Editor: May
Đường Tâm Niệm nghiêng đầu nhìn qua, bên trong mắt đồng màu đen giống như nhiễm một tầng hàn băng cực lạnh.
Đời trước, lời Ivy nnois ở bên tai cô, cô đến bây giờ đều nhớ rõ ràng từng câu từng chữ.
Hóa ra, tất cả bất hạnh của cô đều là từ cô ta
Bao gồm người đàn ông kia chán ghét cô như vậy, thậm chí đến cuối cùng cho rằng là chính cô tự bỏ thuốc cho mình, trở nên không chịu nổi như vậy ở trong mắt của anh.
Còn có… Tiểu Bảo của cô.
Ivy bị ánh sáng trong mắt cô dọa sợ, chờ khi cô ta muốn nhìn kỹ lại, lại phát hiện trong đó cũng không có bất kỳ khác thường gì.
Từ khi Đường Tâm Niệm xuống lầu đến bây giờ, vẫn không có nói một câu, liền giống như đầu gỗ ngốc lăng lúc trước, còn không phải cô ta nói cái gì chính là cái đó sao!
Ánh mắt Ivy sau khi chạm đến thân hình cao lớn trên cầu thang, trong mắt hiện lên một chút si mê, rồi lại lôi kéo tay Đường Tâm Niệm mở miệng, khổ tâm khuyên nhủ “Tâm Niệm à, thật ra cậu cũng đừng trách Tước thiếu gia, nếu cậu nghe lời không có đi bể bơi tư nhân của anh ấy cũng sẽ không rơi xuống kết cục bị đuổi ra ngoài có phải không?”.
Người làm chung quanh từng người từng người đều đứng ở nơi đó chờ xem kịch vui.
Rốt cuộc Đường Tâm Niệm đã không phải lần đầu tiên xấu mặt ở trước mặt bọn họ,
Ví dụ như, Đường Tâm Niệm tự mình nhét một chiếc tiểu ** ở trong tủ quần áo của thiếu gia, trực tiếp bị thiếu gia phạt quỳ, hơn nữa trên đầu đội quần lót phạt quỳ, lúc ấy sự kiện kia liền trở thành trò cười của toàn bộ hào môn, đi đến đâu đàm luận đến đó.
Trên cơ bản người toàn nước A đều biết Đường Tâm Niệm xấu xa trăm phương nghìn kế câu dẫn thiếu gia nhà họ Tần.
“Nếu không, tớ lái xe đưa cậu về nhà?” Ivy nhẫn nại tính tình lại mở miệng.
Hừ lạnh một tiếng, chẳng lẽ Đường Tâm Niệm này là đầu óc bị Tước thiếu gia đánh choáng váng, trước kia còn có thể nói một câu, hiện tại đến nói chuyện đều không biết nói.
“Đưa cô ta làm cái gì?”
Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Để chính cô ta đi trở về đi, về sau đừng trở về nữa!”.
“Ivy cháu đó, liền lưu lại ăn cơm chiều đi”.
“Này… Không tốt đi”
Ivy thẹn thùng nhìn thoáng qua người đàn ông đứng trên cầu thang, biểu tình lười biếng kia, gương mặt tuấn mỹ như vậy, làm trái tim cô ta thẳng nhảy thình thịch. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Đường Tâm Niệm nghiêng đầu nhìn qua, bên trong mắt đồng màu đen giống như nhiễm một tầng hàn băng cực lạnh.
Đời trước, lời Ivy nnois ở bên tai cô, cô đến bây giờ đều nhớ rõ ràng từng câu từng chữ.
Hóa ra, tất cả bất hạnh của cô đều là từ cô ta
Bao gồm người đàn ông kia chán ghét cô như vậy, thậm chí đến cuối cùng cho rằng là chính cô tự bỏ thuốc cho mình, trở nên không chịu nổi như vậy ở trong mắt của anh.
Còn có… Tiểu Bảo của cô.
Ivy bị ánh sáng trong mắt cô dọa sợ, chờ khi cô ta muốn nhìn kỹ lại, lại phát hiện trong đó cũng không có bất kỳ khác thường gì.
Từ khi Đường Tâm Niệm xuống lầu đến bây giờ, vẫn không có nói một câu, liền giống như đầu gỗ ngốc lăng lúc trước, còn không phải cô ta nói cái gì chính là cái đó sao!
Ánh mắt Ivy sau khi chạm đến thân hình cao lớn trên cầu thang, trong mắt hiện lên một chút si mê, rồi lại lôi kéo tay Đường Tâm Niệm mở miệng, khổ tâm khuyên nhủ “Tâm Niệm à, thật ra cậu cũng đừng trách Tước thiếu gia, nếu cậu nghe lời không có đi bể bơi tư nhân của anh ấy cũng sẽ không rơi xuống kết cục bị đuổi ra ngoài có phải không?”.
Người làm chung quanh từng người từng người đều đứng ở nơi đó chờ xem kịch vui.
Rốt cuộc Đường Tâm Niệm đã không phải lần đầu tiên xấu mặt ở trước mặt bọn họ,
Ví dụ như, Đường Tâm Niệm tự mình nhét một chiếc tiểu ** ở trong tủ quần áo của thiếu gia, trực tiếp bị thiếu gia phạt quỳ, hơn nữa trên đầu đội quần lót phạt quỳ, lúc ấy sự kiện kia liền trở thành trò cười của toàn bộ hào môn, đi đến đâu đàm luận đến đó.
Trên cơ bản người toàn nước A đều biết Đường Tâm Niệm xấu xa trăm phương nghìn kế câu dẫn thiếu gia nhà họ Tần.
“Nếu không, tớ lái xe đưa cậu về nhà?” Ivy nhẫn nại tính tình lại mở miệng.
Hừ lạnh một tiếng, chẳng lẽ Đường Tâm Niệm này là đầu óc bị Tước thiếu gia đánh choáng váng, trước kia còn có thể nói một câu, hiện tại đến nói chuyện đều không biết nói.
“Đưa cô ta làm cái gì?”
Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Để chính cô ta đi trở về đi, về sau đừng trở về nữa!”.
“Ivy cháu đó, liền lưu lại ăn cơm chiều đi”.
“Này… Không tốt đi”
Ivy thẹn thùng nhìn thoáng qua người đàn ông đứng trên cầu thang, biểu tình lười biếng kia, gương mặt tuấn mỹ như vậy, làm trái tim cô ta thẳng nhảy thình thịch. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook