Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài
-
Chương 1: Bán thân
Nhìn quán bar đông đúc người qua lại, nuốt nước mắt cắn răng bước vào trong cùng mami, cô chỉ vì muốn giúp mẹ chữa bệnh mà bán thân.
- Hôm nay cô phải làm cho tốt, Nhạc thiếu là người rất chán ghét phụ nữ cô mà làm cậu ấy phản ứng thì cô sẽ sống trong vinh hoa đấy biết chưa?-Mami đưa cô tới căn phòng có cánh cửa bằng gỗ chạm khắc tinh tế rồi quay qua dặn dò cô
- Vâng_Cô cúi đầu sợ hãi nói
- Được rồi vào đi_Mami gật đầu hài lòng, lạnh nhạt rời đi, hít thật sâu tự nhủ chỉ cần qua đêm nay là tất cả sẽ xong, mở cửa bước vào căn phòng tối ôm không chút ánh sáng cảm giác sợ hãi dâng lên, cô- sống trên đời sợ nhất là bóng tối
- Có ai không?_Cô nhíu mày lần mò tay tìm công tắc đèn, trả lời lại cô là tiếng nước vọng lại
"cạch" đèn đã được mở hiện diện trước mặt cô là một căn phòng sang trọng được thiết kế theo phong cách cổ điển lối châu Âu, giữa phòng là một chiếc giường màu trắng tinh, căn phòng này lấy theo hai màu chủ đạo là trắng đen, cô thấy người sở hữu căn phòng này chắc là người có tính cách rất trầm tĩnh nặng hơn là lạnh lùng
"cạch" cửa phòng tắm mở ra hiện diện trước mặt cô là một tên đàn ông có làn da màu đồng khuôn ngực rắn chắc những giọt nước chưa được lau khô trên tóc chảy xuống cô bụng rắn chắc thật quyến rũ
- Cô là ai?_Trái lại với sự ngạc nhiên của cô anh chỉ dưng dửng ngồi xuống ghế dùng khăn lau đi mái tóc ướt sũng
- Tôi....._Cô run run nói
- Bà tôi đưa cô đến?_Anh dừng tay đang lau tóc nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén
- Không có...._Cô lắc đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt chỉ ắp a ấp úng nói thật chán ghét mà
- Cởi hết ra_Nhàn nhạt phun ra ba chữ, cô ngạc nhiên anh ta gấp đến vậy sao?
- Đừng để tôi nói lại lần thứ ba cởi hết ra_Anh lạnh lùng giọng nói như địa ngục tới, cô sợ đến mức run run người, chậm rảy đưa tay lên cởi đi bộ váy ngắn cũn cẳn bó sát trên người mình, cảm giác trần trụi trước mặt một người còn là người đàn ông xa lạ thật khó chịu
Thân thể trắng hồng hiện ra, mùi hương nhẹ nhàng của thiếu nữ lan toa khiến cho anh không tự chủ hô hấp cũng có vấn đề
Khốn kiếp! Cô ta vẫn cứ như khúc gỗ đứng yên không nhúc nhích
- Biểu diễn đi_Trong giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa tia tức giận
- Biểu diễn?_Cô ngạc nhiên mở to mắt, trong đôi mắt xinh đẹp mang tia khó hiểu
- Hôm nay cô phải làm cho tốt, Nhạc thiếu là người rất chán ghét phụ nữ cô mà làm cậu ấy phản ứng thì cô sẽ sống trong vinh hoa đấy biết chưa?-Mami đưa cô tới căn phòng có cánh cửa bằng gỗ chạm khắc tinh tế rồi quay qua dặn dò cô
- Vâng_Cô cúi đầu sợ hãi nói
- Được rồi vào đi_Mami gật đầu hài lòng, lạnh nhạt rời đi, hít thật sâu tự nhủ chỉ cần qua đêm nay là tất cả sẽ xong, mở cửa bước vào căn phòng tối ôm không chút ánh sáng cảm giác sợ hãi dâng lên, cô- sống trên đời sợ nhất là bóng tối
- Có ai không?_Cô nhíu mày lần mò tay tìm công tắc đèn, trả lời lại cô là tiếng nước vọng lại
"cạch" đèn đã được mở hiện diện trước mặt cô là một căn phòng sang trọng được thiết kế theo phong cách cổ điển lối châu Âu, giữa phòng là một chiếc giường màu trắng tinh, căn phòng này lấy theo hai màu chủ đạo là trắng đen, cô thấy người sở hữu căn phòng này chắc là người có tính cách rất trầm tĩnh nặng hơn là lạnh lùng
"cạch" cửa phòng tắm mở ra hiện diện trước mặt cô là một tên đàn ông có làn da màu đồng khuôn ngực rắn chắc những giọt nước chưa được lau khô trên tóc chảy xuống cô bụng rắn chắc thật quyến rũ
- Cô là ai?_Trái lại với sự ngạc nhiên của cô anh chỉ dưng dửng ngồi xuống ghế dùng khăn lau đi mái tóc ướt sũng
- Tôi....._Cô run run nói
- Bà tôi đưa cô đến?_Anh dừng tay đang lau tóc nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén
- Không có...._Cô lắc đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt chỉ ắp a ấp úng nói thật chán ghét mà
- Cởi hết ra_Nhàn nhạt phun ra ba chữ, cô ngạc nhiên anh ta gấp đến vậy sao?
- Đừng để tôi nói lại lần thứ ba cởi hết ra_Anh lạnh lùng giọng nói như địa ngục tới, cô sợ đến mức run run người, chậm rảy đưa tay lên cởi đi bộ váy ngắn cũn cẳn bó sát trên người mình, cảm giác trần trụi trước mặt một người còn là người đàn ông xa lạ thật khó chịu
Thân thể trắng hồng hiện ra, mùi hương nhẹ nhàng của thiếu nữ lan toa khiến cho anh không tự chủ hô hấp cũng có vấn đề
Khốn kiếp! Cô ta vẫn cứ như khúc gỗ đứng yên không nhúc nhích
- Biểu diễn đi_Trong giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa tia tức giận
- Biểu diễn?_Cô ngạc nhiên mở to mắt, trong đôi mắt xinh đẹp mang tia khó hiểu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook