Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng Tài
-
10: Chị Thật Sự Tin Tưởng Cô Ấy Sao
“Uh, khi thầy Tố còn sống, chị thỉnh thoảng sẽ đến đây xin thầy làm sườn xám.
Sau này, tay nghề
của thầy khác không tốt như chị muốn, vì vậy chị không bao giờ làm sườn xám nữa.” – Bạch Tâm Từ nói.
Diệp Kinh Mai cũng tiếc nuối theo nói: “Thật đáng tiếc, nếu không có cái nào vừa ý, vậy chúng ta đi thôi.”
Bạch Tâm Từ chỉ “uh” một tiếng, khi cả hai định rời đi.
“Hai vị phu nhân, xin vui lòng đợi một chút.”
Khi họ quay người rời đi, An Chi Tố liền gọi lại.
Bạch Tâm Từ và Diệp Kinh Mai dừng lại, theo bản năng quay đầu lại, họ nhìn thấy một cô gái trẻ từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một chiếc hộp carton rất lớn, sau khi đặt chiếc hộp xuống, cô liền đi về phía họ.
“Hóa ra cô ở trong cửa hàng.
Chúng tôi còn tưởng ở trong cửa hàng không có ai.” – Sau khi nhìn thấy An Chi Tố, Diệp Kinh Mai liền nói.
An Chi Tố gật đầu, nhìn Bạch Tâm Từ thật sâu, sau đó cầm lấy bộ sườn xám màu xanh nước mà họ vừa đề cập, rồi ra hiệu với
Bạch Tâm Từ.
Bạch Tâm Từ không hiểu ý của cô ấy, khi cô định muốn nói mình không thích cái này, thì chợt nghe cô gái nói: “Chà, phu nhân có làn da trắng nõn, khí chất tao nhã, quả thật rất hợp với màu xanh nước.
Nhưng phu nhân nói đúng, hình thêu của chiếc sườn xám này đúng là rác rưởi, mặc ở trên người ngài, sẽ giảm đi rất nhiều giá trị con người.
Khóa đĩa
nút cài của sườn xám
cũng rất bình thường, kiểu này không phù hợp với khóa toàn phần.
Kết hợp kiểu khóa bán thân với khóa kéo, nhìn sẽ tốt hơn một chút.”
Diệp Kinh Mai hơi ngẩn ra: “Cô gái, cô là nhân viên bán hàng của cửa hàng này sao?”
Nào có nhân viên nào nói quần áo của cửa hàng mình bán là rác trước mặt khách hàng, cô nhân viên bán hàng này có phải có thù oán gì với ông chủ không vậy?
“Tôi không phải nhân viên, tôi là chủ.” – An Chi Tố trả lời ngắn gọn, rồi nói tiếp: “Bộ sườn xám này không có gì xứng với khí chất của cô ngoại trừ màu sắc phù hợp với cô.
Sợi chỉ vàng trên đó được sử dụng thêu một mặt.
Để bên trong nhìn đẹp, lại thêm một lớp lót, quả thật là rất tệ.
Tôi muốn nói, nên sử dụng thêu hai mặt và tạo một lớp duy nhất.
Chà, tà xẻ của váy không cần cao như vậy.
về độ dài, tôi nghĩ phu nhân mặc đến dưới đầu gối một hai cm là được.”
Diệp Kinh Mai:…
Diệp Kinh Mai càng thêm sững sốt, nhân viên bán hàng chê quần áo mình bán là đủ lạ rồi, hiện tại chủ cửa hàng này lại ăn nói sắc bén, chẳng lẽ những bộ sườn xám ở đây không phải là cô ấy thiết kế sao?
Bạch Tâm Từ giống như tìm được người đồng điệu, vừa nghe xong liền vui vẻ gật đầu: “Cô có đôi mắt rất tốt, nhưng rất ít người có thể thêu được hai mặt, thêu rất tốn công sức.
Bây giờ hầu hết chúng đều chỉ được thêu ở một mặt, tệ hơn nữa là còn trực tiếp ép hoa lên.”
“Ép hoa rất xấu.” – An Chi Tố khinh thường nói một cách thản nhiên: “Phu nhân, để tôi giúp cô thiết kế một chiếc sườn xám.
Tôi sẽ tự thiết kế.
Tự làm.
Tôi cũng sẽ sử dụng chất liệu lụa giống chiếc sườn xám này.
Vừa rồi tôi thấy một mảnh vải trên lầu, chắc đù để may một chiếc sườn xám cho cô.”
Bạch Tâm Từ sửng sốt, bất ngờ nói: “Cô biết làm sườn xám?”
“Biết chứ.” – An Chi Tố gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì đó, liền giải thích: “Hôm nay tôi mới tiếp quản cửa hàng này.
Sườn xám ở đây
không phải do tôi làm.
Tôi định đóng gói chúng rồi vứt đi.”
“Vứt đi!” – Diệp Kinh Mai kêu lên, cô liếc nhìn bộ sườn xám trong cửa hàng này, ít nhất cũng có mấy chục cái.
Vừa rồi cô đã chạm vào một vài chiếc, và rất nhiều trong số đó được làm bằng lụa nguyên chất.
Mỗi tấc lụa, có thể nói là một tấc vàng, cô gái này nói vứt liền vứt, thật tùy hứng.
“ừm! Vứt đi, một đống rác rưởi.
Giữ lại cũng chỉ làm mất mặt Tố Huyên thôi.” – An Chi Tố có chút xem thường nói, cỏ thật sự thấy không vừa mắt với những chiếc sườn xám này.
Bạch Tâm Từ nghe khẽ xong mỉm cười, cảm thấy cô gái này có chút thú vị.
Mặc dù cô cũng không vừa mắt những bộ sườn xám này, nhưng cũng không đến nỗi cảm thấy chúng rác rưởi, ít ra tay nghề trông cũng có chút bản lĩnh.
Mà cô gái này, mở miệng khép
miệng đều là rác rưởi, có thể thấy được cô ấy ghét bỏ đến mức nào rồi.
Có thể là do có cùng cảm giác ghét bỏ những chiếc sườn xám này, Bạch Tâm Từ vô thức tin tường An Chi Tố có chút bản lĩnh, ma xui quỷ khiến nói:
“Được rồi, vậy cô làm giúp tôi một bộ đi.”
“ừm, phu nhân đợi tôi một chút, tôi đi tìm thước để đo kích thước cho phu nhân.” – An Chi Tố mỉm cười rồi xoay người đi tìm thước.
Diệp Kinh Mai khẽ kéo góc áo Bạch Tâm Từ, nhỏ giọng nói:
“Chị dâu, chị thật sự tin tưởng cô ấy sao? Nhìn cô ấy có vẻ chưa tới 20 tuổi nhỉ? Đừng nói mạnh miệng như vậy chứ.”
“Thử là sẽ biết ngay thôi, dù sao cũng chỉ là một bộ sườn xám thôi, chị còn sợ cô ấy lừa được chị bao nhiêu tiền sao?” – Bạch Tâm Từ đáp.
Diệp Kinh Mai ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Nếu thật sự có thể làm ra một chiếc sườn xám vừa ý thì thật tốt.
Còn làm ra không tốt, thì chút tiền nhỏ này Diệp gia cũng không để tâm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook