Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi
Chương 1: Tiểu thụ đáng yêu

Ngày bước dần đến hoàng hôn, mặt trời chậm rãi tiến vào tầng mây mỏng manh, màu đỏ lan tràn khắp mọi nơi, nửa bầu trời nhuộm sắc đỏ, trên bầu trời mây bay bồng bềnh êm dịu, minh bạch, rõ ràng, không khí ẩm ướt.

Nước biển khẽ vuốt ve những bờ cát mịn, phát ra âm thanh dòng chảy nhẹ nhàng. Gió thổi trên biển, trong lành mà lại mát mẻ.

Trên bãi cát mịn, một thân ảnh nho nhỏ di chuyển chậm rãi.

“Đừng”. Cậu bé với hàng lông mi dài hơi dày rung rung, sau đó chậm rãi mở mắt.

“A!”

“Kêu cái gì? Bổn thiếu gia đáng sợ như vậy sao?” Cung Phi Dương nhảy về sau vài bước, che hai lỗ tai vô tội của mình bất mãn hô.

Cậu bé thật sự hoảng sợ, nhìn thấy cách xa mình một thước là một nam sinh xa lạ, ủy khuất mân mê môi đỏ mọng, ai kêu mi làm ta sợ.

Cung Phi Dương thừa dịp nghỉ hè gạt ba mẹ một mình chạy tới thành phố B, suy nghĩ thật lâu không nhìn thấy anh trai, anh trai hẳn sẽ thật vui mừng chào đón mình.

Nhưng thực tế thì anh trai  nghe nói mình lén lút đi mà không có sự cho phép của ba mẹ, không nói hai lời sẽ đem mình đá về thành phố A. Chính mình phải liên tục cam đoan mới được cho phép ở lại một tuần.  
Nghỉ vậy tâm tình Cung Phi Dương càng thêm táo bạo, tức giận trừng mắt liếc nhìn cậu bé đã đứng lên.

Cậu bé lui về sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy hoảng sợ, anh trai này là ai vì sao lại trừng mình?

Cung Phi Dương nhìn cậu sợ hãi bộ dáng đắc ý cười cười, rồi sao đó lại ra vẻ đứng đắn di chuyển xung quanh cậu bé, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lớn lên bộ dáng thật không tồi.”

Cậu bé lúc này đã muốn đem Cung Phi Dương xem là người bệnh thần kinh, liệt vào hàng ngũ người xấu, cậu ngắm đúng thời cơ bước chân nhỏ hướng bãi biển chạy đi.

Cung Phi Dương sửng sốt rất nhanh lấy lại *** thần đuổi theo, nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng gần, anh đắc ý hô lớn: “Dựa vào mi một người chân ngắn còn muốn chạy thắng ta.”

Cậu bé cũng biết chính mình hôm nay không thể thoát khỏi người bệnh thần kinh này, liền dừng lại cước bộ xoay người lại nhìn Cung Phi Dương hỏi: “Anh là ai, tại sao lại muôn đuổi theo tôi?”

Cung Phi Dương cũng dừng lại nghe vậy nhíu mày, nói: “Anh trai  nhìn thấy mi một mình ngất ở bờ biển, sợ ngươi gặp chuyện không may mới đến để cứu mi.” Ngay sao đó anh biến đổi giọng điệu, ủy khuất nói: “Ai ngờ mi vừa tỉnh liền rống ta, làm ta bị giật mình.”

Cậu bé nghe vậy con ngươi đen nhánh sáng ngời gắt gao nhìn chầm chầm Cung Phi Dương như muốn nhìn xem lời nói của anh là thật hay giả.

Cung Phi Dương liền hào phóng để mặc cậu đánh giá, trên mặt không có một điểm khác thường. Nguyên bản anh thật tình là sợ cậu gặp chuyện không may, nhưng bây giờ anh có một chủ ý hay.

Một vài phút sau, cậu bé cuối cùng đã loại bỏ sự đề phòng trên mặt mình, đến gần Cung Phi Dương vài bước cười ngọt ngào nói: “Là như vậy sao? Em còn tưởng rằng anh là người xấu đấy?”

Cung Phi Dương nhìn thấy cậu bé tươi cười vui vẻ đến cực điểm không khỏi đỏ mặt, như để che dấu sự thẹn thùng của mình hơi hơi quay đầu lớn tiếng nói: Làm sao có thể! Làm gì có nhiều người xấu như vậy.”

Cậu bé gật gật đầu đồng ý, bộ dáng không nói nên lời trông hết sức đáng yêu.

“Này cũng quá dễ lừa đi!” Cung Phi Dương nhỏ giọng nói thầm, nếu mình thật là người xấu cậu bé này sẽ gặp tai ương, nghĩ đến tình huống như vậy Cung Phi Dương càng thêm khẳng định mình chính là ân nhân cứu mạng của cậu bé.

Anh bày ra bộ dáng người anh trai thương cảm cúi đầu ôn nhu hỏi: “Tại sao em lại ngất ở bờ biển?”

Cậu bé lắc đầu, đáp: “Em cũng không biết.”

Cung Phi Dương bĩu môi, cho rằng cậu bé không thật lòng tiếp nhận mình? Hoặc là cậu bé có bí mật không thể cho người khác biết.

“Ba mẹ em ở đâu.”

Cậu bé nhíu mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu đáp: “Không nhớ gì cả.”

Cung Phi Dương mặt mày nhăn nhó, nhìn bộ dạng của cậu bé không giống như là đang nói dối. Chẳng lẽ cậu bé này rơi xuống biển may mắn sống sót nhưng bị mất trí nhớ. Cung Phi Dương  nháy mắt cảm thấy mình hiểu được chân tướng.

Anh thương tiếc nhìn cậu bé nói: “Chúng ta thật sự là có số phận giống nhau, ba mẹ ta mỗi ngày đều la mắng ta, thật giống như ta không phải là con họ sinh ra vậy.”

Cậu bé muốn mở miệng an ủi, nhưng Cung Phi Dương không đợi cậu nói chuyện liền lập tức tràn đầy sức sống, anh xoa xoa mái tóc mềm mại đen bóng của cậu bé nói: “Nếu như hôm nay Cung Phi Dương ta cứu được mi, như vậy từ nay về sau mi chính là em trai ta.”

Cậu bé chớp chớp đôi mắt to trong suốt, bối rối nói: “Anh là anh trai em?”

Cung Phi Dương gật đầu, mắt thấy trời tối anh cũng không có thời gian giải thích cho cậu bé hiểu. Anh một phen kéo cậu bé nhẹ nhàng nói: “Em về sau sẽ ở nhà của anh, mấy vấn đề này sẽ từ từ giải thích với em.”

Cậu bé tươi cười cảm động Cung Phi Dương nhìn thấy nét mặt lại đỏ lên, thì thầm nói, chẳng lẽ mình bị anh hai lây bệnh?

“Cám ơn anh, anh thật sự là người tốt?” Cậu bé điềm nhiên nói.

Cung Phi Dương khoảnh khắc này có chút do dự, cậu bé này tín nhiệm mình như vậy có phải biết mình làm việc này vì chính mình không hơn.

“Anh, vì sao anh không đi tiếp?”

Cung Phi Dương ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn cậu bé nói: “Trong nhà anh còn có một anh trai, anh trai anh tính tình không tốt lắm, em đừng chọc ghẹo anh ấy nha.  Bằng không anh cũng không thể nào cứu được em.”

Cậu bé cái hiểu cái không gật gật đầu.

Cung Phi Dương suy nghĩ trong chốc lát lại mở miệng nói: “Nếu anh ta không cho em ở lại, như vậy em liền bán manh, có biết không?”

“Anh, cái gì là bán manh?” Cậu bé khó hiểu hỏi.

Cung Phi Dương nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Thôi đi, em như vậy trông rất đáng yêu.” Tuy rằng anh hai bề ngoài thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng, lầm bầm nói, nghĩ đến anh cũng không biết phải nói thế nào?  Anh hai thật ra là rất thích những con thú cưng đầy lông xù.

Câu bé này tuy rằng không đầy lông nhưng mà trông cậu rất đáng yêu anh hai nhất định sẽ không đuổi cậu bé đi. Bất quá anh hai chắc sẽ không phát điên đến mức xuống tay với một đứa bé đi!

Cung Phi Dương nghĩ nghĩ lại thấy vô cùng cao hứng nắm tay cậu bé hướng biệt thư nhà mình ở thành phố B thẳng tiến.

Thành phố B thuộc loại đô thị có phong cảnh tuyệt đẹp, thu hút nhiều khách du lịch, bây giờ là mùa hè lượng khách du lịch đến đây nhiều hơn bình thường rất nhiều lần. Bất quá rất may mắn là biệt thự của nhà họ Cung cách bãi biển không xa bằng không Cung Phi Dương thật sự không dám chắc chắn rằng mình có thể quay về đúng giờ. 

“Anh à, tại sao tất cả các các ngôi nhà ở đây đều giống hệt nhau.” Nhìn thấy các ngôi nhà trong khu này đều giống nhau như đúc cậu bé nhịn không được mở miệng hỏi.

Cung Phi Dương thuận miệng đáp: “Bởi vì chúng được sinh ra từ một người mẹ.”

“Ồ.” Cậu bé chợt hiểu ra gật gật đầu.

Biệt thự được xây theo phong cách châu Âu, mang khí chất lãng mạn cùng trang nghiêm, nhà cao cửa rộng, cửa sổ hình tròn cùng chỗ rẽ lát đá, lộ vẻ ung dung hoa lệ.

Cung Phi Dương để cậu bé lại một mình bước lên bậc thang không quên quay lại dặn dò: “Em trước hết tránh ở đây, anh vào nói trước một tiếng.”

“Vâng, anh cẩn thận.” Cậu bé ngoan ngoãn nói.

Cung Phi Dương đầy tự hào tình cảm của một người anh trai trong lòng bất giác trào ra, anh cười nhu nhu đầu cậu, nói: “Em cũng phải cẩn thận.”

Dứt lời anh liền nhấn vài cái lên chuông cửa, cửa chính rất nhanh liền mở ra.

“Tiểu thiếu gia, cậu cả ngày chạy đi đâu, đại thiếu gia đang chờ người ăn cơm đó!”  Má Trương nhớ tới vị kia trong nhà sắc mặt âm trầm không khỏi lo lắng nói thêm vài lời.

“Má Trương, hôm nay tâm tình anh hai thế nào?”

Má Trương nhíu mày lắc đầu, né người ra cho Cung Phi Dương đi vào.

Cung Phi Dương bĩu môi, như vậy cũng tốt, vừa lúc thử xem thiên thần đáng yêu đối với anh hai có ảnh hưởng như thế nào, nếu thành công vậy thì mình có thể ung dung ở đây đến khai giảng. Nghĩ đến tình cảnh tốt đẹp như vậy Cung Phi Dương liền nở nụ cười ngốc nghếch.

Má Trương lo lắng lắc đầu, thở dài, đại thiếu ra bình thường đối với tiểu thiếu gia rất dữ, tiểu thiếu gia mới vì vậy mà trở nên điên điên ngốc ngốc.

“Má Trương, con đi vào.” Cung Phi Dương cười hắc hắc hướng phòng ăn chạy tới.

“Mi còn biết trở về.” Thanh âm lạnh lùng đến mức tận cùng của nam nhân ở phía trước vang lên.

Cung Phi Dương hơi sợ lui ra sau vài bước, qua nhiên anh vẫn rất sợ anh hai!

“Còn không mau lại đây.” Cung Phi Vũ buông tờ báo trong tay ngẩng đầu lên, một khuôn mặt đẹp trai *** tế hiện ra, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, lộ ra góc cạnh rõ ràng, bộ dạng lạnh lùng cao quý, đôi mắt đen thâm thúy, màu mắt rực rỡ quyến rũ.

Cung Phi Dương nhanh chóng chạy đến bên cạnh Cung Phi Vũ, ôm ngang thắt lưng vô cùng thân thiết đụng vào bờ vai Cung Phi Vũ đang mang tâm tình cực kì không tốt, lấy lòng nói: “Anh hai, anh mới mười tám tuổi, cả ngày biểu tình nghiêm túc như vậy, không cảm thấy mệt sao?”

Cung Phi Vũ bất động thanh sắc, tản nhiên nói: “Tốt lắm, bảy ngày nghỉ của mi hiện tại lùi lại còn bốn ngày.”

Cung Phi Dương không thể tin nhảy lên hét: “Cung Phi Vũ, anh có phải là anh của em hay không.”

Má Trương đi ngang qua lắc đầu.

Cung Phi Vũ nhìn em trai như kẻ dở hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên, gõ gõ ngón trỏ trên mặt bàn nói: Cung Phi Dương, mi lá gan càng lúc càng lớn! Hôm nay lúc mi rời khỏi nhà ta đã nói như thế nào?”

Rời nhà, bờ biển, cậu bé. Cung Phi Dương kêu to, suýt chút nữa quên mất cậu bé.

“Mi kêu cái gì?” Cung Phi Vũ không hờn không giận nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía cậu em não tàn nhà mình trên mặt đất kêu tới kêu lui, lạnh giọng hỏi.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của anh trai, Cung Phi Dương liền hiểu ra đây là điềm báo báo hiệu hắn đang tức giận, vội vàng nhảy lên ghế ngồi ngay ngắn, khó có khi nghiêm trang nói: “Kì thật sự việc là như vầy.”

“Mi nhanh chóng thu thập quần áo ngày mai quay về thành phố A.” Không muốn nghe em trai nói nhiều, Cung Phi Vũ chuẩn bị rời đi.

Cung Phi Dương liền kéo lấy ống tay áo của anh trai mình, rõ ràng mắt nhắm lại la lớn: “Em mang về một cậu bé.”

Cung Phi Vũ dừng lại, xoay người âm trầm hỏi: “Mi nói cái gì.”

Cung Phi Dương nới lỏng tay đang nắm ống tay áo, hơi sợ cúi đầu nhẹ giọng nói: “Em mang trở về một cậu bé.”

Cung Phi Vũ giận dữ cười: “Cung Phi Dương mi thật đúng là nhiều chuyện! Đi ra ngoài một lúc lại có thể mang  trở về cho ta một người sống.” Mắng xong hướng phòng khách kêu: “Má Trương.”

Má Trương vội vàng chạy trở ra, cúi đầu cung kính nói: “Đại thiếu gia.” Xem tình huống này tiểu thiếu gia nhất định lại làm ra chuyện gì khiến đại thiếu gia không vui.

Cung Phi Vũ chỉ chỉ Cung Phi Dương đang cúi đầu, lạnh lùng nói: “Đi theo tiểu thiếu gia mang cậu bé kia trở về.”

“Nhưng mà cậu bé bị mất trí nhớ.” Cung Phi Dương không cam lòng nhỏ giọng nói thầm.

“Vậy đưa đến cục cảnh sát đi.” Cung Phi Vũ nháy mắt đề cao âm lượng.

Hai người đều hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài.

“Má Trương người nói xem anh hai là kẻ máu lạnh phải không.”

“Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia một mình ở thành phố B rất không dễ dàng, cậu đừng chọc cậu ấy nổi giận!”  Má trương bất đắc dĩ thở dài.

“Hứ, lấy cớ.” Cung Phi Dương bĩu môi, bước chân nhanh hơn, thật sự là không cam lòng mà! Cậu bé chưa lộ diện đã bị mang đi, anh hai sau này biết nhất định sẽ hối hận, hừ!

Cửa mở ra, cậu bé chạy đến trước mặt Cung Phi Dương

“Anh, anh hai có đồng ý cho Tiểu Lam ở lại không?”

Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ khả ái của cậu bé, Cung Phi Dương thật sự không đành lòng nói cho cậu biết sự thật tàn nhẫn, chỉ yên lặng quay đầu nhìn về phía má Trương.

“Oa, đây là con cái nhà ai, lớn lên rất đẹp trai.”  Má Trương nhìn diện mạo của Tiểu Lam kinh ngạc kêu.

Cung Phi Dương nhướng mày, có hi vọng.  Hắn xoa đầu cậu bé, thở dài buồn bã nói: “Cũng không biết bậc cha mẹ nào lại tàn nhẫn như vậy, đem đứa nhỏ đáng yêu như thế này vứt bỏ.”

Tiểu Lam chớp chớp mắt, anh trai đang nói cái gì?

Má Trương vừa nghe,  quả nhiên càng thêm đau lòng, giống như hạ quyết tâm ngồi xổm xuống, đem Tiểu Lam bế lên,  xoay người quay trở vào trong nhà. 

Cung Phi Dương: ………… Má Trương người thật sự là thuộc phái hành động nha! Anh vui vẻ đi theo phía sau, hừ, anh hai nhất định nghe lời má Trương nói, nếu má Trương kiên quyết phải giữ lại cậu bé anh hai nhất định sẽ đồng ý. Ha Ha!  Mình thật sự là thiên tài.

Vì thế lúc Cung Phi Vũ xuống lầu liền nhìn thấy một cảnh tượng như vầy.

Phía trước má Trương nghiêm túc bế một cậu bé, cậu bé quay đầu nhìn Cung Phi Dương ở phía sau, mà Cung Phi Dương lúc này mặt mày ủ dột.

Không đợi Cung Phi Vũ mở miệng, má Trương giành nói trước: “Đại thiếu gia, giữ lại cậu bé này đi!”

Cung Phi Vũ: ………..Má Trương chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của mình thế nhưng hôm nay lại vì một cậu bé mà ngoại lệ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương