Editor: May

“Anh Tước, lần này Đường Tâm Niệm giả vờ cũng thật giống”

Lục Thiên một tay vuốt cằm, nhìn thân ảnh Đường Tâm Niệm.

“Lần đầu tiên cô ta giả vờ nửa ngày, lần trước nữa giả vờ một ngày, lần trước nữa giả vờ một ngày rưỡi, lần này phỏng chừng là muốn cái hai ba ngày là có thể lộ ra nguyên hình!”.

Lục Thiên phân tích đặc biệt đúng chỗ, trước kia Đường Tâm Niệm vì khiến cho Tần Lệ Tước chú ý, chính là dùng bất cứ thủ đoạn nào nha.

Lục Thiên, anh thật có cái miệng đàn bà!

Đường Tâm Niệm nắm chặt tay, nếu không phải xem ở trên mặt mũiThiên Thiên và Tần lão gia tử, việc đầu tiên cô tỉnh lại chính là đã sớm đóng sầm một tờ giấy ly hôn với Tần Lệ Tước!

Còn cần giả vờ sao?

Cô mở cửa phòng ngủ ra đi vào, bởi vì ý tứ của ông nội Tần, mà quản gia lại cần thiết mỗi ngày thông báo với ông, cho nên một ít đồ vật còn có quần áo của cô vẫn là đặt ở bên trong phòng ngủ của Tần Lệ Tước.

Đường Tâm Niệm lấy ra một váy màu đen dài đến đầu gối ném tới trên giường lớn, đi vào trong phòng tắm, vừa dùng dây cột tóc cột lại tóc dài tản ra,

Tóc đen thậ dài rũ xuống ở phía sau cô, thẳng tới bên hông, nhìn ra khuôn mặt trứng ngỗng vốn tinh xảo không thể bắt bẻ được trang điểm vừa đẹplại kiều tiếu, nhưng dù không dùng bất kỳ phấn trang điểm gì cũng xinh đẹp câu hồn.

Đường Tâm Niệm trở tay kéo khóa kéo trên váy ra, vừa cởi vừa đi đến bên ngoài, áo trên đầu vai đều bị kéo xuống dưới, mảng lớn da thịt trắng nõn như ngọc sứ lộ ra ngoài, nhưng liền ở khi cô hoàn toàn kéo quần áo trên người xuống, lại cảm thấy có một đôi mắt lạnh băng đang chăm chú vào trên người cô.

Trong giây lát cô liền ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh anh đĩnh của Tần Lệ Tước ngồi ở trên giường lớn, đôi mắt phượng hẹp dài đen trầm chiếu ra bộ dáng áo không đủ che thân vào giờ phút này của cô.

Từ tóc cô, đôi mắt, đến xương quai xanh, tiếp tục đi xuống, như là muốn nhìn thấy mỗi một tấc của cô!

“Á”

Đường Tâm Niệm thét chói tai ra tiếng, nhanh chóng quay lưng lại, mặt đỏ tai hồng “Tần Lệ Tước, anh lại có thể nhìn lén tôi!”

Ngữ khí của cô, còn có bộ dáng gọi cả tên lẫn họ của anh đều không giống như là giả vờ, nhưng lại làm Tần Lệ Tước không khỏi cảm thấy thập phần khó chịu.

Anh nhìn chằm chằm đường cong phần lưng tuyết trắng của cô, câu môi lạnh lùng trào phúng.

“Đây là phòng của tôi”.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương