm việc ở trong góc trái. Trên đó là một chiếc máy tính để bàn. Trâm Anh nói thầm “con chip có ở đây không?”
Không ở trong này lâu, cô đi sang phòng bên cạnh. Nhưng phòng bên cạnh lại bị khoá nên cô không vào được. Điều này càng làm cô nghi ngờ. Trong này có gì mà phải khoá cửa lại?
Nhưng cũng không để ý nhiều, cô đi xuống cầu thang. Lúc này, cô đụng phải Quế Chi. Quế Chi vốn là muốn đi lên xem Trâm Anh như thế nào nhưng lại thấy cô đang đi xuống nên nhỏ thả lỏng người hơn. Tỉnh là tốt rồi.
Quế Chi bước đến bên cạnh Trâm Anh, nói “Xin lỗi, hôm qua tôi hơi quá, mong cậu bỏ qua cho tôi”
Trâm Anh vẫn chưa tiêu hoá tin tức, nghi hoặc nhìn Quế Chi. Nhưng một lúc sau, cô nhớ ra chuyện ngày hôm qua, cô nở nụ cười nói “Không sao, tôi hiểu mà, đó là do tôi giống người bạn của cậu thôi, tôi không trách cậu”
Trâm Anh không hiểu, hôm qua nhìn thấy cô gái này, đầu cô đau muốn chết.
Nhưng hôm nay, khi nhìn cô gái này, đầu cô không còn đau nữa. Đã vậy cô còn cười với nhỏ nữa. Cô trúng tà rồi sao?
Quế Chi nghe thấy Trâm Anh không trách mình thì ôm lấy cô, giọng nói nghẹn ngào “Có thể cho tôi ôm cậu như thế này một chút không?”
“Ùm” Trâm Anh đồng ý. Cô không hiểu, cô có cảm giác rất quen thuộc với vòng tay của cô gái này. Hình như, từng có ai đó ôm cô như vậy. Nhưng không để cho cô nghĩ nhiều, một bên vai áo ẩm ướt làm cô nhíu mày. Cô gái này khóc…thật không chịu được.
Dù khó chịu nhưng Trâm Anh không có đẩy Quế Chi ra. Một lúc sau, khóc đủ, Quế Chi buông Trâm Anh ra, nở nụ cười nói “Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ là Đặng Quế Chi, mình là chủ nhà này nên mình sẽ giúp đỡ cậu”
Trâm Anh nghe thấy Quế Chi nói, trong đầu càng đau kịch liệt hơn. Những hình ảnh đó, rồi những tiếng nói đó làm cho cô đau đầu không thể chịu nổi. Nhưng cô là ai, cô là thủ lĩnh của Phi Ưng, dù có trúng đạn cũng sẽ không có nhăn mày một cái. Vì vậy, dù cơn đau đầu này có đau đến mấy, ngoài mặt của cô cũng bình thường như không. Lạnh lùng nhìn Quế Chi, Trâm Anh nói “Sao cô biết tôi là Anh Nhi?”
“Anh Nhi, cậu…cậu…cậu bị làm sao vậy, mình là Chi Nhi của cậu mà” Quế Chi hoảng hốt cầm lấy tay của Trâm Anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn, run rẩy nói.
“Cô nói cái gì vậy? Bỏ tay tôi ra, tôi không có quen cô” Trâm Anh lạnh lùng rút tay ra khỏi tay Quế Chi, bám vào cánh tay Bảo Khánh, đáng thương nói “Khánh, cô ta là ai? Tại sao cứ nhìn Anh Nhi khóc rồi cầm tay Anh Nhi nữa? Anh Nhi không có biết cô ta a”
“Cô ấy là em dâu tôi, Quế Chi. Cô ấy xúc động vì thấy em giống một người bạn lâu năm không gặp nên mới như vậy, em đừng để bụng” Bảo Khánh xoa đầu nói lạnh nhạt nói. Nhưng trong giọng nói của hắn chứa một mảng nhu tình mà hắn không có phát hiện ra. Bảo Kiệt đứng một bên nhíu mày nhìn anh hai của mình.
“Anh Nhi giống cô gái đó vậy sao?” Trâm Anh quay về phía Quế Chi, nghi hoặc hỏi.
“Không, mình không nhận nhầm, cậu chính là Anh Nhi của mình, mình chắc chắn mà.” Quế Chi chắc chắn nói.
“Chi, sao em lại chắc chắn như vậy? Trên đời này đầy người giống nhau dù họ không có cùng huyết thống. Chắc chắn em nhận nhầm rồi” Bảo Kiệt ôm vai Quế Chi an ủi nói
“Không, em không nhận nhầm, linh cảm của em nói đây là Anh Nhi của em” Quế Chi thúc thít nói.
“Linh cảm làm gì đáng tin, có chứng cứ mới tin” Trâm Anh ngồi khoanh chân trên
ghế, hai tay ôm ngực quay mặt qua chỗ khác nói. Người ta nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô đang mất hứng vì bị nhận lầm. Nhưng không phải, cô quay mặt đi để không ai thấy đôi mày đang nhăn lại vì đau đớn trên khuôn mặt cô. Cơn đau này, kéo dài hơn các cơn khác. Đã vậy, nó còn đau hơn nhiều lần.
Quế Anh nghe thấy lời Trâm Anh nói, không hề báo trước, nhỏ vật Trâm Anh nằm sấp ra. Trâm Anh vì đang bị cơn đau đầu hành hạ, cộng thêm thuốc mê vẫn còn và không phòng bị nên bị Quế Chi vậy nằm sấp xuống rất dễ dàng. Mà cô đang giả là một cô gái vô hại bị mất trí nhớ nên cô không thể nào dụng võ được. Cô chỉ có thể giảy dụa đòi thoát ra. Đột nhiên, một khí mát luồn vào áo, vơn vởn da thịt nhẵn nhụi nhưng cuốn đầy băng của Trâm Anh làm cho cô khựng lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Cô gái kia…cô gái kia…cô…cô…đang bị cô gái chân yếu tay mềm kia vũ nhục…thật không thể tha thứ được a.
Trong lòng Trâm Anh đang hét lên, đang rất muốn đánh cho Quế Chi một trận. Nhưng hoàn cảnh không cho phép, cô không thể vừa mới bắt đầu hành động thì đã bị thất bại được. Nếu thất bại, cô còn dám tung hoàng trong Hắc Bang nữa, thà cô đào một cái hố tự chôn mình còn hơn. Cuối cùng, Trâm Anh chọn làm một cô gái nhát gan, quơ tay loạn xạ, cả người dãy dụa để thoát. Miệng cô không ngừng kêu “Khánh, cứu em, cứu em…”
Lúc Quế Chi vât ngã Trâm Anh thì ngồi trên chân của Trâm Anh, một tay đè cổ Trâm Anh xuống để cô không thể nào ngồi dạy được. Tay còn lại, nhỏ vạch lưng áo bệnh nhân của Trâm Anh lên. Từ bốn tuổi, nhỏ đã luôn bên cạnh Anh Nhi, tất nhiên, nhỏ biết trên người Anh Nhi có những gì. Trên lưng của Anh Nhi, ở chính giữa có một cái bớt to bằng nắm đấm trẻ em. Nếu cô gái này có, vậy thì đây chính xác là Anh Nhi của nhỏ rồi. Dù là giống nhau, nhưng không thể ngay cả cái bớt cũng giống được.
Nhưng khi Quế Chi vạch áo của Trâm Anh lên, hiện ra mắt nhỏ là khoảng lưng quấn đầy băng, vì động mạnh nên những vết thương trên đó nứt ra, máu thấm vào băng gạc màu trắng nhìn rất chói mắt. Ngoài ra, trên lưng của Trâm Anh cũng không hề có một cái bớt nào hết. Quế Chi ngồi thất thần. Nhỏ không tin vào mắt mình. Tại sao? Đáng nhẽ phải có vết bớt chứ. Chẳng nhẽ nhỏ nhận nhầm thật?
Trong lúc thất thần, Quế Chi bị một cánh tay đẩy nhỏ ra khỏi người Trâm Anh. May là có Bảo Kiệt đỡ, không thì khuôn mặt của nhỏ tiếp xúc thân mật với đất rồi. Nhìn Bảo Khánh đỡ Trâm Anh ngồi dậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đã ướt đẫm nước mắt. Cô uỷ khuất định chạy đi. Nhưng vì chân tay là vết thương thật, cộng thêm trong lúc cô hôn mê, Ngọc Diệp đã tiêm một loại thuốc làm cho người ta vô lực vào người cô. Vì vậy khi ngồi một chỗ thì không sao, hễ đứng lên là cô sẽ cảm thấy cả người vô lực. Trâm Anh mắt thấy mình sắp phải hôn đất mẹ nhưng đột nhiên, bên eo cô xuất hiện một cánh tay. Một lực kéo cô về đằng sau, và bây giờ, Trâm Anh đang ngồi trọn trong lòng Bảo Khánh. Vì đã giả bộ nên cô giả bộ cho chót. Cô vòng tay qua cổ Bảo Khánh, ôm chặt hắn, vai run run như thể mình đang khóc.
Bảo Khánh thấy vậy thì giơ tay lên, vỗ vỗ lưng Trâm Anh an ủi. Không hiểu sao, thấy cô gái này khóc, trong lòng hắn đau thắt lại. Thật là lạ mà.
Bỏ qua cảm xúc đó, Bảo Khánh lạnh lùng nhìn Quế Chi nói “lý do”. Hắn cần lý do vì sao Chi lại làm vậy. Chi mà hắn biết chưa bao giờ hành động như vậy.
“Tại sao không có chứ? Không thể nào” Quế Chi vẫn còn đang chìm sâu vào cảm xúc của mình nên nhỏ không để ý câu hỏi của Bảo Khánh. Bảo Kiệt bên cạnh thấy vậy, cầm lấy tay Quế Chi, ân cần hỏi “Chi, tại sao em lại hành động như vậy, chẳng lẽ trên lưng cô gái kia có gì để chững minh cô ấy là Anh Nhi của em”
“A Kiệt, trê lưng cô ấy không có cái bớt, tại sao cô ấy không có cái bớt chứ. Rõ ràng, khuôn mặt của cô ấy giống Anh Nhi chín phần mà, giọng của cô ấy nữa, giống hệt. Vậy mà tại sao trên lưng không cô ấy không có cái bớt đó?” Quế Chi không chịu nổi sự thật này, kích động nói, hai mắt của nhỏ đỏ lên, đôi mắt ứ nước. Lúc vừa nghe thấy giọng cô gái này, nhỏ không tin vào tai của mình. Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, một niềm vui, sự kích động hiện lên trong tâm trí của nhỏ. Một góc nào đó nói với nhỏ, Anh Nhi của nhỏ đã trở lại. Nhưng tại sao trên lưng cô gái đó lại không có cái bớt đó chứ.
Trâm Anh nghe thấy Quế Chi nhắc đến cái bớt sau lưng thì người khẽ cứng lại, nhưng đó chi là thoáng qua. Nhưng như vậy cũng đủ để Bảo Khánh cảm nhận được.Chính xác cô có một cái bớt sau lưng, ngay giữa lưng luôn. Nhưng cái hôm cô bị cơn ác mộng đó sau khi đọc lí lịch của cô gái này, cô đã sử dụng da giả để che đi cái bớt đó rồi. Dù cô muốn tìm quá khứ sáu năm bị mất kia, nhưng cô không thể mạo hiểm được.
“Cái bớt?” Bảo Kiệt nghi ngờ hỏi.
“Đúng, trên lưng của Anh Nhi có một cái bớt, dù hơi nhạt nhưng vẫn có thể nhìn rõ. Cái bớt đó ngay giữa lưng của cậu ấy. Cô gái này không hề có cái bớt đó. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là do em quá nhớ Anh Nhi nên nhìn cô gái đó, em nhận định cô ấy là Anh Nhi của em. A Kiệt, em rất mong Anh Nhi trở lại với em, rất mong cậu ấy trở lại mắng em là mít ướt, trở lại đùa cùng em. Em rất, rất mong…” Quế Chi ôm chặt lấy Bảo Kiệt, giọng nghẹn ngào nói. Tại sao chứ, cho nhỏ hi vọng rồi dập tắt ngay tức khắc. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy chứ.
“Thôi nào, đừng khóc nữa, em khóc anh đau lắm. Em chắc chắn rằng Anh Nhi chưa chết mà, vậy thì em phải sống tốt chứ, để khi cô ấy về, cô ấy cũng sẽ vui vẻ” Bảo Kiệt vỗ lưng an ủi vợ.
“Đúng, Anh Nhi không thích em khóc, không thích em khóc. Cậu ấy nói, nhìn em khóc rất xấu, rất đáng ghét nên không cho em khóc. Cậu ấy còn nói, cậu ấy sẽ nắm giữ nước mắt của em, như vậy em sẽ luôn vui vẻ” Quế Chi lau lau nước mắt nói. Tại sao nhỏ có thể quên, nhỏ đã hứa với Anh Nhi rằng chỉ khóc một lần duy nhất thôi, rồi nhỏ sẽ cười tươi đợi Anh Nhi trở lại chứ.
Trâm Anh nghe thấy câu nói của Quế Chi, đầu đau kịch liệt hơn trước. Lần này không chịu nổi nữa, ý thức của cô trực tiếp mất đi.
Bảo Khánh cảm thấy cánh tay cô gái ôm hắn đột nhiên buông xuống, cả người không còn sức lực dựa vào hắn, đầu lệch sang một bên. Trong tâm Bảo khánh một cỗ lo lắng bất an hiện lên. Bảo Khánh cất tiếng gọi, giọng hắn mang đậm nét lo lắng. “Anh Nhi, Anh Nhi, em sao vậy?”
Vừa gọi hắn vừa lay Trâm Anh, nhưng cô không hề phản ứng dù chỉ một chút. Hơi đẩy người của Trâm Anh ra xa một chút để nhìn mặt cô, Bảo Khánh hốt hoảng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của cô. Bảo Khánh vội vàng móc điên thoại ra, bấm một dãy số. Khi thấy phía đầu dây bên kia bắt máy, không kịp để người đó nói gì đã lên tiếng “gọi một bác sĩ đến nhà tôi ngay”
Ở bên phía đất Mĩ xa xôi, người đàn ông đang nằm trên giường, khuôn mặt mang theo nét ngái ngủ nghi hoặc nhìn màn hình. Anh có nhận nhầm máy không? Sao lúc ngủ cũng có người réo vậy. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, đôi mày càng nhíu chặt hơn. Cái tên này bị gì à, tại sao cần bác sĩ gấp vậy. Nhưng không suy nghĩ nhiều, anh bấm một dãy số gọi về bệnh viện Minh Quân. Đúng, người đàn ông đó chính là viện trưởng bệnh viện Minh Quân – Dương Minh Quân.
Bảo Khánh khi gọi xong cho Minh Quân, hắn vội vàng ôm TrâmAnh lên phòng của mình ở lầu ba. Bảo Kiệt và Quế Chi thấy vậy cũng đi theo.
Bây giờ đã là mười hai giờ hơn. Mọi hôm, cứ vào giờ này là cả khu biệt thự đã tối thui. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, căn biệt thự này vẫn còn sáng đèn. Dưới phòng khách, Bảo Khánh, Bảo Kiệt, Quế Chi im lặng ngồi ở salong. Vốn ba người ngồi đây vì bác sĩ bảo bọn họ ra ngoài cho họ làm việc.
Quế Chi hai tay đan vào nhau, khuôn mặt hiện lên vẻ mặt áy náy. Một lúc lâu, sau khi gằng co một trận, nhỏ đứng lên, đi đến trước mặt Bảo Khánh, cúi gầm mặt nhìn chân mình nói “Khánh, em xin lỗi”
“Em có lỗi gì mà phải xin” giọng nói của Bảo Khánh lạnh lùng, không nghe ra hỉ nộ ái ố.
“Em làm cho cô gái kia bị ngất, em xin lỗi vì hành động của mình đối với cô gái đó” Quế Chi căng thẳng siết chặt hai bàn tay đang nắm lấy nhau.
“Không thể trách em được, tại vì cô ấy quá giống Diệu Anh mà thôi” Bảo Khánh thở dài nói. Lần đầu nhìn thấy cô ấy, hắn còn nghĩ rằng Diệu Anh đã trở về. Nhưng khi hắn nghĩ kĩ lại, nếu cô ấy là Diệu Anh, vậy thì chẳng có lý nào mà hắn không tìm được tung tích cô lúc mười hai năm trước.
“Nhưng…” Quế Chi định nói thêm. Nhưng vai vị Bảo Kiệt nắm lấy, đưa nhỏ về ghế salong ngồi, cất giọng an ủi “Đừng nhận hết lỗi lầm về mình như vậy, anh Khánh nói đó không phải là lỗi của em rồi mà”
“Nhưng em…” Quế Chi lại muốn nói nhưng lại bị Bảo Kiệt cắt ngang “Không nhưng nhị gì hết. Nếu em cảm thấy mình có lỗi, vậy thì đợi cô gái kia tỉnh lại rồi nói lời xin lỗi. Em nói lời xin lỗi với Khánh thì có lợi ích gì”
“Được rồi, em nghe anh” Quế Chi ngồi cúi gầm mặt xuống siết chặt tay.
Lúc này, trên phòng Bảo Khánh, trước cửa phòng có một cô y tá đứng canh. Cô y tá đó chính là Nghi Dung. Cô và Ngọc Diệp vốn muốn rời bệnh viện nhưng tình cờ lại nhận được cuộc điện thoại của viện trưởng, nói điều một bác sĩ đến nhà Trần tổng. Hai người nghe vậy, cảm thấy có việc chẳng lành. Vì vậy hai người đi đến nhà Trần Bảo Khánh. Khi đến nơi, họ được biết là Trâm Anh của bọn họ bị ngất. Vốn họ nghĩ rằng Trâm Anh chỉ giả bộ nên cô mới mời ba vị kia đi xuống dưới nhà đợi. Nhưng, khi trở lại phòng, câu đầu tiên Nghi Dung nghe thấy là Trâm Anh ngất thật, không phải giả bộ. Ngọc Diệp bảo cô đứng ngoài canh chừng, để cho cậu ấy sơ cứu cho Trâm Anh tỉnh.. Từ lúc đó đến bây giờ đã là nửa tiếng rồi.
Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng. Căn phòng này một tông màu đen, thật lạnh lùng. Tất cả mọi thứ trong phòng cũng là màu đen. Màu này, nó tạo cho người ta cảm giác lạnh khi ở trong căn phòng này.Trên chiếc giường đôi ở giữa phòng cô gái vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngọc Diệp nhíu máy. Trâm Anh vì sao tự dung ngất vậy? Chẳng nhẽ thuốc cô cho con bé uống có tác dụng phụ? Nhưng không thể nào. Thuốc này cô cho bao nhiêu người thử nhiệm rồi, thật sự là không có bất cứ một tác dụng phụ nào. Vậy thì nguyên nhân chỉ có duy nhất, di chứng mất trí nhớ của con bé đã làm cho nó đau đầu.
Không chần chừ, Ngọc Diệp đứng lên, mở cửa phòng ra, nói với Nghi Dung “đi” rồi bước xuống dưới nhà. Nếu Trâm Anh mà bị đau đầu do những kí ức đã mất, vậy thì chắc chắn có người nào đó trong ba người chủ căn nhà này tham gia vào đoạn kí ức đó. Nếu vậy, khi về cô phải bàn bạc thật kĩ với Nghi Dung mới được.
Dưới phòng khách, Bảo Khánh đang ngồi trầm ngâm.Anhnghĩ đến những biểu hiện của Trâm Anh từ khi bước vào căn nhà này. Anh tin cô bị mất trí nhớ. Nhưng anh không hiểu, vì sao cô lại căng thẳng khi nghe thấy Chi nhắc đến vết bớt sau lưng Diệu Anh? Thật sự anh không hiểu.
Đang suy nghĩ, Bảo Khánh nghe thấy Quế Chi nói, trong giọng nói của nhỏ chứa đựng rất nhiều lo lắng trong đó “Bác sĩ, cô gái đó như thế nào rồi?”
“Bệnh nhân vì từng bị áp lực tinh thần mà mất đi trí nhớ tạm thời. Lúc nãy lại bị kinh động nên cô ấy mới thế. Nhưng không cần lo, cô gái đó muộn nhất là ngày mai tỉnh lại” Ngọc Diệp giở bộ mặt ta đây là bác sĩ đầy kinh nhiệm ra nói. Nghi Dung ở đằng sau, âm thầm tặc lưỡi. Ngọc Diệp này, đang nhẽ phải đi vào showbiz chứ không phải đi vào Hắc đạo. Thật là, Việt Nam thiếu đi một nhan tài diễn suất. Thật đáng tiếc mà.
/////////////// Tôi là dải ngâm hà ngăn cách sáng hôm sau/////////////////////
“Um…” một tiếng rên khẽ vang lên. Cô gái nằm trên giường cuối cùng cũng có dấu hiêu tỉnh lại. Đôi mắt cô động động rồi từ từ mở ra. Vì trong căn phòng này là một mảnh màu đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ khe rèm chiếu nên cô biết bây giờ là ban ngày, nhưng cô không biết là sáng hay chiều. Động động cánh tay hơi cứng vì không hoạt động trong một thời gian ngắn, cô chống người ngồi dậy. Mắt thấy quần áo của mình đã đổi, đó là một bộ ngủ màu hồng in hình Hello Kitty rất đáng yêu. Nhưng Trâm Anh là một cô gái không bình thường, cô không thích màu này.
Cảm thấy người không còn vô lực như hôm qua, cô đứng lên, đi đến cửa phòng, mở cửa ra. Ngoài này là một mảng yên lặng, không có ai ở đây cả. Nhân cơ hội này, Trâm Anh đi một vòng quanh khu lầu trên này. Thì ra là cô đang ở lầu ba, nơi đây có bốn căn phòng, một căn cô biết, còn ba căn kia thì không. Vì sự nghiệp, Trâm Anh đành đi mở từng căn một để thăm dò.
Ngay cạnh căn cô vừa nằm, là một căn phòng ngủ khác. Nhưng căn này có màu phông trắng, đồ vật thì hình như mới được lau dọn. Không ở lâu trong đó, cô đi vào căn phòng bên cạnh đó. Bên cạnh là thư phòng. Trong này rất nhiều sách, có một chiếc bàn làm việc ở trong góc trái. Trên đó là một chiếc máy tính để bàn. Trâm Anh nói thầm “con chip có ở đây không?”
Không ở trong này lâu, cô đi sang phòng bên cạnh. Nhưng phòng bên cạnh lại bị khoá nên cô không vào được. Điều này càng làm cô nghi ngờ. Trong này có gì mà phải khoá cửa lại?
Nhưng cũng không để ý nhiều, cô đi xuống cầu thang. Lúc này, cô đụng phải Quế Chi. Quế Chi vốn là muốn đi lên xem Trâm Anh như thế nào nhưng lại thấy cô đang đi xuống nên nhỏ thả lỏng người hơn. Tỉnh là tốt rồi.
Quế Chi bước đến bên cạnh Trâm Anh, nói “Xin lỗi, hôm qua tôi hơi quá, mong cậu bỏ qua cho tôi”
Trâm Anh vẫn chưa tiêu hoá tin tức, nghi hoặc nhìn Quế Chi. Nhưng một lúc sau, cô nhớ ra chuyện ngày hôm qua, cô nở nụ cười nói “Không sao, tôi hiểu mà, đó là do tôi giống người bạn của cậu thôi, tôi không trách cậu”
Trâm Anh không hiểu, hôm qua nhìn thấy cô gái này, đầu cô đau muốn chết.
Nhưng hôm nay, khi nhìn cô gái này, đầu cô không còn đau nữa. Đã vậy cô còn cười với nhỏ nữa. Cô trúng tà rồi sao?
Quế Chi nghe thấy Trâm Anh không trách mình thì ôm lấy cô, giọng nói nghẹn ngào “Có thể cho tôi ôm cậu như thế này một chút không?”
“Ùm” Trâm Anh đồng ý. Cô không hiểu, cô có cảm giác rất quen thuộc với vòng tay của cô gái này. Hình như, từng có ai đó ôm cô như vậy. Nhưng không để cho cô nghĩ nhiều, một bên vai áo ẩm ướt làm cô nhíu mày. Cô gái này khóc…thật không chịu được.
Dù khó chịu nhưng Trâm Anh không có đẩy Quế Chi ra. Một lúc sau, khóc đủ, Quế Chi buông Trâm Anh ra, nở nụ cười nói “Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ là Đặng Quế Chi, mình là chủ nhà này nên mình sẽ giúp đỡ cậu”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook