Bảo Bối Lên Nhầm Giường
-
Chương 4
Vì có thể tiếp cận con nên Cổ Việt Trì về nhà sắp xếp hành lý chuẩn bị quang minh chính đại tiến chân vào ở nhà Bùi Bội. Nhìn xung quanh phòng ở rộng rãi của mình khiến cho lòng anh cảm thấy hiu quạnh. Một ngày trước anh còn khổ não nghiên cứu tư liệu có liên quan đến miếu nữ thần, nhưng hôm nay lại sắp xếp hành lý đi đến sống ở nhà người khác. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ biết thế nào là cô tịch, nhưng hiện tại anh cảm giác được có người nhà thật tốt, nhất là đó chính là đứa con và người phụ nữ của anh. Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh của Bùi Bội làm cho anh phải mỉm cười. Mười năm trước, anh không ngờ ở Las Vegas xảy ra tình một đêm, bất hạnh chính là anh không biết tên và địa chỉ của cô. Nay hai người gặp nhau bất ngờ làm nội tâm anh mừng như điên, có thể nói không từ ngữ nào tả được. Sau đêm đó càng ngoài dự liệu của anh là cô vì anh sinh ra một đứa con vừa thông minh lại tinh quái. Nhìn hai mẹ con ở với nhau rất thú vị làm cho anh rất vội vàng muốn chuyển đến sống cùng. Cùng lúc anh muốn bù đắp thiệt thòi mười năm qua cho con, vì mười năm qua anh không thể nhìn thấy từng bước trưởng thành của thằng bé, nhưng từ hôm nay trở đi, anh phải nhớ kỹ từng bước trưởng thành của con. Bùi Bội… Hôm nay anh mới thật sự nhìn thấy cô rõ ràng, toàn thân cô tỏa ra một khí chất đặc biệt làm cho người ta mê đắm. Tuy cô luôn tùy hứng, luôn mạnh miệng nhưng bộ dáng vẫn vô cùng xinh đẹp. Có đôi khi còn mơ hồ nhăn mày, mỉm cười nhưng lại mềm mại động lòng người. Nhất cử nhất động của cô làm bất tri bất giác làm cho anh yêu mến. Anh khát vọng muốn có cô một lần nữa để tương lai có thêm kết tinh của hai người. ~~o0o~~ “Sái Ảnh, em nói cho anh nghe, họa này là do anh chọc vào, nếu anh muốn yên ổn thì nghĩ biện pháp giải quyết đi!”
Bùi Bội hổn hển đứng trước mặt Sái Ảnh, tức giận trừng trừng uy hiếp anh ta. Vẻ mặt Sái Ảnh khổ sở nhìn Bùi Bội náo loạn gần hết một ngày “Anh nào biết chuyện xảy ra đúng dịp như vậy chứ, ai ngờ anh ta là ba ba của Tòng Ngạn.”
“Hiện tại anh đã biết thì anh giúp em nghĩ biện pháp đừng để cho anh ta đến đây sống đi.”
Cứ nghĩ đến sau này phải nhìn thấy anh ta khiến cho cô đau đớn khó chịu. Không cho ba ba đến ở?! Bùi Tòng Ngạn lắc đầu phản đối, mười năm qua lớn lên rốt cuộc cũng có ba ba giống người khác a. “Không được!”
Bùi Tòng Ngạn từ trên ghế nhảy bắn lên, nhảy đến trước mặt mẹ. “Mẹ đã nói là phải giữ lời, không được thất tín, làm sao mẹ lại lật lọng không thực hiện lời nói?”
Không nghi ngờ gì nữa, con phản kháng làm cho cơn tức của Bùi Bội như thêm dầu vào lửa, lập tức một chưởng đánh lên đầu nó. “Con còn dám nói mẹ nữa à, mẹ mày nuôi mày khôn lớn còn không bằng một ba ba xa cách mười năm gặp lại phải không ”
Bùi Tòng Ngạn nghiêng đầu tà nghễ nhìn mẹ. “Mẹ vẫn là xứng đáng là mẹ của con, nhưng là mẹ cũng cho con suy nghĩ bi thương không nhiều thì ít.”
“Suy nghĩ bi thương.”
Bùi Bội phẫn nộ hét lên. “Khi nào thì mẹ tổn thương con, là cho con thiếu ăn hay là thiếu mặc hả ”
So với người giàu thì không đủ, so với người bình thường thì không thiếu, chỉ thiếu duy nhất… Bùi Tòng Ngạn cúi đầu biểu hiện ra bộ dạng uể oải. “Con chỉ muốn có ba ba.”
“Ai!”
Sái Ảnh không đành lòng nhìn Bùi Tòng Ngạn khổ sở, thở dài một hơi.“Bùi Bội, nên nghĩ đến con một chút đừng so đo nữa, để cho Cổ Việt Trì đến đây sống đi.”
“Không được!”
Bùi Bội quật cường phản đối, giữ chặt Sái Ảnh. “Anh nhất định phải nghĩ biện pháp không để cho tên kia đến đây ở, muốn em mỗi ngày đối mặt với anh ta thì không nổi điên mới là lạ.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Bùi Tòng Ngạn hếch cằm nhỏ lên không cho là đúng. “Ba ba không phải ma quỷ, cũng không phải người xấu mà tránh, nói gì đi nữa thì con đang khích lệ mẹ đi tìm một ba ba đáng giá như vậy cho con.”
Đáng giá? Không ngờ nó còn khích lệ mình đi tìm một ba ba đáng giá như vậy? Vấn đề là anh ta rất đáng giá, vô hình trong lòng cô tăng thêm sức nặng làm cho cô không thể thở. Bùi Bội dùng sức lắc đầu. “Mặc kệ, tôi không cho anh ta đến đây sống cùng.”
“Thật sự anh không biết vì sao em lại cứng đầu không cho Cổ Việt Trì đến đây sống? Khó có thể có cơ hội hưởng thụ thiên luân chi nhạc, vì thế em không cần tự tay mình chia rẽ.”
Sái Ảnh mất kiên nhẫn nói to lên. Bùi Bội cắn chặt môi dưới muốn nói lại thôi. Mười năm qua cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp lại anh ta. Nhớ ngày cô rời đi, cô nhìn bộ dáng tuấn tú của anh ta, sau khi khắc kỹ hình ảnh đó vào đầu cô hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại. Nhưng là…mười năm sau gặp lại cô phát hiện anh trầm ổn, tinh nhuệ, là người có khí chất bức người khủng khiếp. “Sái Ảnh, không bằng anh nói với anh ta, anh là vị hôn phu của em không cho anh ta chuyển đến đây sống.”
“Cái gì? Muốn anh nói anh là vị hôn phu để lừa anh ta ư?”
Sái Ảnh hét lên. Ánh mắt Bùi Tòng Ngạn cũng trợn to. “Mẹ, mẹ vui đùa cũng không cần lớn chuyện như vậy chứ?”
Cô biết đây là hạ sách nhưng trước mắt chỉ như vậy mới đẩy lui được anh ta. “Chỉ có như vậy mới làm cho anh ta biết khó mà lui, dù sao đi nữa thì mười năm trước anh cũng suýt trở thành vị hôn phu của em.”
Sái Ảnh nghĩ đến cảnh phải làm đối thủ một mất một còn với Cổ Việt Trì, làm cho da đầu anh ta run lên. “Anh mặc kệ, anh không dám.”
Mặc kệ, không dám? Từ khi nào lá gan của Sái Ảnh lại nhỏ như vậy? Bùi Bội mở to hai mắt trừng Sái Ảnh “Vì sao?”
“Để anh nói cho em biết vì sao.”
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp nguy hiểm giống như ma lọt vào tai cô, làm cho Bùi Bội kinh ngạc ngừng thở, đến khi quay đầu nhìn thì thấy Cổ Việt Trì đã đứng ở cửa từ khi nào. Ánh mắt của Cổ Việt Trì đủ để làm người ta đông lạnh giờ đây đang trừng Bùi Bội, mỗi khi anh tiến tới từng bước là tim Bùi Bội lại nhảy lên một cái, độ ấm thân thể giảm xuống một lần, nếu chờ anh ta đi đến trước mặt cô thì cô đã bị đông lại thành tảng băng. “Vừa rồi anh nghe em nói Sái Ảnh suýt trở thành chồng của em đúng không?”
Trong phút chốc, trong cổ họng Bùi Bội như có cái gì chặn lại làm cho cô nói không ra tiếng, mặt như thổ địa, chỉ biết dùng sức nuốt nước miếng. “Này…này…”
Thật đáng giận, khí phách vừa rồi của cô chạy đi đâu rồi chứ? Sái Ảnh xem xét thái độ quẫn bách của cô nên vội vàng nhảy ra giải thích. “Việt Trì, đó là chuyện rất lâu trước đây…”
Cổ Việt Trì vươn tay phải ngăn Sái Ảnh bước tới, còn ánh mắt lạnh lùng thì nhìn thẳng vào người cô. “Tôi muốn cô ấy nói.”
“Nói, nói cái gì?”
Bùi Bội mất một lúc mới nói ra được. “Anh phát hiện đêm đó còn có bí mật mà anh không biết.”
Cổ Việt Trì đè thấp hai hàng lông mày nhìn Bùi Bội. “Không có!”
Bùi Bội hợp lý hợp tình đáp lại. “Anh nói đúng rồi.”
Sái Ảnh thản nhiên nói. Hai người trả lời cùng lúc nhưng đáp án lại trái ngược nhau. Cổ Việt Trì lạnh lùng cao ngạo nhíu chặt mi, sẵng giọng hỏi. “Nói! Chuyện gì xảy ra?”
Một ánh mắt sắc bén quét về hướng cô làm cho cô sợ hãi nổi da gà. “Căn bản là không có bí mật.”
Cô hoảng sợ nhìn qua con cầu cứu. Chính là Bùi Tòng Ngạn mím môi lắc lắc đầu, xem như thấy cũng như không. Bùi Bội tức giận cắn răng, thế nhưng con lại thấy chết mà không cứu chỉ khoanh tay đứng nhìn. Cô là mẹ nó nha! Trước tiên ghi nhớ thù này chờ rảnh rỗi lôi nó ra tính sổ. Cô đành phải nhìn sang Sái Ảnh nhờ giúp đỡ. Sái Ảnh nhún nhún vai xem như có lỗi, còn lộ ra biểu tình tự bản thân mình còn khó bảo toàn. Đến lúc cấp bách thì mọi người lại bo bo giữ lấy mình là sao? “Nói thật đi!”
Ánh mắt Cổ Việt Trì hung ác như lưỡi kiếm bắn thẳng đến người cô. “Nói thật? Tôi nói đều là thật a.”
Bùi Bội có ý đồ dùng chiến thuật kéo dài, hai chân run run vì sợ hãi cứ bước ra sau, có thể lui được bước nào hay bước ấy. Chính là thật đáng giận, vì sao cô lại không có cốt khí bản lĩnh gì hết… Cổ Việt Trì bước nhanh một bước đến cầm chặt tay cô, ánh mắt lạnh lẽo của anh chứng tỏ anh đã hết kiên nhẫn. “Vẻ mặt của em đã không giúp đỡ em, em nói dối.”
Đã không còn chỗ trốn nên Bùi Bội chỉ biết cúi gục đầu cắn chặt môi. Làm sao chuyện cũ mười năm cực khổ che dấu lại lần nữa được nhắc đến?”
“Việt Trì, em thay Bùi Bội nói cho rõ ràng.”
Sái Ảnh không nghĩ hai người lại cãi nhau vì chuyện cũ năm xưa. “Không, tôi muốn nghe chính miệng cô ấy nói.”
Cổ Việt Trì lạnh lùng từ chối Sái Ảnh. Nếu trốn tránh không được thì… “Được thôi, tôi nói.”
Đơn giản thản nhiên đối mặt, Bùi Bội ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô. “Mười năm trước, gia đình tôi và gia đình Sái Ảnh môn đăng hộ đối nên muốn cho chúng tôi kết hôn, lúc ấy tôi không muốn gả cho Sái Ảnh, bà nội vì quá tức giận nên xúc động nói nếu tôi tìm được con mắt ác ma thì tôi được toại nguyện.”
Con mắt ác ma? Đương nhiên Cổ Việt Trì nhớ rõ mười năm trước anh vì con mắt ác ma mới đến Las Vegas gặp Well, thì ra cô cũng vì con mắt ác ma. Anh nhớ mang máng khi sáng sớm tỉnh lại không thấy người nằm bên cạnh, làm cho lòng anh nổi lên nghi vấn. Đến khi cùng Well nói chuyện, hắn nói anh từ chối ý tốt của hắn, nhưng đêm qua lại có người đột nhập trộm con mắt ác ma thất bại. Mặc dù anh để ý con mắt ác ma, nhưng càng để ý cô gái đột nhập phòng của anh, giây phút đó hình ảnh của cô ấy đã khắc sâu trong lòng anh. “Lúc ấy em muốn hủy bỏ hôn ước với Sái Ảnh mà đến Las Vegas trộm bảo vật?”
Nếu đã muốn lôi chuyện cũ ra nói hết thì còn chuyện gì là không thể nói. Bùi Bội không phủ nhận dùng sức gật đầu, “Đêm đó tôi lẻn vào phòng của Well nhưng không may…Nếu không tôi đã có được con mắt ác ma.”
“Đêm đó em chạm vào chuông báo động nên mới đột nhập phòng của anh?”
Cổ Việt Trì tiến thêm một bước chứng thực đêm đó đã trải qua mọi chuyện. “Đúng vậy, lúc đó tôi trốn ở phòng vip thuộc tầng cao nhất, tôi đoán Well và tay chân của hắn sẽ không quấy rầy khách ở phòng vip. Tôi đi dò xét một chút liền phát hiện một phòng không sáng đèn, cứ nghĩ rằng khách ở phòng này đã ra ngoài, ai biết…”
Nói đến đây, Bùi Bội thầm oán cái người xấu xa hại cô, cô hừ lạnh một tiếng. Một câu “ai biết”
nhẹ nhàng bâng quơ đã biết tiếp theo xảy ra chuyện gì. Cổ Việt Trì thấy cô khẽ cười làm cho anh nhịn không được há miệng cười to. Sái Ảnh thì mím môi cười trộm. Nghe được chuyện hay nên Bùi Tòng Ngạn mở miệng thành chữ O, mãnh liệt gật đầu bội phục. “Thì ra con có mặt là như vậy a.”
Bùi Bội không nghe được trong lời nói của con có chế nhạo mình, nên chỉ trừng mắt với con. “Như vậy con cũng biết được mình không phải chui ra từ tảng đá đi.”
Bùi Tòng Ngạn không để ý mẹ đang tức giận, liền ôm bụng cười to. “Đã biết, sớm nói thì đã không có việc gì, nếu không con cứ nghĩ ba ba con là Tôn Ngộ Không rồi.”
Bùi Bội tức giận hếch đôi mắt đẹp lên, giơ tay lên tư thế muốn đánh vào đầu con. “Con…”
Cổ Việt Trì tươi cười, cầm tay cô ngăn lại. “Có cần thiết chấp nhặt với một đứa trẻ không?”
Bùi Bội rút tay ra khỏi tay anh, tức giận nhìn anh. “Đều do anh.”
Đem sai lầm của mình đổ lên đầu anh? Cổ Việt Trì cười cười, loại sai lầm này anh nguyện ý gánh vác. Rốt cuộc là sai lầm ngọt ngào. “Được được được, đều là anh sai, bởi vì lỗi lầm đêm đó lại cho anh một đứa con thông minh tuyệt đỉnh. Đáng giá, đáng giá.”
“Anh còn nói.”
Bùi Bội nghiến răng nghiến lợi, dùng khuỷu tay thúc vào bụng Cổ Việt Trì làm cho Cổ Việt Trì ôm bụng thét lớn một tiếng, còn Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn nhìn nhau cười.
Bùi Bội hổn hển đứng trước mặt Sái Ảnh, tức giận trừng trừng uy hiếp anh ta. Vẻ mặt Sái Ảnh khổ sở nhìn Bùi Bội náo loạn gần hết một ngày “Anh nào biết chuyện xảy ra đúng dịp như vậy chứ, ai ngờ anh ta là ba ba của Tòng Ngạn.”
“Hiện tại anh đã biết thì anh giúp em nghĩ biện pháp đừng để cho anh ta đến đây sống đi.”
Cứ nghĩ đến sau này phải nhìn thấy anh ta khiến cho cô đau đớn khó chịu. Không cho ba ba đến ở?! Bùi Tòng Ngạn lắc đầu phản đối, mười năm qua lớn lên rốt cuộc cũng có ba ba giống người khác a. “Không được!”
Bùi Tòng Ngạn từ trên ghế nhảy bắn lên, nhảy đến trước mặt mẹ. “Mẹ đã nói là phải giữ lời, không được thất tín, làm sao mẹ lại lật lọng không thực hiện lời nói?”
Không nghi ngờ gì nữa, con phản kháng làm cho cơn tức của Bùi Bội như thêm dầu vào lửa, lập tức một chưởng đánh lên đầu nó. “Con còn dám nói mẹ nữa à, mẹ mày nuôi mày khôn lớn còn không bằng một ba ba xa cách mười năm gặp lại phải không ”
Bùi Tòng Ngạn nghiêng đầu tà nghễ nhìn mẹ. “Mẹ vẫn là xứng đáng là mẹ của con, nhưng là mẹ cũng cho con suy nghĩ bi thương không nhiều thì ít.”
“Suy nghĩ bi thương.”
Bùi Bội phẫn nộ hét lên. “Khi nào thì mẹ tổn thương con, là cho con thiếu ăn hay là thiếu mặc hả ”
So với người giàu thì không đủ, so với người bình thường thì không thiếu, chỉ thiếu duy nhất… Bùi Tòng Ngạn cúi đầu biểu hiện ra bộ dạng uể oải. “Con chỉ muốn có ba ba.”
“Ai!”
Sái Ảnh không đành lòng nhìn Bùi Tòng Ngạn khổ sở, thở dài một hơi.“Bùi Bội, nên nghĩ đến con một chút đừng so đo nữa, để cho Cổ Việt Trì đến đây sống đi.”
“Không được!”
Bùi Bội quật cường phản đối, giữ chặt Sái Ảnh. “Anh nhất định phải nghĩ biện pháp không để cho tên kia đến đây ở, muốn em mỗi ngày đối mặt với anh ta thì không nổi điên mới là lạ.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Bùi Tòng Ngạn hếch cằm nhỏ lên không cho là đúng. “Ba ba không phải ma quỷ, cũng không phải người xấu mà tránh, nói gì đi nữa thì con đang khích lệ mẹ đi tìm một ba ba đáng giá như vậy cho con.”
Đáng giá? Không ngờ nó còn khích lệ mình đi tìm một ba ba đáng giá như vậy? Vấn đề là anh ta rất đáng giá, vô hình trong lòng cô tăng thêm sức nặng làm cho cô không thể thở. Bùi Bội dùng sức lắc đầu. “Mặc kệ, tôi không cho anh ta đến đây sống cùng.”
“Thật sự anh không biết vì sao em lại cứng đầu không cho Cổ Việt Trì đến đây sống? Khó có thể có cơ hội hưởng thụ thiên luân chi nhạc, vì thế em không cần tự tay mình chia rẽ.”
Sái Ảnh mất kiên nhẫn nói to lên. Bùi Bội cắn chặt môi dưới muốn nói lại thôi. Mười năm qua cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp lại anh ta. Nhớ ngày cô rời đi, cô nhìn bộ dáng tuấn tú của anh ta, sau khi khắc kỹ hình ảnh đó vào đầu cô hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại. Nhưng là…mười năm sau gặp lại cô phát hiện anh trầm ổn, tinh nhuệ, là người có khí chất bức người khủng khiếp. “Sái Ảnh, không bằng anh nói với anh ta, anh là vị hôn phu của em không cho anh ta chuyển đến đây sống.”
“Cái gì? Muốn anh nói anh là vị hôn phu để lừa anh ta ư?”
Sái Ảnh hét lên. Ánh mắt Bùi Tòng Ngạn cũng trợn to. “Mẹ, mẹ vui đùa cũng không cần lớn chuyện như vậy chứ?”
Cô biết đây là hạ sách nhưng trước mắt chỉ như vậy mới đẩy lui được anh ta. “Chỉ có như vậy mới làm cho anh ta biết khó mà lui, dù sao đi nữa thì mười năm trước anh cũng suýt trở thành vị hôn phu của em.”
Sái Ảnh nghĩ đến cảnh phải làm đối thủ một mất một còn với Cổ Việt Trì, làm cho da đầu anh ta run lên. “Anh mặc kệ, anh không dám.”
Mặc kệ, không dám? Từ khi nào lá gan của Sái Ảnh lại nhỏ như vậy? Bùi Bội mở to hai mắt trừng Sái Ảnh “Vì sao?”
“Để anh nói cho em biết vì sao.”
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp nguy hiểm giống như ma lọt vào tai cô, làm cho Bùi Bội kinh ngạc ngừng thở, đến khi quay đầu nhìn thì thấy Cổ Việt Trì đã đứng ở cửa từ khi nào. Ánh mắt của Cổ Việt Trì đủ để làm người ta đông lạnh giờ đây đang trừng Bùi Bội, mỗi khi anh tiến tới từng bước là tim Bùi Bội lại nhảy lên một cái, độ ấm thân thể giảm xuống một lần, nếu chờ anh ta đi đến trước mặt cô thì cô đã bị đông lại thành tảng băng. “Vừa rồi anh nghe em nói Sái Ảnh suýt trở thành chồng của em đúng không?”
Trong phút chốc, trong cổ họng Bùi Bội như có cái gì chặn lại làm cho cô nói không ra tiếng, mặt như thổ địa, chỉ biết dùng sức nuốt nước miếng. “Này…này…”
Thật đáng giận, khí phách vừa rồi của cô chạy đi đâu rồi chứ? Sái Ảnh xem xét thái độ quẫn bách của cô nên vội vàng nhảy ra giải thích. “Việt Trì, đó là chuyện rất lâu trước đây…”
Cổ Việt Trì vươn tay phải ngăn Sái Ảnh bước tới, còn ánh mắt lạnh lùng thì nhìn thẳng vào người cô. “Tôi muốn cô ấy nói.”
“Nói, nói cái gì?”
Bùi Bội mất một lúc mới nói ra được. “Anh phát hiện đêm đó còn có bí mật mà anh không biết.”
Cổ Việt Trì đè thấp hai hàng lông mày nhìn Bùi Bội. “Không có!”
Bùi Bội hợp lý hợp tình đáp lại. “Anh nói đúng rồi.”
Sái Ảnh thản nhiên nói. Hai người trả lời cùng lúc nhưng đáp án lại trái ngược nhau. Cổ Việt Trì lạnh lùng cao ngạo nhíu chặt mi, sẵng giọng hỏi. “Nói! Chuyện gì xảy ra?”
Một ánh mắt sắc bén quét về hướng cô làm cho cô sợ hãi nổi da gà. “Căn bản là không có bí mật.”
Cô hoảng sợ nhìn qua con cầu cứu. Chính là Bùi Tòng Ngạn mím môi lắc lắc đầu, xem như thấy cũng như không. Bùi Bội tức giận cắn răng, thế nhưng con lại thấy chết mà không cứu chỉ khoanh tay đứng nhìn. Cô là mẹ nó nha! Trước tiên ghi nhớ thù này chờ rảnh rỗi lôi nó ra tính sổ. Cô đành phải nhìn sang Sái Ảnh nhờ giúp đỡ. Sái Ảnh nhún nhún vai xem như có lỗi, còn lộ ra biểu tình tự bản thân mình còn khó bảo toàn. Đến lúc cấp bách thì mọi người lại bo bo giữ lấy mình là sao? “Nói thật đi!”
Ánh mắt Cổ Việt Trì hung ác như lưỡi kiếm bắn thẳng đến người cô. “Nói thật? Tôi nói đều là thật a.”
Bùi Bội có ý đồ dùng chiến thuật kéo dài, hai chân run run vì sợ hãi cứ bước ra sau, có thể lui được bước nào hay bước ấy. Chính là thật đáng giận, vì sao cô lại không có cốt khí bản lĩnh gì hết… Cổ Việt Trì bước nhanh một bước đến cầm chặt tay cô, ánh mắt lạnh lẽo của anh chứng tỏ anh đã hết kiên nhẫn. “Vẻ mặt của em đã không giúp đỡ em, em nói dối.”
Đã không còn chỗ trốn nên Bùi Bội chỉ biết cúi gục đầu cắn chặt môi. Làm sao chuyện cũ mười năm cực khổ che dấu lại lần nữa được nhắc đến?”
“Việt Trì, em thay Bùi Bội nói cho rõ ràng.”
Sái Ảnh không nghĩ hai người lại cãi nhau vì chuyện cũ năm xưa. “Không, tôi muốn nghe chính miệng cô ấy nói.”
Cổ Việt Trì lạnh lùng từ chối Sái Ảnh. Nếu trốn tránh không được thì… “Được thôi, tôi nói.”
Đơn giản thản nhiên đối mặt, Bùi Bội ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô. “Mười năm trước, gia đình tôi và gia đình Sái Ảnh môn đăng hộ đối nên muốn cho chúng tôi kết hôn, lúc ấy tôi không muốn gả cho Sái Ảnh, bà nội vì quá tức giận nên xúc động nói nếu tôi tìm được con mắt ác ma thì tôi được toại nguyện.”
Con mắt ác ma? Đương nhiên Cổ Việt Trì nhớ rõ mười năm trước anh vì con mắt ác ma mới đến Las Vegas gặp Well, thì ra cô cũng vì con mắt ác ma. Anh nhớ mang máng khi sáng sớm tỉnh lại không thấy người nằm bên cạnh, làm cho lòng anh nổi lên nghi vấn. Đến khi cùng Well nói chuyện, hắn nói anh từ chối ý tốt của hắn, nhưng đêm qua lại có người đột nhập trộm con mắt ác ma thất bại. Mặc dù anh để ý con mắt ác ma, nhưng càng để ý cô gái đột nhập phòng của anh, giây phút đó hình ảnh của cô ấy đã khắc sâu trong lòng anh. “Lúc ấy em muốn hủy bỏ hôn ước với Sái Ảnh mà đến Las Vegas trộm bảo vật?”
Nếu đã muốn lôi chuyện cũ ra nói hết thì còn chuyện gì là không thể nói. Bùi Bội không phủ nhận dùng sức gật đầu, “Đêm đó tôi lẻn vào phòng của Well nhưng không may…Nếu không tôi đã có được con mắt ác ma.”
“Đêm đó em chạm vào chuông báo động nên mới đột nhập phòng của anh?”
Cổ Việt Trì tiến thêm một bước chứng thực đêm đó đã trải qua mọi chuyện. “Đúng vậy, lúc đó tôi trốn ở phòng vip thuộc tầng cao nhất, tôi đoán Well và tay chân của hắn sẽ không quấy rầy khách ở phòng vip. Tôi đi dò xét một chút liền phát hiện một phòng không sáng đèn, cứ nghĩ rằng khách ở phòng này đã ra ngoài, ai biết…”
Nói đến đây, Bùi Bội thầm oán cái người xấu xa hại cô, cô hừ lạnh một tiếng. Một câu “ai biết”
nhẹ nhàng bâng quơ đã biết tiếp theo xảy ra chuyện gì. Cổ Việt Trì thấy cô khẽ cười làm cho anh nhịn không được há miệng cười to. Sái Ảnh thì mím môi cười trộm. Nghe được chuyện hay nên Bùi Tòng Ngạn mở miệng thành chữ O, mãnh liệt gật đầu bội phục. “Thì ra con có mặt là như vậy a.”
Bùi Bội không nghe được trong lời nói của con có chế nhạo mình, nên chỉ trừng mắt với con. “Như vậy con cũng biết được mình không phải chui ra từ tảng đá đi.”
Bùi Tòng Ngạn không để ý mẹ đang tức giận, liền ôm bụng cười to. “Đã biết, sớm nói thì đã không có việc gì, nếu không con cứ nghĩ ba ba con là Tôn Ngộ Không rồi.”
Bùi Bội tức giận hếch đôi mắt đẹp lên, giơ tay lên tư thế muốn đánh vào đầu con. “Con…”
Cổ Việt Trì tươi cười, cầm tay cô ngăn lại. “Có cần thiết chấp nhặt với một đứa trẻ không?”
Bùi Bội rút tay ra khỏi tay anh, tức giận nhìn anh. “Đều do anh.”
Đem sai lầm của mình đổ lên đầu anh? Cổ Việt Trì cười cười, loại sai lầm này anh nguyện ý gánh vác. Rốt cuộc là sai lầm ngọt ngào. “Được được được, đều là anh sai, bởi vì lỗi lầm đêm đó lại cho anh một đứa con thông minh tuyệt đỉnh. Đáng giá, đáng giá.”
“Anh còn nói.”
Bùi Bội nghiến răng nghiến lợi, dùng khuỷu tay thúc vào bụng Cổ Việt Trì làm cho Cổ Việt Trì ôm bụng thét lớn một tiếng, còn Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn nhìn nhau cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook