Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 3: Buổi picnic chia li
Nha Trang, Khánh Hòa sở hữu khá nhiều ưu đãi của thiên nhiên, từ những bãi cát trắng mịn, rạn san hô trập trùng, nhiều loài sinh vật biển quý hiếm và đặc biệt là những đảo yến. Đảo yến không phải là tên riêng của một đảo nào, mà cứ đảo nào có yến làm tổ thì gọi là Đảo Yến. Trong tỉnh Khánh Hòa thì Hòn Nội và Hòn Ngoại thuộc vịnh Cam ranh là nơi có nhiều yến nhất. Ngày xưa người ta quan niệm phong kiến “trọng nam, khinh nữ“ nên Hòn đảo Lớn đặt tên là Nội, hòn nhỏ đặt tên là Ngoại. Nhưng nói về sản lượng Yến sào thì Hòn Ngoại tuy là nhỏ nhưng cho ra sản lượng gấp 4 - 5 lần Hòn Nội. Chim Yến loài chim duy nhất không làm tổ bằng rơm rác, nhưng làm tổ bằng nước dãi của mình và chính nước dãi này là nguồn thu nhập đáng kể cho con người. Một năm, tổ yến được thu hoạch làm hai lần, tháng 3 và tháng 8. Mỗi sáng, yến rời khỏi tổ, bay một mạch đi kiếm mồi. Đây là loài chim bay rất khỏe, mỗi ngày khoảng 200 km và không nghỉ chân ở đâu cả. Yến lấy dãi của mình chăm chút cho tổ, nhưng khi tổ bị sóng hoặc gió đánh trôi, yến lại nhẫn nại làm tổ khác. Tận dụng chính điểm này mà khai thác được hai vụ yến một năm. Vào tháng 3, khi tổ bị lấy đi, yến lại tạo ổ khác để ấp chim non. Yến sào là nguồn tài nguyên quý hiếm trên thế giới, là loài thực phẩm cao cấp, có nhiều chất bổ dưỡng và đặc biệt là rất tốt cho những người mới ốm dậy, người gầy yếu, suy nhược, người cao tuổi, trẻ em suy dinh dưỡng. Một chuyến hải hành tham quan vài đảo sẽ để lại trong lòng du khách một cảm giác lưu luyến hơn với thành phố biển Nha Trang xinh đep đầy ấn tượng. Tại đảo yến Hòn Nội, du khách có thể men theo những bậc thang đá để lên đỉnh núi Du Hạ, cao khoảng 90m. Đây được coi là một vị trí lý tưởng cho những ai muốn ghi lại những hình ảnh đẹp về thiên nhiên đảo yến. Từ đỉnh Du Hạ, du khách thỏa thích phóng tầm mắt chiêm ngưỡng biển trời bao la, những khối đá với những hình thù kỳ dị giữa mênh mông trời nước. Thú vị hơn cả vẫn là ngắm nhìn những đảo nhỏ xếp thành hàng phía trước mặt, trong đó có đảo Hòn Ngoại là nơi trữ lượng tổ yến lớn nhất Việt Nam.
“Phù, Bảo Khánh, em không thể nào đi nổi nữa…mệt quá” Hà My ngồi trên bậc thang đá ở Đảo Yến, hơi thở không ổn định, tay đấm đấm chân. Vì đi quá lâu, lại trong thời tiết nóng nực thế này nên trên trán Hà My phủ một tầng mồ hôi. Tóc mái bị mồ hôi làm ướt dính bết vào khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
“Ê, bình hoa, tôi tưởng cậu chỉ đứng hạng chóp trong học tập thôi, tại sao cũng đứng hạng chót trong thể lực thế. Thật mất mặt gia đình A1 mà. Chẳng biết cậu làm sao mà vào được A1 chứ?” Quế Chi cáu gắt nói. Chẳng hiểu cái bình hoa nghĩ gì mà đi cùng bọn họ chứ. Đã không cần phải cầm gì, chỉ cần vác cái xác không thôi. À quên, cậu ta phải vác thêm cái ba lô cỡ nhỏ của cậu ta nữa. Nhưng cái ba lô nhỏ đó có thấm vào đâu so với ba lô bốn người bọn họ đang mang. Bốn người bọn họ không kêu thì thôi đi, cậu ta kêu cái gì chứ. Hừ…
“Nè…tôi không phải là cái bình hoa…” khuôn mặt của Hà My tức giận đỏ bừng lên, tay chỉ vào mặt Quế Chi hét lên.
“Nếu còn sức hét thì mời đứng lên và đi. Cậu xem cậu ngồi nghỉ tất cả bao nhiêu lần. Đường đi chỉ có 90m, cậu đi thành 900m rồi đó” Quế Chi khinh thường nói.
“Quế Chi, Hà My có thể thể lực không bằng chúng ta, chúng ta phải biết thông cảm cho bạn chứ” Bảo Kiệt lên tiếng.
“Hừ…thông cảm cho bình hoa chỉ để trang trí thà em thông cảm cho mấy bông hoa dại thì hơn” Quế Chi nói xong dẫn đầu đi tiếp. Diệu Anh và Bảo Khánh vẫn duy trì sự im lặng dõi theo tình hình. Bọn họ không rảnh mà tham gia mấy chuyện này.
Bảo Kiệt ra vẻ ân cần hỏi “em còn đi tiếp được không?”
“Chắc được ạ, chắc chỉ còn một chút nữa là tới nơi rồi” Hà My nở nụ cười ngại ngùng ra để che đi vẻ căm hận trong đáy mắt. Cô căm ghét, rất căm ghét ai gọi cô là bình hoa. Nhất là người đó còn dùng dáng vẻ một tiểu thư cao quý nhìn kẻ nghèo nàn vậy. Càng ghét người luôn cho mình là cao quý, giả làm dáng vẻ của vị công chúa đứng trên cao. Cô rất ghét, rất ghét, không chỉ vậy, cô còn căm hận nữa…
--- ------ ------ --------
“Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…thật là thoải mái a, bảo bối, không khác lúc chúng ta leo núi đúng không?” Quế Chi khi vừa mới lên đến đỉnh Du Hạ, không nghỉ ngơi, trực tiếp để tất cả đồ trong tay xuống, dang hai tay đón từng cơn gió tát vào người. Thật là sảng khoái mà…
“Ùm…thât là sảng khoái” Diệu Anh thì không như Quế Chi, cô bé nhẹ nhàng đặt đồ xuống, đứng song song với Quế Chi, nhắm mắt cảm nhận hơi thở của gió.
“Cuối cùng cũng lên đến nơi, mệt chết mất” Hà My khi vừa lên đến nơi thì ngồi xụp xuống, không muốn đứng lên nữa.
“Đúng là bình hoa mà, chỉ để trang trí thôi” Quế Chi liếc Hà My nói
“Ê, kiếp trước tôi mắc nợ cậu cái gì à?” Hà My tức giận đứng lên chỉ tay về phía Quế Chi quát.
“Đáng nhẽ cậu không nên để tôi nhìn thấy cậu, bình hoa mãi chỉ là bình hoa, chỉ để ngắm chứ không được cái tích sự gì hết” Quế Chi khinh bỉ nói. Ai không biết chứ nhỏ là người biết rõ nhất. Hà My thật ra là con của tình nhân. Là con của tình nhân thì nên biết an phận thủ tường. Nhưng đằng này, không chỉ mẹ cô ta cậy mình được chồng người ta yêu thương, ngang nhiên vào nhà người ta sống mà cô ta còn chèn ép cả con gái của của người vợ xấu số đó. Mà người bị mẹ con cô ta chèn ép chính là dì ruột và em họ của nhỏ. Dù cho dì đã li hôn nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ta, nhỏ lại nhớ đến nỗi đau mà dì nhỏ phải chịu.
“Cậu…cậu quá đáng lắm rồi đó” Hà My quát.
“Như thế này vẫn chưa vào đâu so với những tủi nhục mà dì tôi và Quỳnh Như phải chịu đâu. Cậu nên cảm ơn người cha cặn bã của cậu đi. Không phải nể ông ta từng là chồng của dì tôi thì tôi đã cho cậu không sống nổi trong tập thể A1 đâu” Quế Chi khinh bỉ nói. Xong không thèm để ý đến Hà My, nhỏ lại bắt chước Diệu Anh nhắm mắt dang hai tay cảm nhận hơi thở của gió.
“Cậu…cậu chết với tôi” Hà My tức giận, chạy về phía Quế Chi muốn đẩy nhỏ ngã. Hà My không để ý, Quế Chi và Diệu Anh đang đứng ở vách núi, dưới đó là biển và đã ngầm, mà nơi bọn họ đứng cách mặt biển 90m. Nếu ngã xuống, chỉ có chết.
“Hai người cãi nhau đủ…” Diệu Anh khó chịu mở mắt, quay ra định giáo huấn hai người kia thì cô nhìn thấy Hà My đang chạy về phía Quế Chi, hai cánh tay duỗi thẳng trước mặt, định xô Quế Chi xuống. Không nghĩ ngợi gì thêm, Diệu Anh đẩy Quế Chi sang bên kia. Nhưng cô không kịp tránh nên người bị Hà My đẩy xuống lại là cô. Trước khi sau gáy cô truyền đến một cơn đau và ý thức bị mất, điều cuối cùng cô nhìn thấy, miệng của Hà My nhếch lên nụ cười, nói khẩu ngữ. Khẩu ngữ đó cô biết. “tôi thắng, đồ cô nhi”
Quế Chi đang nhắm mắt cảm nhận thì đột nhiên bị đẩy. Không để phòng, chân nhỏ bị đập vào đá, vì nhỏ mặc quần đùi nên hai đầu gối của nhỏ bị trầy một mảng lớn, máu rỉ ra. Nhưng nhỏ chưa kịp làm gì thì thấy Diệu Anh bị ngã từ trên đây xuống. Nhỏ sợ hãi kêu “DIỆU ANH…”
Không quan tâm đến đầu gối bị trầy, Quế Chi bò ra vách đảo, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nhỏ cầu nguyện, Anh Nhi bám được vào một hòn đá nhô ra nào đó, hay ngã xuống vùng không có đá ngầm. Nhỏ sợ, sợ bảo bối của nhỏ sẽ biến mất, nhỏ sẽ không còn ai để làm nũng, không còn ai chiều chuộng nữa. Nhưng có nhìn thế nào, nhìn mấy lần Quế Chi cũng không tìm thấy Diệu Anh.
Hà My thì vẻ mặt như đang rất sợ hãi, nhưng trong thâm tâm, cô đang rất hả hê. Cuối cùng, cuối cùng không có ai tranh giành với cô nữa rồi. Cô cuối cùng không phải nhìn thấy người làm mình ghét nữa…
Tiếng hét của Quế Chi thành công thu hút Bảo Khánh và Bảo Kiệt. Hai người vốn dĩ đang dọn đồ để ăn trưa. Đi mất ba tiếng đến nơi đây, đến nơi cũng đã giữa trưa rồi. Thật đói mà. Đang bày đồ, nghe thấy hai cô bé cãi nhau, hai người nghĩ là trẻ con cãi nhau nên không mấy để ý. Nhưng khi nghe thấy Quế Chi hốt hoảng hét “Diệu Anh”, hai người đột nhiên thấy lạ. Quay ra, điều bọn họ thấy là hai cô bé, một người đang quỳ ở vách đồi nhìn xuống như tìm gì đó, còn một người đang ngồi hai tay ôm lấy đầu gối mình, nhìn dáng lưng biết cô bé đang rất hoảng sợ. Mà một hình dáng nữa không thấy đâu.
Bảo Kiệt và Bảo Khánh chạy nhanh đến chỗ Quế Chi. Đến gần, hai người gần như bị sock. Quế Chi, đá chỗ nhỏ quỳ, nơi đó gần như nhuộm màu máu. Quế Chi như người không biết đau, vẫn quỳ như vậy, nhìn xuống dưới tìm kiếm, vừa tìm vừa lẩm bẩm như người điên. “Bảo bối, ra đây đi, đùa như vậy Chi Nhi sẽ giận đó”
Bảo Kiệt nhìn thấy Quế Chi như vậy, tâm như ai đó hung hăng bóp. Cậu biết, cậu đã thích cô bé này ngay lần gặp đầu tiên. Cậu thật sự muốn giữ nụ cười tươi tắn như ánh nắng mặt trời đó trên khuôn mặt dễ thương kia. Cậu không muốn cô bé này phải buồn, dù chỉ một chút. Nay, nhìn thấy Quế Chi không để ý tự tổn thương mình, trong lòng cậu có chút giận, có chút đau lòng. Đi đến kéo Quế Chi dạy, bế bổng nhỏ cho nhỏ ngồi lên một tảng đá lồi lên cạnh đó, nhìn đầu gối đã rách ra mà nhỏ không hề biết, cậu lại càng đau lòng hơn. Cởi chiếc khăn ở cổ ra, Bảo Kiệt xé làm đôi, băng bó tạm thời cho Quế Chi. Quế Chi khi bị đưa ra khỏi vách đảo thì chỉ có ngồi im, nhìn về phía Diệu Anh bị rơi.
Bảo Khánh thì đỡ Hà My dạy, ngồi xuống hỏi “Hà My, chuyện gì xảy ra, Diệu Anh đâu?”
“Di…Diệu Anh…ngã…bị ngã…” Hà My run run nói.
“Cái gì, Diệu Anh bị ngã xuống biển” Bảo Khánh giật mình nói. Nghe Diệu Anh bị ngã xuống biển, trong tim cậu hoảng hốt, như đánh mất thứ gì đó quan trọng. Chẳng biết từ khi nào, từ cảm giác tò mò, cậu đã coi Diệu Anh như là một phần của mình rồi. “Rốt cuộc làm sao Diệu Anh lại ngã được?”
Hà My giả vờ run rẩy, nhìn thấy sự lo lắng dành cho Diệu Anh trong mắt Bảo Khánh, cô dâng lên một nỗi ghen tị. Tại sao, tại sao không ai lo lắng cho cô như vậy? Tại sao cùng tuổi, cùng lớp mà hai người kia lại được đãi ngộ tốt hơn cô? Cô có gì không bằng bọn họ?
Ôm chặt lấy Bảo Khánh, Hà My run rẩy nói “em không biết, không biết, em sợ lắm”
“Được rồi, đừng sợ” Bảo Khánh một tay vỗ vỗ lưng Hà My, một tay lấy điện thoại trong túi quần, gọi điện thoại về khách sạn thông báo cho ông bà Đặng.
Quế Chi đang ngồi một bên, nghe thấy Hà My nói vậy, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận, bất chấp chân đau, nhỏ đi về phía Hà My, kéo cô ta ra khỏi Bảo Khánh, tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt của Hà My. Nhìn dấu tay đỏ chói in trên làn da trắng hồng kia, đủ để biết Quế Chi dùng bao nhiêu lực. Bảo Kiệt và Bảo Khánh bị bất ngờ, không kịp phản ứng. Hà My thì nội tâm giận dữ nhưng không muốn bị bại lộ, ánh mắt ngập ứ nước, đáng thương nói “Quế Chi, tại sao lại tát tôi?”
“Đồ rắn độc, Diệu Anh có gây thù gì với cậu mà cậu lại ra tay tàn độc với Diệu Anh như vậy. Cậu hành hạ Như Như chưa đủ sao mà bây giờ cậu muốn Diệu Anh biến mất? Rốt cuộc cậu có phải là người không? Sao cậu có thể độc ác như vậy?” Quế Chi mắng. Nước mắt của nhỏ không kìm được rơi xuống. Ngày trước, lần cuối nhìn thấy Như Như, cô bé như một con búp bê sứ, chỉ cần động mạnh là vỡ. Nhìn đứa em họ kém mình một tuổi bị hành hạ đến mức này, lòng nhỏ quặn đau lại. Nay, Diệu Anh của nhỏ lại bị chính con rắn độc này hãm hại. Nhỏ không đọc sách nhiều, nhưng nhỏ không mù. Dưới kia, biết bao nhiêu đá ngầm. Ngã từ độ cao này, khả năng sẽ chết rất cao. Bảo bối của nhỏ…
“Sao cậu lại nói vậy? Mình không có làm mà” Hà My run sợ nói.
“Đồ rắn độc, trả bảo bối của tôi lại cho tôi đi” Quế Chi muốn nhào đến. Bảo Kiệt thấy vậy, vội vàng ôm ngang eo nhỏ, cản nhỏ lại. Hà My thấy vậy, trốn ra đằng sau Bảo Khánh, đáng thương nói “Quế Chi, tôi không có làm gì mà”
“Quế Chi, bình tĩnh lại đi” Bảo Kiệt nói
“Được rồi, ở đây cãi nhau không phải là cách, điều bây giờ chúng ta cần kêu một chiếc thuyền, đi tìm Diệu Anh” Bảo Khánh nói.
“Đúng, phải đi tìm bảo bối. Bảo bối đang đợi em” Quế Chi ngừng lại, không ồn ào nữa. Nhỏ thoát ra khỏi Bảo Kiệt đi xuống đảo. Lần này, chân của nhỏ không chịu nổi nữa, khuỵ xuống. Nếu không nhờ Bảo Kiệt đỡ kịp thời, nhỏ đã ngã rồi.
Bảo Kiệt thấy nhỏ như vậy, lắc đầu, ôm ngang Quế Chi lên, đi xuống đảo. Bảo Khánh và Hà My đi sau.
///////////////////////// bốn ngày sau////////////////////////
“Bảo bảo, con đừng làm pa ma sợ, con nói cái gì đi, con khóc hay nháo cũng được, thậm chí con đập hết tất cả rượu quý của papa cũng được. Hay nếu thích, con có thể phá luôn khu resort của papa luôn, papa không có ý kiến gì đâu. Con đừng im lặng như vậy mà” ông Đặng quỳ một gối xuống, nắm lấy tay của Quế Chi. Từ ngày Diệu Anh bảo bối mất tích, tính đến nay đã là ngày thứ tư rồi. Con gái ông, nó cứ ngồi ở đại sảnh khu resort không nói lời nào. Lúc nó mệt, ông lại bế con bé về phòng nghỉ nhưng khi nó thức dạy, nó không thèm ăn gì mà đến chỗ cũ ngồi. Bảo Kiệt đút đồ ăn cho nó thì nó nhất quyết không chịu ăn. Nó không nói nhưng ông là papa của nó, ông biết bảo bối của ông là đang chờ Diệu Anh. Con bé nó không chấp nhận sự thật rằng Diệu Anh đã mất tích. Nếu vẫn duy trì tình trạng như thế này, con bé sẽ gục mất.
Bảo Khánh và Bảo Kiệt cùng bà Đặng vẫn đang cùng đoàn cứu hộ tìm kiếm tung tích của Diệu Anh. Từ sau ngày đó, Hà my đã được cha cô ta đã cho người đến đón cô ta về Hà Nội rồi.
“Bảo bảo, hay papa kể chuyện vui cho con nghe, có được không”
“…”
“Bảo bảo, papa hát cho con, con thích không?”
“…”
“Bảo bảo, con nói gì đi, đừng làm papa sợ”
“…”
Quế Chi vẫn im lặng nhìn ra phía cửa biển. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, bảo bối chưa từng xa nhỏ lâu vậy. Chắc bảo bối đang buồn lắm. Dù Diệu Anh ít nói nhưng nhỏ lại hiểu cô hơn ai hết, bảo bối của nhỏ là người mạnh miệng, nói không thích nhưng thực chất là mình thích. Lạnh nhạt với người ta nhưng lại luôn dõi theo hành động của người đó. Buồn cười nhưng vẫn cố nhịn và nói “không quan tâm”. Khi thấy nhỏ buồn sẽ chọc ghẹo nhỏ để nhỏ vui… . Tại sao, tại sao bảo bối lại đi lâu như vậy.
Xoè bàn tay đang nắm một cái dây truyền bằng bạc, mặt dây gắn đá thạch anh xanh dương hình giọt nước. Trên mắt đá có dòng chữ rất nổi bật “A&C-BF”. Quế Chi còn nhớ dây truyền này có xuất sứ ra sao. Có một lần, nhỏ nhớ, nhỏ vì hay mít ướt nên bị Diệu Anh chọc. Ngượng ngùng, nhỏ mới nói là chưa được nhìn thấy nước mắt của Diệu Anh. Một tuần sau, Diệu Anh đưa cho nhỏ cái dây truyền này. Nhỏ còn nhớ Diệu Anh nói gì, cô nói “bây giờ cậu đã thấy được nước mắt của mình, không chỉ vậy cậu còn nắm giữ nó nữa. Vậy từ bây giờ phải thật luôn vui vẻ cho mình”.
Sợi dây truyền này có một đôi, Diệu Anh nói, đây là cậu ấy thiết kế nên trên đời này độc nhất vô nhị chỉ có một đôi. Nhỏ một cái, Diệu Anh một cái.
Bảo bối, cậu muốn mình cười, không được hơi tý là mít ướt. Nhưng tại sao, tại sao cậu lại bỏ mình, tại sao cậu đi lâu vậy, không chịu về?
Quế Chi co hai chân lại, hai tay nắm chặt lấy sợi dây truyền, mặt gục vào đầu gối kìm nén không khóc. Nhưng đôi vai run run đã tiết lộ tâm tình của nhỏ. Ông Đặng thấy tâm can bảo bối của mình khóc thương tâm như vậy thì ôm nhỏ vào lòng, đôi mắt ông hơi đỏ lên. Ông nói “Bảo bảo, nếu đau thì khóc lên đi”
Quế Chi nghe vậy, nhào vào lòng ông Đặng, hai cánh tay bé nhỏ ôm chặt lấy ông Đặng, khóc rất thương tâm. “Papa, bảo bối của Chi Nhi mất rồi… Anh Nhi của con đi rồi… Chi Nhi sợ, Chi Nhi đau lắm…hix…hix… Tại sao lại vậy chứ?...hix…Anh Nhi hứa với con là mãi mãi bên cạnh con mà…tại sao không giữ lời chứ?...oaoaoaoaoaoa”
Ông Đặng chỉ lẳng lặng nghe Quế Chi trút hết nỗi lòng ra. Trong đại sảnh im lặng, chỉ có tiếng khóc bi thương và những câu nói của Quế Chi. Nhân viên khách sạn và du khách ở đại sảnh đều cảm thấy buồn theo nhỏ.
“Phù, Bảo Khánh, em không thể nào đi nổi nữa…mệt quá” Hà My ngồi trên bậc thang đá ở Đảo Yến, hơi thở không ổn định, tay đấm đấm chân. Vì đi quá lâu, lại trong thời tiết nóng nực thế này nên trên trán Hà My phủ một tầng mồ hôi. Tóc mái bị mồ hôi làm ướt dính bết vào khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
“Ê, bình hoa, tôi tưởng cậu chỉ đứng hạng chóp trong học tập thôi, tại sao cũng đứng hạng chót trong thể lực thế. Thật mất mặt gia đình A1 mà. Chẳng biết cậu làm sao mà vào được A1 chứ?” Quế Chi cáu gắt nói. Chẳng hiểu cái bình hoa nghĩ gì mà đi cùng bọn họ chứ. Đã không cần phải cầm gì, chỉ cần vác cái xác không thôi. À quên, cậu ta phải vác thêm cái ba lô cỡ nhỏ của cậu ta nữa. Nhưng cái ba lô nhỏ đó có thấm vào đâu so với ba lô bốn người bọn họ đang mang. Bốn người bọn họ không kêu thì thôi đi, cậu ta kêu cái gì chứ. Hừ…
“Nè…tôi không phải là cái bình hoa…” khuôn mặt của Hà My tức giận đỏ bừng lên, tay chỉ vào mặt Quế Chi hét lên.
“Nếu còn sức hét thì mời đứng lên và đi. Cậu xem cậu ngồi nghỉ tất cả bao nhiêu lần. Đường đi chỉ có 90m, cậu đi thành 900m rồi đó” Quế Chi khinh thường nói.
“Quế Chi, Hà My có thể thể lực không bằng chúng ta, chúng ta phải biết thông cảm cho bạn chứ” Bảo Kiệt lên tiếng.
“Hừ…thông cảm cho bình hoa chỉ để trang trí thà em thông cảm cho mấy bông hoa dại thì hơn” Quế Chi nói xong dẫn đầu đi tiếp. Diệu Anh và Bảo Khánh vẫn duy trì sự im lặng dõi theo tình hình. Bọn họ không rảnh mà tham gia mấy chuyện này.
Bảo Kiệt ra vẻ ân cần hỏi “em còn đi tiếp được không?”
“Chắc được ạ, chắc chỉ còn một chút nữa là tới nơi rồi” Hà My nở nụ cười ngại ngùng ra để che đi vẻ căm hận trong đáy mắt. Cô căm ghét, rất căm ghét ai gọi cô là bình hoa. Nhất là người đó còn dùng dáng vẻ một tiểu thư cao quý nhìn kẻ nghèo nàn vậy. Càng ghét người luôn cho mình là cao quý, giả làm dáng vẻ của vị công chúa đứng trên cao. Cô rất ghét, rất ghét, không chỉ vậy, cô còn căm hận nữa…
--- ------ ------ --------
“Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…thật là thoải mái a, bảo bối, không khác lúc chúng ta leo núi đúng không?” Quế Chi khi vừa mới lên đến đỉnh Du Hạ, không nghỉ ngơi, trực tiếp để tất cả đồ trong tay xuống, dang hai tay đón từng cơn gió tát vào người. Thật là sảng khoái mà…
“Ùm…thât là sảng khoái” Diệu Anh thì không như Quế Chi, cô bé nhẹ nhàng đặt đồ xuống, đứng song song với Quế Chi, nhắm mắt cảm nhận hơi thở của gió.
“Cuối cùng cũng lên đến nơi, mệt chết mất” Hà My khi vừa lên đến nơi thì ngồi xụp xuống, không muốn đứng lên nữa.
“Đúng là bình hoa mà, chỉ để trang trí thôi” Quế Chi liếc Hà My nói
“Ê, kiếp trước tôi mắc nợ cậu cái gì à?” Hà My tức giận đứng lên chỉ tay về phía Quế Chi quát.
“Đáng nhẽ cậu không nên để tôi nhìn thấy cậu, bình hoa mãi chỉ là bình hoa, chỉ để ngắm chứ không được cái tích sự gì hết” Quế Chi khinh bỉ nói. Ai không biết chứ nhỏ là người biết rõ nhất. Hà My thật ra là con của tình nhân. Là con của tình nhân thì nên biết an phận thủ tường. Nhưng đằng này, không chỉ mẹ cô ta cậy mình được chồng người ta yêu thương, ngang nhiên vào nhà người ta sống mà cô ta còn chèn ép cả con gái của của người vợ xấu số đó. Mà người bị mẹ con cô ta chèn ép chính là dì ruột và em họ của nhỏ. Dù cho dì đã li hôn nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ta, nhỏ lại nhớ đến nỗi đau mà dì nhỏ phải chịu.
“Cậu…cậu quá đáng lắm rồi đó” Hà My quát.
“Như thế này vẫn chưa vào đâu so với những tủi nhục mà dì tôi và Quỳnh Như phải chịu đâu. Cậu nên cảm ơn người cha cặn bã của cậu đi. Không phải nể ông ta từng là chồng của dì tôi thì tôi đã cho cậu không sống nổi trong tập thể A1 đâu” Quế Chi khinh bỉ nói. Xong không thèm để ý đến Hà My, nhỏ lại bắt chước Diệu Anh nhắm mắt dang hai tay cảm nhận hơi thở của gió.
“Cậu…cậu chết với tôi” Hà My tức giận, chạy về phía Quế Chi muốn đẩy nhỏ ngã. Hà My không để ý, Quế Chi và Diệu Anh đang đứng ở vách núi, dưới đó là biển và đã ngầm, mà nơi bọn họ đứng cách mặt biển 90m. Nếu ngã xuống, chỉ có chết.
“Hai người cãi nhau đủ…” Diệu Anh khó chịu mở mắt, quay ra định giáo huấn hai người kia thì cô nhìn thấy Hà My đang chạy về phía Quế Chi, hai cánh tay duỗi thẳng trước mặt, định xô Quế Chi xuống. Không nghĩ ngợi gì thêm, Diệu Anh đẩy Quế Chi sang bên kia. Nhưng cô không kịp tránh nên người bị Hà My đẩy xuống lại là cô. Trước khi sau gáy cô truyền đến một cơn đau và ý thức bị mất, điều cuối cùng cô nhìn thấy, miệng của Hà My nhếch lên nụ cười, nói khẩu ngữ. Khẩu ngữ đó cô biết. “tôi thắng, đồ cô nhi”
Quế Chi đang nhắm mắt cảm nhận thì đột nhiên bị đẩy. Không để phòng, chân nhỏ bị đập vào đá, vì nhỏ mặc quần đùi nên hai đầu gối của nhỏ bị trầy một mảng lớn, máu rỉ ra. Nhưng nhỏ chưa kịp làm gì thì thấy Diệu Anh bị ngã từ trên đây xuống. Nhỏ sợ hãi kêu “DIỆU ANH…”
Không quan tâm đến đầu gối bị trầy, Quế Chi bò ra vách đảo, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nhỏ cầu nguyện, Anh Nhi bám được vào một hòn đá nhô ra nào đó, hay ngã xuống vùng không có đá ngầm. Nhỏ sợ, sợ bảo bối của nhỏ sẽ biến mất, nhỏ sẽ không còn ai để làm nũng, không còn ai chiều chuộng nữa. Nhưng có nhìn thế nào, nhìn mấy lần Quế Chi cũng không tìm thấy Diệu Anh.
Hà My thì vẻ mặt như đang rất sợ hãi, nhưng trong thâm tâm, cô đang rất hả hê. Cuối cùng, cuối cùng không có ai tranh giành với cô nữa rồi. Cô cuối cùng không phải nhìn thấy người làm mình ghét nữa…
Tiếng hét của Quế Chi thành công thu hút Bảo Khánh và Bảo Kiệt. Hai người vốn dĩ đang dọn đồ để ăn trưa. Đi mất ba tiếng đến nơi đây, đến nơi cũng đã giữa trưa rồi. Thật đói mà. Đang bày đồ, nghe thấy hai cô bé cãi nhau, hai người nghĩ là trẻ con cãi nhau nên không mấy để ý. Nhưng khi nghe thấy Quế Chi hốt hoảng hét “Diệu Anh”, hai người đột nhiên thấy lạ. Quay ra, điều bọn họ thấy là hai cô bé, một người đang quỳ ở vách đồi nhìn xuống như tìm gì đó, còn một người đang ngồi hai tay ôm lấy đầu gối mình, nhìn dáng lưng biết cô bé đang rất hoảng sợ. Mà một hình dáng nữa không thấy đâu.
Bảo Kiệt và Bảo Khánh chạy nhanh đến chỗ Quế Chi. Đến gần, hai người gần như bị sock. Quế Chi, đá chỗ nhỏ quỳ, nơi đó gần như nhuộm màu máu. Quế Chi như người không biết đau, vẫn quỳ như vậy, nhìn xuống dưới tìm kiếm, vừa tìm vừa lẩm bẩm như người điên. “Bảo bối, ra đây đi, đùa như vậy Chi Nhi sẽ giận đó”
Bảo Kiệt nhìn thấy Quế Chi như vậy, tâm như ai đó hung hăng bóp. Cậu biết, cậu đã thích cô bé này ngay lần gặp đầu tiên. Cậu thật sự muốn giữ nụ cười tươi tắn như ánh nắng mặt trời đó trên khuôn mặt dễ thương kia. Cậu không muốn cô bé này phải buồn, dù chỉ một chút. Nay, nhìn thấy Quế Chi không để ý tự tổn thương mình, trong lòng cậu có chút giận, có chút đau lòng. Đi đến kéo Quế Chi dạy, bế bổng nhỏ cho nhỏ ngồi lên một tảng đá lồi lên cạnh đó, nhìn đầu gối đã rách ra mà nhỏ không hề biết, cậu lại càng đau lòng hơn. Cởi chiếc khăn ở cổ ra, Bảo Kiệt xé làm đôi, băng bó tạm thời cho Quế Chi. Quế Chi khi bị đưa ra khỏi vách đảo thì chỉ có ngồi im, nhìn về phía Diệu Anh bị rơi.
Bảo Khánh thì đỡ Hà My dạy, ngồi xuống hỏi “Hà My, chuyện gì xảy ra, Diệu Anh đâu?”
“Di…Diệu Anh…ngã…bị ngã…” Hà My run run nói.
“Cái gì, Diệu Anh bị ngã xuống biển” Bảo Khánh giật mình nói. Nghe Diệu Anh bị ngã xuống biển, trong tim cậu hoảng hốt, như đánh mất thứ gì đó quan trọng. Chẳng biết từ khi nào, từ cảm giác tò mò, cậu đã coi Diệu Anh như là một phần của mình rồi. “Rốt cuộc làm sao Diệu Anh lại ngã được?”
Hà My giả vờ run rẩy, nhìn thấy sự lo lắng dành cho Diệu Anh trong mắt Bảo Khánh, cô dâng lên một nỗi ghen tị. Tại sao, tại sao không ai lo lắng cho cô như vậy? Tại sao cùng tuổi, cùng lớp mà hai người kia lại được đãi ngộ tốt hơn cô? Cô có gì không bằng bọn họ?
Ôm chặt lấy Bảo Khánh, Hà My run rẩy nói “em không biết, không biết, em sợ lắm”
“Được rồi, đừng sợ” Bảo Khánh một tay vỗ vỗ lưng Hà My, một tay lấy điện thoại trong túi quần, gọi điện thoại về khách sạn thông báo cho ông bà Đặng.
Quế Chi đang ngồi một bên, nghe thấy Hà My nói vậy, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận, bất chấp chân đau, nhỏ đi về phía Hà My, kéo cô ta ra khỏi Bảo Khánh, tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt của Hà My. Nhìn dấu tay đỏ chói in trên làn da trắng hồng kia, đủ để biết Quế Chi dùng bao nhiêu lực. Bảo Kiệt và Bảo Khánh bị bất ngờ, không kịp phản ứng. Hà My thì nội tâm giận dữ nhưng không muốn bị bại lộ, ánh mắt ngập ứ nước, đáng thương nói “Quế Chi, tại sao lại tát tôi?”
“Đồ rắn độc, Diệu Anh có gây thù gì với cậu mà cậu lại ra tay tàn độc với Diệu Anh như vậy. Cậu hành hạ Như Như chưa đủ sao mà bây giờ cậu muốn Diệu Anh biến mất? Rốt cuộc cậu có phải là người không? Sao cậu có thể độc ác như vậy?” Quế Chi mắng. Nước mắt của nhỏ không kìm được rơi xuống. Ngày trước, lần cuối nhìn thấy Như Như, cô bé như một con búp bê sứ, chỉ cần động mạnh là vỡ. Nhìn đứa em họ kém mình một tuổi bị hành hạ đến mức này, lòng nhỏ quặn đau lại. Nay, Diệu Anh của nhỏ lại bị chính con rắn độc này hãm hại. Nhỏ không đọc sách nhiều, nhưng nhỏ không mù. Dưới kia, biết bao nhiêu đá ngầm. Ngã từ độ cao này, khả năng sẽ chết rất cao. Bảo bối của nhỏ…
“Sao cậu lại nói vậy? Mình không có làm mà” Hà My run sợ nói.
“Đồ rắn độc, trả bảo bối của tôi lại cho tôi đi” Quế Chi muốn nhào đến. Bảo Kiệt thấy vậy, vội vàng ôm ngang eo nhỏ, cản nhỏ lại. Hà My thấy vậy, trốn ra đằng sau Bảo Khánh, đáng thương nói “Quế Chi, tôi không có làm gì mà”
“Quế Chi, bình tĩnh lại đi” Bảo Kiệt nói
“Được rồi, ở đây cãi nhau không phải là cách, điều bây giờ chúng ta cần kêu một chiếc thuyền, đi tìm Diệu Anh” Bảo Khánh nói.
“Đúng, phải đi tìm bảo bối. Bảo bối đang đợi em” Quế Chi ngừng lại, không ồn ào nữa. Nhỏ thoát ra khỏi Bảo Kiệt đi xuống đảo. Lần này, chân của nhỏ không chịu nổi nữa, khuỵ xuống. Nếu không nhờ Bảo Kiệt đỡ kịp thời, nhỏ đã ngã rồi.
Bảo Kiệt thấy nhỏ như vậy, lắc đầu, ôm ngang Quế Chi lên, đi xuống đảo. Bảo Khánh và Hà My đi sau.
///////////////////////// bốn ngày sau////////////////////////
“Bảo bảo, con đừng làm pa ma sợ, con nói cái gì đi, con khóc hay nháo cũng được, thậm chí con đập hết tất cả rượu quý của papa cũng được. Hay nếu thích, con có thể phá luôn khu resort của papa luôn, papa không có ý kiến gì đâu. Con đừng im lặng như vậy mà” ông Đặng quỳ một gối xuống, nắm lấy tay của Quế Chi. Từ ngày Diệu Anh bảo bối mất tích, tính đến nay đã là ngày thứ tư rồi. Con gái ông, nó cứ ngồi ở đại sảnh khu resort không nói lời nào. Lúc nó mệt, ông lại bế con bé về phòng nghỉ nhưng khi nó thức dạy, nó không thèm ăn gì mà đến chỗ cũ ngồi. Bảo Kiệt đút đồ ăn cho nó thì nó nhất quyết không chịu ăn. Nó không nói nhưng ông là papa của nó, ông biết bảo bối của ông là đang chờ Diệu Anh. Con bé nó không chấp nhận sự thật rằng Diệu Anh đã mất tích. Nếu vẫn duy trì tình trạng như thế này, con bé sẽ gục mất.
Bảo Khánh và Bảo Kiệt cùng bà Đặng vẫn đang cùng đoàn cứu hộ tìm kiếm tung tích của Diệu Anh. Từ sau ngày đó, Hà my đã được cha cô ta đã cho người đến đón cô ta về Hà Nội rồi.
“Bảo bảo, hay papa kể chuyện vui cho con nghe, có được không”
“…”
“Bảo bảo, papa hát cho con, con thích không?”
“…”
“Bảo bảo, con nói gì đi, đừng làm papa sợ”
“…”
Quế Chi vẫn im lặng nhìn ra phía cửa biển. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, bảo bối chưa từng xa nhỏ lâu vậy. Chắc bảo bối đang buồn lắm. Dù Diệu Anh ít nói nhưng nhỏ lại hiểu cô hơn ai hết, bảo bối của nhỏ là người mạnh miệng, nói không thích nhưng thực chất là mình thích. Lạnh nhạt với người ta nhưng lại luôn dõi theo hành động của người đó. Buồn cười nhưng vẫn cố nhịn và nói “không quan tâm”. Khi thấy nhỏ buồn sẽ chọc ghẹo nhỏ để nhỏ vui… . Tại sao, tại sao bảo bối lại đi lâu như vậy.
Xoè bàn tay đang nắm một cái dây truyền bằng bạc, mặt dây gắn đá thạch anh xanh dương hình giọt nước. Trên mắt đá có dòng chữ rất nổi bật “A&C-BF”. Quế Chi còn nhớ dây truyền này có xuất sứ ra sao. Có một lần, nhỏ nhớ, nhỏ vì hay mít ướt nên bị Diệu Anh chọc. Ngượng ngùng, nhỏ mới nói là chưa được nhìn thấy nước mắt của Diệu Anh. Một tuần sau, Diệu Anh đưa cho nhỏ cái dây truyền này. Nhỏ còn nhớ Diệu Anh nói gì, cô nói “bây giờ cậu đã thấy được nước mắt của mình, không chỉ vậy cậu còn nắm giữ nó nữa. Vậy từ bây giờ phải thật luôn vui vẻ cho mình”.
Sợi dây truyền này có một đôi, Diệu Anh nói, đây là cậu ấy thiết kế nên trên đời này độc nhất vô nhị chỉ có một đôi. Nhỏ một cái, Diệu Anh một cái.
Bảo bối, cậu muốn mình cười, không được hơi tý là mít ướt. Nhưng tại sao, tại sao cậu lại bỏ mình, tại sao cậu đi lâu vậy, không chịu về?
Quế Chi co hai chân lại, hai tay nắm chặt lấy sợi dây truyền, mặt gục vào đầu gối kìm nén không khóc. Nhưng đôi vai run run đã tiết lộ tâm tình của nhỏ. Ông Đặng thấy tâm can bảo bối của mình khóc thương tâm như vậy thì ôm nhỏ vào lòng, đôi mắt ông hơi đỏ lên. Ông nói “Bảo bảo, nếu đau thì khóc lên đi”
Quế Chi nghe vậy, nhào vào lòng ông Đặng, hai cánh tay bé nhỏ ôm chặt lấy ông Đặng, khóc rất thương tâm. “Papa, bảo bối của Chi Nhi mất rồi… Anh Nhi của con đi rồi… Chi Nhi sợ, Chi Nhi đau lắm…hix…hix… Tại sao lại vậy chứ?...hix…Anh Nhi hứa với con là mãi mãi bên cạnh con mà…tại sao không giữ lời chứ?...oaoaoaoaoaoa”
Ông Đặng chỉ lẳng lặng nghe Quế Chi trút hết nỗi lòng ra. Trong đại sảnh im lặng, chỉ có tiếng khóc bi thương và những câu nói của Quế Chi. Nhân viên khách sạn và du khách ở đại sảnh đều cảm thấy buồn theo nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook