Bảo Bối Giá Trên Trời: Daddy, Cầu Hôn Lần Thứ 99
-
Chương 31
Editor: May
Này vốn dĩ không có gì,
Nhưng quan trọng là, lần này Đường Tâm Niệm lại có thể không có nhìn thấy anh!!
Ngũ quan tuấn mỹ vô đúc nào đó của người đàn ông càng thêm lập thể, đường cong rõ ràng âm trầm xuống.
Đường Tâm Niệm chuẩn bị tốt trái cây thập cẩm, lại là bưng đến phòng trên lầu của Thiên Thiên, trong miệng ngâm nga nhỏ “Yêu nhau không có dễ dàng như vậy… Mỗi người đều có tính tình của mình…”.
Cô còn khoa trương làm một động tác giơ tay lên.
Từ đầu chí cuối đều không có chú ý tới người đàn ông anh tuấn vẫn luôn đứng ở chỗ huyền quan cầu thang.
“Đường Tâm Niệm”!
Tiếng nói trầm thấp của Tần Lệ Tước tràn ra từ trong cổ họng, bên trong ánh mắt nhìn cô mang theo miệt mài theo đuổi.
Đường Tâm Niệm khẽ ngâm nga, hoàn toàn không có ý thức được bên người có nguy hiểm buông xuống, cô chỉ là cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên không quá thoải mái, lại còn có thực lạnh.
Lạnh đến lông tơ của cô đều muốn dựng lên.
Đường Tâm Niệm run rẩy thân thể một chút, nhanh như chớp vọt vào phòng Thiên Thiên.
Tần Lệ Tước “!!!”.
Người phụ nữ này lại dám bỏ qua anh!
Bước chân thon dài trầm ổn của người đàn ông liền muốn lên lầu.
“Tước thiếu” Giọng nói của quản gia truyền đến từ dưới lầu.
“Lão gia tử gọi điện thoại lại đây, nói là kêu ngài nghe máy”.
Hơn nữa nghe giọng nói của Tần lão gia tử giống như thực tức giận!
Nghe được Tần lão gia tử gọi điện thoại lại đây, mắt phượng đen trầm nguy hiểm của Tần Lệ Tước nheo lại một chút độ cung, cũng nhìn thoáng qua phòng trên lầu.
Một cái liếc mắt kia như là mang theo lực lượng muốn phá hủy người, làm lòng người kinh sợ.
“Ông nội…” Tần Lệ Tước tiếp nghe điện thoại.
“Ăn ngon không? Tiểu tâm can”
Đường Tâm Niệm bưng khay, tháo tai nghe xuống, trong ánh mắt nhìn Thiên Thiên nhu hòa đến gần như có thể nhỏ ra nước.
Tiểu nam thần này là của cô, là của cô.
Hơn nữa còn là ruột thịt!
“Khụ khụ”
Đường Tâm Niệm bị nước miếng của mình sặc tới rồi,
Không đúng, cô không có sinh, là cô ở năm mười tám tuổi ấy từng lâm vào một hồi hôn mê, tiếp theo bị người lấy đồ vật từ trong cơ thể, lại tiếp theo chính là có Thiên Thiên.
Nhưng vô luận nói như thế nào, Thiên Thiên cũng là con trai của cô.
“Nhìn dì, thật ngốc”
Thiên Thiên cầm lấy một quả nho nhét vào trong miệng cô
“Muốn cùng nhau ăn với tôi, dì cứ việc nói thẳng, tôi lại không chê dì dơ”. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Này vốn dĩ không có gì,
Nhưng quan trọng là, lần này Đường Tâm Niệm lại có thể không có nhìn thấy anh!!
Ngũ quan tuấn mỹ vô đúc nào đó của người đàn ông càng thêm lập thể, đường cong rõ ràng âm trầm xuống.
Đường Tâm Niệm chuẩn bị tốt trái cây thập cẩm, lại là bưng đến phòng trên lầu của Thiên Thiên, trong miệng ngâm nga nhỏ “Yêu nhau không có dễ dàng như vậy… Mỗi người đều có tính tình của mình…”.
Cô còn khoa trương làm một động tác giơ tay lên.
Từ đầu chí cuối đều không có chú ý tới người đàn ông anh tuấn vẫn luôn đứng ở chỗ huyền quan cầu thang.
“Đường Tâm Niệm”!
Tiếng nói trầm thấp của Tần Lệ Tước tràn ra từ trong cổ họng, bên trong ánh mắt nhìn cô mang theo miệt mài theo đuổi.
Đường Tâm Niệm khẽ ngâm nga, hoàn toàn không có ý thức được bên người có nguy hiểm buông xuống, cô chỉ là cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên không quá thoải mái, lại còn có thực lạnh.
Lạnh đến lông tơ của cô đều muốn dựng lên.
Đường Tâm Niệm run rẩy thân thể một chút, nhanh như chớp vọt vào phòng Thiên Thiên.
Tần Lệ Tước “!!!”.
Người phụ nữ này lại dám bỏ qua anh!
Bước chân thon dài trầm ổn của người đàn ông liền muốn lên lầu.
“Tước thiếu” Giọng nói của quản gia truyền đến từ dưới lầu.
“Lão gia tử gọi điện thoại lại đây, nói là kêu ngài nghe máy”.
Hơn nữa nghe giọng nói của Tần lão gia tử giống như thực tức giận!
Nghe được Tần lão gia tử gọi điện thoại lại đây, mắt phượng đen trầm nguy hiểm của Tần Lệ Tước nheo lại một chút độ cung, cũng nhìn thoáng qua phòng trên lầu.
Một cái liếc mắt kia như là mang theo lực lượng muốn phá hủy người, làm lòng người kinh sợ.
“Ông nội…” Tần Lệ Tước tiếp nghe điện thoại.
“Ăn ngon không? Tiểu tâm can”
Đường Tâm Niệm bưng khay, tháo tai nghe xuống, trong ánh mắt nhìn Thiên Thiên nhu hòa đến gần như có thể nhỏ ra nước.
Tiểu nam thần này là của cô, là của cô.
Hơn nữa còn là ruột thịt!
“Khụ khụ”
Đường Tâm Niệm bị nước miếng của mình sặc tới rồi,
Không đúng, cô không có sinh, là cô ở năm mười tám tuổi ấy từng lâm vào một hồi hôn mê, tiếp theo bị người lấy đồ vật từ trong cơ thể, lại tiếp theo chính là có Thiên Thiên.
Nhưng vô luận nói như thế nào, Thiên Thiên cũng là con trai của cô.
“Nhìn dì, thật ngốc”
Thiên Thiên cầm lấy một quả nho nhét vào trong miệng cô
“Muốn cùng nhau ăn với tôi, dì cứ việc nói thẳng, tôi lại không chê dì dơ”. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook