Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 12: Em đi du lịch chứ không phải đi giết địch!!!
Hôm nay trời nắng thật ấm áp. Nắng, sưởi ấm dần trái tim lạnh giá của con người. Nắng đem đến nụ cười đến những đứa trẻ thơ. Ngày mới thật đẹp. Nhưng chắc không đúng với tất cả. Tại khu biệt thự Trần gia ở khu biệt thự Vinhomes Mĩ Đình, người làm ai cũng đều đeo tai nghe nghe nhạc. Không phải bọn họ không có quy củ mà là vị nhị thiếu phu nhân này quá ồn ào. Ồn đến mức, ngay cả ông quản gia dễ tính nhất cũng bị nhỏ chọc cho không còn kiên nhẫn mà trốn trong nhà bếp. Duy chỉ có một người, có lẽ là tinh thần thép nên không có ảnh hưởng gì mấy.
“Oaoaoaoaoaoa….chán quá, chán quá, chán quá” Quế Chi nằm ườn ra ghế salon khua tay khua chân loạn xạ. Thật là chán mà.
“Lỗi do cậu thôi, đi không thèm thông báo với A Kiệt của cậu. Vì vậy mới có đám người áo đen đằng sau kia a” Vừa nói Trâm Anh vừa chỉ vào đám người vệ sĩ ở đằng sau.
“Là lỗi do cậu trước, ai bảo cậu trốn gì mà kĩ vậy, làm mọi người không tìm ra” Quế Chi cãi lại.
“Liên quan không?” Trâm Anh lật một cuốn sách lên vừa đọc vừa nói.
“Có, nếu cậu không mất tích, chắc chắn mình không phải đi tìm, và như vậy mình cũng không bị giám sát như thế này. Trừ ra vào phòng ngủ ra, còn khi mình đi đến chỗ nào cũng đều có mấy ông chú áo đen này đi theo. Thật là mất tự do mà” Quế Chi nói.
Đúng vậy, mấy hôm trước, sau khi Trâm Anh mất tích nửa ngày, anh em họ Trần đã đặc biệt kiếm đâu ra mấy tên vệ sĩ kia giám sát hai cô. Trâm Anh thì không vấn đề, chỉ cần nghĩ đó là mấy con ruồi đi theo là được. Nhưng hình như có người không làm được như cô. Sau vài ngày chịu đựng, cuối cùng nhỏ cũng bắt đầu bộc phát. Hôm qua, nhỏ còn làm ầm lên với Bảo Kiệt. Cuối cùng, “thương tích đầy mình” mà không có chút thắng lợi nào. Đã vậy còn đổi được rất nhiều ánh mắt ái muội của mọi người. Lúc đó, Quế Chi chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống. Thật là xấu hổ.
“Mình có một cách để Chi Nhi giải quyết vấn đề này đó” Trâm Anh lật sang trang khác, lạnh nhạt nói.
“Cách gì vậy?” Quế Chi nghi hoặc nhìn Trâm Anh. Nhỏ nói A Kiệt còn không chịu kêu mấy ông chú kia về, chẳng nhẽ Anh Nhi có cách?
“Cách dễ dàng nhất là, cậu ngày ngày bám dính lấy A Kiệt của cậu. Như vậy mấy ông chú này…” Trâm Anh gấp cuốn sách, ngón cái hướng về phía vệ sĩ chỉ chỉ, nói tiếp “…lúc đó họ sẽ không đi theo nữa”
Quế Chi nghe Trâm Anh nói vậy, mặt đỏ bừng bừng. A Kiệt của nhỏ, mỗi lần ở một mình với nhỏ…oaoaoaaaaa…thật ngại, xấu hổ chết đi được. A Kiệt thật là xấu a. Quế Chi ôm hai má đỏ bừng bừng suy tư.
Trâm Anh nhìn thấy biểu hiện của Quế Chi, liền đặt sách lên bàn, chống cằm, nhìn Quế Chi bằng ánh mắt ái muội “Sao? Lại nghĩ đến cảnh hạn chế trẻ em à?”
“Ách…” Quế Chi đang chìm trong suy tư, nghe thấy câu nói của Trâm Anh, đầu tiên mặt đỏ bừng như trái cà chua, rất đáng yêu. Một lúc sau, có thể vì nóng quá, Quế Chi xấu hổ chạy vù lên phòng trốn. Lúc đi, nhỏ không quên để lại câu nói “Anh Nhi thật xấu a, đáng ghét”. Mấy người khác thấy vậy, che miệng cười nhỏ. Nhị thiếu phu nhân của bọn họ thật đáng yêu mà.
Thấy Quế Chi chạy lên phòng, mấy ông bác vệ sĩ cũng đi theo. Còn mấy ông còn lại rất quy củ, đứng chắp hai tay đằng trước, mắt luôn nhìn về phía Trâm Anh, người đứng thẳng. Cảm nhận mấy con mắt nhìn chằm chằm vào mình, Trâm Anh cũng có chút khó chịu. Khó chịu như thế, nhưng cô cũng thấy quen rồi. Hồi chín tuổi, lúc mới gặp lại papa, cô đã chịu cảnh này rồi. Một tên thủ lĩnh – papa cô, cô đi đến đâu, ông nhìn đến đấy. Nhìn cô đến mức cô phải bùng phát. Khi bùng phát rồi, cô mới biết. Papa cô nhìn cô như vậy, thật ra không phải ông rảnh rỗi, mà là ông cảm thấy cô trở về như một giấc mơ vậy. Ông sợ khi nhắm mắt lại, hay không đặt cô trong tầm mắt của mình, cô sẽ lại biến mất tiếp. Để an ủi cũng như là làm cho ông tin cô đã về mà không phải mơ, cô đã dành hai năm ởbên cạnh ông.
Nghĩ tới papa của mình, Trâm Anh nở một nụ cười vui vẻ. Papa, không biết bây giờ ông như thế nào nhỉ? Cô về Việt Nam được hơn một tuần rồi mà chưa qua thăm ông lần nào. Thật không biết ông có giận cô không nữa.
Đang suy nghĩ, đột nhiên bộ đàm mini bên tai của Trâm Anh rung rung làm cho cô giật mình. Nhưng nhanh chóng, cô đứng lên đi vào phòng của mình. Mấy ông bác vệ sĩ cũng đi theo rồi đứng canh trước cửa.
Trong phòng, Trâm Anh chui vào phòng vệ sinh, xả nước ra. Còn cô, cô dựa vào tường nhà tắm, đè bộ đàm mini rồi nói “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? câu này phải do chị hỏi mới đúng. Rốt cuộc mấy hôm nay em chết ở đâu mà không nhận tín hiệu. Em có biết, nếu hôm nay mà không liên lạc được với em, bọn chị sẽ xâm nhập vào Trần gia để tìm em không? Em thật là quá đáng mà” Vừa mới đè bộ đàm, Trâm Anh chưa nói dứt câu, Nghi Dung đã nói một tràng vào trong bộ đàm. May mắn là bộ đàm này được chế tạo đặc biệt, âm thanh vừa đủ nghe, cũng rất cơ mật nên tai cô không bị sao. Nếu là bộ đàm bình thường, chắc lúc này cô đang đến nói chuyện cùng bác sĩ rồi.
Dù bị mắng, nhưng Trâm Anh lại thấy rất hạnh phúc. Người chị này của cô, dù mắng như vậy, nhưng thực chất là đang bộc lộ sự lo lắng của mình. Cô biết, mấy hôm nay cô không nhận tín hiệu làm cho hai người lo như thế nào. Vì vậy cô không phản bác, chỉ để cho Nghi Dung nói xong mới thôi.
Tầm năm phút sau, cuối cùng Nghi Dung cũng mắng xong. Trâm Anh thở phào một hơi rồi nói “Kế hoạch như thế nào rồi Dung?”
“Vẫn như cũ, Diệp thì vẫn bị bám. Hôm nay cậu ta còn được tên quản lý đó mời đi ăn tối. Diệp đang bị đơ người ngồi trên giường nghĩ cách moi thong tin từ tên quản lý đó. Mà tên đó gọi là gì nhỉ…D…D…Đai Quần, đúng rồi, Đai Quần. Ủa, Trần thị sản xuất đai quần ah, sao quản lí lại gọi là Đai Quần?” Nghi Dung nghi hoặc hỏi.
Bên đầu dây bên kia, khóe miệng Trâm Anh giật giật. Đai Quần, ha, Demon mà biết chị của cô gọi cậu ta là Đai Quần thì sẽ ra sao nhỉ? Có tức đến phát nổ không ta? Trâm Anh ở Trần gia, vì vậy cô có thể gặp trợ lý tổng giám đốc là chuyện bình thường. Đã vậy, cậu ta lại ở ngay khu biệt thự bên cạnh. Anh chàng trợ lý này, nhìn từ trên xuống dưới đều đậm chất thư sinh. Đã vậy, trên mặt luôn luôn có đôi kính không biết là mấy độ. Nhìn như vậy lại càng thư sinh. Tên trợ lý này, ngoài cái tên Demon ra, anh còn có tên khác là Thiện Tâm. Tên cũng đẹp đó chứ.
“Đai Quần? ý chị bảo là Demon à?” Trâm Anh nhịn cười nói.
“Đi ăn thì cứ đi ăn. Việc gì phải suy nghĩ đến vẫn đề công việc?” Trâm Anh nói.
“Cậu ta là muốn nhanh chóng tìm chon chíp để em không phải ở ngôi nhà đó thôi. Mà Demon là người thân cận với Tổng giám đốc nhất. Nên chị nghĩ tên này chắc chắn biết con chíp đó ở đâu” Nghi Dung nói.
“Trong tư liệu có ghi, bên cạnh Trần tổng có bốn người thân cận. Em trai của hắn và Demon ra thì còn có thêm hai người nữa. Một người là bác sĩ, còn một người thì bí ẩn đến mức không thấy bóng. Sao chị không đặt giả thiết là tên đó cầm” Trâm Anh nói.
“Thì Demon chắc chắn biết tên đó ở đâu. Vậy tìm từ Demon có phải hay hơn không?” Nghi Dung nói.
“Nếu theo như chị là như thế, vậy em đang ở cạnh nhân vật chủ chốt, em chỉ cần quyến rũ hắn, để hắn toàn tâm toàn ý giao cho em con chíp, như vậy nhanh hơn nhiều” Trâm Anh nhún nhún vai nói. Từ trước đến nay, chưa có ai thoát khỏi sức quyến rũ của cô đâu. Dù cô không được nóng bỏng nhiệt tình như Nghi Dung, không được thành đạt quyến rũ như Ngọc Diệp. Nhưng đám đàn ông lại mê mệt cái vẻ lạnh lùng thờ ơ của cô. Vì vậy, cô rất tự tin về sức quyến rũ của mình.
“Dừng, không được làm vậy, nhất quyết không được làm vậy” Nghi Dung nóng vội nói. Cô biết sức quyến rũ của Trâm Anh. Nhưng cô không thể để con bé mạo hiểm. Trần tổng này, tiếng tốt thì không có mấy nhưng tiếng xấu thì chắp thành núi lớn. Vả lại, Trần tổng này còn có quan hệ khá mật thiết với thủ lĩnh K.A. Con bé đi quyến rũ hắn, chẳng may có chuyện thì sao? Không được, nhất quyết không thể để Trâm Anh của bọn họ xảy ra chuyện. Nhất định.
Trâm Anh nghe thấy Nghi Dung nóng vội như vậy thì bật cười, nói “Dung, chị thật là ngây thơ, ngây thơ đến mức đáng yêu. Nếu em nói ngày mai em trèo lên giường Trần tổng thì chị cũng tin sao? Chị biết tính cách em mà. Hahahaha…”
“Trâm Anh…em dám đùa giỡn chị” Nghi Dung tức giận nghiến răng ken két. Có vẻ con bé này lâu không ăn đòn nên dám đè đầu cô ra rồi.
“Hahaha…chị nhớ uống nước lạnh nha, không thì sẽ nổi mụn đó. Bye bye chị”
Trâm Anh bỏ bộ đàm mini ra, tắt nước, đi ra giường nằm. Đang định ngủ một chút thì cửa phòng cô đột nhiên bị mở ra. Một bóng dáng không báo trước chạy vào phòng cô, nhảy lên giường ôm lấy cô. Cùng lúc đó, một giọng nói vui vẻ cất lên “Anh Nhi, chúng ta được thoát mấy ông chú kia rồi, vui quá a, vui quá a”. Quế Chi vừa ôm Trâm Anh vừa cười nói.
“Hả, mình thấy mấy ông chú kia theo chúng ta chưa đến một tuần mà” Trâm Anh nghi hoặc nói. Lạ nha. Sáng nay, vừa mới bước ra khỏi phòng, cô đã bị mấy ông chú ngoài kia làm cho tim suýt ngừng đập. Tưởng rằng sẽ bị bám theo một thời gian. Nhưng, hình nhưtai cô nghe lầm, mấy ông chú đó từ nay sẽ không theo sát cô nữa. Thật cao hứng đó nha.
“Đúng, chúng ta sẽ không phải khó chịu nữa. Anh Nhi, mình thật cao hứng nha” Quế Chi ôm Trâm Anh đung đa đung đưa.
“Mà, tại sao mấy ông chú đó không cần đi theo chúng ta nữa? Chẳng nhẽ, cậu đồng ý đến công ty cùng với A Kiệt của cậu?” Trâm Anh đẩy Quế Chi ra, nhìn nhỏ nghi ngờ hỏi.
“Không a, vừa nãy A Kiệt có gọi điện đến, anh ấy nói là anh và anh Khánh phải đi đến Nha Trang một tháng để đàm luận với đối tác và triển khai dự án của công ty. A Kiệt vì không muốn xa mình lâu như vậy nên kéo mình đi cùng” Quế Chi cao hứng nói.
“Vậy có liên quan gì đến mình?” Trâm Anh nhíu mày nhìn Quế Chi.
“A Kiệt có nói, bảo cậu một tiếng, cả hai chúng ta cùng đi đến Nha Trang” Quế Chi cười nói.
“Tại sao mình phải đi?” Trâm Anh hỏi.
“Chịu a, cái đó cậu hỏi anh Khánh ý, lệnh của anh ý mà” Quế Chi nhún nhún vai rồi bước xuống giường, đi ra khỏi phòng. Nhỏ phải chuẩn bị cho chuyến đi đã.
Quế Chi chưa đi được mấy bước, Trâm Anh đột nhiên nói “mình bị mất trí nhớ, mình không có chứng minh nhân dân, làm sao mình có thể đi được chứ?”
“Cái đó cậu không cần phải lo, có anh Khánh lo hết rồi” Quế Chi quay lại, nháy mắt nói. Trước khi đóng cửa phòng, nhớ ra một chuyện, nhỏ thò đầu vào nói “à, ba giờ chiều nay xuất phát nha”. Nói xong, nhỏ đóng cửa phòng lại.
Khi xác định là không ai sẽ vào đây, Trâm Anh kéo bộ đàm qua, nói “chị biết rồi đúng không?”
“A, Trâm Anh bé nhỏ của chị cuối cùng cũng gọi lại. Hai mươi phút sau, bọn chị sẽ có mặt tại phòng của em” Nghi Dung nói xong thì bộ đàm bị ngắt. Trâm Anh nhíu mày nhìn chằm chằm ra ngoài trời. Hai người kia định đột nhập vào đây à? Bây giờ không phải là ban đêm mà. Họ vào đây, đảm bảo họ sẽ bị phát hiện.
Trâm Anh dù lo lắng, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Cô đi đến cửa chính, mở cửa ngó đầu ra. Đập vào mắt cô là mấy bóng dáng màu đen đang đứng. Một người trong số đó thấy cô thì lên tiếng “Tiểu thư cần gì?”. Giọng nói của hắn lạnh đến mức vô cảm làm Trâm Anh nghe thấy thoáng nhíu mày. Mấy ông chú này chẳng nhẽ không phải là người. Cô là sát thủ đó nhưng không đến nỗi vô cảm như thế này. Nhanh chóng gạt suy nghĩ kia ra, cô nở nụ cười nói “Không, lát nữa các chú đừng cho ai vào phòng tôi”
Nói xong, không để cho mấy người vệ sĩ kịp chuẩn bị gì đã đóng sập cửa lại, khóa trái cửa vào. Hai người kia đến, cô không thể nào qua loa được. Nếu hai người họ bị phát hiện chỉ có chết thôi.
Trâm Anh nằm trong phòng thời gian đã hai mươi phút rồi. Lúc cô đang định hỏi hai người kia vì sao chưa đến thì cửa phòng cô có ba tiếng gõ cửa. Chắc lại là Chi Nhi tìm cô đây.
Trâm Anh đi ra mở cửa. Nhưng có vẻ cô đoán sai. Ngoài cửa không có ai ngoài mấy ông chú áo đen với hai cô nữ hầu ôm một đống túi quần áo. Hai nữ hầu này hơi là lạ. Một người tóc ngắn ngang vai, một người buộc tóc đuôi ngựa đằng sau. Cô nghi hoặc nhìn bọn họ. Chẳng nhẽ có người chuyển đến ở cùng cô sao?
“Tiểu thư, quần áo đại thiếu gia chuẩn bị cho cô” cô gái tóc ngắn nói.
“Chuẩn bị đồ cho tôi?” Trâm Anh nghi hoặc nói.
“Đúng, vì tý nữa cô đi du lịch Nha Trang cùng đại thiếu gia” cô gái tóc ngắn nói, đồng thời cô cũng kín đáo ra hiệu với Trâm Anh.
“Được rồi, các cô vào đi” Trâm Anh hiểu ra, nở nụ cười nói. Hai người này, hình như cô lo lắng quá rồi thì phải.
Đóng cửa lại, khóa trái cửa, Trâm Anh đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn hai người nói “có vẻ các chị đã tiến bộ hơn trong việc đột nhập rồi nhỉ? Còn dùng cả kế lừa đảo nữa”.
“Nếu nói về thân phận, vậy cái danh kẻ lừa đảo bọn chị nhận. Nhưng nói về mấy cái túi quần áo kia, bọn chị không nhận được. Lúc bọn chị đang định trèo tường thì đột nhiên thấy có hai nữ giúp việc, mỗi cầm vài túi quần áo. Họ nói là đồ Trần tổng tặng em” Nghi Dung nói.
“Tặng em? Đùa sao?” Trâm Anh buồn cười nói. Trần tổng này bị ô tô đụng vào đầu à? Hay là làm nhiều quá hóa điên? Tự dưng mua tặng cô nhiều quần áo như thế này. Thật là khó hiểu mà.
“Ê, Trần tổng cảm nắng em rồi à?” Ngọc Diệp đột nhiên nói.
“Ách…chị đùa à, Trần tổng bị gay” Trâm Anh giật mình nói. Làm sao có thể a. Cô cũng rất ít gặp tên Trần tổng này. Hắn có vẻ là một người bận rộn. “Mà không nói về chuyện này, chúng ta nói chuyện khác đi. Các chị mạo hiểm đột nhập vào đây không phải chỉ để gặp em đúng không?”
“Trâm Anh của chúng ta là giỏi nhất” Nghi Dung nói xong, lấy từ trong một túi quần áo ra hai chiếc hộp, để một chiếc đưa cho Ngọc Diệp cầm, mở một chiếc trước. Trong chiếc hộp này là mấy thứ trang sức rất là bình thường. Có nhẫn, có vòng tay, có vòng cổ, có lắc chân và có một chiếc hộp nhỏ màu đen nằm im ở góc trong. Nghi Dung đưa cho Trâm Anh nói “đeo mấy thứ này lên”
Trâm Anh nhìn bộ trang sức, trán hiện lên ba đường hắc tuyến, miệng giật giật. Cô nhìn Nghi Dung nói “Em đi du lịch chứ không phải đi giết địch!!!”
“Bọn chị vì lo cho em. Chắc em cũng biết tính năng của mấy thứ này rồi” Nghi Dung nói xong, lấy hộp nhỏ ở trong góc, mở ra nói “cái này là bộ đàm mini chị mới cải tiến. Cái này, khi ở trên biển em cũng có thể nói chuyện được với bọn chị”
“Vậy còn hộp kia” Trâm Anh nghi hoặc nhìn chiếc hộp nằm im trên tay Ngọc Diệp. Ngọc Diệp thấy vậy mở chiếc hộp ra. Trong đó có một khẩu súng nhỏ lạnh lùng nằm im. Trên thân súng còn có bình một con chim ưng đang tung cánh. Bên cạnh khẩu súng có một hộp đạn nhỏ. Trâm Anh lấy một viên nhìn. Thì ra chỉ là đạn gây mê. Nhưng, cô thật không biết làm sao với hai người này. Hai người làm như cô đang đi vào lãnh thổ của kẻ thù vậy.
“Nhìn em giống như đi giết người vậy?” Trâm Anh cầm hai chiếc hộp, đau khổ nói.
“À, bọn chị mang Bạch Bạch đến cho em” Ngọc Diệp đột nhiên nhớ ra một nhân vật quan trọng, nói.
Nghe Ngọc Diệp nói, Trâm Anh trực tiếp muốn té ngửa. Bạch Bạch, thường cô hay cho nó ở trong khu rừng nhân tạo cô tạo cho nó. Hôm nay hai người kia mang nó đến đây làm cái gì vậy?
“Oaoaoaoaoaoa….chán quá, chán quá, chán quá” Quế Chi nằm ườn ra ghế salon khua tay khua chân loạn xạ. Thật là chán mà.
“Lỗi do cậu thôi, đi không thèm thông báo với A Kiệt của cậu. Vì vậy mới có đám người áo đen đằng sau kia a” Vừa nói Trâm Anh vừa chỉ vào đám người vệ sĩ ở đằng sau.
“Là lỗi do cậu trước, ai bảo cậu trốn gì mà kĩ vậy, làm mọi người không tìm ra” Quế Chi cãi lại.
“Liên quan không?” Trâm Anh lật một cuốn sách lên vừa đọc vừa nói.
“Có, nếu cậu không mất tích, chắc chắn mình không phải đi tìm, và như vậy mình cũng không bị giám sát như thế này. Trừ ra vào phòng ngủ ra, còn khi mình đi đến chỗ nào cũng đều có mấy ông chú áo đen này đi theo. Thật là mất tự do mà” Quế Chi nói.
Đúng vậy, mấy hôm trước, sau khi Trâm Anh mất tích nửa ngày, anh em họ Trần đã đặc biệt kiếm đâu ra mấy tên vệ sĩ kia giám sát hai cô. Trâm Anh thì không vấn đề, chỉ cần nghĩ đó là mấy con ruồi đi theo là được. Nhưng hình như có người không làm được như cô. Sau vài ngày chịu đựng, cuối cùng nhỏ cũng bắt đầu bộc phát. Hôm qua, nhỏ còn làm ầm lên với Bảo Kiệt. Cuối cùng, “thương tích đầy mình” mà không có chút thắng lợi nào. Đã vậy còn đổi được rất nhiều ánh mắt ái muội của mọi người. Lúc đó, Quế Chi chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống. Thật là xấu hổ.
“Mình có một cách để Chi Nhi giải quyết vấn đề này đó” Trâm Anh lật sang trang khác, lạnh nhạt nói.
“Cách gì vậy?” Quế Chi nghi hoặc nhìn Trâm Anh. Nhỏ nói A Kiệt còn không chịu kêu mấy ông chú kia về, chẳng nhẽ Anh Nhi có cách?
“Cách dễ dàng nhất là, cậu ngày ngày bám dính lấy A Kiệt của cậu. Như vậy mấy ông chú này…” Trâm Anh gấp cuốn sách, ngón cái hướng về phía vệ sĩ chỉ chỉ, nói tiếp “…lúc đó họ sẽ không đi theo nữa”
Quế Chi nghe Trâm Anh nói vậy, mặt đỏ bừng bừng. A Kiệt của nhỏ, mỗi lần ở một mình với nhỏ…oaoaoaaaaa…thật ngại, xấu hổ chết đi được. A Kiệt thật là xấu a. Quế Chi ôm hai má đỏ bừng bừng suy tư.
Trâm Anh nhìn thấy biểu hiện của Quế Chi, liền đặt sách lên bàn, chống cằm, nhìn Quế Chi bằng ánh mắt ái muội “Sao? Lại nghĩ đến cảnh hạn chế trẻ em à?”
“Ách…” Quế Chi đang chìm trong suy tư, nghe thấy câu nói của Trâm Anh, đầu tiên mặt đỏ bừng như trái cà chua, rất đáng yêu. Một lúc sau, có thể vì nóng quá, Quế Chi xấu hổ chạy vù lên phòng trốn. Lúc đi, nhỏ không quên để lại câu nói “Anh Nhi thật xấu a, đáng ghét”. Mấy người khác thấy vậy, che miệng cười nhỏ. Nhị thiếu phu nhân của bọn họ thật đáng yêu mà.
Thấy Quế Chi chạy lên phòng, mấy ông bác vệ sĩ cũng đi theo. Còn mấy ông còn lại rất quy củ, đứng chắp hai tay đằng trước, mắt luôn nhìn về phía Trâm Anh, người đứng thẳng. Cảm nhận mấy con mắt nhìn chằm chằm vào mình, Trâm Anh cũng có chút khó chịu. Khó chịu như thế, nhưng cô cũng thấy quen rồi. Hồi chín tuổi, lúc mới gặp lại papa, cô đã chịu cảnh này rồi. Một tên thủ lĩnh – papa cô, cô đi đến đâu, ông nhìn đến đấy. Nhìn cô đến mức cô phải bùng phát. Khi bùng phát rồi, cô mới biết. Papa cô nhìn cô như vậy, thật ra không phải ông rảnh rỗi, mà là ông cảm thấy cô trở về như một giấc mơ vậy. Ông sợ khi nhắm mắt lại, hay không đặt cô trong tầm mắt của mình, cô sẽ lại biến mất tiếp. Để an ủi cũng như là làm cho ông tin cô đã về mà không phải mơ, cô đã dành hai năm ởbên cạnh ông.
Nghĩ tới papa của mình, Trâm Anh nở một nụ cười vui vẻ. Papa, không biết bây giờ ông như thế nào nhỉ? Cô về Việt Nam được hơn một tuần rồi mà chưa qua thăm ông lần nào. Thật không biết ông có giận cô không nữa.
Đang suy nghĩ, đột nhiên bộ đàm mini bên tai của Trâm Anh rung rung làm cho cô giật mình. Nhưng nhanh chóng, cô đứng lên đi vào phòng của mình. Mấy ông bác vệ sĩ cũng đi theo rồi đứng canh trước cửa.
Trong phòng, Trâm Anh chui vào phòng vệ sinh, xả nước ra. Còn cô, cô dựa vào tường nhà tắm, đè bộ đàm mini rồi nói “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? câu này phải do chị hỏi mới đúng. Rốt cuộc mấy hôm nay em chết ở đâu mà không nhận tín hiệu. Em có biết, nếu hôm nay mà không liên lạc được với em, bọn chị sẽ xâm nhập vào Trần gia để tìm em không? Em thật là quá đáng mà” Vừa mới đè bộ đàm, Trâm Anh chưa nói dứt câu, Nghi Dung đã nói một tràng vào trong bộ đàm. May mắn là bộ đàm này được chế tạo đặc biệt, âm thanh vừa đủ nghe, cũng rất cơ mật nên tai cô không bị sao. Nếu là bộ đàm bình thường, chắc lúc này cô đang đến nói chuyện cùng bác sĩ rồi.
Dù bị mắng, nhưng Trâm Anh lại thấy rất hạnh phúc. Người chị này của cô, dù mắng như vậy, nhưng thực chất là đang bộc lộ sự lo lắng của mình. Cô biết, mấy hôm nay cô không nhận tín hiệu làm cho hai người lo như thế nào. Vì vậy cô không phản bác, chỉ để cho Nghi Dung nói xong mới thôi.
Tầm năm phút sau, cuối cùng Nghi Dung cũng mắng xong. Trâm Anh thở phào một hơi rồi nói “Kế hoạch như thế nào rồi Dung?”
“Vẫn như cũ, Diệp thì vẫn bị bám. Hôm nay cậu ta còn được tên quản lý đó mời đi ăn tối. Diệp đang bị đơ người ngồi trên giường nghĩ cách moi thong tin từ tên quản lý đó. Mà tên đó gọi là gì nhỉ…D…D…Đai Quần, đúng rồi, Đai Quần. Ủa, Trần thị sản xuất đai quần ah, sao quản lí lại gọi là Đai Quần?” Nghi Dung nghi hoặc hỏi.
Bên đầu dây bên kia, khóe miệng Trâm Anh giật giật. Đai Quần, ha, Demon mà biết chị của cô gọi cậu ta là Đai Quần thì sẽ ra sao nhỉ? Có tức đến phát nổ không ta? Trâm Anh ở Trần gia, vì vậy cô có thể gặp trợ lý tổng giám đốc là chuyện bình thường. Đã vậy, cậu ta lại ở ngay khu biệt thự bên cạnh. Anh chàng trợ lý này, nhìn từ trên xuống dưới đều đậm chất thư sinh. Đã vậy, trên mặt luôn luôn có đôi kính không biết là mấy độ. Nhìn như vậy lại càng thư sinh. Tên trợ lý này, ngoài cái tên Demon ra, anh còn có tên khác là Thiện Tâm. Tên cũng đẹp đó chứ.
“Đai Quần? ý chị bảo là Demon à?” Trâm Anh nhịn cười nói.
“Đi ăn thì cứ đi ăn. Việc gì phải suy nghĩ đến vẫn đề công việc?” Trâm Anh nói.
“Cậu ta là muốn nhanh chóng tìm chon chíp để em không phải ở ngôi nhà đó thôi. Mà Demon là người thân cận với Tổng giám đốc nhất. Nên chị nghĩ tên này chắc chắn biết con chíp đó ở đâu” Nghi Dung nói.
“Trong tư liệu có ghi, bên cạnh Trần tổng có bốn người thân cận. Em trai của hắn và Demon ra thì còn có thêm hai người nữa. Một người là bác sĩ, còn một người thì bí ẩn đến mức không thấy bóng. Sao chị không đặt giả thiết là tên đó cầm” Trâm Anh nói.
“Thì Demon chắc chắn biết tên đó ở đâu. Vậy tìm từ Demon có phải hay hơn không?” Nghi Dung nói.
“Nếu theo như chị là như thế, vậy em đang ở cạnh nhân vật chủ chốt, em chỉ cần quyến rũ hắn, để hắn toàn tâm toàn ý giao cho em con chíp, như vậy nhanh hơn nhiều” Trâm Anh nhún nhún vai nói. Từ trước đến nay, chưa có ai thoát khỏi sức quyến rũ của cô đâu. Dù cô không được nóng bỏng nhiệt tình như Nghi Dung, không được thành đạt quyến rũ như Ngọc Diệp. Nhưng đám đàn ông lại mê mệt cái vẻ lạnh lùng thờ ơ của cô. Vì vậy, cô rất tự tin về sức quyến rũ của mình.
“Dừng, không được làm vậy, nhất quyết không được làm vậy” Nghi Dung nóng vội nói. Cô biết sức quyến rũ của Trâm Anh. Nhưng cô không thể để con bé mạo hiểm. Trần tổng này, tiếng tốt thì không có mấy nhưng tiếng xấu thì chắp thành núi lớn. Vả lại, Trần tổng này còn có quan hệ khá mật thiết với thủ lĩnh K.A. Con bé đi quyến rũ hắn, chẳng may có chuyện thì sao? Không được, nhất quyết không thể để Trâm Anh của bọn họ xảy ra chuyện. Nhất định.
Trâm Anh nghe thấy Nghi Dung nóng vội như vậy thì bật cười, nói “Dung, chị thật là ngây thơ, ngây thơ đến mức đáng yêu. Nếu em nói ngày mai em trèo lên giường Trần tổng thì chị cũng tin sao? Chị biết tính cách em mà. Hahahaha…”
“Trâm Anh…em dám đùa giỡn chị” Nghi Dung tức giận nghiến răng ken két. Có vẻ con bé này lâu không ăn đòn nên dám đè đầu cô ra rồi.
“Hahaha…chị nhớ uống nước lạnh nha, không thì sẽ nổi mụn đó. Bye bye chị”
Trâm Anh bỏ bộ đàm mini ra, tắt nước, đi ra giường nằm. Đang định ngủ một chút thì cửa phòng cô đột nhiên bị mở ra. Một bóng dáng không báo trước chạy vào phòng cô, nhảy lên giường ôm lấy cô. Cùng lúc đó, một giọng nói vui vẻ cất lên “Anh Nhi, chúng ta được thoát mấy ông chú kia rồi, vui quá a, vui quá a”. Quế Chi vừa ôm Trâm Anh vừa cười nói.
“Hả, mình thấy mấy ông chú kia theo chúng ta chưa đến một tuần mà” Trâm Anh nghi hoặc nói. Lạ nha. Sáng nay, vừa mới bước ra khỏi phòng, cô đã bị mấy ông chú ngoài kia làm cho tim suýt ngừng đập. Tưởng rằng sẽ bị bám theo một thời gian. Nhưng, hình nhưtai cô nghe lầm, mấy ông chú đó từ nay sẽ không theo sát cô nữa. Thật cao hứng đó nha.
“Đúng, chúng ta sẽ không phải khó chịu nữa. Anh Nhi, mình thật cao hứng nha” Quế Chi ôm Trâm Anh đung đa đung đưa.
“Mà, tại sao mấy ông chú đó không cần đi theo chúng ta nữa? Chẳng nhẽ, cậu đồng ý đến công ty cùng với A Kiệt của cậu?” Trâm Anh đẩy Quế Chi ra, nhìn nhỏ nghi ngờ hỏi.
“Không a, vừa nãy A Kiệt có gọi điện đến, anh ấy nói là anh và anh Khánh phải đi đến Nha Trang một tháng để đàm luận với đối tác và triển khai dự án của công ty. A Kiệt vì không muốn xa mình lâu như vậy nên kéo mình đi cùng” Quế Chi cao hứng nói.
“Vậy có liên quan gì đến mình?” Trâm Anh nhíu mày nhìn Quế Chi.
“A Kiệt có nói, bảo cậu một tiếng, cả hai chúng ta cùng đi đến Nha Trang” Quế Chi cười nói.
“Tại sao mình phải đi?” Trâm Anh hỏi.
“Chịu a, cái đó cậu hỏi anh Khánh ý, lệnh của anh ý mà” Quế Chi nhún nhún vai rồi bước xuống giường, đi ra khỏi phòng. Nhỏ phải chuẩn bị cho chuyến đi đã.
Quế Chi chưa đi được mấy bước, Trâm Anh đột nhiên nói “mình bị mất trí nhớ, mình không có chứng minh nhân dân, làm sao mình có thể đi được chứ?”
“Cái đó cậu không cần phải lo, có anh Khánh lo hết rồi” Quế Chi quay lại, nháy mắt nói. Trước khi đóng cửa phòng, nhớ ra một chuyện, nhỏ thò đầu vào nói “à, ba giờ chiều nay xuất phát nha”. Nói xong, nhỏ đóng cửa phòng lại.
Khi xác định là không ai sẽ vào đây, Trâm Anh kéo bộ đàm qua, nói “chị biết rồi đúng không?”
“A, Trâm Anh bé nhỏ của chị cuối cùng cũng gọi lại. Hai mươi phút sau, bọn chị sẽ có mặt tại phòng của em” Nghi Dung nói xong thì bộ đàm bị ngắt. Trâm Anh nhíu mày nhìn chằm chằm ra ngoài trời. Hai người kia định đột nhập vào đây à? Bây giờ không phải là ban đêm mà. Họ vào đây, đảm bảo họ sẽ bị phát hiện.
Trâm Anh dù lo lắng, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Cô đi đến cửa chính, mở cửa ngó đầu ra. Đập vào mắt cô là mấy bóng dáng màu đen đang đứng. Một người trong số đó thấy cô thì lên tiếng “Tiểu thư cần gì?”. Giọng nói của hắn lạnh đến mức vô cảm làm Trâm Anh nghe thấy thoáng nhíu mày. Mấy ông chú này chẳng nhẽ không phải là người. Cô là sát thủ đó nhưng không đến nỗi vô cảm như thế này. Nhanh chóng gạt suy nghĩ kia ra, cô nở nụ cười nói “Không, lát nữa các chú đừng cho ai vào phòng tôi”
Nói xong, không để cho mấy người vệ sĩ kịp chuẩn bị gì đã đóng sập cửa lại, khóa trái cửa vào. Hai người kia đến, cô không thể nào qua loa được. Nếu hai người họ bị phát hiện chỉ có chết thôi.
Trâm Anh nằm trong phòng thời gian đã hai mươi phút rồi. Lúc cô đang định hỏi hai người kia vì sao chưa đến thì cửa phòng cô có ba tiếng gõ cửa. Chắc lại là Chi Nhi tìm cô đây.
Trâm Anh đi ra mở cửa. Nhưng có vẻ cô đoán sai. Ngoài cửa không có ai ngoài mấy ông chú áo đen với hai cô nữ hầu ôm một đống túi quần áo. Hai nữ hầu này hơi là lạ. Một người tóc ngắn ngang vai, một người buộc tóc đuôi ngựa đằng sau. Cô nghi hoặc nhìn bọn họ. Chẳng nhẽ có người chuyển đến ở cùng cô sao?
“Tiểu thư, quần áo đại thiếu gia chuẩn bị cho cô” cô gái tóc ngắn nói.
“Chuẩn bị đồ cho tôi?” Trâm Anh nghi hoặc nói.
“Đúng, vì tý nữa cô đi du lịch Nha Trang cùng đại thiếu gia” cô gái tóc ngắn nói, đồng thời cô cũng kín đáo ra hiệu với Trâm Anh.
“Được rồi, các cô vào đi” Trâm Anh hiểu ra, nở nụ cười nói. Hai người này, hình như cô lo lắng quá rồi thì phải.
Đóng cửa lại, khóa trái cửa, Trâm Anh đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn hai người nói “có vẻ các chị đã tiến bộ hơn trong việc đột nhập rồi nhỉ? Còn dùng cả kế lừa đảo nữa”.
“Nếu nói về thân phận, vậy cái danh kẻ lừa đảo bọn chị nhận. Nhưng nói về mấy cái túi quần áo kia, bọn chị không nhận được. Lúc bọn chị đang định trèo tường thì đột nhiên thấy có hai nữ giúp việc, mỗi cầm vài túi quần áo. Họ nói là đồ Trần tổng tặng em” Nghi Dung nói.
“Tặng em? Đùa sao?” Trâm Anh buồn cười nói. Trần tổng này bị ô tô đụng vào đầu à? Hay là làm nhiều quá hóa điên? Tự dưng mua tặng cô nhiều quần áo như thế này. Thật là khó hiểu mà.
“Ê, Trần tổng cảm nắng em rồi à?” Ngọc Diệp đột nhiên nói.
“Ách…chị đùa à, Trần tổng bị gay” Trâm Anh giật mình nói. Làm sao có thể a. Cô cũng rất ít gặp tên Trần tổng này. Hắn có vẻ là một người bận rộn. “Mà không nói về chuyện này, chúng ta nói chuyện khác đi. Các chị mạo hiểm đột nhập vào đây không phải chỉ để gặp em đúng không?”
“Trâm Anh của chúng ta là giỏi nhất” Nghi Dung nói xong, lấy từ trong một túi quần áo ra hai chiếc hộp, để một chiếc đưa cho Ngọc Diệp cầm, mở một chiếc trước. Trong chiếc hộp này là mấy thứ trang sức rất là bình thường. Có nhẫn, có vòng tay, có vòng cổ, có lắc chân và có một chiếc hộp nhỏ màu đen nằm im ở góc trong. Nghi Dung đưa cho Trâm Anh nói “đeo mấy thứ này lên”
Trâm Anh nhìn bộ trang sức, trán hiện lên ba đường hắc tuyến, miệng giật giật. Cô nhìn Nghi Dung nói “Em đi du lịch chứ không phải đi giết địch!!!”
“Bọn chị vì lo cho em. Chắc em cũng biết tính năng của mấy thứ này rồi” Nghi Dung nói xong, lấy hộp nhỏ ở trong góc, mở ra nói “cái này là bộ đàm mini chị mới cải tiến. Cái này, khi ở trên biển em cũng có thể nói chuyện được với bọn chị”
“Vậy còn hộp kia” Trâm Anh nghi hoặc nhìn chiếc hộp nằm im trên tay Ngọc Diệp. Ngọc Diệp thấy vậy mở chiếc hộp ra. Trong đó có một khẩu súng nhỏ lạnh lùng nằm im. Trên thân súng còn có bình một con chim ưng đang tung cánh. Bên cạnh khẩu súng có một hộp đạn nhỏ. Trâm Anh lấy một viên nhìn. Thì ra chỉ là đạn gây mê. Nhưng, cô thật không biết làm sao với hai người này. Hai người làm như cô đang đi vào lãnh thổ của kẻ thù vậy.
“Nhìn em giống như đi giết người vậy?” Trâm Anh cầm hai chiếc hộp, đau khổ nói.
“À, bọn chị mang Bạch Bạch đến cho em” Ngọc Diệp đột nhiên nhớ ra một nhân vật quan trọng, nói.
Nghe Ngọc Diệp nói, Trâm Anh trực tiếp muốn té ngửa. Bạch Bạch, thường cô hay cho nó ở trong khu rừng nhân tạo cô tạo cho nó. Hôm nay hai người kia mang nó đến đây làm cái gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook