Bảo Bối Giá Trên Trời: Daddy, Cầu Hôn Lần Thứ 99
-
Chương 37
Editor: May
“Tôi nói tôi không yêu anh, nếu là trước đây thích anh, như vậy từ buổi tối hai ngày trước, lúc tôi xuất hiện ở trong bể tắm của anh cũng đã kết thúc rồi, anh hiểu rõ chưa?"
"Hiện tại trọng tâm cuộc sống của tôi không ở trên người anh, mà là ở trên người Thiên Thiên."
"Sở dĩ tôi không có hiện tại liền rời đi nhà họ Tần, hoàn toàn chính là bởi vì… Băn khoăn cảm thụ của ông nội Tần”.
“Cho nên… anh có thể buông tôi ra chưa?”
Ngón tay cô cuối cùng chỉ ở vị trí cuối cùng trên ngực người đàn ông, nhân tiện cũng kéo cổ áo của mình lại.
Đi nhanh về phía Thiên Thiên, một tay ôm tiểu bao tử đáng yêu lên.
“Đi, chúng ta về phòng kể chuyện xưa”.
“Được.”
Đôi tay Thiên Thiên vòng ở cổ cô.
Mà người đàn ông nào đó vẫn luôn đứng ở vị trí kia, có lẽ là hai ngày trước Đường Tâm Niệm còn chạy theo phía sau anh, kết quả hiện tại liền chạy theo con của anh, khẩu khí này làm anh có chút không thuận xuống.
“Thiếu gia, Thiên Thiên thiếu gia giống như thực thích Đường tiểu thư”
Ý tứ của quản gia không cần nói cũng biết,
Cho tới nay Tần Lệ Tước đều không có thời gian bồi Thiên Thiên, tính toán tìm một mẹ kế cho bé, mà xem hiện tại quan hệ của Đường Tâm Niệm và Thiên Thiên lại giống như mẹ con,
Máu của Đường Tâm Niệm lại có thể cứu Thiên Thiên, đó là không thể tốt hơn.
Nghĩ nghĩ, quản gia bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì.
“Tôi biết rõ vì sao tiểu phu nhân muốn làm như vậy, bởi vì cô ấy muốn cho Thiên Thiên thích cô ấy, không rời đi cô ấy, không phải cô ấy liền không thể, vậy cô ấy liền vĩnh viễn là nữ chủ nhân nơi này, mà mục đích cuối cùng của cô ấy, vẫn là vì về sau có thể quấn lấy ngài”.
Quản gia mặt không đỏ thở không gấp mở miệng.
Đường cong ngũ quan âm trầm lãnh ngạnh của Tần Lệ Tước cuối cùng đã tốt hơn một chút, xoay người lên lầu.
Sau khi Đường Tâm Niệm ôm tiểu bao tử đến trong phòng, trái tim còn đang nhảy lên thình thịch, đó là bởi vì sợ hãi đời trước của cô với anh chôn dấu trong cơ thể quâ lâu,
Mà vừa ròi cô đã phản kíchhoàn mỹ.
Đường Tâm Niệm thật muốn cười ha ha, vừa mới đâm ngực anh thật đã ghiền.
“Tâm Tâm, dì suy nghĩ cái gì?”
Thiên Thiên cầm một quyển truyện cổ tích cho cô “Chúng ta ngủ đi?”.
“Được” Đường Tâm Niệm đáp thực sảng khoái, trải qua chuyện vừa rồi, tâm tình cô rất tốt. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
“Tôi nói tôi không yêu anh, nếu là trước đây thích anh, như vậy từ buổi tối hai ngày trước, lúc tôi xuất hiện ở trong bể tắm của anh cũng đã kết thúc rồi, anh hiểu rõ chưa?"
"Hiện tại trọng tâm cuộc sống của tôi không ở trên người anh, mà là ở trên người Thiên Thiên."
"Sở dĩ tôi không có hiện tại liền rời đi nhà họ Tần, hoàn toàn chính là bởi vì… Băn khoăn cảm thụ của ông nội Tần”.
“Cho nên… anh có thể buông tôi ra chưa?”
Ngón tay cô cuối cùng chỉ ở vị trí cuối cùng trên ngực người đàn ông, nhân tiện cũng kéo cổ áo của mình lại.
Đi nhanh về phía Thiên Thiên, một tay ôm tiểu bao tử đáng yêu lên.
“Đi, chúng ta về phòng kể chuyện xưa”.
“Được.”
Đôi tay Thiên Thiên vòng ở cổ cô.
Mà người đàn ông nào đó vẫn luôn đứng ở vị trí kia, có lẽ là hai ngày trước Đường Tâm Niệm còn chạy theo phía sau anh, kết quả hiện tại liền chạy theo con của anh, khẩu khí này làm anh có chút không thuận xuống.
“Thiếu gia, Thiên Thiên thiếu gia giống như thực thích Đường tiểu thư”
Ý tứ của quản gia không cần nói cũng biết,
Cho tới nay Tần Lệ Tước đều không có thời gian bồi Thiên Thiên, tính toán tìm một mẹ kế cho bé, mà xem hiện tại quan hệ của Đường Tâm Niệm và Thiên Thiên lại giống như mẹ con,
Máu của Đường Tâm Niệm lại có thể cứu Thiên Thiên, đó là không thể tốt hơn.
Nghĩ nghĩ, quản gia bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì.
“Tôi biết rõ vì sao tiểu phu nhân muốn làm như vậy, bởi vì cô ấy muốn cho Thiên Thiên thích cô ấy, không rời đi cô ấy, không phải cô ấy liền không thể, vậy cô ấy liền vĩnh viễn là nữ chủ nhân nơi này, mà mục đích cuối cùng của cô ấy, vẫn là vì về sau có thể quấn lấy ngài”.
Quản gia mặt không đỏ thở không gấp mở miệng.
Đường cong ngũ quan âm trầm lãnh ngạnh của Tần Lệ Tước cuối cùng đã tốt hơn một chút, xoay người lên lầu.
Sau khi Đường Tâm Niệm ôm tiểu bao tử đến trong phòng, trái tim còn đang nhảy lên thình thịch, đó là bởi vì sợ hãi đời trước của cô với anh chôn dấu trong cơ thể quâ lâu,
Mà vừa ròi cô đã phản kíchhoàn mỹ.
Đường Tâm Niệm thật muốn cười ha ha, vừa mới đâm ngực anh thật đã ghiền.
“Tâm Tâm, dì suy nghĩ cái gì?”
Thiên Thiên cầm một quyển truyện cổ tích cho cô “Chúng ta ngủ đi?”.
“Được” Đường Tâm Niệm đáp thực sảng khoái, trải qua chuyện vừa rồi, tâm tình cô rất tốt. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook