Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu
-
Chương 8: Sắc dụ
Dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay chạy về phòng, sau khi khóa cửa phòng lại, Nhiếp Tử Vũ vùi cả người vào trong đống chăn nệm, một giây kế tiếp òa lên khóc nức nở.
- Ô ô ô ...
Nước mắt ào ào như mưa, thấm ướt cả tấm drap trắng tinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có chút huyết sắc, nước mắt lóng lánh, ánh mắt bất lực, vẻ mặt khóc lóc nức nở ấy muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
Tại sao có thể như vậy, tại sao hắn có thể đồng ý?
Nhớ lại ánh mắt kiên định dứt khoát của hắn trước khi cô rời đi, lòng Nhiếp Tử Vũ đau như cắt, tức khắc nước mắt càng chảy mãnh liệt hơn.
Hắn rõ ràng đã đồng ý với cô, chỉ cần cô trở nên quyến rũ, cá tính thì hắn sẽ muốn cô, tại sao có thể không giữ lời hứa chứ?
- Tên lừa đảo, tên lường gạt!
Cô dùng sức dập đầu thật mạnh xuống gối, phát tiết hết những hận ý trong lòng mình.
Không biết đã khóc bao lâu, đến lúc hai mắt khô khốc không rơi ra được một giọt nước mắt nào nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới ngưng nức nở. Cô nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn lên chỗ trống trên trần nhà trắng như tuyết, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.
Không được, cô không thể bó tay chờ chết như thế được!
Hắn là của cô, cô quyết không cho phép bất cứ con hồ ly tinh nào đoạt hắn đem đi!
Nghĩ tới đây, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, cô cầm điện thoại di dộng lên, nhanh chóng bấm ngay một dãy số.
...
Đêm đến, mọi vật đều cô đơn, hiu quạnh.
Từ trên xuống dưới của Nhiếp gia đều đi vào mộng đẹp, duy chỉ có một người đang đứng trên ban công chờ đợi điều gì đó, đôi mắt vẫn tỉnh táo, trong trẻo.
- Tới rồi, tới rồi!
Thấy chiếc Lamborghni quen thuộc tiến thẳng vào trong gara, Nhiếp Tử Vũ vội vàng cởi áo choàng tắm trên người xuống, đi tới trước chiếc gương dài.
Trong gương phản chiếu ra gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc đang thẹn thùng đỏ ửng của Nhiếp Tử Vũ. Bộ váy ngủ màu đen tuyền bằng ren ngắn đến mức chỉ có thể che được cặp mông, màu đen mị hoặc càng tôn lên da thịt trắng như tuyết, cổ áo khéo léo như ẩn như hiện mở ra một nửa tròn trịa kia, nơi tư mật còn được dùng hình dáng một đóa hoa che phủ.
Nhiếp Tử Vũ tháo kẹp tóc xuống, tùy ý để cho những lọn tóc xoăn gợn sóng kia rũ xuống sau lưng, cô tô son môi thêm lần nữa, lúc này mới hài lòng gật đầu một cái.
Nhìn thân hình nóng bỏng ở trong gương, toàn thân Nhiếp Tử Vũ nóng như lửa, cô không khỏi thẹn thùng muốn rút lui. Nhưng mà vừa nghĩ tới ngày mai hắn sẽ đi xem mắt, có thể sẽ có quan hệ qua lại nữa, cô liền không chút do dự đi ra khỏi phòng.
Đi tới căn phòng bên cạnh, cô đẩy thử cửa phòng ra, nghe được âm thanh trong phòng tắm truyền đến một hồi, sau đó mới đi vào trong phòng, cũng khóa cửa phòng lại.
Đôi mắt thật to, trong veo như nước của kẻ trộm này nhìn xung quanh một chút, đứng yên tại chỗ, cô do dự trong chốc lát, tiếp đó đi tới trước phòng tắm.
Nhiếp Tử Vũ, cố gắng lên!
Sau khi lấy hết can đảm của bản thân, ngay sau đó không chút do dự mà kéo cửa phòng tắm ra.
Hơi nước xông vào mặt, bầu không khí ấm áp làm cho tim Nhiếp Tử Vũ đập nhanh hơn.
Nhiếp Tử Phong đang tắm, nghe tiếng động thì quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt e thẹn của Nhiếp Tử Vũ thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng cầm lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể trần truồng của mình lại.
Thấy thân thể gần như trần truồng của cô, nơi cổ họng Nhiếp Tử Phong khô khốc, giọng nói trở nên khàn khàn:
- Vũ Vũ, em ...
- Anh.
Nhiếp Tử Vũ xấu hổ kêu lên, sau đó chạy lên phía trước xấu hổ mà ôm lấy eo của hắn, vùi đầu vào trong lòng ngực còn nhỏ nước của hắn, nói một cách khó khăn:
- Em ... em thích anh, xin anh ... muốn em đi!
Cô vừa nói ra lời nhắn nhủ đứt quảng ấy, mặt liền đỏ ửng lên.
Bất ngờ nghe lời nói lớn mật như vậy của cô, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong co giật một hồi. Bởi vì cô gần sát hắn, trong cơ thể hắn cũng như lửa cháy lan ở ngoài đồng cỏ, thậm chí hắn có thể cảm giác được cơ thể của mình đang kích động.
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt đang nhìn trên thân thể mềm mại mê người của cô chuyển qua chỗ khác, một mặt lại đẩy cô ra:
- Em bị điên rồi!
- Em không có điên, em chỉ là ... em ... muốn anh.
Nhiếp Tử Vũ gắt gao quấn lấy hắn, đột nhiên hai tay ôm lấy cổ hắn, kéo đầu của hắn xuống, sau đó nhón chân lên lên một chút, môi cô chạm vào môi hắn.
- Ô ô ô ...
Nước mắt ào ào như mưa, thấm ướt cả tấm drap trắng tinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có chút huyết sắc, nước mắt lóng lánh, ánh mắt bất lực, vẻ mặt khóc lóc nức nở ấy muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
Tại sao có thể như vậy, tại sao hắn có thể đồng ý?
Nhớ lại ánh mắt kiên định dứt khoát của hắn trước khi cô rời đi, lòng Nhiếp Tử Vũ đau như cắt, tức khắc nước mắt càng chảy mãnh liệt hơn.
Hắn rõ ràng đã đồng ý với cô, chỉ cần cô trở nên quyến rũ, cá tính thì hắn sẽ muốn cô, tại sao có thể không giữ lời hứa chứ?
- Tên lừa đảo, tên lường gạt!
Cô dùng sức dập đầu thật mạnh xuống gối, phát tiết hết những hận ý trong lòng mình.
Không biết đã khóc bao lâu, đến lúc hai mắt khô khốc không rơi ra được một giọt nước mắt nào nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới ngưng nức nở. Cô nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn lên chỗ trống trên trần nhà trắng như tuyết, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.
Không được, cô không thể bó tay chờ chết như thế được!
Hắn là của cô, cô quyết không cho phép bất cứ con hồ ly tinh nào đoạt hắn đem đi!
Nghĩ tới đây, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, cô cầm điện thoại di dộng lên, nhanh chóng bấm ngay một dãy số.
...
Đêm đến, mọi vật đều cô đơn, hiu quạnh.
Từ trên xuống dưới của Nhiếp gia đều đi vào mộng đẹp, duy chỉ có một người đang đứng trên ban công chờ đợi điều gì đó, đôi mắt vẫn tỉnh táo, trong trẻo.
- Tới rồi, tới rồi!
Thấy chiếc Lamborghni quen thuộc tiến thẳng vào trong gara, Nhiếp Tử Vũ vội vàng cởi áo choàng tắm trên người xuống, đi tới trước chiếc gương dài.
Trong gương phản chiếu ra gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc đang thẹn thùng đỏ ửng của Nhiếp Tử Vũ. Bộ váy ngủ màu đen tuyền bằng ren ngắn đến mức chỉ có thể che được cặp mông, màu đen mị hoặc càng tôn lên da thịt trắng như tuyết, cổ áo khéo léo như ẩn như hiện mở ra một nửa tròn trịa kia, nơi tư mật còn được dùng hình dáng một đóa hoa che phủ.
Nhiếp Tử Vũ tháo kẹp tóc xuống, tùy ý để cho những lọn tóc xoăn gợn sóng kia rũ xuống sau lưng, cô tô son môi thêm lần nữa, lúc này mới hài lòng gật đầu một cái.
Nhìn thân hình nóng bỏng ở trong gương, toàn thân Nhiếp Tử Vũ nóng như lửa, cô không khỏi thẹn thùng muốn rút lui. Nhưng mà vừa nghĩ tới ngày mai hắn sẽ đi xem mắt, có thể sẽ có quan hệ qua lại nữa, cô liền không chút do dự đi ra khỏi phòng.
Đi tới căn phòng bên cạnh, cô đẩy thử cửa phòng ra, nghe được âm thanh trong phòng tắm truyền đến một hồi, sau đó mới đi vào trong phòng, cũng khóa cửa phòng lại.
Đôi mắt thật to, trong veo như nước của kẻ trộm này nhìn xung quanh một chút, đứng yên tại chỗ, cô do dự trong chốc lát, tiếp đó đi tới trước phòng tắm.
Nhiếp Tử Vũ, cố gắng lên!
Sau khi lấy hết can đảm của bản thân, ngay sau đó không chút do dự mà kéo cửa phòng tắm ra.
Hơi nước xông vào mặt, bầu không khí ấm áp làm cho tim Nhiếp Tử Vũ đập nhanh hơn.
Nhiếp Tử Phong đang tắm, nghe tiếng động thì quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt e thẹn của Nhiếp Tử Vũ thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng cầm lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể trần truồng của mình lại.
Thấy thân thể gần như trần truồng của cô, nơi cổ họng Nhiếp Tử Phong khô khốc, giọng nói trở nên khàn khàn:
- Vũ Vũ, em ...
- Anh.
Nhiếp Tử Vũ xấu hổ kêu lên, sau đó chạy lên phía trước xấu hổ mà ôm lấy eo của hắn, vùi đầu vào trong lòng ngực còn nhỏ nước của hắn, nói một cách khó khăn:
- Em ... em thích anh, xin anh ... muốn em đi!
Cô vừa nói ra lời nhắn nhủ đứt quảng ấy, mặt liền đỏ ửng lên.
Bất ngờ nghe lời nói lớn mật như vậy của cô, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong co giật một hồi. Bởi vì cô gần sát hắn, trong cơ thể hắn cũng như lửa cháy lan ở ngoài đồng cỏ, thậm chí hắn có thể cảm giác được cơ thể của mình đang kích động.
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt đang nhìn trên thân thể mềm mại mê người của cô chuyển qua chỗ khác, một mặt lại đẩy cô ra:
- Em bị điên rồi!
- Em không có điên, em chỉ là ... em ... muốn anh.
Nhiếp Tử Vũ gắt gao quấn lấy hắn, đột nhiên hai tay ôm lấy cổ hắn, kéo đầu của hắn xuống, sau đó nhón chân lên lên một chút, môi cô chạm vào môi hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook