Editor: May

Đến cuối cùng, thậm chí so còn muốn lạnh hơn anh.

“Nói”

Tần Lệ Tước rõ ràng chán ghét nhất chính là cô, nhưng giờ phút này anh lại là muốn nhìn trộm rốt cuộc lạnh lẽo bên trong con ngươi của cô là đến từ nơi nào?

Đường Tâm Niệm hoàn hồn, đôi mắt chuyển động, bay nhanh tìm kiếm nam thần trong đầu, nhưng không có một ai.

Cô giống như chỉ chạy theo phía sau Tần Lệ Tước, đều không kịp nhận thức người đàn ông khác.

Liền ở khi cô phát sầu, bên trong dư quang lại là đột nhiên ấn ra một thân ảnh nhoe, thân ảnh nhỏ kia đang bước bước chân ưu nhã đi xuống, thập phần soái khí chọc người…

Ánh mắt cô sáng lên, bay nhanh mở miệng, tiếng nói mềm ngọt thanh thúy.

“Tần Tiểu Thiên, tôi yêu Tần Tiểu Thiên”!

“Choang -” một tiếng, toàn bộ trong đại sảnh giống như là một tấm gương lớn, choang một tiếng vỡ vụn.

Thiên Thiên đột nhiên bị điểm tên tỏ tình, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo nháy mắt thổi qua một chút đỏ ửng thẳng đến sau tai, có chút cứng đờ đứng ở tại chỗ, mặt đỏ tai hồng, đến nói chuyện đều trở nên có chút không thuận lên.

“Yêu tôi liền tôi thôi, dì nói nhỏ chút”.

Lời nói là nói như vậy, nhưng khóe môi Thiên Thiên vẫn là không ngừng giơ lên.

Người hầu mở to hai mắt nhìn, không chỉ là Tước thiếu rất ít lộ ra tươi cười, ngay cả tiểu thiếu gia cũng vậy, nhưng hiện tại lại có thể bởi vì Đường Tâm Niệm mà nói cười vui vẻ như vậy?

“Thiên Thiên thiếu gia, góc tường này của cậu cũng là đào quá tốt rồi?”

Quản gia chỉ thiếu giơ ngón tay cái.

Khuôn mặt nhỏ của Thiên Thiên khẽ nâng, nhất phái đắc ý “Đương nhiên”.

Nói xong lại là vẻ mặt đau lòng “Ba, người buông dì ấy ra, người muốn làm dì ấy bị thương sao?”

Hiển nhiên hết thảy tới quá mức đột ngột, đến Tần Lệ Tước đều sửng sốt một chút, qua hồi lâu mới hồi thần lại.

Một đôi bàn tay to bắt lấy chỗ cổ áo của Đường Tâm Niệm, buông cũng không phải, không buông cũng không phải.

Trên mặt anh tuấn không có quá nhiều biểu tình kia, giờ phút này lại là âm tình bất định.

Anh bị đào góc tường, hơn nữa còn là bị con anh đào?

Trong nháy mắt, có một hơi chặn ở chỗ ngực.

Đường Tâm Niệm chớp chớp mắt, đang chờ người đàn ông phía trước buông cô ta, nhưng người đàn ông cao lớn phía trước tựa hồ không có ý buông cô ta.

“Tôi đều nói rõ ràng như vậy, sao anh còn chưa rõ chứ?”

Đường Tâm Niệm gan lớn nổi lên, dùng một ngón tay chỉ chỉ ngực Tần Lệ Tước một chút, ngay cả thân mình cũng không ngừng thẳng lên, <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương